Cười Võ Quảng Cánh rừng ban mai trở lại im lặng. Loài vật mệt mỏi vì cơn nắng gắt đã nép trong các hang hốc và bụi bờ. Thỏ nằm lim dim mắt, chợt nghe một tiếng "Ào!". Thế giật mình, hoảng hốt. Tất cả chung quanh như vừa sụp đổ tan tành. Thỏ đâm đầu bỏ chạy, chạy thục mạng, chẳng biết trời đất gì nữa. Chợt Thỏ ngã lăn quay. Thì ra Thỏ vừa va vào Lừa. Lừa hỏi: - Gì mà hốt lên như thế? - Trời sụp! - Sụp đâu? - Chỗ cây mít kia kìa! Lên biết tính Thỏ hay hoảng, muốn đến chỗ cây mít xem sự thế ra sao. Thỏ lại chạy cuống cuồng. Chợt Thỏ đâm sầm vào Gấu. Gấu chộp lấy tai Thỏ: - Phải vặt đôi tại này mới được! - Trời sụp! Trời Sụp! Phải chạy! Gấu thả Thỏ ra: - Sụp đâu? - Chỗ cây mít kia kìa! Nói xong Thỏ lại chạy. Gấu đủng đỉnh tìm đến chỗ cây mít. Thỏ đang chạy lại ngã lăn quay. Thì ra Thỏ vừa vấp vào lợn. Lợn cũng ngã chúi. Lợn thét: - Gì mà khiếp vậy? - Trời sụp! Trời sụp! - Sụp đâu? - Chỗ cây mít kia kìa! Thỏ lại chạy, lại chạy! Chợt Thổ lao vào Voi. Voi hỏi: - Gì vậy? - Trời sụp! Trời sụp! Tôi phải chạy! - Sụp đâu? - Kia kia! - Tao phái đến xem chỗ Trời sụp. Mày phải quay lại đưa tao đến đó. - Khiếp quá! - Nếu mày lưỡng lự, tạo sẽ vặt bớt hai chân.. Cực chẳng đã, Thổ đành phải đưa Voi đến xem chỗ Trời sụp. Dọc đường Thỏ gặp Lừa, Gấu, Lợn, Hươu, Nai và nhiều loài vật khác nghe đồn Trời sụp cũng dắt nhau đi xem. Khi đến nơi, cả bọn chỉ thấy có một quá mít chín rơi từ trên cây xuống bị nát. Nhiều mảnh vỏ mít, mới mít văng xa tung toé. Tất cả nổi cười, cười lăn cười lóc. Cấu cười toe toét. Lợn phải ôm bụng để cười. Tiếng cười rộn lên ở cả một khu rừng. Cái cười hay lây. Thỏ cũng phải cười. Thổ cười mỗi lúc càng to, cười khản cả cổ. Khi cười nhiều, lưỡi của Thỏ bị rung nhiều quá nên đã bị rách một tí ở đầu lưỡi. Cho đến ngày nay cái vết rách đó vẫn còn ở trước lưỡi như các bạn thấy. Nguyên do cũng vì trận cười lịch sử hôm đó.