Tôi muốn nói cho cậu nghe vài câu chuyện nhỏ, hát cho cậu nghe vài bài ca. Kể về tôi thôi. Chỉ tôi mà thôi. * * * Về những ngày giông bão. Giống như ngày nhỏ. Mỗi khi tôi buồn trời sẽ đổ cơn mưa. Một ngày đẹp trời nhiều nắng Người nói rằng trời không trong xanh Tôi lại tự hỏi vì sao lại thế.. Thật ra tôi đã hiểu rồi, Khi lời cảm ơn lại được đặt cạnh lời xin lỗi Tôi biết rằng cậu muốn rời đi, Để lại lí do rằng cậu không đủ tốt, Bỏ tôi lại, bỏ tôi ở sau Tôi từng nghĩ rằng mình là đặc biệt Bởi tôi thấy mình đã đủ cố gắng Bởi tôi nghĩ chỉ cần chân thành Sẽ đổi lại được điều ước tương đương Tôi từ nhỏ đã vốn kiệm lời Quanh quẩn vào ra chỉ trong một thế giới Có đôi khi tôi nghĩ tại sao lại như vậy Câu trả lời luôn là "tôi sợ". Thế giới của tôi chỉ hai màu đen trắng Lùi một bước là khóc, tiến một bước là cười Tôi nghĩ bản thân mình là đủ Lại không ngờ mình tham vọng nhiều hơn thế Chẳng qua là không có người tình nguyện hiểu, Cũng tình nguyện bên cạnh tôi Tôi muốn được chơi như bao bạn nhỏ Tôi muốn được yêu như hồi còn bé Từng giấc mơ có người hát, Từng đêm có người ở cạnh, Chỉ cần cười và bật khóc như đứa trẻ Tôi không thể nhớ rằng từ khi nào, Thứ tôi tâm niệm lại xa càng xa Bị đánh không khóc, tự cho mình là giỏi Sau này mới biết, là không muốn để người khác thấy Tôi nhớ có những lần mình chết lặng Cảm giác đâu cũng không thuộc về Một bài văn về bố cũng làm tôi khóc Một sự dịu dàng nho nhỏ cũng khiến tôi nhớ cả đời Tôi học cách im lặng và nhẫn nại Đêm từng đêm, nước mắt rơi Cuộc sống dạy tôi cách tự lập, Gia đình dạy tôi cách trưởng thành, Đau đớn khiến tôi phải mạnh mẽ Không ai thấy và muốn thấy Một đứa trẻ không ai hiểu và muốn hiểu. Tôi đã lớn lên trong những năm tháng như thế Để rồi những ngày sau, là những ngày bắt đầu.. Những vết thương dài không dứt và bầm dập Đã có khoảnh khắc Tôi ước gì mình chưa được sinh ra.
Bấm để xem Năm dài tháng rộng, tất cả đều là khởi đầu Tôi ước rằng mình sẽ quên, Chỉ là tôi biết đó là điều không thể.. Sau này nếu không còn tồn tại nữa, Tôi muốn được đi ra biển, trở về biển, hòa vào biển. Vì biển có vị mặn, tôi cũng sẽ không biết rằng mình khóc, Đêm dài thật dài, tôi không buồn ngủ, Tôi kể chuyện cậu nghe, Chỉ là chuyện không được vui, Xin cậu cũng đừng buồn. Tôi có thể ôm cậu không? Tôi cảm thấy rất lạnh. Chuyện là.. Tôi vốn có một nhóc em kém mình một tuổi, Nhưng khác với tôi, em ấy không được ra đời Là bà nội nói, là vì tôi Tôi nhớ, nhớ rất lâu, nhớ đến tận bây giờ.. Hồi nhỏ bố hay ru tôi ngủ, ôm tôi vào lòng, tôi ngủ rất ngon Có những lần tôi đau bụng cả đêm, cũng là cả đêm bố nằm đấm lưng, tôi cũng vẫn nhớ, sẽ nhớ cả đời Nhưng lớn lên thêm chút, giữa chúng tôi, đi ngày càng xa, Tôi vẫn còn nhớ cảm giác bàn tay bố in trên má tôi, Những lời bố nói, những lần bố chửi.. Tôi đau lắm, cũng nhớ rất lâu. Sau này, có một lần đọc một bài văn mẫu về bố, Tôi chợt bật khóc, Tôi đã ước, ước gì mình là người trong câu chuyện.. Tôi có một chị gái, chị rất thương tôi, hồi nhỏ còn hay nướng khoai cho tôi Nhưng nhóc con là tôi ăn rồi còn đi mách lẻo, Là một đứa trẻ lẻo mép.. Tôi thương chị, nhưng cũng sợ chị Chị dạy tôi học, giặt quần áo, nấu bữa cơm Chị làm nhiều lắm, nhưng cũng rất nghiêm khắc Chị đánh rất đau, bởi vậy tôi sợ.. Thật ra, có những lần chị hiểu nhầm tôi Chị tức giận, tôi khóc.. nhưng tôi hiểu, Chị vất vả nhiều rồi. Vậy nên, tôi im lặng. Sau này, chị bị bệnh, căn bệnh cướp đi của chị nhiều thứ, không giống tôi, Ngay từ nhỏ đã rất khỏe mạnh, khỏe đến đáng chán ghét. Chị phải dừng việc học, vì sức khỏe. Chị yêu nhưng không thể có được trọn vẹn. Chị khóc, tôi cũng khóc. Căn bệnh của chị khiến tất cả đều nghĩ, chị sẽ sống vậy mãi. Tôi cũng thế, Tôi nói tôi sẽ xây nhà, sau đó hai chị em cùng ở.. Thật ngây thơ, nhưng tôi không nói dối. Chị từng là động lực sống của tôi. Bây giờ chị tôi kết hôn rồi, tôi rất vui. Tôi mong chị sẽ thật vui vẻ. Mẹ của tôi, là một người phụ nữ vất vả, bà có đầy đủ phẩm chất của một người phụ nữ.. Tôi yêu mẹ, nhưng cũng giận mẹ.. Vì, có những lần, tôi cảm thấy, mẹ không thể lắng nghe tôi.. Tôi không hẳn là một học sinh ưu tú, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng để trở nên tốt hơn, Tự tạo cho mình áp lực, tôi cảm thấy mình vẫn ổn Nhưng thực tế thì không, Có những lần, tôi chỉ cảm thấy chết lặng Cho dù là học tập hay gì đi chăng nữa * * * Những câu chuyện dông dài, nhưng chưa được kể hết. Hôm nay đến đây thôi, Vào một ngày đẹp trời, tôi sẽ lại kể.
.. 23: 20 Tớ muốn biến mất, ngay lúc này, ngay bây giờ, ngay hiện tại. Tớ lại làm thêm chuyện ngu ngốc nữa Tớ muốn trốn chạy, trốn khỏi nơi này, trốn khỏi tất cả Tớ muốn bị lãng quên Có những nỗi sai tớ không thể thay đổi, tớ đã ước, mình không được sinh ra. Nhưng tớ đã hình thành, không thể xóa bỏ dễ dàng. Tớ cần phải chịu trách nhiệm. Tớ ước gì, bản thân có thể, giả câm giả điếc giả mù Không nghe không thấy không nhìn không mở miệng Thế giới này có lẽ sẽ yên bình đi. Xin lỗi cả thế giới vì tôi đã sinh ra. Xin lỗi tất cả vì sự tồn tại này. Xin lỗi thầy ấy.. Xin lỗi mọi người.. Và thật sự cảm ơn.