[DIARY OF EMOTIONS] Những giọt cảm xúc đọng lại

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi chocoballoon, 1 Tháng bảy 2021.

  1. chocoballoon Seven

    Bài viết:
    15
    10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hóa ra, Chấn Hoa trong lòng tớ vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng như thế.

    Thời gian vốn dĩ chẳng thể nào làm mờ đi những tình cảm mà con người ta đã trân trọng khắc ghi tận đáy lòng. Chấn Hoa, cái tên thân thương nhường ấy, nơi mang lại cho tớ những cảm xúc đẹp đẽ và cảm giác lâng lâng, xao xuyến mỗi khi nghĩ tới, vốn dĩ đã được tớ chôn chặt nơi sâu thẳm con tim.

    Châu Châu - Lâm Dương, Cảnh Cảnh - Dư Hoài, Kiến Hạ - Lý Nhiên, Thịnh Hoài Nam và Lạc Chỉ. Những con người ấy, những tình cảm ấy, đáng yêu đến chừng nào. Chỉ cần một phân đoạn nho nhỏ, mỗi khi nhìn lại, đều như mang tớ trở về những năm tháng tươi vui của chính mình. Dõi theo từng biến chuyển tâm trạng của những cô cậu thiếu niên mà mình vẫn luôn yêu mến dù đã trải qua bao ngày tháng, vẫn hệt như ngày nào, tớ lần nữa cùng họ sống trong những cung bậc cảm xúc của cơn gió thanh xuân nhẹ nhàng mơn trớn. Từng tiếng cười, từng giọt nước mắt, từng biểu cảm từ đau đớn đến phẫn nộ, buồn vui, tất cả chợt theo từng câu chữ, từng thước phim mà lũ lượt ùa về, nguyên vẹn như chưa từng lướt qua dòng thời gian. Căn phòng nhỏ khi đó, chiếc điện thoại còn sáng đèn trong bóng tối lẻ loi, tiếng cười cố nén lại trong không gian tĩnh lặng, những giọt nước mắt cố nuốt về hay hòa vào màn đêm, nét cười khó hiểu xen lẫn chút biểu cảm bất lực, những dòng suy tưởng miên man không rõ điểm dừng, hay cái bặm môi cùng đôi mày nhíu lại đầy tức giận... tất cả đều đang hiện hữu ngay trước mắt, tựa như chỉ cần một lần vươn tay là có thể chạm vào tất cả, ôm trọn trong lòng, siết chặt.


    Cảm ơn Chấn Hoa, vì đã đánh tan những muộn phiền.

    Cảm ơn Chấn Hoa, vì đã luôn cho tớ cảm giác thực sự được sống.

    Và cảm ơn Chấn Hoa, vì vẫn luôn ở bên tớ dù đã có bao điều đổi thay.


    Dee,

    22:10p.m

    25/12/2019.
     
    Vấn Thiên thích bài này.
  2. chocoballoon Seven

    Bài viết:
    15
    11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu nhận ra rằng tôi không thích những trò trêu chọc của cậu và cô bạn cùng bàn hiện tại rồi đúng không? Vậy nên dạo gần đây cậu mới không còn cười hùa với cô ấy mỗi lần như vậy nữa?

    À, không hẳn là không còn... Chỉ là "không còn nhiều như trước kia".

    Chiều hôm nay, cô bạn ấy lại lần nữa làm những điều khiến tôi chẳng hề thoải mái. Có phải là cậu đã để ý được vẻ khó chịu của tôi sau mỗi lần như thế? Nếu không phải như vậy, tại sao khi giờ giải lao đến, cậu lại bất chợt đến bắt chuyện với tôi như những ngày đầu tiên?

    Nhưng cậu biết không... Sự vui mừng khoảnh khắc ấy, trải qua một chiều dài đằng đẵng, lại theo ánh triều dương mà tan chảy, để rồi khi đêm đến, lại lộ ra chút gì đó băn khoăn, hụt hẫng, mờ nhạt thấp thoáng một xúc cảm đượm buồn. Cậu có để ý không? Những dòng tin nhắn gửi đi của chúng ta từ trước tới giờ, chủ đề cuộc nói chuyện của hai ta bây giờ và khi ấy, tất cả, hầu như chỉ là về học tập. Thật sự, thật sự rất hiếm, tôi mới thấy chúng ta tán gẫu với nhau những chuyện trên trời dưới bể, hay bàn về sở thích, tuổi thơ mà không có sự tham gia của một người nào khác.

    Ngay cả ngày hôm nay, lý do mà cậu chọn để bắt chuyện với tôi cũng là về Đề cương Toán giữa kì. Tôi có thể chắc chắn đó chỉ là cái cớ cậu sử dụng, chứ mục đích thực sự hoàn toàn không nằm ở câu trả lời về cách giải. Vì tôi biết rõ, bài toán ấy đối với cậu chẳng bao giờ là một vấn đề. Hóa ra tôi nhàm chán đến vậy sao - trong suy nghĩ của cậu? Hay căn bản chỉ như tôi vẫn luôn tự thuyết phục chính mình, do cậu quá vụng về.

    Nhưng vì sao, vì sao chỉ sau khi cô bạn ấy đi rồi, cậu mới dám nhìn tôi mà mở miệng? Vì sao chỉ khi ấy, cậu mới không còn bỡn cợt mà trở về đúng con người tôi đã từng thương? Vì sao, vì sao chứ?

    Có lẽ, chỉ đơn giản bởi cậu coi tôi là một người bạn bình thường như bao người bạn không mấy thân thiết khác. Có lẽ, chỉ đơn giản bởi cậu vẫn luôn tốt bụng như ngày nào, không muốn bất cứ một ai vì cậu mà phải chịu tổn thương.

    Hoặc, tất cả chỉ là một mình tôi suy diễn. Có lẽ cậu vẫn tự nhiên như thế, chẳng phải vì tôi, cũng chẳng vì ai khác...

    Có một điều mà tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, dù biết rằng tôi sẽ chẳng khi nào có thể. Cứ mỗi khi ngoảnh lại nhìn những ngày đầu năm, mọi người đều lầm tưởng về mối quan hệ giữa hai chúng ta ấy, cứ mỗi khi nhớ đến từng câu khẳng định chắc nịch rằng chúng ta đã từng thân thiết một cách đáng yêu đến chừng nào, một cảm giác nhói đau bỗng như chẳng thể kìm nén mà ùa tới, nhấn chìm chính bản thân tôi trong cơn lũ của kí ức. Hoài niệm. Tiếc nuối.

    Làm ơn, hãy cho tôi một lý do để có thể thích cậu lần nữa.

    Dee,

    21:45p.m

    03/01/2020.
     
    Vấn Thiên thích bài này.
  3. chocoballoon Seven

    Bài viết:
    15
    12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mái tóc xoăn nhẹ đọng từng giọt nắng

    U mê trong ánh mắt

    Cậu là ai ?

    Là người tôi thực sự thương,

    Hay chỉ là mảnh ghép lấp đầy khoảng trống ?

    Cậu là ai ?

    Là người sẽ cùng tôi tay trong tay vượt từng cơn gió,

    Hay chỉ gieo thương nhớ rồi ngoảnh mặt, quay đầu ?


    Ngày hôm ấy, không khí mang theo một mùi vị khang khác, trái tim cũng đã chẳng còn giữ nhịp đập ban đầu.

    Gió hoàng hôn vờn quanh mái tóc, phảng phất nụ cười cậu mơn man gò má, ôm trọn bờ vai.


    .


    "Ánh trăng mờ ảo

    Huyễn hoặc

    Thấp thoáng bóng thu về."


    Ai nhớ ai ?

    Tôi.

    Chỉ mình tôi.

    Nhớ cậu, chàng trai trong những vần thơ ánh trăng năm ấy.


    .


    Những cảm xúc hỗn độn.

    Hiện tại và quá khứ.

    Chỉ muốn nói với cậu một câu rằng: "Hãy cho tôi một lý do để có thể tiếp tục."


    Dee,

    12:30a.m

    06/12/2019.

    Thơ Hai-cư vừa bước qua cửa lớp, cảm hứng thi ca bỗng thức dậy sau một giấc ngủ dài. Dài, thực sự dài, đằng đẵng, có lẽ đã quá một mùa xuân.

    Từng nét, từng nét bút lướt nhẹ trên trang giấy, chẳng hề đảm bảo về gieo vần, nhịp điệu, nhưng lại khơi dậy trong tâm hồn một sự hưng phấn và kích động khó tả.

    Lâu lắm rồi, cảm giác "tươi mát" dồi dào này mới quay trở lại, lần nữa tràn ngập trong tâm trí.
     
    Vấn Thiên thích bài này.
  4. chocoballoon Seven

    Bài viết:
    15
    13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiều lúc tớ thấy bản thân mình thật lạ. Khi thì mong ước có một vòng tay ấm áp luôn ôm mình từ phía sau, có một bờ vai rộng lớn, bình yên để mình có thể dựa vào và chia sẻ mọi nỗi niềm. Khi lại cảm thấy một mình như hiện tại thật tốt, chỉ muốn đắm chìm vào hương vị ngọt ngào của cuộc sống trong tiểu thuyết ngôn tình.

    Hôm trước vừa tải về một game cung đấu, tên là "Hoàng Hậu Cát Tường", đến nay trái tim lại đã hoàn toàn không muốn dành cho một chàng trai nào khác, bởi lời nói và hành động của các Lam Nhan trong đó thật khiến người ta rung động biết bao...

    Dee,

    17h30p.m

    29/01/2020.
     
    Vấn Thiên thích bài này.
  5. chocoballoon Seven

    Bài viết:
    15
    14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các cậu có hiểu cái cảm giác khi nhìn chiếc cây mình chăm sóc từ khi mới là một mầm xanh nhỏ bỗng rụng từng chiếc lá không?


    Thương... Thương lắm!


    .


    Thật bất hạnh cho chiếc cây ấy khi rơi vào tay một đứa biếng nhác như tớ. Hàng ngày, lười tưới nước, lười đưa cây ra ánh sáng. Trong một tuần, có lẽ chỉ có khoảng ba, bốn ngày cây được tắm dưới ánh sáng tự nhiên của đất trời...


    Rõ ràng tớ biết cây thiếu ánh sáng như thế nào. Từ một bé Sen Đá nhỏ xinh, cây đã phải vươn mình, cố gắng nghiêng về cửa sổ hòng tìm chút ánh sáng hiếm hoi. Rõ ràng tớ biết là như thế, rõ ràng tớ nhận ra sự thay đổi của cây như vậy, nhưng tớ vẫn chứng nào tật nấy. Cửa sổ không thể mở - vì đó là của phòng trọ kế bên, tớ lại chẳng chịu đi lên một tầng lầu để cho cây ánh sáng trên không gian rộng thênh thang của sân thượng.


    Rất may, Sen Đá không cần quá nhiều nước. Chị tớ bảo: "Hai tuần tưới một lần là đủ rồi". Nhưng các cậu biết không, chính đặc điểm ấy lại là lý do chính khiến tớ gần như cướp đi toàn bộ sức sống của cây...


    Thói quen của tớ là phải tưới nước đến khi nào nhìn thấy chắc chắn rằng nước đã ngấm vào đất, ấy mới là đủ. Tớ nhớ, khi còn ở nhà, tớ vẫn tưới cho cây Sen Đá trước đó của tớ một lượng như thế, và cây phát triển rất khỏe mạnh (nhưng từ khi tớ lên lớp 10, phải trọ ở Trung tâm Thành phố, trong một lần bất cẩn, không để ý đến đặc điểm vị trí, tớ đã khiến cho bé Sen Đá ấy bị chuột gặm mất rồi...). Ấy vậy mà, không biết là do thể trạng của Sen Đá lần này, hay là do tớ đã nhớ nhầm lượng nước (hoặc cũng có thể do tay tớ to lên), mà sau mấy tuần, mỗi ngày tưới một lượng như thế, Sen Đá lại có dấu hiệu yếu đi. Lá không còn xanh mọng, cũng chẳng còn bụ bẫm. Lá cây xanh sẫm một cách thiếu sức sống, mỏng dẹt, trông như đã bị hút cạn nước bên trong. Và đặc biệt, những chiếc lá gần gốc rất dễ rụng, gần như chỉ cần một cái chạm nhẹ...


    Lúc ấy, tớ hoảng hốt nhắn tin cho chị hỏi nguyên do, mới biết được rằng có lẽ do cây úng nước, và khoảng cách giữa các lần tưới nước là tận hai tuần...


    Thế đấy. Sau khi biết điều ấy, tớ vốn đã lười lại càng lười hơn. Thường thì khi nào tưới nước, tớ mới cho cây được chìm trong ánh sáng, nên kể từ khi đó, Sen Đá vốn đã ít được tiếp xúc với ánh sáng đất trời giờ lại càng ít hơn.


    .


    Hôm nay, tớ vừa từ quê lên Thành phố. Cầm ô bước từng bước trên đường, nhìn từng giọt mưa rơi ướt đẫm, tớ mới giật mình nhớ ra, Sen Đá vẫn còn trên sân thượng từ chiều hôm thứ Sáu, và nơi tớ đặt chẳng hề có mái che!


    Cứ thế, những giọt mưa, cơn gió, những tiếng còi xe trên bước chân tớ đi về nhà như hóa thành bao xúc cảm đập thẳng vào tim. Vội vã. Lo lắng. Bất an. Và tự trách.


    Cửa mở. Sen Đá vẫn đứng đó, dưới làn mưa.


    Từng giọt nước mưa lăn trên lá, rơi xuống, ngấm vào đất. Sen Đá vẫn trụ từng phút từng giây, vẫn đứng đó chờ người chủ vô tâm từ bao ngày trước!


    Trông cây thật yếu ớt...


    Một nỗi sợ không tên dâng lên trong lòng, tớ nhẹ nâng chậu Sen Đá. Khoảnh khắc ấy, tớ đau đớn nhận ra, đây, hình như là lần đầu tiên tớ dịu dàng, cẩn trọng nâng cây lên như vậy... Nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Theo từng chuyển động của đôi tay, từng chiếc lá của Sen Đá cứ vậy mà rơi rụng. Con tim tớ như hẫng một nhịp, mọi hoảng loạn khi trước giờ dồn thành đau thương, hối hận.


    Áp chậu cây vào nơi gò má, tớ như nghe thấy từng tiếng thở nhè nhẹ, nhiều khi đứt quãng. Dường như buồn bã. Dường như trách móc.


    Giờ tớ phải làm gì đây, để bù đắp những lỗi lầm này? Phải làm gì đây, để Sen Đá không tổn thương thêm nữa...


    Dee,

    18:35p.m

    05/01/2020.
     
    Vấn Thiên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...