Chương 522: Hiện thực - Anh ấy muốn chạy trốn
Ngân Tô gửi tin tức cho Giang Kỳ xong, phát hiện con gấu nhỏ trong túi không thấy đâu.
Ngân Tô cảm nhận vị trí của Đại Lăng, theo lối đi an toàn tìm được cầu thang, đẩy cửa ra liền thấy Đại Lăng đang cưỡi trên cổ một người đàn ông.
Cánh tay của người đàn ông mọc đầy lá cây, từ trong quần áo chui ra những sợi dây trắng, lúc này gục xuống đất, mất đi sự sống.
"Chị, hắn muốn chạy trốn." Đại Lăng vui vẻ nắm tóc người đàn ông, khoe với Ngân Tô chiến lợi phẩm của mình: "Em bắt được hắn! Chị, em có giỏi không?"
Người đàn ông bị bao phủ bởi lá cây, đôi mắt lộ ra màu xanh lục kỳ dị.
Trước đây, những con quái vật trong mắt lộ ra sự điên cuồng, muốn hủy diệt tất cả.
Nhưng người đàn ông này chỉ có sự chết lặng, giống như mất đi linh hồn, để mặc Đại Lăng tác oai tác quái trên đầu hắn, không phản kháng.
Điều này làm Ngân Tô nghĩ đến con thuyền Noah, người chơi Quan Tây bị Đại Lăng khống chế.
"Chị, chị thấy con gấu mới của em đẹp không?" Đại Lăng ngồi trên cổ người đàn ông, vung chân, vui vẻ hỏi.
"..."
Con gấu mới? Con gấu trong miệng con nhóc này không phải dùng tiền là có thể mua được!
Không lạ khi cha mẹ cô không cho cô có quá nhiềugấu nhỏ.
Ai mà chịu nổi!
Ngân Tô thở dài chấp nhận sự thật, nói đúng trọng tâm: "Có hơi lớn."
"..."
Đại Lăng nghiêng đầu, từ cổ người đàn ông nhảy xuống đất, ngửa đầu nhìn: "Lớn sao? Em thấy cũng được mà.. Hay là cắt đôi chân hắn, như vậy hắn sẽ lùn hơn một chút."
Đại Lăng mắt sáng lên, "Chị, chị thấy vậy được không?"
"Giết đi." Ngân Tô mặt không biểu cảm nói: "Mang ra ngoài quá rêu rao."
"A.." Đại Lăng dẩu môi, không vui.
"Chị không phải đã nói, em có thể có rất nhiều con gấu nhỏ à?"
"..."
Chị đâu biết em thích cái loại này!
"Em có thể thu nhỏ hắn không? Chị có thể bỏ emvào túi, nhưng không thể bỏ hắn vào túi được?"
Đại Lăng nhíu mày, nhìn Ngân Tô, rồi nhìn con gấu phía sau, "Không thể.. Nhưng hắn có thể đi theo chúng ta."
"Hắn lớn như vậy, còn trông như thế này, mang ra ngoài sẽ gây hoảng loạn, chúng ta sẽ bị bắt, em có thể bị mang đi nghiên cứu.. Em sẽ bị nhốt lại, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay."
Ngân Tô luôn khuyên nhủ, cuối cùng Đại Lăng từ bỏ con gấu nhỏ của mình.
Ngân Tô thành công thu hoạch được một món đồ vô giá trị.
Ngân Tô ấn đầu Đại Lăng quay đầu cô bé lại, ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Người bên ngoài, em không thể tùy tiện biến họ thành gấu nhỏ của em, làm gì cũng phải hỏi ý kiến chị trước, hiểu không?"
Đại Lăng moi mắt con gấu nhỏ trong lòng ngực, "Những người sống vô chủ đó sao?"
"..."
Được rồi!
Trong mắt lũ quái vật, chỉ cần vật sống chạy ở bên ngoài thì đều là vô chủ!
Mặt khác, quái vật chạy khắp nơi trong phó bản cũng là vô chủ!
"Bọn họ đều không có chủ nhân, tại sao không thể tìm cho họ một chủ nhân?" Đại Lăng ngây thơ hỏi.
Đại Lăng còn không quên thêm vào: "Ý em là tìm cho họ một người như chị làm chủ nhân."
"Không được là không được, không có lý do." Ngân Tô lười giải thích: "Em nếu dám làm bậy, chị sẽ cho Quái tóc ăn em."
Quái tóc dò ra một sợi chỉ trỏ, như đang đồng ý với Ngân Tô.
Đại Lăng: "..."
Đại Lăng ôm chặt con gấu nhỏ trong lòng.
Nhóc tuy không thích Quái tóc, nhưng cô bé thực sự có chút sợ nó.
Nó mạnh hơn cô bé.
Điều tra cục ở thành phố An Lạc có một chi nhánh, có thể là do Ngân Tô liên hệ với Giang Kỳ trước, nên có người đã báo cáo sự việc này, vì vậy họ đến rất nhanh.
Toàn bộ khách sạn bị cách ly nhanh chóng, người phụ trách khách sạn bị mang đi hỏi chuyện.
Khách hàng chạy ra từ khách sạn cũng phải kiểm tra.
Cũng có người chơi nghe được tin tức, đến hiện trường xem có thể bắt được ai không.
200 vạn điểm tích lũy, thật sự quá hấp dẫn.
Ngân Tô đang ngồi ở phía đối diện, trước khi cục điều tra đến thì cô đã rời khỏi khách sạn.
Lúc này, cô nhìn khách sạn bị cách ly đối diện, đồng thời nói chuyện với Giang Kỳ qua điện thoại.
"Có một nhóm người đã phát hiện đồ vật chạy ra từ phó bản, họ dường như đang đuổi bắt nó, các anhcó thể tra xem họ là ai."
Cô tự mình điều tra thì không tiện, nên giao cho cục điều tra có quyền hạn lớn hơn.
"Trong đó có một người đăng ký tên Đàm Lộc, ở phòng 9026, các anh có thể tra từ đó."
"Được." Giang Kỳ ghi nhớ thông tin Ngân Tô cung cấp, "Cô Tô muốn ở đó bao lâu?"
Giang Kỳ không hỏi mục đích của Ngân Tô.
Cô chủ động báo tin, đủ để chứng minh cô tin tưởng họ hơn trước.
Ngân Tô: "Thứ hai còn có tiết học."
"Tôi sẽ cho Nguyên Thanh đến thành phố An Lạctrước, nếu cô Tô không có việc gì, có thể chờ Nguyên Thanh đến, hy vọng cô Tô có thể hỗ trợ việc tìm kiếm ký sinh giả."
"Việc này được tính là nhiệm vụ không?"
"Tính."
"Được." Có thể đổi lấy đồ ăn cho cung điện.
Ngân Tô chuyển sang một khách sạn khác, đối diện với Quốc tế Khải Duyệt, đứng ở cửa sổ có thể thấy tình hình ở cổng Quốc tế Khải Duyệt.
Nghiêm Nguyên Thanh đến vào rạng sáng, hắn đến để hiểu tình hình hiện trường.
Quốc tế Khải Duyệt hôm nay đã đặt hết phòng, thời gian cũng không còn sớm, phần lớn khách đã full.
Khách sạn đông đúc, tuy nhiều khách chạy ra nhưng cũng còn nhiều người ở lại khách sạn.
Sau vụ hỗn loạn ban đầu, hiện tại không có thảm án nào xảy ra.
"Chúng tôi đang kiểm tra từng tầng, đã kiểm tra được 34 tầng, đều là khách bình thường, không phát hiện ký sinh giả."
Nghiêm Nguyên Thanh nhận hình ảnh theo dõi từ đối phương, đúng là hình ảnh họ kiểm tra từng tầng.
"Mặt khác, trước khi chúng ta đến, có người đã giết chết mấy ký sinh giả.. Nhưng thi thể không thấy."
Đối phương chỉ vài cái, đổi sang hình ảnh khác.
Trong hình ảnh, nữ sinh giải quyết quái vật rất nhanh.
Cô kéo quái vật vào góc, tránh theo dõi, nhưng họ tìm trong đại sảnh, không thấy thi thể nào.
"Cô hẳn là người chơi, khi chúng ta đến, cô đã không còn ở đó."
"Cô ấy là nhân viên ngoài biên chế, video liên quan đến cô ấy đã bị xóa." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Thi thể.. Các ngươi không cần quan tâm."
Nhân viên ngoài biên chế là người chơi đã đăng ký nhưng không gia nhập, cục điều tra có thể giao nhiệm vụ cho họ, họ nhận nhiệm vụ và giải quyết sự việc.
Có thể Nghiêm Nguyên Thanh cố ý dặn dò, phỏng chừng là một người chơi lợi hại.
"Vậy báo cáo viết thế nào?"
Thi thể vô duyên vô cớ mất tích.. Đều là thi thể bị ký sinh, có tính ô nhiễm, không thể tùy tiện biến mất.
"Viết đúng sự thật, lần này báo cáo trực tiếp gửi cho ta."
Nghiêm Nguyên Thanh nói vậy, đối phương lập tức đồng ý: "Được."
Ngân Tô cảm nhận vị trí của Đại Lăng, theo lối đi an toàn tìm được cầu thang, đẩy cửa ra liền thấy Đại Lăng đang cưỡi trên cổ một người đàn ông.
Cánh tay của người đàn ông mọc đầy lá cây, từ trong quần áo chui ra những sợi dây trắng, lúc này gục xuống đất, mất đi sự sống.
"Chị, hắn muốn chạy trốn." Đại Lăng vui vẻ nắm tóc người đàn ông, khoe với Ngân Tô chiến lợi phẩm của mình: "Em bắt được hắn! Chị, em có giỏi không?"
Người đàn ông bị bao phủ bởi lá cây, đôi mắt lộ ra màu xanh lục kỳ dị.
Trước đây, những con quái vật trong mắt lộ ra sự điên cuồng, muốn hủy diệt tất cả.
Nhưng người đàn ông này chỉ có sự chết lặng, giống như mất đi linh hồn, để mặc Đại Lăng tác oai tác quái trên đầu hắn, không phản kháng.
Điều này làm Ngân Tô nghĩ đến con thuyền Noah, người chơi Quan Tây bị Đại Lăng khống chế.
"Chị, chị thấy con gấu mới của em đẹp không?" Đại Lăng ngồi trên cổ người đàn ông, vung chân, vui vẻ hỏi.
"..."
Con gấu mới? Con gấu trong miệng con nhóc này không phải dùng tiền là có thể mua được!
Không lạ khi cha mẹ cô không cho cô có quá nhiềugấu nhỏ.
Ai mà chịu nổi!
Ngân Tô thở dài chấp nhận sự thật, nói đúng trọng tâm: "Có hơi lớn."
"..."
Đại Lăng nghiêng đầu, từ cổ người đàn ông nhảy xuống đất, ngửa đầu nhìn: "Lớn sao? Em thấy cũng được mà.. Hay là cắt đôi chân hắn, như vậy hắn sẽ lùn hơn một chút."
Đại Lăng mắt sáng lên, "Chị, chị thấy vậy được không?"
"Giết đi." Ngân Tô mặt không biểu cảm nói: "Mang ra ngoài quá rêu rao."
"A.." Đại Lăng dẩu môi, không vui.
"Chị không phải đã nói, em có thể có rất nhiều con gấu nhỏ à?"
"..."
Chị đâu biết em thích cái loại này!
"Em có thể thu nhỏ hắn không? Chị có thể bỏ emvào túi, nhưng không thể bỏ hắn vào túi được?"
Đại Lăng nhíu mày, nhìn Ngân Tô, rồi nhìn con gấu phía sau, "Không thể.. Nhưng hắn có thể đi theo chúng ta."
"Hắn lớn như vậy, còn trông như thế này, mang ra ngoài sẽ gây hoảng loạn, chúng ta sẽ bị bắt, em có thể bị mang đi nghiên cứu.. Em sẽ bị nhốt lại, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay."
Ngân Tô luôn khuyên nhủ, cuối cùng Đại Lăng từ bỏ con gấu nhỏ của mình.
Ngân Tô thành công thu hoạch được một món đồ vô giá trị.
Ngân Tô ấn đầu Đại Lăng quay đầu cô bé lại, ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Người bên ngoài, em không thể tùy tiện biến họ thành gấu nhỏ của em, làm gì cũng phải hỏi ý kiến chị trước, hiểu không?"
Đại Lăng moi mắt con gấu nhỏ trong lòng ngực, "Những người sống vô chủ đó sao?"
"..."
Được rồi!
Trong mắt lũ quái vật, chỉ cần vật sống chạy ở bên ngoài thì đều là vô chủ!
Mặt khác, quái vật chạy khắp nơi trong phó bản cũng là vô chủ!
"Bọn họ đều không có chủ nhân, tại sao không thể tìm cho họ một chủ nhân?" Đại Lăng ngây thơ hỏi.
Đại Lăng còn không quên thêm vào: "Ý em là tìm cho họ một người như chị làm chủ nhân."
"Không được là không được, không có lý do." Ngân Tô lười giải thích: "Em nếu dám làm bậy, chị sẽ cho Quái tóc ăn em."
Quái tóc dò ra một sợi chỉ trỏ, như đang đồng ý với Ngân Tô.
Đại Lăng: "..."
Đại Lăng ôm chặt con gấu nhỏ trong lòng.
Nhóc tuy không thích Quái tóc, nhưng cô bé thực sự có chút sợ nó.
Nó mạnh hơn cô bé.
Điều tra cục ở thành phố An Lạc có một chi nhánh, có thể là do Ngân Tô liên hệ với Giang Kỳ trước, nên có người đã báo cáo sự việc này, vì vậy họ đến rất nhanh.
Toàn bộ khách sạn bị cách ly nhanh chóng, người phụ trách khách sạn bị mang đi hỏi chuyện.
Khách hàng chạy ra từ khách sạn cũng phải kiểm tra.
Cũng có người chơi nghe được tin tức, đến hiện trường xem có thể bắt được ai không.
200 vạn điểm tích lũy, thật sự quá hấp dẫn.
Ngân Tô đang ngồi ở phía đối diện, trước khi cục điều tra đến thì cô đã rời khỏi khách sạn.
Lúc này, cô nhìn khách sạn bị cách ly đối diện, đồng thời nói chuyện với Giang Kỳ qua điện thoại.
"Có một nhóm người đã phát hiện đồ vật chạy ra từ phó bản, họ dường như đang đuổi bắt nó, các anhcó thể tra xem họ là ai."
Cô tự mình điều tra thì không tiện, nên giao cho cục điều tra có quyền hạn lớn hơn.
"Trong đó có một người đăng ký tên Đàm Lộc, ở phòng 9026, các anh có thể tra từ đó."
"Được." Giang Kỳ ghi nhớ thông tin Ngân Tô cung cấp, "Cô Tô muốn ở đó bao lâu?"
Giang Kỳ không hỏi mục đích của Ngân Tô.
Cô chủ động báo tin, đủ để chứng minh cô tin tưởng họ hơn trước.
Ngân Tô: "Thứ hai còn có tiết học."
"Tôi sẽ cho Nguyên Thanh đến thành phố An Lạctrước, nếu cô Tô không có việc gì, có thể chờ Nguyên Thanh đến, hy vọng cô Tô có thể hỗ trợ việc tìm kiếm ký sinh giả."
"Việc này được tính là nhiệm vụ không?"
"Tính."
"Được." Có thể đổi lấy đồ ăn cho cung điện.
Ngân Tô chuyển sang một khách sạn khác, đối diện với Quốc tế Khải Duyệt, đứng ở cửa sổ có thể thấy tình hình ở cổng Quốc tế Khải Duyệt.
Nghiêm Nguyên Thanh đến vào rạng sáng, hắn đến để hiểu tình hình hiện trường.
Quốc tế Khải Duyệt hôm nay đã đặt hết phòng, thời gian cũng không còn sớm, phần lớn khách đã full.
Khách sạn đông đúc, tuy nhiều khách chạy ra nhưng cũng còn nhiều người ở lại khách sạn.
Sau vụ hỗn loạn ban đầu, hiện tại không có thảm án nào xảy ra.
"Chúng tôi đang kiểm tra từng tầng, đã kiểm tra được 34 tầng, đều là khách bình thường, không phát hiện ký sinh giả."
Nghiêm Nguyên Thanh nhận hình ảnh theo dõi từ đối phương, đúng là hình ảnh họ kiểm tra từng tầng.
"Mặt khác, trước khi chúng ta đến, có người đã giết chết mấy ký sinh giả.. Nhưng thi thể không thấy."
Đối phương chỉ vài cái, đổi sang hình ảnh khác.
Trong hình ảnh, nữ sinh giải quyết quái vật rất nhanh.
Cô kéo quái vật vào góc, tránh theo dõi, nhưng họ tìm trong đại sảnh, không thấy thi thể nào.
"Cô hẳn là người chơi, khi chúng ta đến, cô đã không còn ở đó."
"Cô ấy là nhân viên ngoài biên chế, video liên quan đến cô ấy đã bị xóa." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Thi thể.. Các ngươi không cần quan tâm."
Nhân viên ngoài biên chế là người chơi đã đăng ký nhưng không gia nhập, cục điều tra có thể giao nhiệm vụ cho họ, họ nhận nhiệm vụ và giải quyết sự việc.
Có thể Nghiêm Nguyên Thanh cố ý dặn dò, phỏng chừng là một người chơi lợi hại.
"Vậy báo cáo viết thế nào?"
Thi thể vô duyên vô cớ mất tích.. Đều là thi thể bị ký sinh, có tính ô nhiễm, không thể tùy tiện biến mất.
"Viết đúng sự thật, lần này báo cáo trực tiếp gửi cho ta."
Nghiêm Nguyên Thanh nói vậy, đối phương lập tức đồng ý: "Được."