Ngôn Tình Đắm Chìm - Hà Hạ Lam

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Hà Hạ Lam, 21 Tháng một 2022.

  1. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    [​IMG] Tên tác phẩm: Đắm Chìm

    Tác giả: Hạ Lam

    Thể loại: Ngôn tình, Sủng Ái

    Giới thiệu:

    Cuộc đời cô không có gì vui sướng, không có tuổi thơ và không có đam mê, nhưng vì cậu nhóc này từ không phải thành có.. Ngoài mặt cô bá đạo không xem cậu để vào mắt nhưng trong lòng bất giác yêu chiều vô đối, cứ nghĩ sẽ là em trai cả đời, nhưng đột nhiên cậu ta lại trưởng thành nhanh như thế.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 1: Tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu tức giận cái gì? Không phải tại cậu thì tôi.." Cô gái xinh đẹp trên khuôn mặt nét giận dữ không thôi.

    Cô nhìn qua một lượt đôi mắt ngấn lệ của cậu, mang túi lên rồi đi ra ngoài, bỏ cho người con trai kia có ra sao, suy nghĩ về cuộc đời mình.

    Đi trên con đường tối cô không sợ, nước mắt từ lâu đã rơi, nhìn tờ báo trên tường cô cười khinh bỉ, người đàn bà thoạt nhìn có vẻ sang trọng quý phái, nhân từ, bà ta là vợ mới cưới của chủ tịch Nachun.. đâu ai biết đây là người chồng thứ 9 của bà ta chưa tính cả tình nhân.

    Năm cô 12 tuổi bà ta dẫn một người đàn ông và cậu con trai của ông ta mới 7 tuổi, vui đùa được 3 tháng thì bà ta chán đẩy cha của cậu bé vào tù rồi đi tìm người đàn ông khác, còn không quên để lại cho cô cậu bé 7 tuổi.. 1 tháng chu cấp 3 triệu cho cô để nuôi cậu bé, tiền học hành cô phải tự đi làm để có, may mắn cô được người tốt cho làm người giúp việc lương rất cao mới có thể đủ trang trải, lương cao đồng nghĩa việc cũ không ít, tất cả việc đều do cô gái 12 tuổi làm trong ngôi nhà 15 tầng.

    10 năm trôi qua cô bây giờ có sự nghiệp rồi, vừa ra trường liền được nhận dạy ở trường cấp 3, còn có cho mình một trang blog tâm sự, có tiền và có tiếng nhưng cuộc đời vẫn là như vậy, vẫn nhạt nhẽo.

    12 giờ đêm cô bước vào nhà với cái bánh mỳ trên tay, cô rốt cuộc là vẫn không nỡ bỏ đói cậu, gõ nhẹ cửa phòng tự nhiên mở, bên trong vẫn bóng hình đó.

    Cô đưa cho cậu, mặt vẫn không nở một nụ cười như bao lâu nay "Ăn đi, ngày mai đến trường, ngày đầu đi học đừng làm mất mặt tôi"

    Bụng đã réo, cậu nhanh chóng cầm lấy, cắn một phát to, nước mắt không ý thức rơi, miệng cắt tiếng "Có phải em phiền phức lắm không?"

    Cô đang quay đi thì ngừng lại, không suy nghĩ và nói luôn "Đúng vậy, nên hãy cứ an phận một chút"

    Cậu vừa ăn vừa nghẹn ngào, cậu biết mình từ lúc biết được sự việc điều dựa vào chị, cũng biết không phải chị ruột, nhưng cậu cũng rất ngoan ngoãn, nhưng chưa bao giờ nhận được ấm áp từ chị.

    Ngày hôm nay là ngày đầu cậu nhập học, cậu thức dậy sớm chuẩn bị thức ăn cho cô, cậu biết hôm nay cô cũng là ngày đầu đi làm, nhưng cậu không biết chị là làm gì.

    Cô mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, nhìn thấy bàn thức ăn mặt lộ rõ chán ghét, quăng 2 triệu trên ghế rồi nói "Vô bổ, ăn hết đi" rồi rời đi.

    Nhưng lại khựng lại "Thay một cái áo xấu một chút, tôi không muốn lúc nào cũng có việc như lần trước"

    Mặc dù cậu có chút buồn và thất vọng nhưng đây cũng không phải lần đầu cậu bị ghét bỏ.

    Cũng như mọi khi cậu xe điện đến trường cùng cậu bạn thân, và cũng như mọi khi cậu được chú ý, cậu là một hotboy với khuôn mặt trẻ con tính tình dễ gần - Lâm An Minh, học không quá giỏi nhưng lại ngốc nghếch vô cùng, một vấn đề nhỏ cũng suy nghĩ cả buổi trời, nhất là vấn đề tình cảm.

    Cậu bạn thân Trần Ảnh vỗ vai cậu "Hôm nay không phải chị gái đưa đến trường à, ngày đầu cậu đi học mà" trong giọng nói có chút đùa cợt. Cậu bạn thân lại có gia cảnh và tình huống trái ngược cậu, gia đình giàu có được ba mẹ thương yêu, cách ăn mặc cả mặt mũi cũng như một badboy chính hiệu, không hiểu sao lại chơi cùng nhau hết những năm cấp 2 đến bây giờ. Nhưng Trần Ảnh cũng thật nghĩa khí, cậu chuyển trường liền chuyển trường theo cậu luôn.

    Cậu lắc đầu "Đừng trêu tớ, tìm lớp thôi" 2 nhan sắc không tầm thường đi cùng nhau, khiến cho những người lần đầu gặp 2 cậu phải ngoái lại nhìn.

    Trần Ảnh dựa theo hướng dẫn tìm được lớp, 2 người tìm bàn cuối ngồi vì chiều cao ưu điểm làm cho các cậu muốn ngồi bàn đầu cũng không được.

    Một bạn nữ lớp trên mới đến nghe tin từ lúc giờ không kiềm lòng được vào lớp, đi thẳng xuống bàn cậu, chỉ tay vào câu "Cho tôi"

    Cậu khó hiểu nhìn cô gái ngây người, cậu có lấy gì của người ta đâu.

    Trần Ảnh nhạy bén phản ứng giải vây "Lấy của tôi được không?" Nụ cười không thể đẹp trai và không thể đểu hơn.

    Cô gái nhìn Trần Ảnh "Badgirl thì không hợp với Badboy đâu, cậu bé"

    Sau đó cô gái ngồi lên đùi cậu "Từ nay làm bạn trai tôi đi, cậu sẽ được sung sướng mỗi ngày" cô gái không tin với nhan sắc và độ nổi tiếng của mình đã chủ động đến không còn thể diện kiểu này sẽ đỗ thôi.

    Ngay lúc này tiếng chuông vào học vang lên cô gái vẫn ngồi đó nhìn cậu mặt cho ở cửa lớp có người đang vào.

    Các học sinh thấy giáo viên vào liền ngồi vào vị trí đã chọn, tiếng giày cao gót đi về phía cậu càng ngày càng gần, cậu nghe mùi hương quen thuộc bất giác rùng mình một cái lấy lại tinh thần, vội đẩy cô gái ra, miệng nhanh nhẹn đáp "Là bạn ấy.." chưa kịp nói hết câu cô đã vội ngắt lời.

    "Bạn nữ sinh này, đến giờ vào lớp rồi, hạnh kiểm không phải muốn tìm là được" cô gái nghe xong liếc mắt nhìn cậu một cái, nhẻn miệng cười "Ra về gặp tôi ở cổng sau"

    Từ đầu đến cuối không hề nhìn cô một cái, cậu ngạc nhiên vô cùng khi thấy chị mình ở đây, cô cuối người xuống nói khẽ "Ra chơi đến văn phòng sinh học gặp tôi"
     
    Diệp Minh ChâuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2022
  4. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 2: Xin Lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi là Lâm Hạ Hy, tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các bạn trong năm nay" cô nói rồi liếc nhìn cậu một cái.

    Cả lớp ngạc nhiên rồi lại vui mừng, họ nghỉ giáo viên chủ nhiệm càng trẻ càng dễ thở hơn, cộng thêm chủ nhiệm xinh đẹp sẽ có nhiều hứng thú học tập.

    Chưa đợi mọi người kịp vui mừng cô đã làm cho hy vọng dập tắt với 10 qui luật của lớp khiến lớp phải khóc trong lòng, vì đây là lớp học bình thường không phải lớp chọn nên cũng không cần khó khăn đến như vậy - lớp 12A3

    Trần Ảnh một bên cười nồng nhiệt, nhìn cậu mặt hết sức trêu ghẹo, ghé miệng vào tai cậu thì thầm "Cách đưa em trai đi học này có vẻ hợp lý quá" cậu ta như đang chuẩn bị xem trò vui, khoái trí vô cùng.

    Như đã nói, ra chơi đến văn phòng sinh gặp cô, cậu là cậu bé ngoan nên chưa một lần cãi lời, hỏi người này người kia để đến văn phòng gặp cô, gõ cửa vài tiếng thì bên trong vang lên giọng nói quen thuộc "Vào đi, tôi ở đây"

    Câu rón rén bước vào, lúc nào nhìn thấy cô cậu cũng rén "Tiểu Minh đến rồi" cậu nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô trong lòng có chút sợ, không biết sợ cái gì là sợ bị bỏ rơi sao?

    Cô buông viết xuống ngước mắt lên nhìn cậu "Cậu có cảm thấy mình phiền phức không?"

    Cái này cậu biết nhưng đừng có lúc nào cũng nói như vậy "Tiểu Minh biết, nhưng hôm nay Tiểu Minh đã sai ở điểm nào a" cậu vẫn không dám nhìn cô cuối đầu có vẻ uất ức.

    Cô nhìn tổng thể, một tay cô nuôi cậu từ lúc 7 tuổi, một người không quen không biết nhưng lại làm cản trở cô như thế làm sao cô có thể bày ra vẻ mặt vui vẻ, tuy là cậu không làm gì quá đáng đi chăng nữa cô cũng không thể cố tỏa ra hài lòng với cậu.

    Cô chịu bao nhiêu cực khổ thì cậu sướng bấy nhiêu, chưa bao giờ đi làm, để ở nhà cô nuôi đẹp trai trắng trẻo, cô nhìn ngứa mắt cực kỳ "Tôi họ Lâm và cậu cũng vậy, việc tôi và cậu là chị em sớm muộn gì mọi người cũng biết, ở trường biết điều một chút, đừng dính liếu gì đến các nữ sinh gây ẩu đả thì tôi sẽ bỏ mặc cậu đấy"

    Nghe từ bỏ mặc cậu gật đầu lia lịa, miệng không ngừng nói, người tiếng xát lại phía cô kéo lấy tay áo "Tiểu Minh hứa, nhất định sẽ không gây sự"

    Nhận được câu trả lời mong muốn, nhìn vào mặt cậu khiến cô không thể ghét được, cô vuốt tóc cậu "Về lớp đi"

    Hành động này không phải là lần đầu cũng không phải thường xuyên nhưng đây là điều cậu thích nhất, cũng là khoảng khắc gần gũi nhất của 2 người.

    Đúng là cậu đi đến đâu cũng có việc, chiều hôm nay đại ca lớp bên đã đến tìm cậu, thì ra chị gái lúc sáng là người anh ta thích, thấy người mình thích gần người con trai khác thì kiểu gì mà không tức.

    Lúc trên đường về nhà cậu bảo với Trần Ảnh về trước muốn ghé siêu thị mua chút đồ về nấu ăn cho cô, trên đường mang tui đồ về thị gặp đàn anh khóa trên chặn giữa đường.

    Cậu không nghĩ là chặn cậu lại bởi vì vừa chuyển vào thì làm sao có thù với ai được chứ, nên vẫn vui vẻ chọn đi đường cũ, nhưng cậu sai rồi rõ ràng là chặn cậu.

    Tên to con cùng 2 tên khác đứng trước đường vào hẽm "Mày là Lâm An Minh?" Hắn nhìn qua cậu một lượt rồi lấy điện thoại ra xem ảnh, mắt hắn từ từ tức hiện rõ tức giận.

    Biết có chuyện chẳng lành cậu nhìn hắn, đôi mắt lúc nào cũng long lanh ánh nước. Thấy ánh mắt này anh ta còn khựng lại một chút, quay đi và bất ngờ quay lại cho cậu một đấm rồi chạy đi, không quên để lại một câu "Cũng đáng yêu đấy, nhưng đừng dùng ánh mắt đấy dụ dỗ bạn gái tao"

    Lúc này dù đau nhưng cậu không khóc, không chửi mắng lại cũng không nói gì, đứng dậy tay không quên nắm thật chặt bịch thức ăn và về nhà.

    Về đến nhà cậu lấy đá lăn sơ qua, tìm một ít phấn bột che đi chỗ đỏ vì mới nên nó vẫn chưa sưng được, bắt tay vào tất bật làm thức ăn mà không hề để ý vết thương đang chảy máu.

    Đúng 18h cô về, bước vào nhà đã có mùi thơm thức ăn nồng nặc như thường lệ, cô bỏ túi xuống vào rửa tay rửa mặt sạch sẽ, vô tình nhìn vào sọt rác thấy một miếng vỏ băng keo cá nhân, nhưng cô cho qua không hỏi đến.

    Dọn xong thức ăn, mặt cậu cũng bắt đầu sưng lên, hôm nay cậu không chọn ngồi trước mặt cô ăn mà ngồi bên cạnh cô dù thấy lạ nhưng vẫn không nói, để xem cậu ta muốn làm gì.

    Ngồi nhai vô cùng từ tốn, như kiểu đang cấn cái gì đó ở miệng, cô bây giờ mới bắt đầu tra cứu.

    Cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, quay sang nhìn cậu, lúc nào cũng cuối đầu trước cô "Không nói cho tôi à"

    Cậu vẫn im lặng nhưng không còn nhai được nữa, cô càng ngồi xát hơn, nhìn cậu chầm chậm, cậu càng cuối đầu thấp hơn, cô cũng không có thời gian chờ đợi, tiện tay kéo mặt cậu qua nhìn, vì cậu ngồi bên phải cô nên cô chỉ thấy được má trái còn má phải sưng to thế này, đôi mắt ánh tia lửa, thấp giọng hỏi "Như này là thế nào?"

    Cậu vừa đau vừa uất ức "Té ngã một chút"

    Còn lâu cô mới tin, đứng lên lấy thuốc giảm đau và bông băng "Miệng hư còn nói dối"

    Cậu biết nói dối cô là điều không thể và cũng không nên, đành nói thật "Là bị đánh một cái" cậu vội vàng nói "Chỉ có một cái thôi"

    Cô cười khẩy một cái, thấp giọng "Chỉ có một cái? Cậu không biết đánh trả à"

    Cậu càng uất ức hơn "Không nên đánh bạn"

    Bất giác cô nghĩ, đây chắc chắn không phải lần đầu, vậy những lần trước cậu ta bị tê liệt à.

    "Rõ ràng cậu to lớn như thế, sao lại để người khác ức hiếp, đánh trả một cái thì sao, lần này được còn có lần khác.. cậu muốn.." "Tiểu Minh không muốn gây rắc rối cho chị" cô đang nói giọng nói lẫn nước mắt cậu rơi và ngắt lời.

    Cô bỗng trầm mặt, đúng rồi, cô chỉ nói không được gây chuyện, nhưng không nói nếu có người gây chuyện thì phải làm sao.

    Cô nhẹ nhàng lâu đi vết thương, lần đầu nói "Xin lỗi"
     
    Diệp Minh ChâuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2022
  5. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 3: Cậu Muốn Gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ cậu có thể được coi là chỉ có cô là người thân, cha ở trong tù còn 2 năm nữa mới ra ngoài, liệu cậu có thể bình an trưởng thành được không, không thể cũng phải có thể, cô bỏ cuốn sách xuống lòng đầy suy nghĩ.

    Cô chắc chắn không bao giờ xem cậu là em trai, không cùng máu mủ, nhưng cô không thể bỏ rơi cậu được, cô như mẹ cậu chăm sóc từ bé, cậu không có lỗi gì cả một đứa nhỏ năm đó 7 tuổi đã phải theo cha lăn lộn bên ngoài, không ngày ăn ngon, cậu chỉ là một đứa nhỏ ngốc nghếch, làm sao biết được gì chứ, nghĩ vậy cô gọi cậu vào "Tiểu Minh, vào đây"

    Nghe được cô gọi, cậu đang rửa bát cũng vội vội vàng vàng chạy vào, không quên chỉnh đốn lại quần áo mặt mũi, bởi vì cô ghét nhất là bề bộn dơ bẩn.

    Vì vội vàng mà cậu để lem xà phòng trên mặt, cô thấy nhưng cho qua, cô nghĩ mình không nên quá khắt khe với cậu, cậu ta còn chưa được 18 tuổi, để khiến cậu không áp lực nhiều.

    Cậu quỳ xuống trước mặt cô, cô ngước nhìn cậu, chà cậu nhóc này mới đây đã cao quá rồi.

    Cô bước đến ngăn bàn lấy ra một kẹp tóc nhỏ xinh xinh, đứng trước mặt cậu rồi kéo một chúm tóc của cậu kẹp lại, tay lau đi xà phòng trên mặt cậu, có chút dịu dàng nói "Chả phải tôi ghét lôi thôi lắm sao?"

    Biết mình mắc lỗi cậu vội vàng lau đi xà phòng trên mặt, càng lau càng bẩn, cô nhăn mặt chặn tay cậu đàng phá lại "Đừng lúc nào trước mặt tôi cậu cũng bối rối như vậy, tôi khiến cậu sợ hãi thế à"

    Cậu vội vã lắc đầu "Tiểu Minh không có sợ hãi, chỉ là không muốn chị buồn" cuối thấp đầu, lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

    Cũng hiểu chuyện quá nhỉ, cô hỏi mong lung vài câu "Nếu như chúng ta không làm chị em nữa, cậu thấy thế nào"

    Cậu khó hiểu suy nghĩ một chút rồi bỗng xanh mặt bối rối "Chị.. chị là muốn vứt bỏ Tiểu Minh sao?"

    Thấy sự bối rối của cậu cô vô thức nở nụ cười "Ý tôi là không phải chị em, còn nếu vứt cậu được thì tôi đã vứt từ lâu rồi"

    Lần này cậu hiểu nhanh nhưng mà.. Từ trước đến giờ bọn họ cũng đâu phải chị em, bọn họ không cùng máu mủ, lúc đó dù chỉ 7 tuổi nhưng cậu đã biết nhận thức, cậu cũng biết cô đã vất vả như thế nào để nuôi dưỡng cậu, hơn là mẹ ruột nên cậu luôn vui vẻ nghe lời không dám cãi, bởi vì cậu nghĩ mình là vật cản to lớn nhất trong đời cô.

    Nghĩ đến đây cậu không khóc là may lắm rồi, biết cậu suy tư, cô cười nhẹ nhàng "Cậu không thấy nếu rời xa tôi cậu sẽ được vui vẻ hơn sao? Ví dụ như ở bên một cô gái dịu dàng khác, ví dụ hơn nữa là cô gái lúc sáng"

    Nhắc đến cô gái lúc sáng cậu giật hết cả người "Đừng nhắc đến, anh ấy sẽ đánh Tiểu Minh" cứ mỗi lần bị đánh là cậu uất ức không ngừng, rõ ràng là không làm gì có lỗi với ai, không gây sự với ai, cứ luôn bị bắt nạt, nếu không chơi cùng Trần Ảnh chắc là cậu đã nghỉ học từ lâu, mà người như cậu thì cũng chỉ có Trần Ảnh chịu chơi cùng.

    Biết được lý do cô âm thầm cười nhẹ, đánh cậu nhóc này, thế thì kỳ này xem như trung bình nhé.

    Nhưng thấy hôm nay cô dịu dàng với mình, cậu nhẹ nhàng hỏi "Có phải Tiểu Minh đã làm gì khiến chị không thoải mái không?" Lúc nào cũng rón rén như vậy.

    Không thể khẳng định được nhan sắc này của cậu.

    Cô vừa nói trêu vừa nói thật "Tôi là người nuôi cậu lớn, nếu như ăn cậu thì cũng có thể mà, nhỉ?"

    Cậu ngạc nhiên vô cùng, tuy cậu ngu ngốc nhưng cái này Trần Ảnh nói mỗi ngày, khiến cậu nghe phát đã đỏ hết cả mặt, nhưng là to gan nói "Chỉ cần chị muốn cái gì cũng được"

    Đúng vậy, cô là ân nhân cũng lâu người thân duy nhất, chỉ cần cô muốn cái gì cậu cũng làm.. chỉ mong sẽ được cô quan tâm một chút.

    Thấy được sự trung thành của hắn cô cũng phần nào vui vẻ, tươi cười đôi chút, vuốt tóc cậu "Tôi là nói đùa thôi, em trai ạ"

    Nghe tiếng em trai có gì đó đúng cũng có gì đó sai khiến cậu khó chịu vô cùng, nhưng hôm nay cô dịu dàng và cười nhiều nên cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, duy trì được thế này là tốt lắm rồi.

    Cô nằm xuống giường nhắm mắt nghĩ ngơi, cậu cứ thế đứng nhìn cô ngủ, cô đang muốn ngủ cũng khó thể thoải mái mà ngủ mở nhẹ đôi hàng mi "Cậu đợi tôi cái gì, chén đang đợi cậu ngoài kia"

    Nghe cô nói cậu mới giật mình cuối đầu rời đi, phía sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn chút mệt mỏi "Tuần sau là sinh nhật cậu, cậu muốn gì không?"

    Hôm nay cô có vẻ rất kiên nhẫn, lần đầu tiên cô hỏi cậu muốn gì chứ không phải là quyết định cho cậu cái gì, cứ miên man suy nghĩ, cô không có kiên nhẫn gắt lên một tiếng "Từ khi nào đứa trẻ ngốc như cậu cứ suy nghĩ vậy, nghĩ có ra cái gì không mà nghĩ"
     
    Diệp Minh ChâuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2022
  6. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 4: Cô Ấy Là Ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu nhóc này không đáng ghét lắm, ngược lại có chút đáng yêu, nhưng chỉ vì cuộc sống cô không có thời gian và cơ hội để thưởng thức vẻ đáng yêu đó.

    Hôm nay là một ngày đẹp trời, cô và cậu vẫn đến lớp như bình thường, vẫn coi như không quen nhau như bình thường.

    Sáng sớm đã chuẩn bị sẵn thức ăn, nhưng từ khi nào cô đã ăn nó, khiến cậu vui vẻ không ngừng cười, hôm qua cho dù không ngủ đủ giấc đi chăng nữa thì hôm nay việc dậy sớm vẫn là việc của cậu, cậu cảm thấy có lỗi khi mà chị gái đã nuôi lớn mình nhưng trong tìm thức lại không xem như là một chị gái, có phải cậu quá vô ân rồi không.

    Trần Ảnh rất thích tính cách của cô, cũng biết là không phải chị ruột của bạn thân, nhưng cậu ta cũng biết rằng, không thể ngó đến được, cả cấp 2 Trần Ảnh luôn bảo vệ cậu, 2 người cũng bị đánh không ít, nhan sắc trái ngược nhau, một người mang vẻ lạnh lùng khó gần, một người lại mang vẻ ngây thơ ngốc nghếch, như thế mà lại hợp nhau đến đáng sợ.

    Cậu ngồi trên lớp nghe cô giảng bài, vì là chủ nhiệm nên có 13 môn thì cô đã dạy hết 3 môn rồi, mọi việc cậu làm cô điều biết.

    Hôm qua vì thức đêm suy nghĩ mấy lời cô trêu đùa, biết là trêu đùa nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ, cho nên hôm nay lên lớp ngủ gục mãi.

    Lần 1 lần 2 có thể bỏ qua, lần 3 thì không thể, cô nhướng máy "Lâm An Minh, đứng giữa lớp" giờ của cô còn dám ngủ thì thật ngứa mắt vô cùng.

    Cậu giật mình đập đầu xuống bàn, tay xoa nhẹ đầu mặt vẫn còn ngơ ngác, cô đặt thước xuống khoanh tay đi xuống, lúc nào cô đến gần cũng khiến cậu lạnh rung người.

    Cô chóng tay xuống bàn, nghiêng người nhìn cậu "Giờ của tôi vô vị hay tôi vô vị đây"

    Cậu biết mình sai liền nói nhanh "Không phải không phải là Tiểu Minh vô vị" cả lớp nghe lời thành thật như vậy cộng thêm hành động trẻ con liền cười lớn, cô cũng không nhịn được nhếch miệng một cái.

    "Ngồi xuống đi, đừng để có lần sau" không phải lúc nào cô cũng gọi cậu nhóc này lên phòng nói chuyện riêng mãi được, chán không muốn nói.

    Gần cuối tiết thì tiếng chuông điện thoại cô reo trước tiếng chuông trường học, cô nhìn dãy số lạ mắt híp lại rồi nhếch miệng, dọn dẹp cặp sách cho lớp nghỉ sớm, cô vội vàng cầm điện thoại rời đi.

    Đến nhà vệ sinh cô bỗng chốc lạnh lùng, âm thanh trầm thấp trả lời điện thoại "Sao"

    Bên kia tiếng phụ nữ đàn ông cười nói chói tai "Con nhóc hỗn láo này, dù gì cũng là mẹ con đấy"

    Cô nhìn vào gương nhà vệ sinh, tay mở vòi nước "Muốn bao nhiêu tiền, à không phải đâu nhỉ phu nhân chủ tịch, phu nhân tìm tôi có việc gì?"

    Bà ta ngưng cười rồi lại cười to "Cái chức đó mẹ con không cần, Tiểu Minh thế nào rồi?"

    Nghe nhắc đến cậu nhiệt độ trong người cô còn giảm xuống hơn, không trả lời.

    Biết đứa con gái bướng bỉnh này không muốn nói chuyện với mình, bà cầm điếu thuốc trên tay, hút một hơi rồi nhẹ giọng "Sắp tới mẹ muốn đưa Tiểu Minh về ở với mẹ"

    Cô nghe xong cười to "Bà nói cái gì đấy, nghe như phim kinh dị nhỉ? Bà lấy tư cách gì mà đưa, tôi nuôi Tiểu Minh từ nhỏ, 1 tháng 3 triệu của bà tôi chẳng phải là trả xong từ lâu sao, muốn đưa Tiểu Minh đi? Đừng quấy bẩn thằng bé" trong mắt hiện lên sự chiếm hữu, không thể đưa đi đâu được.

    Bà ta giả vờ đáng thương "Con thì lo gì được cho nó, nghe lời mẹ một chút có được không? Đi theo mẹ nó sẽ là thiếu gia"

    Cô đặt điện thoại xuống "Bà hỏi tôi thừa quá" rồi cúp máy rửa tay, suy nghĩ gì đó rồi rời đi, cậu từ từ bước ra sau chậu kiểng, mặt không khỏi vui sướng, tất nhiên có hỏi cậu thì cũng vô ích, cậu sẽ chẳng bao giờ rời đi khỏi cô.

    Các bạn gái trong trường cứ luôn nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, cậu lại không muốn liên quan gì đến, không muốn cãi lời cô chút nào.

    Gốc cây sau sân trường một hồi xin lỗi vang lên "Em xin lỗi, sau này dù thế nào cũng không dám làm như vậy" tên đại ca hôm trước đánh cậu khóc lóc không thôi.

    Dù có như thế thì người trước mặt vẫn cho cậu ta 2 đấm, lần trước đi qua thấy việc bất bình, cậu bạn kia lại đáng yêu không thể nào nhịn được.

    Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên "Tôi không muốn thấy tình trạng như thế này nữa đâu, dù gì tôi cũng là con gái, không muốn động tay chân nhiều"

    Bị con gái đánh quả thật là mất mặt nhưng mất mặt còn hơn là đau mặt "Được được, sẽ không có lần sau" nói rồi hắn chạy đi để lại cô gái phía sau nhẻn miệng cười vì vừa làm việc tốt giúp trai đẹp.

    Một phía khác cô cũng vừa hay đến tìm tên đại ca thì lại gặp tình cảnh này, trong lòng lại có chút bất an, cô gái đó sao lại ra mặt cho Tiểu Minh vậy?
     
    Diệp Minh ChâuDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2022
  7. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 5: Nhớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ đến những việc lúc chiều cũng đủ khiến cô phải bực mình tức giận, tức nhiên là bao tức giận phải trút hết lên cậu, cậu đang lau nhà cũng bị quấy rối "Lấy cho tôi cốc nước đi, không thấy tôi đang ăn à" cô ngồi gác chân lên ghế, tay bóc vỏ trái cây.

    Từ bao giờ ăn trái cây lại uống nước nhỉ, cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà đi vội lấy nước, ngồi trước mặt cô như người phục vụ đích thật.

    Cô nhìn cậu không thể nào tức giận thêm, thiệt là khiến người khác dễ chán ghét quá. Cô ngồi dậy cuối đầu nhìn hắn "Sao lúc nào tôi sai bảo cậu cái gì cậu cũng ngồi im một chỗ rất lâu vậy?"

    Cậu ngước mắt lên nhìn cô một lúc, giống như đang tìm câu trả lời thích hợp, cô biết cậu suy nghĩ nên còn bồi thêm một câu "không nói dối được tôi, cậu biết mà"

    Biết là sẽ không nói dối được, cậu cũng không có thói quen nói dối nên cũng trả lời ngay "Là để ngửi mùi hương"

    Cô khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu, mày nhướng lên "Tôi không sử dụng nước hoa khi ở nhà, cậu ngửi cái gì, hay thích loại nước hoa nào, tôi cho cậu"

    Cậu không trả lời cứ ngồi đó nhìn cô, cô chợt nghĩ ra gì đó rồi bảo "Ngồi lại gần đây một chút"

    Cậu nhạc nhiên nhưng vẫn vô thức làm theo, ngồi cạnh bên cô, dạo này cô thay đổi nhiều khiến cậu càng lúc càng không hiểu được, phải nói là thay đổi hoàn toàn khác.

    Cậu cứ ngồi đó yên lặng chìm vào suy nghĩ của mình, lúc nào cô cũng là người phá vỡ không khí trước, cô kéo đầu cậu dựa vào vai mình, âm thanh dịu dàng vang lên "Cậu có nhớ mẹ không?" Cô biết mẹ cậu không phải bỏ rơi cậu, cậu nhóc này từng có những ngày tháng vui vẻ bên mẹ, nghe bảo vì bố cậu nên mẹ cậu phải vào viện tâm thần, bây giờ không biết tung tích thế nào.

    Cậu nghe đến mẹ mặt có chút biến sắc, những ký ức về mẹ dường như sắp trở thành hư không rồi, nhưng vẫn trả lời có "Có chút nhớ, nhưng không rõ khuôn mặt nữa"

    Cũng đúng thôi, cậu bé 7 tuổi thì làm sao còn nhớ đến bây giờ.

    "Nếu như ngày nào đó tôi có chồng, thì cậu sẽ thế nào?" Việc này tức nhiên là nên hỏi, bởi vì cô cũng lớn rồi, chỉ cần nuôi cho cậu thật tốt thì có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, cũng có thể đi tìm hạnh phúc riêng.

    Tức nhiên là người nào đó nghe cũng không vui chút nào, không trả lời còn hỏi lại "Lúc đó Tiểu Minh phải làm thế nào?"

    Cô không kiên nhẫn quay qua nhìn cậu "Lúc đó cậu cũng lớn rồi sẽ có hạnh phúc riêng thôi"

    Đang nói thì tiếng chuông điện thoại cô vang lên, người nhiều việc thì mấy khi có thời gian rảnh rỗi mà tán ngẫu chứ, chỉ thấy cô cầm theo điện thoại đứng gần cửa sổ mắt nhìn miên man, gật đầu vài cái rồi xoay người nhìn về phía cầu "Bây giờ tôi phải đi công việc rồi, chắc cũng mấy ngày nữa về, ở nhà ngoan ngoãn một chút"

    Nói rồi cô quay đi chuẩn bị hành lý, để lại cậu trai với đôi mắt tiếc nuối, chưa được dựa cô bao lâu đã phải rời, nhưng mà còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật cậu rồi.

    Đi xa thì đi thế thôi, tình hình của cậu thế nào cô vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay thô, hôm nay tổng cộng cậu nhận được 4 món quà rồi, mà Trần Ảnh bên đây vẫn trêu ghẹo các em gái.

    Cậu nhóc thì vẫn nhớ chị vô cùng, giờ ra chơi ngồi trong lớp nhưng tâm không còn ở đây, từ bên ngoài một cô gái nhỏ nhắn bước vào, nhìn đã biết thân thủ nhanh nhẹn hoạt bát, xuống bàn cậu và đưa cậu một quyển sổ "Đây là của cậu phải không?"

    Cậu nhìn lên hình dánh quyển sổ nhật ký quen thuộc, vội vàng xem lại cặp mình, thì ra là bị rơi, cậu nhanh nhẹn lấy lại, cứ sợ chậm một chút sẽ có người biết bí mật của mình "Cảm ơn" miệng còn nở chút tươi cười, cô nữ sinh nhìn đôi môi hồng mà không ngừng cảm tháng.

    Cô gái thật sự muốn làm quen với cậu, nhưng cô cũng vô tình đọc được quyển nhật ký đó rồi, cậu trai đáng yêu trước mặt đã có người mà mình để ý từ lâu, tính cô gái cũng không thích tranh giành, chỉ muốn làm bạn thôi cũng đủ rồi. Trần Ảnh một bên nhìn hết mọi việc, không nói cũng không được "Cho hỏi vị tiểu thư này là ai vậy?"

    Cô gái nhìn qua, nhìn thoáng cũng biết là người không dễ gần, vẫn rất thẳng thắn "Tôi là người tốt đấy" rồi quay đi, Trần Ảnh nhìn theo bóng lưng đó có chút quen thuộc, nhưng không nhớ là ai.

    Tối muộn về cậu thật sự muốn gọi cho cô, ngày mai là sinh nhật cậu rồi, cô đi đã 2 ngày nhưng chưa gọi về lần nào, tối nào cũng như hôm nay ngồi chờ đợi, đồ ăn cũng không nấu để ăn, khi nào cô có ở nhà mới nấu, nhìn chăm chú vào điện thoại, âm thanh tiếng chuông phá vỡ cả bầu trời yên tĩnh, cuối cùng thì cũng đợi được rồi, cậu hớn hở nhìn vào màn hình điện làm cậu thất vọng vô cùng.

    Cậu chậm chạp bắt máy, bên kia ồn ào như đang ở quán bar, Trần Ảnh tươi cười vui vẻ "Tiểu Minh đến đây đi, tôi gửi vị trí ở máy cậu"

    Cậu nhìn vào ví trí trên máy điện thoại liền từ chối nhanh "Tớ không đi đến những chỗ này"

    Trần Ảnh biết trước kết quả liền nói "Muốn nhanh gặp chị gái một chút không?"

    Nghe đến cô cậu vội vả tắt máy chuẩn bị ra ngoài.
     
    Diệp Minh Châu, meomeohhDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2022
  8. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 6: Ngày Trưởng Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn biển hiệu quán bar chớp nhoáng đèn xanh đỏ, cậu thật sự muốn về quá, nhưng nghĩ đến có lẽ chị đang đợi mình, liền nhanh chóng vào trong.

    Đọc đoạn tin nhắn bàn 3 hàng góc trái, cậu đi vào tìm kiếm, vừa bước vào trong đã thấy Trần Ảnh cười cười nói nói trong rất vui vẻ, đang đứng bên cạnh hai bạn nữ xinh đẹp mà trong đó có một người cậu từng thấy qua rồi.

    Thấy cậu bước đến, cô gái mà cậu thấy quen cũng đứng lên ra đón cậu "Mau vào đi, cậu cũng lâu quá rồi"

    Cậu theo cô gái đi vào trong, nhưng từ đầu đến cuối cũng không để ý xung quanh chỉ tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

    Trần Ảnh rót cho cậu ly rượu, từ trong những người phục vụ đem ra một chiếc bánh kem đặc xuống bàn.

    Trần Ảnh ngước mắt nhìn cậu, đưa ly rượu trong tay cho cậu "Chúc mừng sinh nhật"

    Cậu vội xua tay từ chối. Trần Ảnh nhìn cậu ngán ngẫm vô cùng, cố ép cho được "Bây giờ cậu 18 tuổi rồi, chị gái của cậu cũng không thích mấy đứa nhỏ như cậu đâu, cậu phải tập làm đàn ông mới bảo vệ được chị Hạ Hy chứ nhỉ?" Nói vòng vo làm gì, đánh ngay vào điểm yếu cho nhanh.

    Cậu nghe mắt sáng lên, vội hỏi "Thế Tiểu Minh làm sao để trưởng thành"

    Trần Ảnh không nói chỉ liếc nhìn ly rượu, cậu hiểu ý nhìn ly rượu chầm chầm, vừa muốn vừa không cầm ly rượu rung lên, bên đây Trần Ảnh nói thêm "Đây là cách đầu tiên đấy"

    Cậu nhắm mắt lại uống một hơi cạn hết ly, lúc đầu chát và đắng nhưng sau đó vị ngọt tràn lan đầy khuôn miệng. Đôi mắt tròn long lanh vài giây rồi cầm ly hướng về phía Trần Ảnh "Cho tớ thêm một ly"

    Trần Ảnh hài lòng vô cùng, nhanh tay rót thêm một ly cho cậu, một ly rồi một ly thoáng chốc đã hết chai, tuy đang chìm đắm trong men rượu nhưng cậu vẫn không quên mục đích đến đây "Chị ở.. đâu" Lúc nào cũng đã bắt đầu thấm rựu, mặt đỏ bừng ngà ngà say.

    Trần Ảnh không vội trả lời, vỗ vai cô gái lúc nãy đón cậu vào, giới thiệu "Cậu có nhớ cậu ấy là ai không?"

    Cậu mơ màng nhìn người trước mặt nhìn hồi lâu, ngây thơ lắc đầu, lúc tỉnh đã không nhớ rồi thì lúc say làm sao nhớ được.

    "Là cô gái đã trả nhật ký cho cậu đấy - Trác Ân"

    Cậu tuy không thể nào nhớ rõ nhưng vẫn niềm nở chào hỏi, Trác Ân cũng vui vẻ nói đùa với cậu "Lúc đầu tôi thật sự muốn yêu cậu đấy"

    Trần Ảnh nghe xong cười lớn "Thôi nào, chọn người khác đi, chạm vào cậu ta thì không yên ổn với cô giáo đâu" Bây giờ cậu cũng không thể tỉnh táo để nghe gì được nữa.

    Bây giờ cậu mới nhìn đến cái bánh kem, ngạc nhiên há hốc mồm "Sao cậu lại vẽ.. hức, như vậy được" cậu bắt đầu xấu hổ như trúng tim đen.

    Trần Ảnh cười lớn "Chẳng phải đúng ý cậu quá sao" trêu ghẹo cậu bạn này lúc nào cũng là thích nhất, trên bánh kem là hình vẽ cậu và cô đang nhìn nhau chính giữa còn có trái tim.

    Cậu xấu hổ, mặt đã đỏ do say giờ còn đỏ hơn, miệng bắt đầu la lói "Rõ ràng cậu bảo.. tớ đến để gặp chị, nhưng.. sao bây giờ.. cậu lại trêu tớ" cậu nói không rõ, xem ra cậu đã say thật rồi, cậu đứng không vững ngã vào cô gái gót rựu bên cạnh Trần Ảnh rồi đưa tay cầm lấy dao cắt cái trái tim ra, có vẻ uất ức lắm.

    Trần Ảnh không vội trả lời, cũng không vội kéo bạn ra khỏi cô gái, ngồi vắt chân lên như chuẩn bị xem kịch vui.

    Đúng như những gì mong đợi, nhân vật chính xuất hiện rồi, từ phía cửa ra vào đôi cao gót đen bước vào, lia mắt một cái đã đi thẳng đến chỗ cậu.

    Nhìn cậu trong vòng tay cô gái rót rượu cô chau mày, không nói gì với cậu cả, nhìn Trần Ảnh "Lần này cậu lợi hại" cô nói thản nhiên như không có gì, thật ra trong lòng đã nổi lên tức giận.

    Tiếng nhạc to cộng thêm say làm cậu không thể nghe rõ thứ gì, đương nhiên là tiếng cô nói cậu cũng không nghe được, cô trực tiếp bước đến kéo cậu ra và dìu đi, còn không quên ném cho Trần Ảnh cái nhìn sắc bén cộng thêm lời nói "Đừng dạy hư cậu nhóc của tôi" rồi đưa cậu rời đi.

    Trần Ảnh cầm ly rượu lên uống một hóp, đôi mắt hiện rõ ý cười, thở ra một cái "Xem như tôi lại giúp cậu" rồi tiếp tục vui vẻ chơi.

    Bắt chiếc xe taxi hai người cùng về, cậu say khước không còn thấy phương hướng luôn dựa vào cô, nhưng do cậu lúc nãy đã dựa vào người khác nên cô không thoải mái khoác áo vào rồi mới cho cậu dựa, mắt liếc nhẹ một cái rồi tức giận nói "Về đến nhà sẽ xử lý cậu sau"
     
    Diệp Minh Châumeomeohh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2022
  9. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 7: Đến Lúc Rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi trên xe cậu cứ dựa dẫm lấy cô, tay chân loạn xạ, nhưng thật may là không nôn ra, hôm nay cũng gan dạ quá, còn uống rượu, từ lúc nuôi cậu đến bây giờ đây là lần đầu.

    Cô thở dài nhìn cậu, bực tức trong lòng vẫn chưa giảm đi "Nói với cậu là ở nhà ngoan, như này đã ngoan chưa vậy?"

    Cậu nghe giọng cô có chút sợ hãi, cậu biết hôm nay mình sai nhưng không kiềm nổi thần men trong người mà kiềm chế được hành động và lời nói, cậu xoay người ôm lấy cô "Tiểu Minh đến hức.. để tìm chị"

    Cô càng ngạc nhiên hơn, rồi lắc đầu hiểu ra, chắc là tên Trần Ảnh kia bày trò "Tôi không gọi cậu đến, trừ phi tôi gọi cậu, lần này cậu thật sự hư"

    Nói đến đây cậu càng uất ức hơn, do có men trong người nên không kiên dè gì, nghĩ sao nói vậy "Đúng vậy, nếu như 2 ngày qua chị gọi Tiểu Minh một lần, thì cũng không đến nổi nhớ chị mà vội vàng như vậy" mắt cậu vốn long lanh nay nói ra nổi khổ tâm 2 hôm nay, cậu liền rơi nước mắt.

    Đúng vậy, là chị không gọi cậu, chỉ cần một cuộc gọi nhanh 1 phút để nghe giọng cô thôi, thì cậu đã thỏa mãn.

    Cô định tức giận hơn khi nghe cậu trả lời, nhưng khi nghe tiếng thúc thích thì cô giảm nhiệt, cũng đúng, cô không gọi cho cậu nhóc này dù một lần, cô thở dài không nói, nhưng người kia lại được nước làm tới, làm cô ngạc nhiên.

    Cái gì.. cậu nhóc này hôn má cô.

    Cô vội vàng kéo cậu ra, mắt ánh tia tức giận vô cùng, cậu đang làm loạn cái gì đây, thì lại nghe cái người đang say sắp bất tỉnh kia nói thêm, mà câu nói đó khiến lòng cô khoáy động "Tặng.. cậu"

    Cậu? Bạn học? Cậu xem cô là người bạn nữ nào đó mà hôn lấy? Nhưng cô không biết cậu là nói với Trần Ảnh, chỉ muốn thể hiện chút yêu thương với bạn thân đã luôn giúp đỡ, nhưng do say nên không kiềm chế được hành động.

    Vừa đến nhà, cô tức giận lôi cậu vào, nói chính xác là kéo, làm cách nào dù khiến cậu đau cũng phải kéo cho bằng được vào nhà.

    Trong lòng một đóng dấm chua, cảm giác từ trước giờ dường như đã có, nhưng cô không hay biết, để hắn nằm dưới sàn nhà cô vào nhà lấy chút rượu uống giải tỏa không quan tâm cậu.

    Tức giận trong lòng càng uống càng hăng, điện thoại cô cũng vừa lúc có tin nhắn đến, là Trần Ảnh gửi cho cô một video, cô mở lên vừa xem vừa uống, lúc này cô cũng đã được hạ hỏa do dùng rượu tưới lên tâm trạng.

    Nhưng chưa được bao lâu thì nhìn video khiến cô lên cơn giận lần nữa, lần này có vẻ giận gấp đôi, bên trong là hình ảnh lúc cậu té ngã vào người con gái rót rượu, cô không muốn xem tiếp trực tiếp ném điện thoại qua một bên, nhanh chân tiến lên phía người con trai đang nằm nói lung tung trên sàn nhà, mà bên kia Trần Ảnh vui vẻ cười mãi không thôi, quả thật là phải có cậu thì cậu ngốc kia mới làm được chuyện, chờ xem ngày mai đến trường cậu ngốc đấy sẽ thế nào.

    Cô lại trước mặt cậu không ngần ngại cởi hết quần áo mình ra, cậu nằm đó vẫn chưa ngủ, miệng cứ lẫm bẫm gì đó, cô muốn tắm rửa cái mùi người con gái khác cái mùi rượu mà lúc nãy cậu ôm và dựa vào cô, và tắm luôn cậu.

    Sau khi cởi hết quần áo của mình, cô nhanh tay không một chút ngượng cởi quần áo cậu, tuy là nuôi dưỡng cậu từ lúc 7 tuổi nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của cậu, luôn để cậu tự tắm và thay quần áo, mà cậu cũng rất ngoan tự làm tốt.

    Hôm nay thấy được toàn bộ cơ thể cùng chỗ nhạy cảm, cô có chút đỏ mặt cũng có chút ngây người.. Người cậu nhóc 18 tuổi này quả thật có chút đẹp, và trưởng thành rồi.

    Bây giờ vừa có tức giận vừa có dục vọng, cô lôi cậu vào phòng tắm, cầm lấy vòi sen để nước chảy lên người cậu, cậu bị nước dội trúng có chút tỉnh, nhìn thấy người trước mặt là cô cậu cứ tưởng như ảo giác, lý trí cùng thần men trong người, vô thức cậu cuối thấp đầu hôn lên môi cô.

    Cô cũng không chống cự buông vòi sen trực tiếp đáp lại, hơi nóng của vòi sen làm cho phòng tắm càng thêm mờ ảo, tạo cho người ta cảm giác đỏ mặt ham muốn.

    Giờ phút này không ai có thể suy nghĩ đều đó là đúng hay say, sau khi hung đến sưng cả môi, thì cậu tiếp tục rơi vào trạng thái như sắp ngất lúc đầu.

    Cô vội đưa cậu vào phòng và để cậu nằm trên giường, người còn dính đầy nước nhưng cô cũng không bận tâm, trực tiếp ngồi lên người cậu, cô nhìn cậu bằng đôi mắt ham muốn, cuối xuống hôn cậu, cô cũng say nhưng biết mình đang làm gì, đến lúc này bao nhiêu cảm xúc ham muốn điều dâng trào, dù có là sai thì vẫn là đúng, cậu mở mắt mơ màng nhìn cô, ngược lại cậu thì không biết là mình và cô chuẩn bị làm gì, chỉ biết là bây giờ cậu được cô yêu thương, dù là mơ hay thật thì cậu cũng muốn kéo dài thêm một chút.

    Lần cuối cùng trước khi đâu vào đấy, 12 giờ đêm đó, cô không quên nói với cậu một câu như khẳng định chắc nịch "Tôi nuôi được, đến đủ tuổi rồi, tôi ăn được" đúng như lời cậu nói nó kéo dài tận hôm sau.

    Cô nói không sai, dù gì đi nữa đều là người của cô, nhưng không ngờ chờ người ta vừa đến mùa cô liền thu hoạch vội, không cho giây phút nào dư thừa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2022
  10. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 8: Khó Xử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Huu hức" tiếng khóc thúc thích của ai đó vang dội khắp phòng, khiến cô phải thức giấc.

    Xoay người qua thì thấy cậu nhóc kia đang ngồi ôm mặt khóc, người còn chưa mặc áo nước mắt đã đầm đìa.

    Cô chẳng buồn nói xoay qua bên kia tiếp tục ngủ, nhưng suy nghĩ gì đó lại xoay lại "Cậu khóc cái gì?"

    Cậu biết mình làm ồn khiến cô thức giấc, nhưng cậu đã cố gắng khóc nhỏ lắm rồi, cậu lấy tay bịch miệng mình lại tránh để âm thanh phát ra, kiềm chế lại.

    Cô không nhịn được cau mày "Không trả lời à?"

    Cậu ngước đôi mắt đầy nước long lanh nhìn cô, mặt có chút đỏ, rồi nhìn xuống nơi nhạy cảm đang che kín bởi chăn của hai người, ý bảo chuyện không hay xảy ra rồi.

    Mặt cô vô cùng bình thường cứ nhìn cậu đâm đâm, cô càng nhìn càng khiến cậu thêm chột dạ, cậu từ lúc thức dậy thấy hoàn cảnh thế này đều nghĩ là.. do mình say không kiềm chế được hành động khiến cô bị thiệt thòi.

    Cậu vội vàng ngồi dậy trước mặt cô hai tay khoanh lại để trước ngực "Tiểu Minh xin lỗi, do say quá không biết mình đã làm gì" cậu vừa nói vừa khóc.

    Sau phát hiện do vội vàng ngồi dậy xin lỗi mà để lộ nơi kia liền xấu hổ ngồi xuống cuối mặt.

    Mà cô nghe xong không những không cảm xúc gì mà còn tức giận, rõ ràng là cô chủ động là cô quyết định, qua một đêm cậu nhóc này lại không nhớ gì, còn bảo không biết mình làm gì, thế cô cứ nghĩ cậu ta biết nhưng muốn cô, hóa ra hôm qua là do say men, nếu không phải là cô mà là cô gái khác thì cậu cũng sẽ làm như vậy, và tình huống hôm qua vẫn phát sinh?

    Nghĩ đến đây cô tức giận nhìn cậu, rồi ngang nhiên đứng lên, người không một mảnh vải trực tiếp lấy quần áo đi vào phòng tắm.

    Bên ngoài cậu biết cô tức giận, chắc chắn là chị giận lắm, tất cả do mình, tội này làm sao sửa đổi đây, cậu nói thì thào nhìn theo bóng lưng cô "Chị ơi.."

    Cô vẫn mặc kệ, vào mặc đồ chỉnh chu chuẩn bị đến lớp dạy, ném cho cậu 2 triệu rồi rời đi, mặc cho cậu có ở đó ray rứt thế nào, nhưng hành động ném tiền này giống trai bao thế nhỉ?

    Cô không nói lời nào đến trường, cậu cũng thay đồ đến trường, mang theo cảm giác tội lỗi, đi đến cổng trường thì gặp Trần Ảnh đang đứng đợi cậu, mặc dù trễ học nhưng Trần Ảnh vẫn đứng đó đợi, cậu ta muốn là người đầu tiên thấy vẻ mặt đêm qua của cậu. Đến trường rõ trễ thế này chắc đêm qua vui vẻ lắm.

    Mà cậu vẫn ngây người cuối đầu đi về phía trước, Trần Ảnh cố tình đứng chắn trước mặt cậu khiến cậu va phải.

    Cậu ngước mắt nhìn cậu bạn thân mà không biết nói gì, cũng không dám nói, chỉ vội nói ra suy nghĩ trong đầu mà khiến cho Trần Ảnh một phen khó hiểu "Hôm nay cậu có thể cho tớ ở nhà cậu được không?" Giọng nói không thể nào buồn hơn.

    Trần Ảnh nhìn cậu suy nghĩ, đáng lẽ hôm nay phải thấy sự vui vẻ của bạn thân chứ, hoặc là xấu hổ hay cười.. sao lại không như cậu ta dự đoán, hay có gì đó sai rồi.

    Trên đường đến lớp mặc cho Trần Ảnh có hỏi luyên thuyên đi chăng nữa cậu cũng không trả lời, cứ chìm trong suy nghĩ của mình, mà ở trong lớp đang là tiết của cô, cô thấy 2 cậu đi vào liền nói "Giờ của tôi cũng đến trễ, Trần Ảnh là lần đầu phạm lỗi nên về chỗ đi, còn An Minh thì đứng cuối lớp"

    Cậu uất ức xuống cuối lớp đứng trước sự ngạc nhiên của cả lớp, có ngược quá không, Trần Ảnh mới là người thường đi trễ mà, do biết mình có lỗi và nghĩ rằng cô đang giận muốn phạt nên dù có uất ức nhưng cũng không dám ngước mặt lên nhìn.

    Trần Ảnh khó hiểu nhìn 2 người họ suy tư, sắc mặt cô rõ khó chịu và tức giận, chắc là hôm qua đã có lỗi chỗ nào rồi.

    Cả tiết học cậu không dám nhìn cô dù một cái, nhìn bảng cũng là né tránh ánh mắt, đi trong trường gặp cô cũng né tránh, đỉnh điểm là hôm nay cậu không nói một lời mà đến giờ vẫn chưa về nhà.

    Cô không hiểu rõ ràng là mình là người giận dỗi xong bây giờ thành cậu ta bỏ nhà đi không về, cô làm gì cậu nhóc này nhỉ?

    Cô không vội tìm cũng không vội gọi, để muốn đến khi nào muốn về thì về. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, còn hành động lại khác.

    Cậu ở bên đây ngồi trầm tư cùng Trần Ảnh, cậu đã kể cho cậu bạn rồi, Trần Ảnh luôn miệng khuyên nhủ "Cậu nên nói rõ ràng với chị cậu, cậu có chắc chị cậu giận về hành động đó không hay vấn đề khác, tôi bảo từ lúc nãy là nên rõ ràng mà" nói khô hết nước miếng vẫn ngồi lỳ ở đó suy nghĩ.

    Hết cách Trần Ảnh đành ngồi yên cùng cậu.. chờ đợi.

    10 phút sau chuông cửa reo lên, Trần Ảnh không nhanh không chậm đi ra mở cửa, nụ cười tươi trên môi luôn nở mời người bên ngoài vào.

    Cậu vẫn chìm trong suy nghĩ thì ở ngoài cửa lại vang lên tiếng nói quen thuộc làm cậu giật mình "Về nhà thôi"
     
  11. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Bài viết:
    32
    Chương 9: Rõ Ràng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nhìn cậu nhóc kia ngồi im vẫn không nhúc nhích, cô vẫn không biết là trong lòng cậu đang run rẩy, không dám nhìn.

    Mà từ đầu đến cuối cô vẫn kiên nhẫn đứng nhìn cậu, trôi qua 15 phút vẫn chưa thấy động tĩnh, cô bước lại trước mặt cậu nhẹ nhành cười "Về nhà chúng ta sẽ nói chuyện với nhau, không thể mãi trốn tránh được"

    Bên đây Trần Ảnh thầm mắng cậu bạn ngu ngốc, nhanh chóng nói thêm "Cậu mau về đi, tôi không nhận cậu nữa, về nhanh trước khi chị cậu bỏ rơi cậu"

    Nghe đến bị bỏ rơi, cậu nhanh nhẹn đứng lên đi thẳng ra ngoài, trên đường về hai người không nói với nhau câu nào, về đến nhà cũng thế, cô cũng không bận tâm.

    Bây giờ cô mặc đồ ngủ hở hang quyến rũ trước mặt cậu không chút ngại ngùng, còn cậu thì không dám nhìn mặt đỏ lên.

    Không chịu được không khí này, cô lên tiếng "Cậu bỏ nhà đi à? Cậu đang nghĩ gì vậy?" Cô bước đến ngồi bên cạnh, mặt kề sát vào cậu.

    Cậu nín thở xong lại quay qua chỗ khác "Chúng ta sai rồi" sai thật rồi, đó là chuyện không thể nào.

    Cô vẫn cảm thấy không có gì sai, tay kéo mặt cậu đối diện cô, môi nhẹ nhàn chạm trước sự ngạc nhiên của cậu "Có gì sai? Tôi nuôi cậu được thì cậu là của tôi, tôi làm vậy không đúng à"

    Môi hai người đang chạm nên khi cô nói chuyện nó không ngừng cọ sát, nhưng vẫn không quên nói ra suy nghĩ trong lòng "Chúng ta là chị.." Mà khoan đã, tôi làm vậy? Vậy chuyện đêm đó là ý của cô?

    Suy nghĩ đến đây cậu giật mình lùi về phía sau, tay bịch lấy miệng ngạc nhiên không ngừng "Chị chị muốn.."

    Cô không thay đổi sắc mặt "Đúng vậy, là tôi muốn, đêm đó tất cả là tôi điều khiển"

    Cậu càng ngạc nhiên hơn khi cô trả lời rõ ràng dứt khoát, trong lòng một mảng rối bời, cô nhanh chóng áp sát hơn "Cậu không thưởng thức được à, không hài lòng hay sao?"

    Cậu mếu máo trả lời "Không.. Có"

    "Vậy tại sao lại bỏ đi?" mắt cô vẫn kiên định nhìn cậu, trong mắt toàn là cậu.

    Cậu nhút nhát trả lời "Tiểu Minh nghĩ là do mình.. khiến chị thiệt thòi"

    Cô ngồi qua một bên, rồi đứng lên rót một ly rượu vang, ngồi xuống gác chéo chân, ung dung nói "Bây giờ tôi nói rõ với cậu, để chúng ta không khó xử với nhau, chúng ta không phải chị em ruột, nên chuyện đó là bình thường, chúng ta vẫn quan hệ chị em trước mặt mọi người, còn khi ở riêng vẫn quan hệ đó nhưng tôi muốn cơ thể cậu cho nên chỉ cần tôi muốn cậu phải tiếp nhận" cô nói xong nhìn cậu, kèm thêm một câu khiến cậu buồn bã, uất ức "Đương nhiên là chúng ta không yêu nhau, khi tôi hay cậu có người yêu thì chúng ta sẽ chấm dứt những hoạt động kia"

    Cô vừa nói xong thì nước mắt cậu cũng vừa kịp rơi, không đợi thấy tiếng thúc thích thì cô đã nhào đến cuốn lấy cậu, thế là một đêm đối với cậu là sai trái lại tiếp tục diễn ra. Cậu không phải không muốn cô mà là đây là chuyện chỉ có hai người yêu nhau thật lòng cưới nhau mới làm, nhưng cô và cậu.. sao lại ra như vậy.

    Sáng sớm đến trường cậu cố tỏ vẻ bình thường trước mặt mọi người và cả bạn thân, không kể cho Trần Ảnh cái gì chỉ nói là đã ổn rồi.

    Hôm nay lớp có bạn học mới, bạn ấy muốn chuyển lớp.

    Khi cô thấy bạn nữ này thì cô liền thấy quen, đây là cô gái đánh mấy tên đại ca lớp bên, cô dẫn bạn vào lớp và giới thiệu "Đây là Trác Ân vừa chuyển lớp"

    Trác Ân từ đầu đến cuối mặt lạnh nhạt, nhìn khắp lớp tìm kiếm, thấy được ai đó liền cười, đưa tay lên chào, nhưng là "Chào Lâm An Minh, tôi là Trác Ân, rất vui vì gặp lại" cô chào mỗi cậu trước sự ngỡ ngàng của cả lớp.

    Cậu đang viết bài nghe thấy tên mình giật mình đứng lên, vội vàng chào "À chào cậu, tớ là Lâm An Minh" cười rất thân thiện, và cậu chợt nhớ ra "Cậu là bạn học lần trước.." trả cậu quyển nhật ký.

    Trác Ân cười nhẹ rồi trực tiếp đi đến cái bàn trống phía dưới cạnh cậu ngồi xuống, nhìn về phía cô "Chỗ này không có người, em có thể ngồi được mà, cô nhỉ?"

    Cô không trả lời mà quay lên bàn chuẩn bị bài mới, nhưng đoạn hội thoại chào hỏi lúc nãy khiến cô ngứa mắt quá.

    Giờ ra chơi suy nghĩ một lúc rồi cậu chạy xuống căn tin mua một chai nước và vài gói bim bim lên phòng học, tặng cho Trác Ân "Cảm ơn cậu vì lần trước đã trả lại giúp tớ, quyển nhật ký đó rất quan trọng"

    Mà cô vì tiết sau vẫn là tiết của cô nên cô vẫn ở trong lớp để chuẩn bị dạy, một màn cảm ơn điều thấy cả, nhưng mà.. nhật ký? Cậu nhóc viết nhật ký à?

    Trác Ân nhìn khuôn mặt điển trai mê hoặc không cầm lòng được, lần trước cô tự nhủ là sẽ không để ý cậu vì cậu có người trong lòng rồi, nhưng mà.. đáng yêu quá.

    "Không có gì, cậu thấy tôi tốt bụng sao?" Trác Ân nhìn cậu hỏi

    Cậu khó hiểu nghiêng đầu "Không phải sao, cậu tìm đến tớ để trả" đây là tốt bụng quá, nếu như ai đó nhặt được muốn trêu đùa cậu thì phải làm sao, trên đó còn có tên cậu.

    Không muốn thấy hình ảnh dưới lớp, trên bàn giáo viên âm thanh lạnh lẽo vang lên "An Minh đem tài liệu đến phòng giám hiệu giúp tôi"

    Nghe cô gọi cậu vội vàng đứng lên, tuân thủ mệnh lệnh nhưng vẫn còn biết bao ngại ngùng.

    Trác Ân ở dưới nhìn lên cô, suy nghĩ một lúc.
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...