Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 84: Trường Trung học Lý Quang (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vạn Trạch Vũ và Hồng Bằng không may mắn như Lưu Thắng Lợi, không có đồng đội đáng tin cậy để cho họ đạo cụ bảo vệ mạng sống.

    Nhưng lúc này, Hồng Bằng ít nhất còn có thể cầu cứu Trần Phong: "Trần ca.."

    Trần Phong lắc đầu lạnh lùng, anh ta cũng không có đạo cụ, cũng không có khả năng đối đầu trực tiếp với NPC, lúc này tự nhiên không thể giúp gì cho Hồng Bằng.

    Cơ thể to lớn của Hồng Bằng lảo đảo, phải dựa vào tường mới không ngã.

    Thôi Na đứng sau Trần Phong, không dám nói gì, vừa lo lắng cho Hồng Bằng vừa lo lắng cho bản thân cũng sẽ rơi vào tình cảnh này.

    "Trong thế giới thực cậu có gì để giao dịch không?" Trần Phong đột nhiên hỏi Hồng Bằng.

    Hồng Bằng không hiểu tại sao Trần Phong lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi.. tôi chỉ là một người lao động bình thường, không.. không có nhiều tiền tiết kiệm."

    Trần Phong nhíu mày, "Vậy thì không có cách nào rồi."

    Trần Phong nghĩ rằng Ngân Tô biết cách giải quyết tình huống này.

    Nhưng cô ấy không chịu nói..

    Cô ấy muốn họ sống, nhưng lại nhìn họ chết.

    Trần Phong không hiểu cô gái đó.

    Tiền không có giá trị trong thế giới trò chơi, nhưng trong thế giới thực lại có giá trị.

    Anh không biết Ngân Tô có cần tiền không, nhưng đó là một cách, thử xem có thể có tác dụng không?

    Đáng tiếc..

    "Nhưng tôi có một căn nhà." Đến lúc sinh tử, Hồng Bằng cũng không giấu giếm: "Điều này.. có ích gì không?"

    Trần Phong hỏi giá trị căn nhà của Hồng Bằng, rồi chỉ cho anh ta một con đường: "Cậu thử tìm cô ấy xem."

    "?"

    Hồng Bằng nhìn về phía Ngân Tô đang ngồi ở chỗ của mình, buồn chán nghịch đồ dùng học tập.

    Tìm cô ấy?

    Đưa căn nhà sao?

    Làm sao có thể?

    "Thử một lần, còn hơn ngồi chờ chết." Trần Phong nhắc nhở anh ta: "Cậu chết rồi, thì chẳng còn gì cả."

    Hồng Bằng khá tin tưởng Trần Phong, nghe anh ta nói vậy, liền hít một hơi sâu, lấy hết can đảm đi tìm Ngân Tô nói chuyện.

    * * *

    "Nhà? Trả hết chưa? Không có vay nợ chứ?"

    ".. Trả hết rồi."

    Người đang cần một chỗ ở thoải mái nghe điều kiện của Hồng Bằng, có chút hứng thú: "Có phải nếu tôi cứu cậu lần này, cậu sẽ đưa nhà cho tôi không?"

    "Điều này.."

    Lần này thôi sao?

    Nhưng còn sau đó..

    Ngân Tô nhận ra cảm xúc trên mặt Hồng Bằng, khẽ nhướng mày: "Cậu không nghĩ rằng một căn nhà có thể khiến tôi bảo vệ cậu đến hết trò chơi chứ?"

    "..."

    Căn nhà đó là thành quả của nhiều năm phấn đấu, năm nay mới sửa xong, anh ta còn chưa kịp ở.

    Nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ chết rồi, còn nói gì đến nhà cửa.

    "Được." Hồng Bằng gật đầu, đột nhiên thông minh lên: "Nhưng nếu tôi chết trong trò chơi, làm sao cô lấy được nhà?"

    "Trò chơi có thời gian xử lý hậu sự mà." Ngân Tô đẩy một tờ giấy về phía anh ta: "Viết địa chỉ và số điện thoại của cậu, sẽ có người liên lạc."

    Ngân Tô nghĩ rằng với khả năng kinh doanh nhỏ của Khang Mại, giao dịch một căn nhà trong thời gian ngắn không phải là khó.

    Tay Hồng Bằng run rẩy khi cầm bút: "Cô.. không sợ tôi.. viết sai địa chỉ và số điện thoại sao?"

    Rời khỏi trò chơi, ai cũng không quen biết ai.

    Tìm người giữa biển người mênh mông, đó là việc khó khăn biết bao?

    Ngân Tô không nghĩ Hồng Bằng có thể sống sót, phía trước còn có ngày hội nữa mà.

    Vì vậy, cô ấy thản nhiên nói: "Có gì đâu, dù sao tôi cũng chỉ cứu cậu lần này thôi. Cậu lừa tôi cũng không sao, dù sao tôi cũng rất tốt bụng mà."

    Nếu anh ta viết đúng, thì cô ấy sẽ có một căn nhà, không phải lang thang nữa.

    Nếu anh ta viết sai, cô ấy cũng chỉ là dọn dẹp NPC sớm hơn, dù sao cũng là việc phải làm, không mất gì cả.

    Hồng Bằng: "..."

    Cô ấy làm sao có thể cười mà nói ra từ "tốt bụng" như vậy.

    Cuối cùng, Hồng Bằng vẫn viết địa chỉ và số điện thoại lên giấy.

    "Thực ra cậu không sống nổi đâu." Ngân Tô nhìn tờ giấy, nhắc nhở anh ta: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

    Phó Kỳ Kỳ sống sót nhờ đạo cụ của Mạc Đông, Hồng Bằng thì không có đạo cụ nào.

    Bây giờ anh ta không còn chỗ ngồi, dù cô ấy có thể giúp anh ta sống sót, sau này làm sao vượt qua ngày hội và kỳ thi lớn?

    Nghe Ngân Tô tuyên án tử hình cho mình, cơ thể to lớn của Hồng Bằng như sụp đổ, nhưng vẫn cố gắng nói ra vài từ: "Nhưng tôi không muốn chết."

    Chỉ cần có một tia hy vọng, người muốn sống sẽ nắm chặt lấy.

    Ngân Tô thu tờ giấy lại, cô đếm số người trong lớp, trừ Vạn Trạch Vũ và Lưu Thắng Lợi, người chơi chỉ còn lại 10 người.

    * * *Môi trường học tập thuần túy của cô vẫn có cơ hội thực hiện.

    "Vậy.. cô có cách gì?"

    "Trước tiên cậu hãy ngồi ở góc phía sau." Ngân Tô nói: "Lát nữa tôi sẽ ngăn giáo viên lại, ngồi yên, đừng để giáo viên chọn cậu đầu tiên, nếu không.. thần tiên cũng không cứu được cậu."

    "?"

    Chỉ.. chỉ vậy thôi sao?

    Ngăn giáo viên?

    Làm sao ngăn được?

    Sức mạnh của giáo viên, có thể ngăn được sao?

    Hồng Bằng nghĩ rằng dù sao anh ta cũng để lại địa chỉ công ty, nếu cô ấy lừa mình, chỉ cần ra ngoài không nghe điện thoại, anh ta cũng không mất gì..

    Còn có thể kịp để lại di chúc.

    * * *

    Tiết học đầu tiên buổi chiều là của giáo viên chủ nhiệm, ông ta vừa vào cửa đã cười với Vạn Trạch Vũ đang ngồi ở bàn số 9, "Xem ra lại có học sinh không có chỗ ngồi của mình, sao có thể ngồi chỗ của học sinh khác được?"

    "Tôi có chỗ ngồi, tôi có chỗ ngồi.." Vạn Trạch Vũ có lẽ đã sợ đến phát điên, nắm chặt bàn lẩm bẩm.

    Người chơi bị loại, các quy tắc khác sẽ mất hiệu lực, nên dù anh ta có ngồi xuống, cũng sẽ bị giáo viên giết chết.

    Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ giáo viên chủ nhiệm hành động thế nào, ông ta đã đến bên cạnh Vạn Trạch Vũ, nhấc anh ta lên khỏi chỗ ngồi.

    "Không.. không! Tôi có chỗ ngồi, tôi có chỗ ngồi mà.. hu hu hu, tôi không muốn chết."

    "Cứu tôi.. cứu tôi!"

    Mọi người đều không nỡ nhìn Vạn Trạch Vũ, đồng loạt quay đầu đi.

    Tiếng của Vạn Trạch Vũ dần nhỏ lại, máu chảy theo bàn xuống đất, mùi máu tanh lan tỏa.

    Khi giáo viên chủ nhiệm ném Vạn Trạch Vũ xuống và chuẩn bị đi về phía sau, Ngân Tô đột nhiên lên tiếng: "Thầy không thể giết anh ta bây giờ."

    Tiếng nói này trong lớp học yên tĩnh rất đột ngột, khiến người chơi giật mình, theo phản xạ nhìn về phía phát ra tiếng.

    Họ vừa thấy Hồng Bằng đi tìm Ngân Tô nói chuyện, nhưng không ai biết họ nói gì.

    Lúc này cô ấy thực sự muốn đứng ra bảo vệ Hồng Bằng sao?

    Nhưng giáo viên chủ nhiệm có nghe không..

    "?"

    Giáo viên chủ nhiệm thực sự dừng lại, quay đầu nhìn Ngân Tô, khuôn mặt u ám hiện rõ vẻ dữ tợn: "Tại sao?"

    Người chơi: "!"

    Giáo viên chủ nhiệm đang hỏi tại sao!

    Quyền lực của lớp trưởng lớn như vậy sao?

    Ngân Tô đưa ra lý do chính đáng, "Thầy giết anh ta, số lượng học sinh trong lớp chúng ta sẽ dưới mười người."

    Giáo viên chủ nhiệm nhìn lướt qua mấy NPC, "Sao có thể dưới.."

    Ông ta chưa kịp nói hết câu, đã thấy Ngân Tô nắm tóc của học sinh ngồi trước, kéo mạnh ra sau, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua cổ học sinh đó, cậu ta trợn mắt từ từ ngã xuống đất.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 85: Trường Trung học Lý Quang (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giáo viên chủ nhiệm: "!"

    Ngân Tô hành động cực kỳ nhanh, không cho giáo viên chủ nhiệm thêm thời gian phản ứng, khi ông ta nhận ra thì cô đã loại bỏ hết NPC trong lớp.

    Ngân Tô vẩy máu trên ống thép, ngồi lại chỗ, nghiêng đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm, "Bây giờ thầy mà ra tay nữa, số lượng học sinh sẽ dưới mười người đấy."

    "!"

    Giáo viên chủ nhiệm trợn mắt, cô ấy điên rồi sao?

    Cô ấy dám làm vậy!

    Người chơi cũng nghĩ rằng Ngân Tô điên rồi, họ đều tìm cách loại bỏ học sinh, cô ấy dám trực tiếp ra tay?

    Hơn nữa, cô ấy giết NPC quá dễ dàng!

    Cô ấy là người chơi mới sao?

    * * *

    Giáo viên chủ nhiệm vừa định nổi giận, đột nhiên nhớ ra điều gì, "Còn học sinh chưa về.." Trong thư viện chắc chắn sẽ có một người sống sót ra ngoài, vậy thì sẽ không dưới mười người.

    "Không sao, đợi cậu ta về tôi sẽ giúp cậu ta kết thúc đau khổ." Ngân Tô dừng lại một chút: "Nhưng thầy gan lớn thật đấy, không để lại đường lui cho mình sao? Nếu sau này có thêm hai người chết.. Thầy, thầy là một giáo viên dũng cảm!"

    Ngân Tô giơ ngón tay cái lên, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với sự dũng cảm của ông ta.

    "..."

    Giáo viên chủ nhiệm biết cô ấy thật sự dám làm, nếu học sinh trở về cũng bị cô ấy giết, thì lớp sẽ không đủ mười người, kỳ thi chưa bắt đầu, lớp không thể dưới mười người..

    Học sinh tốt bắt đầu lấy lý do tiến bộ: "Thầy ơi, em làm vậy để tiến bộ, đạt thành tích tốt hơn! Là giáo viên, thấy em tiến bộ như vậy, thầy không vui sao?"

    "..."

    Vui cái gì mà vui!

    Cậu tiến bộ kiểu gì vậy?

    Giáo viên chủ nhiệm tức giận đến chết, nhưng lại không thể đánh bại học sinh đáng ghét này..

    Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm dừng lại một lúc lâu trên người Hồng Bằng đang ngồi ở góc, nghiến răng nói: "Cậu ta không còn chỗ ngồi nữa."

    Ngân Tô dùng ống thép gõ vào chỗ trống trước mặt: "Đây không phải là có nhiều bạn học tự nguyện nhường chỗ sao."

    Giáo viên chủ nhiệm: "..."

    Có chỗ ngồi thì sao, vẫn là..

    "Thầy ơi, chuyện gì vậy?"

    Giáo viên tuần tra không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa lớp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngân Tô.

    Những người chơi còn sống nín thở, chỉ cảm thấy áp lực vô hình bao trùm, nỗi sợ không thể chống cự bắt đầu xâm chiếm tâm trí họ.

    "Thầy giáo của chúng em đang dạy dỗ học sinh không nghe lời." Ngân Tô dũng cảm trả lời thay giáo viên chủ nhiệm: "Tất cả đều vì tốt cho họ, nhưng họ lại không tôn trọng thầy, thật đáng chết."

    Giáo viên chủ nhiệm: ".. Tôi thấy cô mới đáng chết."

    "Có thật vậy không?" Giáo viên tuần tra rõ ràng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra trong lớp, không tin lời Ngân Tô, chờ giáo viên chủ nhiệm giải thích.

    Giáo viên chủ nhiệm rất muốn giáo viên tuần tra giết học sinh đáng ghét này.

    Nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nói ra một chữ: "Đúng."

    "Họ không nghe lời, nhưng là giáo viên cũng không thể xử lý theo cách này." Giáo viên tuần tra rõ ràng khoan dung hơn với giáo viên, chỉ nghiêm mặt dạy dỗ: "Không được tái phạm, nhanh chóng vào học đi, kỳ thi lớn sắp đến."

    Nói xong, giáo viên tuần tra quay người rời đi.

    Ông ta vừa đi, người chơi mới dám thở, giáo viên tuần tra còn đáng sợ hơn giáo viên dạy.. Nếu đối đầu trực tiếp, ai có thể là đối thủ của ông ta? Còn hiệu trưởng chỉ gặp hai lần, vị trí của bà ta cao hơn, sức mạnh của bà ta sẽ như thế nào?

    Người chơi nghĩ đến đây liền cảm thấy tuyệt vọng.

    * * *

    Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm không giết Hồng Bằng, cho phép anh ta ngồi vào chỗ của một học sinh NPC khác.

    Chỗ ngồi biến mất vào buổi trưa, khi người chơi không có mặt trong lớp, Hồng Bằng lúc đó cũng mang theo sách, nên sách giáo khoa chính của anh ta không bị thiếu.

    Tuy nhiên, trong giờ học, ánh mắt lạnh lẽo của giáo viên chủ nhiệm liên tục lướt qua Hồng Bằng.

    Giáo viên chủ nhiệm nén cơn giận dạy xong tiết học, vừa hết giờ liền tức giận rời đi.

    Về việc Lưu Thắng Lợi rời khỏi lớp, giáo viên chủ nhiệm không nhắc đến một lời.

    Người vui nhất chính là Hồng Bằng, anh ta thực sự đã sống sót qua giai đoạn này.. Mặc dù sắp tới vẫn còn nguy hiểm, nhưng ít nhất lúc này anh ta rất vui.

    Còn những người chơi khác thì không hiểu và thắc mắc.

    "Tại sao cô ấy lại giúp Hồng Bằng?"

    "Chúng ta vất vả loại bỏ NPC mà không loại được mấy người, cô ấy lên là trực tiếp ra tay.." Người chơi cảm thấy mình như những kẻ ngốc.

    "Cô ấy giải quyết những học sinh NPC đó quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã xong rồi."

    "Cây ống thép trong tay cô ấy có gì đó kỳ lạ.. rõ ràng là ống thép, sao lại sắc bén như vậy?"

    Một đầu của ống thép có chút sắc bén, nhưng cô ấy lại cắt ngang cổ NPC!

    "Có phải là đạo cụ không?"

    ".. Chúng ta đi theo cô ấy, có thể vượt qua trò chơi không?"

    Họ quay đầu nhìn về phía Ngân Tô, thấy cô ấy đang dùng bài kiểm tra lau ống thép, lau đến sáng bóng, vừa lau vừa cười, nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

    "..."

    Cô ấy thần kinh như vậy, so với NPC cũng không tốt hơn là bao!

    "Giáo viên dường như rất sợ số học sinh trong lớp dưới mười người." Đây là lời Ngân Tô đe dọa giáo viên chủ nhiệm, cũng là lý do chính khiến giáo viên chủ nhiệm quyết định tha cho Hồng Bằng.

    Số học sinh trong lớp dưới mười người, có phải là mối đe dọa đối với giáo viên không?

    "Lúc Vạn Trạch Vũ chết, các bạn có thấy quy tắc tử vong không?"

    Trong lớp có bàn ghế che chắn, giáo viên chủ nhiệm đứng trong lớp, người chơi ngồi ở rìa không dám cử động, vì vậy có người không nhìn thấy quy tắc cấm kỵ đó.

    Người chơi kỳ cựu Trương Chí Văn nhìn thấy quy tắc lên tiếng: "Giáo viên sẽ không xuất hiện vào ngày hội. Nếu thấy giáo viên vào ngày hội, hãy giả vờ như không thấy."

    Hóa ra là quy tắc liên quan đến ngày hội!

    "Giáo viên sẽ không xuất hiện.."

    "Sao tôi cảm thấy giáo viên chắc chắn sẽ xuất hiện?"

    "Tôi cũng nghĩ vậy."

    "Nhỡ quy tắc là đúng thì sao?"

    "Vậy giả vờ không thấy là đúng hay sai?"

    Không ai có thể trả lời câu hỏi này.

    Trừ khi có người thử nghiệm, nếu không không ai biết quy tắc đúng hay sai.

    * * *

    Khi người chơi đang thảo luận về quy tắc, Lương Thiên Dậu đi đến bên cạnh Ngân Tô: "Cô Tô, bây giờ Thắng Lợi có thể quay lại không?"

    Ngân Tô dừng tay lau ống thép, "Anh nghĩ anh ta còn sống sao?"

    Không đợi Lương Thiên Dậu trả lời, cô gái cười mỉa mai, "Dù anh ta còn sống, thì số lượng người chơi sẽ là 11, anh định giết ai?"

    Ngân Tô ném câu hỏi này cho anh ta.

    Đúng vậy, nếu trong lớp có mười người, thì Lưu Thắng Lợi quay lại vẫn sẽ đối mặt với khả năng bị giáo viên giết.

    Giọng của Ngân Tô không nhỏ, lúc này người chơi ngừng thảo luận, đồng loạt nhìn về phía Lương Thiên Dậu.

    Ánh mắt đầy cảnh giác và nghi ngờ, niềm tin mong manh vừa mới xây dựng dường như sắp tan biến.

    "Anh thấy đấy, lòng tin của mọi người thấp như vậy. Bây giờ anh đưa ra câu hỏi này, chẳng phải đang phá hoại mối quan hệ hợp tác mà các anh khó khăn lắm mới xây dựng được sao?"

    "..."

    Lương Thiên Dậu nắm chặt tay bên cạnh.

    Anh quét mắt nhìn quanh lớp, ghi nhớ biểu cảm trên khuôn mặt của từng người chơi.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 86: Trường Trung học Lý Quang (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Thắng Lợi là đồng đội của anh ta, nhưng không phải là đồng đội của những người khác, họ sẽ không có cùng suy nghĩ như anh ta.

    Lúc này, họ chỉ hy vọng Lưu Thắng Lợi không quay lại, thậm chí là không còn sống.

    Nếu không, sự hòa bình khó khăn lắm mới xây dựng được sẽ lại bị phá vỡ.

    Ngân Tô an ủi anh ta: "Nghĩ tích cực lên, có lẽ anh ta đã chết rồi?"

    Lương Thiên Dậu: "..."

    Cô thật biết cách nói chuyện.

    Lương Thiên Dậu không nổi giận, mặt lạnh dẫn Thượng Duy rời khỏi lớp, có lẽ là đi tìm Lưu Thắng Lợi.

    Ngân Tô nghĩ rằng hy vọng Lương Thiên Dậu tìm thấy Lưu Thắng Lợi là rất nhỏ, nhiều ngày qua, chưa có người chơi nào thử không ở trong lớp vào giờ học sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bên ngoài luôn có một giáo viên tuần tra.

    Cô không nghĩ rằng giáo viên tuần tra, người còn giỏi hơn giáo viên chủ nhiệm, chỉ là để trang trí.

    Học sinh không học hành nghiêm túc rất có thể sẽ bị giáo viên tuần tra nhắm đến.

    Chưa kể Lưu Thắng Lợi còn có một nhãn hiệu bị loại, điều này chẳng khác gì viết chữ "bữa ăn" trên mặt mời NPC ra tay.

    * * *

    Quả nhiên, Lương Thiên Dậu không tìm thấy Lưu Thắng Lợi, không thể xác định anh ta sống hay chết, thời gian tiếp theo anh ta luôn u ám.

    Tiết học thứ ba buổi chiều, một học sinh NPC bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi đã quay lại.

    Thư viện quả nhiên chỉ có thể sống sót một người.

    Không mặc đồng phục sẽ bị tấn công trước, nhưng nếu mọi người đều mặc đồng phục, thì lại trở về điểm xuất phát.

    Quái vật trong thư viện giết một người, sẽ có một khoảng thời gian an toàn ngắn.

    Khoảng thời gian an toàn này có lẽ được tính theo tỷ lệ số người, vừa đủ để một người thoát ra.

    Ngân Tô hoàn toàn không ngại ra tay trong lớp, ngay tại chỗ đã giải quyết học sinh vừa mới trở về.

    Mặc dù cô ấy đã giúp họ giành được vị trí trong top 10, không cần lo lắng về thứ hạng trong kỳ thi vào thứ Sáu, nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô ấy vẫn đầy căng thẳng và sợ hãi.

    Một người mạnh mẽ, không có lòng trắc ẩn và không thể kiểm soát, thật đáng sợ.

    Trong thời gian không có tiết học, người chơi bắt đầu nỗ lực tìm kiếm bác sĩ trường và manh mối về kỳ thi lớn.

    Thôi Na rất may mắn, cô là người đầu tiên tìm thấy bác sĩ trường.

    Nhưng nhiệm vụ của bác sĩ trường không dễ hoàn thành, may mắn là lúc đó Thôi Na và Trần Phong ở cùng nhau, dưới sự chỉ dẫn của Trần Phong, họ đã an toàn lấy được viên thuốc.

    Sau khi Thôi Na uống viên thuốc, cảm giác buồn nôn và chóng mặt dần biến mất. Trước đây, khi suy nghĩ, cô luôn cảm thấy đầu óc bị che phủ, phải mất một lúc mới thông suốt, nhưng bây giờ thì sáng tỏ, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.

    "Trần Phong.. viên thuốc này đáng lẽ nên để anh uống." Thôi Na cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, có chút hối hận.

    Ô nhiễm khiến cơ thể họ chậm chạp, suy nghĩ chậm lại, Trần Phong cũng bị ảnh hưởng, nếu anh uống thuốc, chắc chắn sẽ thông minh hơn.

    Có thể sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối hơn.

    "Không sao, tôi biết chỗ tìm bác sĩ trường rồi." Trần Phong không quan tâm đến viên thuốc đó, vẫn tự tin như thường.

    Nghe anh nói vậy, những người chơi khác đều nhìn về phía anh.

    Trần Phong không giấu giếm, giải thích: "Lúc làm nhiệm vụ của bác sĩ trường, tôi phát hiện bên khu giảng đường cũ còn có một phòng y tế."

    Thôi Na ngơ ngác, lúc đó cô không để ý có phòng y tế nào..

    * * *

    Đến giờ ăn tối.

    Học sinh ăn trong căng tin, người chơi cũng lần lượt đến. Sắc mặt của họ đã khá hơn nhiều, rõ ràng là Trần Phong đã dẫn họ lấy được "viên thuốc của bác sĩ trường".

    Tống A Mộng lấy cơm xong quay lại, thấy Trương Chí Văn trông rất u ám, ngồi xuống đối diện, lo lắng hỏi: "Trương Chí Văn, cậu không sao chứ?"

    Trương Chí Văn hầu như không động đến thức ăn trong khay, nghe tiếng Tống A Mộng chỉ lắc đầu.

    Tống A Mộng thấy anh không ổn, biết anh có lẽ đang lo lắng về chuyện sách vở, thời gian qua anh cũng không ngồi yên, đã thử nhiều cách, nhưng vẫn không thể có được sách.

    Tống A Mộng hiểu rằng không thể nhắc trực tiếp, nếu không sẽ như rắc muối vào vết thương của anh ta.

    Cô chỉ có thể hỏi: "Cậu đã uống thuốc chưa?"

    Trương Chí Văn phản ứng hơi chậm, nghe Tống A Mộng nói mới nhớ ra mình đã lấy thuốc nhưng chưa uống.. Tại sao anh ta chưa uống nhỉ?

    Trương Chí Văn đột nhiên không nhớ ra, có phải vì luôn nghĩ về chuyện sách không?

    Trương Chí Văn toát mồ hôi lạnh, vội vàng lấy thuốc ra uống.

    Sau khi uống thuốc, Trương Chí Văn nhanh chóng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, "Không có đồng phục, buổi tối hôm đó.. cậu nói tối nay, tôi sẽ phải đối mặt với gì?"

    ".. Nhưng hôm nay không có thông báo về hoạt động nào khác, tôi nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì."

    Trưa thứ Ba, Tô Thiện đã nói với họ rằng buổi tối có buổi họp động viên, cần mặc đồng phục tham gia.

    Nhưng hôm nay Tô Thiện không nói gì..

    "Các cậu có thấy Tô Thiện không?" Lúc này, Trần Phong dẫn người ngồi xuống bên cạnh, "Tôi không thấy cô ấy."

    "Tôi vừa thấy cô ấy ở bên kia.." Tống A Mộng chỉ về phía quầy phục vụ, nhưng lúc này không thấy bóng dáng cô gái đó.

    Trần Phong nhíu mày: "Cô ấy cũng ở đây rất lâu vào buổi trưa, căn tin có manh mối gì sao?"

    "Không có, cho đến giờ không có quy tắc nào liên quan đến căn tin." Căn tin cũng chưa xảy ra chuyện gì bất thường, đây là một bản đồ an toàn.

    "Vậy cô ấy đang làm gì?"

    "..."

    Ai biết được suy nghĩ của người điên chứ.

    * * *

    Không tìm thấy Ngân Tô, Trần Phong cũng không hỏi thêm, câu chuyện nhanh chóng chuyển hướng.

    Tống A Mộng tò mò về giao dịch giữa Hồng Bằng và Ngân Tô, thăm dò hỏi: "Anh Hồng, anh và cô Tô đã giao dịch gì mà cô ấy lại chọn giúp ông?"

    Cô gái đó rõ ràng không có ý định giúp đỡ ai.

    Sao cô ấy lại đột nhiên chọn giúp Hồng Bằng?

    Hồng Bằng không giấu giếm: "Một căn nhà."

    "Gì cơ?" Tống A Mộng tưởng mình nghe nhầm.

    "Một căn nhà trong thế giới thực." Hồng Bằng lặp lại, cười khổ: "Nhưng chỉ cứu tôi một lần, sau đó.."

    Hồng Bằng không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu, ngày hội mới là nguy hiểm nhất, bây giờ chỉ là tạm thời sống sót.

    Nếu là đạo cụ trò chơi, điểm số hoặc manh mối trò chơi.. Tống A Mộng sẽ không thấy kỳ lạ như vậy.

    Tại sao cô ấy lại giao dịch một căn nhà trong thế giới thực trong trò chơi chứ!

    Một căn nhà có thể khiến cô ấy ra tay cứu giúp..

    Tống A Mộng nghĩ đến số tiền tiết kiệm của mình.. Thôi bỏ đi.

    Hồng Bằng phải dùng một căn nhà mới khiến cô ấy ra tay cứu một lần, số tiền của cô ấy thì làm được gì chứ.

    Nhưng Tống A Mộng vẫn không hiểu, đối với những người chơi có thực lực, việc kiếm tiền đã trở nên dễ dàng.

    Trò chơi cấm kỵ mặc dù không có tùy chọn đổi tiền trực tiếp, nhưng cửa hàng trong thế giới thực vẫn có thể mở. Đạo cụ trong trò chơi không thể mang ra ngoài, nhưng một số thứ mua bằng điểm trong cửa hàng có thể sử dụng trong thế giới thực.

    Ví dụ như thuốc chữa bệnh, các loại thuốc tăng cường sức khỏe, các sản phẩm làm đẹp giúp người ta trở nên xinh đẹp..

    Những thứ này không có tính tấn công.. đúng vậy, chúng không thể gọi là đạo cụ, chúng chỉ là hàng hóa.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 87: Trường Trung học Lý Quang (40)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những sản phẩm đó có thể lưu thông trong thế giới thực và được người bình thường sử dụng. Quan trọng nhất là, những sản phẩm đó hầu như không có tác dụng phụ.

    Những sản phẩm mà người chơi không quan tâm lại rất được ưa chuộng trong giới nhà giàu.

    Chỉ là nếu người chơi không thiếu tiền, họ sẽ không lãng phí điểm để đổi lấy những sản phẩm vô dụng này. Họ sẽ tích lũy điểm để mua các đạo cụ hồi phục và vũ khí cứu mạng, cũng như tích lũy điểm cho "một điều ước có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào".

    Dù sao thì tiền bạc trong thế giới thực không có giá trị trong trò chơi.

    Hơn nữa, nếu cô ấy thực sự lấy căn nhà của Hồng Bằng, chỉ cần Hồng Bằng tiết lộ địa chỉ, danh tính thật của cô ấy có thể bị lộ.

    Cô ấy không lo lắng sao?

    Thế giới của người điên thật khó hiểu.

    "Trần ca, anh nghĩ nếu có nhiều tiền hơn, Tô Thiện có thể dẫn chúng ta vượt qua trò chơi không?" Hồng Bằng đang suy nghĩ về điều này.

    Trần Phong lắc đầu, tỏ ý không biết.

    Lúc đó anh chỉ bảo Hồng Bằng thử xem, không ngờ Ngân Tô thực sự đồng ý.

    Trần Phong: "Chúng ta không biết cô ấy nghĩ gì, và cứu cậu một lần với việc vượt qua trò chơi hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Dù cô ấy thực sự đồng ý, e rằng tất cả tiền của chúng ta cộng lại cũng không đủ."

    Trần Phong không nói rõ, nhưng Hồng Bằng vẫn hiểu rằng anh ta vẫn đối mặt với nguy cơ tử vong.

    Một căn nhà chỉ đủ để cô ấy ra tay một lần, còn bao nhiêu nguy hiểm phía trước? Cần bao nhiêu căn nhà?

    Ngay cả Trần Phong, người có chút tài sản, cũng cảm thấy mình không thể trả nổi khoản thù lao này.

    Trần Phong hoàn toàn không hiểu được cô gái đó.

    Cô ấy chỉ thể hiện sự tàn nhẫn với NPC, dường như không có ác ý đặc biệt với họ. Dù người chơi sợ hãi và xa lánh cô ấy, ban đầu còn nghi ngờ cô ấy.. cô ấy cũng chỉ không quan tâm, không để ý đến họ.

    Sau đó, cô ấy còn không để bụng mà thông báo cho họ thứ hạng chỗ ngồi chính xác.

    Cô ấy nói rằng hy vọng họ sống lâu hơn.. nhưng chỉ là sống lâu hơn thôi, cô ấy thậm chí không nói rằng họ có thể vượt qua trò chơi.

    Trần Phong cảm thấy cô ấy có chút tốt bụng, nhưng không nhiều.

    Những người này nhanh chóng không thảo luận về chuyện này nữa, mà bắt đầu phân tích các manh mối hiện tại, vì thời gian của họ không còn nhiều.

    * * *

    Tối thứ Năm chỉ có tự học, không có hoạt động nào khác.

    Có lẽ vì lớp chỉ còn lại 10 người, giáo viên chủ nhiệm thỉnh thoảng lại đến lớp kiểm tra, đến hết giờ tự học buổi tối cũng không có chuyện gì xảy ra.

    Trương Chí Văn đã trải qua một ngày không có sự cố, nhưng lòng vẫn không yên.

    Sự nguy hiểm chưa biết còn đáng sợ hơn.

    Buổi tối vẫn có thứ gì đó gõ cửa, nhưng lần này mọi người đã khôn ngoan hơn, không ai mở cửa.

    Những người chơi kỳ cựu thì khá hơn, trên người ít nhiều có đạo cụ, cảnh giác hơn người chơi mới, không bị quái vật dụ dỗ mở cửa trong giấc ngủ.

    Người chơi mới chỉ có thể dựa vào bản thân, hoặc học theo Hồng Bằng, tự làm mình đau để tỉnh dậy, hoặc cố gắng không ngủ.

    Trương Chí Văn lo lắng về chuyện sách vở, cơ thể đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn không ngủ được.

    Anh lăn qua lăn lại trên giường, đột nhiên nghe thấy động tĩnh từ giường đối diện, ngẩng đầu lên thấy cậu bé đó đang xuống giường, mặc quần áo.

    Trương Chí Văn ngồi dậy: "Cậu định ra ngoài?"

    ".. Ừ." U Uẩn mở cửa ban công, rõ ràng không định ra ngoài từ cửa phòng.

    "Cậu ra ngoài một mình rất nguy hiểm." Trương Chí Văn nói theo phản xạ: "Nếu cậu gặp chuyện, lớp sẽ dưới 10 người."

    Anh ta không biết điều gì sẽ xảy ra nếu số người dưới 10, nhưng trực giác mách bảo rằng tốt nhất không nên để số người dưới 10.

    Vì vậy, hôm nay mọi người đều quyết định ở lại trong ký túc xá.

    "Không sao đâu."

    U Uẩn nói xong liền đóng cửa ban công lại, nhanh chóng biến mất trên ban công.

    "..."

    U Uẩn giống như Ngân Tô, ban đầu không hòa nhập. Đến bây giờ khi tất cả người chơi đều chọn hợp tác, cậu ta vẫn không tham gia.

    Lúc này cậu ta vẫn muốn hành động một mình, Trương Chí Văn cũng không thể nói gì.

    Cậu bé này chắc chắn có khả năng tự bảo vệ, có phải là năng lực thiên phú không?

    U Uẩn không trở về suốt đêm, Trương Chí Văn lo lắng suốt đêm, cho đến khi thấy cậu bé vào buổi tự học sáng hôm sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

    Không thiếu người.

    Ký túc xá nữ vẫn yên bình như một đêm ở trường học bình thường, họ thậm chí không nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Tống A Mộng biết lý do, vì con quái vật gõ cửa đã bị Ngân Tô giữ lại làm bảo vệ kiêm trưởng ký túc xá.

    Đúng vậy, con quái vật đó đã thăng chức thành trưởng ký túc xá của họ.

    Thật là kỳ lạ hết mức.

    Nhưng người chơi ở ký túc xá nam không biết điều này, vì vậy hiện tượng kỳ lạ không có gì xảy ra ở ký túc xá nữ khiến họ không thể không nhìn về phía Ngân Tô.

    Họ chỉ có thể nghĩ rằng cô ấy đã làm gì đó, vì những người chơi nữ khác không có khả năng này.

    "Nhìn gì vậy?" Ngân Tô luôn thẳng thắn: "Ngủ một đêm, lương tâm phát hiện ra muốn cảm ơn tôi à?"

    Mọi người: "..."

    Thấy không ai lên tiếng, Ngân Tô bĩu môi, bước nhanh về chỗ ngồi của mình.

    Trong lớp chỉ còn lại 10 người, trông thật trống trải.

    Sau buổi tự học sáng, giáo viên chủ nhiệm cầm tập đề thi niêm phong bước vào lớp, "Kỳ thi này là kỳ thi cuối cùng trước kỳ thi lớn, kết quả kỳ thi này sẽ quyết định.."

    Nói đến đây, nhìn vào lớp học chỉ còn lại 10 học sinh, như bị nghẹn lời, ông ta nuốt lại những lời còn lại, cứng nhắc nói: "Bắt đầu thi."

    * * *

    Thứ Sáu.

    Một ngày dài với những bài thi nhàm chán khiến tinh thần của người chơi, vốn đã khá hơn, lại trở nên uể oải. Viết bài thi thực sự là một việc gây bực bội.

    Họ cũng không dám làm qua loa, nhỡ đâu.. thứ hạng trong kỳ thi này cũng có điều gì đó mờ ám?

    Không đạt được thứ hạng cao, nhưng cũng không thể đứng cuối bảng.

    Sau khi thi xong, Ngân Tô và Tống A Mộng trở về ký túc xá chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

    Tống A Mộng giật mình.

    Ngoại trừ đêm đầu tiên, khi lớp trưởng gõ cửa trước khi tắt đèn, cánh cửa này chưa từng bị gõ trước khi tắt đèn.

    "Chưa tắt đèn mà.. giáo viên đến sớm sao?" Ngân Tô hớn hở mở cửa, định chào giáo viên, nhưng người đứng ngoài là giáo viên quản lý ký túc xá.

    Ngân Tô khẽ nhướng mày, "Thầy ơi? Có chuyện gì vậy?" Thật là hiếm gặp!

    Giáo viên quản lý ký túc xá thường không xuất hiện trên tầng, hầu hết thời gian ở sảnh ký túc xá.

    Học sinh cần gì mới gọi thầy lên.

    Giống như lần trước cô nhờ giáo viên quản lý ký túc xá giúp dọn xác lớp trưởng, lúc đó cô cũng muốn thử xem NPC này có tác dụng gì.

    Giáo viên quản lý ký túc xá bước thẳng vào phòng, "Hôm nay là thứ Sáu, các em đã dọn vệ sinh ký túc xá chưa?"

    Tống A Mộng ngạc nhiên khi thấy giáo viên quản lý ký túc xá có thể vào phòng trực tiếp, vì sau nửa đêm, giáo viên và quái vật không thể vào ký túc xá..

    Nhưng bây giờ chưa phải sau nửa đêm.

    Lần trước Ngân Tô cũng đã dẫn giáo viên quản lý ký túc xá lên.. mặc dù là để dọn xác lớp trưởng.

    "Chúng em vừa tan học về." Ngân Tô đứng ở cửa, trả lời lưu loát: "Ký túc xá vẫn giữ được sự sạch sẽ từ sáng."

    "Các em học sinh chỉ cần không chú ý là không chịu dọn vệ sinh.." giáo viên quản lý ký túc xá hừ lạnh, bắt đầu kiểm tra vệ sinh ký túc xá, từ giường đến thùng rác, thậm chí cả dưới gầm giường cũng không bỏ qua, có thể nói là rất tỉ mỉ.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 88: Trường Trung học Lý Quang (41)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì có quy tắc "Ký túc xá phải giữ sạch sẽ, gọn gàng" và giáo viên quản lý ký túc xá luôn nhắc nhở phải dọn dẹp ký túc xá, nên không chỉ Ngân Tô mà cả những người chơi khác cũng rất chú ý đến vệ sinh ký túc xá.

    Vì vậy, trong vài ngày qua, quy tắc này chưa kích hoạt quy tắc tử vong.

    Ngay cả lần trước khi Mã Tân chết trong ký túc xá, làm máu chảy khắp phòng, Trần Phong cũng chỉ bị giáo viên quản lý ký túc xá phạt dọn cầu thang.

    Trần Phong nói rằng việc đó không khác gì dọn nhà vệ sinh, không quá nguy hiểm, chỉ làm tăng ô nhiễm.

    Giáo viên quản lý ký túc xá kiểm tra một lượt, không phát hiện vấn đề nghiêm trọng, chỉ chỉ vào ấm đun nước trên bàn dài: "Thứ này sao có thể đặt ở đây."

    Ngân Tô luôn lấy lý do học tập: "Thầy ơi, em học mệt cần uống nước, tất nhiên phải đặt ở đây để em có thể lấy ngay, nâng cao hiệu quả học tập!"

    Giáo viên quản lý ký túc xá nhìn lọn tóc rủ xuống từ ấm đun nước: "..."

    "Em thích uống trà dưỡng sinh." Ngân Tô không đổi sắc mặt ném lọn tóc trở lại ấm, "Điều này giúp cải thiện thành tích của em."

    Giáo viên quản lý ký túc xá biểu cảm có chút kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn rời mắt đi và bước vào nhà vệ sinh.

    Giáo viên quản lý ký túc xá vừa vào chưa được bao lâu, tiếng không hài lòng đã vang lên: "Các em làm gì thế này? Mấy ngày không kiểm tra lại bắt đầu lười biếng không dọn dẹp!"

    Ngân Tô di chuyển đến cửa: "Chuyện gì vậy?"

    Giáo viên quản lý ký túc xá chỉ vào cống thoát nước trong phòng tắm: "Nhiều tóc như vậy mà các em không dọn à? Bẩn quá!"

    Giáo viên quản lý ký túc xá đột nhiên trở nên sạch sẽ quá mức, bắt đầu liên tục phàn nàn và gọi cả Tống A Mộng vào để giám sát họ dọn dẹp sạch sẽ.

    Ngân Tô đứng trong nhà vệ sinh chật hẹp nghĩ, hay là hiến tế luôn giáo viên quản lý ký túc xá này đi.

    Cô chưa kịp hành động thì Tống A Mộng đã dọn sạch tóc, chữa khỏi chứng sạch sẽ của giáo viên quản lý ký túc xá.

    Giáo viên quản lý ký túc xá nhìn nhà vệ sinh sạch sẽ, hừ một tiếng nặng nề rồi bắt đầu chấm điểm: "Vệ sinh ký túc xá không đạt yêu cầu, các em tự đi quét cầu thang."

    "Bây giờ?"

    Giáo viên quản lý ký túc xá nói một cách khó hiểu: "Không lẽ các em muốn đi sau nửa đêm?"

    "..."

    Ngân Tô cảm thấy giáo viên quản lý ký túc xá đang cố tình gây khó dễ, nhưng cô cũng không quan tâm lắm, nên vẫn rời khỏi ký túc xá dưới sự giám sát của giáo viên.

    * * *

    Không chỉ ký túc xá nữ bị kiểm tra vệ sinh, ký túc xá nam cũng bị giáo viên quản lý ký túc xá đột xuất kiểm tra.

    Mặc dù đều giữ khá sạch sẽ, nhưng giáo viên quản lý ký túc xá vẫn tìm ra lỗi và phạt họ đi quét cầu thang.

    Cầu thang ánh sáng không đủ, mờ mờ ảo ảo, tạo cảm giác rùng rợn. Nhưng như Trần Phong đã nói, việc này không khác gì dọn nhà vệ sinh, chỉ cần không để ý đến những thứ xuất hiện, sẽ không có sự cố.

    * * *

    Sau khi dọn cầu thang, không có sự cố nào xảy ra, giáo viên gõ cửa thấy trong ký túc xá của Ngân Tô có bốn thứ, vẫn không cam lòng lườm cô một cái rồi rời đi.

    Nhưng các ký túc xá không có bốn "người" đều gặp một chút nguy hiểm, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

    Đối với những người chơi đã trải qua nhiều sóng gió, họ đã có thể đối phó được.

    Ngân Tô đợi đến sau nửa đêm mới rời khỏi ký túc xá, cô muốn đi xem cái ghế đỏ đó. Đáng tiếc, đi dạo một vòng trong khuôn viên trường, cô chỉ gặp một giáo viên mời cô đi thi.

    Tối nay Ngân Tô không có việc gì, cô ngoan ngoãn đi theo giáo viên.

    Giáo viên dẫn đường phía trước, đưa cô đến khu giảng đường cũ mà cô đã từng đến. Khu giảng đường cũ vẫn cũ kỹ như vậy, bụi bặm, mạng nhện khắp nơi, ánh trăng xuyên qua những lớp học cũ kỹ này, phủ lên bàn ghế một lớp dấu vết của thời gian.

    "Thầy ơi, môi trường thi này không tốt lắm thì phải?" Ngân Tô bắt đầu gây khó dễ: "Học sinh giỏi rất kén chọn môi trường thi."

    Giáo viên phía trước quay đầu 180 độ, cười trong hành lang tối tăm, "Lớp học rất sạch sẽ, em yên tâm."

    "Tốt nhất là vậy." Ngân Tô đưa tay đẩy đầu giáo viên trở lại vị trí bình thường: "Xin thầy dẫn đường cẩn thận, đừng thể hiện độ dẻo dai của cổ như vậy, đáng sợ lắm."

    Giáo viên: "..."

    Giáo viên nghĩ đến việc sắp tới, không tranh cãi với cô ấy, tiếp tục dẫn cô đi.

    Đi qua hành lang, giáo viên dừng lại ở một lớp học cuối hành lang, Ngân Tô nhìn vào tấm biển treo trên lớp học.

    Tấm biển rỉ sét dính đầy vết máu tối, ba con số 444 đã bị rỉ sét làm mờ một phần.

    "Két!"

    Cánh cửa lớp học rỉ sét được đẩy ra, âm thanh khó nghe vang lên trong hành lang yên tĩnh.

    "Học sinh." Giáo viên ra hiệu cho Ngân Tô vào, "Kỳ thi sắp bắt đầu, mau vào đi. Bỏ lỡ kỳ thi này, sẽ không có lần sau đâu."

    Ngân Tô nhìn vào lớp học, từ bên ngoài nhìn vào thì tối đen, nhưng bên trong lại sạch sẽ và sáng sủa, giống như một lớp học thực sự.

    Lớp học còn đầy học sinh với vẻ mặt mong đợi.

    Ngân Tô thu hồi ánh mắt, cố ý hỏi: "Tại sao không có lần sau?"

    Giáo viên nở nụ cười kỳ lạ, giọng nói u ám, "Vì ngày mai là ngày hội rồi."

    "Ồ." Ngân Tô dường như chấp nhận lời giải thích này, không yên tâm hỏi lại: "Điều này thực sự cho phép tôi tham gia kỳ thi lớn chứ?"

    Giáo viên trả lời chắc chắn: "Tất nhiên, giáo viên sao có thể lừa học sinh được?"

    Ngân Tô cười: "Cũng đúng, giáo viên phải có đạo đức nghề nghiệp mới trở thành giáo viên tốt được."

    Giáo viên: "..."

    Ngân Tô cười với giáo viên, sau đó bước vào lớp học.

    Giáo viên ngay khi cô quay lưng lại, khuôn mặt trở nên u ám, theo sau cô vào lớp. Tiếng đóng cửa kéo dài một cách đáng sợ, những học sinh trong lớp không quan tâm đến học sinh mới vào, chỉ mong đợi nhìn giáo viên.

    Giáo viên nói sau lưng cô: "Ở kia còn một chỗ trống, học sinh mau ngồi xuống, giáo viên sẽ phát đề thi ngay."

    Ngân Tô từ tốn đi qua hầu hết các học sinh trong lớp, đến chỗ trống duy nhất và ngồi xuống - rất tốt, vị trí trung tâm.

    Học sinh giỏi xứng đáng ngồi ở vị trí trung tâm.

    Giáo viên thấy Ngân Tô thực sự ngồi xuống, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn, "Vậy thì chúng ta bắt đầu bài kiểm tra hôm nay, thầy rất mong đợi thấy các em trong kỳ thi lớn."

    Giáo viên nói rất nhiều, mãi mới nói đến: "Vậy thì bài kiểm tra tối nay.."

    Ngân Tô vẫn đang nhìn hình vẽ nhỏ trên bàn học không biết học sinh nào vẽ lên, đột nhiên cảm thấy nhiều ánh mắt đang nhìn mình.

    Cô ngẩng đầu lên và đối diện với ánh mắt lạnh lùng của giáo viên, xung quanh các bạn học cũng bắt đầu quay đầu nhìn cô, những ánh mắt đó từ mong đợi dần dần biến thành ác ý và điên cuồng, như thể cô là món ngon..

    Ngân Tô bình tĩnh nhìn lại: "Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có hoa à?"

    Giáo viên trên bục giảng mở miệng nói: "Bài kiểm tra tối nay chính là học sinh ngồi ở bàn số 18, bây giờ bắt đầu kiểm tra."

    Ngân Tô nhìn xung quanh vị trí của mình, không hiểu lắm.

    Lấy cô làm bài kiểm tra, cô đã đồng ý chưa?
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 89: Trường Trung Học Lý Quang (42)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi giáo viên vừa nói xong bốn chữ "bắt đầu kiểm tra", các bạn học sinh liền xé bỏ lớp ngụy trang cuối cùng, như những con quỷ dữ lao về phía cô.

    Nếu nhìn từ trên trần nhà, sẽ thấy cảnh tượng kinh hoàng khi cô gái ngồi giữa bị một đám người bao phủ.

    * * *

    * * *

    "Tí tách."

    "Tí tách."

    Trong ký túc xá yên tĩnh, tiếng nước nhỏ giọt rõ ràng như ngay bên tai.

    Tống A Mộng tim đập thình thịch, cứng đờ nằm trên giường không dám động đậy, chăn trên người dường như không thể chống lại cái lạnh khắp nơi trong ký túc xá.

    Ngân Tô không có trong ký túc xá, hai con quái vật kia liền không yên phận, ban đầu chỉ quấy rối cô một cách thăm dò. Có lẽ vì Ngân Tô mãi không về, chúng bắt đầu trở nên không yên phận.

    Con quái vật tóc dùng tóc đi lại xung quanh giường cô, học tỷ cũng đứng ở đầu giường nhìn cô chằm chằm.

    Tống A Mộng trùm kín đầu co ro trong chăn, có tâm lý trốn tránh kiểu "không nhìn thấy thì không sợ". Bây giờ cô như một con cừu non chờ bị làm thịt, bất kỳ con quái vật nào bên ngoài cũng có thể lấy mạng cô.

    Xào xạc..

    Cổ chân Tống A Mộng lạnh toát, cô lập tức co vào trong chăn, nhưng vừa động đã cảm thấy có gì đó không ổn.

    Có thứ gì đó quấn quanh cổ chân cô!

    A!

    Là những sợi tóc!

    Cảm giác lạnh lẽo trên cổ chân ngày càng nhiều, chúng quấn quanh chân, leo lên..

    Tống A Mộng sợ đến mức cơ thể tạm thời mất khả năng cử động, quên cả giãy giụa, đến khi cô phản ứng lại, những sợi tóc đã quấn đến eo cô.

    Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng Tống A Mộng, cô tranh thủ khi tay còn có thể cử động, run rẩy lấy ra một món đồ, vừa định sử dụng thì những sợi tóc quấn quanh eo cô đột nhiên rút đi nhanh chóng, đến cả cảm giác lạnh lẽo ở cổ chân cũng không còn.

    "?"

    Ngay sau đó, Tống A Mộng nghe thấy tiếng động từ phía ban công.

    Ngân Tô đã về!

    Tống A Mộng kéo chăn ra, quả nhiên thấy Ngân Tô bước vào từ ban công.

    "Cậu vẫn chưa ngủ à?" Ngân Tô bất ngờ nhìn Tống A Mộng, có chút ngạc nhiên.

    Tống A Mộng: "..."

    Cô cũng muốn ngủ lắm chứ!

    "Cậu.. bị sao vậy?" Tống A Mộng ngửi thấy mùi máu, phát hiện trên người Ngân Tô hình như có máu. Ánh sáng mờ mờ mà cô còn nhìn thấy, chứng tỏ trên người Ngân Tô có không ít máu.

    Ngân Tô bước vào ký túc xá, đóng cửa ban công lại, rót cho mình một cốc nước sạch, uống một hơi cạn rồi mới nói: "Gặp phải một thầy giáo nhiệt tình."

    "..."

    Đêm hôm khuya khoắt làm gì có thầy giáo nhiệt tình nào?

    "Rồi.. rồi sao nữa?"

    "Mình đã cho ông ấy gặp những người bạn hiếu khách của mình." Ngân Tô nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cười: "Đều nhiệt tình như vậy, chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt."

    "..."

    Ngân Tô cởi chiếc áo khoác dính đầy máu ra và ném lên bàn, Tống A Mộng thấy cô lấy ra một tấm thẻ cỡ thẻ học sinh từ trong áo.

    Chưa kịp nhìn rõ đó là gì, Tống A Mộng lại nghe Ngân Tô hỏi: "Sao cậu vẫn chưa ngủ?"

    Tống A Mộng tưởng đó là thẻ học sinh của Ngân Tô, cộng thêm sự hoảng sợ vừa rồi, cô không nghĩ nhiều, vô thức nhìn về phía ấm đun nước trên bàn dài, lắp bắp nói: "Chúng nó.."

    Ngân Tô hiểu ra: "Chúng nó bắt nạt cậu à?"

    Tống A Mộng suýt nữa bật khóc, nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại, chỉ là giọng nói có chút khàn: "Mình suýt nữa tưởng mình sẽ chết."

    Tống A Mộng phần lớn thời gian vẫn còn lý trí, lúc này lại mang theo chút giọng khóc, Ngân Tô cảm thấy cô thật sự bị dọa sợ.

    "Lần sau mình ra ngoài sẽ mang chúng đi." Dù sao cũng là thú cưng của mình, Ngân Tô vẫn rất có ý thức làm chủ, quay người kéo hai con quái vật đến xin lỗi.

    Tống A Mộng nhìn đám tóc bò loạn trên sàn và ánh mắt ngày càng oán hận của học tỷ.

    "..."

    "Không! Không cần!" Tống A Mộng sợ hãi kéo chăn trùm kín đầu: "Mình không sao, không cần xin lỗi!"

    Ngân Tô trừng mắt nhìn hai con quái vật: "Nhìn xem các ngươi dọa bạn cùng phòng sợ thế nào, sao lại không biết điều như vậy."

    Ngân Tô kéo học tỷ và quái vật tóc vào nhà vệ sinh để dạy dỗ, nên ngày hôm sau Tống A Mộng được hưởng đãi ngộ cơm bưng nước rót.

    Tống A Mộng run rẩy nhận chiếc áo khoác được cuộn tóc đưa tới, cẩn thận lấy bữa sáng từ tay học tỷ.

    Tối nay cô còn sống được không?

    Ngân Tô như một giáo viên chủ nhiệm đứng bên cạnh chỉ đạo: "Bạn cùng phòng phải đoàn kết yêu thương nhau, lần sau đừng như vậy nữa."

    Tống A Mộng: "..."

    Quái vật tóc: "..."

    Học tỷ: "..."

    "Nhớ dọn dẹp ký túc xá sạch sẽ, nếu tôi phát hiện.." Trước khi đi, Ngân Tô còn đe dọa hai con quái vật, "Tôi không yên, các người cũng đừng mong yên, đều là một ký túc xá, chúng ta phải cùng chịu khó khăn."

    Ngân Tô vừa đi, cửa ký túc xá đóng lại.

    Quái vật tóc và học tỷ nhìn nhau, nhìn vào ký túc xá bị Ngân Tô làm lộn xộn, cả hai đều có tâm trạng muốn phá hủy tất cả.

    Quái vật tóc hỏi thầm: Dọn dẹp không?

    Học tỷ lườm: Không thì sao? Đánh cô ấy à?

    Quái vật tóc: .

    Quái vật tóc đầy oán hận, kéo dài tóc ra, một sợi lấy chổi, một sợi nhặt đồ rơi trên sàn, một sợi lấy giẻ lau vết máu mà Ngân Tô làm dính trên sàn tối qua.

    Cô ấy lấy đâu ra nhiều máu thế này!

    Khó lau quá!

    * * *

    * * *

    Ngân Tô có quái vật ốc sên giúp việc, nên không lo lắng về vấn đề vệ sinh ký túc xá, tâm trạng rất tốt khi bước vào lớp học.

    Nhưng..

    Không khí trong lớp không tốt chút nào.

    Ngân Tô nhướng mày, cố gắng làm không khí vui vẻ hơn: "Lại có một buổi sáng tuyệt vời, sao mọi người không vui vậy?"

    Câu trả lời của Ngân Tô là khuôn mặt buồn bã của Thôi Na: "Sách giáo khoa.. sách giáo khoa biến mất rồi."

    Nghe Thôi Na nói vậy, Tống A Mộng đi theo sau Ngân Tô liền vô thức kiểm tra sách trong túi mình.

    Chỉ có vài cuốn sách, thiếu một cuốn là nhận ra ngay.

    Sắc mặt Tống A Mộng lập tức trở nên khó coi, nhanh chóng kiểm tra xem thiếu cuốn nào: "Mình cũng mất một cuốn sách tiếng Anh."

    Lúc này, trong nhóm người chơi, ngược lại Trương Chí Văn là người thoải mái nhất, vì sách của mọi người đều mất, không chỉ mình anh ta lo lắng.

    "Chúng ta mang theo bên mình, sao lại mất sách được?"

    Lương Thiên Dậu có lẽ vì mất hai đồng đội, mấy ngày nay đều u ám, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân: "Chắc là do tối qua thầy quản lý ký túc xá kiểm tra vệ sinh."

    Họ đều đã rời khỏi ký túc xá.

    Việc kiểm tra vệ sinh đột ngột vốn đã nằm ngoài dự đoán của họ, và lúc đó thầy quản lý ký túc xá còn bắt họ đi dọn dẹp cầu thang.

    Nhưng đây không phải là lý do duy nhất khiến sách bị mất..

    Vì Lương Thiên Dậu nhớ rằng lúc đó mình đã mang theo túi đựng sách, nhưng sách của anh vẫn bị mất.

    Tống A Mộng cũng nhớ rằng khi rời khỏi ký túc xá, cô đã kiểm tra kỹ, mỗi cuốn sách đều có.

    Cô chỉ từ ký túc xá đến lớp học..

    Tống A Mộng đột nhiên nhớ lại khi ra khỏi ký túc xá, lúc xuống cầu thang, có vài học sinh NPC đi cùng nhau từ dưới lên, va vào cô.

    Nhưng chỉ trong vài giây..

    "Mỗi người chúng ta mất một cuốn sách khác nhau.."

    "Đây là muốn ép chúng ta đến thư viện sao?"

    "Mất sách ngoài việc bị thầy cô phạt, còn có hậu quả nghiêm trọng nào khác không?"

    Trương Chí Văn là người mất sách đầu tiên, nhưng anh chỉ bị thầy cô phạt đi dọn vệ sinh, bây giờ vẫn sống tốt.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 90: Trường Trung Học Lý Quang (43)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai mà biết được.."

    "Phó bản này thật kinh tởm."

    "Chết tiệt.."

    Người chơi chỉ có thể chửi vài câu để xả giận, không có cách nào khác với trò chơi.

    Sau khi xả giận xong, họ thống kê lại, ngoại trừ Ngân Tô không biết có mất sách hay không và U Uẩn chưa đến, hiện tại tất cả người chơi đều mất sách, và đều mất sách của các môn khác nhau.

    Ngân Tô sau khi phát hiện những NPC sẽ lấy sách, đã luôn để sách trong cung điện. Đó là không gian cô nuôi dưỡng, không cần lo lắng!

    Còn về U Uẩn thì không rõ..

    Trương Chí Văn, người ở cùng cậu ta, nói rằng tối qua cậu ta lại ra ngoài.

    Ngân Tô nhìn đám người chơi như chó mất chủ, thở dài đầy thương cảm: "Thật là bất hạnh."

    Mọi người: "..."

    * * *

    * * *

    Việc mất sách như một bóng đen bao trùm lên đầu người chơi, họ lúc này vẫn chưa biết mất sách có ý nghĩa gì, nhưng sau nhiều trải nghiệm, họ hiểu rằng đó không phải là điều tốt.. nếu không trò chơi đã không tốn công làm mất sách của tất cả người chơi.

    Hôm nay sau giờ nghỉ trưa có thể sẽ có kết quả kỳ thi, tối nay là ngày hội. Hiện tại họ không lo bị loại vì điểm số, nhưng manh mối về kỳ thi lớn vẫn chưa có gì, mỗi người chơi đều có vẻ lo lắng.

    U Uẩn lại là người đến lớp muộn nhất.

    Thường ngày cậu thiếu niên này trông rất sạch sẽ, hôm nay lại cực kỳ nhếch nhác, mặt mày bầm tím, tay còn có máu.

    Cậu ta bước vào lớp với dáng vẻ nhếch nhác, khuôn mặt tái nhợt làm cậu trông có vẻ yếu đuối. Cậu ta ngước nhìn mọi người trong lớp, ánh mắt lướt qua Ngân Tô, dường như nghĩ ngợi gì đó, môi khẽ mấp máy: "Thẻ dự thi, tham gia kỳ thi lớn cần thẻ dự thi."

    Cậu ta không biết đang muốn nhắc nhở ai, giọng nói không lớn, nhưng trong lớp học yên tĩnh, mọi người đều nghe rõ ràng.

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn cậu ta.

    Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cô, U Uẩn có cảm giác rằng cô đã biết manh mối này.

    Những người khác đều giật mình, nắm bắt chính xác từ khóa trong lời nói của U Uẩn: Thẻ dự thi!

    Họ đang định hỏi thì thấy cậu thiếu niên lại mím môi, tiếp tục nói: "Tối nay trong khuôn viên trường sẽ xuất hiện ghế đỏ, viết xong bài thi trên ghế đó có thể nhận được thẻ dự thi. Nhưng tối nay là ngày hội, không biết ghế đỏ có xuất hiện không."

    Lương Thiên Dậu và những người khác đã từng thấy ghế đỏ, nhưng lúc đó không ai dám ngồi lên.

    Không ngờ trên ghế đó lại có manh mối quan trọng..

    Lương Thiên Dậu nhìn chằm chằm U Uẩn, như muốn nhìn thấu cậu ta: "Cậu đã lấy được thẻ dự thi rồi?"

    U Uẩn không trả lời, chỉ ôm cánh tay bị thương chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình. Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta, mọi người đều nghĩ rằng cậu ta chắc chắn đã lấy được thẻ dự thi.

    Có người hỏi: "Thẻ dự thi không phải là chìa khóa vượt qua phó bản sao?"

    U Uẩn đáp lại: "Không phải."

    Phó bản tử vong nguy hiểm như vậy, nếu lấy được chìa khóa vượt qua, ý nghĩ đầu tiên chắc chắn là rời khỏi phó bản.

    U Uẩn vẫn còn ở đây, mọi người đều nghĩ rằng cậu ta không nói dối.

    Thẻ dự thi không phải là chìa khóa vượt qua.

    Trần Phong suy nghĩ rồi nói: "Thẻ dự thi không phải là chìa khóa vượt qua, vậy còn thứ gì có thể là chìa khóa vượt qua? Kỳ thi lớn.. bài thi sao?"

    Thôi Na, người chơi mới, không hiểu: "Nhưng kỳ thi lớn đã gần kết thúc.. vậy việc có hay không có chìa khóa vượt qua có gì khác biệt?"

    Chìa khóa vượt qua hoàn toàn không có lợi thế gì cả.

    Trương Chí Văn bên cạnh nói: "Đây là phó bản tử vong, ai biết được mấy giờ cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Phó bản bình thường mấy giờ cuối cùng độ khó còn tăng gấp đôi, huống chi là phó bản tử vong."

    Thời gian cuối cùng của phó bản mới là lúc nguy hiểm nhất.

    Vì vậy, người chơi có thể tìm chìa khóa vượt qua, đều sẽ đi tìm chìa khóa vượt qua, chứ không chờ phó bản tự nhiên kết thúc.

    Phó bản bình thường đã vậy, phó bản tử vong muốn giết tất cả người chơi sẽ càng nguy hiểm hơn.

    Vì vậy, chìa khóa vượt qua rất quan trọng.

    "Nhỡ đâu.. cách vượt qua là không tham gia kỳ thi lớn thì sao? Phó bản này ép mọi người tham gia kỳ thi lớn, có lẽ chúng ta cần làm ngược lại?"

    "Đúng là có khả năng như vậy, nhưng tôi nghĩ phó bản này không phải là để chúng ta không tham gia kỳ thi lớn."

    Nếu không tham gia kỳ thi lớn là cách vượt qua, thì họ sẽ nhận được một số manh mối về việc tham gia kỳ thi lớn sẽ xảy ra chuyện không tốt.

    Một người chơi không tìm thấy manh mối này, chẳng lẽ tất cả người chơi đều không tìm thấy?

    Hơn nữa, mấy ngày nay, các manh mối họ nhận được đều chỉ về kỳ thi lớn.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô sờ tấm thẻ cứng trong túi, cách lấy thẻ dự thi trong khuôn viên trường không chỉ có một.

    Ngoài cách giáo viên chủ nhiệm nói là top 10 của lớp có thể đổi lấy thẻ dự thi - cách này cần xác minh - còn có kỳ thi do giáo viên mời vào ban đêm và ghế đỏ, đều là cách để lấy thẻ dự thi.

    Nghĩ kỹ, hai cách này thực ra cũng đều là thi cử.

    Chỉ là kỳ thi ban đêm không văn minh lắm.

    Cô đã hiến tế giáo viên và đám học sinh mới lấy được thẻ dự thi này, kỳ thi trên ghế đỏ chắc cũng không đơn giản.

    Còn về cách giáo viên chủ nhiệm nói đổi lấy thẻ dự thi, lúc này xem ra, rất có thể liên quan đến những cuốn sách bị mất.

    Thư viện đó, họ chắc chắn phải đến rồi.

    Thứ Bảy không có nhiều tiết học, các tiết học lẻ tẻ cũng chỉ kéo dài hai, ba mươi phút rồi kết thúc, thời gian nghỉ giữa giờ rất dài.

    Không biết có phải trò chơi có lương tâm hay không, mà cho họ thêm thời gian để sinh tồn.

    Sau giờ nghỉ trưa, Ngân Tô đi tìm giáo viên chủ nhiệm, nhưng giáo viên chủ nhiệm nói kết quả kỳ thi sẽ được công bố sau bữa tối, còn mỉa mai rằng lớp chỉ có mười người, không ai bị loại, cô gấp gáp làm gì.

    Ngân Tô phát hiện giáo viên chủ nhiệm dường như không còn lo lắng như trước.

    Có vẻ sau kỳ thi, chỉ cần lớp có mười người có điểm, thì số người còn lại trong lớp không ảnh hưởng đến giáo viên chủ nhiệm.

    Chỉ là ông ta vẫn sợ khả năng hành động quá mạnh của Ngân Tô, nên chỉ dám nói bóng gió xúc phạm.

    Ngân Tô không chấp nhặt chuyện nhỏ này với giáo viên chủ nhiệm, sau khi nhận được thông tin liền rời khỏi văn phòng.

    Thời gian ăn tối bình thường của trường là từ 17: 50 đến 18: 30, khi có kỳ thi thì thời gian sẽ rút ngắn. Hôm nay không có kỳ thi, nên thời gian ăn tối là bình thường.

    * * *

    * * *

    Sau ba giờ chiều không còn tiết học, những người chơi khác bàn bạc một lúc, rồi nhanh chóng chia nhau hành động.

    Ngân Tô không có việc gì làm, đi dạo quanh trường một lúc, trò chuyện với một số học sinh về buổi tiệc ngày hội, sau đó cùng hai nữ sinh cười nói đi về phía nhà ăn.

    Trần Phong vừa đi ngang qua, thấy Ngân Tô và NPC đi về phía nhà ăn, không khỏi thắc mắc: "Mới có mấy giờ.."

    "Sao cô ấy thích đi nhà ăn thế?" Hồng Bằng đoán bừa: "Nhà ăn không lẽ có manh mối gì sao?"

    Trần Phong suy nghĩ một lúc, quyết định: "Đi xem thử."

    Trần Phong dẫn Hồng Bằng đến nhà ăn, lúc này chưa phải giờ ăn tối, cửa nhà ăn còn chưa mở.

    Lúc này nhân viên nhà ăn vẫn đang chuẩn bị bữa tối, mỗi người đều bận rộn. Họ nhìn thấy Ngân Tô và hai NPC đi vào từ cửa sau, cô rất thành thạo chào hỏi nhân viên nhà ăn.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 91: Trường Trung học Lý Quang (44)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô chào hỏi xong, đứng một bên nói chuyện với họ, thỉnh thoảng còn giúp họ làm việc, không khí rất hòa hợp.

    Hồng Bằng cảm thấy kỳ lạ, nhìn một lúc rồi do dự nói: "Cô ấy đến nhà ăn làm việc thiện? Những nhân viên nhà ăn này.. có thể nhận được nhiệm vụ gì sao?"

    "Không thấy hai NPC đó đâu nữa." Trần Phong nói: "Họ đã vào bên trong rồi."

    Hồng Bằng tập trung vào Ngân Tô, không để ý đến hai NPC đó. Lúc này Trần Phong nhắc nhở, anh nhìn qua, quả nhiên hai người đó không còn ở đó.

    Hồng Bằng càng thêm mơ hồ, không hiểu Ngân Tô đang làm gì, liền nhờ Trần Phong giải thích: "Anh Trần.. cô ấy đang làm gì vậy?"

    "..."

    Trần Phong cũng không hiểu, không trả lời được câu hỏi này.

    Trần Phong và Hồng Bằng quan sát bên ngoài một lúc, không đợi lâu đã thấy hai NPC học sinh từ nhà ăn đi ra.

    Ngân Tô thu hút sự chú ý của các nhân viên, hai NPC học sinh nhân cơ hội chạy ra ngoài.

    Trần Phong và Hồng Bằng trốn vào chỗ tối, không đụng phải họ.

    Đợi họ đi xa, hai người từ chỗ tối đi ra, vừa vặn gặp Ngân Tô từ bên trong đi ra.

    Bị người chơi bắt gặp, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái không có vẻ lo lắng vì bị phát hiện bí mật, mà lại có chút kỳ lạ: "Các anh không đi tìm manh mối, ở đây làm gì? Đói rồi à?"

    Trần Phong không vòng vo, hỏi thẳng: "Cô đang làm gì ở đây?"

    Đối phương hỏi thẳng, Ngân Tô cũng cười đáp thẳng: "Hạ độc."

    Hồng Bằng: "?"

    Các người một người dám hỏi, một người dám trả lời à?

    * * *

    Trần Phong tưởng Ngân Tô nói đùa, không muốn họ biết cô đang làm gì. Ai ngờ đến giờ ăn tối, cô lại bưng khay thức ăn ngồi đối diện họ.

    Cô gái ngồi đối diện nhìn họ cười, giọng điệu chậm rãi: "Tôi khuyên các anh đừng ăn."

    Tống A Mộng vừa chuẩn bị ăn: "..."

    Ngân Tô mấy ngày nay không ăn cùng họ, giờ đột nhiên ngồi xuống và nói một câu như vậy..

    Tống A Mộng theo phản xạ đặt đũa xuống.

    Ngồi ở bàn khác, U Uẩn cũng nghe thấy lời Ngân Tô, quay đầu nhìn họ, trong mắt có chút nghi hoặc, rõ ràng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Trần Phong chưa động đũa, nhìn vào khay thức ăn đầy màu sắc và hương vị, trong đầu tự động hiện lên lời Ngân Tô nói khi từ nhà ăn đi ra..

    Người đàn ông luôn bình tĩnh có chút không chắc chắn hỏi: "Cô.. không thực sự hạ độc chứ?"

    Mọi người: "?"

    Hạ độc gì?

    Hạ độc ai?

    "Tất nhiên." Ngân Tô khoanh tay, khuôn mặt xinh đẹp chỉ có sự lạnh lùng: "Tôi lừa anh làm gì."

    Trần Phong: "..."

    Lương Thiên Dậu từ cuộc đối thoại của hai người nhanh chóng hiểu ra vấn đề, "Cô hạ độc toàn bộ học sinh trong trường?"

    Ngân Tô gật đầu: "Đúng vậy."

    "!"

    Tất cả người chơi đều hít một hơi lạnh.

    Cô ấy nghĩ ra được điều này sao!

    Lương Thiên Dậu che giấu sự kinh ngạc trong mắt, "Cô chắc chắn thuốc độc của cô có tác dụng không?"

    Toàn bộ học sinh trong trường.. phải dùng lượng lớn thế nào mới có hiệu quả?

    Ngân Tô nghĩ một lúc, không chắc chắn: "Chắc là có hiệu quả."

    【Thuốc không rõ nguồn gốc: Có độc, rất độc, đặc biệt độc. 】

    【Điều kiện sử dụng: Khi chai thuốc được đổ đầy có thể sử dụng một lần, nếu mở nắp mà không sử dụng hết trong 3 giờ, thuốc sẽ mất hiệu lực. Khuyến nghị sử dụng hết mỗi lần, không lãng phí. Sau khi sử dụng, nếu chai rỗng, mỗi 4 giờ thuốc sẽ tăng thêm 0.5ml. Nếu không rỗng, thuốc sẽ không tăng thêm. 】

    【Hạn chế sử dụng: Hiệu lực thuốc sẽ phát tác sau khoảng 4-5 giờ. 】

    Mỗi 4 giờ hồi phục 0.5ml, một ngày chỉ hồi phục được 3ml. Và chai thuốc đó có dung tích 50ml, nên sử dụng một lần phải chờ hơn nửa tháng để hồi phục.

    Ngân Tô chưa từng sử dụng đạo cụ này, cũng không biết 'có độc, rất độc, đặc biệt độc' là loại độc gì.

    Vì vậy, cô nghe theo hướng dẫn, đổ hết cả chai vào.

    Trước khi đổ, cô ngửi thử, thuốc không màu không mùi. Đổ vào thức ăn cũng không phát ra mùi lạ, mắt thường và khứu giác đều không phát hiện được gì.

    Nhưng khi cô sử dụng kỹ năng giám định vạn vật, thức ăn ban đầu có thể hiển thị, giờ biến thành một dấu hỏi lớn 【? 】.

    Đó là dấu hỏi lớn nhất mà cô từng thấy khi sử dụng kỹ năng giám định vạn vật.

    Giám định vạn vật đã như vậy, Ngân Tô nghĩ chắc chắn là đặc biệt độc.

    Đồ đặc biệt thì nên dùng để đãi người đặc biệt.

    "Các anh tìm cách ăn no đi." Ngân Tô đứng dậy, tâm trạng đột nhiên tốt lên, khuôn mặt nở nụ cười, cô rất mong chờ sự cố sắp tới, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ: "Nếu không thì sắp tới sẽ phải đói bụng tham gia đại hội đào thoát đấy."

    Mọi người: "!"

    Cô ấy có phải nghĩ đến việc họ sẽ bị truy sát nên mới đột nhiên vui vẻ không!

    Ngân Tô không quay đầu lại mà đi thẳng, không quan tâm đến suy nghĩ của những người phía sau.

    * * *

    Ngày hội cuồng nhiệt bắt đầu từ 10 giờ tối nay, kéo dài đến khi kỳ thi kết thúc - theo cách hiểu của người chơi là đến khi kết thúc phó bản.

    Trong thời gian này, họ có thể sẽ bị truy sát liên tục, không có thời gian để tìm thức ăn - chủ yếu là trong thời gian đại hội đào thoát, nhà ăn có mở cửa hay không cũng là một vấn đề.

    Dù cô ấy có hạ độc hay không, bây giờ tìm một số thức ăn bổ sung năng lượng là rất quan trọng.

    "Cô ấy đã hạ độc rồi.. chúng ta vẫn sẽ bị truy sát sao?"

    "Không phải tất cả học sinh đều đến nhà ăn ăn, còn có giáo viên nữa.." Một người chơi bên cạnh phá vỡ suy nghĩ ngây thơ này.

    Học sinh ở đây cũng giống như trường học bình thường, có một số học sinh có thể vì học tập quên mình, ăn quá nhiều bữa trước không đói, hoặc bị phạt mà không đến nhà ăn.

    Dù thuốc độc của Tô Thiện có hiệu quả, cũng chỉ giải quyết được một phần học sinh.

    Trần Phong và Lương Thiên Dậu quyết định ở lại nhà ăn quan sát, xem những học sinh đã ăn sẽ thế nào.

    Tuy nhiên, đến khi kết thúc giờ ăn, họ vẫn không thấy học sinh nào gặp vấn đề.

    "Không có hiệu quả sao?"

    "Có thể cần thời gian phát tác?"

    "..."

    Vì không thấy học sinh gặp chuyện, họ không chắc là do thời gian phát tác chưa đến hay thuốc độc của Ngân Tô không có hiệu quả.

    * * *

    [18: 50]

    Tiếng chuông hội trường vang lên, loa phát thanh của trường thông báo học sinh đến hội trường.

    Người chơi có ám ảnh với hội trường, nên khi vào hội trường, dù chưa có nhiều học sinh, họ vẫn chọn đứng gần cửa, không dám tiến vào sâu.

    "Cô ấy đã hạ độc, nhưng có vẻ không có hiệu quả.. cô ấy không lừa chúng ta chứ?" Thôi Na nhỏ giọng nói với Hồng Bằng.

    Hồng Bằng: "Tôi cũng không biết.. lừa chúng ta thì có lợi gì?"

    Thôi Na: ".. Có lẽ vậy."

    Tống A Mộng và Trương Chí Văn đứng ở phía bên kia, nghe thấy Thôi Na nói với Hồng Bằng, nhìn nhau, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

    Tống A Mộng nhìn về phía Ngân Tô, cô cảm thấy Ngân Tô nói thật, cô ấy thực sự đã hạ độc..

    Chỉ là tại sao những học sinh này không có phản ứng, cô không rõ.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 92: Trường Trung học Lý Quang (45)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Số lượng học sinh vào hội trường dần giảm, cuối cùng không còn ai vào nữa. Hiệu trưởng Thần Ẩn xuất hiện lần thứ ba, vẫn mặc bộ đồ công sở cổ điển, đứng trên sân khấu sạch sẽ, màn hình lớn phía sau bắt đầu chiếu kết quả thi của các lớp.

    Lần này kết quả không chỉ có mã số học sinh mà còn kèm theo ảnh. Hình ảnh của mười học sinh đứng đầu mỗi lớp được phóng to, như để tuyên dương thành tích của họ.

    Nhưng nghĩ đến ngày hội cuồng nhiệt..

    Có lẽ là để học sinh không đạt thành tích nhớ mặt mười người đứng đầu, dễ dàng ra tay hơn?

    Số lượng học sinh mỗi lớp đều giảm, không chỉ người chơi cạnh tranh, mà các học sinh khác cũng đang cạnh tranh.

    Chỉ có lớp 4044 với chỉ còn mười người là nổi bật, và kết quả của họ thật thảm hại - đặc biệt là so với điểm số 700 của các lớp khác.

    "Xin hãy nhớ kỹ kết quả của các em." Giọng nói của hiệu trưởng vang lên: "Đây là kết quả của sự nỗ lực, là vinh dự của các em."

    Ngân Tô không nhìn màn hình, cô đang quan sát học sinh các lớp khác.

    Tất cả học sinh đều chăm chú nhìn màn hình lớn, dù là mười người đứng đầu hay các học sinh khác đều đang ghi nhớ thông tin trên màn hình.

    Ngày hội cuồng nhiệt là trò chơi săn đuổi giữa người có điểm cao và người có điểm thấp.. nhưng không nói rằng người có điểm thấp không thể phản công.

    "Hãy ghi nhớ điểm số tương ứng." Ngân Tô nghe thấy giọng Trần Phong từ phía sau: "Ghi nhớ được bao nhiêu thì ghi nhớ."

    Nhiều điểm số như vậy, thực sự không thể nhớ hết, nhưng nhớ được một số có thể tăng cơ hội sống sót.

    "Nhiều thế này.. làm sao nhớ?"

    "Thời gian nói chuyện của cậu có thể nhớ thêm hai cái."

    "Tôi nhìn đến hoa cả mắt rồi."

    "Quá nhiều.."

    Giọng của hiệu trưởng che lấp cuộc trò chuyện giữa các người chơi: "Mười học sinh đứng đầu mỗi lớp, hãy tìm giáo viên chủ nhiệm để đổi lấy thẻ dự thi trước khi ngày hội cuồng nhiệt bắt đầu."

    "Trước khi ngày hội cuồng nhiệt bắt đầu, các em có thể tự do hoạt động, làm gì cũng được, nhưng đừng quên nhận thẻ tham gia ngày hội."

    "Hội trường sẽ đóng cửa đúng 7 giờ 30."

    "Các em hãy chuẩn bị thẻ dự thi, tham gia kỳ thi đúng giờ. Chúc các em đạt được kết quả như mong muốn."

    Hiệu trưởng nói xong liền rời khỏi sân khấu.

    Màn hình lớn trên sân khấu vẫn đang chiếu kết quả của các lớp.

    Đây là thời gian để họ ghi nhớ kết quả.. dù không có nhiều thời gian. Trừ khi có trí nhớ siêu phàm, ai có thể nhớ hết?

    Nhưng sau khi hiệu trưởng rời đi, rất nhanh đã có học sinh lặng lẽ rời khỏi hội trường.

    Ngân Tô khoanh tay quan sát một lúc, rồi nhìn các người chơi bên cạnh: "Các anh không đi đổi thẻ dự thi sao?"

    "Có thể đợi một lát.."

    Ngân Tô cười nhếch môi.

    Trần Phong liếc thấy những học sinh lặng lẽ rời đi, lập tức nhớ lại lời hiệu trưởng vừa nói.

    - -Trước khi ngày hội cuồng nhiệt bắt đầu, các em có thể tự do hoạt động, làm gì cũng được.

    Làm gì cũng được!

    Tất nhiên bao gồm cả việc ngăn cản mười người đứng đầu đi đổi thẻ dự thi, hoặc sau khi họ đổi thẻ, cướp lấy thẻ.

    Cách thiết lập của ngày hội cuồng nhiệt rõ ràng là thẻ dự thi có thể bị cướp.

    Hiện tại, phần lớn học sinh vẫn ở trong hội trường, chưa có nhiều học sinh rời đi.. đây là thời gian tốt nhất để đổi thẻ dự thi.

    Giáo vụ nói có thể tìm giáo viên chủ nhiệm để đổi lấy thẻ dự thi, nhưng không nói rõ phải tìm ở đâu.

    Giáo viên chủ nhiệm không có trong lớp học, cũng không có trong văn phòng!

    Họ không thấy giáo viên chủ nhiệm, nhưng lại thấy bảng tên học sinh đặt trên bục giảng, dài khoảng hơn mười centimet, không lớn cũng không nhỏ.

    Bên cạnh còn có quy định sử dụng bảng tên.

    1. Bảng tên phải đeo rõ ràng, không được che khuất hay giấu đi.

    2. Bảng tên không được bôi xóa hay chỉnh sửa.

    3. Không được làm mất bảng tên, ai làm mất sẽ bị loại.

    "Đây có lẽ là quy định loại trừ, nhưng không biết có đúng không, mọi người cứ giữ kỹ bảng tên của mình trước đã.." Trần Phong ngừng lại một chút, rồi bảo mọi người lấy bảng tên của mình, "Hiện tại có thẻ dự thi hay không đều nguy hiểm như nhau. Nhưng chúng ta vẫn cần phải tìm giáo viên chủ nhiệm để đổi lấy thẻ dự thi."

    Thẻ dự thi là chứng nhận duy nhất để tham gia kỳ thi lớn, nên họ muốn qua ải thì phải có được nó.

    Trần Phong và Lương Thiên Dậu nói vài câu, rồi nhanh chóng quyết định: "Mọi người chia thành từng cặp để tìm kiếm, cẩn thận với những học sinh xuất hiện vào lúc này.."

    "Còn Tô Thiện và U Uẩn thì sao?"

    U Uẩn đang xem bảng tên, nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu lên.

    Người nói là Trần Phong, "Cậu ấy đã có thẻ dự thi rồi."

    "..."

    "Còn Tô Thiện.." Trần Phong nhìn cô gái đang cầm bảng tên, nhíu mày suy nghĩ gì đó: "Cô ấy cũng có thể đã có thẻ dự thi rồi."

    "?"

    U Uẩn có thẻ dự thi thì không nói, vì họ biết cậu ấy đã gặp ghế đỏ, viết xong bài thi có thể nhận được thẻ dự thi.

    Nhưng Tô Thiện đã lấy được thẻ dự thi bằng cách nào?

    Lần này Trần Phong cũng không biết, chỉ có thể suy đoán rằng có lẽ cô ấy đã gặp phải điều gì đó khi ra ngoài vào buổi tối, rồi nhận được thẻ dự thi..

    Có nhiều cách để lấy được thẻ dự thi.

    * * *

    * * *

    Sau khi Ngân Tô và các người chơi khác đi tìm giáo viên chủ nhiệm, cô quay lại tìm một lớp học chưa có ai. Cô thử lấy bảng tên đặt trên bục giảng, nhưng khi mang ra khỏi lớp, bảng tên sẽ biến mất và xuất hiện lại trên bục giảng.

    "..."

    Không được phép mang đi?

    Cô thử bôi xóa, chỉnh sửa nhưng cũng không được, bảng tên sẽ tự động khôi phục.

    Ngân Tô loay hoay một lúc, xác định rằng trước khi ngày hội bắt đầu, bảng tên này sẽ không bị hỏng, nên đành từ bỏ ý định này.

    Trò chơi để người chơi 'an toàn' tham gia ngày hội, thật sự rất nỗ lực, thật cảm động.

    Ngân Tô xuống lầu, cũng chuẩn bị đi tìm giáo viên chủ nhiệm.

    Thẻ dự thi là do cô tự mình lấy được, nhưng cô cũng là một trong mười học sinh đứng đầu lớp, giáo viên chủ nhiệm chắc chắn sẽ phải đưa thêm cho cô một thẻ dự thi chứ?

    Giáo viên chủ nhiệm không khó tìm, các người chơi bên kia cũng nhanh chóng tìm thấy.

    Khi Ngân Tô đến, họ đang vây quanh giáo viên chủ nhiệm.

    Hôm nay giáo viên chủ nhiệm có vẻ tâm trạng tốt, khuôn mặt không còn u ám, thậm chí còn nở nụ cười, trông như một thầy giáo thân thiện: "Yêu cầu để đổi lấy thẻ dự thi có ba điều. Một, đồng phục; hai, đứng trong top 10 của lớp; ba, sách giáo khoa chính."

    Giáo viên chủ nhiệm nhìn qua các người chơi, nụ cười càng thêm ấm áp: "Các em đều mặc đồng phục đầy đủ, cũng đều đứng trong top 10 của lớp, vậy chỉ cần đưa sách giáo khoa chính cho tôi, tôi sẽ đưa thẻ dự thi cho các em, rất đơn giản phải không? Vậy ai muốn đổi trước nào?"

    Mọi người: "!"

    Đây chính là lý do phải giữ sách!

    Không có sách thì không đổi được thẻ dự thi.

    Lúc này, khi nhìn lại nụ cười trên mặt giáo viên chủ nhiệm, họ cảm thấy lạnh sống lưng.

    "À.. các em không phải đã không giữ gìn sách giáo khoa của mình chứ?" Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu cười quái dị, ánh mắt đầy ác ý không che giấu, "Là học sinh, sao có thể không giữ gìn sách giáo khoa được?"

    "Thầy ơi." Ngân Tô giơ tay từ phía sau, tay kia ôm một chồng sách, "Em có sách."
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 93: Trường Trung học Lý Quang (46)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi giáo viên chủ nhiệm nghe thấy giọng của Ngân Tô, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất, mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt về nhiệt độ.

    Ngân Tô bước vào giữa các người chơi, phớt lờ sự tức giận của thầy giáo, cười nói: "Thầy nhìn em như vậy làm gì? Em là học sinh xuất sắc trong top 10 của lớp, đồng phục cũng có, sách cũng có, thầy làm vẻ mặt như vậy là không muốn đổi thẻ cho em sao?"

    "Em đã có thẻ dự thi." Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, nghiến răng nói từng chữ.

    Các người chơi khác: "..."

    Cô ấy thực sự có thẻ dự thi!

    "Thì sao? Đâu có quy định học sinh không được có hai thẻ dự thi. Hơn nữa, em làm vậy để phòng ngừa sự cố trong kỳ thi lớn, chuẩn bị thêm một cái cũng không sao mà?" Ngân Tô nhét sách vào tay giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta: "Nhanh đổi cho em, đừng nói nhiều, không thì em đánh thầy đấy."

    "..."

    Giáo viên chủ nhiệm suýt nữa ném sách vào mặt cô.

    Nhưng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm đành nuốt cơn giận, dưới ánh mắt đe dọa của Ngân Tô, chậm chạp lấy ra một thẻ dự thi.

    Khuôn mặt căng thẳng của Ngân Tô lập tức nở nụ cười, "Đúng rồi, thầy như vậy mới là một thầy giáo có đạo đức."

    Thầy giáo có đạo đức trút giận lên các người chơi khác: "Nếu các em không tìm được sách giáo khoa trước khi ngày hội bắt đầu, thì không thể đổi thẻ dự thi. Nhưng các em vẫn có thể tham gia ngày hội, có lẽ sẽ có cơ hội nhận được thẻ dự thi."

    Ngân Tô bất ngờ nói: "Cướp của thầy không được sao?"

    Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy không tức giận, ngược lại còn nhếch mép cười, giọng điệu như đang mong chờ: "Các em có thể thử."

    Ngân Tô nhướng mày, có vẻ như hành động 'cướp' sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.

    Hậu quả này khiến giáo viên chủ nhiệm có thể phớt lờ sự đe dọa của cô.. Chắc chắn là rất nghiêm trọng.

    Ngân Tô, người đang cầm hai thẻ dự thi, cười nói: "Em là một học sinh tôn sư trọng đạo, sao có thể làm chuyện đó được."

    Sau đó, cô lùi ra ngoài, để lại "chiến trường" cho các người chơi khác.

    Giáo viên chủ nhiệm nhìn họ, cười mà như không cười, giọng nói có phần lôi cuốn: "Các em có muốn nghe theo lời khuyên của lớp trưởng, lấy thẻ dự thi trực tiếp từ tay thầy không? Đây là cách đơn giản nhất, giúp các em an toàn có được thẻ dự thi trước khi ngày hội bắt đầu."

    Lương Thiên Dậu và Trần Phong đều đang suy nghĩ, không ai lên tiếng, các người chơi khác thì thầm thảo luận.

    "Có nên ra tay không?"

    "Cảm giác giáo viên chủ nhiệm rất mong chúng ta cướp.. Tôi nghĩ không nên cướp."

    "Nhỡ cướp thẻ dự thi là bị loại thì sao?"

    "Đúng, điều này khác gì xông vào phòng thi cướp bài đâu?"

    Hai phút trôi qua, không ai ra tay.

    Giáo viên chủ nhiệm thất vọng nói: "Nếu không muốn lấy thẻ dự thi trực tiếp, thì các em hãy tranh thủ thời gian. Các em vẫn còn thời gian."

    "À đúng rồi, trong thư viện có thể tìm thấy sách các em cần."

    "Thầy sẽ ở đây đợi các em, cho đến khi ngày hội bắt đầu."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô ngồi trên bậc thang của sân trường, dùng công cụ trong tay để nghịch bảng tên của mình.

    U Uẩn đứng từ xa nhìn cô, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng bước tới, nhẹ nhàng gọi: "Cô Tô."

    Ngân Tô quay đầu nhìn cậu một cái: "Không gọi là chị nữa à?"

    Trên mặt U Uẩn có nhiều vết bầm tím, nhưng điều đó không làm giảm đi vẻ đẹp trai của cậu. Nghe Ngân Tô nói vậy, cậu hơi lúng túng, rồi nhỏ giọng gọi: "Chị."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô quay lại, bình tĩnh hỏi: "Cậu có chuyện gì?"

    U Uẩn bóp nhẹ ngón tay, hít một hơi sâu như thể đã quyết định, "Kỹ năng thiên phú của tôi là có thể nhìn thấy tỷ lệ qua ải của người chơi. Trong phó bản này, tỷ lệ qua ải cao nhất là của cô."

    "Đó là lý do cậu theo tôi từ trước đến giờ?" Kỹ năng thiên phú thật sự rất đa dạng, có những cái thật kỳ lạ.

    "Ừm.."

    "Nhưng thực lực của cậu không yếu, không cần phải theo tôi chứ?"

    U Uẩn một mình cũng có thể lấy được thẻ dự thi, đầu óc cũng không tệ, dù có thể nhìn thấy tỷ lệ qua ải, cũng không nhất thiết phải lập đội với cô.

    "Tỷ lệ qua ải lần này rất kỳ lạ, tất cả người chơi đều dưới 1%. Chỉ có cô là cao đến 95%."

    Trong phó bản trước, tỷ lệ qua ải đều tương đương nhau, chỉ có một vài người chơi có tỷ lệ thấp hơn một chút, nhưng cũng đạt 30%.

    Nhưng trong phó bản này, sự chênh lệch lớn như vậy khiến U Uẩn cảm thấy sợ hãi.

    Ngân Tô không nghi ngờ gì về khả năng qua ải của mình, cô tò mò hơn: "Vậy bây giờ thì sao? Tỷ lệ qua ải của những người chơi khác có tăng không?"

    U Uẩn: "Kỹ năng của tôi chỉ có thể sử dụng khi vào phó bản, mỗi phó bản chỉ dùng được một lần."

    "..."

    Đây chẳng khác gì đầu tư cổ phiếu sao?

    Nhưng vấn đề xác suất.. không hoàn toàn chính xác.

    "Vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết, cậu muốn làm gì?" Nếu cậu ấy nói với cô từ đầu, có lẽ cô sẽ tò mò, và không nghĩ rằng cậu ấy có ý đồ xấu.

    Nhưng Ngân Tô cũng hiểu, kỹ năng thiên phú là thứ tốt nhất nên giấu kín nếu không đủ mạnh, đó là lá bài bảo vệ mạng sống.

    Cô cũng không tùy tiện nói cho người khác biết kỹ năng thiên phú của mình là gì - dù kỹ năng đó không có nhiều tác dụng.

    U Uẩn lắc đầu: "Tôi chỉ muốn cô biết rằng tôi không có ác ý."

    Đây là phó bản tử vong, U Uẩn cảm thấy khả năng rời khỏi phó bản này của mình không cao.

    Anh ấy muốn giải thích với Ngân Tô lần cuối.

    Mặc dù cô ấy không quan tâm..

    Ngân Tô gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."

    Ngân Tô từ đầu đến cuối không cảm thấy U Uẩn có ác ý, cô chỉ không biết mục đích cụ thể của cậu ấy, và cảm thấy phiền khi cậu ấy cứ bám theo mình như cái đuôi nhỏ.

    ".. Vậy tôi đi đây." U Uẩn quay người chuẩn bị đi, cậu dừng lại một chút, dường như có chút do dự, cuối cùng vẫn nói ra, "Nhưng, tôi thật sự rất thích chị."

    "Thích?"

    "Ừ, chị rất đẹp." U Uẩn ngượng ngùng cười với Ngân Tô, rồi quay đi không ngoảnh lại.

    Ngân Tô nhìn theo bóng lưng cậu, một lúc sau cúi đầu tiếp tục nghịch bảng tên trong tay.

    * * *

    * * *

    [20: 07]

    Thư viện.

    Trong thư viện tối tăm, một bóng đen di chuyển dọc theo giá sách, như một con chó săn tìm kiếm con mồi, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào trên giá sách.

    Thôi Na trốn ở góc sâu nhất của giá sách, dù sợ hãi đến run rẩy toàn thân, cũng không dám phát ra tiếng động nào. Cô nhìn thấy bóng đen bên ngoài giá sách ngày càng gần, nỗi sợ hãi tột độ khiến tứ chi cô lạnh ngắt, toàn thân như mất cảm giác.

    Cô nhìn chằm chằm vào bóng đen đang di chuyển, nhìn nó tiến gần, cuối cùng dừng lại cách cô không xa.

    Nó tại sao không di chuyển nữa?

    Nó đang làm gì?

    "Hi hi hi.. Học muội, tôi tìm thấy em rồi!"

    Tiếng nói đột ngột vang lên từ trên đầu, khiến Thôi Na giật mình ngẩng đầu lên nhìn, bóng đen nhanh chóng rơi xuống trước mắt cô.

    "Á!"

    Dù rất sợ hãi, Thôi Na vẫn cố gắng lấy hết can đảm bò dậy, dùng toàn bộ sức lực chạy ra khỏi góc. Ai ngờ cô chạy chưa được bao xa, đã va phải một người ở góc quẹo.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...