Chương 9: Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?
[BOOK]Mang bánh ngọt đến, cô tìm người đàn ông vừa nhờ cô đi mua bánh, "Tiên sinh, bánh ngọt của anh đây."
Người đàn ông cầm ly rượu trong tay, cẩn thận nhìn cô, mái tóc dài được búi sau đầu gọn gàng, nhưng vì bận rộn nên bây giờ có vẻ lỏng, rất nhiều tóc con rủ xuống mặt.
Không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da ửng hồng vì nắng nhưng đôi mắt to và sáng. Người mặc một chiếc áo phông freestyle, quần bò ống rộng và đôi giày converse, thực sự không nhìn ra được chỗ nào đẹp cả.
Để nói chỗ nào khác biệt, có lẽ là tươi mới.
Tươi mới ở đâu?
Đương nhiên là người phụ nữ đáng thương.
"Được, tôi rất vừa ý, cô đợi chút."
Bèn đi gọi Tần Hán.
Một phụ nữ, bạn mình thích, thì tặng cho cậu ấy.
Lâm Liên không biết người đàn ông yêu cầu cô đợi gì nhưng cô nghĩ có phải anh ta thấy cô phục vụ tốt, muốn bo thêm liền đứng đó đợi.
Người đàn ông đến trước mặt Tần Hán, chỉ về phía Lâm Liên, người đang đứng lạc lõng giữa bữa tiệc.
"Này, cô gái mà cậu thích."
Tần Hán vừa nãy nghĩ mãi không ra cũng không nghĩ nữa, bây giờ đang ôm hôn một cô người mẫu nhỏ trong tay.
Tần Hán nghe thấy lời của cậu ta, lập tức buông cô người mẫu nhỏ ra, nhìn về phía đó.
Nhưng Lâm Liên không nhìn qua phía bên này, anh chỉ có thể nheo mắt lại nhìn.
Tần Hán lập tức qua đó.
Cô người mẫu nhỏ bất mãn hét lên, "Tần thiếu." Cô liền đuổi theo thì bị người đàn ông kia chặn lại, "Này, tiểu yêu tinh, Tần Hán nhà cô bay giờ để ý cô gái kia rồi, cô đi theo tôi được không?"
Cô người mẫu nhỏ quay người sang, "Nguyệt Nguyệt đương nhiên đồng ý."
Hai người tán tỉnh nhau, Tần Hán bước qua chỗ Lâm Liên, cẩn thận nhìn.
Trước mặt Lâm Liên bỗng nhiên xuất hiện một người, cô giật mình, "Anh.."
"Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"
Tần Hán ngắt lời cô, nhìn Lâm Liên dò hỏi. Lâm Liên lập tức lắc đầu, "Tiên sinh, chúng ta chưa hề gặp nhau."
Người trước mặt có dán người cao gầy, ngoại hinf không quá nổi bặt nhưng lại ra dáng người giàu có, người giàu có mà cô quen ngoài Trạm Liêm Thời ra chẳng còn ai. Lâm Liên nói xong liền cúi đầu xuống, "Tiên sinh, tôi vẫn còn bận, phỉa đi trước."
Cô nhìn thấy trong góc của bữa tiệc có các đôi nam nữ đang hôn nhau táo bạo, có người còn như khiêu dâm trực tiếp. Đây không phỉa là một chỗ tốt, cô phải nhanh chóng rời đi.
Lâm Liên nói xong liều xoay người bỏ đi.
Tần Hán nhìn cô rời đi. Khi cô bước đến chỗ ánh nắng, có một dòng lửa điện chạy trong não anh, anh vỗ tay một cái, "A, tôi nhớ ra rồi."
Tiếng động lớn đột ngột khiến mọi người xung quanh quay ra nhìn anh nhưng Tần Hán không quan tâm, lập tức lôi điện thoại ra, chạy ra ngoài.
Trong phòng trang điểm của studio.
Lưu Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế, trong tay cầm một ly nước chanh.
Bên cạnh còn có một người đàn ông đang dựa vào bàn trang điểm, anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen khuy từ cúc áo thứ tư. Khóe miệng anh ta nhếch lên, đôi chân đứng trùng xuống, toàn thân toát ra tà khí.
"Vũ Vũ, lấy tư cách là bạn tốt, anh bây giờ rất lo cho em."
Lưu Vũ trang điểm một cách tinh tế, mặc một chiếc váy mẫu mới nhất, sang trọng nhất của Odell.
Cô là người mẫu, cũng là nhà thiết kế, là con rồng của ngành thời trang.
Mười phút nữa cô sẽ có một buổi biểu diễn.
Đôi môi căng mọng của cô khẽ cong lên, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm, "Anh ở đây, ngược lại mới khiến tôi lo lắng."
"Vì Trạm Liêm Thời?" Người đàn ông lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Lưu Vũ cười lạnh lùng, "Triệu Kỳ Vĩ, những gì nên nói tôi đã nói rõ hết rồi, nếu anh còn lượn lờ trước mặt tôi một lần nữa, thì cho dù là bạn bè bình thường cũng không làm được."
Nói xong, quay người rời đi.
Triệu Kỳ Vĩ nhìn theo bóng lưng thướt tha yểu điệu của cô, khóe miệng cong lên ý cười rõ nét, "Vũ Vũ, anh lấy tư cách là một người bạn đến nhắc nhở em, người phụ nữ mang thai với người đàn ông mà em yêu nhất bỏ trốn rồi. Em cũng đừng quên, người phụ nữ đó ở cùng với Trạm Liên Thời một năm, bọn họ đã làm rất nhiều việc mà em với Trạm Liên Thời chưa từng làm. Hơn nữa nói không chừng, Trạm Liêm Thời là có ý bỏ qua cho cô ấy, nếu không, dựa vào thủ đoạn của Trạm Liêm Thời, quan hệ xã hội, sao có thể đến một người phụ nữ cũng tìm không ra chứ."
Lưu Vũ nắm chặt hai tay. Triệu Kỳ Vĩ bước đến, dừng lại bên cạnh cô, cúi người, ghé sát vào bên tai cô, "Vũ Vũ, nam nhân ở bên nữ nhân, việc gì đến cũng đến, em tự cân nhắc."
Triệu Kỳ Vĩ rời đi, đôi mắt của Lưu Vũ mở to đầy giận dữ.
Khi biết người phụ nữ kia có thai, tim cô như mọc lên gai nhọn, dù thế nào cũng không rút ra được.
Triệu Kỳ Vĩ lên xe, nổ máy, điện thoại liền vang lên, ấn tai bluetooth, xoay vô lăng, "A lô."
"Đại ca, em là Tần Hán, hôm nay em đã thấy người phụ nữ đó rồi."
"Ai?"
"Vợ của Trạm Liêm Thời."[/BOOK]