Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 94: Trường Trung học Lý Quang (47)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiêu Tú Lan.." Thôi Na nhận ra người mình va phải, theo phản xạ kéo cô ấy, "Chạy mau.."

    Ai ngờ tay Thôi Na bị Tiêu Tú Lan gạt ra, sau đó còn bị đẩy ngã về phía sau.

    Thôi Na không thể tin nổi nhìn Tiêu Tú Lan, trong đầu hiện lên hình ảnh đáng sợ của cô ấy khi toàn thân nhuốm máu của đồng đội bên ngoài hội trường.

    Nhưng thời gian qua, Tiêu Tú Lan không làm gì cả, thậm chí sự hiện diện của cô ấy cũng không rõ ràng.

    Vì vậy, phản ứng cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng muốn kéo cô ấy..

    Nhưng quả báo đến nhanh như vậy.

    Trần Phong nói đúng, không thể tin tưởng bất kỳ ai, kể cả anh ta.

    "Học muội, bắt được em rồi!" Bóng đen bao phủ Thôi Na, tiếng cười quái dị vang lên bên tai cô, lưng như bị dán vào cục đá lạnh, tiếng cười vẫn tiếp tục: "Hi hi hi.. Đi chơi với tôi đi, học có gì vui đâu."

    "Tiêu Tú Lan!" Thôi Na hét lên: "Tại sao cô lại làm vậy, rõ ràng chúng ta có thể chạy thoát mà!"

    Tiêu Tú Lan nhìn Thôi Na bị bóng đen kéo đi, cô quay đầu, lẩm bẩm như người mất trí: "Chết một người.. sẽ có thời gian an toàn. Bây giờ an toàn rồi.. tôi có thời gian tìm sách giáo khoa. Tôi không thể chết, tôi phải sống sót rời khỏi đây.."

    Ánh mắt Tiêu Tú Lan lạnh lùng, không do dự quay người đi về phía giá sách khác.

    Nhưng chưa đi được hai bước, cơ thể cô khựng lại, mềm nhũn ngã xuống đất, lộ ra phía sau là Thượng Duy đang cầm vật nặng.

    "Anh Lương." Thượng Duy gọi Lương Thiên Dậu.

    "Không có nhiều thời gian để lãng phí, trói cô ta lại. Khi thời gian an toàn kết thúc, giết cô ta."

    "Giết.. giết người sao?" Thượng Duy dù sao cũng là lần đầu tiên vào phó bản, nghe Lương Thiên Dậu nói vậy, có chút do dự.

    Lương Thiên Dậu: "Nếu trong thời gian này cậu tìm được sách giáo khoa, thì không cần giết cô ta."

    Thượng Duy: "..."

    Lương Thiên Dậu nhìn Thượng Duy một cái, anh và Thượng Duy thực ra không quen biết, đây là nhiệm vụ cấp trên giao, bảo họ dẫn cậu ta qua ải phó bản để rèn luyện kỹ năng thiên phú.

    Tưởng rằng chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản..

    Ai mà biết được sẽ rơi vào phó bản tử vong.

    Nghĩ đến những đồng đội đã chết, tâm trạng của Lương Thiên Dậu rất tồi tệ.

    "Cô ta vừa giết Thôi Na, trước đó còn giết một người chơi khác, giết cô ta cũng là để trả thù cho họ." Lương Thiên Dậu lạnh lùng nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa."

    ".. Vâng."

    * * *

    * * *

    [21: 22]

    Thư viện lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của các người chơi, mọi người cùng vào nhưng nhanh chóng bị phân tán.

    Trần Phong và Hồng Bằng may mắn tìm được sách, lúc này đã đổi được thẻ dự thi từ giáo viên chủ nhiệm.

    Nhưng họ không thấy Thôi Na, người đã tách ra từ trước.

    Sau khi đổi được thẻ dự thi, họ chờ ở chỗ giáo viên chủ nhiệm thêm mười mấy phút, Lương Thiên Dậu và Thượng Duy quay lại.

    Nhưng sách của Thượng Duy không đủ, cậu không thể đổi thẻ dự thi.

    Lương Thiên Dậu suy nghĩ một chút, rút cuốn sách vật lý trong tay ra, đưa cho Thượng Duy: "Cậu đi đổi đi."

    "Anh Lương?" Thượng Duy ngạc nhiên, do dự một chút, cuối cùng từ chối: "Không.. không cần đâu, tôi đổi được cũng lãng phí, anh đi đổi đi. Anh có khả năng sống sót cao hơn tôi."

    Lương Thiên Dậu kiên quyết: "Đi đổi đi."

    Thượng Duy cảm động, mắt cay xè, "Anh Lương.."

    Dù trong đội này cậu là người được bảo vệ, nhưng Thượng Duy hiểu rằng mình khác với hai người kia.

    Họ bảo vệ cậu chỉ vì 'nhiệm vụ', không coi cậu là đồng đội thực sự.

    Lúc này, Tống A Mộng và Trương Chí Văn cũng quay lại. Cả hai đều có vẻ mặt không tốt, rõ ràng là không tìm được sách.

    Số sách còn lại trong tay Lương Thiên Dậu thực ra bao gồm những cuốn mà hai người kia cần, chỉ cần anh đưa ra, họ có thể đổi được thẻ dự thi.

    Nhưng.. anh cũng có thể cướp sách của Tống A Mộng và Trương Chí Văn để bổ sung những cuốn sách mình thiếu.

    "Anh Trần, anh nghĩ anh ta sẽ chọn thế nào?"

    Trần Phong chỉ lắc đầu, không đưa ra câu trả lời.

    Trong sự phức tạp của con người, không có thiện ác rõ ràng.

    Hồng Bằng cũng nghĩ đến điều này, Tống A Mộng và Trương Chí Văn tự nhiên cũng nghĩ đến. Họ đều cảnh giác lùi lại, giữ khoảng cách với Lương Thiên Dậu.

    Lương Thiên Dậu dường như đã đấu tranh một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tống A Mộng và Trương Chí Văn, ánh mắt dừng lại trên Trương Chí Văn, người có vẻ yếu hơn, khuôn mặt căng thẳng, "Tôi không muốn ra tay với cậu."

    Lương Thiên Dậu đã đưa sách vật lý cho Thượng Duy, anh chỉ thiếu một cuốn vật lý.

    Những người chơi khác mất sách ở các môn khác nhau, nhưng sách vật lý thì cả Tống A Mộng và Trương Chí Văn đều có.

    Trương Chí Văn đoán mình sẽ bị nhắm đến, không ngạc nhiên khi bị Lương Thiên Dậu gọi tên, anh nghiến răng nói: "Bây giờ không lấy được thẻ dự thi, trong ngày hội cũng có thể lấy được, anh không cần phải làm vậy. Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, dù có thẻ dự thi cũng không chắc an toàn."

    Lương Thiên Dậu không giải thích gì: "Nếu không muốn bị thương, thì tự đưa cho tôi."

    Trương Chí Văn: "..."

    Trương Chí Văn quay đầu nhìn Tống A Mộng và Trần Phong, có lẽ muốn họ giúp mình.

    Tống A Mộng bị Trương Chí Văn nhìn chằm chằm, chỉ có thể nói sự thật: "Tôi không đánh lại Lương Thiên Dậu."

    Nếu Lương Thiên Dậu ép cô đưa sách, cô cũng chỉ có thể đưa, nhưng bây giờ anh ta chọn Trương Chí Văn..

    Tống A Mộng nắm chặt áo trước ngực, không dám nhìn Trương Chí Văn nữa, chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

    Còn Trần Phong thì không phản ứng, Hồng Bằng cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhìn anh ta.

    Trương Chí Văn thất vọng, lúc này không thể trông chờ ai giúp mình, con người đều ích kỷ.

    Mọi người chỉ muốn sống sót.

    Cuối cùng, Trương Chí Văn chọn đưa cuốn sách mà Lương Thiên Dậu cần, Tống A Mộng không đánh lại Lương Thiên Dậu, tình trạng của anh lúc này cũng không thể đánh lại, ngoài việc đưa sách thì còn cách nào khác?

    Lương Thiên Dậu lấy được sách, nhanh chóng đổi được thẻ dự thi từ giáo viên chủ nhiệm.

    Trương Chí Văn hiện thiếu hai cuốn sách, nhưng anh vẫn còn sách tiếng Anh, chắc chắn không thể đổi được thẻ dự thi. Nếu đưa sách cho Tống A Mộng, cô ấy có thể đổi được thẻ dự thi.

    Nhưng anh ta không chủ động đưa sách cho Tống A Mộng, Tống A Mộng không biết là không nghĩ đến hay không học được sự quyết đoán của Lương Thiên Dậu, cả hai đều không đề cập đến chuyện này.

    Lúc này đã là 21: 35, Thôi Na vẫn chưa thấy đâu.

    Trần Phong nghĩ rằng Thôi Na có lẽ đã gặp nguy hiểm.

    Còn về Tiêu Tú Lan..

    * * *

    * * *

    "Trương Chí Văn, vết thương của cậu không sao chứ?" Tống A Mộng thấy Trương Chí Văn có vẻ không ổn, do dự hỏi.

    Trương Chí Văn ôm cánh tay, trên tay áo có một vết máu lớn, khi trốn tránh quái vật trong thư viện, anh bị giá sách làm bị thương.

    Vết thương không nghiêm trọng, nhưng cơ thể bị thương dường như khiến anh bị ô nhiễm.

    Hơn nữa, cảm giác yếu ớt đến rất nhanh, khác hẳn với lúc đầu bị ô nhiễm từ từ, Trương Chí Văn chỉ cảm thấy cơ thể nặng trĩu, nhìn mọi thứ đều chao đảo.

    Giọng của Tống A Mộng vang lên bên tai, anh cố gắng nghe rõ cô đang nói gì, "Không.. không sao."
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 95: Trường Trung học Lý Quang (48)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh ta đã không thể đổi được thẻ dự thi, nếu lúc này còn bị họ bỏ rơi, thì thật sự không còn chút hy vọng nào.

    "Tôi không sao." Trương Chí Văn lặp lại.

    Tống A Mộng lo lắng nhìn anh vài lần.

    Nhưng Trương Chí Văn cúi đầu, che giấu khuôn mặt tái nhợt, Tống A Mộng chỉ cảm thấy anh có chút uể oải.

    Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tống A Mộng cũng không biết nói gì thêm.

    Giáo viên chủ nhiệm bên cạnh dường như đã chắc chắn không còn ai đến nữa, chuẩn bị rời đi: "9 giờ 55 phút tập trung ở quảng trường, đừng làm mất thẻ dự thi."

    Trần Phong nhìn quanh một lượt, giáo viên chủ nhiệm đang đợi họ ngoài khu vườn nhỏ của trường, lúc này có không ít học sinh đang lang thang gần đó, ánh mắt lạnh lùng đầy ác ý thỉnh thoảng liếc về phía này.

    Những học sinh NPC này biết họ đang đổi thẻ dự thi với giáo viên, và trong thời gian này có thể làm bất cứ điều gì.. bao gồm cả việc cướp thẻ dự thi.

    "Có vẻ chúng ta phải trải qua một số khó khăn để đến được quảng trường." Trần Phong nói với giọng trầm: "Chúng ta chỉ có thể qua ải thôi."

    Mọi người nhìn nhau, thấy sự nghiêm trọng trong mắt nhau.

    * * *

    * * *

    [21: 50]

    Các học sinh lần lượt đến quảng trường, lúc này họ không còn tụ tập thành nhóm như trước, phần lớn đều đứng một mình, nhưng trên khuôn mặt họ đầy vẻ kỳ lạ và phấn khích.

    Trên người họ đều có bảng tên học sinh, có người đeo trên cánh tay, có người dán sau lưng, cũng có người treo trước ngực.. tất cả đều đeo theo quy định, không ai che giấu hay giấu đi.

    Ngân Tô cầm ống thép dính máu bước ra từ đám đông, những học sinh nhìn thấy cô, dường như đã chứng kiến sự tàn bạo của cô, đều có chút sợ hãi, tự động nhường đường.

    Trên đồng phục của cô gái dính đầy máu, trông như một vị thần chết bước ra từ bóng tối. Nhưng trên đầu vị thần chết này lại đội một chiếc băng đô.. Đúng vậy, cô ấy đã làm một chiếc băng đô từ bảng tên, đội trên đầu như sợ người khác không nhìn thấy.

    Thêm hai dải đèn nữa, cô ấy có thể trực tiếp tham gia buổi cổ vũ của người hâm mộ.

    Thật là một phong cách kỳ lạ!

    Các học sinh NPC đều ngơ ngác, chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy trong ngày hội.

    Ngân Tô không đi vào trong, chỉ đứng ở rìa khu vực trống. Cô kéo áo của một bạn học bên cạnh, lau máu trên ống thép.

    Bạn học đó tức giận nhưng không dám nói gì, có lẽ sợ vũ khí sắc bén kia sẽ chạm vào mình, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngân Tô.

    Ngân Tô lau sạch vũ khí, cuối cùng cũng buông tha cho bạn học đang trừng mắt đến mức sắp lồi ra.

    Ngân Tô nhận thấy trong số các học sinh có mặt, phần lớn bảng tên của họ lớn hơn bảng tên của cô rất nhiều, đây có lẽ là lợi thế của học sinh trong top 10 của lớp.

    Bảng tên sẽ nhỏ hơn một cỡ.

    Những học sinh có bảng tên nhỏ hơn thường cuộn bảng tên một vòng đeo trên cánh tay, như vậy không bị che khuất nhưng cũng khó nhìn rõ.

    Còn những học sinh có bảng tên lớn hơn thì không thể đeo trên cánh tay, trừ khi cánh tay to như đùi, nếu không bảng tên sẽ bị che một phần, như vậy là vi phạm quy định.

    Vì vậy, những học sinh có bảng tên lớn hơn đều phải dán bảng tên sau lưng hoặc cài ở eo.

    Ngân Tô chỉ thấy U Uẩn trong đám đông, không thấy các người chơi khác, họ vẫn chưa đến?

    U Uẩn vì không đi tìm giáo viên chủ nhiệm để đổi thẻ dự thi nên không bị ai chú ý, nhưng các người chơi khác thì không thể như vậy.

    Quả nhiên, vài phút sau, Ngân Tô nghe thấy tiếng ồn ào từ xa, Trần Phong và Lương Thiên Dậu chạy tới, phía sau là một số NPC với khuôn mặt dữ tợn.

    Nhìn vết máu trên người họ, rõ ràng là đã xảy ra xô xát.

    Lúc này có thể làm bất cứ điều gì, giáo viên tuần tra tự nhiên cũng không xuất hiện.

    Họ còn cách quảng trường một đoạn, các học sinh trong quảng trường thấy cảnh tượng đó nhưng không di chuyển, có lẽ vào khu vực này thì không được phép ra tay.

    Lương Thiên Dậu và Thượng Duy chạy trước sau, nhưng có học sinh từ bên cạnh đuổi tới, nắm lấy cánh tay của Thượng Duy.

    Lương Thiên Dậu nghe thấy tiếng của Thượng Duy, do dự hai giây, cuối cùng vẫn quyết định quay lại cứu cậu ta.

    Ngân Tô thấy Lương Thiên Dậu giơ tay ném ra vài mũi băng, mũi băng đâm xuyên qua học sinh đang nắm Thượng Duy, khiến cậu ta lạnh thấu xương.

    Ngân Tô không biết Lương Thiên Dậu sử dụng đạo cụ hay kỹ năng thiên phú, kỹ năng thiên phú và đạo cụ đều rất kỳ lạ, cách sử dụng cũng đa dạng, ngay cả những người chơi lâu năm cũng khó phân biệt được đó là kỹ năng thiên phú hay đạo cụ, huống chi là Ngân Tô, người mới chỉ vừa học xong kiến thức cơ bản.

    Lương Thiên Dậu ném mũi băng ra, hạ gục học sinh lao tới từ bên cạnh, kéo Thượng Duy, nhanh chóng chạy vào quảng trường.

    Khi họ bước qua vạch trắng của quảng trường, những học sinh đuổi theo ngay lập tức quay đầu chặn những người chơi còn lại.

    Bên trong vạch trắng là khu vực an toàn.

    * * *

    * * *

    Tống A Mộng và Hồng Bằng ở cùng nhau, cô cầm một vật gì đó phát sáng, mỗi lần phát sáng, học sinh đuổi theo họ sẽ dừng lại một giây, cho cô thời gian thoát khỏi vòng vây.

    Đó có lẽ là một đạo cụ.

    Nhưng ánh sáng có khoảng thời gian giữa các lần phát sáng, Tống A Mộng vẫn phải chạy trốn rất vất vả.

    "Hộc.. hộc.."

    Tống A Mộng chạy qua vạch trắng, vẫn không yên tâm, chạy thêm một đoạn vào trong mới dám dừng lại thở dốc.

    Hồng Bằng thì ngã nhào qua vạch trắng, nằm mềm nhũn trên đất, tứ chi không còn chút sức lực. Những học sinh xung quanh nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, Hồng Bằng thấy trong mắt họ sự háo hức, cậu lạnh sống lưng, gần như bò bằng tay chân về phía Tống A Mộng và Lương Thiên Dậu.

    "Anh Trần.." Hồng Bằng vẫn nhớ đến Trần Phong, nhìn ra ngoài quảng trường.

    Trần Phong và Trương Chí Văn bị những học sinh chặn lại, Trần Phong đã học võ, những học sinh tiến gần đều bị anh hạ gục.

    Nhưng tình trạng của Trương Chí Văn không tốt, Trần Phong cũng cách cậu ta khá xa, anh cân nhắc một lúc, cuối cùng không chọn cứu Trương Chí Văn mà chạy về phía quảng trường.

    Tống A Mộng nhìn thấy Trương Chí Văn bị kéo xuống, bị đè xuống đất, bóng dáng anh bị đám đông che khuất.

    Cô thấy Trương Chí Văn đưa tay trắng bệch, nhuốm máu ra, vô lực chụp vào khoảng không, cuối cùng rơi xuống.

    Tống A Mộng mặt tái nhợt, nắm chặt đạo cụ trong tay, các góc cạnh của đạo cụ đâm vào lòng bàn tay cô, cũng đâm vào trái tim cô.

    【Đồng hồ của You Yizhi: Đồng hồ của cậu ấm luôn có giá trị cao, nhưng anh ta chỉ muốn thời gian có thể dừng lại ở những khoảnh khắc đẹp. 】

    【Giới hạn sử dụng: Chỉ có hiệu lực với sinh vật trong phó bản. 】

    【Số lần sử dụng: 3/3】

    Đây là đạo cụ cuối cùng của cô.

    Nhưng bây giờ còn hơn một ngày nữa mới kết thúc phó bản..

    Ở phía bên kia, Trần Phong đá văng học sinh lao vào mình, bước hai bước qua vạch trắng. Lúc này Trần Phong cũng thở dốc, nhưng anh vẫn cố gắng điều chỉnh nhịp thở, để trông mình như bình thường.

    Từ lúc đổi thẻ dự thi đến giờ, họ đã mất ba người chơi.

    Ngày hội còn chưa bắt đầu.

    "Đang!"

    Tiếng chuông từ hội trường vang lên, tiếng chuông như hiệu lệnh xung phong, ánh mắt của các NPC tụ tập ở quảng trường không giấu nổi sự phấn khích.

    Sắp bắt đầu rồi!

    Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi!

    NPC phấn khích, nhưng người chơi thì không thể vui nổi, khuôn mặt ai cũng như mất cha.
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 96: Trường Trung học Lý Quang (49)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giáo viên không xuất hiện, mà màn hình lớn trên tòa nhà bên cạnh quảng trường đột ngột sáng lên, hiển thị các quy tắc của ngày hội.

    1. Mỗi học sinh đều có thể tham gia ngày hội, người đạt điểm tối đa (750) sẽ nhận được thẻ dự thi.

    2. Ngày hội kéo dài đến khi kỳ thi lớn kết thúc.

    3. Quảng trường là khu vực an toàn, chỉ mở cho những học sinh có thẻ dự thi.

    4. Học sinh có điểm cao có thể tấn công học sinh có điểm thấp.

    5. Học sinh có điểm thấp không được tấn công học sinh có điểm cao, nhưng có thể cướp bảng tên của học sinh có điểm cao.

    6. Giáo viên sẽ không xuất hiện trong ngày hội, nếu thấy giáo viên, hãy giả vờ như không thấy.

    7. Thẻ dự thi là vé duy nhất để tham gia kỳ thi lớn, hãy cố gắng lấy được thẻ dự thi.

    8. Phòng thi của bạn có thể ở bất kỳ phòng học nào trong trường, hãy tìm phòng thi của mình.

    Quy tắc đầu tiên đã có vấn đề, điểm tối đa để nhận thẻ dự thi là gì? Điểm từ đâu mà có? Từ các bạn học sao?

    Quy tắc thứ ba có lẽ là đúng, theo quy định, học sinh có thẻ dự thi đã là thí sinh, khác biệt về thân phận so với các học sinh khác.

    Đây có lẽ là một lợi thế của việc có thẻ dự thi.. nhưng cũng có thể có những hạn chế khác.

    Trò chơi không thể cung cấp cho người chơi một khu vực an toàn hoàn toàn, nếu vậy thì chỉ cần ở trong đó là xong..

    Quy tắc thứ tư và thứ năm, học sinh có điểm cao có thể tấn công học sinh có điểm thấp, học sinh có điểm thấp không được tấn công học sinh có điểm cao, nếu nhớ sai điểm số sẽ phạm lỗi.

    Vì vậy, khi ở trong hội trường, những học sinh đó mới cố gắng nhớ điểm số.

    Top 10 dễ phân biệt hơn, bảng tên nhỏ hơn một cỡ. Nhưng điểm số của mỗi lớp khác nhau, điểm số trong top 10 của lớp này có thể không phải là top 10 của lớp khác.

    Ví dụ như lớp 4044 của nhóm người chơi này, họ thuộc nhóm cuối cùng của trường..

    Học sinh NPC có thể trực tiếp giết họ, nhưng người chơi không thể trực tiếp giết NPC.

    Chỉ có thể dùng cách cướp bảng tên để loại bỏ NPC.

    Trong đó còn có một cái bẫy, là họ bị tấn công không thể phản kháng, hay là sau khi bị tấn công mới có thể phản kháng.

    Tình cảnh của người chơi còn tồi tệ hơn NPC.

    Quy tắc thứ sáu, người chơi đã biết từ trước, đúng sai chưa rõ.

    Quy tắc thứ bảy cũng không có gì để nói.

    Quy tắc thứ tám yêu cầu thí sinh tự tìm phòng thi của mình.. nhưng làm sao để tìm được phòng thi?

    Chữ trên màn hình lớn ở xa biến mất, thay vào đó là hai câu khác.

    【Ngày hội chính thức bắt đầu】

    【Người vi phạm sẽ bị hủy tư cách thi】

    Người vi phạm sẽ bị hủy tư cách thi.

    Đây không phải là quy tắc đúng sai chưa rõ, mà là một quy tắc nghiêm ngặt.

    Ngân Tô đứng yên, các học sinh trong quảng trường cũng không nhiều người bắt đầu hành động, họ đều quan sát đám đông xung quanh, ánh mắt trần trụi như đang tìm kiếm con mồi.

    Chữ trên màn hình lớn lại biến mất, thay vào đó là đồng hồ đếm ngược.

    Chỉ có hai phút.

    Ngân Tô nghĩ rằng đây có lẽ là đếm ngược cho khu vực an toàn của quảng trường, những thí sinh không có thẻ dự thi tiếp tục ở đây có thể sẽ gặp nguy hiểm.

    Quả nhiên, khi đồng hồ đếm ngược xuất hiện, bất kể là top 10 hay các học sinh khác, đều bắt đầu rời đi.

    U Uẩn nhìn về phía Ngân Tô một cái, cuối cùng cúi đầu nhanh chóng rời đi, bóng dáng học sinh lắc lư, rất nhanh không còn thấy vị trí cụ thể của cậu ta.

    Sau khi rời khỏi vạch trắng của quảng trường, các học sinh cũng không lập tức ra tay, mà tản ra các hướng khác nhau.

    Lúc này ngày hội vừa bắt đầu, những người có thẻ dự thi không cần ra tay, còn những người có điểm thấp có lẽ cũng không muốn ra tay khi đông người để tránh bị lợi dụng.

    Người chơi nhìn các học sinh NPC rời đi, "Bây giờ phải làm gì?"

    "Cần tìm phòng thi của chúng ta trước khi kỳ thi bắt đầu."

    Ngày hội chỉ có hai việc cần làm:

    Những người không có thẻ dự thi cần phải cướp thẻ dự thi, còn những người có thẻ dự thi cần phải tìm phòng thi.

    Trong nhóm chỉ có Tống A Mộng chưa có thẻ dự thi, cần phải tìm cách để có được thẻ dự thi, những người khác có thể trực tiếp đi tìm phòng thi.

    ".. Làm sao để tìm đây?" Phó bản này không cho chút manh mối nào! Trên thẻ dự thi cũng không có gì, thậm chí không có thông tin cá nhân của họ!

    Mọi người cũng hiểu lý do, vì thẻ dự thi hiện tại vẫn có thể bị cướp, nên không cần bất kỳ thông tin nào.

    Lương Thiên Dậu và Trần Phong lúc này cũng không biết làm sao để tìm phòng thi, nhưng có lẽ đi xem các phòng học sẽ có manh mối.

    "Phó bản này không có trùm cuối sao?"

    "Đừng quên còn có giáo viên."

    Các lãnh đạo khác của trường họ không tìm thấy manh mối liên quan, nhưng giáo vụ thì xuất hiện từ đầu.

    Chỉ là bà ta chỉ xuất hiện trong các sự kiện quan trọng, bình thường thì biến mất.

    "Điểm của chúng ta quá thấp, không thể trực tiếp tấn công các NPC này.. Thật khó quá."

    "Chuyện cô Tô hạ độc.. bây giờ xem ra thật sự không có hiệu quả."

    "Số lượng học sinh không giảm đáng kể, có lẽ là không có hiệu quả? Đã lâu như vậy mà không có tác dụng, chắc chắn là vô hiệu rồi."

    "Mọi người cũng đừng quá hy vọng vào người khác, muốn sống sót vẫn phải dựa vào chính mình." Trần Phong nói: "Bây giờ quan trọng là tìm phòng thi."

    "Chúng ta nên hành động riêng lẻ." Lương Thiên Dậu chủ động đề nghị.

    Anh ta đã cướp sách của Trương Chí Văn.. dù Trương Chí Văn đã chết. Nhưng chuyện này đã xảy ra, tách ra sẽ tốt hơn.

    "Nhưng tách ra không phải nguy hiểm hơn sao? Mọi người ở cùng nhau còn có thể giúp đỡ lẫn nhau." Hồng Bằng không muốn tách ra.

    "Đi cùng nhau mục tiêu lớn hơn." Trần Phong đồng ý với Lương Thiên Dậu: "Hành động riêng lẻ sẽ tốt hơn. Chúng ta nên rời khỏi đây trước."

    Số học sinh trong quảng trường đã không còn nhiều, nếu không đi sẽ trở thành mục tiêu.

    Hồng Bằng: "..."

    Bây giờ trong số những người chơi mới chỉ còn lại anh và Trần Phong. Trần Phong có thể đánh, đầu óc cũng thông minh, còn anh thì sao?

    Cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết sao?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không ở lại quảng trường, mà đi theo các học sinh NPC rời đi. Phần lớn học sinh đi về phía tòa nhà học, cũng có người đi về các tòa nhà khác hoặc ký túc xá, nhà ăn, bản đồ của ngày hội là toàn bộ trường học.

    Lúc này, những học sinh đang đi bỗng nhiên ngã xuống không báo trước.

    Ngân Tô dừng bước, nhướng mày.

    Sự cố cuối cùng cũng xảy ra!

    Một loạt học sinh đột nhiên ngã xuống, rõ ràng làm các NPC hoảng sợ, những học sinh không ngã đều dừng lại tại chỗ, khuôn mặt hưng phấn và dữ tợn của họ lộ ra vẻ bối rối.

    Những học sinh đông đúc vừa rồi, trong chớp mắt chỉ còn lại một số ít đứng vững.

    Và trong số ít học sinh đó, vẫn có người ngã xuống trong giây tiếp theo.

    Toàn bộ trường học đột nhiên trở nên im lặng chết chóc.

    Ngân Tô vừa định bước tới một học sinh ngã gần mình nhất, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ 'bùm' bên tai, một giọt máu bắn lên mu bàn tay cô.

    "..."

    Ngân Tô nhìn vết máu trên mặt đất, giơ tay lau máu trên mu bàn tay, không biết đây là do độc cô hạ hay do quy tắc 'người vi phạm sẽ bị hủy tư cách thi' gây ra.

    Người chơi cũng bị sự thay đổi đột ngột làm cho giật mình, nhưng họ chủ yếu là kinh ngạc.

    "Đây có phải là do cô Tô hạ độc không?" Loại độc gì mà lợi hại vậy, có thể giết nhiều người cùng lúc! Còn có thể nổ tung đầu!
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 97: Trường Trung học Lý Quang (50)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Bằng nuốt nước bọt, "Hạ độc mà có thể làm nổ tung đầu sao?"

    "..."

    Tống A Mộng thì thầm: "Nếu là đạo cụ.. cũng không phải không thể."

    "..."

    Đạo cụ trong trò chơi rất đa dạng, hạ độc làm nổ tung đầu cũng không phải là quá hiếm.

    Trước đây họ còn nghi ngờ độc của cô ấy không có tác dụng, bây giờ xem ra là có thời gian hiệu lực.. nhưng thời gian này cũng quá lâu rồi.

    "Vậy thì khả năng sống sót của chúng ta có tăng lên không?"

    "..."

    Không lạc quan đến vậy.

    Chết nhiều học sinh NPC như vậy không có nghĩa là nguy hiểm mà họ đối mặt giảm đi.

    Học sinh có điểm cao có thể tùy ý tấn công học sinh có điểm thấp, bây giờ số lượng giảm nhưng không có quy tắc nào nói rằng thí sinh có thẻ dự thi không được tấn công học sinh có điểm thấp.

    Có thẻ dự thi cũng có thể bị loại!

    * * *

    * * *

    Người chơi hài lòng với việc giảm bớt mối đe dọa, nhưng Ngân Tô thì không hài lòng chút nào, vẫn còn nhiều học sinh không sao.

    Cô nghĩ rằng chỉ có một vài người lọt lưới, ai ngờ lưới lại thủng một lỗ lớn.

    Họ không ăn cơm sao?

    Học có thể thay cơm ăn được sao?

    Thật là vô lý.

    Ngân Tô không vui nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, tạm thời chưa rõ nguyên nhân khiến đầu những học sinh này nổ tung như dưa hấu.. nhưng cô sẽ sớm biết thôi.

    Những NPC còn sống, sau một lúc ngơ ngác, nhanh chóng lao về phía các bạn học đã chết.

    Lúc này, không chỉ những học sinh bình thường ngã xuống mà cả những thí sinh có thẻ dự thi cũng ngã.

    Đây là cơ hội tốt để lấy thẻ dự thi, những học sinh này sẽ không bỏ qua.

    Trong số những học sinh không có thẻ dự thi cũng có người có điểm cao, họ có thể trực tiếp cướp từ tay người có điểm thấp, người có điểm thấp chỉ cần phản kháng sẽ bị nổ tung đầu.

    Ngân Tô: "!"

    Được rồi, cô xác định việc nổ tung đầu là do quy tắc 'người vi phạm sẽ bị hủy tư cách thi', nhưng những học sinh đã bị trúng độc đều chết, tại sao vẫn bị nổ tung đầu?

    Chậc.. người có điểm thấp hoàn toàn không thể phản kháng.

    Điểm cao là do người ta thi được, như lớp 4044 này đi đường tắt để vào top 10, có thẻ dự thi thì sao, điểm quá thấp, vẫn bị người khác chèn ép.

    Toàn bộ phó bản đều nhấn mạnh tầm quan trọng của điểm số, cho thấy nó có tác dụng.

    Có thẻ dự thi cũng không thể tránh khỏi quy tắc người có điểm thấp không thể phản kháng, ngày hội thực sự là cuộc săn lùng của người có điểm cao đối với người có điểm thấp.

    Ngân Tô quan sát kỹ những học sinh đang ra tay, phát hiện những hành động đơn giản như đẩy, kéo, né tránh sẽ không bị coi là phản kháng.

    Nhưng đối mặt với những học sinh có điểm cao không kiêng dè, ra tay tàn nhẫn, những hành động đẩy kéo đơn giản không thể thoát khỏi, phản ứng bản năng của cơ thể trước nguy hiểm sẽ đặt họ vào chỗ chết.

    Có một nam sinh cướp được một thẻ dự thi, có lẽ điểm của cậu ta không cao, việc đầu tiên là chạy ra ngoài.

    Nam sinh chọn hướng không tốt, đúng ngay chỗ Ngân Tô.

    Ngân Tô nhìn người đuổi theo phía sau cậu ta, khi cậu ta sắp chạy qua, cô đột nhiên giơ tay kéo lại.

    Chỉ kéo một cái rồi buông tay, sau đó giơ chân ra, làm cậu ta ngã.

    "Sao lại bất cẩn thế, để tôi đỡ cậu dậy." Ngân Tô lại kéo nam sinh, đỡ cậu ta dậy.

    Nam sinh chỉ cảm thấy tay 'đỡ' mình rất mạnh, cậu ta không thể thoát ra.

    Đây chỉ là tiếp xúc cơ thể bình thường, không phải tấn công. Cậu ta không biết điểm số của Ngân Tô, nên không dám ra tay.

    Vì vậy, người đuổi theo phía sau đã bắt kịp.

    Ngân Tô nhẹ nhàng đẩy nam sinh về phía sau, cậu ta bị người kia nắm lấy vai, thậm chí chưa kịp nói gì đã ngã xuống đất.

    Cô gái đuổi theo lấy từ người nam sinh một thẻ dự thi, cô ta ngẩng đầu nhìn Ngân Tô, khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ bối rối kỳ lạ.

    Cô gái không hiểu tại sao Ngân Tô lại giúp mình.

    Ngân Tô mỉm cười: "Đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau, không có gì đâu."

    "..."

    【Đang nâng cấp kỹ năng Giám định Vạn Vật.. 】

    Trước mặt Ngân Tô đột nhiên hiện lên một dòng chữ.

    Nâng cấp?

    Cô tuy đoán rằng kỹ năng này có thể nâng cấp, nhưng chưa tìm ra cách nâng cấp.

    Sao bây giờ lại đột nhiên nâng cấp?

    Kỹ năng nâng cấp rất nhanh, trước mắt Ngân Tô lại hiện lên thông báo của trò chơi.

    【Nâng cấp kỹ năng Giám định Vạn Vật hoàn tất】

    Ngân Tô: "..."

    Tốt lắm, không cần cô thao tác, tự động hoàn toàn.

    Ngân Tô muốn xem kỹ năng sau khi nâng cấp có gì đặc biệt.. nên cô trực tiếp sử dụng kỹ năng.

    【Thí sinh - 745】

    【Học sinh - 723】

    【Học sinh - 689】

    【Thí sinh - 740】

    【Học sinh - 680】

    【Thí sinh - 734】

    Lần trước cô sử dụng là hơn một giờ trước, lúc đó nó chỉ hiển thị 'học sinh, học sinh, học sinh', ngoài học sinh ra không có gì khác.

    Bây giờ có thể giám định được học sinh và thí sinh.

    Các con số phía sau có lẽ là điểm số.

    Hơn nữa, thời gian hiển thị kỹ năng đã tăng lên 6 giây.

    Ngân Tô nhìn cô gái đứng trước mặt mình, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ hơn.

    Cô gái dựng tóc gáy, trong đầu vang lên cảnh báo nguy hiểm. Cô nắm chặt thẻ dự thi, cẩn thận lùi lại, chuẩn bị tránh xa Ngân Tô.

    Nhưng Ngân Tô không cho cô cơ hội đó, chặn trước mặt cô, thân thiện mời: "Bạn học, có hứng thú.."

    Cô gái nhìn khuôn mặt cười của Ngân Tô, chỉ cảm thấy nguy hiểm và kỳ lạ, không nghe Ngân Tô nói gì, quay người bỏ chạy.

    "? Chạy gì chứ? Không nghe người ta nói hết câu à? Thật là bất lịch sự!" Ngân Tô vội đuổi theo: "Bạn chạy gì vậy? Đợi tôi với!"

    * * *

    * * *

    Lương Thiên Dậu và những người khác nhìn Ngân Tô đuổi theo một NPC, đều ngơ ngác.

    Có cảm giác cô ấy không phải là người chơi.

    Họ đang cố gắng sống sót, còn cô ấy đang chơi trò chơi.

    Thật sự là chơi trò chơi.

    Trần Phong: "Đừng nhìn nữa, chúng ta phải rời khỏi đây."

    Những học sinh ban đầu không định ra tay, vì nhóm học sinh đột ngột ngã xuống mà bắt đầu đánh nhau.

    Những học sinh có điểm thấp chọn cách rời khỏi nơi này, còn những học sinh có điểm cao nhưng chưa tìm được thẻ dự thi đã coi họ là mục tiêu.

    Có thể là do người chơi dễ thu hút sự chú ý của NPC hơn, hoặc có thể là điểm số của họ quá thấp, khiến NPC nhớ rõ từ lúc ở hội trường.

    Nếu họ tiếp tục ở lại, e rằng sẽ bị bao vây.

    Những học sinh này, bất kỳ ai cũng có điểm số cao hơn họ!

    Các người chơi không dám chần chừ, kế hoạch không theo kịp thay đổi, cũng không thể tách ra hành động, cùng nhau rời khỏi nơi này.

    * * *

    * * *

    Phòng học.

    Cô gái ép mình vào góc tường, trừng mắt nhìn người đang chặn mình trong góc, có chút tức giận: "Cô muốn làm gì?"

    Ngân Tô ngồi trên bàn, một chân đặt trên mặt bàn, một chân gác lên ghế, tốt bụng đề nghị: "Thực ra cậu có thể thử tấn công tôi, điểm của tôi thấp hơn cậu, tôi không thể phản kháng."

    Cô gái: "..."

    Cô gái không biết điểm cụ thể của Ngân Tô, nhưng trước khi ngày hội bắt đầu đã may mắn thấy cô ấy ra tay tàn nhẫn thế nào, vừa rồi còn bị cô ấy đuổi theo điên cuồng, não bộ đã ngừng hoạt động, lúc này chỉ cảm thấy kẻ này đang lừa mình, muốn mình phạm quy.

    Kẻ này thấy cô gái không ra tay, thở dài nhẹ: "Bạn học nhỏ gan quá."

    Cô gái cứng ngắc kéo khóe miệng: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

    Ngân Tô vỗ đầu gối, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười: "Chúng ta đi làm chút chuyện kích thích đi."
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 98: Trường Trung học Lý Quang (51)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái cảm thấy nụ cười của người đối diện quá đẹp, như một thứ yêu ma có thể mê hoặc lòng người. Nhưng cô cũng cảm nhận được nguy hiểm.. vô cùng nguy hiểm, như thể cô gái xinh đẹp trước mắt là một con quỷ đội lốt người.

    Cô gái không muốn đồng ý, những gì đối phương nói là kích thích chắc chắn không phải chuyện tốt.

    Nhưng Ngân Tô như một kẻ bắt nạt, chặn đường không cho cô đi, "Tôi có nhiều thời gian, chúng ta có thể ngồi đây dưới ánh trăng, nói chuyện trời đất, trò chuyện về quá khứ và hiện tại."

    "..."

    Ai muốn nói chuyện trời đất với cô chứ! Cô gái không thể đi, cuối cùng bực bội mở miệng: "Làm gì kích thích?"

    Ngân Tô lập tức vỗ vào chỗ bên cạnh: "Lại đây ngồi nói chuyện."

    "..."

    Cô gái đứng yên không động đậy, cô không muốn lại gần!

    Ngân Tô mời không thành công, đành vào thẳng vấn đề: "Kỳ thi lớn chưa bắt đầu, cậu không muốn loại bỏ thêm nhiều đối thủ cạnh tranh sao? Cậu nghĩ có thẻ dự thi là an toàn rồi à? Có rất nhiều học sinh có điểm cao hơn cậu, nếu họ muốn ra tay với cậu, may mắn thì cậu có thể chạy thoát, không may thì cậu còn không chạm được ngưỡng cửa kỳ thi lớn."

    "Học hành vất vả bao lâu, cậu muốn ngã gục trước ngưỡng cửa kỳ thi lớn sao? Cậu cam lòng không? Cậu có xứng đáng với nỗ lực của mình không?"

    "Vì vậy, chúng ta chỉ có cách loại bỏ thêm nhiều đối thủ cạnh tranh, mới có thể an toàn hơn, còn có thể nâng cao điểm số kỳ thi lớn, cậu nói đúng không?"

    Cô gái: "..."

    Hình như có gì đó không đúng, nhưng cô ấy nói có lý!

    Có thể loại bỏ thêm nhiều học sinh, nâng cao điểm số kỳ thi lớn..

    Dưới sự thuyết phục của Ngân Tô, ánh mắt cô gái dần sáng lên.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô bảo cô gái đi tìm một học sinh có điểm cao nhưng không có thẻ dự thi, cô còn một thẻ dự thi, họ có thể hợp tác.

    Trong lúc cô gái đi tìm người, Ngân Tô quay lại ký túc xá, đón hai vệ sĩ của mình.

    Quái vật tóc không muốn ra ngoài, học tỷ cũng rõ ràng không muốn rời khỏi ký túc xá, cả người đều thể hiện sự phản kháng, "Hôm nay là ngày hội."

    Ngân Tô: "Tôi tốt với các bạn quá phải không? Lúc này còn nghĩ đến các bạn, dẫn các bạn đi tham gia bữa tiệc lớn này."

    "..."

    Họ không muốn tham gia chút nào.

    "Sao vậy, sắp tới có thứ gì khiến các bạn sợ sao?" Ngân Tô nhận thấy sự phản kháng của các vệ sĩ, là chủ nhân không thể không quan tâm.

    Quái vật tóc bò khắp phòng, thể hiện sự phản kháng.

    Những sợi tóc của nó vung vẩy sau lưng Ngân Tô, không làm cô sợ, ngược lại còn tăng thêm chút âm u và đáng sợ.

    Học tỷ không biết nói gì với thứ ngốc nghếch đó, dưới ánh mắt thân thiện của Ngân Tô, cô mở miệng: "Học sinh các khóa trước sẽ xuất hiện trong ngày hội."

    Học sinh các khóa trước.. xuất hiện.. chắc chắn không phải là hình dạng bình thường, có lẽ cùng loại với học tỷ.

    Chắc là những học sinh đã chết trong ngày hội.. không, có lẽ là tất cả học sinh đã chết trong trường này.

    "Cậu sợ sao?" Ngân Tô tò mò, "Cậu không đánh lại họ? Cậu yếu thế sao?"

    Kích tướng rất hiệu quả với học tỷ, đặc biệt là khi Ngân Tô nói cô yếu, như bị chạm vào nỗi đau, cô ngẩng đầu, giọng cao vút: "Tôi sợ gì chứ!"

    Ngân Tô gật đầu: "Vậy đi thôi."

    "..."

    Rõ ràng ý muốn của họ không quan trọng, hai quái vật cuối cùng vẫn theo Ngân Tô rời khỏi ký túc xá.

    Khi xuống lầu, họ gặp một học sinh ở cầu thang. Ngân Tô không chớp mắt, lạnh lùng chỉ huy quái vật tóc cuốn lấy học sinh đó và ném ra ngoài cửa sổ.

    Từ độ cao tầng bốn, rơi xuống không chết cũng tàn phế.

    Cô không thể ra tay thì sao, vệ sĩ ra tay là được.

    Quy tắc rõ ràng không áp dụng cho quái vật, quái vật tóc ném học sinh đó xuống cũng không xảy ra chuyện gì kỳ lạ.

    "Tiếp theo tôi sẽ dựa vào các bạn bảo vệ." Ngân Tô rất hài lòng, một tay nắm tóc, một tay kéo học tỷ, ôm cả hai bên xuống lầu.

    Học tỷ: "..."

    Quái vật tóc: "?"

    "Cậu muốn làm gì?" Học tỷ bước ra khỏi ký túc xá, vẫn mang theo một luồng khí oán hận.

    "Đương nhiên là trả lại cho trường một bầu không khí trong lành."

    Học tỷ không hiểu: "Nói tiếng người đi."

    Ngân Tô: "Săn lùng bạn học."

    "?" Cậu có nghe thấy mình đang nói gì không?

    Ngân Tô nhìn tòa nhà học bị bóng tối bao phủ ở xa, giọng điệu vui vẻ: "Chỉ cần loại bỏ tất cả mọi người, thì dù tôi có thi thế nào cũng là đứng đầu. Tôi thật là có chí tiến thủ."

    Học tỷ đã hơi tê liệt: "..."

    Cậu thật có chí tiến thủ, thầy cô nhìn thấy cũng phải khen.

    "Đây không phải là hoạt động chính của ngày hội sao?" Ngân Tô cảm thấy mình đang tham gia hoạt động theo đúng quy tắc, bổ sung: "Nếu có cơ hội, thầy cô cũng được, tôi không kén chọn."

    "..."

    Đây có phải vấn đề cậu kén chọn hay không?

    Sao cậu không đi chết đi!

    Có lẽ do áp lực tự nhiên của thầy cô đối với học sinh, học tỷ mặt mày u ám cảnh báo: "Thầy cô rất hung dữ!"

    Ngân Tô hừ nhẹ: "Tôi muốn xem họ hung dữ đến mức nào."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô dẫn học tỷ và quái vật tóc gặp lại hai học sinh NPC khác, bạn học mà cô gái tìm được chỉ chênh lệch một điểm so với cô ấy.

    "Các cậu có điểm cao như vậy mà không lấy được thẻ dự thi?" Ngân Tô cảm thấy điều này thật quá cạnh tranh, thành tích của lớp này phải kinh khủng lắm.

    ".. Mất sách rồi." Cô gái có lẽ nhớ lại chuyện buồn, trong mắt đầy hận thù.

    "..."

    Tốt lắm, rất công bằng.

    Trò chơi không chỉ nhắm vào người chơi, mà nhắm vào tất cả sinh vật.

    Có vẻ như số học sinh trong top 10 của lớp này nhận được thẻ dự thi ít hơn Ngân Tô dự đoán rất nhiều.

    Lợi ích của điểm số cao không phải là có thể nhận thẻ dự thi trước, mà là quy tắc học sinh có điểm cao có thể tấn công học sinh có điểm thấp.

    Ngân Tô không nói nhiều, "Vậy chúng ta bắt đầu thôi!"

    Học tỷ tưởng rằng Ngân Tô muốn cô đi giết người, ai ngờ Ngân Tô dẫn cô và quái vật tóc đi thật sự để 'bảo vệ' cô.

    Ngân Tô chủ yếu phụ trách thuyết phục hai NPC khác giúp cô loại bỏ học sinh. Hai NPC đó có điểm số rất cao, phần lớn học sinh gặp họ đều không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đòn.

    Còn có Ngân Tô mở kỹ năng hỗ trợ bên cạnh, chính xác từng chút một, không cần lo lắng về việc nhầm điểm số.

    Số lần sử dụng kỹ năng không đủ?

    Ngân Tô có thể làm việc thiện ngay tại chỗ, dù cứu xong rồi giết cũng không ảnh hưởng.

    Đối tượng được giúp đỡ có nói cảm ơn hay không không quan trọng, không cần biết nguyên nhân hậu quả, chỉ cần hành động của cô lúc đó thực sự mang lại 'lợi ích' cho đối phương, hệ thống sẽ xác định cô đã làm việc thiện thành công, suy nghĩ của đối tượng không quan trọng.

    Rất vô lý.

    Nhưng cô thích.

    Trên đường đi, họ cũng gặp một số học sinh có điểm cao, nhưng khi nhìn thấy đội hình của cô - với những sợi tóc bay loạn phía sau - họ đều rất biết điều mà rời đi, không dám gây sự.

    Nhưng Ngân Tô không định tha cho họ.

    Học sinh có điểm thấp không thể tấn công trực tiếp học sinh có điểm cao, nhưng có thể nhắm vào bảng tên. Bảng tên không được che khuất, giấu, bôi xóa, chỉnh sửa.. vi phạm bất kỳ điều nào, bảng tên sẽ bị coi là 'mất', và người đó sẽ bị nổ tung đầu.

    Ngân Tô đã làm mới cửa hàng nhiều lần, mua được không ít thứ.. không, rất nhiều thứ thú vị.
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 99: Trường Trung học Lý Quang (52)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong số các món đồ, có một cái 'bút xóa vạn năng', Ngân Tô để quái vật tóc giữ chặt học sinh có điểm cao, dùng bút xóa sửa bảng tên, như vậy có thể loại bỏ một học sinh, thật sự rất tiện lợi.

    Ngoài cây bút, cô không cần chạm vào đối phương, tự nhiên không vi phạm quy tắc 'không được tấn công'.

    Học tỷ khoanh tay đứng bên cạnh, không hiểu hành động của Ngân Tô: "Tại sao cậu không để nó giết trực tiếp?"

    Quái vật tóc đối phó với những học sinh này rất dễ dàng, cần gì phải phiền phức như vậy?

    Ngân Tô lau vết máu bắn lên người, cười nhếch môi: "Bài tập của mình tự làm, đó là tôn trọng kỳ thi lớn."

    Học tỷ nhìn nụ cười âm u trên mặt Ngân Tô, không khỏi rùng mình, "..."

    Biến thái!

    "Đi thôi, tiếp theo." Ngân Tô không quan tâm đến suy nghĩ của học tỷ về mình, nụ cười trên mặt càng sâu, "Tạo ra một môi trường thi tốt phải dựa vào chúng ta."

    Học tỷ: "..."

    * * *

    * * *

    Trong khi loại bỏ học sinh để tạo môi trường thi, Ngân Tô cũng hiểu rõ quy tắc đầu tiên của ngày hội, cách để đạt điểm tối đa 750.

    Loại bỏ học sinh có thể nhận được điểm.

    Điểm số ban đầu của mỗi học sinh chia cho 10 là số điểm có thể nhận được, ví dụ giết một học sinh có 700 điểm, sẽ nhận được 70 điểm. Muốn đạt điểm tối đa, phải giết 11 học sinh.

    Đúng vậy, điểm số ban đầu của họ không có tác dụng, không có thẻ dự thi đều phải bắt đầu tích lũy từ đầu.

    Học sinh có điểm cao dễ dàng tích lũy đủ 750 điểm, nhưng học sinh có điểm thấp thì rất khó. Cách duy nhất của họ là nhắm vào bảng tên.

    Tuy nhiên, không có sự trợ giúp, muốn nhắm vào bảng tên của học sinh có điểm cao có thể ra tay trực tiếp, vẫn là rất khó khăn.

    Khi loại bỏ học sinh, Ngân Tô cũng kiểm tra từng phòng học mà cô đi qua, nhưng không tìm thấy thông tin về phòng thi.

    Có lẽ phòng thi sẽ xuất hiện vào ngày mai?

    Dù sao ngày mai mới là ngày cuối cùng, thời gian thi lớn thực sự cũng là vào tối mai..

    * * *

    * * *

    [00: 00]

    Tiếng chuông lễ đường vang vọng khắp khuôn viên trường.

    Các học sinh rải rác khắp nơi trong khuôn viên trường vô thức nhìn về phía lễ đường, nhưng nhanh chóng quay lại việc của mình. Những học sinh đang đuổi bắt bạn bè vẫn tiếp tục đuổi bắt, những học sinh đang trốn tránh vẫn tiếp tục trốn tránh.

    Khuôn viên trường vốn dĩ yên tĩnh, nhưng lúc này lại thỉnh thoảng vang lên tiếng hét thảm thiết.

    Trong bóng tối mà họ không nhìn thấy, dường như có thứ gì đó đang sinh sôi, dần dần tụ lại thành những bóng người mảnh khảnh.

    Họ bước ra từ bóng tối, dần dần có hình dáng như người bình thường, mặc đồng phục màu đỏ sẫm.

    Họ quay đầu nhìn về phía những tiếng hét, khuôn mặt xanh xao hiện lên sự tàn nhẫn vô cảm và hưng phấn méo mó.

    Họ bước đi, đồng phục màu đỏ sẫm bắt đầu chuyển sang màu nâu. Khi họ bước đến nơi có ánh sáng, trông họ không khác gì những học sinh khác.

    * * *

    * * *

    Tống A Mộng chạy qua một hành lang, trốn vào phòng dụng cụ thể dục ở cuối hành lang. Cô núp vào góc, bịt miệng mũi không dám thở mạnh, tiếng tim đập dữ dội vang lên bên tai như sấm.

    Cô lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân lộn xộn vang lên ngoài cửa. Những tiếng bước chân như giẫm lên tim cô, khiến cô gần như không thở nổi.

    Không biết bao lâu sau, Tống A Mộng cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân rời xa.

    Cô buông tay bịt miệng mũi, hít nhanh vài hơi không khí trong lành để giảm bớt cảm giác như phổi sắp nổ tung.

    "Xì.."

    Lúc này, Tống A Mộng mới cảm thấy vết thương trên mu bàn tay rất đau. Trước đó, cô gặp một học sinh giỏi, cô nhảy từ tầng hai xuống mới chạy thoát, nhưng tay bị xước, chân cũng rất đau.

    Bị nỗi sợ hãi và bản năng sinh tồn cuốn lấy, Tống A Mộng không để ý đến cơn đau, chỉ lau qua vết máu, rồi xoa bóp cổ chân để giảm bớt đau đớn.

    Ngày hội không có nơi nào an toàn tuyệt đối, không thể ở một chỗ quá lâu.

    Đây là quy tắc đầu tiên mà Tống A Mộng tìm thấy sau khi Ngày Hội bắt đầu.

    Vì vậy, sau khi nghỉ ngơi một chút, cô nhanh chóng chống tường đứng dậy, cẩn thận di chuyển đến bên cửa và lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

    Khi chắc chắn không có bất kỳ âm thanh nào, Tống A Mộng mới mở cửa, thò đầu ra nhìn xung quanh.

    Hành lang trống rỗng, không có ai.

    Tống A Mộng lập tức chui ra khỏi cửa, chạy về phía bên trái. Cô chưa kịp chạy hết hành lang thì đột nhiên thấy hai bóng người xuất hiện ở đầu hành lang.

    Tim Tống A Mộng lại đập mạnh, trong đầu điên cuồng suy nghĩ xem nên quay lại hay tìm chỗ gần đó để trốn.

    Cô liếc nhìn xung quanh, nhưng vị trí hiện tại không có chỗ nào để trốn.

    Quay lại?

    Phòng dụng cụ thể dục lúc nãy quá xa, nếu cô quay lại chắc chắn sẽ làm kinh động đến người ở đó.

    Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Tống A Mộng, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan lên khắp cơ thể, cái lạnh thấu xương gần như đóng đinh cô tại chỗ.

    Khi cô nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, hai bóng người kia dần trở nên rõ ràng.. là Trần Phong và Hồng Bằng!

    Tống A Mộng vô thức gọi: "Trần Phong?"

    Gọi xong, Tống A Mộng liền hối hận, nhưng lúc đó cô thật sự chưa kịp suy nghĩ gì nhiều đã lên tiếng.

    Người bên kia nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn lại, "Cậu có một mình à?"

    Tống A Mộng nghĩ rằng mình nên cảnh giác, nhưng giọng nói quen thuộc lại khiến cô cảm thấy tin tưởng.

    Trước đây, các quyết định của Trần Phong đều rất đúng đắn, anh ấy cũng không giấu giếm gì, giúp đỡ mọi người hết sức có thể.

    Gặp được họ lúc này là điều tốt, không có gì phải nghi ngờ.

    Vì vậy, Tống A Mộng nói: "Ừ, sau khi tách khỏi các cậu, mình không gặp ai khác nữa."

    Hiện tại chỉ còn 7 người chơi còn sống.

    Ban đầu không thấy bóng dáng của U Uẩn, Ngân Tô đuổi theo cô gái kia rồi cũng không thấy trở lại.

    Lương Thiên Dậu và Thượng Duy bị học sinh bao vây nên cũng tách ra, cô thì đi cùng Trần Phong và Hồng Bằng, nhưng sau đó cũng lạc mất.

    Trần Phong và Hồng Bằng tiến về phía cô, "Cậu có gặp nguy hiểm gì không?"

    Đối diện với những người chơi quen thuộc, thần kinh căng thẳng của Tống A Mộng cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, cô trả lời theo câu hỏi của Trần Phong: "Chỉ là một số học sinh. Điểm của mình quá thấp, những học sinh đó dường như đều nhận ra mình, thấy mình là lao tới.."

    Tống A Mộng đang nói thì đột nhiên cảm thấy không đúng, cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

    Đêm trong phó bản này luôn có trăng tròn, ánh trăng rất sáng. Nhưng khi Trần Phong và Hồng Bằng đi qua nơi có ánh trăng, dưới đất lại không có bóng.

    "!"

    Trần Phong là người chơi, sao lại không có bóng?

    Sinh vật trong phó bản cơ bản đều có bóng, chỉ có.. chỉ có quái vật phi nhân loại mới không có bóng!

    Nhận thức này khiến đầu óc mơ hồ của Tống A Mộng tỉnh táo hơn nhiều, cô vừa rồi sao lại lơ là cảnh giác!

    Toàn thân Tống A Mộng lạnh toát, như có một bàn tay vô tình đẩy cô vào hầm băng, khiến tứ chi cô không thể cử động.

    Nỗi sợ bóp nghẹt cổ họng cô, tiếng nói bị chặn lại trong cổ họng, không thể phát ra.

    "Giờ cậu gặp nguy hiểm rồi." Trần Phong đã tiến đến trước mặt cô, từ từ kéo khóe miệng, khóe miệng càng kéo càng rộng, kéo đến tận sau tai, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn như cá mập, trên răng còn dính những mảnh thịt đỏ tươi.

    - Giờ cậu gặp nguy hiểm rồi.
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 100: Trường Trung học Lý Quang (53)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là một con quái vật phi nhân loại đội lốt Trần Phong.

    Tống A Mộng muốn chạy.

    Nhưng trong đầu lại có tiếng nói bảo cô rằng cô không thể chạy thoát, cô đã bị thương, không thể chạy thoát được.

    Đầu óc và cơ thể cô dần trở nên nặng nề.

    Cô chết chắc rồi.

    "Trần Phong" đối diện cười quỷ dị, đưa tay về phía con mồi đang sợ hãi đến mức không còn dũng khí để chạy trốn.

    Tống A Mộng nhìn bàn tay đó càng lúc càng gần, hơi lạnh áp sát cổ cô, giây tiếp theo bàn tay đó sẽ bóp chặt cô.

    Khi Tống A Mộng nghĩ rằng mình chết chắc rồi, một bóng người không biết từ đâu xuất hiện, ném thứ gì đó về phía đối diện. Trong tiếng gào thét chói tai, Tống A Mộng bị ai đó kéo đi, chạy nhanh về phía trước.

    Tống A Mộng bị kéo chạy rất lâu, cô thực sự không thể chạy nổi nữa, cơ thể càng lúc càng nặng.. đôi chân như bị đổ chì, nặng đến mức cô không thể nhấc lên, cô sắp không thở nổi.

    Người kéo cô có lẽ cảm nhận được, dừng lại, "Cậu sao rồi?"

    Tống A Mộng dựa vào tường trượt xuống, không còn sức để đứng, cô cố ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, gọi tên anh: "U Uẩn.."

    Chàng trai ngồi xuống trước mặt cô, "Cậu bị thương à?"

    Tống A Mộng nhìn vết thương của mình, "Ừ. Tôi cảm thấy cơ thể.. lại bị ô nhiễm."

    Cảm giác cơ thể bị ô nhiễm lần trước, giờ lại xuất hiện, và còn mạnh mẽ hơn lần trước, khiến cô không thể chống đỡ.

    U Uẩn nhìn vết thương, nói nhỏ: "Thuốc của y tế trường không thể giải độc hoàn toàn, chỉ cần bị thương lần nữa, ô nhiễm tích tụ trước đó sẽ bùng phát một lần."

    Anh uống thuốc giải của cô Tô, nên dù bị thương cũng không sao.

    Nhưng những người chơi này thì khác..

    Tống A Mộng: "Vậy à.."

    Toàn bộ sức lực của Tống A Mộng như bị rút cạn, cô yếu ớt dựa vào tường, thì thầm: "Phó bản tử vong này không hề muốn chúng ta sống sót. Tiếp tục vùng vẫy cũng vô ích, cuối cùng đều sẽ chết.. sớm muộn gì cũng chết."

    Tống A Mộng trông như đã mất hết hy vọng, chuẩn bị đón nhận cái chết, ánh sáng trong mắt cô gần như tắt hẳn.

    U Uẩn nhìn cô, tâm trạng phức tạp, anh biết cô không thực sự muốn chết.

    Tống A Mộng vốn không có thẻ dự thi, giờ lại bị thương nặng hơn, ý chí sinh tồn trở nên yếu ớt. Một khi người chơi không có ý chí sinh tồn mạnh mẽ, họ sẽ nhanh chóng bị ô nhiễm hoàn toàn và cuối cùng sẽ chết.

    Nhưng lúc này U Uẩn cũng không có cách nào.

    Anh không có thuốc giải, cũng không thể đưa Tống A Mộng đang trong tình trạng này chạy trốn.

    Anh nhìn xung quanh, điều duy nhất có thể làm là tìm cho cô một nơi tạm thời an toàn.

    "Cậu ở đây, đừng phát ra tiếng.. có lẽ sẽ sống thêm được một chút."

    Tống A Mộng dựa vào tường, toàn thân bị bóng tối nuốt chửng, giọng cô yếu ớt: "Cảm ơn cậu."

    "Không cần cảm ơn, tôi cũng không làm được gì."

    U Uẩn không nghĩ rằng mình đã cứu cô.

    Vì cô vẫn sẽ chết, chết ở góc này.

    Cứu người không phải như thế này.

    U Uẩn đứng dậy rời đi, anh đi rất nhanh.

    Tống A Mộng nhìn cánh cửa lớp học từ từ đóng lại, tia sáng cuối cùng bị cắt đứt, cô hoàn toàn chìm vào bóng tối.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô cũng gặp phải quái vật phi nhân loại, nó biến thành hình dạng của U Uẩn.

    Cô gái đeo băng đô hàng hiệu ngồi thoải mái trên bồn hoa, nhìn chàng trai tắm mình trong ánh trăng với ánh mắt lạnh lùng, như đang đánh giá một món hàng.

    Chàng trai vẫn giữ vẻ ngượng ngùng, bị Ngân Tô nhìn chằm chằm, anh ta lộ vẻ nghi hoặc: "Tôi.. có gì không đúng sao?"

    Ngay cả giọng nói cũng giống hệt.

    Ngân Tô bắt chéo chân dài, khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay đỡ cằm, hơi nhướng mày: "Cậu vừa nói gì?"

    Chàng trai lặp lại: "Tôi tìm thấy phòng thi rồi, tôi có thể dẫn cô đi."

    "Anh.." Ngân Tô không biết giới tính của người này, nhưng vì người này đang mang hình dạng của U Uẩn nên quyết định coi là nam. "Anh tốt bụng vậy sao?"

    Chàng trai nghe thấy cách gọi của Ngân Tô, trên mặt lộ ra chút khác thường, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nghi hoặc hỏi: "Sao cô gọi tôi là anh?"

    "Không phải sao?" Ngân Tô mỉm cười: "Dù anh đã chết, nhưng anh vào trường trước tôi, nên phải gọi là anh chứ. Sao tôi có thể gọi sai được?"

    "..."

    Chàng trai cúi đầu nhìn mình, vẻ ngượng ngùng trên mặt biến mất, thay vào đó là sự u ám: "Tôi diễn không giống chỗ nào?"

    Ngân Tô khẳng định: "Rất giống."

    "Vậy sao cô lại phát hiện ra?" Chàng trai càng không hiểu.

    "Anh đến để trò chuyện với tôi à?" Ngân Tô tỏ ra khâm phục tinh thần làm việc của anh ta, ngay lúc này vẫn không quên tổng kết nguyên nhân. "Anh không phải đến để giết tôi sao?"

    Chàng trai như được nhắc nhở, lập tức xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt đẫm máu, há miệng rộng lao về phía Ngân Tô.

    "Chát!"

    Con quái vật phi nhân loại lộ diện bị mái tóc dày như cánh tay quất bay.

    Nó nằm rạp trên đất, nhìn lọn tóc thu lại sau lưng Ngân Tô, chỉ để lộ một chút đầu tóc vẫy vẫy như đang nói 'chào'.

    "..."

    Cô ấy không phải đồng loại của mình!

    Mái tóc đó là sao chứ!

    Con quái vật phi nhân loại còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Ngân Tô nghiêng đầu nói gì đó, mái tóc sau lưng cô lại thò ra, ban đầu có chút do dự, sau đó như được khích lệ, mạnh mẽ quất về phía hắn.

    Mái tóc quất hắn đến chóng mặt, sau đó cuốn lấy tứ chi hắn, kéo mạnh như kéo bột mì.

    Dù hắn là quái vật phi nhân loại, cũng không chịu nổi sự kéo giật của một quái vật phi nhân loại khác!

    Trước khi bị xé nát, con quái vật phi nhân loại nghĩ: Cô ta rốt cuộc là thứ gì!

    Ngân Tô khoanh tay nhìn con quái vật tóc, "Thấy không, chúng cũng không đáng sợ lắm."

    Con quái vật tóc lắc lư, cảm nhận được lợi ích của việc dựa vào kẻ mạnh, lập tức tỏ ý muốn thêm một con nữa.

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn xa, chỉ thấy khắp khuôn viên trường đầy bóng ma, ngay cả ánh trăng sáng cũng nhuốm màu u ám.

    * * *

    * * *

    Sau nửa đêm, quái vật phi nhân loại tham gia chiến trường.

    Chúng không chỉ săn lùng người chơi, mà còn săn lùng NPC học sinh, thích nhất là biến thành hình dạng quen thuộc của mục tiêu để lừa gạt.

    Chúng không tự tàn sát lẫn nhau, mục tiêu chỉ là những học sinh còn sống.

    Điều đáng sợ nhất là những quái vật này không bị giới hạn bởi điểm số, khi tham gia chiến trường là giết chóc loạn xạ, số lượng học sinh giảm mạnh.

    Ngân Tô thở dài: "Tham gia một kỳ thi lớn, thật không dễ dàng gì."

    Thí sinh năm nay thật khó khăn, không chỉ phải đối mặt với sự truy sát của các anh chị khóa trước, mà còn phải cạnh tranh với các bạn cùng khóa.

    Ngân Tô cảm thán xong, nhìn đồng hồ, định đi xem chỗ khác.

    Nhưng cô chưa đi được bao xa, đã đụng phải một đám quái vật phi nhân loại.. đúng vậy, một đám.

    Ngân Tô xui xẻo cảm thấy chứng sợ hãi đám đông của mình lại tái phát.

    Con quái vật tóc sợ hãi rút lui sau lưng Ngân Tô, ngay cả đàn chị cũng lùi lại, rõ ràng bị số lượng quái vật phi nhân loại này làm cho kinh hãi.

    Còn hai người kia.. không nhắc đến thì hơn, họ đối phó với NPC học sinh thì tốt, nhưng với quái vật phi nhân loại thì hoàn toàn vô dụng, không bảo vệ họ đã là may.

    Ngân Tô nhìn họ với ánh mắt khinh thường, rút ra một thanh thép, vung lên, trong ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ ánh trăng, cô thở dài: "Cuối cùng vẫn phải tự mình chiến đấu."

    - Chào mừng đến địa ngục của tôi -
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 101: Trường Trung học Lý Quang (54)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự xuất hiện của quái vật phi nhân loại khiến tiếng hét trong đêm càng nhiều hơn.

    Ngân Tô lang thang trong các tòa nhà, NPC học sinh còn phải dùng chút thủ đoạn với các học sinh có điểm cao, nhưng quái vật phi nhân loại thì không có sự khác biệt về điểm số, cô cầm ống thép cười quái dị lao lên, còn đáng sợ hơn cả quái vật phi nhân loại.

    Còn con quái vật tóc có cô chống lưng, lại bắt đầu vênh váo.

    Nhưng nó vẫn không dám ra khỏi lưng Ngân Tô, chỉ thò tóc ra từ sau lưng cô để đánh người.

    Vì vậy, trong mắt người khác, trông như Ngân Tô đột nhiên mọc ra một đống tóc.

    Những con quái vật phi nhân loại bị đánh đến ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tại sao, rõ ràng cô là người, sao lại có mái tóc đáng sợ như vậy.

    Hiện tượng kỳ lạ này khiến quái vật phi nhân loại không dám động vào cô, theo bản năng muốn chạy.. rồi Ngân Tô cầm vũ khí đuổi theo, đuổi chúng chạy tán loạn.

    Mỗi lúc như vậy, học tỷ lại rất bối rối, không biết ai mới thực sự là quái vật.

    Ngân Tô không biết là do mình xui xẻo hay người chơi xui xẻo đều chết hết, dù sao cô lang thang cả đêm cũng không gặp người chơi nào khác.

    Không thấy đồng đội nào còn sống, Ngân Tô chỉ có thể thở dài: "Thí sinh cô độc chỉ có thể chơi đơn lẻ thôi."

    Học tỷ: "?"

    Cô thì tính là chơi đơn lẻ sao?

    Cô và quái vật tóc tuy không phải người, nhưng bên kia chẳng phải còn hai học sinh sao? Bốn 'người' đi theo cô, vậy mà vẫn tính là chơi đơn lẻ?

    Sau khi trời sáng, số lượng quái vật phi nhân loại bắt đầu giảm. Đến 7 giờ sáng, không còn thấy bóng dáng quái vật phi nhân loại nữa.

    Có vẻ như quái vật phi nhân loại chỉ hoạt động từ nửa đêm đến 7 giờ sáng - học tỷ và quái vật tóc không bị giới hạn này.

    Ngân Tô nghĩ có lẽ vì họ là NPC thường trú ở khu ký túc xá, khác với những NPC bay lượn trong Ngày Hội.

    Ngân Tô không ngủ cả đêm, cô định tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

    Quảng trường là khu vực an toàn, nhưng cô không chọn đến quảng trường mà chọn đến văn phòng giáo viên, để quái vật tóc và học tỷ canh chừng.

    Hai NPC học sinh kia vẫn còn rất tỉnh táo, Ngân Tô đành bảo họ tự đi chơi.

    * * *

    * * *

    [14: 00]

    Ngân Tô ngủ dậy, đã là 2 giờ chiều, cô ngồi trên ghế ăn chút đồ, nhìn đám tóc bò khắp phòng với vẻ mặt mơ màng, nhìn quái vật tóc biểu diễn suốt ba phút mới lên tiếng: "Học tỷ đâu?"

    Quái vật tóc thò một lọn tóc ra, chỉ về phía cửa.

    Ngân Tô ăn xong, đứng dậy đi ra ngoài, quái vật tóc theo sau, mái tóc dài tụ lại sau lưng cô, trông như mọc ra từ người cô và rủ xuống.

    Học tỷ đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm về phía quảng trường.

    Từ tòa nhà này, họ có thể nhìn thấy quảng trường, trên quảng trường có khoảng vài chục người, họ phân tán xung quanh quảng trường, hoặc ngồi hoặc nằm, cách nhau khá xa.

    Trường học chắc chắn không chỉ còn lại ngần ấy học sinh, chắc chắn còn nhiều người đang trốn ở nơi khác.

    Ngân Tô tò mò: "Cậu đang nhìn gì vậy?"

    Học tỷ lạnh lùng nói: "Có giáo viên xuất hiện."

    Vẻ lười biếng của Ngân Tô biến mất, mắt cô sáng lên, hứng thú: "Ở đâu?"

    Học tỷ: "..."

    Học tỷ chỉ hướng cho Ngân Tô.

    Nhưng cô ấy nhìn thấy từ hơn một giờ trước, bây giờ giáo viên đó còn ở đó hay không thì không chắc.

    Ngân Tô rút ống thép ra, gõ lên lan can, "Chúng ta đi gặp giáo viên yêu quý của mình thôi."

    * * *

    * * *

    Lúc này, Trần Phong đang ở trong một căn phòng hoàn toàn tối đen, dưới chân có chất lỏng ẩm ướt và nhớp nháp. Anh không nhìn rõ chất lỏng đó là gì, nhưng mùi hương thoang thoảng qua mũi cho anh biết đó không phải thứ gì tốt đẹp.

    Anh vừa thoát khỏi những con quái vật phi nhân loại vào ban đêm, chuẩn bị đến quảng trường để nghỉ ngơi, ai ngờ lại đụng phải một giáo viên.

    Quy tắc nói rằng giáo viên sẽ không xuất hiện trong Ngày Hội rõ ràng là sai, giáo viên sẽ xuất hiện. Còn câu 'thấy giáo viên phải giả vờ như không thấy' có đúng hay không anh cũng không chắc, chỉ có thể chọn cách đánh cược.

    Rõ ràng, vận may của anh đã hết, lần này anh thua cược.

    Quy tắc là sai, phớt lờ giáo viên sẽ khiến giáo viên tức giận, và sức mạnh của giáo viên không phải là thứ anh có thể đối phó.

    Giáo viên ném anh vào căn phòng tối này rồi biến mất.

    Anh nhớ rõ hướng vào, nhưng dù anh có mò mẫm thế nào cũng không tìm thấy cửa, nơi này như một không gian hoàn toàn độc lập và khép kín.

    "Xoẹt!"

    Trong bóng tối, âm thanh kim loại cào lên tường vang lên chói tai, âm thanh đó không xa và ngày càng gần.

    "Xoẹt!"

    "Xoẹt xoẹt!"

    Trần Phong lập tức căng thẳng, nhìn chằm chằm về phía âm thanh phát ra.

    "Xoẹt!"

    Anh cảm thấy âm thanh đó cào qua bức tường bên trái mình, còn có tiếng 'cạch cạch' như ai đó cầm vật gì cào lên tường rồi gõ hai cái.

    Trong môi trường u ám và đáng sợ như vậy, dù tâm lý có vững vàng đến đâu, Trần Phong cũng không khỏi hoảng sợ.

    Đúng lúc này, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Thầy ơi, thầy ở đâu vậy~"

    "!"

    Mắt Trần Phong lóe lên một tia sáng, anh bước nhanh đến bên tường, hét lên: "Cô Tô!"

    Tuy nhiên, bên ngoài không có phản hồi, vẫn là tiếng 'xoẹt' vang lên, và âm thanh đó đang xa dần..

    "Cô Tô! Tô Thiện!"

    Trần Phong dùng sức đấm vào tường, nhưng tay không đấm vào tường không tạo ra tiếng động lớn, người bên ngoài không thể nghe thấy.

    "Thầy ơi, thầy trốn làm gì vậy? Thầy ra đây chúng ta trao đổi tình cảm thầy trò nào.." Giọng Ngân Tô càng lúc càng xa.

    Trần Phong cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cô ấy không nghe thấy..

    Chỉ cách một bức tường, Ngân Tô đang đi qua hành lang, đầu nhọn của ống thép để lại một vết dài trên tường.

    Bên phải cô là những lớp học cũ đầy bụi và mạng nhện, bàn ghế ngổn ngang trên sàn, trong ngăn bàn dường như còn có những gói đồ ăn vặt đầy màu sắc, bảng đen phủ đầy bụi có vài dấu tay, trên bục giảng rải rác vô số bài kiểm tra.

    Ngân Tô đi không nhanh, cô nhìn thấy bóng dáng mờ ảo trong một lớp học phía trước, mắt càng sáng lên, "Thầy ơi!"

    Nửa người của giáo viên đã vào lớp học, nghe thấy tiếng gọi 'thầy ơi', ông ta cứng đờ quay đầu lại, nhìn cô gái đeo băng đô tên học sinh ở cuối hành lang.

    Cô gái vui vẻ vẫy tay với ông ta và chạy tới.

    Khi cô chạy, tiếng ống thép cào lên tường càng chói tai và dữ dội hơn.

    Giáo viên cố nén chịu đựng, nở một nụ cười: "Em học sinh, em.."

    Chưa kịp nói hết câu, học sinh đối diện đã giơ ống thép lên đập xuống. Giáo viên theo phản xạ giơ tay lên chắn, ống thép tròn trịa đập vào cánh tay ông ta..

    Ông ta nghĩ cùng lắm chỉ đau một chút, nhưng ai ngờ ống thép đó cắt đứt cánh tay ông ta, cả cánh tay rơi xuống đất.

    "Thầy ơi, sao có thể dùng tay chắn chứ." Cô gái đối diện cười, nụ cười đó lại có chút dịu dàng: "Nguy hiểm quá. Thấy không, tay rơi rồi."

    "!"

    Giáo viên không nên xuất hiện trong Ngày Hội, nếu xuất hiện.. thì làm cho giáo viên biến mất thôi.
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 102: Trường Trung học Lý Quang (55)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Phong tưởng rằng mình không thể thoát ra được, ai ngờ khi anh sắp bỏ cuộc, bóng tối trước mắt đột nhiên biến mất.

    Anh đứng trong một lớp học cũ, dưới chân thực sự có máu, nhưng đều là vết máu cũ đã đông lại, cánh cửa lớp học mà anh không thể tìm thấy nằm ngay bên tay trái.

    Trần Phong bước vài bước tới, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không có tiếng động mới mở cửa lớp.

    Vừa ra ngoài, anh thấy Ngân Tô đứng quay lưng về phía anh trong hành lang, ống thép bên cạnh cô vẫn còn nhỏ máu, bảng tên học sinh trên đầu cô đặc biệt nổi bật, dường như đã dính máu..

    Giáo viên bắt anh trước đó nằm trước mặt cô, trông như đã mất dấu hiệu sự sống.

    "Cô Tô." Trần Phong gọi.

    Người quay lưng về phía anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng như những con quái vật.. nhưng nhanh chóng khuôn mặt lạnh lùng đó nở nụ cười, có chút vui vẻ: "Cậu vẫn còn sống à."

    Cô có vẻ rất vui.

    Trần Phong bước tới, nhìn giáo viên dưới đất, quy tắc thứ sáu hoàn toàn sai, nên giết ngược lại giáo viên chắc cũng không sao - nếu có thể giết ngược lại.

    Trần Phong chỉ vào lớp học anh vừa ra: "Lúc nãy tôi ở trong lớp đó, cô Tô không thấy tôi sao?"

    Ngân Tô: "Không."

    Cửa sổ lớp học không cao, đứng ở hành lang có thể nhìn rõ bên trong, Ngân Tô đi qua không thấy ai trong lớp.

    Lớp học mà Trần Phong ở lúc nãy tối đen, khác với lớp học cũ, anh đoán có thể đã vào một không gian khác, bên ngoài không nhìn thấy.

    Thấy Ngân Tô lúc này chỉ có một mình, Trần Phong thử hỏi: "Cô không gặp người chơi nào khác sao?"

    Ngân Tô: "Không. Còn cậu?"

    Trần Phong cũng lắc đầu, trước đó anh đã lạc mất những người khác, cả đêm trốn đông trốn tây, khó khăn lắm mới đến sáng, lại gặp giáo viên.

    "Thật xui xẻo."

    "..."

    Thật sự rất xui xẻo, nhưng anh cũng không phải xui xẻo đến cùng cực, vì ít nhất anh đã gặp được cô Tô, một người chơi cứng cỏi không ngại truy sát giáo viên.

    Ngân Tô ngồi xổm xuống, dùng áo của giáo viên lau sạch máu trên vũ khí, sau đó bắt đầu lục lọi trên người giáo viên.

    Trần Phong không biết cô đang tìm gì, anh cũng không hỏi, mà hỏi về chuyện khác: "Cô Tô đã đến quảng trường chưa?"

    "Chưa."

    Trần Phong trực tiếp nói cho Ngân Tô quy tắc của khu vực an toàn ở quảng trường: "Khu vực an toàn ở quảng trường có giới hạn sử dụng, mỗi lần chỉ được sử dụng nửa giờ, lần tiếp theo phải cách 3 giờ. Nhưng nếu quên thời gian, ở lại quá lâu sẽ bị bắn vào đầu."

    Trong tình huống mệt mỏi, đột nhiên có một nơi an toàn để nghỉ ngơi, dù có thể nhìn thấy thời gian trên lễ đường, vẫn có người quên thời gian.

    Người chơi bây giờ đều biết việc bị bắn vào đầu không phải do Ngân Tô hạ độc, nhưng những học sinh ngã xuống chắc chắn là do cô hạ độc.

    "Ừ." Cô không định đến quảng trường nghỉ ngơi, nên quy tắc này không có tác dụng với cô.

    Ngân Tô đã lục lọi trong túi quần của giáo viên, dường như tìm thấy thứ gì đó.

    Trần Phong nhanh chóng thấy cô lấy ra một thứ, "Chìa khóa?"

    Đó là một chiếc chìa khóa rất bình thường, trên chìa khóa có khắc số '2'.

    Ngân Tô cầm chìa khóa, nhấc ống thép lên và đi xuống lầu.

    Trần Phong lập tức chọn đi theo, Ngân Tô nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn anh một cái nhưng không nói gì.

    Nhưng Trần Phong không ngờ dưới lầu lại có quái vật phi nhân loại.. mà còn hai con.

    Học tỷ lúc này trông như người bình thường, đồng phục màu đỏ sẫm làm cô trông thanh tú, nhưng cô lại lơ lửng trên không.. NPC bình thường không thể làm được điều này, chỉ có thể là NPC phi nhân loại.

    Còn quái vật tóc.. thì quá dễ nhận ra.

    Trần Phong chưa kịp bày tỏ sự ngạc nhiên của mình, đã nghe thấy học tỷ lơ lửng trên không nói: "Lâu vậy?"

    Giọng điệu đầy oán hận.

    Ngân Tô bình thản: "Giáo viên thích chơi trốn tìm."

    Trần Phong: "?"

    Học tỷ: "..."

    Học tỷ đầy oán hận nhìn Trần Phong, giọng lạnh lùng: "Cô mang hắn về cho tôi ăn à?"

    Quái vật tóc cũng bắt đầu nhảy múa, chỉ cần Ngân Tô gật đầu là chuẩn bị ăn ngay.

    Ngân Tô liếc nhìn cô ta: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, nhìn xem cô béo đến mức nào rồi."

    Học tỷ: "..."

    Cô ta có thân hình chuẩn, béo chỗ nào chứ?

    "Làm việc chính." Ngân Tô không để ý đến sự oán hận của học tỷ, "Hai người bạn thân của tôi đâu?"

    "Đang đi giết điên cuồng rồi." Đôi mắt đầy oán hận của học tỷ vẫn nhìn chằm chằm Trần Phong, như muốn xé xác anh bằng ánh mắt, "Gọi không chịu về."

    Hai NPC học sinh đó học được cách săn mồi từ Ngân Tô, sau khi được thả ra thì như cá mập lao vào đàn cá.

    Ngân Tô: "..."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đã hỏi được từ miệng giáo viên về nơi cất giữ bài kiểm tra.

    Nhưng cô phải tìm được chìa khóa trước, và chìa khóa phân tán trên người các giáo viên khác nhau, chỉ khi thu thập đủ chìa khóa mới có thể lấy được bài kiểm tra.

    Vì vậy, Ngân Tô đi khắp khuôn viên trường để thu thập chìa khóa từ các giáo viên.

    Trần Phong bị hành động điên rồ của cô làm choáng váng, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, anh vẫn chọn đi theo Ngân Tô.

    Điên một chút cũng không sao, miễn là NPC không đánh bại được cô, thì ở bên cô là an toàn nhất.

    Trần Phong không đi quá gần, nhưng cũng không quá xa, và Ngân Tô không quan tâm liệu anh có theo sau hay không.

    Buổi chiều trôi qua rất nhanh, trời dần tối, xung quanh yên tĩnh lạ thường, như thể không còn sự sống nào tồn tại.

    Ngân Tô nhặt chiếc chìa khóa cuối cùng trên mặt đất, lau vết bẩn đỏ tươi trên đó.

    Những giáo viên này xuất hiện ngẫu nhiên, có người có chìa khóa, có người thì không.

    Ngân Tô xui xẻo cảm thấy mình đã giải quyết gần hết giáo viên trong trường..

    Ngân Tô cầm bảy chiếc chìa khóa, đi về phía tòa nhà hành chính, nơi cất giữ bài kiểm tra trong két sắt.

    Nhưng cô không biết két sắt ở đâu..

    Vì vậy, khi Ngân Tô đang phá hoại, cô đã làm kinh động đến giáo viên chủ nhiệm, người đột nhiên xuất hiện ở cửa một văn phòng, nhìn chằm chằm vào Ngân Tô với ánh mắt lạnh lùng, "Cô đang làm gì vậy?"

    "Xoảng.." Tiếng kính vỡ đáp lại giáo viên chủ nhiệm.

    Người gây ra chuyện đặt vũ khí lên vai, cười với cô ta, "Thầy chủ nhiệm, em có chút việc muốn hỏi thầy."

    Giáo viên chủ nhiệm: "..."

    Trần Phong rất tự giác đứng ở góc cầu thang, chỉ thò nửa người ra nhìn Ngân Tô và giáo viên chủ nhiệm đánh nhau.

    Giáo viên chủ nhiệm có sức chiến đấu mạnh hơn các giáo viên khác nhiều, nhưng cách đánh của Ngân Tô rất hung hãn, cứ lao thẳng vào.

    Giáo viên chủ nhiệm nhiều lần không tránh kịp, bị ống thép của cô đập trúng, xương bị cắt như cắt thịt, khiến Trần Phong cảm thấy dạ dày khó chịu.

    Giáo viên chủ nhiệm dần bị đánh đến không còn khả năng chống đỡ, ông ta gầm lên một tiếng, đột nhiên đẩy cửa sau lưng ra.

    Từng giáo viên một bước ra từ trong cửa.

    Ngân Tô: "?" Sao lại gọi người nữa?

    Những giáo viên đó nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, đồng thanh nói: "Học sinh không tôn trọng thầy cô thì nên bị loại bỏ."

    Ngân Tô giơ tay lau máu trên mặt, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt đen láy lấp lánh sự phấn khích: "Thầy cô không yêu thương học sinh, không có đạo đức nghề nghiệp cũng nên bị loại bỏ."
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 103: Trường Trung học Lý Quang (56)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Phong với vẻ mặt kỳ lạ đi theo Ngân Tô lên lầu, cô gái phía trước đang kéo một chân của giáo viên chủ nhiệm.

    Trọng lượng hơn một trăm cân, nhưng cô kéo như kéo một bao tải, dễ dàng đưa giáo viên chủ nhiệm mặt mày bầm dập lên tầng thượng.

    Trong căn phòng trống rỗng, đừng nói két sắt, ngay cả một cái bàn cô cũng không thấy.

    Bị lừa rồi?

    Ngân Tô kéo giáo viên chủ nhiệm lại, hung dữ hỏi: "Bài kiểm tra lớn ở đâu?"

    Giáo viên chủ nhiệm: "..."

    Cô ta rốt cuộc là thứ gì vậy!

    "Thầy chủ nhiệm, tôi đang hỏi thầy đấy." Cô gái cúi xuống gần mặt giáo viên chủ nhiệm, giọng lạnh lùng: "Sao có thể không trả lời câu hỏi của học sinh chứ?"

    Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quá đẹp nhưng khiến cô ta khó chịu, nghiến răng: "Không có chìa khóa, ngay cả tôi cũng không mở được."

    "Tôi có." Ngân Tô lấy ra bảy chiếc chìa khóa cho giáo viên chủ nhiệm xem.

    "..."

    Giáo viên chủ nhiệm nghẹn lời, "Có chìa khóa cũng vô ích, phải có bảy người cùng xoay chìa khóa mới mở được két sắt."

    Ngân Tô nhíu mày, "Sao mà phiền phức vậy."

    Giáo viên chủ nhiệm: "Đó là để ngăn chặn bất kỳ sự cố nào với bài kiểm tra lớn."

    Giáo viên chủ nhiệm lại hừ lạnh, "Các người chỉ có vài người, kể cả có tôi, cũng không mở được két sắt."

    "Không sao."

    Ngân Tô gọi quái vật tóc vào, bảo nó chia ra vài lọn tóc, mỗi lọn tóc cuốn một chiếc chìa khóa, "Một người bằng bảy người."

    Giáo viên chủ nhiệm: "..."

    Quái vật tóc cầm bảy chiếc chìa khóa: "?"

    Ngân Tô tìm thấy các lỗ khóa ẩn trong phòng, những lỗ khóa này phân tán rất xa, nếu cần xoay cùng lúc thì ít người không thể hoàn thành.

    Quái vật tóc theo chỉ dẫn của Ngân Tô, cắm chìa khóa vào lỗ khóa và xoay cùng lúc.

    Trong phòng có tiếng động nhẹ, trần nhà mở ra, lộ ra một tấm kim loại, tấm kim loại ở giữa tiếp tục mở xuống.

    Sau tấm kim loại, một vật thể kim loại hình vuông màu đen bắt đầu hạ xuống.

    Nhìn lớp phòng thủ này, Ngân Tô cảm thấy đây không phải là bài kiểm tra, mà là long mạch.

    Mất vài phút để chiếc tủ kim loại khổng lồ hoàn toàn xuất hiện trước mặt Ngân Tô, nhưng trên đó còn có xác thực vân tay và nhận diện khuôn mặt..

    Ngân Tô hít một hơi, kéo giáo viên chủ nhiệm có chức vụ cao nhất hiện tại lại thử, dấu vân tay nhanh chóng xác nhận thành công, nhưng nhận diện khuôn mặt luôn sai.

    "..."

    Ngân Tô nâng mặt giáo viên chủ nhiệm lên, bắt đầu quan sát kỹ.

    Mặt giáo viên chủ nhiệm bầm tím, còn nhăn nhó, tất nhiên không thể xác nhận thành công.

    Ngân Tô hạ tay từ mặt cô ta xuống, bóp cổ cô ta, dùng giọng nói dịu dàng nói những lời lạnh lùng: "Thầy chủ nhiệm, nếu nó không nhận diện được thầy, thì thầy sống cũng chẳng có ích gì."

    Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy bàn tay bóp cổ mình lạnh thấu xương, cô ta nuốt khó khăn, "Cô giết tôi thì càng không lấy được bài kiểm tra."

    "Ha.." Ngân Tô cười, "Vậy tôi sẽ ở đây, kỳ thi lớn không thể tiếp tục, cô nói xem ai sẽ xui xẻo? Bài kiểm tra không xuất hiện đúng giờ trong lớp, không thể trách học sinh được, vậy trách ai? Ai là người thất trách.."

    Giáo viên chủ nhiệm: "..."

    Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm không còn nhăn nhó, dù mặt có chút bầm tím, nhưng nhận diện khuôn mặt vẫn thành công.

    Cửa kim loại mở ra, Ngân Tô kéo ra và thấy bên trong là những túi niêm phong xếp ngay ngắn.

    Ngân Tô vỗ mặt giáo viên chủ nhiệm: "Ngoan lắm."

    Ngân Tô ném giáo viên chủ nhiệm sang một bên, lấy một túi niêm phong từ trong cửa kim loại, mở ra và rút ra một tờ bài kiểm tra.. chỉ một tờ?

    Ngân Tô mất một lúc mới rút được tờ bài kiểm tra ra, nó dài một cách kỳ lạ.

    Cô cúi xuống nhìn tiêu đề bài kiểm tra-

    "Đề thi tổng hợp kỳ thi lớn lần thứ 057"

    Trời ạ, tất cả các môn đều nằm trên một tờ giấy này.

    Nhưng cô không nhận được thông báo đã lấy được chìa khóa vượt qua.

    "..."

    Không đúng?

    Ngân Tô lập tức lấy thẻ dự thi ra, đặt thẻ dự thi và bài kiểm tra cùng nhau.

    Thẻ dự thi dán vào bài kiểm tra, cột số học sinh trên bài kiểm tra lập tức hiện ra số học sinh của cô, và trên thẻ dự thi cũng xuất hiện nội dung mới.

    【Chúc mừng người chơi 0101 đã nhận được chìa khóa vượt qua của Trường Trung học Lý Quang, bạn có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】

    Thông báo của hệ thống xuất hiện trước mắt Ngân Tô.

    Sau khi lấy được chìa khóa vượt qua, Ngân Tô mới nhìn vào thẻ dự thi trong tay.

    【Số học sinh: 404401】

    【Số thẻ dự thi: 404401】

    【Số ghế: 0404026】

    Trên thẻ dự thi có số ghế, muốn biết phòng thi và số ghế của mình, cần phải làm cho thẻ dự thi hiển thị. Đây có lẽ là cách để tìm phòng thi, nhưng làm thế nào để thẻ dự thi hiển thị?

    Hiện tại cô không cần tìm phòng thi, nên Ngân Tô không bận tâm nhiều về vấn đề này.

    Sau khi lấy được chìa khóa vượt qua, Ngân Tô không vội rời khỏi phó bản, cô cất bài kiểm tra và thẻ dự thi, rồi đưa giáo viên chủ nhiệm cho bạn mình trước khi rời khỏi phòng.

    Trần Phong đợi cô ra, thấy cô không nói gì, liền vào phòng lấy túi niêm phong mà Ngân Tô đã mở.

    Anh lấy cả túi niêm phong ra.

    Nếu gặp Hồng Bằng, anh có thể đưa cho cậu ta một tờ.. nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Trần Phong cảm thấy khả năng cậu ta còn sống không cao.

    【Chúc mừng người chơi 50798735 đã nhận được chìa khóa vượt qua của Trường Trung học Lý Quang, bạn có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】

    Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Trần Phong mới hoàn toàn thả lỏng tinh thần căng thẳng.. anh không ngờ mình có thể sống sót rời khỏi phó bản tử vong.

    Trần Phong cảm thấy mình vẫn còn may mắn, cuối cùng lại gặp được Tô Thiện.

    Dù là thông tin về bài kiểm tra hay cách lấy được 'phương pháp', Trần Phong đều không thể đạt được theo cách của cô, anh chỉ là hưởng lợi từ Tô Thiện, nhặt được cơ hội mà thôi.

    * * * Nhưng cô ấy rốt cuộc là ai?

    Trong năm năm qua chỉ có một người chơi vượt qua được phó bản tử vong.

    Sao anh lại may mắn đến mức gặp được một người chơi có thể vượt qua phó bản tử vong?

    Cô ấy có phải là người chơi trong thông báo toàn cầu không?

    Nhưng đây là phó bản tân thủ.. chẳng lẽ loại phó bản tử vong của tân thủ không bị giới hạn, người chơi cũ có thể xuất hiện trong phó bản tử vong của tân thủ?

    Nhưng cũng không đúng, ngay cả Lương Thiên Dậu và những người khác cũng là người chơi tân thủ đã vượt qua hai phó bản, họ chỉ biết nhiều, được huấn luyện chuyên nghiệp và có đạo cụ trong tay.

    Người chơi trong phó bản này đều là tân thủ.

    Chỉ là họ không may, mở ra phó bản tử vong..

    "Cậu vẫn chưa rời khỏi phó bản sao?" Trần Phong cầm túi niêm phong đuổi theo Ngân Tô.

    "Ra ngoài cũng không đi được." Ngân Tô tạo ra tiếng ồn bằng ống thép, vui vẻ bước xuống cầu thang: "Trừ khi tất cả người chơi khác đều chết."

    Nhưng họ hiện tại không biết liệu những người chơi khác đã chết hay chưa.

    Với xác suất 50-50, Ngân Tô chọn ở lại trong phó bản, cô không muốn đến không gian trắng không có chút âm thanh nào đó.

    Ít nhất trong phó bản còn có tiếng hét!

    "Ha.."

    Trần Phong: "?" Cười gì vậy? Đột nhiên cười như thế, thật đáng sợ.

    Cuối cùng, Trần Phong cũng không chọn rời khỏi, mà đi theo Ngân Tô, muốn quan sát cô thêm một chút, cũng muốn xem cô còn định làm gì.

    - Chào mừng đến địa ngục của tôi -
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...