Tâm sự Con nhà người ta - Nỗi ám ảnh của học sinh

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Ngồi buồn, 24 Tháng ba 2022.

  1. Ngồi buồn

    Bài viết:
    5
    Mình đoán chắc ai cũng hiểu cảm giác khi nghe câu: "Mày nhìn con nhà người ta kia kìa" hay câu "sao con nhà người ta.. mà con nhà mình lại.." và còn rất nhiều câu nữa. Mình nghĩ là bố mẹ ai cũng yêu thương con mình (trừ một số trường hợp) nhưng bố mẹ hình như không biết câu nói của bản thân cũng có thể như lưỡi dao vô hình khoét trái tim đứa bé ấy hay như những mũi kim đâm vào tim. Những mũi kim ấy tuy nhỏ nhưng khi đâm là nó đau âm ỉ chứ không đau ngay đâu. Có lần mình hỏi bố: "Tại sao bố cứ so sánh con với con nhà người ta?". Bố mình nói: Thì mày không được như thế thì tao nói thế". Mình không muốn nói xấu bố mẹ, kể cả bố mẹ mình hay bố mẹ của bất kì ai nhưng thật sự mình không hiểu lắm. Con nhà người là tốt cuộc là ai? Mình nấu ăn chẳng may món bố thích hơi mặn hoặc hơi nhạt cũng con nhà người ta, bố mẹ cãi nhau mình làm rơi vỡ cái chén cũng con nhà người ta. Không phải nói đùa chứ theo quan điểm của mình, con nhà người ta thì có bố mẹ nhà người ta. Thật sự rất nực cười nhưng tại sao bố mẹ không như bố mẹ nhà người ta mà cứ bắt con như con nhà người ta. Nhiều lúc uất ức nhưng chẳng làm gì được. Có một thời gian với mình vô cùng tăm tối, đó là khoảng thời gian khi mình đang giữ vị trí top 10 trong lớp và khi đi thi thì mình bị ốm+mệt+đau đầu, và kết quả thì.. như các bạn thấy.. mình tuột xuống đứng hạng thứ 15. Và cả bữa ăn, cả tuần và cả tháng ấy, bố mẹ mình không làm gì ngoài việc so sánh mình với con nhà người ta, hoặc là đổ lỗi cho việc mình chỉ cắm mặt vào điện thoại. Haizz, thực sự chán chả buồn nói. Mình thực sự muốn hỏi là bố mẹ cũng từng làm con mà lại không hiểu cho cảm giác của mình khi bị so sánh như thế. Nói thế thôi chứ với mình bố mẹ là nhất, tuy rằng thực sự có những trận cãi vã những có lẽ đó cũng là cái nền để mình thêm hiểu bố mẹ, học được thêm sự trưởng thành hơn. Nếu các bạn có thì hãy kể mình nghe nha, kể ra chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn đấy. Bye nha
     
  2. Hàn Mặc

    Bài viết:
    2
    Tôi đồng ý với bạn! Vì trong số chúng ta và đa phần là bị so sánh như thế này. Điều đó khiến cho tất cả chúng ta cảm thấy khó chịu vì câu nói đó của ba mẹ và có lẽ nó là một ám ảnh tâm lí, là áp lực, là gánh nặng, là cảm giác không được tôn trọng, là cảm giác tự ti, là cảm giác tức giận.. vì ba mẹ chẳng hiểu gì về ta. Vậy hãy chứng tỏ cho họ thấy bạn không giống một ai cả và bạn có thể hơn họ về những thứ khác. Cố gắng để chứng tỏ cho họ biết bạn có thể làm được nhiều thứ hơn những người mà họ so sánh "con người ta"! Tôi từng giống như bạn vậy nên đừng sợ một mình!
     
  3. Đồng cảm. Mik là chị cả trong nhà, thế nên áp lực với mình lớn hơn đứa em nhiều lắm. Mình có 1 ng anh họ cực kì giỏi, từ nhỏ đã luôn đứng đầu trong lớp, thành tích mọi mặt đều tối ưu, quan hệ bạn bè cũng rộng rãi. Mik cảm giác đang sống dưới cái bóng vậy, hồi còn học trung học học cùng lớp, thứ hạng của mình luôn luôn xếp thứ 2 hoặc 3, phần lớn các môn đều bị đè ép, những môn văn, địa, sử mik học tốt hơn anh mình nhiều nhưng những môn đó lại không ích lợi gì trong mắt bố mẹ. Nấu ăn mà k chú ý nấu mặn hoặc khét một hôm thì bị bảo là anh mình nấu ăn cho cả nhà trên kia kìa, bận học k lau nhà thì mẹ bảo bước vô nhà anh mình mà sàn nhà sáng bóng luôn. Anh mình với mình đều tham gia vô đội nghi thức trường, mỗi lần kiểm tra chỉ sợ dưới điểm anh mình thôi. Sang năm lớp 9 chuyên khác nhau nên tách lớp, do được dạy cô chuyên địa chiêu mộ trc thầy dạy chuyên lý nên mik theo bên địa, cơ mà anh mình lại chuyên lý, chuyện này bị nhắc đi nhắc lại n lần. Cơ mà xui ở chỗ, lớp 9, 10 k học chung, lớp 11 thì lại gộp lớp nên lại vô chung lớp.. lại bị nói hoài. May mà quan hệ giữa cả hai rất tốt, k thì.. khổ lắm!

    Thật ra học cách quen được là tốt rồi, ai cũng phải có sự ganh đua mới tiến lên được, cố gắng vì chính bản thân mình thôi!

    *bafu 13**boni 25*
     
  4. ẩndanh

    Bài viết:
    0
    Mình cũng thế mặc dù ngoài miệng ba mẹ mình không áp đặt về điểm số nhưng mình cảm thấy vào khoảnh khắc nào đó vẫn thấy ba mẹ mình rất hay so sánh mình với con nhà người ta. Mình là đứa con duy nhất trong nhà nên dĩ nhiên là việc bố mẹ mình nghiêmkhắc là không thể tránh. Mình là một đứa khá hỉu chuyện lúc nhỏ nên những lời nói từ mọi người mình có thể nói là khá để ý. Mình vẫn còn nhớ là chỉ mới đây thôi khi trường mình phát bài kiểm tra giữa kì 2 môn đầu tiên là văn và t. Anh môn văn của mình thì khá cao có thể nói là nhất lớp nhưng môn t. Anh thì mình cũng khá cao 8đ vì bài kiểmtra đợt này khá khó nên mình không làm tốt lắm nhưng trong lớp chỉ có vài bạn là được 8đ nên mình cx cảm thấy khá hài lòng về bài mình làm nhưng khi tan học mình lại rất mong để khoe điểm cho mẹ mình nhưng khi mẹ mình đón thì khi mình nói môn t. Anh mình được 8đ thì mình lại nói câu làm mình khá buồn: "Có 8đ thôi à, lo tập trung vào môn t. Anh đi chứ mẹ thấy hơi lơ là rồi đó chỉnh đốn cách học ngay còn kịp" mình đã lặng đi một chút khi nghe mẹ mình nói thế, khi về nhà thì mình vào phòng và cắm đầu vào học mình nhớ lại cảnh mà mẹ mình nói câu đó cảm thấy nó hơi không được tâm trạng tốt mình đã học từ 7h sáng liên tục từ học thêm đếnhọc chính mình học luân phiên cho đến 11-12h khuya sau khi qua ngày đó là thứ bảy đến sáng chủ nhật thì cô mình có cho lm 1 bài kiểm tra online môn tin chương trình lớp 8 của mình thì môn tin học pascal lần đầu tiên mình học phần mềm này nên có thể nói là khá yếu trong môn đó thì mình vào lm thì nhận kết quả đó chỉ được 7đ mình khá hoang mang khi môn tin chỉ được chừng đó và lúc có thể nói mình đã gọi là lặng người đi đến buổi trưa mẹ mình với mình đã có thể nói là cuộc cải nhau nói cải nhau thì hơi căng nhưng thật ra là thế mình đã khóc rất nhiều mỗi khi mẹ mình la mình thì sẽ lôi ra rất nhiều chuyện từ trước tới giờ có thể là chuyện của tuần trước và của năm trước nữa chỉ để lôi ra và la mình chắc chắn điều rằng sẽ có chuyện 8đ của ngày hôm qua trong cuộc cãi vả đó và trong lúc cãi mẹ đã nói 1 câu là: "Mày chỉ được cái ăn với học đã làm được cái gì chưa mà đưa cái mỏ ra cãi" và còn rất nhiều nữa trong toàn bộ cuộc nói đó mẹ đã xưng hô là mày và tao và mình bt nói cũng chả giải quyết gì nên đã vào phòng và khóc và mình có thể nói là mắc chứng tựhành hạ bản thân mình đã khóc và tự tra tấn mình trong phòng trưa đó ăn cơm mình đã nói có thể là cơm chan nước mắt và tới h giữa mẹ và mình chưa bao giờ nói là hiểu nhau cả và cũng chưa bao giờ nói chuyện hợp nhau cả*bafu 59*
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...