Welcome! You have been invited by Blog06 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 61: Hòa nhau

[HIDE-THANKS]Cả hai ngã xuống đất một cách nặng nề, lăn vài vòng trên mặt đất trước khi dừng lại.

Những thứ rơi xuống bên cạnh anh và cô cùng lúc là chiếc ghế của trực thăng, cần điều khiển, mảnh thép, kính vỡ, đá..

Tiếng leng keng vang lên một lúc lâu trước khi lớp bụi lắng xuống.

"Tiểu Dã?"

Phía trên đầu có một giọng nói yếu ớt.

Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên khỏi vòng tay của Hoàng Phủ Diệu Dương, qua ánh sáng từ trực thăng sau lưng cô, cô nhìn thấy rõ ràng đôi mắt xanh thẳm như biển đêm của Hoàng Phủ Diệu Dương đang lo lắng nhìn cô, "Em.. Không sao chứ?"

"Chưa chết được!" Cô tức giận đáp.

"Vậy thì.. tốt!" Anh nhếch khóe môi có phần khó nhọc, yếu ớt đè đầu lên mặt cô.

"Này!" Lãnh Tiểu Dã đưa tay đẩy anh ra, vươn tay nhưng lại chạm phải chất dòng lỏng ấm áp và sền sệt.

Một thứ gì đó nhỏ giọt trên mặt cô, và cô ngửi thấy rõ ràng một mùi tanh thoang thoảng - đó là mùi máu.

Hắn bị thương?

Lãnh Tiểu Dã sửng sốt, lấy cánh tay đỡ anh ngồi dậy.

Dưới ánh lửa, cô nhìn thấy rõ ràng một tấm thép hình tam giác cắm xiên trên vai phải của anh, máu chảy tràn ra nhuộm đỏ cả chiếc áo choàng tắm màu trắng.

"Chết tiệt!"

Chửi thầm một tiếng, cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, quét qua ngọn lửa màu xanh nhạt trên đống đổ nát cách đó không xa, cô trầm giọng nguyền rủa, kéo mạnh cánh tay anh, đỡ lấy thân thể anh rồi kéo anh đi nhanh về phía trước.

Anh ta đã cao rồi, và cơ thể không thể cử động của anh càng anh ta nặng hơn.

Mặc dù được anh bảo vệ nhưng cô vẫn bị ngã đau khắp người, đầu choáng váng, chỉ cố gắng hết sức mà kéo anh về phía trước.

Hai người lảo đảo đi về phía trước hơn mười mét, Lãnh Tiểu Dã cũng chống đỡ không nổi nữa, cả người lắc lư rồi khuỵu xuống.

Đầu Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng về hướng mặt đất như thể rơi hẳn xuống, cô vội vàng chạy tới đỡ lấy anh.

Một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng họ, chiếc trực thăng đột ngột nổ tung.

Áp suất khí va chạm mạnh làm nổ tung một đường trên trời, hai người bị luồng không khí hất lên, ngã nhào về phía trước một cách mất kiểm soát.

Kèm theo đó là những tiếng động lớn, nước và cát văng tứ tung, cột nước đổ xuống như một trận mưa lớn khiến cả hai người đều bị ướt sũng.

Trên bãi biển nơi nổ tung hình thành một cái hố lớn, nơi vừa rồi nơi hai người dừng lại cũng không thoát khỏi sức ảnh hưởng của vụ nổ đó.

Nhưng may mắn là Lãnh Tiểu Dã đã kịp thời đưa Hoàng Phủ Diệu Dương đi xa khỏi chỗ chiếc trực thăng vừa nổ, nếu không, hai người họ cũng sẽ bị nổ tung cùng với chiếc trực thăng.

Lãnh Tiểu Dã đứng dậy, bỏ qua bụi bặm trên đầu, lập tức nhìn nghiêng về phía Hoàng Phủ Diệu Dương, vươn tay xuống nắm lấy cổ tay anh đang lắc lư trước người.

Rất may là vẫn còn mạch.

Anh cứu tôi một mạng, tôi liền cứu anh một mạng, hai chúng ta xem như huề nhau!"

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.

Khi vừa chạy ra khỏi chiếc trực thăng, cô nhìn thấy bản đồ, và vị trí hiện tại, gần nơi này có một vùng lục địa.

Ở phía xa trên biển đêm, có một vùng biển rõ ràng là màu nước sẫm hơn, còn có ánh đèn nhấp nháy mờ nhạt, hẳn là vùng đất lục địa mà cô đã thấy trên bản đồ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 62: Các ngươi là heo sao

[HIDE-THANKS]Lãnh Tiểu Dã duỗi ngón tay cái ra, dùng phương pháp mà cha đã dạy cô để ước tính khoảng cách một chút.

Hòn đảo nhỏ này cách đất liền khoảng bảy tám cây số, chỉ cần cô tìm được một chiếc phao phù hợp, cô sẽ có thể bơi qua nó.

Phao nổi sao?

Lãnh Tiểu Dã hướng mọi nơi nhìn một vòng, tầm mắt dừng ở một đoạn sàn gỗ cách đó không xa, ánh mắt lập tức sáng lên.

Sàn gỗ này chắc là một phần trang trí trên chiếc trực thăng, tên này thực sự rất xa hoa, hắn đã sử dụng loại gỗ gụ đắt tiền như vậy, nhưng nó lại tình cờ trở thành đồ vật cho cô sử dụng.

Lãnh Tiểu Dã lập tức đi tới, bắt lấy tấm ván gỗ trên mặt đất, chuẩn bị kéo tới bờ biển, lợi dụng tấm ván gỗ này để bơi tới nơi gần nhất.

Đến lúc đó, cô liền tự do!

Ôm tấm ván gỗ đứng dậy, Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn sườn mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Hắn còn hôn mê trên cát, phía sau có một tấm thép bị kẹp chặt, vừa rồi không có phát hiện, hiện tại mới chú ý tới hắn không chỉ có bị thương trên lưng mà ở trên đùi cũng đổ máu.

Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương nằm trên mặt đất hôn mê, Lãnh Tiểu Dã duỗi tay về phía tấm gỗ, cứng đờ tại chỗ.

Sửng sốt hai giây, cô chạy tới và nhìn chân Hoàng Phủ Diệu Dương.

Miệng vết thương trên đùi của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không lớn nhưng máu chảy rất nhanh, xem ra hắn đã bị thương phải mạch máu tương đối lớn.

Lãnh Tiểu Dã nhăn mày lại, "Hoàng Phủ Diệu Dương ơi là Hoàng Phủ Diệu Dương, anh thật đúng là xui xẻo!"

Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại nhìn nơi phía biển, du thuyền đã ở cách đó không xa, nếu cô không trốn thì sẽ không thoát được.

Tuy nhiên miệng vết thương trên đùi của Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn không ngừng chảy máu, nếu máu không ngừng chảy, tên hỗn đản này có thể thật sự sẽ chết.

Lãnh Tiểu Dã tức giận nghiến răng, "Chết tiệt, chẳng lẽ kiếp trước tôi thiếu nợ anh!"

Nguyên bản cho rằng có thể trốn thoát, không nghĩ hắn lại bị thương nặng như vậy.

Trong miệng chửi thề, cô nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo thể thao, dùng răng xé toạc nó ra, làm garô quấn quanh đùi hắn rồi ấn phần còn lại vào vết thương của hắn, như vậy có thể giúp hắn bớt chảy máu.

Du thuyền đến gần, quản gia cùng đám bảo tiêu đồng loạt nhảy xuống thuyền, lập tức liền lớn tiếng gọi Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Bá tước tiên sinh, bá tước tiên sinh.."

"Các ngươi bị mù sao?" Lãnh Tiểu Dã ngửa mặt rống lên "Mau lên, hắn sắp chết rồi!"

Quản gia cùng bảo tiêu đồng thời chạy tới, nhìn bộ dạng của Hoàng Phủ Diệu Dương đều lộ vẻ lo lắng, đưa tay ra giúp hắn ta.

"Đừng nhúc nhích, các ngươi là heo sao, nâng cao đầu, chân đặt lên ván gỗ.. Bác sĩ đâu.. Ngươi mua bằng bác sĩ sao? Lập tức lấy lại đây tiêm cho hắn.. Thật là ngu ngốc, bác sĩ cái gì chứ.. Còn phải cầm máu nữa.. Ngươi không thể nhanh nhẹn lên sao.."

Cô gắt gao giúp Hoàng Phủ Diệu Dương ấn miệng vết thương trên đùi, một bên mắng, một bên phân phó mọi người, đem Hoàng Phủ Diệu Dương nâng lên tấm gỗ.

Thật vất vả mới trở lại du thuyền, Lãnh Tiểu Dã chỉ huy mấy người đem Hoàng Phủ Diệu Dương phóng tới boong tàu, lập tức liền nhìn về phía quản gia, lại lần nữa hạ mệnh lệnh.

"Khởi động con thuyền ngay lập tức.. Đồng thời, gọi điện thoại liên hệ bệnh viện gần nhất và yêu cầu bọn họ phái phi cơ trực thăng tới.. Đúng rồi, nhóm máu của anh ta là gì và nói họ chuẩn bị máu luôn, hắn xuất huyết rất nhiều, cần phải truyền máu.. Nhanh lên, nhìn tôi làm gì.. Chưa thấy qua phụ nữ sao.." Cô nhìn xuống cơ thể mới chú ý tới chính mình chỉ mặc mỗi đồ nội y, trên mặt nóng lên, cô lại lần nữa quát, "Còn không nhanh lấy một bộ quần áo cho tôi.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 63: Bất quá, tôi cự tuyệt



[HIDE-THANKS]Quản gia cũng tốt, vệ sĩ cũng tốt, trợ lý cũng tốt, bác sĩ cũng tốt.. Chẳng qua là chưa từng thấy Hoàng Phủ Diệu Dương như thế này trước đó.

Bá tước lãnh chúa trong ấn tượng của họ là luôn luôn nhắc tới sinh tử của người khác, từ trước đến nay chưa bao giờ yếu đuối như vậy, nhìn sắc mặt tái nhợt cùng vết máu đầy mình, hắn hình như có thể chết bất cứ lúc nào.

Đừng nói là vệ sĩ, ngay cả lão quản gia cũng khó tránh khỏi hoảng loạn.

May mắn thay, còn có Lãnh Tiểu Dã.

Trên thuyền tuy rằng tình huống có chút hỗn loạn, nhưng dưới sự chỉ huy của Lãnh Tiểu Dã xem như là có trật tự, Hoàng Phủ Diệu Dương đã nhận được cách sơ cứu hữu hiệu nhất.

Một vệ sĩ cởi áo khoác ngoài đến chùm trên người Lãnh Tiểu Dã, lão quản gia đi gọi điện thoại, bác sĩ liền lấy ra thuốc tiêm cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

Trong lúc đó, Lãnh Tiểu Dã trước sau nửa quỳ ở bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, dùng chính bàn tay mình giúp hắn ấn miệng vết thương, cố gắng làm giảm bớt sự chảy máu.

Du thuyền nhanh chóng lái đến bờ biển gần nhất, cuối cùng phi cơ trực thăng cấp cứu chạy tới, bác sĩ cũng chạy tới, đem Hoàng Phủ Diệu Dương nâng lên phi cơ.

Các bác sĩ nhanh chóng bận rộn, Lãnh Tiểu Dã vẫn ấn miệng vết thương của hắn.

Cho đến khi trực thăng hạ cánh xuống bệnh viện gần nhất, Hoàng Phủ Diệu Dương được đưa vào phòng cấp cứu. Lãnh Tiểu Dã cũng đi theo vào luôn.

Đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương bị nâng lên trên giường cấp cứu.

"Tiểu thư, cô có thể thu tay về!" Lão quản gia nhẹ giọng nhắc nhở.

Lãnh Tiểu Dã lúc này mới dời tay, ở tại bên ngoài phòng cấp cứu, hai tay cánh tay đều bởi vì quá độ dùng sức đã tê dại, ngón tay cơ hồ không thể uốn cong được.

Hoàng Phủ Diệu Dương được đẩy vào phòng cấp cứu, Lãnh Tiểu Dã vươn tay vào trong ống tay áo giấu đi cánh tay.

Lão quản gia lo lắng nhìn cánh cửa phòng mổ đóng chặt, các bác sĩ và vệ sĩ đi cùng vẻ mặt hiện vẻ nghiêm trọng.

Lãnh Tiểu Dã nhìn phòng giải phẫu sáng lên đèn đỏ cũng không tự giác mà nhăn mày lại.

Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi đã cố gắng hết sức, nếu anh chết, anh cũng đừng trách tôi..

Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng không tự giác được mà lo lắng.

Sau một thời gian dài chờ đợi, thời gian cũng có vẻ là phá lệ mà thong thả.

Nửa giờ đi qua.

Một giờ đi qua.

* * *

Rốt cuộc, cánh cửa phòng phẫu thuật cũng bị đẩy ra.

Bác sĩ bước ra ngoài, lão quản gia lập tức liền tiến lên hỏi: "Bác sĩ, bá tước tiên sinh thế nào?"

Bác sĩ lập tức trả lời: "Công tác sơ cứu được thực hiện rất tốt. Chúng tôi đã gắp tấm thép ra cho anh ấy. Đầu tấm thép chỉ cách phổi 2cm. Anh ấy rất may không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể rất yếu. Tôi sợ phải mất vài giờ mới có thể tỉnh lại."

Sau khi nghe bác sĩ nói, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bao gồm cả Lãnh Tiểu Dã.

Hoàng Phủ Diệu Dương, coi như anh mạng lớn!

Y tá đẩy Hoàng Phủ Diệu Dương ra, quản gia trẻ tuổi cùng hai vệ sĩ lập tức hộ tống hắn đi về hướng phòng bệnh, Lãnh Tiểu Dã ánh mắt đảo qua khuôn mặt không còn chút máu Hoàng Phủ Diệu Dương rồi ngừng lại.

Lão quản gia cũng dừng lại, trịnh trọng khom người hành lễ với Lãnh Tiểu Dã.

"Tiểu thư, cảm ơn cô đã cứu bá tước tiên sinh, chắc cô rất mệt. Tôi đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi trước được không?"

"Không cần." Lãnh Tiểu Dã xoay người bước ra ngoài.

"Tiểu thư!" Lão quản gia mau chóng đuổi theo phía sau.

Lãnh Tiểu Dã dừng bước chân, xoay người lại, "Quản gia tiên sinh, ngươi cho rằng, ngươi có thể ngăn cản tôi?"

"Tôi không có ý đó." Lão quản gia nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào mặt cô, "Nếu cô cần, tôi có thể giúp cô chuẩn bị vé hoặc những thứ cần thiết như thu xếp cho cô đi tắm rửa, thay quần áo.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 64: Đừng đến quấy rầy tôi nữa



[HIDE-THANKS]Lãnh Tiểu Dã nhếch môi, "Tôi cảm kích lòng tốt của ông nhưng tôi từ chối."

Cô lại không phải kẻ ngốc, nếu lão quản gia giúp cô chuẩn bị vé máy bay, kia không phải là nói cho đối phương chính mình muốn đi đâu sao?

Cô không ngu ngốc đến loại tình trạng này.

Xoay người, Lãnh Tiểu Dã bước về hướng lối ra, lão quản gia đứng đó, cau mày nhìn hướng bóng lưng của cô.

Đi được vài bước, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên nhớ tới một việc.

Dừng lại, cô nghĩ nghĩ, xoay người một lần nữa đi đến trước mặt ông.

Lão quản gia trong mắt dâng lên vui sướng, "Tiểu thư?"

Giơ tay lên, ném chiếc nhẫn kim cương vào trong tay lão quản gia, Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc nói, "Giúp tôi truyền lời cho Hoàng Phủ Diệu Dương, lần này tôi đã cứu tính mạng anh ta, nếu anh ta còn nhớ ân tình, đừng nên đến quấy rầy tôi nữa!"

Xoay người, cô bước đi xa.

Lão quản gia nhìn cô rời đi, do dự rồi vẫy tay vệ sĩ lại, "Đi theo cô gái đó rồi xem cô ấy đi đâu, đừng để bị phát hiện, nhớ đừng làm cô ấy bị thương."

Lãnh Tiểu Dã tùy tiện ở bệnh viện rối loạn một vòng, khi cô bước ra thì đã thay áo phông cho nữ y tá rồi.

Rời khỏi bệnh viện một lúc, Lãnh Tiểu Dã liền phát hiện có cái đuôi đi theo chính mình, dương dương khóe môi, cô đi qua một cái giao lộ, xoay người thẳng đến chỗ vắng vẻ gần nhất.

Người vệ sĩ đi theo tới con phố nhỏ một cách cẩn thận, vừa bước vào đã nhận được một đòn nặng nề vào cổ.

Lãnh Tiểu Dã đầu nhìn tên vệ sĩ ngã trên mặt đất, vươn tay tìm ví tiền, lấy ra một ít tiền mặt sau đó đeo ví lại cho anh ta.

"Cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi trang trải chi phí đi lại."

Mỉm cười với gã vệ sĩ, cô quay người đi ra đường lớn.

Bước lên một chiếc xe buýt đêm đang đi đến, thay đổi một vài chuyến xe, xác định không có bất kì kẻ nào theo dõi mình, Lãnh Tiểu Dã mới xuống xe, đi đến ven đường, vào cột điện thoại công cộng và bấm gọi.

"Chú Kiều, giúp tôi một việc.."

"Tiểu Dã?" Trong điện thoại, vang lên thanh âm đầy kinh ngạc, "Đây là điện thoại từ đâu?"

Lãnh Tiểu Dã nhìn lướt qua bốn phía, "Hình như là.. Jamaica."

"Làm thế nào cháu lại đến đó?" Kiều càng thêm kinh ngạc thốt lên.

"Đáp sai thuyền." Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, "Cháu hiện tại không có giấy chứng nhận, chú có thể giúp cháu tìm biện pháp được không?"

"Có chuyện gì vậy?" Điện thoại kia đầu, Kiều thanh âm lập tức khẩn trương lên.

Chú Kiều biết Lãnh Tiểu Dã tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm nhỏ như vậy, giấy chứng nhận thế nhưng hiện tại không thấy, khẳng định là đã xảy ra chuyện.

Lãnh Tiểu Dã thở dài, "Một câu hai câu nói không rõ, khi nào trở về New York chúng ta lại nói đi."

"Được rồi. Cháu có bút hoặc là giấy không, ta cho cháu một dãy số điện thoại, hắn sẽ hỗ trợ cháu."

"Chú cứ nói đi, cháu nhớ rồi." Lãnh Tiểu Dã nói.

Chú Kiều đọc ra một dãy số điện thoại, "Hãy cho anh ấy biết tên chú, bên kia sẽ cử người đến đón."

Lãnh Tiểu Dã đem số điện thoại lặp lại một lần, xác định không có sai, còn không quên hướng chú Kiều nhắc nhở, "Chú Kiều, làm ơn, thay con giữ bí mật chuyện này được không?"

"Ta chỉ có thể đáp ứng con tạm thời giữ bí mật, cụ thể khi con trở lại nước Mỹ sẽ bàn lại."

"Hẹn gặp ở New York."

Cúp máy, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp gọi đến số điện thoại mà chú Kiều đưa cho cô, đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối.

"Xin chào." Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam ngọt ngào và sảng khoái, có vẻ còn rất trẻ.

Lãnh Tiểu Dã báo ra tên chú Kiều, "Chú ấy nói rằng bạn sẽ trợ giúp tôi."

Bên kia điện thoại, người đàn ông chỉ đáp ngắn gọn: "Được rồi, đợi ở đó, tôi sẽ tới ngay."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back