Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 452: Mùa tỏ tình (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hành lang tối, có ba người đang đứng.

    Một cô gái đứng gần cửa, rõ ràng vừa rồi chính cô ấy đã gây rối.

    Cô gái mặc áo khoác dài, mỉm cười, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn cô có vẻ vô tội.

    Người phụ nữ nhận ra họ là ai, kìm nén cơn giận: "Học viên, cô không biết gõ cửa à?"

    Ngân Tô: "À.. còn phải gõ cửa sao? Khi vào trại huấn luyện, không ai dạy tôi mà."

    Người phụ nữ: "Đó không phải là phép lịch sự cơ bản sao?"

    Ngân Tô chớp mắt, sau đó không biểu cảm nói: "Ồ, tôi không lịch sự."

    "..."

    Thật là 'tôi không lịch sự'! Người phụ nữ suýt vặn gãy tay nắm cửa, giận dữ nói: "Vậy tại sao cô không trả lời tôi?"

    "Không có quy định nào bắt buộc tôi phải trả lời, đúng không?" Ngân Tô như một tấm gương phản chiếu, lý lẽ rõ ràng: "Hơn nữa cô cũng không gọi tên tôi, tôi đâu biết cô đang nói với tôi, nếu tôi tự ý xen vào, chẳng phải là không lịch sự sao?"

    Người phụ nữ: "..."

    Vừa rồi ai nói mình không lịch sự? Bây giờ lại nói về lịch sự?

    Nếu tôi biết tên cô, còn hỏi 'ai đó' làm gì?

    Trên trán người phụ nữ đã nổi gân xanh, ánh mắt nhìn Ngân Tô đầy sát khí.

    "Không phải tư vấn sao? Cô định tư vấn cho chúng tôi ngay cửa à?" Ngân Tô phớt lờ ánh mắt chết chóc của người phụ nữ, tò mò nhìn vào trong: "Tại sao không mở cửa chào đón chúng tôi? Bên trong có gì không thể cho người khác thấy sao?"

    "..."

    Người phụ nữ giận quá hóa cười, mở cửa ra, đột nhiên bình tĩnh lại: "Ba học viên, mời vào."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô là người đầu tiên bước vào, phòng tư vấn này khá rộng rãi, ngoài bàn làm việc, còn có một bộ ghế sofa da và bàn trà.

    Ánh sáng dịu nhẹ, hương thơm thoang thoảng, đây là một môi trường thoải mái.

    "Các bạn gọi tôi là tư vấn viên." Người phụ nữ ra hiệu họ ngồi xuống ghế sofa, rồi rút ra một tờ giấy, nhìn qua và hừ lạnh: "Điểm tình yêu của các bạn là không, làm sao các bạn đạt được điểm này?"

    "Giết người yêu thôi." Ngân Tô ngoan ngoãn trả lời: "Rất đơn giản."

    Tư vấn viên không ngờ Ngân Tô sẽ trả lời thật, khiến cô ngừng lại hai giây, cô tất nhiên biết điểm không của họ từ đâu mà có..

    Cô thật sự đang hỏi câu hỏi này sao?

    Cô không nhận ra đó là sự mỉa mai sao?

    Tư vấn viên tức giận, thêm một quy tắc mới: "Không có sự cho phép của tôi, các bạn không được nói chuyện."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nhún vai, làm động tác kéo khóa miệng, thật sự im lặng.

    Tư vấn viên đứng dậy lấy một cây pha lê, trên cây pha lê treo nhiều viên pha lê nhỏ, dưới ánh đèn phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh.

    "Nhìn vào nó." Tư vấn viên giơ tay vuốt qua những viên pha lê, pha lê va chạm phát ra tiếng leng keng dễ chịu, ánh sáng lấp lánh tỏa ra khắp phòng.

    Ô Bất Kinh cảm thấy thứ đó không đúng, trước tiên tự ném cho mình và Ngân Tô một phép chữa trị rồi mới nhìn vào cây pha lê.

    Ngân Tô cảm nhận được cảm giác mát lạnh dễ chịu lan tỏa từ đỉnh đầu, biết ngay là Ô Bất Kinh đang dùng phép chữa trị.

    Phép chữa trị của anh ta ngày càng thành thạo, loại phép chữa trị nhỏ này, anh ta có thể ném bất cứ lúc nào mà không có ánh sáng kỹ năng, người chơi và NPC khác khó mà nhận ra.

    "Tiếp theo tôi sẽ hỏi các bạn câu hỏi, các bạn chỉ cần trả lời có hoặc không."

    Trong tiếng leng keng dễ chịu, Ngân Tô nghe thấy giọng tư vấn viên vang lên bên tai, đó là giọng rất nhẹ nhàng, khiến người ta không tự chủ được mà thả lỏng.

    "Trong buổi hẹn hôm nay, bạn có quan tâm đến cảm xúc của người yêu không?"

    "Có." Ngân Tô nghĩ mình nghe lời Đông Lộ như vậy, không tính là quan tâm thì là gì?

    ".. Có." Ô Bất Kinh hơi do dự, vì anh không chắc mình có quan tâm đến cảm xúc của Vân Vân không.

    "Có." Vương Đức Khang trả lời rất bình tĩnh.

    Tư vấn viên tiếp tục hỏi: "Bạn có đáp ứng tất cả yêu cầu của người yêu không?"

    "Có."

    "Có.."

    * * *

    * * *

    Vương Đức Khang biết tư vấn viên chắc chắn có vấn đề, nên anh luôn cảnh giác, mỗi câu hỏi của tư vấn viên, anh đều suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời.

    Giọng tư vấn viên dần trở nên xa xăm, ánh sáng lấp lánh trước mắt, tiếng leng keng vang lên bên tai.

    Theo từng tiếng leng keng, đầu óc dường như trống rỗng.

    Nhưng anh vẫn nghe thấy mình liên tục trả lời 'có', nhưng không nghe rõ câu hỏi của tư vấn viên.

    Vương Đức Khang chợt tỉnh, cảm thấy không đúng, bấm mạnh vào đùi mình.

    Đầu óc lập tức tỉnh táo, giọng tư vấn viên lại trở nên rõ ràng: "Câu hỏi cuối cùng, bạn có mang lại hạnh phúc cho người yêu không?"

    Bên cạnh, Ngân Tô vẫn kiên định trả lời: "Có."

    ".. Có." Ô Bất Kinh do dự trả lời.

    "..."

    Vương Đức Khang im lặng một lúc, rồi trả lời: "Có."

    Tư vấn viên gập tài liệu lại: "Trong mối quan hệ tình yêu, điều quan trọng nhất là giao tiếp tốt, tôn trọng và quan tâm đến cảm xúc của đối phương. Rõ ràng các bạn làm rất tệ, các bạn chỉ nghĩ đến bản thân, không quan tâm đến sống chết của người yêu.. Khi các bạn đặt người yêu vào lòng, các bạn sẽ trở thành người yêu đạt chuẩn."

    Tư vấn viên dừng lại: "Buổi tư vấn hôm nay kết thúc, các bạn có thể rời đi."

    "Tôi vẫn chưa nghe đủ."

    Vương Đức Khang nghe thấy Ngân Tô lẩm bẩm, và dũng cảm đề nghị tư vấn viên: "Hay là cô tư vấn thêm cho chúng tôi, tôi sẽ cố gắng trở thành người yêu đạt chuẩn vào ngày mai."

    Tư vấn viên lạnh lùng nói: "Mời các bạn rời đi."

    Ngân Tô thở dài, bước đi mà ngoái lại ba lần.

    Vương Đức Khang cũng vội vàng đứng dậy, theo ra ngoài.

    Tư vấn viên đi đến cửa, nửa người ẩn sau cánh cửa, giọng nói lạnh lẽo: "Không đối xử tốt với người yêu sẽ bị báo ứng."

    Rầm!

    Cửa phòng tư vấn đóng sầm lại.

    Vương Đức Khang không biết là do câu nói của tư vấn viên hay tiếng đóng cửa đột ngột làm anh giật mình, lưng anh bất giác toát mồ hôi lạnh.

    Vương Đức Khang nhìn về phía trước, Ngân Tô và Ô Bất Kinh đã đi đến cầu thang, nhanh chóng biến mất ở góc khuất.

    "Anh yêu."

    Vương Đức Khang bước nhanh đến cầu thang, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

    Giọng nói này anh rất quen thuộc.

    Da đầu Vương Đức Khang tê dại, từ từ ngẩng đầu lên, thấy người yêu NPC của mình đứng trên bậc thang phía trên, mỉm cười nhìn anh.

    Nhưng lúc này cô ấy trông không đẹp chút nào, toàn thân đầy máu, một bên đầu bị lõm xuống.

    "Anh yêu, tại sao anh bỏ rơi em?" Người phụ nữ bước xuống cầu thang, giọng nói có chút oán trách: "Em sợ lắm khi ở một mình."

    Vương Đức Khang lùi lại một bước, sau đó đột ngột chạy xuống dưới.

    "Anh yêu, đợi em với.."

    Vương Đức Khang chạy một mạch ra khỏi tòa nhà, đèn đường đã tắt hết, chỉ còn vài ngọn đèn lẻ loi sáng lên, cả con phố lạnh lẽo và trống trải.

    Ngay cả hai người đi trước anh cũng không thấy đâu..

    "Anh yêu, tại sao anh lại bỏ rơi em lần nữa.."

    Vương Đức Khang quay đầu lại và đối diện với đôi mắt chết chóc của cô ấy, người phụ nữ gần như dán sát vào anh.
     
    Noctor thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 453: Mùa tỏ tình (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Đức Khang kinh hãi, giơ tay đánh vào người phụ nữ.

    "Bốp!"

    Người phụ nữ chịu đựng cái tát, không giận dữ mà chỉ nhìn anh đầy oán trách.

    "Tại sao.. tại sao.."

    Miệng người phụ nữ mở ra khép lại, liên tục nói ba từ này.

    "Tại sao.."

    "Tại sao, tại sao, tại sao.."

    Giọng người phụ nữ dần cao lên và trở nên kích động: "Tại sao bỏ rơi tôi? Tại sao đánh tôi!"

    Vương Đức Khang bị tiếng hét làm đau tai, cơ thể không thể cử động, cánh tay lạnh lẽo của người phụ nữ quấn quanh cổ anh, cả người cô áp sát vào.

    "Anh yêu, sao anh có thể bỏ rơi em?" Khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ nở nụ cười quái dị, hai tay bóp cổ Vương Đức Khang: "Anh là người yêu của em, anh phải ở bên em, ở bên em.. ở bên em, ở bên em.."

    Khó thở..

    Thiếu oxy khiến mặt anh đỏ bừng, gân xanh nổi lên trên trán, mắt đầy tia máu, oxy trong lồng ngực bị ép ra từng chút một.

    Vương Đức Khang cảm thấy mắt mình sắp nổ tung.

    Phải cử động..

    Cử động đi!

    Vương Đức Khang cố gắng giơ tay lên, ngón tay cứng đờ từ từ nhấc lên một ngón, rồi đến ngón thứ hai..

    * * *

    * * *

    "Ah!"

    Vương Đức Khang hét lên, giơ cao hai tay và đập xuống dưới.

    "Choang!"

    Kính bàn trà vỡ tan, mảnh kính sắc nhọn cắt vào tay Vương Đức Khang, máu chảy ròng ròng.

    Cơn đau chậm chạp giúp Vương Đức Khang tỉnh táo hơn nhiều.

    Khuôn mặt quái dị của người phụ nữ trước mặt biến mất, chỉ còn lại mảnh kính vỡ và bàn tay đầy máu của anh.

    Cùng với hình ảnh phản chiếu của anh trong vô số mảnh kính vỡ.

    Người đàn ông trong gương mặc quần áo chỉnh tề, nhưng mặt đỏ bừng, cổ có vết hằn, mắt như ngập trong máu.

    "..."

    Đây là phòng tư vấn..

    Anh không phải đã ra ngoài rồi sao?

    Chẳng lẽ từ đầu đến cuối anh chưa từng ra ngoài?

    Vương Đức Khang ngẩng đầu lên, thấy trên ghế sofa đối diện, hai người đang cầm một cây pha lê nghiên cứu, bị động tĩnh của anh làm giật mình, nhìn anh trân trối.

    Trên sàn bên cạnh ghế sofa còn có một người nằm..

    Vương Đức Khang cảm thấy ảo giác trước mắt chưa biến mất, nếu không tại sao anh lại thấy tư vấn viên nằm trên sàn?

    "Anh không sao chứ?" Ô Bất Kinh do dự hỏi.

    Vương Đức Khang: "..."

    Anh trông giống không sao à?

    Ô Bất Kinh không dùng kỹ năng với Vương Đức Khang, anh nghe lời anh Ngụy dặn rằng không nên tùy tiện dùng kỹ năng với người chơi không quen biết, để tránh bị lợi dụng.

    Ô Bất Kinh biết mình không thông minh, không giỏi giết quái vật, lại nhát gan, nhưng anh biết nghe lời.

    Vương Đức Khang xác định môi trường an toàn, vội vàng che tay đang chảy máu: "Các cậu luôn tỉnh táo à? Tại sao không gọi tôi dậy?"

    Vương Đức Khang vừa rồi suýt chết, cả người đầy sát khí, giọng điệu rất khó chịu, như đang chất vấn họ.

    Ngân Tô liếc anh một cái, hỏi một câu không liên quan: "Tôi tên gì?"

    Vương Đức Khang ngơ ngác, không hiểu sao cô lại chuyển chủ đề sang tên: "Tô Hảo Hảo!"

    "Tên thật của tôi là gì?"

    "..."

    Ai mà biết?

    Ngân Tô cười nhẹ: "Anh thấy không, anh còn không biết tôi là ai, sao anh lại yêu cầu tôi gọi anh dậy? Anh không nghĩ rằng chúng ta cùng đến phòng tư vấn là bạn bè rồi chứ? Anh không ngây thơ vậy chứ?"

    Vương Đức Khang: "..."

    Vương Đức Khang muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, sau cú sốc tử thần, đầu óc anh cuối cùng cũng bình tĩnh hơn.

    Anh cúi đầu, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.

    Ô Bất Kinh yếu ớt nói: "Là tư vấn viên nói anh đang tự kiểm điểm, không thể tùy tiện gọi anh dậy, nếu không anh sẽ chết."

    Vương Đức Khang muốn nói lời của tư vấn viên cũng tin được sao? Nhưng anh nhịn lại.

    * * *

    * * *

    Cả phòng tư vấn trông như vừa bị lục soát, mọi nơi đều bị lật tung.

    Vương Đức Khang dù nghĩ rằng không tìm được manh mối gì, nhưng vẫn cẩn thận tìm kiếm một lượt.

    Trong khi đó, Ô Bất Kinh và Ngân Tô ngồi trên ghế sofa nghiên cứu cây pha lê, thứ có thể gây ra ảo giác và thôi miên người chơi.

    Vương Đức Khang liếc nhìn tư vấn viên nằm trên sàn.

    Tư vấn viên vẫn còn thở, rõ ràng còn sống.

    Vừa rồi họ có một cuộc đối đầu không mấy thân thiện, lúc này Vương Đức Khang cũng không tiện hỏi gì, nhưng anh cũng không rời đi, tìm một chỗ ngồi xuống.

    Ngân Tô đưa cây pha lê chưa nghiên cứu xong cho Ô Bất Kinh, rồi nhìn Vương Đức Khang: "Buổi tư vấn đã kết thúc, anh còn không đi?"

    "Các cô sao không đi?"

    "Sắp đi rồi."

    "..."

    Ngân Tô kéo chân tư vấn viên đang bất tỉnh, lôi cô ta về phía cửa.

    Ô Bất Kinh ôm cây pha lê vội vàng theo sau.

    Vương Đức Khang: "..."

    * * *

    * * *

    Các cửa hàng trên phố đã đóng cửa hết, đèn đường cũng tắt.

    Ngân Tô kéo tư vấn viên xuống cầu thang, gặp Đặng Diệp Diệp và Vệ Huệ Nhi ngồi bên đường, trông như hai con vật nhỏ bị bỏ rơi, có chút đáng thương.

    Thấy Ngân Tô và Ô Bất Kinh xuống, họ định tiến lên, nhưng lại dừng lại đột ngột, nhìn chằm chằm vào thứ mà Ngân Tô kéo theo sau..

    Đó là.. người sao?

    Hai người đứng yên tại chỗ, không dám tiến lên.

    Ô Bất Kinh và Vương Đức Khang xuất hiện, một trước một sau.

    Vương Đức Khang nhìn quanh, hỏi: "Tư vấn viên có nói chúng ta tối nay nên đi đâu không?"

    Ngân Tô đổi tay kéo tư vấn viên, lạnh lùng nói: "Trại huấn luyện lớn thế này không đủ chỗ cho anh ngủ à?"

    Điểm tình yêu không đạt chuẩn thì không có chỗ ở, điểm không mà còn muốn có chỗ ở?

    Không được phân chỗ, thì chỉ có thể tự mình tìm cách thôi.

    Vương Đức Khang: "..."

    Vương Đức Khang nhìn về tòa nhà huấn luyện, các phòng học đều trống, cũng không khóa.. nhưng quan sát viên Mạt Lỵ nói sau nửa đêm tòa nhà sẽ khóa cửa.

    Trong tòa nhà này, liệu có nguy hiểm gì khác không?

    Ngân Tô kéo tư vấn viên rời đi, quay lại nhìn Vương Đức Khang đang muốn theo sau, đe dọa anh một cách lạnh lùng: "Đừng theo tôi, nếu không tôi sẽ dùng anh làm mồi cho người yêu tôi."

    "..."

    * * *

    * * *

    Trong khi Vệ Huệ Nhi và Đặng Diệp Diệp còn do dự, Ngân Tô đã kéo người đi xa, Ô Bất Kinh theo sau, thỉnh thoảng bị bóng tối và trang trí hai bên đường làm giật mình.

    "Chị Huệ, có.. có nên theo không?"

    Vệ Huệ Nhi dù nghĩ Ngân Tô là con gái, có thể dễ nói chuyện hơn, nhưng vừa rồi cô ấy đã đe dọa Vương Đức Khang không được theo.

    Hơn nữa, hành động trước đó của cô ấy cũng rất.. kỳ lạ, nên Vệ Huệ Nhi không dám theo.

    Đợi Ngân Tô và Ô Bất Kinh biến mất ở góc khuất, Vệ Huệ Nhi nhìn Vương Đức Khang đứng yên tại chỗ.

    Vương Đức Khang không cao lớn, ngũ quan bình thường, là kiểu người dễ bị lẫn vào đám đông, khuôn mặt cho cảm giác tính tình không tốt lắm.

    Vệ Huệ Nhi còn chưa quyết định có nên nói chuyện với Vương Đức Khang hay không, thì anh ta đã chủ động đi về phía họ.

    "Các cô ở đây suốt à?"

    Vệ Huệ Nhi lắc đầu: "Chúng tôi vừa đi quanh đây xem, tất cả cửa hàng đều khóa, không thể phá được."
     
    Noctor thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 454: Mùa tỏ tình (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Vệ Huệ Nhi đi quanh khu vực, cô gặp Hồ Cầm và một số người chơi khác, họ cũng đang tìm manh mối.

    Tuy nhiên, mục tiêu của họ khác nhau, Vệ Huệ Nhi đang tìm cách an toàn qua đêm, còn họ thì tìm thêm manh mối.

    Thấy thời gian đã muộn, Vệ Huệ Nhi chia tay Hồ Cầm và trở lại tòa nhà huấn luyện để gặp những người chơi cùng hoàn cảnh.

    "Không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, vì không có chỗ ở, các cô có muốn đi cùng tôi không?" Vương Đức Khang chủ động mời họ.

    Vệ Huệ Nhi ở đây chính là để chờ họ.

    Giờ Ngân Tô và Ô Bất Kinh đã đi, Vệ Huệ Nhi im lặng một lúc rồi chấp nhận lời mời của Vương Đức Khang.

    Hiện tại họ không có xung đột lợi ích, hành động cùng nhau vào buổi tối sẽ an toàn hơn, hơn nữa..

    Vệ Huệ Nhi và Vương Đức Khang mỗi người đều có ý định riêng khi lập nhóm, còn Đặng Diệp Diệp là người chơi mới, không có sức mạnh và tiếng nói, ý kiến của cô không quan trọng.

    * * *

    * * *

    Phố Bắc.

    Phía sau các cửa hàng có một khu vực cư trú, các người chơi khác được sắp xếp ở đây.

    Mỗi người chơi có một phòng riêng, phòng được trang trí chủ yếu bằng màu hồng, tạo cảm giác ngọt ngào của tình yêu, không hề có cảm giác đáng sợ.

    Trên cửa phòng có dán tên của họ, nhưng dưới tên còn có một khu vực trống tương ứng.

    * * * Ngôi nhà tình yêu.

    Người chơi đều nhớ đến bốn chữ này.

    Buổi tối chẳng lẽ sẽ có thứ khác đến ở?

    Nhưng Mạt Lỵ không giải thích, người chơi hỏi cũng không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn họ.

    Cuối cùng, Mạt Lỵ chỉ nói với họ rằng sau nửa đêm không được ra ngoài, nếu nhất định phải ra ngoài, thấy người yêu ban ngày hoặc những thứ kỳ lạ, phải tìm nhân viên an toàn.

    Ngoài ra, không có thêm quy tắc nào khác.

    Mạt Lỵ sắp xếp phòng cho họ, rồi nói rằng trước nửa đêm có thể tự do hoạt động, nhưng tốt nhất nên trở về phòng ngủ sau nửa đêm, sau đó rời đi.

    Trước đó, người chơi luôn ở cùng người yêu NPC, không có thời gian khám phá trại huấn luyện.

    Vì vậy, khi Mạt Lỵ vừa đi, người chơi đều ra ngoài.

    Ly Khương và Tạ Bán An cũng đi dạo bên ngoài, khoảng chín giờ rưỡi, các cửa hàng trên phố bắt đầu đóng cửa.

    Đến khoảng mười giờ, đèn đường trên phố tắt hết, cả trại huấn luyện chìm trong bóng tối.

    * * *

    * * *

    Ly Khương và Tạ Bán An trở về chỗ ở, đã hơn mười một giờ.

    Họ định tìm Ngân Tô, nhưng khi đến tòa nhà huấn luyện thì thấy Vương Đức Khang và những người khác, nghe họ nói chuyện, biết Ngân Tô đã đi rồi.

    Vì vậy, họ đành từ bỏ ý định này, đi dạo chỗ khác một lúc rồi mới trở về.

    Trong phòng của Ly Khương, Tạ Bán An đang kiểm tra phòng, Ly Khương đứng ở cửa nhìn ra ngoài.

    Không biết những người chơi khác chưa về hay đang ở trong phòng, hành lang tối tăm, chỉ có cửa phòng cô là có ánh sáng.

    Ly Khương đóng cửa lại, Tạ Bán An đã kiểm tra xong phòng, ngồi xuống bên bàn: "Không biết cô Tô thế nào rồi."

    Ly Khương: "Cô Tô giỏi như vậy, chắc không sao đâu."

    Tạ Bán An có lẽ thấy Ly Khương nói có lý, không tiếp tục chủ đề này: "Khi cô Tô mời chúng ta vào trò chơi, là qua liên kết bạn bè, khác với cách sử dụng đạo cụ tổ đội khác, tôi thấy có gì đó không đúng. Cô đã hỏi cô Tô về thông tin cụ thể của bản đồ này chưa?"

    Ly Khương: "Chưa."

    Ly Khương và Tạ Bán An đã vào nhiều bản đồ qua đạo cụ tổ đội, nhưng đạo cụ tổ đội thường xuất hiện một khung mời trên điện thoại, có tùy chọn chấp nhận hoặc từ chối lời mời tổ đội.

    Họ cũng tìm hiểu thông tin tổ đội trên diễn đàn, cũng tương tự như vậy.

    Ly Khương: "Đạo cụ tổ đội có nhiều loại, có thể là cách chúng ta chưa biết."

    Tạ Bán An: "Nhưng tại sao cô Tô lại mời chúng ta?"

    Ly Khương chớp mắt, cũng mơ hồ về câu hỏi này.

    Họ đã giỏi đến mức được đại cao thủ mời đích thân sao?

    Ly Khương cảm thấy kỹ năng của mình bình thường, không kéo lùi đội, nhưng cũng không phải loại kỹ năng tấn công mạnh nhất, càng không phải kỹ năng đặc biệt.

    Điểm đặc biệt duy nhất là Tạ Bán An, kỹ năng may mắn của anh rất hữu ích.

    Ví dụ như hôm nay, cô hầu như không gặp nguy hiểm gì, những vấn đề nhỏ cũng nhanh chóng được giải quyết.

    Những người chơi khác thì không như vậy, họ ít nhiều đều bị những người yêu NPC làm phiền.

    "Tiểu An, cậu nghĩ cô Tô có phải chỉ muốn mời mình cậu không?" Ly Khương nhìn Tạ Bán An, nghi ngờ mình là người thừa: "Tôi chỉ là đi kèm thôi."

    Tạ Bán An lắc đầu: "Không thể nào, cô giỏi hơn tôi, may mắn có ích cho người chơi khác, nhưng với người mạnh như cô Tô thì chỉ là thêm thắt thôi."

    Anh và cô Tô không quen biết, sao cô ấy lại muốn mời anh?

    "Có vẻ cũng đúng.."

    Ly Khương gãi cằm, càng không hiểu lý do cô Tô mời họ.

    "Còn cậu Ô kia, anh ta có khả năng gì?" Tạ Bán An nhớ đến người chơi khác được mời cùng họ.

    Ô Bất Kinh cho họ cảm giác nhát gan, dễ giật mình, một cái bóng cũng làm anh ta sợ, thực lực có vẻ bình thường, hoàn toàn không có sự điềm tĩnh và thận trọng của người chơi lâu năm.

    Ly Khương lắc đầu, không biết Ô Bất Kinh có lai lịch gì.

    Hai người thảo luận trong phòng một lúc, thời gian nhanh chóng đến gần nửa đêm.

    Trong phòng có đồng hồ, Tạ Bán An trở về phòng mình trước mười lăm phút, rửa mặt qua loa, nằm lên giường và tắt đèn.

    Phòng bên cạnh của Tạ Bán An không phải là Ly Khương, bên trái là Khâu Tùng, bên phải là Hồ Cầm.

    Khi Tạ Bán An đang rửa mặt, anh nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh, sau đó là một số âm thanh khác, có lẽ Khâu Tùng vừa về.

    Tạ Bán An chạm vào cổ tay đang hơi nóng lên, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

    Tích tắc-

    Tích tắc tích tắc-

    Tiếng đồng hồ chạy đều đặn trong phòng.

    Dần dần, trong tiếng tích tắc đều đặn đó xuất hiện một âm thanh khác, như tiếng vật nặng bị kéo lê trên sàn.

    Sàn sạt-

    Sàn sạt-

    Tạ Bán An dường như bị âm thanh đánh thức, ngồi bật dậy, nhìn về phía tường bên trong giường.

    Sàn sạt sàn sạt-

    Âm thanh đó phát ra từ phía bên kia tường.

    Đó là phòng của Khâu Tùng.

    Khâu Tùng làm gì muộn thế này? Hay không phải Khâu Tùng..

    Khi Tạ Bán An đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bên cạnh 'két' một tiếng mở ra, tiếng bước chân từ đó đi về phía cửa phòng anh.

    Tạ Bán An cảm nhận được tiếng bước chân dừng lại ngay ngoài cửa phòng mình.

    Anh thậm chí có thể thấy bóng mờ bên cạnh cửa qua khe cửa.

    Quái vật sao?

    Tiếng động từ phòng bên cạnh đã biến mất.

    Tạ Bán An nhìn chằm chằm vào cửa, bóng đen đó vẫn đứng bên cạnh cửa, không có động tĩnh gì.

    Tích tắc, tích tắc, tích tắc..

    Thời gian trôi qua từng giây, có lẽ là một phút, có lẽ là mười phút, cuối cùng Tạ Bán An thấy bóng đen đó di chuyển.

    Tiếng bước chân rời xa cửa phòng anh, nhưng nhanh chóng biến mất, có lẽ dừng lại ở cửa phòng tiếp theo..

    "Cốc cốc!"

    Cửa phòng bị gõ.
     
    Noctor thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 455: Mùa tỏ tình (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng gõ cửa vang lên từ cửa phòng anh.

    Vật đứng ngoài cửa vừa rồi đã rời đi, vậy ai đang gõ cửa? Hay là vật ngoài cửa từ đầu đến giờ chưa hề rời đi.

    Tạ Bán An nhìn chằm chằm vào cửa, không có ý định mở cửa.

    Sau tiếng gõ cửa đó, không có tiếng gõ nào nữa.

    Dường như đối phương gõ nhầm cửa, giờ đã không còn ở cửa.

    Tạ Bán An nhìn khe cửa, trước đó còn thấy một bóng đen, nhưng giờ không thấy gì.

    Trong sự căng thẳng, thời gian tích tắc trôi qua.

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia, Ngân Tô ra khỏi tòa nhà huấn luyện, kéo tư vấn viên, chiếm chỗ ở của cô ta.

    Tư vấn viên lúc này đã tỉnh lại, bị Ngân Tô trói thành một cái kén, chỉ lộ ra cái đầu.

    Tư vấn viên mặt mày dữ tợn, nhìn Ngân Tô đầy oán hận.

    Ô Bất Kinh ngồi trên ghế bên cạnh, lúc thì nhìn tư vấn viên, lúc thì nhìn Ngân Tô.

    "Đừng nhìn tôi như vậy, đáng sợ lắm." Cô gái chiếm ghế sofa của tư vấn viên vỗ ngực như bị dọa, nhưng giọng nói ngay sau đó trở nên lạnh lùng: "Còn nhìn tôi nữa, tôi sẽ móc mắt cô ra."

    Tư vấn viên: "..."

    Bị trói ở đây rồi, cô ta còn gì không làm được nữa.

    Dù trong lòng đầy oán hận, lúc này cũng chỉ có thể bất lực quay đi.

    "Cô rốt cuộc muốn làm gì?" Tư vấn viên cố nói một câu, "Cô trói tôi ở đây, vi phạm quy định của trại huấn luyện, cô sẽ bị đuổi khỏi trại."

    "Ồ." Ngân Tô ngồi vắt chân, lắc lư mũi giày, "Vậy không để ai biết là được."

    "Cô nghĩ tôi sẽ giữ bí mật cho cô?"

    "Bí mật.. tất nhiên là để người chết giữ thì an toàn nhất."

    "..."

    Tư vấn viên tức giận như cá mắc cạn, cố gắng cựa quậy, nhưng dây trói quá chặt, khiến cơ thể cô cứng đờ, càng cử động càng khó chịu.

    Đợi đến khi tư vấn viên kiệt sức, nằm thở hổn hển trên sàn, Ngân Tô mới lấy ra tấm thẻ tỏ tình màu hồng, lắc lư trước mặt cô ta.

    "Tấm thẻ tỏ tình này có tác dụng gì?"

    ".. Không biết."

    Tư vấn viên vẫn rất cứng rắn.

    Ngân Tô cũng không tức giận: "Xem ra cô không phải là một tư vấn viên đạt chuẩn rồi, ngay cả câu hỏi đơn giản của học viên cũng không giải quyết được, cô làm sao xứng làm tư vấn viên."

    "..."

    Cô quản tôi có xứng hay không!

    Tư vấn viên lườm Ngân Tô một cái, quay đầu nhìn chỗ khác.

    Ngân Tô thở dài: "Được thôi, đây là cô ép tôi."

    "?"

    Khi tư vấn viên còn đang bối rối, cơ thể cô đột nhiên bị nhấc lên không trung, có thứ gì đó nâng cô lên.

    Ô Bất Kinh ngả người ra sau, co chân lên ghế, hai tay ôm chặt.

    Dù trước đó đã thấy những sợi tóc đen này, nhưng điều đó không làm giảm sự sợ hãi và e dè của anh đối với chúng.

    Quái vật tóc rất phấn khích, quấn thêm một lớp quanh tư vấn viên, tóc bò lên mặt cô ta, bịt kín miệng và mũi.

    "Tôi cũng không phải người vô lý, nếu tư vấn viên muốn nói thì hãy chớp mắt nhanh."

    Khuôn mặt Ngân Tô xuất hiện phía trên cô ta, mỉm cười: "Nhưng phải nhanh lên nhé, vì nếu mắt cô bị che thì tôi sẽ không thấy được đâu."

    Miệng và mũi đã bị bịt kín hoàn toàn, dù mắt không bị che thì cô ta cũng sẽ nhanh chóng bị ngạt thở..

    Tư vấn viên trợn tròn mắt, nhanh chóng chớp mắt liên tục.

    * * *

    * * *

    Thẻ tỏ tình giống như thẻ học viên, là vật dụng cần thiết cho học viên. Mất thẻ tỏ tình sẽ bị quan sát viên liệt vào danh sách theo dõi đặc biệt..

    "Bị theo dõi đặc biệt thì sao?"

    "Sẽ bị người khác tỏ tình."

    "Bị tỏ tình thì sao?"

    "Học viên có thẻ tỏ tình có quyền tự chọn, có thể từ chối hoặc chấp nhận. Nhưng học viên mất thẻ tỏ tình sẽ không còn quyền này, chỉ cần có người tỏ tình, phải đồng ý."

    "Nếu không đồng ý thì sao?"

    Dù đang nguy hiểm đến tính mạng, tư vấn viên vẫn không nhịn được cười quái dị khi nghe câu hỏi này: "Sẽ chết.. khục khục khục."

    Quái vật tóc vung một lọn tóc qua, làm gì mà cười!

    Mặt tư vấn viên lập tức sưng đỏ, tiếng cười cũng ngừng lại.

    Ngân Tô đã hiểu, thẻ tỏ tình để đảm bảo học viên có quyền tự chọn khi nhận lời tỏ tình.

    "Vậy nếu có nhiều thẻ thì sao?"

    Mặt tư vấn viên đau rát, một lọn tóc lơ lửng trước mặt cô ta, như thể chỉ cần nói sai một chữ sẽ bị đánh ngay.

    Tư vấn viên nuốt nước bọt, trả lời nhỏ giọng: "Sẽ thu hút một số thứ tỏ tình với bạn, nên.. tốt nhất đừng lấy thẻ tỏ tình không thuộc về mình."

    Một số thứ?

    Quái vật không phải người?

    Ngân Tô lấy ra một thẻ khác, mỗi tay cầm một thẻ, khoe với tư vấn viên: "Nhưng tôi đã lấy rồi."

    Tư vấn viên trợn mắt, sau đó chửi rủa: "Cô bị điên à! Cô có bị điên không! Cô bị lừa đá vào đầu à?"

    Ngân Tô ngả người ra sau, tránh nước bọt của tư vấn viên: "Sao cô biết tôi bị điên."

    "..."

    Tư vấn viên mắt trợn trừng: "Mấy giờ rồi!"

    Giọng tư vấn viên đầy sợ hãi, cô ta quay đầu nhìn xung quanh.

    "Mấy giờ rồi, bây giờ là mấy giờ!"

    "Thả tôi ra khỏi đây!"

    Tư vấn viên gào thét, cơ thể lại bắt đầu cựa quậy.

    Ngân Tô cất thẻ tỏ tình của mình đi: "Cô trông có vẻ kích động, là sợ sao? Sợ gì? Thứ sẽ đến tỏ tình với tôi à?"

    Tư vấn viên: "Cô điên rồi! Thả tôi ra! Thả tôi ra ngoài!"

    Ngân Tô phớt lờ tiếng gào thét của tư vấn viên, suy nghĩ: "Nếu cô sợ như vậy.."

    Cô vỗ tay một cái: "Vậy để giúp tư vấn viên vượt qua nỗi sợ, hôm nay chúng ta sẽ chào đón vị khách này thật tốt!"

    Tư vấn viên: "?"

    Ngân Tô rất mong chờ vị khách: "Tư vấn viên dạy tôi yêu đương, tôi giúp tư vấn viên vượt qua nỗi sợ, gọi là.. cứu rỗi lẫn nhau."

    "..."

    Cứu rỗi lẫn nhau cái đầu cô!

    Đồ điên! Đồ Điên!

    * * *

    * * *

    Mạt Lỵ ngồi trong phòng mình, trước mặt là vô số màn hình nhỏ, hiển thị các khu vực giám sát.

    Trên cùng của màn hình hiển thị thời gian-

    [00: 00: 01]

    Cửa ngôi nhà tình yêu đóng chặt, hành lang tối tăm, không có gì bất thường.

    Mạt Lỵ nhìn sang các màn hình khác, trên phố Tây, ba học viên không có chỗ ở đang lang thang, dường như chưa tìm được chỗ nghỉ đêm nay.

    Thấy vậy, Mạt Lỵ không nhịn được mỉm cười.

    Nhưng ngay sau đó, nụ cười của Mạt Lỵ khựng lại.

    Ba người..

    Mạt Lỵ nhìn kỹ màn hình, xác nhận chỉ có ba học viên.

    Còn hai người kia đâu?

    Mạt Lỵ lập tức nhìn sang các màn hình khác.

    Không có..

    Không có, không có..

    Đều không có.

    Hai học viên đó đi đâu rồi?

    Chẳng lẽ ở trong tòa nhà huấn luyện?

    Mạt Lỵ lập tức chuyển màn hình giám sát sang bên trong tòa nhà huấn luyện, từng màn hình chuyển qua, nhưng không thấy bóng dáng hai người đó.
     
    Noctor thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 456: Mùa tỏ tình (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạt Lỵ lục soát khắp các camera giám sát nhưng vẫn không tìm thấy hai học viên mất tích.

    Hai người này đã trốn đi đâu rồi..

    Nghĩ đến trong số học viên mất tích có một kẻ gây rối khó chịu, sắc mặt Mạt Lỵ liền trầm xuống.

    Không tìm thấy dấu vết của kẻ gây rối, trong lòng Mạt Lỵ cảm thấy bất an.

    Khi cô chuẩn bị tìm lại lần nữa, đột nhiên có động tĩnh từ căn nhà tình yêu, Mạt Lỵ liền chuyển màn hình sang đó.

    Có người mở cửa.

    Mặc dù muốn tìm dấu vết của kẻ gây rối, nhưng lúc này có học viên mở cửa, cô đành tạm gác lại ý định đó và quan sát các học viên.

    Trên màn hình, học viên mở cửa đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa nhưng không ai mở, cô thử mở cửa.

    Cửa phòng dễ dàng bị đẩy ra.

    Học viên không vào trong mà đứng ở cửa nhìn.

    Không biết tình hình trong phòng ra sao, học viên nhanh chóng rút lui, đi gõ cửa các phòng khác, gọi tất cả học viên ra ngoài.

    Họ cùng nhau vào căn phòng đó.

    Camera chỉ nhìn thấy cửa phòng, không thấy được bên trong.

    * * *

    * * *

    "Duy trì sự kiên nhẫn là phẩm chất cần có của một người yêu."

    Chữ màu đỏ máu hiện trên sàn, bên cạnh là Khâu Tùng nằm trên đất, đã mất dấu hiệu sự sống.

    Lúc này, các người chơi qua đêm trong căn nhà tình yêu đều tụ tập trong phòng, nhìn Khâu Tùng đã chết.

    Bên cạnh ngón tay nhuốm máu của Khâu Tùng có một chữ chưa viết xong, không biết anh ta định viết gì.

    Chắc chắn anh ta muốn để lại điều gì đó, nhưng chưa kịp viết xong thì đã tắt thở.

    "Đó là.. chữ 'nữ' sao?" Hồ Cầm nhíu mày hỏi.

    "Có vẻ giống.. chỉ thiếu một nét ngang, người giết anh ta là phụ nữ? Hay là bạn gái.. NPC tình yêu ban ngày?"

    Tạ Bán An: "Tôi nghe thấy có động tĩnh từ phòng của Khâu Tùng, còn có người gõ cửa phòng tôi. Các bạn có nghe thấy không?"

    Dù chỉ một tiếng, nhưng Tạ Bán An rất chắc chắn mình không nghe nhầm.

    Sau tiếng gõ cửa đó, anh nghe thấy giọng của Ngu Chi, rồi đến tình hình hiện tại.

    "Tôi không nghe thấy.." Hồ Cầm lắc đầu.

    Ly Khương và một người chơi nam khác là Diêu Bạch Thanh cũng lắc đầu, họ không nghe thấy gì.

    Diêu Bạch Thanh nhìn Ngu Chi với vẻ nghi ngờ: "Tại sao nửa đêm lại gõ cửa phòng Khâu Tùng?"

    Câu hỏi của Diêu Bạch Thanh khiến mọi người đều nhìn về phía Ngu Chi.

    Ngu Chi và Khâu Tùng không quen nhau, trước đó không thấy họ giao tiếp nhiều, sao lại đi gõ cửa phòng Khâu Tùng vào lúc nửa đêm.

    Ngu Chi: "Nghe thấy có động tĩnh từ phòng anh ấy."

    Phòng của Ngu Chi và Tạ Bán An nằm hai bên phòng Khâu Tùng, nên họ đều nghe thấy động tĩnh từ phòng Khâu Tùng.

    Ngu Chi gan dạ hơn Tạ Bán An, trực tiếp ra ngoài xem.

    Mọi người nhìn nhau một lúc, Hồ Cầm lên tiếng hỏi: "Tại sao Khâu Tùng lại chết? Ban ngày có ai ở cùng anh ấy không?"

    "Tôi ở cùng Khâu Tùng." Diêu Bạch Thanh nói: "Nhưng chúng tôi đều tham gia các hoạt động hẹn hò giống nhau, nếu Khâu Tùng vi phạm quy tắc nào đó, thì tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.. Vậy người tiếp theo có phải là tôi không?"

    Ly Khương: "Dưới tên của chúng ta có một khoảng trống, nơi này lại gọi là căn nhà tình yêu, có thể trong phòng còn có 'người ở' khác. Khâu Tùng có thể không vi phạm quy tắc tử vong vào ban ngày, mà là trong phòng."

    Người chơi nhớ lại lúc họ hỏi Mạt Lỵ, biểu cảm kỳ lạ của cô ấy.. mọi người đều thấy lời của Ly Khương cũng có lý.

    Nhưng..

    Điều này càng đáng sợ hơn!

    Trong phòng có một người ở không nhìn thấy, họ không biết làm gì sẽ vi phạm quy tắc tử vong.

    * * *

    * * *

    Mạt Lỵ luôn nhìn vào màn hình giám sát, các học viên nhanh chóng ra khỏi phòng, trở về phòng của mình.

    Mạt Lỵ chắc chắn họ sẽ không ra ngoài nữa, quyết định đi tìm hai học viên mất tích.

    "Thình thịch!"

    Mạt Lỵ giật mình nhìn về phía cửa phòng.

    Đây là khu vực ở của nhân viên, sao lại có người gõ cửa?

    Mạt Lỵ bước nhanh đến cửa, định mở cửa nhưng ngay lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh từ khe cửa.

    Có thứ gì đó ở bên ngoài..

    Mạt Lỵ từ từ buông tay, lùi lại hai bước, mắt chăm chú nhìn vào tay nắm cửa.

    "Thình thịch!"

    Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

    Khoảng cách từ phòng cô đến đó khá xa, có lẽ là phòng thứ hai hoặc thứ ba bên trái.

    Phòng thứ hai là của giảng viên, phòng thứ ba là của cố vấn..

    Khi Mạt Lỵ đang suy nghĩ ai đã gây ra chuyện này, cô nghe thấy tiếng "két".

    Cửa mở ra.

    * * *

    * * *

    Phòng của cố vấn.

    Ngân Tô và Ô Bất Kinh đang trốn trong tủ quần áo, Ngân Tô nhìn ra ngoài qua khe tủ, còn Ô Bất Kinh thì không dám nhìn, ôm chặt lấy mình như đà điểu.

    Quái vật tóc mở cửa theo tiếng gõ, sau đó lặng lẽ rút lui lên trần nhà tối đen.

    Vì vậy, đối với thứ bên ngoài, cửa như tự mở.

    Cô gái bước vào, nhìn quanh với vẻ nghi ngờ, không thấy gì bất thường, liền đóng cửa và đi vào trong.

    Ngân Tô nhận ra người đến là một cô gái, bước đi chậm rãi, như đang dạo chơi trong vườn.

    Nhưng ngay sau đó, cô gái dừng bước.

    Ngân Tô cũng nhìn rõ mặt cô gái, khuôn mặt tròn trịa, má hơi phúng phính, trông khá dễ thương.

    * * *Đây chẳng phải là học viên mà mình đã lấy mất thẻ tỏ tình sao?

    Đây là thứ mà cố vấn gọi là 'một thứ gì đó'?

    Lấy mất thẻ tỏ tình của người khác, ban đêm sẽ bị đến tận nơi để tính sổ?

    Đây là sự kiện kinh dị gì vậy?

    Cô gái nhìn bữa tối dưới ánh nến với vẻ mặt kỳ lạ - một cây nến chưa thắp, vài chiếc đĩa trống, bên cạnh là một lọ thủy tinh cắm một bông hồng đỏ tươi.

    Và người mà cô tìm kiếm tối nay, đang ngồi.. hoặc nói đúng hơn là bị trói ở đối diện.

    Tay chân bị trói chặt, miệng bị bịt kín, chỉ còn lại đôi mắt đầy giận dữ và sợ hãi.

    Thẻ tỏ tình được dán lên ngực cô ấy.

    "..."

    Có gì đó không đúng.

    Nhưng mục tiêu đang ở đối diện, sự chú ý của cô gái nhanh chóng bị thu hút bởi con mồi, khóe miệng từ từ nở nụ cười, tiến về phía cố vấn.

    Nỗi sợ hãi của cố vấn kích thích cô gái, khiến cô dần trở nên hưng phấn.

    Ánh sáng trong phòng lọt qua khe cửa tủ quần áo, chiếu lên mặt Ngân Tô, chia đôi khuôn mặt cô.

    Ngân Tô như một kẻ biến thái đang rình mò, chăm chú nhìn hai người bên ngoài tủ.

    Cô gái bước đến bên cạnh cố vấn, đặt tay lên đầu cố vấn, cơ thể cô che khuất phần lớn cố vấn, Ngân Tô không nhìn rõ cô làm gì.

    Cố vấn bắt đầu vùng vẫy dữ dội, chiếc ghế cọ xát với sàn nhà tạo ra tiếng động lớn.

    Chỉ trong khoảng hai mươi giây, tiếng động vùng vẫy nhỏ dần rồi cuối cùng im bặt.

    Cô gái đứng bên cạnh cố vấn đã không còn động tĩnh, không nhúc nhích.

    Khi mọi người còn đang thắc mắc cô gái đang làm gì, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía tủ quần áo, bước nhanh đến và mở tung cửa tủ.

    Ánh mắt của sáu người chạm nhau.

    "Á!" Ô Bất Kinh hét lên trước.

    Ngân Tô nhanh chóng đẩy anh ta vào sâu trong tủ, "Thấy khách mà hét lên như vậy, thật bất lịch sự."

    Ô Bất Kinh: "..."
     
    Noctor thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 457: Mùa tỏ tình (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái không tấn công Ngân Tô ngay lập tức.

    Cô nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, ánh mắt tuy hung dữ nhưng rất lạ lẫm. Dường như cô đã quên những gì xảy ra giữa họ vào ban ngày, cũng không nhớ thẻ tỏ tình của mình đã bị Ngân Tô lấy mất.

    Hai bên nhìn nhau gần một phút.

    Cuối cùng, Ngân Tô bình tĩnh chớp mắt, bước ra khỏi tủ quần áo, "Chào buổi tối, lại gặp nhau rồi."

    Cô gái nhìn Ngân Tô đầy nguy hiểm, từ từ giơ tay lên..

    Nhưng cô gái đối diện hành động nhanh hơn, tát mạnh vào mặt phải của cô.

    Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lập tức trở nên dữ tợn, từ kẽ răng thốt ra vài từ: "Mày dám đánh tao!"

    Ngân Tô giơ tay tát mạnh vào mặt trái của cô gái, đầy thách thức: "Có gì mà không dám?"

    Cô gái bị tát hai lần hoàn toàn bị kích động, hừ lạnh một tiếng, ngón tay cong lại thành móng vuốt, chộp lấy cổ Ngân Tô.

    Một lực vô hình khóa chặt cổ Ngân Tô.

    Thân hình cô gái lóe lên một cái, xuất hiện trước mặt Ngân Tô, tay bóp chặt cổ cô.

    Ngón tay lạnh buốt không có chút nhiệt độ nào, bóp chặt cổ Ngân Tô, liên tục dùng lực.

    Khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ điên cuồng, méo mó đầy kích động, như thể cô đã thấy biểu cảm đau đớn của con mồi khi chết.

    Cô gái tin rằng Ngân Tô đã không còn khả năng phản kháng, "Hôm nay mày không nên xuất hiện ở đây."

    Ngân Tô bị bóp cổ không nói được, nhưng ánh mắt cô không hề sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười.

    Trong căn phòng tối, nụ cười của Ngân Tô càng lúc càng rạng rỡ, khiến cô gái cảm thấy khó chịu.

    "Mày cười cái gì?" Cô gái tiến sát Ngân Tô, lớn tiếng hỏi: "Tại sao mày không sợ? Ánh mắt này là sao.. Tao sẽ móc mắt mày!"

    Cô gái đưa tay định móc mắt Ngân Tô.

    Ngay sau đó, biểu cảm trên mặt cô gái đông cứng lại, đồng tử mở to, môi mấp máy chậm rãi thốt ra vài từ: "Sao mày.."

    Cô gái hạ tay xuống, chạm vào vết thương ở bụng mình, chất lỏng đặc quánh dính đầy tay.

    Cô gái dường như không tin vết thương là thật.

    Làm sao cô ấy thoát được..

    Sau khi bị sốc, ánh mắt cô gái trở nên sắc bén, tay bóp cổ Ngân Tô càng mạnh hơn.

    "Chết đi!"

    Ngân Tô không những không vùng vẫy, mà còn giơ tay ôm chặt cô gái, ống thép lại xuyên qua bụng cô.

    Cô gái không cảm thấy đau đớn, nhưng cô cảm nhận được cơ thể này đang dần mất kiểm soát.

    Vũ khí mà Ngân Tô dùng.. không phải là vũ khí bình thường!

    Có thể gây tổn thương đến linh hồn đang chiếm hữu cơ thể này!

    Lúc này, cô gái muốn thoát khỏi Ngân Tô, nhưng Ngân Tô lại ôm chặt cô như chị em thân thiết.

    "Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."

    "..."

    Cô gái rất muốn bẻ gãy cổ con mồi đáng ghét này, nhưng cô đã không còn sức lực.

    "Chúng ta.. sẽ gặp lại nhau." Cô gái dựa vào vai Ngân Tô, như con rắn độc thè lưỡi: "Tao sẽ giết mày!"

    Lời vừa dứt, cơ thể cô gái lập tức cứng đờ, không còn tiếng động.

    Ngân Tô đẩy xác cô gái ra, nhìn lên trần nhà.

    Quái vật tóc từ trên trần buông xuống, lắc lư qua lại vài lần.

    Nó không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của quái vật khác, thứ điều khiển cô gái dường như chỉ là một lực lượng vô hình.

    Ngân Tô bước đến bên cố vấn đã chết nhìn một cái.

    Cơ thể của cố vấn không có dấu hiệu bất thường nào, mặt mũi vẫn rất bình thường, như thể chỉ đang ngủ.

    Ngân Tô dùng ống thép rạch da trên tay cố vấn, một mùi hôi thối xộc vào mặt.

    Bên trong cơ thể cố vấn đã mục nát nghiêm trọng, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ hoàn hảo.

    Cô gái kia cũng vậy.

    Ngân Tô nhanh chóng lấy một cái trước khi quái vật tóc ăn hết và ném vào cung điện.

    Quái vật tóc tức giận kéo cái còn lại đi, bắt đầu nhả tơ như nhện để bọc thức ăn.

    Ô Bất Kinh nghe thấy bên ngoài im lặng, cẩn thận thò nửa đầu ra: "Cô Tô?"

    "Không sao rồi, ra đi." Ngân Tô kéo một chiếc ghế ngồi xuống.

    "..."

    Ô Bất Kinh vội vàng bò ra khỏi tủ quần áo, nhìn thấy quái vật tóc đang cuộn tròn bên cạnh và cái kén, nuốt nước bọt, bước nhỏ chạy về phía Ngân Tô.

    Chạy đến trước mặt Ngân Tô, việc đầu tiên anh làm là sử dụng phép chữa trị.

    Ngân Tô: "..."

    Thỉnh thoảng lại bị dội nước lạnh.

    "Vừa rồi là gì vậy? Quái vật sao? Nó chiếm hữu cơ thể người khác à?"

    "Không biết, không bắt được." Ngân Tô tiện tay cầm một miếng vải bắt đầu lau ống thép, ân cần đáp ứng sự tò mò của bạn nhỏ: "Cậu tò mò như vậy, lần sau bắt được sẽ cho cậu nghiên cứu."

    "!"

    Không!

    Không cần thiết đâu!

    Anh không hề tò mò chút nào.

    "Bây giờ chúng ta làm gì.."

    "Ngủ chứ." Ngân Tô quay đầu nhìn anh, có chút ngạc nhiên: "Cậu không định ra ngoài chứ?"

    Không thể nào không thể nào!

    Trong đầu Ô Bất Kinh tự động hiện lên câu này.

    Anh lắc mạnh đầu, "Tôi tưởng cô Tô muốn làm.. việc khác."

    "Nơi ở đã tìm thấy, bạn bè cũng đã tiếp đón, tôi còn có thể làm gì." Ngân Tô cúi đầu tiếp tục lau ống thép, chậm rãi nói: "Tất nhiên là phải ngủ rồi, ngày mai còn hẹn hò với bảo bối của tôi nữa.."

    Nói đến đây, Ngân Tô dường như nhớ đến người yêu đáng yêu của mình, đột nhiên cười một tiếng.

    "..."

    Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô cúi đầu nhẹ nhàng, khóe miệng nở nụ cười mờ nhạt, ống thép trong tay cô đã bắt đầu phản chiếu ánh sáng, nhưng cô vẫn tiếp tục lau..

    Khi xoay ống thép, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt cô.

    Cảm giác như cô Tô sẽ cầm vũ khí chém anh ta ngay lập tức.. thật đáng sợ!

    A! Cô Tô sao lại đáng sợ, chắc chắn là mình bị ảnh hưởng rồi!

    Ô Bất Kinh giật mình, lại sử dụng phép chữa trị cho mình và Ngân Tô.

    Ngân Tô lại một lần nữa bị dội nước lạnh: "..."

    Cô nhìn Ô Bất Kinh đang lo lắng, mở miệng nhưng cuối cùng lại im lặng.

    Sau khi sử dụng phép chữa trị, Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô, thấy cô đang nhìn anh với vẻ khó hiểu, đúng là bị ảnh hưởng rồi!

    * * *

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Ngân Tô mở cửa phòng, gặp Mạt Lỵ ngay bên ngoài.

    Ngân Tô giơ tay vẫy, "Chào buổi sáng, Mạt Lỵ."

    Sắc mặt Mạt Lỵ thay đổi, giọng cao lên vài độ: "Sao các người lại ở trong phòng cố vấn?"

    Tối qua cô đã tìm khắp camera giám sát nhưng không thấy hai người này.

    Ai ngờ họ lại trốn ở đây!

    Hơn nữa..

    Tối qua thứ đó đã đến, cô còn đang đoán là ai, bây giờ không cần đoán nữa, chắc chắn có liên quan đến họ!

    Nhưng tại sao họ lại không sao?

    "Cố vấn mời tôi đến làm khách." Ngân Tô nói đầy tự tin: "Sao vậy? Không được à?"

    Mạt Lỵ tất nhiên không tin lời Ngân Tô, "Cố vấn đâu?"

    Ngân Tô nhướng mày cười, "Cô đoán xem."

    "..."

    Đoán cái gì chứ!

    Mạt Lỵ thầm chửi, đẩy Ngân Tô ra và bước vào phòng.

    Phòng chỉ có một nhà vệ sinh, không có ngăn cách khác, vào cửa là nhìn thấy hết.

    Phòng trống không, không có ai.

    Mạt Lỵ quay đầu, không giấu được sự tức giận, hỏi lại: "Cố vấn đi đâu rồi?"

    Tối qua họ không sao, bây giờ cố vấn lại không thấy.. Mạt Lỵ đã có một số dự đoán không tốt.
     
    Noctor thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 458: Mùa tỏ tình (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô đoán xem." Ngân Tô dựa vào cửa, "Nếu cô đoán đúng, tôi sẽ nói cho cô biết."

    "..."

    Ánh mắt Mạt Lỵ như muốn giết người.

    Ngân Tô chỉ cười nhìn cô, như thể biết chắc cô không thể làm gì mình.

    Mạt Lỵ thực sự không thể làm gì cô, "Đừng để tôi bắt được điểm yếu của cô."

    "Vậy thì cố lên nhé."

    Mạt Lỵ hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi phòng.

    Ngân Tô vội vàng đi theo: "Đừng đi nhanh thế, đợi học viên của cô đã."

    Mạt Lỵ: "..."

    Mạt Lỵ đi càng nhanh hơn.

    * * *

    * * *

    Sáng tám giờ có buổi học sớm, các người chơi tự giác tập trung dưới tòa nhà huấn luyện.

    Sau sự cố của Khâu Tùng tối qua, căn nhà tình yêu không xảy ra nguy hiểm gì nữa, lúc này mọi người đã tập trung dưới tòa nhà.

    Nhóm người chơi vừa đến không lâu, Vương Đức Khang và Đặng Diệp Diệp cũng từ đầu phố đi tới.

    So với những người chơi trong căn nhà tình yêu, hai người này trông rất thảm hại, không biết đã trải qua chuyện gì tối qua.

    "Vệ Huệ Nhi đâu?" Hồ Cầm không thấy Vệ Huệ Nhi, người đã liên minh với mình, nhíu mày hỏi.

    Vương Đức Khang không có ý định trả lời.

    Đặng Diệp Diệp dường như rất sợ hãi, ôm chặt cánh tay, lén nhìn Vương Đức Khang một cái rồi lại như bị điện giật mà rụt mắt lại.

    Ngu Chi hỏi: "Vệ Huệ Nhi có chuyện gì sao?"

    Đặng Diệp Diệp nhìn lảng tránh: "Chết.. chết rồi."

    Ánh mắt Hồ Cầm nghi ngờ nhìn Đặng Diệp Diệp và Vương Đức Khang một lúc, nhưng cũng không nói gì.

    Vệ Huệ Nhi đã liên minh với mình, nhưng họ chỉ quen nhau trong phó bản này, cô không thể làm gì cho Vệ Huệ Nhi.

    Ngu Chi: "Quy tắc là gì?"

    Đặng Diệp Diệp lắp bắp nói ra quy tắc: "Người yêu phản bội sẽ bị bỏ rơi."

    Lúc này, Mạt Lỵ từ góc đường bước ra, phía sau cô còn có hai người.

    Mọi người vô thức nhìn nhau, không hiểu tại sao họ lại đi cùng Mạt Lỵ.

    Mạt Lỵ toàn thân bao phủ bởi một lớp u ám, khác hẳn với hôm qua, cô nhanh chóng bước đến trước mặt mọi người, "Buổi học sáng nay ở phòng số 8, tầng hai."

    Mạt Lỵ bảo họ lên lầu, sau khi học xong buổi sáng thì đến nơi hôm qua để chọn người yêu hôm nay.

    Thời gian đến tám giờ không còn nhiều, mọi người đành phải lên lầu nghe giảng.

    Ly Khương và Tạ Bán An đi sau cùng, gặp Ngân Tô: "Cô Tô, Khâu Tùng và Vệ Huệ Nhi đều chết rồi."

    Ngày đầu tiên đã có ba người chơi chết.

    Bây giờ chỉ còn lại chín người chơi.

    Ly Khương còn nói cho Ngân Tô biết hai quy tắc mà họ nhận được sau khi người chơi chết.

    Nghe đến quy tắc thứ hai, Ngân Tô nghĩ đến triển lãm điêu khắc, Vương Đức Khang đã phản bội.. hoặc bị buộc phải phản bội.

    Điều đó có nghĩa là, dù anh ta không giết người yêu, cuối cùng cũng sẽ bị người yêu bỏ rơi.

    Người chơi bị người yêu bỏ rơi, còn có điểm tình yêu không?

    Ly Khương hít mũi, "Cô Tô, tối qua các cô ở đâu?"

    "Nhà cố vấn."

    "..."

    Bất ngờ, nhưng cũng đúng phong cách của đại lão.

    Ngân Tô nói cho Ly Khương và Tạ Bán An biết manh mối về thẻ tỏ tình, quy tắc đầu tiên và thứ hai của trại huấn luyện tình yêu là đúng.

    Thẻ tỏ tình rất quan trọng đối với người chơi.

    Dù mất thẻ tỏ tình hay có nhiều thẻ tỏ tình đều rất nguy hiểm.

    Quy tắc thứ ba.. hiện tại chưa xuất hiện tình huống này.

    Trong lúc họ nói chuyện, phòng số 8 đã đến.

    Giống như tối qua, giảng viên đã đợi họ bên trong.

    Buổi học thứ hai là 'Trách nhiệm của người yêu'.

    Giảng viên Triệu này thân thiện hơn giảng viên Cao tối qua nhiều, cách giảng dạy cũng tốt hơn, khiến mọi người tự nhiên muốn nghe.

    * * *

    * * *

    Chín giờ.

    Giảng viên Triệu kết thúc buổi học, các người chơi rời khỏi phòng học, đến cánh cửa nhỏ hôm qua để rút thăm người yêu hôm nay.

    "Tạ tiên sinh, nhờ anh, nhớ chọn người đẹp nhé." Ngân Tô tiếp tục giao nhiệm vụ quan trọng này cho ngôi sao may mắn Tạ Bán An.

    Tạ Bán An nhìn Ly Khương và Ô Bất Kinh: "Tôi cũng giúp các cậu rút nhé."

    Ly Khương và Ô Bất Kinh đồng thời gật đầu.

    Mạt Lỵ vẫn không ngăn cản Tạ Bán An, để anh ta rút thăm thay.

    Tạ Bán An cầm giấy về, chia cho mọi người.

    Ngân Tô mở tờ giấy - Ứng Lan.

    Quy trình đã được nói qua hôm qua, nên hôm nay Mạt Lỵ không nói nhiều, các người chơi tự giác đi tìm người yêu của mình.

    Ngân Tô nhanh chóng tìm thấy người yêu của mình, cao bằng cô, mặc áo khoác giống cô.

    Đẹp thì đẹp, nhưng.. là một người đàn ông.

    Ngân Tô: "..."

    Ô hô.

    Ngân Tô nhìn về phía Ô Bất Kinh, bên cạnh anh là một mỹ nhân thanh lịch, ánh mắt dịu dàng, lễ phép và đoan trang.

    Ô Bất Kinh thấy người yêu hôm nay không như hôm qua lao vào mình, liền vỗ ngực thở phào.

    Ly Khương và Tạ Bán An cũng tìm thấy người yêu của mình, đi về phía Ngân Tô.

    Họ vẫn không đi cùng Ngân Tô, không phải vì không muốn dựa vào đại lão, mà là tình hình hiện tại họ có thể tự xử lý.

    Hơn nữa, không phải lúc nào cũng có thể ở cùng một phó bản với đại lão, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình.

    Ô Bất Kinh thì không cần nói, dù có đuổi bằng gậy cũng không đi, anh ta quyết bám theo Ngân Tô.

    Ngân Tô không quan tâm, chỉ hy vọng "bố sữa" đừng lúc nào cũng dùng phép chữa trị làm mình lạnh buốt.

    Bạn có thể tưởng tượng cảm giác đang ngủ ngon, đột nhiên lạnh từ đầu đến chân không?

    Ngân Tô đã nói với Ô Bất Kinh về vấn đề này, anh ta miệng thì đồng ý, nhưng quay đầu lại quên sạch.

    Ngân Tô bước đến trước mặt Ứng Lan, nhìn anh từ trên xuống dưới, phải nói rằng khuôn mặt của Ứng Lan rất đẹp.

    Nếu đây là một chương trình hẹn hò nghiêm túc, anh chắc chắn sẽ được săn đón.

    Ngân Tô thở dài vì không được ghép đôi với một cô gái xinh đẹp: "Thật tiếc.. đi theo tôi."

    Ứng Lan rất có chủ kiến: "Tôi muốn đi phố Đông."

    Ngân Tô đi về phía phố Bắc, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng lời nói lại vô tình, không thể phản bác: "Tôi muốn đi phố Bắc."

    "..."

    Ứng Lan thấy Ngân Tô thật sự không dừng lại, im lặng đứng yên tại chỗ.

    Ai ngờ Ngân Tô quay đầu lại, giọng lạnh lùng: "Sao vậy, người yêu yêu cầu mà anh không tôn trọng sao?"

    Ứng Lan: "..."

    Phải là cô tôn trọng tôi chứ?

    Và đó là yêu cầu sao? Đó là thông báo thì đúng hơn!

    Ngân Tô nhìn quanh một vòng, vẻ mặt như đang nghĩ cho anh: "Nếu anh không muốn đi.."

    Ứng Lan tưởng Ngân Tô đã thay đổi ý định, ai ngờ cô lại nói tiếp: "Vậy tôi sẽ đánh gãy chân anh, rồi tìm cho anh một chiếc xe lăn, như vậy anh có thể đi phố Bắc với tôi rồi chứ?"

    Ứng Lan: "?"

    Ứng Lan nhìn đồng nghiệp bên cạnh Ô Bất Kinh, dường như muốn xác định ai là NPC.

    Mỹ nhân kia cũng đang tròn mắt nhìn Ngân Tô với vẻ kinh ngạc.

    Ngân Tô đã lấy ra một ống thép từ sau lưng, tiến về phía Ứng Lan.

    Ứng Lan lập tức nói: "Đi phố Bắc thôi."

    Ngân Tô tiếc nuối nhìn đôi chân của anh ta, thất vọng nhưng đầy tình cảm nói: "Dù sức khỏe của anh không tốt, tôi cũng sẽ không bỏ rơi anh, người yêu thân yêu của tôi."

    "..."

    Cô có vẻ rất thất vọng vì không thể đánh gãy chân tôi!

    Học viên này sao vậy..

    Ứng Lan hít sâu một hơi, nói với Ngân Tô: "Tôi cũng sẽ không bỏ rơi cô."

    "Anh muốn ở bên tôi mãi mãi." Ngân Tô hiểu ngay lập tức, mắt sáng lên: "Tôi sẽ làm anh hài lòng."

    "?"
     
    Noctor thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 459: Mùa tỏ tình (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phố Bắc.

    Ngân Tô loại bỏ những cửa hàng đã đến hôm qua, chọn một triển lãm phim.

    Triển lãm này có nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng chiếu một bộ phim, người ngồi trong đó sẽ có cảm giác như đang ở trong phim.

    Nguy hiểm của triển lãm này không nằm ở phim, mà là ở tấm thẻ đánh giá mà nhân viên đưa sau khi phim kết thúc.

    Đánh giá tốt sẽ được giữ lại trong triển lãm, đánh giá không tốt sẽ bị nhân viên tấn công.

    Lấy trung bình?

    Ồ, chỉ có hai lựa chọn.

    Tốt hoặc không tốt.

    Vì vậy, dù chọn cái nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.

    Ngân Tô tất nhiên giao cơ hội tốt này cho người yêu của mình, nói rằng đó là sự tin tưởng và tôn trọng của cô dành cho người yêu.

    Ứng Lan tất nhiên không muốn đánh giá, rõ ràng đây là việc cô nên làm..

    Nhưng Ngân Tô nói nếu anh không đi thì không tôn trọng cô, cô tin tưởng anh như vậy mà anh lại không muốn làm việc nhỏ này, trong lòng anh có phải không có cô..

    Vừa nói vừa lấy ra một cây gậy, nhìn đôi chân của anh ta như đang suy nghĩ đánh từ đâu thì tốt hơn.

    "Rõ ràng là anh rất muốn dựa vào tôi.. Tôi là người yêu hiểu biết như vậy, tất nhiên phải làm anh hài lòng."

    "..."

    Tôi đâu có muốn dựa vào cô?

    Cô đọc thông tin này từ đâu ra!

    Còn Ô Bất Kinh nghe thấy là - Tôi là kẻ biến thái hiểu biết như vậy, tất nhiên phải giết anh.

    Nếu đây không phải là đại lão, anh ta thật sự đã chạy mất rồi.

    Ứng Lan dần trở nên bực bội, nhưng dưới sự đe dọa của Ngân Tô, anh ta đành nén giận đi đánh giá.

    Ứng Lan tuy là NPC nhưng rõ ràng không có đặc quyền.

    Sau khi đánh giá vẫn bị tấn công.

    * * *

    * * *

    Triển lãm nghệ thuật cắm hoa.

    Vương Đức Khang và Đặng Diệp Diệp cùng bước ra từ bên trong, người yêu của Đặng Diệp Diệp khoác tay cô, thân mật nói chuyện bên tai cô.

    Đặng Diệp Diệp trông như muốn gạt đối phương ra nhưng lại không dám, cả người rất khó chịu.

    Người yêu của Vương Đức Khang đi phía sau anh ta, trông có vẻ u ám.

    Người yêu được rút thăm hôm nay khác với hôm qua về tính cách, có người thích tiếp xúc cơ thể với người chơi, có người lại không muốn.

    "Đặng Diệp Diệp, Vương Đức Khang, các bạn vừa từ trong đó ra à?"

    Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm từ phía bên kia đi tới.

    Người chào hỏi họ là Diêu Bạch Thanh.

    Hồ Cầm khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Vương Đức Khang một lúc rồi rời đi, không nói gì, có lẽ vì chuyện tối qua nên cảm giác không tốt về Vương Đức Khang.

    Vương Đức Khang mặt lạnh, đáp lại một cách hờ hững.

    "Triển lãm này có nguy hiểm không?" Diêu Bạch Thanh hỏi Vương Đức Khang: "Chúng tôi vừa đến triển lãm thủ công ở đầu phố, chúng ta có thể trao đổi thông tin."

    Triển lãm ở phố Bắc có nhiều điểm tình yêu nhất, Vương Đức Khang không muốn trải qua chuyện tối qua lần nữa, nên anh đồng ý với đề nghị của Diêu Bạch Thanh.

    Bốn người nhanh chóng trao đổi xong, Hồ Cầm ra hiệu cho Diêu Bạch Thanh rời đi.

    "Cậu nghĩ Vương Đức Khang có đáng tin không?"

    "Cậu nghĩ cái chết của Vệ Huệ Nhi có liên quan đến anh ta?" Diêu Bạch Thanh hiểu ngay ý của Hồ Cầm.

    "Sáng nay, khi Đặng Diệp Diệp trả lời, cô ấy luôn lén nhìn Vương Đức Khang. Hôm qua Vương Đức Khang hành động một mình, hôm nay lại đi cùng Đặng Diệp Diệp, không phải rất lạ sao?"

    Diêu Bạch Thanh: "Vậy hãy cẩn thận với Vương Đức Khang, khi vào trong, hãy thận trọng."

    Hồ Cầm: "Ừ."

    Vương Đức Khang bên này cũng chuẩn bị đi đến triển lãm mà họ nói, chưa đi được hai bước, anh cảm thấy bên hông như bị thứ gì đó làm nóng.

    Vương Đức Khang vội vàng đưa tay sờ, lấy ra từ túi bên một tấm thẻ tỏ tình màu hồng.

    [Trịnh Yến Yến]

    Tên..

    [Khi tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, hãy lập tức tỏ tình với người đó.]

    Sắc mặt Vương Đức Khang thay đổi, tay cầm thẻ tỏ tình vô thức siết chặt, tấm thẻ giấy dày nhưng vẫn bị biến dạng dưới lực của anh.

    Anh nhớ Trịnh Yến Yến là người yêu của Diêu Bạch Thanh hôm nay..

    Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm đã đến lối vào, nhân viên đang từ bên trong đi ra.

    Không tỏ tình sẽ thế nào?

    Tỏ tình sẽ ra sao?

    Vương Đức Khang không biết, cả ngày hôm qua không có người chơi nào kích hoạt quy tắc thứ ba, không có gì để tham khảo.

    Anh phải nhanh chóng đưa ra quyết định.

    Là tỏ tình, hay không tỏ tình..

    Tấm thẻ tỏ tình trong tay ngày càng nóng, thúc giục anh nhanh chóng quyết định.

    "Đợi đã!" Vương Đức Khang lên tiếng gọi Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm.

    Hai người quay đầu lại, nhìn nhau một cái, Diêu Bạch Thanh nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

    Vương Đức Khang cầm tấm thẻ tỏ tình đi tới, nhìn cô gái ngoan ngoãn bên cạnh Diêu Bạch Thanh: "Trịnh Yến Yến.."

    [Khi tỏ tình, không được sử dụng 'Tôi yêu bạn' hay 'Tôi thích bạn', nếu bạn nghe thấy ai sử dụng những từ này, hãy báo ngay cho nhân viên an toàn.]

    "Người tôi thích là bạn."

    Vương Đức Khang nói ra câu này, Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm liền hiểu anh đang làm gì.

    Tên đã xuất hiện trên thẻ tỏ tình.

    Trịnh Yến Yến nghe thấy lời của Vương Đức Khang, má cô lập tức ửng hồng, giọng nhẹ nhàng: "Thích tôi sao?"

    "..."

    Vương Đức Khang nói xong câu này, tấm thẻ tỏ tình không còn nóng nữa, tên cũng biến mất.

    "Nhưng anh đã có người yêu rồi mà." Trịnh Yến Yến nhìn về phía sau anh, ánh mắt e thẹn dần trở nên lạnh lùng: "Anh chỉ có một trái tim, làm sao có thể cùng lúc thích hai người được?"

    "..."

    Vương Đức Khang cảm thấy lạnh sống lưng, như có gai đâm vào.

    Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau anh, "Anh yêu, anh định bỏ rơi em sao?"

    Trịnh Yến Yến nói xong câu đó, lại trở về vẻ e thẹn, "Nhưng tôi đã có người yêu, không thể chấp nhận lời tỏ tình của anh."

    "Trước mặt tôi mà tỏ tình với người khác, anh coi tôi là gì?"

    Giọng nói của Trịnh Yến Yến và giọng nói phía sau vang lên cùng lúc, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Vương Đức Khang.

    Xoẹt-

    Vương Đức Khang xoay người sang bên cạnh, lưỡi dao sắc bén lướt qua cơ thể anh, xé toạc không khí.

    Nếu anh không tránh kịp, thì lúc này lưỡi dao đã đâm vào tim anh.

    Người yêu của Vương Đức Khang cầm dao, lại đâm về phía anh: "Người yêu không chung thủy phải chết!"

    * * *

    * * *

    "Rầm!"

    Ngân Tô vừa đến ngã tư, một bóng đen đột nhiên lao ra từ bên cạnh, suýt va vào cô.

    Ngân Tô né sang một bên, bóng đen không đụng trúng cô mà va vào thùng rác bên cạnh, loạng choạng suýt ngã.

    Ngân Tô nhìn kỹ đối phương: "Anh Vương, anh.. đang chạy trốn à?"

    Lúc này, một người phụ nữ đuổi theo, Vương Đức Khang không kịp để ý đến Ngân Tô, cầm thùng rác ném về phía người phụ nữ, rồi quay đầu chạy.

    Thùng rác đập vào người phụ nữ, nhưng cô ta không hề nhúc nhích, ngược lại thùng rác vỡ tan, rác rơi vãi khắp nơi.

    Ngân Tô nhanh chóng lùi lại sát tường: "!"

    Wow!

    Ô Bất Kinh: "!"

    Wow!

    Ngân Tô ngạc nhiên, còn Ô Bất Kinh thì sợ hãi.

    Vương Đức Khang và người phụ nữ nhanh chóng biến mất, Ngân Tô bình tĩnh quay lại, nhìn Ứng Lan mặt mày tái nhợt: "Thật tuyệt vời, tình cảm mãnh liệt biết bao."

    Ứng Lan: "?"

    Tuyệt vời chỗ nào?
     
    Noctor thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 460: Mùa tỏ tình (20)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô đi không xa thì thấy Đặng Diệp Diệp, Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm.

    Đặng Diệp Diệp trông rất bối rối, dường như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm thì có vẻ mặt kỳ lạ, thấy Ngân Tô đến, hai người nhìn nhau rồi đi vào triển lãm phía sau.

    Ngân Tô bước đến bên Đặng Diệp Diệp, nhỏ giọng hỏi: "Anh Vương sao lại bị bạn gái đuổi chạy vậy?"

    "..."

    Đặng Diệp Diệp nghe thấy tiếng, giật mình tỉnh lại.

    Trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, Đặng Diệp Diệp nhảy lùi lại hai bước, nhìn rõ là ai rồi lại lùi thêm vài bước.

    "Tỏ.. tỏ tình, thẻ tỏ tình.." Đặng Diệp Diệp lùi đến khoảng cách an toàn, từ kẽ răng thốt ra vài từ.

    "Tỏ tình, thẻ tỏ tình?" Ngân Tô lặp lại lời của Đặng Diệp Diệp: "Tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình?"

    Đặng Diệp Diệp gật đầu.

    Người đuổi theo Vương Đức Khang là người yêu của anh ta.

    Tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, chắc chắn không phải người yêu của anh ta.

    Tỏ tình với người khác sẽ bị người yêu của mình truy sát..

    Lòng trung thành!

    Là lòng trung thành với người yêu.

    Trong thế giới thực, có bạn gái mà còn tỏ tình với người khác, đó là ngoại tình, cũng là sự phản bội và không trung thành với người yêu.

    Vậy khi tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, không tỏ tình sẽ có hậu quả gì?

    Ngân Tô nghĩ có thể tìm cơ hội thử.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không biết Vương Đức Khang bị đuổi đến đâu, cả buổi chiều cô không gặp lại anh ta.

    Sau khi ăn ở phố ẩm thực, Ngân Tô bước ra khỏi cửa hàng, quay đầu nhìn Ứng Lan.

    Cả ngày hôm nay, Ứng Lan bị hành hạ đến mức mất hết vẻ đẹp trai, cả người vô cùng uể oải, lúc này bị Ngân Tô nhìn, toàn thân dựng đứng lông tơ.

    Cô lại muốn làm gì đây?

    Bây giờ là mấy giờ rồi?

    Ứng Lan đang nghĩ về thời gian thì thấy Ngân Tô đột nhiên bước về phía mình.

    Cô gái cười tươi, giọng nhẹ nhàng: "Anh yêu, trong lòng anh có tôi không?"

    Ứng Lan không biết cô muốn làm gì, khô khan đáp: ".. Tất nhiên."

    Ngân Tô cười rạng rỡ hơn: "Vậy anh có sẵn sàng hy sinh mạng sống vì tôi không?"

    "..."

    Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, sao lại thốt ra những lời lạnh lùng đến thế!

    "Sao vậy, không muốn à?" Ngân Tô lập tức thay đổi sắc mặt, "Trong lòng anh có tôi chỉ là nói suông? Đồ lừa đảo.."

    "Nếu trong lòng anh có tôi thì phải luôn ở bên tôi.."

    Ứng Lan cảm thấy cô gái này đang phát điên, cơ thể vô thức lùi lại.

    Nhưng anh vẫn chậm một bước.

    Ánh sáng hai bên đường trở nên mờ nhạt, bóng tối vô tận bao phủ lấy anh, gió rít lên bên tai.

    "Như vậy anh có thể mãi mãi ở bên tôi."

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh đứng bên tường, nhìn Ứng Lan nằm trên đất dưới ánh sáng mờ nhạt, ánh mắt bị bóng tối nuốt chửng.

    Anh không khỏi nuốt nước bọt, liếc nhìn người yêu bên cạnh cũng mệt mỏi và uể oải.

    Ngân Tô không chỉ hành hạ Ứng Lan mà còn không tha cho người yêu của mình.

    Đại lão dường như rất thích chơi trò với quái vật, hành hạ quái vật, nhìn quái vật la hét phát điên.

    Vì vậy người yêu đáng thương của anh lúc này cũng giống như Ứng Lan, thấy cảnh này tay cũng không khỏi run lên.

    "Cô ấy.. có thể sẽ giết cô đấy, chúng ta đi trước thôi." Ô Bất Kinh chủ động nói với người yêu của mình.

    Người yêu của Ô Bất Kinh rất muốn rời đi, nghe thấy lời này liền đồng ý ngay: "Được."

    "Cô đi trước đi, cô ấy sẽ không làm hại tôi." Ô Bất Kinh rất quan tâm đến cô ấy.

    Người yêu của Ô Bất Kinh không nghĩ nhiều về lời anh nói, lúc này chỉ muốn rời khỏi nơi đáng sợ này.

    Cô nghe lời bước lên phía trước Ô Bất Kinh.

    Ô Bất Kinh đợi cô quay lưng lại, lấy ra một khẩu súng từ trong túi đồ, tay anh hơi run.

    Hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi thật sâu.. rồi lại hít một hơi thật sâu.

    Ô Bất Kinh ngẩng đầu lên, nhắm vào sau đầu người yêu.

    Nhưng người yêu đi rất nhanh, ánh sáng mờ nhạt khiến Ô Bất Kinh cảm thấy mình không thể nhắm chính xác..

    Vì vậy anh phải hạ súng xuống, nhắm vào cơ thể người yêu.

    Nếu không giết cô ấy, anh sẽ có điểm tình yêu, và tối nay phải đến căn nhà tình yêu.

    Căn nhà tình yêu cũng không an toàn.

    Vì vậy, anh ta thà ở lại với đại lão.

    "Đoàng!"

    Tiếng súng vang lên.

    Không có viên đạn nào bắn ra.

    Nhưng người yêu của anh ta như bị trúng đạn, cơ thể cứng đờ tại chỗ.

    Cô ấy không ngã xuống, mà từ từ quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ không thể tin được và dần dần chuyển sang căm hận.

    Ngay giây tiếp theo, cô ấy lao về phía Ô Bất Kinh.

    Cô ấy quá nhanh, Ô Bất Kinh chưa kịp chạy được hai bước đã bị cô ấy đuổi kịp và hất văng xuống đất.

    "Á!"

    Ô Bất Kinh hét lên một tiếng, cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể lại nặng trĩu.

    Người yêu ngồi trên người anh, hai tay bóp cổ anh, khuôn mặt dữ tợn hiện rõ trong mắt anh.

    Chất lỏng đặc sệt chảy ra từ ngực, nhỏ xuống người Ô Bất Kinh, nhuộm đỏ một mảng lớn áo của anh.

    "Bốp!"

    Ô Bất Kinh chỉ cảm thấy tay bóp cổ mình bỗng lỏng ra, cơ thể người yêu ngã sang một bên.

    Trong tầm nhìn của anh, một cô gái cầm ống thép cúi xuống nhìn anh, không biết là cảm thán hay khen ngợi: "Gan cũng lớn đấy chứ."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Hu hu hu!

    Ô Bất Kinh cảm thấy cổ mình như bị gãy, mỗi lần nuốt nước bọt như đang chịu cực hình, đau đớn vô cùng.

    Anh thậm chí không dám thở mạnh, cố gắng đứng dậy một cách chậm rãi.

    * * *

    * * *

    Tòa nhà huấn luyện.

    Diêu Bạch Thanh và Hồ Cầm là những người đến đầu tiên, họ vừa đến chưa đầy hai phút thì Ngu Chi và Đặng Diệp Diệp cũng tới.

    Hai người này không biết gặp nhau ở đâu, cùng nhau đến.

    Tiếp theo là Ly Khương và Tạ Bán An.

    Cuối cùng là Ngân Tô và Ô Bất Kinh, hai người này lại không đưa người yêu về, khiến những người khác không khỏi đoán rằng họ có thể lại giết người yêu rồi chăng?

    Vương Đức Khang mãi đến khi Mạt Lỵ xuất hiện, thông báo phòng học cho họ, anh ta vẫn chưa xuất hiện.

    Diêu Bạch Thanh: "Vương Đức Khang không chết rồi chứ?"

    Đặng Diệp Diệp đã kể chuyện Vương Đức Khang bị người yêu truy sát cho Ngu Chi nghe, Ngân Tô trước đó cũng đã gặp qua.

    Vì vậy chỉ có Ly Khương và Tạ Bán An là không biết chuyện này.

    Nhưng Ô Bất Kinh vừa kể lại cho họ nghe, tất cả người chơi đều biết chuyện của Vương Đức Khang.

    Mọi người cũng biết rằng khi tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, sau khi tỏ tình với đối phương, sẽ bị người yêu truy sát.

    Vương Đức Khang bây giờ vẫn chưa xuất hiện, rất có thể đã chết rồi.

    Buổi học tối sắp bắt đầu, mọi người cũng không bàn luận nhiều, lên lầu để nghe giảng.

    Kết thúc buổi học tối, Mạt Lỵ xuất hiện, thông báo điểm tình yêu hôm nay đã tăng vọt lên 300 điểm.

    Diêu Bạch Thanh và Đặng Diệp Diệp đều không đạt tiêu chuẩn.

    Tuy nhiên, đứng cuối vẫn là Ngân Tô và Ô Bất Kinh, hai học viên đạt 0 điểm, họ vẫn cần đến phòng tư vấn tình yêu.

    Lần này mọi người không vội rời đi mà tụ tập lại để thảo luận.

    "Hôm nay tôi vẫn không tìm được manh mối gì, còn các bạn thì sao?"

    "Không hỏi được gì, họ ngoài công việc chỉ muốn chúng ta phạm quy.."

    "Đây đã là ngày thứ hai rồi, theo lý mà nói manh mối không nên ít như vậy."
     
    Noctor thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2025
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 461: Mùa tỏ tình (21)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô Tô, chúng tôi phát hiện một manh mối." Ly Khương và Tạ Bán An rõ ràng may mắn hơn.

    "Ừm?"

    Ly Khương lấy ra vài tờ giấy.

    "Đây là danh sách học viên đã tốt nghiệp các khóa trước." Ly Khương chỉ vào vài cái tên: "Những người này đều đã từng ghép đôi với chúng ta."

    Ngân Tô cầm danh sách lên xem.

    Quả thật có vài cái tên quen thuộc, hôm qua và hôm nay đều xuất hiện với tư cách là người yêu ghép đôi.

    Nếu đây là danh sách học viên đã tốt nghiệp, thì tại sao họ lại xuất hiện với tư cách người yêu?

    Trừ khi trại huấn luyện này thực chất không hề có tốt nghiệp.

    Tốt nghiệp có nghĩa là bị giữ lại mãi mãi ở đây.

    "Nếu tốt nghiệp là sai lầm, thì điểm tình yêu tốt nhất cũng không nên giữ ở mức cao." Ngân Tô trả lại danh sách cho Ly Khương.

    Hiện tại, điểm tình yêu vẫn an toàn.

    Nhưng ai biết sau này điểm tình yêu có còn an toàn hay không.

    Ly Khương gật đầu: "Ừm.. tôi và Tiểu An cũng cảm thấy điểm tình yêu có vấn đề."

    Sau khi có danh sách, họ không còn tăng điểm tình yêu nữa.

    Vì vậy hôm nay điểm tình yêu cao nhất là Ngu Chi, thứ hai là Hồ Cầm.

    Cô và Tạ Bán An đứng thứ ba và thứ tư.

    Diêu Bạch Thanh và Đặng Diệp Diệp không đạt tiêu chuẩn.

    Vương Đức Khang không xuất hiện, giảng viên cũng không đọc tên anh ta, không biết là đã chết hay đã hiến tế người yêu NPC, không có điểm tình yêu.

    Còn Ngân Tô và Ô Bất Kinh đã giết người yêu NPC, nên tự nhiên đạt 0 điểm.

    Ly Khương không giết NPC vì nghĩ rằng căn nhà tình yêu buổi tối có manh mối, nếu họ đều ở cùng Ngân Tô, thì sẽ không lấy được manh mối của căn nhà tình yêu.

    Vì vậy, sau khi thảo luận với Tạ Bán An, cô ấy quyết định không giết NPC.

    Sau khi bàn xong chuyện chính, Ngân Tô quan tâm đến dung dịch dinh dưỡng của mình: "Bảo bối, đã hứng được bao nhiêu nước mắt rồi?"

    Ly Khương: "..."

    Nước mắt chảy ra từ mắt cô ấy, không phải nước.

    Hơn nữa, khi có nguy hiểm, cô ấy không thể hứng được, chỉ khi an toàn mới hứng được bao nhiêu thôi!

    Cái chai 500ml, bây giờ còn chưa đầy 1cm.

    Nghĩ đến đây, nước mắt của Ly Khương lại không kiểm soát được mà trào ra.

    Ngân Tô vội vàng lấy chậu hoa ra hứng, không để lãng phí một giọt nước mắt nào.

    Ly Khương: "..."

    Càng muốn khóc hơn.

    * * *

    * * *

    "Họ.. đang làm gì vậy?"

    Những người chơi khác đang thảo luận, phát hiện người chơi kỳ quặc đó đột nhiên lấy ra một chậu hoa, đưa đến trước mặt người chơi tên Ly Khương.

    Người kia mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, trông như bị bắt nạt đến khóc.

    Cảnh tượng này thật kỳ lạ.

    "Trưa nay tôi gặp cô ta ở phố Tây, thấy cô ta giết đầu bếp của một cửa hàng.." Diêu Bạch Thanh làm động tác cắt cổ.

    "Rồi sao nữa?" Hồ Cầm hỏi tiếp.

    Diêu Bạch Thanh dường như cũng cảm thấy tình huống sau đó khó mà diễn tả: "Rồi tự mình đeo tạp dề, đi nấu ăn."

    "..."

    "?"

    Giết đầu bếp để tự nấu ăn?

    Đây là suy nghĩ gì vậy?

    "Giết đầu bếp.. không xảy ra chuyện gì sao?"

    "Không, những nhân viên đó có lẽ không quan trọng." Diêu Bách Thanh nói: "Không có quy tắc chết chóc."

    Một số nhân viên trong các triển lãm sẽ tấn công người chơi, nếu không muốn chết, người chơi phải giết nhân viên.

    Sau khi giết nhân viên, thực sự không có nguy hiểm gì.

    Nhưng giết đầu bếp chỉ để tự nấu ăn thì.. thật là quá đáng.

    Ngu Chi: "Đừng chọc giận cô ta là được."

    Mọi người: "..."

    Ai rảnh mà đi chọc giận người điên này chứ.

    * * *

    * * *

    Để giữ cho Ly Khương khỏe mạnh, Ngân Tô bảo Ô Bất Kinh dùng phép chữa trị cho họ.

    Ô Bất Kinh phải dựa vào Ngân Tô để sống sót, nên nghe lời, lần lượt dùng phép chữa trị cho Ly Khương và Tạ Bán An.

    Cảm giác mát lạnh từ đầu đến chân, sự mệt mỏi trong cơ thể tan biến, thậm chí tinh thần cũng tốt hơn nhiều, cả người nhẹ nhàng.

    Ly Khương mở to đôi mắt ướt át: "Anh là hệ chữa trị?"

    Ô Bất Kinh: ".. Ừ."

    Ly Khương: "..."

    Là cô không biết nhìn người.

    Đã nói anh ta nhát gan, sao lại được cô Tô để mắt đến.

    Ly Khương cảm thấy phép chữa trị của Ô Bất Kinh khác với những người chữa trị mà cô từng gặp, như thể anh ta ngay lập tức khôi phục cơ thể họ về trạng thái tốt nhất.

    Không phải là những người chữa trị khác không làm được, mà là không nhanh như vậy.

    Nhưng người được đại lão để mắt đến, sao có thể là người chữa trị bình thường..

    Ly Khương không hỏi thêm gì, chỉ cảm ơn Ô Bất Kinh.

    Ngân Tô còn phải đến phòng tư vấn tình yêu, không ở lại lâu với họ.

    * * *

    * * *

    Đêm đến.

    Đèn tắt, trên con phố Đông vắng vẻ, một bóng người chạy nhanh qua, lao vào khe hẹp giữa hai tòa nhà.

    Khe hẹp bị bóng tối nuốt chửng, không thể nhìn rõ bên trong.

    Người đuổi theo phía sau dừng lại ở lối vào khe hẹp một lúc, dường như không tìm thấy người mình muốn tìm, lại tiếp tục đuổi theo phía trước.

    Sâu trong khe hẹp, Vương Đức Khang đang dùng chân đạp vào hai bên tường để leo lên, khoảng ở độ cao hai tầng, anh ta đưa tay mò mẫm trên tường một lúc, rồi nghe thấy tiếng "cạch", một cửa sổ vừa đủ cho một người chui qua được mở ra.

    Vương Đức Khang lập tức trèo qua cửa sổ vào trong.

    Đây là một gác xếp, rất nhỏ nhưng đủ chứa một hai người.

    Vương Đức Khang đóng cửa sổ lại, cởi quần áo ra và bắt đầu xử lý vết thương.

    "Thật xui xẻo.."

    Vương Đức Khang lẩm bẩm chửi rủa.

    Hôm nay anh tỏ tình với người khác và bị người yêu truy sát, khó khăn lắm mới giết được NPC người yêu đó, nhưng vẫn bị mắc kẹt.

    Anh bị nhốt lại.

    Mãi đến vừa rồi, anh mới thoát ra được.

    Nơi này anh phát hiện từ đêm qua, ngoài cửa sổ anh vào, không có lối vào nào khác.

    Trốn ở đây, không dễ bị những thứ xuất hiện vào ban đêm tìm thấy.

    Trại huấn luyện ban đêm không hề yên tĩnh.

    Vương Đức Khang xử lý xong vết thương, chuẩn bị nghỉ ngơi để hồi phục sức lực, anh mặc lại quần áo, dựa vào tường và nhắm mắt lại.

    Gác xép tối đen chìm vào im lặng.

    "Két!"

    Không biết đã bao lâu, Vương Đức Khang bị đánh thức bởi một tiếng động.

    Sàn nhà dưới chân anh đang di chuyển!

    Vương Đức Khang bật đèn pin, chiếu xuống chân.

    Sàn nhà thực sự đang di chuyển.. như có thứ gì đó đang cạy sàn. Chỉ trong chốc lát, sàn nhà đã bị cạy lỏng..

    Vương Đức Khang bật dậy, gác xép quá thấp, anh đứng dậy đập đầu vào trần nhà.

    "Cạch!"

    Sàn nhà cùng lúc bị đẩy lên.

    Một cái đầu từ dưới nhô lên, ánh sáng lạnh chiếu vào mặt, đó là một khuôn mặt trắng bệch như người chết.

    Khuôn mặt cứng đờ đó từ từ nhếch miệng: "Hóa ra anh trốn ở đây, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi."

    "..."

    Trong lòng Vương Đức Khang bắt đầu chửi thề đủ kiểu.

    * * *

    * * *

    "Bốp!"

    "Rầm!"

    Biển hiệu trên đường bị đập ngã xuống đất, thủ phạm đứng dậy và chạy đi.

    "Đừng chạy mà, vừa rồi không phải anh muốn tỏ tình với tôi sao? Tôi đã đồng ý rồi, sao anh lại chạy.. đừng chạy nữa, tôi sắp không đuổi kịp rồi."

    Người đuổi theo phía sau cố gắng giữ anh ta lại.

    Thủ phạm không quay đầu lại, không đuổi kịp thì tốt.. ai mà muốn dừng lại chứ!
     
    Noctor thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...