Truyện Ngắn Dã Quỳ Vàng Rực Mùa Đông - Rancho Nguyễn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rancho Nguyễn, 15 Tháng ba 2022.

  1. Rancho Nguyễn

    Bài viết:
    19
    [​IMG]

    Tác phẩm: Dã quỳ vàng rực mùa đông

    Tác giả: Rancho Nguyễn

    * * *

    Mình vẫn còn nhớ đó là một buổi chiều giữa tháng 10 nắng hanh hao, cái nắng giao mùa không gay gắt cũng chẳng bỏng rát, kiểu như thu đi mà đông còn chưa tới. Mình và Cọ ngồi trên một ngọn đồi cao thật cao nhìn về phía làng, những ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm san sát nhau bình yên. Chúng mình cứ ngước mắt nhìn thảm dã quỳ ngoài kia, trải dọc lối đi, chạy miết lên đồi. Mình nhớ Cọ từng nói, dã quỳ là món quà đẹp đẽ nhất mà ông trời ban cho con người, cho núi đồi này. Ông thấy núi đồi này cằn cỗi, khô khốc, nên tặng sắc vàng dã quỳ trang điểm cho đẹp hơn chăng. Có thể lắm chứ.

    Ngọn đồi này, nếu đứng từ xa nhìn thì trông như một cái bát úp ngược. Một cái bát đựng đầy hoa dã quỳ. Hoa nở quanh năm suốt tháng và đặc biệt rất lâu tàn. Những cánh hoa nhỏ xíu, mượt như nhung tỏa ra từ vòng tròn nhỏ phía trong. Nhờ vậy, mình và Cọ lúc nào cũng có dịp lặng nhìn ráng chiều vàng óng mỗi ngày. Cọ bảo, màu vàng tượng trưng cho sự chia ly và thất bại. Mình không thích chia ly và ghét thất bại, nhưng không hiểu sao lại yêu cái màu vàng chói chang ấy của những đóa dã quỳ. Mình không biết.. Cho đến khi mình cảm nhận trọn vẹn thứ gọi là chia xa trong tình yêu.

    Giờ mình mới biết chữ 'xa' kia lại xa đến vậy.

    Tuổi thơ trong ký ức thanh xuân, mình sẽ giữ lại cho riêng mình và Cọ, người đã từng cùng mình đi qua thương nhớ.

    Ngôi nhà của Cọ lẩn lút sau một thị trấn nhỏ ngoại ô thành phố Đà Lạt. Cọ là hàng xóm với mình lâu lắm rồi, từ hồi còn tắm mưa chung. Nhà hai đứa chỉ cách nhau một cái hàng rào hoa giấy, thành ra mọi thứ về Cọ, mình đều biết hết, ngược lại, Cọ rất thân với mình, có gì cũng kể nhau nghe. Vậy mà không hiểu sao cũng có lúc mình ngại ngùng trước Cọ, không còn thích tắm mưa chung như ngày xưa nữa. Chú Vinh bảo: "Hai đứa già rồi, có phải con nít đâu."

    Mình cãi lại chú: "Vâng, tụi con già rồi, già hơn hồi đó nhưng trẻ hơn tương lai. Chung quy thì vẫn chưa là người lớn cơ mà."

    Chú Vinh cốc đầu mình: "Chưa là người lớn nhưng thằng Lâm đã vỡ giọng rồi, bây giờ gặp nhau chỉ có đỏ mặt với mắc cỡ thôi, đúng không?"

    Nghe chú nói mình chỉ biết cười xòa. Ừ, đúng thiệt, hồi đó thân nhau là thế, chẳng hiểu sao giờ cứ xa dần, mỗi lần gặp Cọ, à không phải gọi là Lâm chứ, Cọ là tên hồi bé của cậu ấy, lớn rồi mọi người dường như quên mất tên Cọ, chỉ mỗi mình nhớ. Nhưng bây giờ mình thích gọi cậu ấy là Lâm hơn, mỗi lần gặp cậu ấy tim mình cứ đập rộn ràng, như lời chú Vinh nói, mình hay bối rối và mắc cỡ nữa. Chắc là mình thích cậu ấy mất rồi, mà mình là con gái sao có thể nói ra điều đó với Lâm được. Cho đến bây giờ nó vẫn là bí mật của riêng mình. Và sẽ mãi là bí mật hoặc không, nhưng mình chắc chắn một ngày nào đó sẽ nói với Lâm khi mình thật sự đã đủ tự tin.

    Còn lúc này mình vẫn yêu mến cậu ấy, bằng một tình cảm trong trẻo và ấm áp.

    Đằng sau nhà mình là một khu vườn rộng lớn, trồng toàn hoa và có giàn thiên lý xanh mướt. Nghề trồng hoa có từ khi nào, mình không biết, chỉ nhớ lúc ba bốn tuổi chạy lon ton theo bố ra vườn chơi, mình đã thấy ông nội đang chăm sóc cho những thảm hoa, hoa nở rộ nhất là những tháng cuối năm khi mùa Tết bắt đầu vô tư, hăm hở mời chào.

    Mình nhớ, bố rất thích những buổi sáng ấy, những buổi sáng mở cửa ra là thấy mấy bụi hoa vàng rực nối đuôi nhau tỏa nắng dưới ánh mặt trời, sáng bừng một góc sân, một mảnh vườn. Về điểm này thì mình không giống bố, mình thích giàn hoa thiên lý hơn, đó là nơi mình và Lâm có thể ngồi hàng giờ cạnh nhau, nói đủ thứ chuyện linh tinh trên đời, từ chuyện ấu thơ cho đến trường lớp, bạn bè, rồi chuyện con chó, con mèo và ước mơ be bé dự định sẽ thực hiện trong vài năm nữa. Những câu chuyện không đầu không cuối, lan man, vụn vặt, nhưng Lâm cậu ấy thậm chí có thể dành cả buổi chiều để ngồi thu lu bên cạnh mình, khi thì nhâm nhi cốc café sữa ngọt lịm, khi thì lắng nghe một bản nhạc đang phát ra từ chiếc MP3 của mình.

    "Cái chỗ này vừa mát vừa kín đáo, hèn chi có đứa ngủ gật đến nỗi không lo làm việc." Cậu ấy thường trêu mình như thế mỗi khi mình bị mẹ mắng vì cái tội trốn ra đây ngồi suốt buổi. Nhưng nhờ vậy mà mình nhận ra Lâm có một đôi mắt biết nói. Đôi mắt ấy đã ám ảnh cả tuổi thơ mình. Đôi mắt ấy còn đẹp hơn cả mảnh trăng non đêm đêm thả từng giọt vàng xuống giàn hoa thiên lý.

    Và mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, mình đều thấy lòng mình dậy sóng. Nhưng Lâm cứ lặng lẽ bên cạnh mình như thế những ngày nắng, dịu dàng ấm áp khi cho mình đi chung ô vào những ngày mưa, mỗi khi mình buồn hay có chuyện gì đó không vui Lâm lại hỏi han ân cần. Với mình, Lâm là hàng xóm, là bạn tốt, là người đã cùng mình rong ruổi qua những năm dài tháng tận. Tình bạn đôi khi có thể bắt đầu bằng những điều đơn giản như thế.

    Năm học cuối cấp hai, cuốn mình và Lâm đi theo một quỹ đạo rộn ràng, gấp gáp. Vì phải chuẩn bị thi vào lớp mười, lại thêm liên hoan chia tay bạn cũ, trường cũ suốt bốn năm dưới mái nhà chung. Nhưng mọi thứ cũng bình yên đi qua nhẹ nhàng. Lần đó, mình quyết định học ở một ngôi trường gần nhà, còn Lâm thi đậu vào trường chuyên ở Đà Lạt cách nhà mình gần mười cây số. Khoảng cách địa lý không dài, muốn gặp cậu ấy, mình chỉ cần nhắn một tin rồi leo lên chiếc xe bus quen thuộc là có thể gặp được. Nhưng thời gian bọn mình dành cho bài vở lúc này còn nhiều hơn là gặp nhau nói chuyện phiếm, chỉ học, thi, học rồi lại thi. Dù vậy, mình và Lâm cũng đã thỏa thuận, sẽ gặp vào ngày Chủ Nhật.

    Chiều thứ bảy được nghỉ ba tiết cuối, Lâm rủ mình vào rừng Sim chơi. Rừng Sim nằm trên đường về nhà mình, cách con ngõ dẫn vào thị trấn khoảng bảy trăm mét. Rừng rộng mênh mông, hoa sim và hoa dủ dẻ mọc khắp nơi chật cả lối đi, chỉ chừa một con đường mòn nhỏ nhấp nhô và đầy sỏi.

    Lâm đi trước, mình theo sau, chúng mình vừa bước vừa dáo dác ngó nghiêng khắp các lùm cây để tìm những trái sim tím thẫm giấu trong những chiếc lá. Có khi mình lùng sục từ mấy bụi rậm còn xót lại vài bông dủ dẻ, bỏ túi áo thơm chơi. Lâm bảo dủ dẻ chỉ có vào mùa hè, mùa đông hẳn là còn xót lại thôi, nhưng nó vẫn đẹp như khi nở vậy, bông dủ dẻ màu vàng, thơm lừng mùi dầu chuối, bỏ một bông trong túi áo ba ngày sau vẫn còn thơm.

    Là Lâm nói vậy chứ mình cũng chưa thử bao giờ. Nhưng mình thích nhất là lúc nhìn Lâm đi lom khom hái sim, mắt cậu ấy láo liên tìm trái chín, còn tay thì khua khoắng các bụi cỏ cho châu chấu bay ra từng đàn coi chơi, mà bọn châu chấu hiểu ý nhau lắm chúng bay theo hàng trông rất đẹp mắt. Ngoài hái sim và tìm bông dủ dẻ, mình còn hái rau dền nữa. Rau dền ở đây mọc vô số, chúng sinh sôi nảy nở bất tận. Lần nào vào đây, mình và Lâm cũng mang về cả giỏ để nấu canh ăn đến phát ngán.

    Suốt những năm tuổi thơ, rau dền có lẽ là hình ảnh mình nhớ nhất với Lâm. Mình nấu canh rau dền nhạt nhẽo, ngược lại cậu ấy nấu rất ngon, thơm và ngọt, lần nào nấu xong Lâm cũng mang qua cho mình một tô nhưng không lần nào mình ăn hết, vậy là tụi mình cùng chia đôi tô canh đó và sau này còn chia đôi những thứ linh tinh khác nữa trong cuộc sống.

    Hai năm đầu cấp ba qua đi nhẹ nhàng, không quá nhiều âu lo. Nhưng năm lớp Mười Hai khiến mình suy nghĩ nhiều nhất. Một năm hầu như mình chỉ biết sống trên mây. Mình mơ mộng, mình hay nhớ Lâm, mình trở nên kỳ quái vì thích nói chuyện một mình, lúc nào cũng mong cậu ấy về gặp mình thôi. Nhưng cả năm rồi Lâm chưa về thị trấn lần nào. Mình thì không thể cứ suốt ngày gọi điện, nhắn tin cho cậu ấy, chỉ biết nhìn thảm dã quỳ sau nhà, lòng buồn thỉu buồn thiu. Trong một đêm giữa tháng 11 vắng lặng, mình chong đèn ngồi viết Trở về ngày thơ ấu.

    Có những điều muốn nói cho cậu biết

    Nhưng rốt cuộc mình chẳng nói được gì

    Có những điều không muốn kể với cậu

    Lại bắt cậu ngày nào cũng phải nghe

    Nhớ ngày xưa tuổi nhỏ

    Mình và cậu bên nhau

    Kể biết bao chuyện vui

    Chuyện trên trời, dưới đất

    Chuyện linh tinh, vụn vặt

    Lòng có ngại gì đâu

    Bây giờ sao khó quá

    Chẳng dám nhìn mắt cậu

    Nói thế nào đây nhỉ

    Cho cậu hiểu lòng mình

    Nếu biết là như thế

    Thì chẳng muốn lớn lên

    Thà cứ như ngày xưa

    Tụi mình cùng rong chơi.

    Hay có những lá thư mình viết mà chưa bao giờ được gửi đi, chúng cứ lặng lẽ nằm gọn trong ngăn bàn.

    Sáng nay trời bất chợt đổ mưa, Lâm à. Mưa cuối mùa không lớn lắm, chỉ lất phất thôi nhưng cũng làm ai đó ướt nhẹp khi ra đường mà quên mang áo mưa. Cái thị trấn nhỏ bé này rồi cũng đi qua những ngày mưa gió buồn bã như thế. Mỗi lần nhìn mưa mình lại nhớ cậu, Lâm à. Hóa ra nỗi nhớ cũng mong manh thật, như thấy mưa nhỏ từng giọt xuống giàn hoa thiên lý và màu vàng ấy lại được hồi sinh lần nữa từ những giọt mưa buồn bã ấy. Cậu còn nhớ có lần đã hỏi mình, thế nào mới là bình yên. Có lẽ bình yên là một buổi sáng nào đó nhìn thấy nụ cười của cậu, thấy người mình thương lặng lẽ ngồi bên cạnh mình. Rồi cậu sẽ kể cho mình nghe những mẩu chuyện nho nhỏ mà cậu đã góp nhặt được..

    Mình cũng không nhớ đó là lá thư thứ bao nhiêu mình viết cho Lâm. Bên chiếc bàn gỗ có khung cửa nhìn ra một khu vườn rộng. Tháng 11 chỉ vừa đến. Ở góc phòng, máy đĩa phát nhạc rè rè da diết với Xa rồi mùa đông. Có mấy câu mình nhớ như in.

    Ơi, dòng sông bây giờ tóc gió thôi bay. Ơi, mùa đông môi hồng chợt nhớ cơn say. Chiều không chút nắng mây bay lặng lẽ bên đời, xa anh đã mấy đông rồi, sông xưa buồn nhớ cánh chim trời..

    Như một thói quen ngày cũ, bất cứ khi nào rảnh rỗi mình lại lôi giấy bút ra viết thư cho Lâm. Những lá thư nằm gọn trong ngăn bàn, chưa bao giờ được gửi đi. Nhưng mình cũng không nỡ bỏ nó. Mình có cảm giác qua từng chặng thời gian, những lá thư hệt như sợi chỉ nối dài những mùa ký ức của mình và Lâm ở thị trấn nhỏ bé này.

    Gấp lại những lá thư đã viết, mình nằm lên giường. Cửa sổ vẫn mở nguyên, ánh trăng màu dát bạc trên bầu trời không một gợn mây, xuyên qua ô cửa, chiếu thẳng vào chỗ mình nằm tạo nên một thứ ánh sáng kỳ ảo mờ mờ sắc tím. Mỗi lần đọc lại những lá thư, mình lại nhận về một góc nhìn khác dành cho Lâm. Có thể cậu ấy sẽ không đọc hoặc không bao giờ biết đến những lá thư này. Nhưng nếu Lâm vô tình đọc được thì sẽ thế nào. Cứ suy đi nghĩ lại điều đó, mình mở lá thư ra đọc lại mấy dòng cuối. Không cần bật đèn, ánh trăng tròn sáng vằng vặc đủ soi rõ chữ. Nhưng lần này mình thấy nhớ Lâm quá. Sao vậy nhỉ. Có lẽ do bóng trăng ngoài kia sáng như ban ngày chăng.

    Gió lạnh tràn qua khe cửa. Rồi mình ngủ. Không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trên tay vẫn nắm chặt lá thư đang viết dở dang từ cây bút chì nhỏ xíu. Mình thức dậy vào một buổi sáng có tiếng gọi của bé Thơm. Bé Thơm là em họ mình, là con gái duy nhất của chú Vinh. Bé Thơm gọi mình dậy để cùng đi hái dâu sau vườn cà phê nhà chú Vinh. Những quả dâu tây xanh mướt, đỏ mọng ngọt sương như tạo cảm giác thích thú cho mình và bé Thơm, cạnh đó nở đầy hoa bồ công anh, hoa nhỏ màu trắng mong manh đến lạ kỳ, nhưng cũng không bằng vườn cà phê ngút ngàn trước mắt mình.

    Vườn cà phê này là của chú Vinh, chú trồng từ hồi bé Thơm mới một tuổi, giờ bé Thơm đã sáu tuổi. Trải qua bao mùa cà phê chông chênh mà chú vẫn quyết tâm gắn bó đời mình với cây cà phê, bởi đơn giản, mảnh vườn này là kỷ niệm của chú và người vợ đã mất và mùa cà phê đã trở thành một khoảng thời gian bận rộn quen thuộc.

    Mình nhớ hồi đó, cứ đến nghỉ hè là mình và Lâm lại bám rễ ở vườn cà phê nhà chú Vinh. Chú hiền lắm, vui tính và hài hước nữa, mình nghe mọi người nhận xét vậy. Chú hay chỉ cho bọn mình cái này, cái kia, từ cách hái cà phê sao cho nhanh đến cách phơi cà phê như thế nào, rồi tới công đoạn rang, xay làm sao để cà phê vẫn giữ trọn mùi thơm. Đặc biệt chú Vinh pha cappuccino rất tuyệt. Mình không có bàn tay khéo léo như chú nhưng những kinh nghiệm chú truyền lại cho mình khiến mình yêu cây cà phê từ lúc nào, chẳng rõ.

    Có những buổi chiều ngập nắng, mình và Lâm đứng ở vườn cà phê rồi cùng nhau dõi mắt xa xăm, hít đầy mùi thơm từ hoa cà phê tỏa ra ngào ngạt, những trái nhỏ xíu treo lủng lẳng dưới những cây cà phê lâu năm. Cuộc sống ở đây thật bình yên đến mức mình chẳng bao giờ nghĩ sẽ phải rời xa thị trấn này.

    Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng mình. Mình đâu thể ích kỷ bắt Lâm từ bỏ ước mơ của cậu ấy. Lâm mơ ước trở thành nhà báo được đi khắp nơi, được trải nghiệm những điều mới mẻ, cậu ấy muốn viết thật nhiều về đất nước, con người trên dải đất hình chữ S này. Vạch ra một kế hoạch cuộc đời như Lâm, thật ý nghĩa. Chỉ là mình cảm giác một mùa chia xa nữa đang đến gần, như ngày ấy Lâm đậu vào trường chuyên học ở Đà Lạt.

    Mùa hè tuổi 18, khi mình vừa tốt nghiệp xong cấp ba thì chú Vinh có việc xuống Sài Gòn, chú đi hai tháng và nhờ mình trông bé Thơm. Lâm cũng theo chú xuống Sài Gòn, cậu vừa nhận giấy báo nhập học của trường Đại học Khoa học Xã hội Nhân văn TPHCM.

    Thị trấn giờ chỉ còn lại mình và bé Thơm, nỗi buồn cứ lẩn khuất đâu đó nhất là vào những ngày cuối đông lành lạnh này. Một buổi sáng tháng 12, mình lên đồi ngồi ngắm dã quỳ mờ sương đang ấp ủ trong hơi lạnh của núi rừng cao nguyên. Dã quỳ đẹp quá! Chắc loài hoa ấy cũng phải chống chọi mãi với mùa đông để dâng cho đời một màu vàng óng ánh, giúp người ta xua đi cái lạnh, làm ấm áp mọi tâm hồn, đồng nghĩa như mình sẽ có một mùa đông ủ đầy nhựa sống đón xuân mới đâm chồi.

    "Sao chị không gọi em dậy đón bình minh với chị." Mình suýt giật thót bởi cái chạm tay khẽ khàng của bé Thơm. Quay lại, bé Thơm đã ngồi phịch xuống bên cạnh mình. Mình lắc lắc hai bím tóc nó.

    "À, tại chị thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi em dậy. Chị hứa ngày mai sẽ đón bình minh với em.. nha.

    " Nhưng nếu có anh Lâm ở đây thì vui hơn. Em nhớ anh Lâm lắm, khi nào anh Lâm về vậy chị. "

    Câu hỏi của bé Thơm làm mắt mình cay xè, không biết phải trả lời thế nào nữa. Mình nén tiếng nấc. Hình ảnh Lâm vẫn đây, nụ cười của cậu ấy vẫn đây và cả cái nắm tay thật ấm vẫn đây. Rất gần. Nhưng mắt mình cứ đỏ hoe.

    " Cậu chỉ cười thôi, đừng khóc nhé. Vì cậu cười trông rất đẹp. " Lâm đã dặn vậy đó mà sao dã quỳ cứ long lanh thế này.. Mình ôm bé Thơm vào lòng, tự nhiên thấy thương nó quá. Nó là quà tặng tình yêu của chú Vinh, là sự nối dài số phận không may của mẹ nó. Ngay từ lúc chào đời, bé Thơm đã mất mẹ, mình và Lâm trở thành hai người bạn đầu đời của nó. Cứ mỗi lần ngồi nhìn bé Thơm chơi đùa cùng Lâm, lòng mình không khỏi bâng khuâng, mình biết nếu một ngày nào đó Lâm đi xa chắc nó buồn lắm, mà nó thì có bao giờ nói với mình đâu. Giá như bé Thơm còn mẹ, nó sẽ hạnh phúc lắm.

    Mới đó mà đã ba năm rồi, mình giờ đang quản lý một tiệm hoa tươi ở trung tâm thành phố Đà Lạt. Được sự ủng hộ từ chú Vinh và bố, mình thấy có thêm động lực, niềm tin để gắn bó với công việc này hơn. Dần dần tiệm hoa của mình cũng đi vào một quỹ đạo ổn định, công việc kinh doanh khá suôn sẻ.

    Những lúc rảnh rỗi, mình lại rủ bé Thơm ra ngồi dưới dàn hoa thiên lý chơi ô ăn quan, để nó thôi có cảm giác nhớ Lâm. Nhưng nhìn tay nó rải sỏi mà hồn mình ngẩn ngơ, cứ ngỡ trước mặt mình là cậu bạn ấu thơ năm nào. Những lúc ấy, mình bồn chồn khắc khoải như người cõi trên, bé Thơm cứ lắc cánh tay mình hoài để nhắc mình chơi tiếp. Thi thoảng mình cũng hay dẫn bé Thơm vào rừng hái sim. Mình len lỏi giữa những bụi sim tím mà như len lỏi giữa những kỷ niệm ngày xưa. Bé Thơm đi bên cạnh mình, hồn nhiên ca hát. Cứ mỗi lần tìm thấy một trái sim chín mọng giấu sau mấy cành lá um tùm, là nó lại reo lên hớn hở, hai túi đầy cả sim. Nhưng chỉ thoáng chốc, bé Thơm đã ăn hết. Mình hái thêm nữa thì nó bảo ngán rồi. Và ngồi bệt xuống bụi dủ dẻ đang nở hoa vàng rực, mình cũng ngồi xuống cạnh nó, dủ dẻ hôm nay bỗng dịu dàng và thân thiết hơn xưa. Màu vàng không còn là màu hoa tuổi thơ nữa, bây giờ nhìn chúng lạ lẫm như muốn nói điều gì.

    Mình quay sang bé Thơm, thấy nó đang chống tay lên cằm suy tư, chẳng biết nó có nghĩ như mình không, rằng, rừng sim đã đổi thay hay lòng người đã thay đổi. Ba năm rồi mình không có tin tức gì của Lâm, cũng không biết cậu ấy sống thế nào. Mình đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì bé Thơm đột nhiên quay lại, nó níu áo mình.

    " Gần tối rồi, về đi chị. "

    " Ừ, chị biết rồi. "

    Mình mỉm cười nắm tay nó đứng lên. Hai cái bóng bước đi lặng lẽ, an nhiên như nỗi buồn chưa từng tồn tại bao giờ. Trong ráng chiều vàng óng ngoài kia, chợt mình nhận ra mình và bé Thơm sinh ra trong cuộc đời này là để ở cạnh nhau.

    Mai anh đào đã rụng gần hết, mầm xanh đang lên chồi nảy lộc khắp các tán cây, mùa xuân bắt đầu len lỏi vào từng ngôi nhà ở thị trấn này.

    Chiều nay, mình có chút việc nên đóng cửa tiệm hoa sớm. Nhờ vậy mà mình nghe được cuộc nói chuyện giữa bố và chú Thoảng (bố Lâm). Và mình suýt trượt chân xuống nền gạch khi nghe chú Thoảng nói Lâm đang nằm viện do gặp tai nạn hai tháng trước, bác sĩ thông báo có thể đôi mắt của Lâm sẽ bị mù vĩnh viễn. Mình đã từng mong gặp lại cậu ấy biết bao, vậy mà gặp lại rồi, lại trong hoàn cảnh thế này.

    " Nó không nhìn thấy được gì nữa, anh à! "Mình sửng sốt trước lời chú Thoảng nói với bố mình.

    Chú nói mà nước mắt chảy ngược vào tim. Mình thấy tim mình như co thắt lại. Trong một phút, mình khẽ ngước nhìn lên trời, giữa rừng chiều nhạt nắng, mọi thứ vẫn đẹp lạ lùng, nhưng kỷ niệm tuổi thơ lần về dưới chân khiến mình đau buốt. Nhất là khi nghe lại giọng nói trầm ấm của Lâm." Mình về rồi nè, cậu có nhớ mình không? " Giọng nói tha thiết ấy nghe như buổi chiều đi qua xào xạc. Mình hạnh phúc lắm, nhưng không phải hạnh phúc nào cũng là nụ cười, có cả nước mắt trong đó nữa.

    Một buổi chiều cuối tháng 12, mình dẫn Lâm trèo lên một ngọn đồi cao thật cao rồi nhìn về phía làng. Mình cứ ngước mắt nhìn thảm dã quỳ ngoài kia, trải dọc lối đi, chạy miết lên đồi. Vừa nhìn mình vừa kể cho cậu ấy nghe mọi thứ đã thay đổi thế nào sau ba năm, rằng, thị trấn của tụi mình giờ hiện đại lắm, những ngôi nhà khang trang nằm san sát nhau bình yên, mùa này Đà Lạt đang bước vào mùa hoa dã quỳ vàng rực khắp các ngã đường.

    " Cậu biết không, mình yêu dã quỳ lắm như yêu cậu vậy. Cái vẻ đẹp kiêu sa pha chút hoang dại của loài hoa ấy như sưởi ấm lòng mình cho những năm tháng không có cậu ở bên. Thị trấn này luôn mong cậu về, dù cậu có thế nào thì mọi người vẫn yêu cậu, mình và bé Thơm vẫn yêu cậu, cậu nhớ điều đó nhé, Lâm! " Không biết Lâm có nghe thấy những lời này không mà đôi mắt cậu xa xăm, vô định, từ hai khóe mắt rớt xuống những giọt nước long lanh. Mình nắm tay Lâm thật chặt.

    " Này, cậu khóc đấy hả? "

    Cậu ấy quay lại, vừa kịp lấy tay dụi vào mắt mấy cái, kiểu như cho bụi rớt xuống.

    " Không, mình có khóc đâu, là bụi bay vào mắt đó. "

    " Biết ngay cậu sẽ nói vậy mà. Nhưng thôi, bỏ qua cho cậu đó. Bây giờ thì cười lên đi. Chẳng phải cậu từng bảo mình không được khóc, chỉ cười thôi sao, giờ mình muốn cậu làm điều đó. "

    " Ừ, cậu nói đúng, dù có thế nào thì bọn mình vẫn phải tiếp tục sống. Đôi khi mình ước mình dũng cảm hơn để có thể đối mặt với những chuyện không vui này.

    Và cậu ấy đã cười thật, Lâm quay sang nhìn vào mắt mình, thật lâu, chỉ cần Lâm vui và hạnh phúc, đó là niềm an ủi lớn nhất.

    "Cảm ơn cậu, An à!"

    "Vì điều gì?"

    "Vì tất cả.. vì ký ức tuổi thơ chưa bao giờ mất đi trong trái tim mình. Và, vì mình yêu cậu, yêu rất nhiều, cậu có biết không?"

    Mình định một ngày nào đó sẽ nói ra tình cảm của mình dành cho Lâm, nhưng giờ có lẽ không cần nữa. Mình ôm chầm cậu ấy trong vòng tay mình, một cái ôm sẽ nói lên tất cả, mình tin Lâm sẽ hiểu và tin trái tim mình đã sẵn sàng bước qua một mùa thật mới.

    Mình chưa bao giờ tự hỏi tình cảm giữa mình và Lâm là gì, không cần thiết phải gọi tên tất cả, nhất là khi bọn mình đang sống yêu thương, mỗi ngày đều yêu thương và đặc biệt khi lòng mình đã tự do thư thái rồi. Năm năm hay mười năm hay nhiều hơn thế nữa, thị trấn này vẫn như thế, tình cảm của mình vẫn nguyên vẹn đọng lại trong ký ức đầy những kỷ niệm đẹp đẽ. Ừ, sẽ là như thế, như dã quỳ vàng rực mùa đông.

    Đây là mùa đông đầu tiên mình và Lâm ở cạnh nhau. Được sống trong ngôi nhà thân yêu và ăn những món ăn ngon thật là hạnh phúc. Bọn mình bắt đầu trở lại với những thói quen cũ của bản thân. Mình thường xuyên dậy sớm hơn, cùng Lâm tập thể dục và giúp ông tưới nước mấy bụi hồng trước ngõ. Thỉnh thoảng mình cũng rủ Lâm và bé Thơm đi hái dâu sau vườn cà phê nhà chú Vinh, Lâm háo hức lắm, dù không nhìn thấy nhưng cứ mỗi lần tìm được một trái dâu chín mọng là cậu lại đưa lên mũi ngửi trước khi đưa cho mình. Mình mỉm cười nhìn Lâm mà mắt cứ rưng rưng.. Hôm qua, mình nghe loáng thoáng chú Thoảng nói với bố mình sẽ cho Lâm sang Singapore một thời gian, chú hy vọng với sự chăm sóc nhiệt tình của chú Út Lâm và các bác sĩ ở đây, Lâm sẽ nhìn thấy lại, mình cũng mong như vậy. Chỉ là.. giờ mình mới cảm nhận trọn vẹn thứ gọi là chia xa trong tình yêu.

    Có hơi buồn một chút. Nhưng rõ ràng chẳng có điều gì hạnh phúc bằng việc Lâm sẽ thấy lại ánh sáng, mình sẽ lại được nhìn thấy đôi mắt bình yên của cậu ấy và nụ cười ngây ngô ngày nào.

    Sáng nay, mình dậy rất sớm. Bố mẹ mình và chú Vinh đều ra sân bay tiễn Lâm. Mình và bé Thơm ở nhà, bọn mình chỉ gặp nhau một chút trước khi cậu ấy ra sân bay.

    "Thực tình mình không muốn nhìn thấy cảnh chia ly." Tối qua Lâm nói với mình như thế. Cậu ấy ngừng một lúc rồi nói tiếp. "Mình sẽ trở về, cậu yên tâm nha. Vì mình đã biết nơi thật sự cần gửi những nỗi nhớ của mình. Vì đó là cậu, nên mình sẽ không bao giờ để chúng phải chia xa nữa đâu. Mình hứa chắc đấy.."

    Mùa nối mùa cứ thế qua đi, lặng lẽ.

    Mình quyết định không liên lạc với Lâm từ dạo đó. Dù có lúc nhớ cậu ấy đến quay quắt nhưng mình nhận ra như vậy là tốt nhất. Mình đang lấp đầy cuộc sống của mình bằng những công việc bận rộn, không tên khác nhau, thời gian bây giờ mình ở tiệm hoa còn nhiều hơn là ở nhà, nhưng hễ rảnh rỗi mình lại chạy xe về nhà phụ ông mấy việc lặt vặt sau vườn hay vào bếp phụ mẹ nấu cơm, có khi mình đón bé Thơm từ trường về rồi hai chị em vào rừng Sim chơi. Bé Thơm giờ đã lớn, nó chẳng thích hái sim ăn như hồi xưa nữa.

    Trong những trò chơi tuổi thơ, nó chỉ còn thích mỗi trò hái bông dủ dẻ nhét đầy hai túi áo như để nghe mùa hạ đang về. Vậy đó. Có những chiều mình và bé Thơm đi lang thang qua các nẻo rừng rậm, mênh mông, chỉ là.. để lắng nghe tiếng gió như một khúc ca khẽ khàng lướt qua vai, để lơ đãng nghe chim hót trong cành lá, và để bồi hồi dõi theo những bông hoa dại đang rụng đầy trên bãi cỏ ven suối. Bé Thơm biết mình buồn nên nó im lặng, ánh mắt nó cũng buồn như mình vậy.

    Mình khẽ thở dài, rồi nắm tay bé Thơm bước đi. Trên đầu mình, một chiếc máy bay vừa bay qua..


    The End
     
    Cuộn LenNhi cute thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...