Bài viết: 180 

Chương 20: Trò Lừa
[HIDE-THANKS]
- Ba, ba có nghe con nói không? Ba có ở đó không? Ba!!! - Vừa đi men theo con đường mòn dẫn xuống núi, Shinichi vừa không ngừng liên lạc với xe chỉ huy, nhưng tín hiệu cứ chập chờn không rõ.
- <rè..rè...rè>....Ta đây, con trai. - Cuối cùng cũng nhận được tín hiệu từ ông Yusaku ở phía bên kia đường truyền.
- Đã xác định được vị trí của Miyano-san chưa ạ
- Cách đây khoảng 20 phút, định vị được con bé đang theo hướng thang máy đi lên lưng chừng núi. Nhưng sau đó thì dấu hiệu biến mất, không thể dò tìm được nữa. Trước đó, ta cũng phát hiện....<rè....rè....rè>.... Còn một chuyện nữa ta cần cho con biết, bức tường lửa của hệ thống... <rè...rè...rè...tút...tút...tút>
- Đáng ghét thật, lại mất tín hiệu rồi! - Shinichi rủa thầm, khi câu nói của ông Yusaku cứ chập chờn tiếng được tiếng mất, rồi hoàn toàn bị cắt ngang, không còn nghe được gì nữa.
Shinichi dừng lại vài giây trên con đường mòn, để xác định phương hướng tìm đường đi đến lưng chừng núi, trong cơn mưa tầm tã. Theo suy nghĩ hiện giờ của cậu, Shiho chắc chắn đã nhận thấy điều gì khác thường, nên tìm chỗ nào đó để ẩn núp, không hẳn là bị bọn chúng bắt đi. Vì ít phút trước, bọn chúng còn chưa phát hiện ra kế "trộm long tráo phụng" của cậu. Giả sử nếu bọn chúng đã bắt được "vật cũ", thì chắc chắn chúng sẽ hủy ngay cuộc giao dịch vừa rồi, chứ không cần phải phí sức lực và thời gian để "chào đón" cậu làm gì. Thế nên, có thể loại bỏ trường hợp Shiho rơi vào tay bọn chúng. Shinichi cảm thấy an tâm hơn phần nào về lập luận của mình, vì tạm thời Shiho sẽ không gặp nguy hiểm.
"Nhưng mà, khoan đã...." - Shinichi chợt nhớ ra điều gì đó, khiến mặt cậu tái đi. Vừa lúc đó, cậu nhận được tín hiệu liên lạc từ Heiji.
- Kudo! Cậu có ở đó không?
- Tớ đang nghe đây. Sao rồi? Các quả bom đã được tháo gỡ chưa? - Shinichi nôn nóng cất tiếng hỏi, trước khi người ở đầu dây bên kia kịp nói hết lời.
- Nổ rồi, chúng nổ cả rồi! - Heiji đáp với giọng tỉnh như không, nhưng khiến ai đó đứng tim.
- CÁI GÌ? SAO LẠI VẬY? KHÔNG PHẢI ĐÃ TẮT BỘ ĐIỀU KHIỂN TỪ XA RỒI SAO? CHƯA KỂ CŨNG ĐÃ CUNG CẤP MẬT MÃ ĐỂ MỞ CÁC HỘP KÍNH? THẾ TẠI SAO BOM LẠI NỔ? SAO LẠI KHÔNG GỠ ĐƯỢC BOM? - Shinichi bắn nguyên một tràng các câu hỏi, mà không cho ai được trả lời.
- Thì thế là thế! Chúng nổ mất rồi. Cậu hỏi tớ tại sao thì tớ biết tại sao? - Heiji cũng không vừa, trả lời theo kiểu khiêu khích, khiến người nghe tức điên.
- Này, tên cột nhà cháy kia, nếu cậu muốn đùa thì đây không phải là lúc thích hợp đâu. Mau nói cho tôi biết rõ sự tình đi - Shinichi nghiêm giọng, khi đã phát hiện ra trò phá bĩnh của Heiji.
- Haha, chỉ là muốn tạo chút không khí cho cậu bớt căng thẳng thôi mà. Nhưng tớ nói thật là ba quả bom đó, đều đã nổ cả rồi. Khi nhập mật mã để mở các hộp kính, thì cũng là lúc ba quả bom nổ cùng một lượt. Chỉ có điều ba quả bom đều là giả. Tuy bên ngoài được cấu tạo như một quả bom điều khiển từ xa, nhưng lõi bên trong lại là...pháo hoa. Cả bầu trời Nhật Bản, đúng là đẹp rực rỡ, không chỗ nào chê, y như trong mật thư đã nói. - Heiji tường thuật lại ngọn ngành sự việc.
- Này, cậu có nghe tớ nói gì không vậy? Sao không thấy trả lời gì vậy? Vẫn còn giận chuyện đùa vui của tớ lúc nãy sao? - Đến lượt Heiji mất bình tĩnh, hỏi liên tục không ngừng. - Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, chỉ là đùa chút thôi mà. Xem như tạm thời bên phía tớ đã ổn rồi. Còn chỗ cậu thì sao? Mọi người vẫn ổn chứ? Đối đầu với bọn chúng chưa? Tìm được sào huyệt không?,...bla...bla... - Sự tò mò làm Heiji cứ độc thoại một mình. Mãi đến hơn một phút sau, Shinichi mới lên tiếng dừng cuộc độc thoại ấy.
- Cậu không cảm thấy gì lạ sao, Hattori?
- ...
- Có phải cậu cũng đang nghĩ như tớ? - Shinichi lại tiếp tục hỏi, khi không thấy câu trả lời từ đầu dây bên kia.
- Phải, khi biết các quả bom đều là giả, tớ đã thấy có gì đó không bình thường. Nhưng...tớ không muốn nói, vì sợ cậu sẽ thêm lo lắng - Giọng Heiji bỗng nghiêm túc hẳn - Thật ra, tớ có cảm giác như chúng ta đang...
- ...BỊ LỪA! - Shinichi tiếp lời Heiji - Vì không thể nào bọn chúng bỏ ra nhiều công sức và toan tính như thế, để chỉ mang đến cho chúng ta ba quả bom giả. Chưa kể, chúng rất gian ngoai và tàn bạo. Chắc chắn, chúng phải dự trù một kế hoạch B, để phòng khi chúng ta không giao "vật cũ", thì chúng sẽ cho chúng ta nếm mùi.
- Thế nên, chắc chắn quả bom thật vẫn còn nằm trong ba toà nhà. - Heiji có cùng suy nghĩ, và lập luận như Shinichi, nên hiểu ý của cậu ấy ngay - Nhưng vấn đề ở đây là chúng ta lại không có chút manh mối nào cho việc quả bom thật đang ở đâu. - Heiji cảm thấy bức bối.
- Manh mối vẫn còn đang nằm trong bức mật thư đó. - Shinichi trả lời chắc nịch.
- Sao có thể? Không phải chính cậu là người đã giải nó từ đầu đến cuối sao? - Heiji tỏ ra ngạc nhiên, vờ như bản thân cậu luôn tin rằng chẳng có ẩn số nào trong một bức mật thư mà Shinichi lại không nhìn ra - Với lại, ngoài những gì chúng ta cùng nhau giải, tớ cũng chẳng thấy thêm điều khả nghi nào khác từ nội dung của mật thư cả.
- Đúng vậy, nhưng sáng nay khi đọc lại bức mật thư, tớ lại có cảm giác như chúng ta đã bỏ qua một điều gì đó. Đặc biệt là ở câu cuối.
- "Pháo hoa sẽ chào đón trên bầu trời Nhật Bản, trong dấu ấn của quỷ dữ, suốt con đường xuống địa ngục". Ý cậu muốn nói đến sự mâu thuẫn trong câu này, đúng không? Khi đọc kỹ lại thì đúng là có hai vế đối lập một cách cố tình: đã là "...trên bầu trời...", sao lại còn có "...đường xuống địa ngục...". - Heiji nêu lên nhìn nhận của mình. Thật ra, khi phát hiện các quả bom ở ba toà nhà là giả, bản thân Heiji đã có nghi vấn về bức mật thư, và từ lúc đó đến giờ cậu vẫn cứ đọc đi đọc lại bức mật thư để xem có bỏ sót điều gì không. Cậu cũng chú ý đến sự khác thường ở câu cuối, dẫu còn khá mơ hồ. Cho nên cuộc gọi này không chỉ đơn giản là thông báo tình hình thôi, mà cậu còn muốn dò la qua chút ý kiến từ Shinichi một cách kín đáo nhất, để cậu ấy không phải phân tâm khi đang đối đầu trực tiếp với bọn chúng tại điểm hẹn. Rồi sau đó sẽ tự mình tìm ra quả bom thật, giúp ích được phần nào cho Shinichi. Và không ngoài dự cảm của cậu, Shinichi đã sớm có suy luận như cậu, còn chẳng cần đến sự "lân la thăm dò" từ cậu. Đúng là, bộ não của cậu lúc nào cũng "chậm" hơn Kudo-san một bước. Không những thế, cậu ta còn hiểu rõ cậu đến mức, biết luôn cả việc: cậu đã phân tích ra được tình hình hiện tại, dù rằng cậu luôn cố giấu. Haizz, có một "đối thủ cùng so tài" vừa ăn ý lại vừa sâu sắc như Shinichi, không biết Heiji nên ghét hay nên thương đây!
- Đúng, chính là nó. Sơ sót của chúng ta là đã mãi tập trung vào một vế của câu đó, mà quên mất phần còn lại. Thế nên, nếu những quả bom mà chúng ta tìm thấy trên sân thượng của các toà nhà, gần với "bầu trời" chỉ là giả, thì "con đường xuống địa ngục" mới là nơi quả bom thật đang được cất giấu. Cậu nên rà soát lại mọi ngóc ngách trong ba tòa nhà đó. Nhất là các tầng hầm như: nơi chứa lò sưởi, máy nước nóng, hộp cầu chì, bãi đậu xe,...Thậm chí là cả hệ thống điều hòa không khí, hệ thống phân phối điện nữa. Vì "con đường xuống địa ngục" theo tớ nghĩ chỉ có thể là nơi nằm ở dưới mặt đất thôi. - Shinichi đưa ngay ra lập luận.
- Cậu an tâm, cách đây khoảng năm phút trước, tớ đã nhờ thanh tra Megure và ba tớ kiểm tra lại toàn bộ những nơi mà cậu vừa đề cập đến, trong ba tòa nhà này rồi. Nhưng hiện vẫn chưa có thông báo gì từ họ. Mà Shinichi này, sao cậu lại chắc quả bom thật vẫn còn ở trong ba tòa nhà, biết đâu nó đang ở một nơi nào khác thì sao? Như tàu điện ngầm chẳng hạn, cũng giống như một "con đường xuống địa ngục".
- Không, chắc chắn là còn trong ba toà nhà, vì cụm từ "dấu ấn của quỷ" nằm giữa hai vế trong câu cuối đã nói lên điều đó. Theo lập luận ban đầu của chúng ta, 616 là con số tượng trưng cho dấu ấn của quỷ, và ba toà nhà này tương ứng với con số 616. Việc tìm thấy các quả bom giả ở ba tòa nhà phần nào đó đã chứng minh cho lập luận của chúng ta là đúng, nên quả bom thật chỉ có thể ở đây mà thôi. Chỉ có điều, không thể đơn giản như vậy... - Đang phân tích rất hùng hồn, chợt giọng Shinichi nhỏ dần, rồi im bặt. Thậm chí, cậu bỗng dưng đứng khựng lại, vì trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ.
Dẫu không nhìn được gương mặt đăm chiêu hết sức khó coi của Shinichi hiện tại, nhưng sự im lặng của cậu cũng đã khiến cho người bên kia đầu dây cảm thấy bồn chồn không yên. Heiji dường như đã đoán được Shinichi đang phát hiện ra điều gì đó đáng ngờ quan trọng, nên cậu cũng quyết định im lặng chờ đợi, để cậu ấy có thể tập trung. Và sự chờ đợi đó, cũng không quá lâu. Chưa đầy một phút sau, Shinichi nói gần như hét vào tai cậu:
-HATTORI, KHÔNG XONG RỒI, CẬU PHẢI NHANH LÊN THÌ MỚI KỊP... <rè..rè>...Con số 616 không những ám chỉ ba toà nhà mà còn muốn nói đến...<rè... rè...>...thời gian quả bom thật sẽ phát nổ. Và thời gian đó đã được....<rè...rè>....kích hoạt khi những quả bom pháo hoa trên tầng thượng phát nổ khi nảy rồi. - Shinichi chưa nói hết câu đã nghe thấy âm thanh không mong đợi ấy lại xuất hiện. Cậu vội vã nói thêm, dường như chỉ sợ người bên kia đầu dây sẽ không kịp nghe thấy - Nếu suy đoán của tớ không lầm thì là khoảng 616 giây, tương ứng với 10 phút 16 giây. Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi...<rè...rè>...Alo, Hattori! Cậu có nghe tớ nói gì không? <rè....rè...tút...tút...tút>...Alô, Alô!
Mặc cho Shinichi ra sức níu kéo, đầu dây bên kia đáp lại cậu chỉ bằng một tiếng "tút" vô tình kéo dài đến ức chế!
- <rè..rè...rè>....Ta đây, con trai. - Cuối cùng cũng nhận được tín hiệu từ ông Yusaku ở phía bên kia đường truyền.
- Đã xác định được vị trí của Miyano-san chưa ạ
- Cách đây khoảng 20 phút, định vị được con bé đang theo hướng thang máy đi lên lưng chừng núi. Nhưng sau đó thì dấu hiệu biến mất, không thể dò tìm được nữa. Trước đó, ta cũng phát hiện....<rè....rè....rè>.... Còn một chuyện nữa ta cần cho con biết, bức tường lửa của hệ thống... <rè...rè...rè...tút...tút...tút>
- Đáng ghét thật, lại mất tín hiệu rồi! - Shinichi rủa thầm, khi câu nói của ông Yusaku cứ chập chờn tiếng được tiếng mất, rồi hoàn toàn bị cắt ngang, không còn nghe được gì nữa.
Shinichi dừng lại vài giây trên con đường mòn, để xác định phương hướng tìm đường đi đến lưng chừng núi, trong cơn mưa tầm tã. Theo suy nghĩ hiện giờ của cậu, Shiho chắc chắn đã nhận thấy điều gì khác thường, nên tìm chỗ nào đó để ẩn núp, không hẳn là bị bọn chúng bắt đi. Vì ít phút trước, bọn chúng còn chưa phát hiện ra kế "trộm long tráo phụng" của cậu. Giả sử nếu bọn chúng đã bắt được "vật cũ", thì chắc chắn chúng sẽ hủy ngay cuộc giao dịch vừa rồi, chứ không cần phải phí sức lực và thời gian để "chào đón" cậu làm gì. Thế nên, có thể loại bỏ trường hợp Shiho rơi vào tay bọn chúng. Shinichi cảm thấy an tâm hơn phần nào về lập luận của mình, vì tạm thời Shiho sẽ không gặp nguy hiểm.
"Nhưng mà, khoan đã...." - Shinichi chợt nhớ ra điều gì đó, khiến mặt cậu tái đi. Vừa lúc đó, cậu nhận được tín hiệu liên lạc từ Heiji.
- Kudo! Cậu có ở đó không?
- Tớ đang nghe đây. Sao rồi? Các quả bom đã được tháo gỡ chưa? - Shinichi nôn nóng cất tiếng hỏi, trước khi người ở đầu dây bên kia kịp nói hết lời.
- Nổ rồi, chúng nổ cả rồi! - Heiji đáp với giọng tỉnh như không, nhưng khiến ai đó đứng tim.
- CÁI GÌ? SAO LẠI VẬY? KHÔNG PHẢI ĐÃ TẮT BỘ ĐIỀU KHIỂN TỪ XA RỒI SAO? CHƯA KỂ CŨNG ĐÃ CUNG CẤP MẬT MÃ ĐỂ MỞ CÁC HỘP KÍNH? THẾ TẠI SAO BOM LẠI NỔ? SAO LẠI KHÔNG GỠ ĐƯỢC BOM? - Shinichi bắn nguyên một tràng các câu hỏi, mà không cho ai được trả lời.
- Thì thế là thế! Chúng nổ mất rồi. Cậu hỏi tớ tại sao thì tớ biết tại sao? - Heiji cũng không vừa, trả lời theo kiểu khiêu khích, khiến người nghe tức điên.
- Này, tên cột nhà cháy kia, nếu cậu muốn đùa thì đây không phải là lúc thích hợp đâu. Mau nói cho tôi biết rõ sự tình đi - Shinichi nghiêm giọng, khi đã phát hiện ra trò phá bĩnh của Heiji.
- Haha, chỉ là muốn tạo chút không khí cho cậu bớt căng thẳng thôi mà. Nhưng tớ nói thật là ba quả bom đó, đều đã nổ cả rồi. Khi nhập mật mã để mở các hộp kính, thì cũng là lúc ba quả bom nổ cùng một lượt. Chỉ có điều ba quả bom đều là giả. Tuy bên ngoài được cấu tạo như một quả bom điều khiển từ xa, nhưng lõi bên trong lại là...pháo hoa. Cả bầu trời Nhật Bản, đúng là đẹp rực rỡ, không chỗ nào chê, y như trong mật thư đã nói. - Heiji tường thuật lại ngọn ngành sự việc.
- Này, cậu có nghe tớ nói gì không vậy? Sao không thấy trả lời gì vậy? Vẫn còn giận chuyện đùa vui của tớ lúc nãy sao? - Đến lượt Heiji mất bình tĩnh, hỏi liên tục không ngừng. - Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, chỉ là đùa chút thôi mà. Xem như tạm thời bên phía tớ đã ổn rồi. Còn chỗ cậu thì sao? Mọi người vẫn ổn chứ? Đối đầu với bọn chúng chưa? Tìm được sào huyệt không?,...bla...bla... - Sự tò mò làm Heiji cứ độc thoại một mình. Mãi đến hơn một phút sau, Shinichi mới lên tiếng dừng cuộc độc thoại ấy.
- Cậu không cảm thấy gì lạ sao, Hattori?
- ...
- Có phải cậu cũng đang nghĩ như tớ? - Shinichi lại tiếp tục hỏi, khi không thấy câu trả lời từ đầu dây bên kia.
- Phải, khi biết các quả bom đều là giả, tớ đã thấy có gì đó không bình thường. Nhưng...tớ không muốn nói, vì sợ cậu sẽ thêm lo lắng - Giọng Heiji bỗng nghiêm túc hẳn - Thật ra, tớ có cảm giác như chúng ta đang...
- ...BỊ LỪA! - Shinichi tiếp lời Heiji - Vì không thể nào bọn chúng bỏ ra nhiều công sức và toan tính như thế, để chỉ mang đến cho chúng ta ba quả bom giả. Chưa kể, chúng rất gian ngoai và tàn bạo. Chắc chắn, chúng phải dự trù một kế hoạch B, để phòng khi chúng ta không giao "vật cũ", thì chúng sẽ cho chúng ta nếm mùi.
- Thế nên, chắc chắn quả bom thật vẫn còn nằm trong ba toà nhà. - Heiji có cùng suy nghĩ, và lập luận như Shinichi, nên hiểu ý của cậu ấy ngay - Nhưng vấn đề ở đây là chúng ta lại không có chút manh mối nào cho việc quả bom thật đang ở đâu. - Heiji cảm thấy bức bối.
- Manh mối vẫn còn đang nằm trong bức mật thư đó. - Shinichi trả lời chắc nịch.
- Sao có thể? Không phải chính cậu là người đã giải nó từ đầu đến cuối sao? - Heiji tỏ ra ngạc nhiên, vờ như bản thân cậu luôn tin rằng chẳng có ẩn số nào trong một bức mật thư mà Shinichi lại không nhìn ra - Với lại, ngoài những gì chúng ta cùng nhau giải, tớ cũng chẳng thấy thêm điều khả nghi nào khác từ nội dung của mật thư cả.
- Đúng vậy, nhưng sáng nay khi đọc lại bức mật thư, tớ lại có cảm giác như chúng ta đã bỏ qua một điều gì đó. Đặc biệt là ở câu cuối.
- "Pháo hoa sẽ chào đón trên bầu trời Nhật Bản, trong dấu ấn của quỷ dữ, suốt con đường xuống địa ngục". Ý cậu muốn nói đến sự mâu thuẫn trong câu này, đúng không? Khi đọc kỹ lại thì đúng là có hai vế đối lập một cách cố tình: đã là "...trên bầu trời...", sao lại còn có "...đường xuống địa ngục...". - Heiji nêu lên nhìn nhận của mình. Thật ra, khi phát hiện các quả bom ở ba toà nhà là giả, bản thân Heiji đã có nghi vấn về bức mật thư, và từ lúc đó đến giờ cậu vẫn cứ đọc đi đọc lại bức mật thư để xem có bỏ sót điều gì không. Cậu cũng chú ý đến sự khác thường ở câu cuối, dẫu còn khá mơ hồ. Cho nên cuộc gọi này không chỉ đơn giản là thông báo tình hình thôi, mà cậu còn muốn dò la qua chút ý kiến từ Shinichi một cách kín đáo nhất, để cậu ấy không phải phân tâm khi đang đối đầu trực tiếp với bọn chúng tại điểm hẹn. Rồi sau đó sẽ tự mình tìm ra quả bom thật, giúp ích được phần nào cho Shinichi. Và không ngoài dự cảm của cậu, Shinichi đã sớm có suy luận như cậu, còn chẳng cần đến sự "lân la thăm dò" từ cậu. Đúng là, bộ não của cậu lúc nào cũng "chậm" hơn Kudo-san một bước. Không những thế, cậu ta còn hiểu rõ cậu đến mức, biết luôn cả việc: cậu đã phân tích ra được tình hình hiện tại, dù rằng cậu luôn cố giấu. Haizz, có một "đối thủ cùng so tài" vừa ăn ý lại vừa sâu sắc như Shinichi, không biết Heiji nên ghét hay nên thương đây!
- Đúng, chính là nó. Sơ sót của chúng ta là đã mãi tập trung vào một vế của câu đó, mà quên mất phần còn lại. Thế nên, nếu những quả bom mà chúng ta tìm thấy trên sân thượng của các toà nhà, gần với "bầu trời" chỉ là giả, thì "con đường xuống địa ngục" mới là nơi quả bom thật đang được cất giấu. Cậu nên rà soát lại mọi ngóc ngách trong ba tòa nhà đó. Nhất là các tầng hầm như: nơi chứa lò sưởi, máy nước nóng, hộp cầu chì, bãi đậu xe,...Thậm chí là cả hệ thống điều hòa không khí, hệ thống phân phối điện nữa. Vì "con đường xuống địa ngục" theo tớ nghĩ chỉ có thể là nơi nằm ở dưới mặt đất thôi. - Shinichi đưa ngay ra lập luận.
- Cậu an tâm, cách đây khoảng năm phút trước, tớ đã nhờ thanh tra Megure và ba tớ kiểm tra lại toàn bộ những nơi mà cậu vừa đề cập đến, trong ba tòa nhà này rồi. Nhưng hiện vẫn chưa có thông báo gì từ họ. Mà Shinichi này, sao cậu lại chắc quả bom thật vẫn còn ở trong ba tòa nhà, biết đâu nó đang ở một nơi nào khác thì sao? Như tàu điện ngầm chẳng hạn, cũng giống như một "con đường xuống địa ngục".
- Không, chắc chắn là còn trong ba toà nhà, vì cụm từ "dấu ấn của quỷ" nằm giữa hai vế trong câu cuối đã nói lên điều đó. Theo lập luận ban đầu của chúng ta, 616 là con số tượng trưng cho dấu ấn của quỷ, và ba toà nhà này tương ứng với con số 616. Việc tìm thấy các quả bom giả ở ba tòa nhà phần nào đó đã chứng minh cho lập luận của chúng ta là đúng, nên quả bom thật chỉ có thể ở đây mà thôi. Chỉ có điều, không thể đơn giản như vậy... - Đang phân tích rất hùng hồn, chợt giọng Shinichi nhỏ dần, rồi im bặt. Thậm chí, cậu bỗng dưng đứng khựng lại, vì trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ.
Dẫu không nhìn được gương mặt đăm chiêu hết sức khó coi của Shinichi hiện tại, nhưng sự im lặng của cậu cũng đã khiến cho người bên kia đầu dây cảm thấy bồn chồn không yên. Heiji dường như đã đoán được Shinichi đang phát hiện ra điều gì đó đáng ngờ quan trọng, nên cậu cũng quyết định im lặng chờ đợi, để cậu ấy có thể tập trung. Và sự chờ đợi đó, cũng không quá lâu. Chưa đầy một phút sau, Shinichi nói gần như hét vào tai cậu:
-HATTORI, KHÔNG XONG RỒI, CẬU PHẢI NHANH LÊN THÌ MỚI KỊP... <rè..rè>...Con số 616 không những ám chỉ ba toà nhà mà còn muốn nói đến...<rè... rè...>...thời gian quả bom thật sẽ phát nổ. Và thời gian đó đã được....<rè...rè>....kích hoạt khi những quả bom pháo hoa trên tầng thượng phát nổ khi nảy rồi. - Shinichi chưa nói hết câu đã nghe thấy âm thanh không mong đợi ấy lại xuất hiện. Cậu vội vã nói thêm, dường như chỉ sợ người bên kia đầu dây sẽ không kịp nghe thấy - Nếu suy đoán của tớ không lầm thì là khoảng 616 giây, tương ứng với 10 phút 16 giây. Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi...<rè...rè>...Alo, Hattori! Cậu có nghe tớ nói gì không? <rè....rè...tút...tút...tút>...Alô, Alô!
Mặc cho Shinichi ra sức níu kéo, đầu dây bên kia đáp lại cậu chỉ bằng một tiếng "tút" vô tình kéo dài đến ức chế!