Chương 9: Tỷ tỷ cặn bã muốn bị đánh, hảo muội muội rất sẵn lòng.
Vu thị sau khi dùng bữa ở chỗ Khúc Mạc Anh, không quay về viện của mình, đi thẳng tới phù dung các của nữ nhi Khúc Thu Yên.
"Mẫu thân, Thanh Hà thế nào?" Khúc Thu Yên đỡ Vu thị bước vào trong, vội vàng hỏi, thật tâm không phải lo lắng cho Thanh Hà, mà là sợ chuyện phiền phức dính dáng tới mình.
Sau khi Thanh Hà bị thái phu nhân gọi đi, Khúc Thu Yên đã cực kỳ hoảng sợ.
Mọi chuyện là nàng làm, nàng thế nào lại không rõ lắm. Vốn dĩ tưởng Khúc Mạc Anh hẳn phải chết một cách bất minh trong trận hỏa hoạn, một người mù, ma ma bên người lại không ở cạnh, ánh lửa có mạnh thế nào nàng cũng không thể mở mắt ra nhìn được, muốn chạy cũng không thoát, sau đó không ai biết nàng sai người hạ thủ, tất nhiên sẽ nghĩ rằng kẻ mù đó không cẩn thận làm đổ đèn dầu, chết cũng không có gì lạ.
"Thanh Hà đã xảy ra chuyện!" Vu thị ngồi xuống ghế, sốt ruột quở trách, "Ngươi làm thế nào lại bất cẩn như vậy, không phải nói ngươi nhẫn nhịn vài ngày sao? Lúc này lại vội vã động thủ, lại càng dễ xảy ra chuyện.
"Vậy...Vậy làm sao bây giờ?" Khúc Thu Yên trong lòng hoảng hốt, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng nói
"Còn có thể làm thế nào, giết Thanh Hà mới giải quyết được hết mọi chuyện." Vu thị đưa tay day trán, đau đầu không thôi, "Nhưng Thanh Hà đang ở trong tay thái phu nhân, lại nghe nha đầu mù muốn đem cả nhà Thanh Hà bán ra ngoài, nha đầu đó sau này lưu lại ở đâu cũng đều là hậu hoạn khôn lường.
Người nằm trong tay thái phu nhân, Vu thị không dám khinh xuất làm bừa
"Mẫu thân, bây giờ con liền đem người đi giết Thanh Hà diệt khẩu, nói rằng thay kẻ mù kia báo thù, sau mọi chuyện cho dù là tổ mẫu trách phạt ta cũng đến không kịp!" ánh mắt Khúc Thu Yên đảo một vòng, nhếch đuôi lông mày đề xuất
"Không được!" Vu thị đưa tay ngăn cản, Khúc Thu Yên luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, trước kia thái phu nhân luôn không nhìn tới nơi này, nhưng trước mắt đang bị thái phu nhân nhìn chằm chằm, hiện tại không nên động thủ.
"Rời khỏi phủ liền động thủ, chờ sau khi Thanh Hà bị bán ra ngoài, tìm người âm thầm mua lại rồi dem xử gọn!" Vu thị nói, quay sang dặn dò Khúc Thu Yên: " Gần đây ngươi không cần có hành động gì với nha đầu mù kia, chờ sau khi chuyện này sáng tỏ lại đối phó nàng ta, nếu để tổ mẫu ngươi nhìn ra chút manh mối nào, tất sẽ không để chúng ta yên ổn.
Nói xong lời này, Vu thị càng trở nên phiền muộn, nàng trở thành chính thất của Khúc Chí Chân nhiều năm như thế, thái phu nhân đối với nàng vẫn không ưa gì, thậm chí ngay cả nữ nhi cũng không được thái phu nhân yêu thích.
"Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ không hành động khinh xuất!" Khúc Thu Yên gật đầu, nghĩ lại không quá an tâm hỏi: "Liệu Tổ mẫu có hỏi con chuyện của Thanh Hà không?"
"Cũng có khả năng." Vu thị cũng không rõ.
" Chuyện kia nếu bị hỏi tới con phải nói thế nào?" Khúc Thu Yên có chút hoảng, nàng luôn thấy sợ hãi khi gặp Khúc thái phu nhân.
"Giải thích rõ ràng ngươi với chuyện này không có quan hệ, sáng mai sau khi thỉnh an lão thái thái, liền chủ động thỉnh tội, tuyệt đối không thể trốn tránh trách nhiệm, chuyện này chính là nha hoàn mưu hại chủ tử khác, mà ngươi là chủ tử của con nha hoàn đó lại không biết sự tình, đến lúc đó ngươi nhận mình quản giáo không nghiêm, lúc đó ta sẽ nhận mình không biết răn dạy." Vu thị lên tiếng chỉ dạy.
"Dựa vào đâu kêu ta nhận tội danh này." Khúc Thu Yên không phục.
"Yên nhi, ngươi nói gì vậy, nha đầu mù kia cho dù lại chịu ủy khuất thì cũng có thể nói gì ngươi, vẫn phải tỏ vẻ khoan dung rộng lượng, ngươi đương là tỷ tỷ cũng vì muốn tốt cho muội muội mới nói như thế, nếu như nàng ta lại cứ không buông tha nói về chuyện này, ngược lại biến thành kẻ hẹp hòi không để ý tình nghĩa tỷ muội, tất nhiên ngươi tự ắt sẽ trở thành vô tội."
Vu thị nghiêm túc giải thích vào trọng tâm.
"Như vậy có thật sự ổn không?" Khúc Thu Yên hoài nghi nói.
"Đương nhiên ổn, lại đây, ta dạy ngươi nên nói thế nào khi lão thái thái hỏi" Vu thị vẫy vẫy tay kêu Khúc Thu Yên tới gần.
Khúc Thu Yên ghé tai qua, vừa nghe vừa gật đầu...
Sau khi người của Khúc thái phu nhân tới truyền, hai mẫu nữ xem vẻ đã thương lượng rất tốt, Vu thị liền dẫn Khúc Thu Yên vội vã đi tới.
"Vu thị, ngươi quản sự trong phủ kiểu gì thế? Nếu không quản được thì không cần phải quản nữa." Vừa thấy bóng Vu thị tới, sắc mặt Khúc thái phu nhân trở nên giận dữ mắng.
"Mẫu thân, bên viện tứ tiểu thư xảy ra hỏa hoạn, con đã tra hỏi bên Yên nhi, nàng quả thật không biết sự tình, cũng thật tức giận, Thanh Hà này ngày thường đều tỏ ra hiền lành, ai biết cư nhiên lại ác độc như thế!" Vu thị tưởng vẫn nói về chuyện vừa rồi, vội vàng giải thích, nói xong liền nhìn Khúc Thu Yên một cái.
Khúc Thu Yên hiểu ý, liền tiến lên hai bước, quỳ xuống trước mặt lão thái thái, nặn ra đôi mắt ngấn lệ: "Tổ mẫu, chuyện của Thanh Hà, con thật sự không biết!"
Đang nói lại giả mù sa mưa chuyển hướng tới Khúc Mạc Anh: "Tứ muội muội, là ta không quản giáo tốt Thanh Hà, là lỗi của ta. Nếu tứ muội muội tức giận, hãy nhằm vào ta đi, chuyện này cùng mẫu thân thật sự không có can hệ, là ta không quản giáo tốt nha hoàn, may thay Tứ muội muội bình an vô sự, nếu không ta chết vạn lần cũng không hết cắn rứt."
Khúc Thu Yên một bên nói một bên lấy khăn tay thấm nước mắt, sám hối không thôi.
"Anh nhi à, ngàn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của Tam tỷ ngươi, là nàng ta sơ suất a!" Vu thị ở phía trên phụ họa, tiến lên hai bước thân mật nắm tay Khúc Mạc Anh kéo đến trước mặt Khúc Thu Yên, "Tứ tiểu thư, đều là tam tỷ ngươi không tốt, cho dù hôm nay ngươi đánh tỷ tỷ ngươi cũng là lẽ phải."
Hai kẻ người xướng kẻ họa, xướng một câu họa một câu, lấy lùi làm tiến!
"Nếu phu nhân đã thừa nhận rõ ràng như thế, ta đây sẽ không khách khí." Khúc Mạc Anh buông mắt nhìn Khúc Thu Yên, liếc một cái, cười lạnh nói rồi hất tay Vu thị ra, xoa nhẹ chiếc má kiều mĩ được chăm sóc kĩ càng của Khúc Thu Yên.
"Chát, Chát" hai âm thanh vang lên, tất cả mọi người ngẩn ra, ai cũng không nghĩ đến Khúc Mạc Anh thật sự sẽ động thủ.
Ngón tay thon dài vẽ hai đường lên chiếc má mềm mại của Khúc Thu Yên, trên mặt nàng ta hằn lên hai vệt máu nhạt.
"Khúc Mạc Anh, ngươi cái loại vừa xấu vừa mù kia, cư nhiên dám đánh ta, cũng không xem chính bản thân là cái thá gì, so với thứ hạ nhân còn không hạ tiện bằng!"
Khuôn mặt kiểu nhược của Khúc Thu Yên không thể duy trì được sự giả tạo lúc nãy, cho tới lúc này nàng ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày, nàng bị chính kẻ mình xem thường nhất đánh liền mất khống chế chỉ thẳng vào mặt Khúc Mạc Anh lớn tiếng nhục mạ
"Làm càn! Đây là đâu mà ngươi dám nói những lời ô uế như vậy, là kẻ nào dạy ngươi nói? Vu thị, đây là ái nữ ngươi dày công quản giáo sao?" Thái phu nhân cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Khúc Thu Yên chửi mắng quá phận như thế, sắc mạnh chuyển tái xanh, cầm chén trà bên cạnh ném một đường thẳng hướng xuống Khúc Thu Yên vỡ tan
Chén trà vỡ vụn dưới chân Khúc Thu Yên, vài lá trà xanh bắn lên y phục của Khúc Thu Yên, lần nữa nhìn vẻ mặt âm trầm u ám của Thái phu nhân, Khúc Thu Yên không dám mắng nữa, ủy khuất đỏ hồng ở hốc mắt, nhìn Thái phu nhân lại rớt ra vài giọt nước mắt, cáo trạng: "Tổ mẫu, nàng ta đánh con!"
Phối cùng gương mặt của Vu Thị, thật là một cảnh tượng khổ sở đáng thương.
"Tam tỷ nếu là cảm thấy hai cái bạt tai bị oan uổng, vừa vặn Thanh Hà còn chưa tử, ngày mai chúng ta cùng đi báo qua đi, có người mưu hại tính mạng của ta, ta chính là khổ chủ!"
Khúc Mạc Anh cười lạnh, đôi mắt để lại một mảnh âm u.
Nàng lưu lại mạng sống của Thanh Hà, cũng là vì ở thời điểm thích hợp ngăn cản mẫu nữ Vu Thị ra tay, trước mắt vừa đúng lúc!
Tứ tiểu thư nói gì thế, đều là tỷ muội một nhà, cần gì phải nháo thành như vậy, Tam tỷ ngươi đích xác là không đúng, đem một ả nha hoàn có tâm địa ích kỷ độc ác bên cạnh, thiếu chút nữa xảy ra tai họa, nhưng mà tỷ muội trong nhà vẫn luôn là tỷ muội của mình, lại là tiểu thư khuê các chưa bước chân khỏi cửa, làm lớn chuyện vẫn là không tốt, mẫu thân, người nói chính là ý này!"
Vừa nghe nhắc tới muốn lên công đường, hơn nữa là để thẩm vấn lại Thanh hà, Vu thị luống cuống vội vàng bấm bụng đi về vị trí đứng của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Khúc Thu Yên một cái, ý bảo nàng không thể khinh cử vọng động.
Hiểu được ám chỉ của Vu thị, Khúc Thu Yên cắn chặt răng, không thể không nhẫn nại hạ thấp khẩu khí, đưa 1 tay lên sờ má, đau rát, lòng bàn tay nhàn nhạt hai vệt máu, biết má mình bị xước, hận không thể đứng trên cao khắc hoa trên má Khúc Mạc Anh, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn lại, ánh mắt oán độc.
"Bẩm Khúc thái phu nhân, phía đông nam có hỏa hoạn, rất lớn, không biết là quý phủ nào!" Một nha hoàn vội vã chạy tới bẩm báo.
"Mẫu thân, Thanh Hà thế nào?" Khúc Thu Yên đỡ Vu thị bước vào trong, vội vàng hỏi, thật tâm không phải lo lắng cho Thanh Hà, mà là sợ chuyện phiền phức dính dáng tới mình.
Sau khi Thanh Hà bị thái phu nhân gọi đi, Khúc Thu Yên đã cực kỳ hoảng sợ.
Mọi chuyện là nàng làm, nàng thế nào lại không rõ lắm. Vốn dĩ tưởng Khúc Mạc Anh hẳn phải chết một cách bất minh trong trận hỏa hoạn, một người mù, ma ma bên người lại không ở cạnh, ánh lửa có mạnh thế nào nàng cũng không thể mở mắt ra nhìn được, muốn chạy cũng không thoát, sau đó không ai biết nàng sai người hạ thủ, tất nhiên sẽ nghĩ rằng kẻ mù đó không cẩn thận làm đổ đèn dầu, chết cũng không có gì lạ.
"Thanh Hà đã xảy ra chuyện!" Vu thị ngồi xuống ghế, sốt ruột quở trách, "Ngươi làm thế nào lại bất cẩn như vậy, không phải nói ngươi nhẫn nhịn vài ngày sao? Lúc này lại vội vã động thủ, lại càng dễ xảy ra chuyện.
"Vậy...Vậy làm sao bây giờ?" Khúc Thu Yên trong lòng hoảng hốt, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng nói
"Còn có thể làm thế nào, giết Thanh Hà mới giải quyết được hết mọi chuyện." Vu thị đưa tay day trán, đau đầu không thôi, "Nhưng Thanh Hà đang ở trong tay thái phu nhân, lại nghe nha đầu mù muốn đem cả nhà Thanh Hà bán ra ngoài, nha đầu đó sau này lưu lại ở đâu cũng đều là hậu hoạn khôn lường.
Người nằm trong tay thái phu nhân, Vu thị không dám khinh xuất làm bừa
"Mẫu thân, bây giờ con liền đem người đi giết Thanh Hà diệt khẩu, nói rằng thay kẻ mù kia báo thù, sau mọi chuyện cho dù là tổ mẫu trách phạt ta cũng đến không kịp!" ánh mắt Khúc Thu Yên đảo một vòng, nhếch đuôi lông mày đề xuất
"Không được!" Vu thị đưa tay ngăn cản, Khúc Thu Yên luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, trước kia thái phu nhân luôn không nhìn tới nơi này, nhưng trước mắt đang bị thái phu nhân nhìn chằm chằm, hiện tại không nên động thủ.
"Rời khỏi phủ liền động thủ, chờ sau khi Thanh Hà bị bán ra ngoài, tìm người âm thầm mua lại rồi dem xử gọn!" Vu thị nói, quay sang dặn dò Khúc Thu Yên: " Gần đây ngươi không cần có hành động gì với nha đầu mù kia, chờ sau khi chuyện này sáng tỏ lại đối phó nàng ta, nếu để tổ mẫu ngươi nhìn ra chút manh mối nào, tất sẽ không để chúng ta yên ổn.
Nói xong lời này, Vu thị càng trở nên phiền muộn, nàng trở thành chính thất của Khúc Chí Chân nhiều năm như thế, thái phu nhân đối với nàng vẫn không ưa gì, thậm chí ngay cả nữ nhi cũng không được thái phu nhân yêu thích.
"Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ không hành động khinh xuất!" Khúc Thu Yên gật đầu, nghĩ lại không quá an tâm hỏi: "Liệu Tổ mẫu có hỏi con chuyện của Thanh Hà không?"
"Cũng có khả năng." Vu thị cũng không rõ.
" Chuyện kia nếu bị hỏi tới con phải nói thế nào?" Khúc Thu Yên có chút hoảng, nàng luôn thấy sợ hãi khi gặp Khúc thái phu nhân.
"Giải thích rõ ràng ngươi với chuyện này không có quan hệ, sáng mai sau khi thỉnh an lão thái thái, liền chủ động thỉnh tội, tuyệt đối không thể trốn tránh trách nhiệm, chuyện này chính là nha hoàn mưu hại chủ tử khác, mà ngươi là chủ tử của con nha hoàn đó lại không biết sự tình, đến lúc đó ngươi nhận mình quản giáo không nghiêm, lúc đó ta sẽ nhận mình không biết răn dạy." Vu thị lên tiếng chỉ dạy.
"Dựa vào đâu kêu ta nhận tội danh này." Khúc Thu Yên không phục.
"Yên nhi, ngươi nói gì vậy, nha đầu mù kia cho dù lại chịu ủy khuất thì cũng có thể nói gì ngươi, vẫn phải tỏ vẻ khoan dung rộng lượng, ngươi đương là tỷ tỷ cũng vì muốn tốt cho muội muội mới nói như thế, nếu như nàng ta lại cứ không buông tha nói về chuyện này, ngược lại biến thành kẻ hẹp hòi không để ý tình nghĩa tỷ muội, tất nhiên ngươi tự ắt sẽ trở thành vô tội."
Vu thị nghiêm túc giải thích vào trọng tâm.
"Như vậy có thật sự ổn không?" Khúc Thu Yên hoài nghi nói.
"Đương nhiên ổn, lại đây, ta dạy ngươi nên nói thế nào khi lão thái thái hỏi" Vu thị vẫy vẫy tay kêu Khúc Thu Yên tới gần.
Khúc Thu Yên ghé tai qua, vừa nghe vừa gật đầu...
Sau khi người của Khúc thái phu nhân tới truyền, hai mẫu nữ xem vẻ đã thương lượng rất tốt, Vu thị liền dẫn Khúc Thu Yên vội vã đi tới.
"Vu thị, ngươi quản sự trong phủ kiểu gì thế? Nếu không quản được thì không cần phải quản nữa." Vừa thấy bóng Vu thị tới, sắc mặt Khúc thái phu nhân trở nên giận dữ mắng.
"Mẫu thân, bên viện tứ tiểu thư xảy ra hỏa hoạn, con đã tra hỏi bên Yên nhi, nàng quả thật không biết sự tình, cũng thật tức giận, Thanh Hà này ngày thường đều tỏ ra hiền lành, ai biết cư nhiên lại ác độc như thế!" Vu thị tưởng vẫn nói về chuyện vừa rồi, vội vàng giải thích, nói xong liền nhìn Khúc Thu Yên một cái.
Khúc Thu Yên hiểu ý, liền tiến lên hai bước, quỳ xuống trước mặt lão thái thái, nặn ra đôi mắt ngấn lệ: "Tổ mẫu, chuyện của Thanh Hà, con thật sự không biết!"
Đang nói lại giả mù sa mưa chuyển hướng tới Khúc Mạc Anh: "Tứ muội muội, là ta không quản giáo tốt Thanh Hà, là lỗi của ta. Nếu tứ muội muội tức giận, hãy nhằm vào ta đi, chuyện này cùng mẫu thân thật sự không có can hệ, là ta không quản giáo tốt nha hoàn, may thay Tứ muội muội bình an vô sự, nếu không ta chết vạn lần cũng không hết cắn rứt."
Khúc Thu Yên một bên nói một bên lấy khăn tay thấm nước mắt, sám hối không thôi.
"Anh nhi à, ngàn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của Tam tỷ ngươi, là nàng ta sơ suất a!" Vu thị ở phía trên phụ họa, tiến lên hai bước thân mật nắm tay Khúc Mạc Anh kéo đến trước mặt Khúc Thu Yên, "Tứ tiểu thư, đều là tam tỷ ngươi không tốt, cho dù hôm nay ngươi đánh tỷ tỷ ngươi cũng là lẽ phải."
Hai kẻ người xướng kẻ họa, xướng một câu họa một câu, lấy lùi làm tiến!
"Nếu phu nhân đã thừa nhận rõ ràng như thế, ta đây sẽ không khách khí." Khúc Mạc Anh buông mắt nhìn Khúc Thu Yên, liếc một cái, cười lạnh nói rồi hất tay Vu thị ra, xoa nhẹ chiếc má kiều mĩ được chăm sóc kĩ càng của Khúc Thu Yên.
"Chát, Chát" hai âm thanh vang lên, tất cả mọi người ngẩn ra, ai cũng không nghĩ đến Khúc Mạc Anh thật sự sẽ động thủ.
Ngón tay thon dài vẽ hai đường lên chiếc má mềm mại của Khúc Thu Yên, trên mặt nàng ta hằn lên hai vệt máu nhạt.
"Khúc Mạc Anh, ngươi cái loại vừa xấu vừa mù kia, cư nhiên dám đánh ta, cũng không xem chính bản thân là cái thá gì, so với thứ hạ nhân còn không hạ tiện bằng!"
Khuôn mặt kiểu nhược của Khúc Thu Yên không thể duy trì được sự giả tạo lúc nãy, cho tới lúc này nàng ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày, nàng bị chính kẻ mình xem thường nhất đánh liền mất khống chế chỉ thẳng vào mặt Khúc Mạc Anh lớn tiếng nhục mạ
"Làm càn! Đây là đâu mà ngươi dám nói những lời ô uế như vậy, là kẻ nào dạy ngươi nói? Vu thị, đây là ái nữ ngươi dày công quản giáo sao?" Thái phu nhân cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Khúc Thu Yên chửi mắng quá phận như thế, sắc mạnh chuyển tái xanh, cầm chén trà bên cạnh ném một đường thẳng hướng xuống Khúc Thu Yên vỡ tan
Chén trà vỡ vụn dưới chân Khúc Thu Yên, vài lá trà xanh bắn lên y phục của Khúc Thu Yên, lần nữa nhìn vẻ mặt âm trầm u ám của Thái phu nhân, Khúc Thu Yên không dám mắng nữa, ủy khuất đỏ hồng ở hốc mắt, nhìn Thái phu nhân lại rớt ra vài giọt nước mắt, cáo trạng: "Tổ mẫu, nàng ta đánh con!"
Phối cùng gương mặt của Vu Thị, thật là một cảnh tượng khổ sở đáng thương.
"Tam tỷ nếu là cảm thấy hai cái bạt tai bị oan uổng, vừa vặn Thanh Hà còn chưa tử, ngày mai chúng ta cùng đi báo qua đi, có người mưu hại tính mạng của ta, ta chính là khổ chủ!"
Khúc Mạc Anh cười lạnh, đôi mắt để lại một mảnh âm u.
Nàng lưu lại mạng sống của Thanh Hà, cũng là vì ở thời điểm thích hợp ngăn cản mẫu nữ Vu Thị ra tay, trước mắt vừa đúng lúc!
Tứ tiểu thư nói gì thế, đều là tỷ muội một nhà, cần gì phải nháo thành như vậy, Tam tỷ ngươi đích xác là không đúng, đem một ả nha hoàn có tâm địa ích kỷ độc ác bên cạnh, thiếu chút nữa xảy ra tai họa, nhưng mà tỷ muội trong nhà vẫn luôn là tỷ muội của mình, lại là tiểu thư khuê các chưa bước chân khỏi cửa, làm lớn chuyện vẫn là không tốt, mẫu thân, người nói chính là ý này!"
Vừa nghe nhắc tới muốn lên công đường, hơn nữa là để thẩm vấn lại Thanh hà, Vu thị luống cuống vội vàng bấm bụng đi về vị trí đứng của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Khúc Thu Yên một cái, ý bảo nàng không thể khinh cử vọng động.
Hiểu được ám chỉ của Vu thị, Khúc Thu Yên cắn chặt răng, không thể không nhẫn nại hạ thấp khẩu khí, đưa 1 tay lên sờ má, đau rát, lòng bàn tay nhàn nhạt hai vệt máu, biết má mình bị xước, hận không thể đứng trên cao khắc hoa trên má Khúc Mạc Anh, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn lại, ánh mắt oán độc.
"Bẩm Khúc thái phu nhân, phía đông nam có hỏa hoạn, rất lớn, không biết là quý phủ nào!" Một nha hoàn vội vã chạy tới bẩm báo.
Chỉnh sửa cuối: