

Tôi muốn nói cho cậu nghe vài câu chuyện nhỏ, hát cho cậu nghe vài bài ca. Kể về tôi thôi. Chỉ tôi mà thôi.
* * *
Về những ngày giông bão. Giống như ngày nhỏ. Mỗi khi tôi buồn trời sẽ đổ cơn mưa.
Một ngày đẹp trời nhiều nắng
Người nói rằng trời không trong xanh
Tôi lại tự hỏi vì sao lại thế..
Thật ra tôi đã hiểu rồi,
Khi lời cảm ơn lại được đặt cạnh lời xin lỗi
Tôi biết rằng cậu muốn rời đi,
Để lại lí do rằng cậu không đủ tốt,
Bỏ tôi lại, bỏ tôi ở sau
Tôi từng nghĩ rằng mình là đặc biệt
Bởi tôi thấy mình đã đủ cố gắng
Bởi tôi nghĩ chỉ cần chân thành
Sẽ đổi lại được điều ước tương đương
Tôi từ nhỏ đã vốn kiệm lời
Quanh quẩn vào ra chỉ trong một thế giới
Có đôi khi tôi nghĩ tại sao lại như vậy
Câu trả lời luôn là "tôi sợ".
Thế giới của tôi chỉ hai màu đen trắng
Lùi một bước là khóc, tiến một bước là cười
Tôi nghĩ bản thân mình là đủ
Lại không ngờ mình tham vọng nhiều hơn thế
Chẳng qua là không có người tình nguyện hiểu,
Cũng tình nguyện bên cạnh tôi
Tôi muốn được chơi như bao bạn nhỏ
Tôi muốn được yêu như hồi còn bé
Từng giấc mơ có người hát,
Từng đêm có người ở cạnh,
Chỉ cần cười và bật khóc như đứa trẻ
Tôi không thể nhớ rằng từ khi nào,
Thứ tôi tâm niệm lại xa càng xa
Bị đánh không khóc, tự cho mình là giỏi
Sau này mới biết, là không muốn để người khác thấy
Tôi nhớ có những lần mình chết lặng
Cảm giác đâu cũng không thuộc về
Một bài văn về bố cũng làm tôi khóc
Một sự dịu dàng nho nhỏ cũng khiến tôi nhớ cả đời
Tôi học cách im lặng và nhẫn nại
Đêm từng đêm, nước mắt rơi
Cuộc sống dạy tôi cách tự lập,
Gia đình dạy tôi cách trưởng thành,
Đau đớn khiến tôi phải mạnh mẽ
Không ai thấy và muốn thấy
Một đứa trẻ không ai hiểu và muốn hiểu.
Tôi đã lớn lên trong những năm tháng như thế
Để rồi những ngày sau, là những ngày bắt đầu..
Những vết thương dài không dứt và bầm dập
Đã có khoảnh khắc
Tôi ước gì mình chưa được sinh ra.
* * *
Về những ngày giông bão. Giống như ngày nhỏ. Mỗi khi tôi buồn trời sẽ đổ cơn mưa.
Một ngày đẹp trời nhiều nắng
Người nói rằng trời không trong xanh
Tôi lại tự hỏi vì sao lại thế..
Thật ra tôi đã hiểu rồi,
Khi lời cảm ơn lại được đặt cạnh lời xin lỗi
Tôi biết rằng cậu muốn rời đi,
Để lại lí do rằng cậu không đủ tốt,
Bỏ tôi lại, bỏ tôi ở sau
Tôi từng nghĩ rằng mình là đặc biệt
Bởi tôi thấy mình đã đủ cố gắng
Bởi tôi nghĩ chỉ cần chân thành
Sẽ đổi lại được điều ước tương đương
Tôi từ nhỏ đã vốn kiệm lời
Quanh quẩn vào ra chỉ trong một thế giới
Có đôi khi tôi nghĩ tại sao lại như vậy
Câu trả lời luôn là "tôi sợ".
Thế giới của tôi chỉ hai màu đen trắng
Lùi một bước là khóc, tiến một bước là cười
Tôi nghĩ bản thân mình là đủ
Lại không ngờ mình tham vọng nhiều hơn thế
Chẳng qua là không có người tình nguyện hiểu,
Cũng tình nguyện bên cạnh tôi
Tôi muốn được chơi như bao bạn nhỏ
Tôi muốn được yêu như hồi còn bé
Từng giấc mơ có người hát,
Từng đêm có người ở cạnh,
Chỉ cần cười và bật khóc như đứa trẻ
Tôi không thể nhớ rằng từ khi nào,
Thứ tôi tâm niệm lại xa càng xa
Bị đánh không khóc, tự cho mình là giỏi
Sau này mới biết, là không muốn để người khác thấy
Tôi nhớ có những lần mình chết lặng
Cảm giác đâu cũng không thuộc về
Một bài văn về bố cũng làm tôi khóc
Một sự dịu dàng nho nhỏ cũng khiến tôi nhớ cả đời
Tôi học cách im lặng và nhẫn nại
Đêm từng đêm, nước mắt rơi
Cuộc sống dạy tôi cách tự lập,
Gia đình dạy tôi cách trưởng thành,
Đau đớn khiến tôi phải mạnh mẽ
Không ai thấy và muốn thấy
Một đứa trẻ không ai hiểu và muốn hiểu.
Tôi đã lớn lên trong những năm tháng như thế
Để rồi những ngày sau, là những ngày bắt đầu..
Những vết thương dài không dứt và bầm dập
Đã có khoảnh khắc
Tôi ước gì mình chưa được sinh ra.