Trinh Thám Con Mồi Và Thợ Săn - Hòn Đá Nhỏ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi hòn đá nhỏ, 3 Tháng năm 2023.

  1. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Con mồi và Thợ săn

    [​IMG]

    Tác giả: Hòn đá nhỏ

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Hòn Đá Nhỏ

    Văn án

    Cốt truyện trinh thám lấy cảm hứng từ những vụ án mạng nổi tiếng của Mỹ. Kẻ sát nhân mang vỏ bọc một con người hiền lành, lạnh lùng lấy đi sinh mạng, hy vọng và cả tương lai của nạn nhân. Đối với hắn họ đơn giản chỉ là con mồi, là món đồ trong thế giới của hắn – nơi mà hắn có thể thỏa mãn dục vọng chiếm giữ, kiểm soát và tôn trọng.

    "Lúc này tại một căn nhà cũ kĩ ngoại ô thành phố, trong một căn phòng tối tăm và ẩm thấp, người đàn ông ngồi chiếc ghế nhựa xanh rẻ tiền nhìn chằm chằm về chiếc bình thủy tinh đối diện. Trên gương mặt phổ thông của hắn nở một nụ cười kì lạ, vừa mê luyến yêu thương vừa có chút biến thái điên cuồng khiến người ta rợn tóc gáy. Kinh khủng hơn là trong chiếc bình chứa một loại dung dịch trong suốt và bên trong nó là một gương mặt cô gái trẻ hai mắt trợn trừng trắng dã, trên môi nở một nụ cười méo mó biến dạng, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo một cách đáng sợ.

    Người phụ nữ ôm lấy người chị của mình nghẹn ngào. Mẹ Lan bị ôm lại không thể cử động, tức giận như muốn điên lên vùng vẫy đẩy em gái ra, bà ấy gào lên khiến cho gương mặt hiền lành thường ngày trở nên vặn vẹo, quát:

    - Cô khóc cái gì? Tránh ra, đừng cản trở tôi đi nấu cơm cho con gái.

    - Chị à, chị tỉnh lại đi. Chị ơi.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng năm 2023
  2. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 1: Bảo vệ mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng tại cổng trường đại học M.

    Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc của Sơn, công việc của hắn là làm bảo vệ tại một trường đại học. Với thân hình quá khổ của mình, Sơn trước giờ chỉ toàn làm những công việc tay chân không chính thức tại các công trường, bưng bê tại quán ăn, bốc vác hoặc vận chuyển. Đây là lần đầu tiên hắn có được một công việc nghiêm chỉnh tại một tổ chức chính quy như trường đại học. Sơn cảm thấy khá vui vẻ với công việc này, ít nhất hiện tại trang phục trên người hắn là bộ đồng phục bảo vệ chuyên nghiệp chứ không phải áo phông cùng chiếc quần vải sờn cũ như bình thường, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân dường như đang ở một đẳng cấp khác với trước đây. Hắn mặc trên người là áo sơ mi cộc tay màu xanh nhạt cùng quần vải đen, trên ngực có thẻ tên bằng kim loại bóng loáng cùng dòng chữ nhỏ "Security", thắt lưng có đeo bộ đàm, đầu đội mũ nồi đen. Sơn vuốt lại quần áo đứng bên ngoài cổng trường nhìn đám sinh viên đi qua, hắn nhìn họ trong mắt giấu diếm một tia hâm mộ.

    Bỗng một chiếc xe ô tô đi tới, một cô gái xinh đẹp, trẻ trung bước xuống. Trên người cô ấy mặc một chiếc váy hàng hiệu, đem túi xách da cá sấu, cả người tỏa ra khí chất của người có tiền khiến người khác nhịn không được nhìn cô ấy thêm vài lần. Sơn cũng không ngoại lệ, hắn đưa mắt nhìn cô gái.

    Cô gái bước về phía cổng trường thì đột nhiên bị Sơn ngăn lại, cô gái lùi lại theo bản năng nhìn hắn ta khó chịu:

    - Anh làm gì vậy? Sao lại ngăn tôi? - Cô gái trừng mắt quát.

    - Thẻ sinh viên của cô đâu?

    - Thẻ sinh viên? Anh không biết tôi là ai à? Tôi không cần thẻ sinh viên.

    Cô gái nói với giọng bực bội, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại nhìn Sơn không hài lòng. Một cậu sinh viên gần đó thấy cảnh này liền đi tới cười nói với Sơn:

    - Anh bảo vệ mới này, cô ấy là hội phó hội sinh viên. - Nam sinh ôn tồn giải thích, ám chỉ rõ ràng cô gái là người trong ban lãnh đạo của hội sinh viên nên không cần kiểm tra thẻ trước khi vào trường giống những sinh viên khác.

    - Nghe thấy chưa? Khi vào làm anh không tìm hiểu trước à? Người của hội sinh viên có đặc quyền. Sao lại không biết chuyện này chứ?

    Cô gái hằn học nói, cậu sinh viên vừa rồi dường như cũng nhìn ra tâm trạng của cô ấy không tốt liền cười, sau khi nói xong cũng rời khỏi. Sơn nhìn dáng vẻ hống hách cùng sự khinh bỉ trong mắt của cô gái trong lòng âm thầm tức giận, gương mặt hắn trầm xuống, đứng bất động tựa như con gấu lớn chắn trước mặt nữ sinh, không trả lời cũng không có ý định nhường đường. Cô gái thấy vậy càng tức giận, lời nói cay nghiệt:

    - Sao anh còn chưa tránh ra vậy? Không nghe thấy à? Ngày đầu tiên đi làm đã phạm sai lầm, anh còn muốn làm việc nữa không vậy? - Cô gái cao giọng quát lên.

    Những người xung quanh nghe tiếng quát của cô ta bắt đầu chú ý đến hai người họ. Sơn cảm nhận được những ánh mắt soi mói xung quanh, tâm trạng bắt đầu trở nên tồi tệ, đôi mắt hắn hằm hằm nhìn cô gái đối diện. Cô gái ấy thấy vậy không những không hạ giọng mà càng nói lớn:

    - Anh lườm ai vậy? - Nữ sinh trừng mắt nhìn Sơn, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt tinh tế hơi hếch lên, trong giọng nói không hề che giấu ý coi thường cùng hằn học.

    - Tôi nói không đúng sao? Không hiểu sao người như anh lại được nhận vào đây? Người gì vừa ngu xuẩn vừa vô văn hóa, dáng người thô kệch xấu xí đứng ở đây chỉ tổn làm tổn hại đến bộ mặt của trường.

    - Có chuyện gì vậy?

    Khi cô nữ sinh còn đang lớn giọng mắng mỏ Sơn trong cái nhìn hóng chuyện của đám người xung quanh thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía đó. Đám người khẽ tách ra để Lan đi vào, cô ấy lại gần, Sơn mới thấy rõ diện mạo của cô, là một cô gái trẻ xinh đẹp, khác với cô nữ sinh hống hách kia cô gái này rất khác biệt. Cô mang vẻ đẹp dịu dàng, tri thức. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần âu đen, chân mang giày cao gót cùng màu lộ ra cổ chân trắng nõn, trong không khí thoang thoảng hương thơm thanh khiết khiến Sơn nhất thời ngơ ngác. Cô gái nghiêm khắc nhìn nữ sinh:

    - Hà, em làm gì mà lớn tiếng ở đây vậy?

    - Cô Lan, tại anh bảo vệ này làm sai, anh ấy không cho em vào trường, em..

    - Cô ta không có thẻ sinh viên nên tôi.. tôi..

    Sơn ấp úng vội vàng giải thích với cô Lan. Cô Lan là giảng viên của trường, lại là con gái hiệu trưởng, là cựu sinh viên xuất sắc từng được nêu danh bảng vàng; cô Lan, người dù là thành tích hay ngoại hình đều hơn người, tính tình lại tốt nên mọi người trong trường đều yêu quý, đặc biệt là sinh viên, họ lấy cô làm tấm gương để học tập. Cô Lan vừa lên tiếng mọi người đều im lặng, nữ sinh kia vội vàng giải thích:

    - Cô Lan, em vốn không cần thẻ sinh viên vẫn có thể vào trường mà, em..

    - Thôi được rồi, cô hiểu rồi, anh ấy là bảo vệ mới nên còn nhiều chuyện chưa rõ, mọi chuyện đều là hiểu lầm nhưng em cũng không nên có thái độ như vậy.

    - Em xin lỗi cô.

    Cô nữ sinh nhăn mặt có chút không cam lòng, cắn môi nói. Lan nhìn cô ấy rồi lại nhìn những người xung quanh cất giọng nghiêm nghị của một giáo viên:

    - Thôi được rồi, giải tán đi, sắp vào tiết một rồi các em còn đứng đây à?

    Đám sinh viên sau đó liền vội vàng giải tán, cho đến khi cổng trường chỉ còn lại cô Lan và Sơn, cô ấy mới nhìn hắn cười nói:

    - Làm phiền anh rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi.

    - Tôi.. ngày đầu đi làm nên..

    Sơn ấp úng nói, hắn có chút không dám nhìn thẳng cô ấy, con ngươi đảo một vòng rồi đưa mắt nhìn xuống mũi giày cao gót của cô, mũi giày bóng loáng không một hạt bụi khác hoàn toàn với đôi giày thể thao rẻ tiền mà hắn mới mua ngày hôm qua tại chợ gần nhà. Sơn thoáng ngẩn người, Lan mỉm cười nhìn hắn ta:

    - Không sao, hy vọng anh sẽ làm tốt công việc của mình.

    - Tôi nhất định sẽ.

    Sơn nhìn thẳng Lan hấp tấp giống như đang cố khẳng định điều gì đó, cô ấy chỉ cười:

    - Vậy tôi đi vào đây. À! Tôi là giảng viên trong trường có cần thẻ không?

    Lan có chút trêu đùa nói, giọng cô rất nhẹ mang theo ý cười, Sơn lần đầu tiên nghe được một giọng nói dễ nghe như vậy. Hắn nhìn cô ấy cười lắc đầu lại có chút ngại ngùng nói:

    - Không cần đâu, mời cô.

    Lan cười nhẹ rồi gật đầu lên xe đi vào trường. Chiếc xe biến mất ở góc cua vào bãi đỗ, Sơn nhìn theo bóng lưng cô ấy trong mắt hiện lên ánh lửa, trái tim trong lồng ngực đập mạnh liên hồi.

    Từ sau ngày hôm ấy Sơn bắt đầu chú ý đến Lan. Hắn theo dõi cô từ khi cô bước chân vào cổng trường cho đến khi cô ra về, mỗi một bước chân của Lan dường như đều có ánh mắt của hắn. Lan có dáng người mảnh khảnh cân đối, gương mặt xinh đẹp, học thức cao, gia cảnh tốt, tính cách hòa nhã, không thể phủ nhận rằng Lan chính là hình mẫu lý tưởng của biết bao người đàn ông. Cứ nhìn mấy thầy giáo trẻ thậm chí cả nam sinh trong trường có không ít người âm thầm theo đuổi cô ấy thì rõ.

    Sơn biết bản thân mình ngoại hình không ưu nhìn lại không có học thức nên hoàn toàn không có tự tin để theo đuổi cô ấy, hắn chỉ có thể từ xa quan sát cô và tự mình ảo tưởng mọi thứ trong vui vẻ.

    Một ngày trời mưa tầm tã, Lan đứng nhìn những hạt mưa nặng hạt bên ngoài, nhíu mày không biết phải làm sao. Bầu trời tối lại bởi cơn mưa đầu hạ, gió thổi bay những chiếc lá khiến chúng rơi xuống nền đất ướt đẫm, không gian tĩnh mịch có chút u ám. Lan xoa xoa cánh tay hơi se lạnh vì mưa ướt, tiếng chuông điện thoại vàng lên phá tan không khi yên tĩnh. Lan nhìn cái tên trên màn hình, mỉm cười nhấc máy, giọng cô dịu dàng:

    - Anh à, em đây.

    - Em về chưa? Trời mưa lớn quá, anh qua đón em nhé?

    - Em vẫn đang ở trường, mưa quá em không mang theo ô.

    Lan nhẹ giọng trả lời, đầu dây bên kia, một giọng nam trầm ấm truyền đến giống như đã biết trước, anh cười nhẹ:

    - Anh biết ngay mà. Đợi anh đến đón em, ngoan.

    - Dạ.

    Lan cười ngọt ngào nói với người kia qua điện thoại mà không hay biết nãy đến giờ trong một góc hành làng phía sau cô, một bóng dáng cao lớn đã âm thầm nghe hết mọi thứ.

    Sơn nắm chặt chiếc ô trong tay như muốn bẻ gãy nó, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái phía trước yên lặng giống như một pho tượng nghe cô nói chuyện tâm tình với bạn trai. Lan vừa cúp điện thoại liền cảm nhận được dường như có một ánh nhìn nóng bỏng chiếu vào mình, cô bất giác quay đầu lại. Ngay lật tức thân hình to lớn của Sơn đập vào mắt, hắn đứng trong bóng tối nhìn cô, tóc và vai áo ướt đẫm trong khi trên tay hắn đang cầm một chiếc ô. Đôi mắt đen thẫm hơi híp lại nhìn cô, Lan không rõ cảm xúc trong mắt hắn là gì chỉ cảm thấy vô cùng lạ lẫm khiến cô không thoải mái.
     
    Hoa Linh 8881, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2023
  3. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 2: Cô giáo xinh đẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơn bắt gặp ánh mắt của Lan, hắn ngay lật tức thu lại cảm xúc trong mắt, không dấu vết lộ ra nụ cười hiền lành giống như thường ngày. Hắn bước lại gần, thân thiện hỏi Lan:

    - Cô Lan, cô chưa về sao?

    - Tôi đang đợi người đến đón. Thật trùng hợp, anh cũng ở đây sao?

    Lan nhìn Sơn cười lịch sự nhưng lại âm thầm lùi một bước kéo dãn khoảng cách giữa cô và hắn. Sơn say mê nhìn nụ cười của cô, trong đầu hắn bỗng nảy sinh ý nghĩ điên cuồng muốn giấu riêng nụ cười ấy cho mình, để cô chỉ có thể cười như vậy với duy nhất hắn mà thôi, ý nghĩ biến thái giống như thuốc độc chẳng mấy chốc đã xâm chiếm tâm trí hắn. Sơn cười đi lại phía Lan nói:

    - Tôi giúp mẹ bê đồ dọn dẹp ở phía sau tòa nhà, trời mưa quá. Cô không có ô sao?

    Câu trả lời của Sơn khiến Lan buông lỏng cảnh giác, cô biết mẹ hắn, cô lao công hiền lành làm việc lâu năm tại trường, đúng là vừa nãy cô có gặp cô ấy ở tòa nhà phía sau quét dọn. Lan cười nhìn hắn nói:

    - Đúng là quên không mang ô.

    - Vậy cô có muốn đi cùng tôi ra ngoài cổng không? Dù sao xe bên ngoài cũng không thể đi vào trong trường, bạn của cô cũng không thể vào tận đây đón cô được.

    Lan bị lời nói của Sơn thuyết phục, nghĩ một lát rồi lại nhìn những đám mây đen kịt bên ngoài cười nói:

    - Vậy làm phiền anh rồi. Có thể cho tôi đi nhờ ra bên ngoài được không?

    - Không thành vấn đề. Đi thôi, cô giáo.

    Ý cười trên mặt Sơn càng thêm tươi tắn, hắn mở chiếc ô to ra che trên đầu hai người. Cứ như thế dưới cơn mưa nặng hạt, Sơn thành công sánh vai cùng Lan một đoạn đường.

    Lần đầu tiên hắn có cơ hội ở gần người con gái xinh đẹp này như vậy, màu trong người như muốn sôi trào, Sơn hưng phấn đến nỗi hắn có thể nghe rõ từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào. Mùi nước hoa trên người cô khiến hắn ngây ngất, hai mắt như mờ đi không còn nhìn rõ phía trước.

    Bỗng một lực mềm mại kéo cánh tay rắn chắc của hắn lại rồi rời đi ngay, bên tai Sơn truyền đến âm thanh nhẹ nhàng nhắc nhở của Lan:

    - Anh cần thận một chút, suýt chút nữa là dẫm phải vũng nước rồi.

    Sơn hoàn hồn cúi đầu nhìn Lan, trong mắt hắn vẫn chưa kịp rút đi cảm xúc điên cuồng mê luyến khiến cô giật mình. Lan e ngại nhìn hắn. Sơn nhìn phản ứng của cô ngay lật tức cười phô ra vẻ thành thật thường ngày:

    - Cảm ơn cô giáo, tôi đang mải suy nghĩ một số chuyện nên hơi mất tập trung.

    - Vâng.

    Lan vẫn còn bất ngờ bởi cảm xúc kì lạ trong mắt hắn khi nãy nên chỉ đáp một tiếng. Sơn sợ cô nhìn ra được điều gì khác lạ liền đánh lạc hướng:

    - Cô Lan là cựu sinh viên ở trường đúng không? Tôi nghe các chú trong tổ bảo vệ nói về cô nhiều lắm. Chỉ toàn thấy khen cô thôi.

    - Cũng không có gì đâu. Chỉ là khi đi học tôi chăm chỉ hơn các bạn khác một chút.

    Lan thành công bị câu nói của Sơn đánh lạc hướng lông mày hơi dãn ra. Nói về thời sinh viên khiến Lan hoài niệm, cô bất giác nói chuyện nhiều hơn với Sơn. Đạt được mục đích, Sơn trong lòng âm thầm cười vui vẻ nói chuyện với cô. Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến cổng trường.

    Bên ngoài cổng trường.

    Người đàn ông vẻ ngoài điển trai đứng che ô dưới mưa nhìn về phía Lan, anh ấy cao khoảng một mét tám, dáng người dong dỏng, một tay cầm ô một tay đút trong túi quần âu, nụ cười dịu dàng. Lan cũng nhìn anh ta cười đầy ngọt ngào. Cô quay đầu nhìn Sơn bên cạnh nói:

    - Cảm ơn anh cho tôi đi nhờ. Bạn trai tôi đến rồi, tôi đi trước đây.

    - Không có gì đâu. Để tôi đưa cô sang chỗ anh ấy cho đỡ ướt.

    - Không..

    Lan còn đang từ chối thì người đàn ông đã đi đến cạnh hai người, anh ấy nhìn Lan nói:

    - Anh đến đón em đây. Cảm ơn anh đã cho cô ấy đi nhờ.

    Người đàn ông dịu dàng lên tiếng, câu sau là nói với Sơn. Hắn ta mỉm cười nhìn người đàn ông, giọng khàn khàn:

    - Không có gì. Mọi người ở trường đều rất quý cô Lan, tôi chỉ làm chuyện nên làm thôi. Nếu bạn trai cô đến rồi vậy tôi đi đây. Tạm biệt hai người.

    - Tạm biệt anh.

    Lan đứng bên cạnh người đàn ông cười lich sự nói với Sơn sau đó quay người cùng anh ấy rời khỏi. Hai người họ che chung một chiếc ô, người đàn ông đưa tay khoác vai Lan vô cùng thân mật. Người đàn ông dáng vẻ đẹp trai thành đạt, cô gái xinh đẹp yểu điệu bên cạnh nép vào người anh; hai người dù chỉ là bóng lưng thôi cũng khiến người ta cảm nhận được một bầu không khí hòa hợp thần kì. Sơn nhìn theo bóng hai người rời đi trên chiếc BMW bóng loáng ánh mắt khẽ trầm xuống, bàn tay nắm chặt cán ô đến trắng bệch.

    Hắn nghe được tiếng hai nữ sinh đi qua thảo luận:

    - Đó là người yêu của cô Lan sao? Thật đẹp trai.

    - Chồng chưa cưới đấy. Tao nghe nói anh ấy là giám đốc một công ty công nghệ, gia đình khá giả lắm. Giáo viên dạy Triết của bọn tao nói cô Lan thông báo tháng sau làm đám cưới đó.

    - Thật vậy sao?

    Sơn nghe hai nữ sinh nói chuyện cảm xúc trong mắt càng tăm tối. Hắn cảm nhận được trong lồng ngực như có lửa đốt, cảm xúc tốt đẹp khi sánh bước cùng Lan biến mất không còn tăm tích thay vào đó là sự phẫn nội đến cùng cực. Hắn cảm thấy giống như đồ vật yêu thích của bản thân bị cướp mất, vô cùng khó chịu. Cảm giác ấy như thôi thúc Sơn phải làm gì đó.

    Cạch.

    Cán ô bị bóp gãy làm hai mảnh. Sơn không quan tâm ném chiếc ô vào thùng rác bên cạnh rồi đi về phía trước trong cơn mưa tầm tã. Người đi bên cạnh nhìn hắn như thế một tên điên khẽ lầm bầm rồi chạy nhanh khỏi cơn mưa nặng hạt. Trong đám người hối hả vì tránh mưa chỉ có mình Sơn là bình tĩnh bước từng bước không vội vã, cơ thể ngoại cỡ của hắn giống như một con gấu khổng lồ di chuyển trong mưa khiến mọi người đi qua không khỏi nhìn thêm vài lần. Ánh mắt đánh giá cùng tò mò của họ khiến tâm trạng Sơn càng thêm nóng nảy, nhịn không được nhấc chân chạy nhanh về phía trước.

    Căn nhà cũ của mẹ con Sơn phải đi hai tuyến xe buýt mới tới nhưng vì trên người ướt đẫm nên phụ xe buýt không cho hắn lên xe, không có phương tiện đi lại Sơn chỉ có thể đi bộ về nhà.

    Một tiếng sau, khi cơn mưa đã tạnh, trên đường vẫn đọng lại một vài vũng nước, Sơn cả người u ám đi bộ trên đường, bỗng một chiếc xe máy vụt qua dừng lại trước mặt hắn, một chàng trai với gương mặt tươi cười nói:

    - Anh Sơn, anh đi đâu mà ướt như chuột lột thế này?

    Sơn nghe được tiếng người liền ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai, nhếch môi cười theo bản năng, hắn nói:

    - Nam đấy à. Anh đi làm về mà ướt quá nên phụ xe không cho lên xe buýt chỉ đành đi bộ về.

    - Khốn nạn thế! Thôi anh lên xe, em đèo về.

    Nam thật thà cười nói. Sơn nhìn chiếc xe máy cũ kĩ của cậu ta không tiếng động ngồi lên xe. Chiếc xe bởi vì Sơn vừa ngồi lên liền lún xuống phát ra âm thanh chói tai, Nam cười xòa nổ máy xe lao đi. Con đường về đến chỗ hai người ở là con đường nhỏ hẹp, mấy căn nhà cũ vì trời mưa càng trở nên tối tăm. Sơn nhìn căn nhà quen thuộc trong lòng âm thầm nhớ đến chiếc xe ở cổng trường, trong lòng nảy sinh oán hận cùng không cam lòng. Hắn ta nghiêm mặt ngồi phía sau lưng Nam – người đang nói liên tục:

    - Anh cũng nên mua một chiếc xe đi, mua xe cũ giống em này, rẻ lắm. Anh đi làm rồi không thể chỉ đi xe buýt mãi được, bất tiện lắm.

    * * *

    Đáp lại lời đề nghị đầy thiện ý của Nam, Sơn làm như không nghe thấy không trả lời, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ về một điều gì đó xa xôi mà người khác không biết được. Thanh niên phía trước nhịn không được gọi:

    - Anh!

    - Anh biết rồi. Anh cũng định mua một chiếc, mấy hôm nữa chú dẫn anh đi mua đi.

    Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, Sơn lạnh nhạt nói, gương mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm gáy thanh niên phía trước. Nam hồn nhiên không biết chuyện gì vô cùng nhiệt tình cười nói:

    - Em biết rồi. Hôm sau em dẫn anh đến chỗ em mua xe này, có mấy chiếc em thấy cũng được lắm, em dẫn anh đến xem.

    - Ừ.
     
    Hoa Linh 8881, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
  4. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 3: Tội ác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa tháng sau.

    Tiếng chuông hết tiết vang lên, khác với những sinh viên năm đầu, sinh viên năm cuối hối hả cất sách vở rời khỏi phòng học, bọn họ bận rộn đến doanh nghiệp thực tập, bận rộn đi làm thêm, lại có người vội vã làm luận văn tốt nghiệp; họ phải tranh thủ từng phút một để sắp xếp mọi thứ cho cuộc sống sắp tới. Lan vừa mang theo giáo trình rời khỏi phòng học thì một nam sinh bước đến. Cậu ta có dáng người gầy gò, nhưng đôi mặt đặc biệt sáng, cậu nhìn cô lễ phép nói:

    - Cô Lan, có một số vấn đề trong luận văn tốt nghiệp em cảm thấy chưa ổn lắm, cô có thể giúp em xem và cho ý kiến được không ạ?

    - Được chứ. Đem luận văn của em đến văn phòng gặp cô.

    - Vâng ạ.

    Nam sinh vui vẻ cúi đầu chào Lan rồi chạy về phía chỗ của mình, Lan nhìn thoáng qua về phía cậu ấy rồi mỉm cười đi về phía văn phòng của mình tại tòa nhà bên cạnh. Vừa đi vừa nhấc điện thoại gọi cho bạn trai:

    - Anh à, hôm nay chắc em về muộn một chút, em phải chỉnh luận văn cho sinh viên.

    - Vậy có cần anh đến đón em không?

    - Không cần đâu. Hôm nay em đi xe đến trường.

    Buổi tối.

    Sơn cầm theo đèn pin đi trực quanh trường, ánh đèn tạo nên một chấm sáng lay lắt di chuyển phía trước hắn. Khu vực văn phòng giáo viên vẫn còn sáng đèn hắn ta liền đi qua đó. Bên trong văn phòng, Lan cùng nam sinh đang thảo luận về luận văn tốt nghiệp của cậu ta. Sơn đứng ở bên ngoài âm thầm nghe hai người họ thảo luận. Nam sinh nói với giọng áy náy:

    - Cô Lan, em cảm ơn cô đã giúp em sửa luận văn ạ.

    - Không có gì đâu. Em là sinh viên của cô, cô hy vọng em sẽ có một bài luận tốt nhất để tốt nghiệp.

    Lan mỉm cười nhìn nam sinh, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn vô cùng nổi bật, Sơn say mê nhìn gương mặt đó trong lòng nảy sinh ham muốn mãnh liệt. Lát sau, nam sinh lại lên tiếng có điều lần này giọng cậu ta có vẻ nhỏ hơn, trong giọng nói âm thầm còn mang theo ngại ngùng:

    - Cô Lan, nghe nói cô sắp kết hôn ạ?

    - Ừ, lễ cưới được tổ chức sau hai tuần nữa.

    Lan vừa cười vừa đưa tay chỉnh dòng chữ trên máy tính, nam sinh nghe được giọng cô cũng cười nói:

    - Mấy đứa trong lớp bàn luận chuyện này sôi nổi lắm đó cô. Bọn em đều tò mò về chú rể, cô và chồng chưa cưới quen nhau lâu chưa ạ?

    - Mấy đứa các em thật lắm chuyện quá.

    Lan ngoài miệng than trách nhưng vẫn trả lời.

    - Cô và anh ấy quen nhau từ nhỏ rồi, bố mẹ hai nhà là bạn thân.

    Lan vừa cười vừa nói, nhắc đến chồng chưa cưới trong mắt cô hiện lên ý cười ngọt ngào cùng tình yêu nồng thắm khác hẳn thường ngày, vừa nhìn liền có thể nhận ra tình cảm của hai người rất tốt, nam sinh nhìn cô rồi tiếp tục sửa luận văn. Bên ngoài, Sơn âm thầm nghe hết mọi thứ, cảm xúc đen tối trong lòng lần nữa dâng lên, hai mắt nhìn Lan đầy vẻ chiếm hữu. Sơn âm thầm rời khỏi tòa nhà đi về phía bãi đỗ xe.

    Khoảng 9 giờ mười lăm phút tối.

    Lan xoa cổ ngẩng đầu nhìn nam sinh cười nói:

    - Cô nghĩ luận văn của em ổn rồi đó.

    - Em cảm ơn cô nhiều ạ.

    - Không có gì đâu. Cũng muộn rồi, về thôi em.

    Lan cười nói rồi cùng nam sinh khóa cửa rồi rời khỏi tòa nhà. Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có một vài ánh đèn từ hành lang những tòa nhà gần đó. Lan cùng nam sinh đi về phía bãi đỗ xe. Nam sinh ngồi trên chiếc xe điện cũ nhìn Lan lễ phép:

    - Cô Lan, tạm biệt cô. Cô về cẩn thận ạ.

    - Em cũng vậy. Tạm biệt.

    Lan nhìn chiếc xe điện rời khỏi mới lái xe rời khỏi trường. Ở một góc tối, Sơn đưa mắt nhìn theo bóng chiếc ô tô biến mất cười lạnh lùng. Hắn lấy điện thoại, trong đêm tối giọng hắn lạnh lẽo một cách kì lạ:

    - Chú Thường, cháu Sơn đây, cháu đau bụng quá, chú trực giúp cháu được không ạ? _ Sơn đổi giọng yếu ớt nói.

    * * *

    - Vâng, ngày mai cháu trực thay chú ạ.

    * * *

    - Cháu cảm ơn chú ạ.

    Sơn cười rồi cúp điện thoại, bình tĩnh lấy xe đi về hướng chiếc ô tô vừa rời khỏi. Đi được khoảng hơn 3 km đúng như hắn đoán, chiếc xe của Lan dừng lại ở bên đường, cô nhíu mày nhìn chiếc ô tô đầy bất lực. Sơn trong lòng cười nhưng ngoài mặt tỏ vẻ quan tâm, hắn dừng xe cạnh cô, hỏi:

    - Cô Lan, cô làm gì ở đây giờ này vậy?

    - Ai vậy?

    Lan nghe thấy tiếng người gọi tên mình theo quán tính quay đầu lại. Chiếc xe máy cũ từ từ đi đến dừng cách cô ba bước chân, đèn xe sáng rực chiếu thẳng vào cô khiến cô nhịn không được nhíu mày vì chói mắt. Một tay che mặt, đợi Sơn đến gần cô mới nhìn rõ gương mặt hắn ta, là người quen, trong lòng thở phào một hơi, đêm khuya thanh vắng cô không hy vọng gặp được người lạ trong tình huống này. Sơn nhìn cô cười hiền lành:

    - Tôi, Sơn bảo vệ đây. Tôi vừa trực về thì thấy cô.

    - Muộn như vậy?

    Lan nhìn hắn ta nghi vấn, theo cô biết ca làm sáng đáng lẽ phải kết thúc từ 6 giờ chiều rồi mà ca tối không phải vẫn đang trong thời gian làm việc sao. Giống như nhìn thấu suy nghỉ của cô, Sơn cười nói:

    - Hôm nay tôi trực ca sáng, ca tối là chú Thường trực nhưng chú ấy có việc đến muộn bảo tôi trực hộ chú ấy đến giờ mới về.

    - Ra vậy. Anh vất vả rồi.

    Lan cười nhìn hắn ta trong lòng không mảy may nghi ngờ gì, cô lại nhìn về phía chiếc xe. Trong lúc cô còn đang phân vân không biết nên gọi lại cho bạn trai hay không thì giọng nói khàn khàn của Sơn truyền đến từ bên cạnh. Không biết từ bao giờ hắn ta đã đi đến sát cạnh cô, dáng người cao lớn của hắn gần như che kín ánh đèn đường, Lan bị vây dưới bóng của hắn, một mảnh tối đen như mực. Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, theo bản năng đứng cách xa Sơn, hắn nhìn động tác của cô trong mắt hiện rõ vẻ không vui nhưng vì trời tối nên Lan không nhìn thấy. Hắn ta nói:

    - Xe của cô hỏng à? Để tôi xem giúp cô.

    - Không cần đâu. Tôi gọi cho bạn trai rồi. Anh..

    Sơn không nhìn cô chỉ cúi đầu mở nắp xe lên, giọng khàn khàn của hắn lần nữa truyền tới:

    - Trước đầy tôi từng làm tại một xưởng sửa xe cũ nên đã từng sửa nhiều loại xe rồi, để tôi xem xem. Muộn rồi, chỗ này lại vắng vẻ, để tôi giúp cô.

    Lan nhìn hắn ta rồi lại nhìn con đường vắng tanh. Trường đại học nằm ở ngoại thành, chỗ này cách khu dân cư tương đối xa, nhất là chỗ cô đang dừng xe là một con đường hai bên chỉ có cánh đồng rộng lớn vắng vẻ như không người. Trong đêm tối đối diện cô, người đàn ông đang im lặng sửa xe là người quen duy nhất của cô lúc này. Nhíu mày nhìn điện thoại không thể kết nối trên tay, Lan thở dài cúp điện thoại rồi nhìn Sơn nói:

    - Vậy cảm ơn anh nha.

    - Không có gì.

    Một lát sau.

    Sơn ngẩng đầu nhìn Lan nói:

    - Trên xe tôi để một cái túi, bên trong có dụng cụ sửa chữa tôi đem theo để trả bạn, cô lấy giúp tôi với.

    Lan nhìn hai tay đen xì của hắn ta, gật đầu đi về phía chiếc xe máy cũ nhưng không hề biết rằng nguy hiểm đang rình rập. Sơn nhìn theo cô trong mắt hiện lên tia hưng phấn, hắn ta nhanh như cắt túm lấy cô gái vừa quay lưng đi, bịt chặt miệng cô bằng chiếc khăn tẩm thuốc, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cô. Lan từ từ lịm đi trong tiếng nói âm lãnh của hắn:

    - Lan, em là của anh. Chỉ có thể là của mình anh mà thôi.

    Trong đêm tối chiếc xe ô tô lao nhanh về phía bìa rừng. Trên xe, gã đàn ông mỉm cười điên loạn nhìn cô gái đang hôn mê bên cạnh, trong ánh mắt hắn không che giấu vui sướng. Ánh trăng trốn vào trong mây, bầu trời u ám mang theo ẩm ướt, trong bóng tối mờ mờ bóng trắng lao vụt qua như một cơn gió khiến người ta dựng tóc gáy.

    "Tách.. tách.."

    Âm thanh gãy vụn của cành cây khô, người đàn ông ôm theo cô gái xinh đẹp từ từ đi về phía rừng sâu, thân hình cao lớn của hắn ôm trọn cô gái nhỏ nhắn, cánh tay trắng nõn buông thõng xuống, chân mang giày khẽ đung đưa để lộ ra cẳng chân trắng nõn, trông cô giống như một con búp bên xinh đẹp và ngoan ngoãn, yếu đuối không sức sống. Bóng dáng cao lớn của gã đặt cô xuống một tảng đá lạnh lẽo tương đối bằng phẳng, ngắm nghía gương mặt xinh đẹp, ngón tay thô ráp vuốt ve làn da non mịn, hắn nở một nụ cười thỏa mãn, cúi người hít lấy hít để hương thơm trên người cô, trên môi nở một nụ cười biến thái. Hắn nửa quỳ trên người cô, hai tay siết chặt, cô gái đang hôn mê theo bản năng dãy dụa, gương mặt từ từ đỏ bừng rồi tím ngắt cho đến khi tắt thở.

    "Xoạt.. xoạt"

    Âm thanh khóa kéo trong đêm đặc biệt rõ ràng, từng lớp vải trên người cô gái bị cởi bỏ trong ánh mắt hưng phấn của gã sát nhân, bàn tay hắn di chuyển một cách linh hoạt, âm thanh sung sướng của hắn khiến thú vật quanh đó cũng phải sợ hãi né tránh. Hắn, trong bóng tối lại làm ra chuyện kinh tởm với một xác chết.

    Sáng sớm.

    Một người đàn ông dắt theo chú chó cưng chạy bộ dọc theo con sông. Gió từ lòng sông mang theo hơi nước mát mẻ, người đàn ông vừa nghe nhạc vừa chạy theo chú chó đằng trước một cách thư thái. Bỗng nhiên chú chó giống như phát hiện thứ gì chạy nhanh về phía trước, lao xuống đám cỏ rậm rạp bên đường. Người đàn ông nhìn chó cưng giật mình tháo tai nghe luôn miệng gọi tên chú chó:

    - Bông! Bông! Quay lại đây. Mày làm gì vậy? Quay lại ngay.

    Đáp lại âm thanh vội vã của người đàn ông là tiếng sủa liên tục của chú chó, cỏ cao gần như che lấp người nó chỉ có âm thanh của chú chó là không dừng lại. Người đàn ông nhíu mày nhìn đám cỏ rồi lại nhìn đôi giày trắng dưới chân, qua một lát vẫn quyết định bước xuống ven đường nơi con chó chạy qua mấy phút trước. Giọng anh ta mang theo bực bội:

    - Bông, lại đây nhanh lên.

    "Gâu, gâu.."
     
    Hoa Linh 8881, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
  5. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 4: Xác chết không đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng con chó ngày càng gần, người đàn ông có thể xác định chó cưng của mình ở ngay đằng trước, lấp trong đám cỏ cao ngang người anh ta. Người đàn ông lần theo tiếng chó sủa đi về phía trước, bỗng anh ta nhìn thấy thứ gì đó, tiếng gọi nghẹn lại nơi cổ họng, cơ mặt anh ta cứng đờ, hai mắt trừng lớn. Người đàn ông hét lên thất thanh rồi ngã ra sau. Chó cưng lật tức chạy lại bên cạnh anh ta, người đàn ông cảm nhận toàn thân lạnh buốt, anh ta quay người bỏ chạy về phía đường lớn, theo sau là con chó vẫn không ngừng sủa như đang gọi với theo chủ nhân của mình.

    Một người đàn ông khác chạy bộ vừa đến nhìn thấy vẻ mặt vì hốt hoảng mà tái xanh của người đàn ông liền ngừng lại, hắn ta lạnh nhạt hỏi:

    - Cậu làm sao vậy? Nhìn thấy cái gì sao?

    - Có.. có xác chết.

    Người đàn ông nhớ đến hình ảnh kinh khủng bản thân vừa nhìn thấy vội vàng túm lấy tay người đối diện, cố gắng trấn tĩnh nói:

    - Có xác người chết.

    Ba mươi phút sau.

    Đội trưởng Minh nhíu mày nhìn xác nữ giới trước mặt, một cái xác không đầu. Quần áo trên người cô ấy vẫn còn nguyên nhưng có nhiều vết bẩn bởi bùn đất, ngược lại chân tay cô ấy lại vô cùng sạch sẽ. Trên người nhìn qua không có vết thương ngoại trừ vết bầm ở cổ tay và không đầu ra thì trên cơ thể đến một vết máu cũng không có. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân với ống tay dài màu vàng nhạt, chân vẫn mang giày cao gót màu trắng, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng, bên cạnh có một túi xách lớn, đồ đạc của cô ấy đều được để ở bên trong vô cùng chỉnh tề, nhìn qua có ví tiền, máy tính và một số tài liệu khác. Hiện trường vô cùng sạch sẽ chỉ có vết chân của người đàn ông tìm thấy thi thể và con chó của anh ta ngoài ra hoàn toàn không còn dấu vết khác. Đội trưởng Minh nhìn xung quanh, có thể khẳng định đây chỉ là hiện trường vứt xác.

    Hoàng vén dây chắn hiện trường đi vào bên trong, anh ngồi cạnh đội trưởng Minh trầm giọng báo cáo mọi chuyện:

    - Đội trưởng, em đã lấy lời khai của nhân chứng. Nhân chứng khai nhận vào khoảng 6 giờ sáng nay, anh ta chạy bộ qua đây thì chú chó đột nhiên lao vào bụi cỏ, anh ta thấy vậy liền đuổi theo và phát hiện thi thể. Còn một người khác bắt gặp anh ta hốt hoảng chạy ra từ bụi cỏ liền hỏi thăm sau đó cả hai báo cảnh sát.

    - Có phát hiện ai khác khả nghi hay không?

    Đội trưởng Minh vừa quan sát tay nạn nhân vừa hỏi Hoàng. Anh ấy liền đáp:

    - Cả hai nhân chứng đều khai là không thấy ai khác thưa đội trưởng.

    - Được rồi, đưa hai người họ về đồn lấy lời khai lần nữa và làm trắc nghiệm nói dối đi.

    - Vâng, thưa đội trưởng.

    Hoàng sau khi nhận được nhiệm vụ từ đội trưởng Minh lật tức rời khỏi. Đội trưởng Minh sau khi quan sát kĩ vết chai trên người nạn nhân liền cúi đầu ghi chép vào cuốn sổ nhỏ "Giữa ngón trỏ và ngón giữa của nạn nhân có vết chai lâu năm, phán đoán nghề nghiệp ban đầu: Giáo viên hoặc các công việc liên quan đến viết lách, thường xuyên phải cầm bút, là người thuộc tầng lớp trí thức."

    Hoàng mang theo hai nhân chứng trở lại đồn cảnh sát. Hai người đàn ông được tách ra lấy lời khai, người đàn ông phát hiện thi thể gương mặt đã hòa hoãn hơn, anh ta từ từ kể lại mọi chuyện cho Hoàng, khi nhắc đến xác chết anh ta không tự chủ nhíu mày. Sau đó, anh ta nhìn Hoàng nói:

    - Anh cảnh sát, đó là tất cả những gì tôi thấy. Tôi chỉ tình cờ phát hiện ra cô ấy.

    Hoàng nhìn thẳng anh ta, người đàn ông cũng bình tĩnh nhìn Hoàng, anh ta trả lời trong mắt không mang theo một chút chột dạ. Hoàng cười trấn an anh ta:

    - Tôi biết. Cảm ơn sự hợp tác của anh. Đây là lời khai của anh nếu không có gì sai sót mời anh kí vào đây sau đó để lại phương thức liên hệ và địa chỉ nhà để chúng tôi có thể liên hệ với anh bất cứ khi nào. Còn nữa nếu nhớ ra bất kì thông tin nào liên quan đến vụ án phiền anh ngay lật tức thông báo với công an.

    - Vâng, thưa anh cảnh sát.

    Người đàn ông nhìn qua tờ giấy gật đầu nói. Sau khi chủ nhân của chú chó rời khỏi, một người đàn ông nữa bước vào, dáng người anh ta vô cùng cao lớn, so với sức vóc của người Việt Nam thực sự là đặc biệt. Anh ta phải cao đến một mét chín, cơ bắp vạm vỡ, làn da ngăm đen, gương mặt góc cạnh, biểu cảm hiền lành. Anh ta bước vào nhìn Hoàng nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng khác hẳn vẻ ngoài cường tráng:

    - Chào anh cảnh sát.

    - Chào anh Sơn, cảm ơn anh đã hợp tác. Sau đây tôi muốn hỏi anh một số câu hỏi về tình hình khi anh gặp anh Trường, mong anh thành thực trả lời.

    - Tôi rất sẵn lòng.

    Người đàn ông tên Sơn mỉm cười gật đầu. Biểu hiện của anh ta vô cùng lịch sự và tích cực hợp tác nên Hoàng cũng không tốn nhiều thời gian lấy lời khai của anh ta.

    Sau khi hai nhân chứng lần lượt trải qua bài kiểm tra nói dối thì có thể rời khỏi đồn cảnh sát. Hoàng nhìn hai tờ giấy trên tay thở dài, không có manh mối gì hữu ích từ lời khai của họ, xem chừng vụ án này phải tốn không ít thời gian điều tra rồi.

    Đội trưởng Minh sau khi trở lại từ hiện trường lật tức mở cuộc họp. Người của đội điều tra hình sự ngồi bên trong phòng họp, trên tấm bảng trắng dán đầy ảnh chụp hiện trường. Đội trưởng Minh nhìn mọi người bắt đầu phân phó:

    - Hoàng và Lương, đi điều tra về thận phận của nạn nhân. Hưng, Thái hiện đang thu thập dữ liệu camera gần hiện trường. Còn Thu, em kiểm tra đối tượng nữ giới mất tích gần đây xem. Mọi người lật tức hành động.

    - Rõ, thưa đội trưởng.

    Đội trưởng Minh sau khi rời khỏi phòng họp lật tức tới phòng khám nghiệm tử thi, nhìn bên trong pháp y đang tiến hành khám nghiệm nhíu mày xem ảnh chụp hiện trường trong khi chờ đợi.

    Ba tiếng đồng hồ trôi qua.

    Cánh của phòng khám nghiệm mở, một người đàn ông trung niên mở cửa bước ra, trên người ông ấy còn mặc nguyên bộ đồ phẫu thuật màu xanh. Người đàn ông cầm theo một bảng báo cáo vừa xem vừa đi đến gần đội trưởng Minh, tháo bỏ khẩu trang, người đàn ông lên tiếng:

    - Đã có kết quả sơ bộ. Cậu xem đi.

    Đội trưởng Minh nhận kết quả nhíu mày bắt đầu đọc, người đàn ông tiếp tục nói:

    - Giám định ban đầu: Nạn nhân nữ độ tuổi khoảng từ 25 đến 30 tuổi, nhóm máu O+, khỏe mạnh không mắc bệnh tật gì, không có dấu hiệu trúng độc. Thi thể không đầu, vết cắt rất gọn hung thủ chặt đầu nạn nhân sau khi giết chết cô ấy, trên thi thể không có ngoại thương khác trừ vết chói trên cổ tay và một vài vết sước da nhỏ nhỏ. Tôi đã lấy máu và dịch sinh học đi xét nghiệm bước đầu phán đoán nguyên nhân tử vong do ngạt khí.

    Đội trưởng Minh nghe ông ấy nói, trên báo cáo ghi rõ những vết thương trên thi thể, phần sót lại của cổ xuất hiện dấu vết siết cổ, phổ sưng phù xuất hiện bọt máu, các cơ quan nội tạng khác xuất hiện xung huyết. Đội trưởng Minh nói:

    - Còn về thời gian tử vong?

    - Dựa theo mức độ phân hủy của thức ăn trong dạ dày và vết hoen tử thi có thể xác định thời gian tử vong từ khoảng 23-25 giờ trước.

    Bác sĩ pháp y bình tĩnh nói, đội trưởng Minh nhìn ông ấy nhíu mày:

    - Hung khí là dây thừng sao? Có thể xác định không?

    - Có thể, dựa vào kích thước và dấu ấn để lại trên da có thể phục dựng hình dạng 3D của nó.

    Chưa đợi đội trưởng Minh hỏi tiếp người đàn ông đã nói:

    - Còn nữa, nạn nhân có dấu vết bị xâm hại tình dục.

    - Ý anh là đây có thể là vụ án hiếp giết?

    - Tôi không biết. Nạn nhân bi xâm hại sau khi tử vong.

    Đội trưởng Minh nghe ông ấy nói vậy nhíu mày càng chặt, xâm hại tử thi, tên hung thủ này thực sự biến thái. Người đàn ông nhìn đội trưởng Minh bình tĩnh nói:

    - Tạm thời kết quả khám nghiệm chỉ có vậy còn một số vấn đề khác phải chờ kết quả xét nghiệm pháp chứng mới có thể hoàn thành. Sớm nhất là chiều nay chậm nhất là ngày mai tôi sẽ giao cho đội điều tra.

    - Tôi đã biết. Cảm ơn.
     
    Hoa Linh 8881, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
  6. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 5: Danh tính người bị hại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều, trong phòng họp đội điều tra.

    Mọi người nhìn báo cáo phía trước im lặng, hình ảnh xác chết cô gái không đầu cùng với hiện trường bày ra trước mắt. Hoàng đứng bên cạnh bảng trắng nói:

    - Dựa theo giấy tờ tìm thấy trong túi xách; là của cô Trần Ngọc Lan, 27 tuổi, hiện đang là giảng viên đại học M.

    - Đã xác nhận với người nhà nạn nhân hay chưa?

    Đội trưởng Minh nặng nề nói, nhiều năm làm cảnh sát anh có thể tưởng tượng được cảnh người nhà nạn nhân tuyệt vọng như thế nào khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát nhưng nguyên tắc chuyện này không thể không làm. Hoàng gật đầu nói:

    - Đã xác minh mẫu xét nghiệm sinh học đối với người nhà nạn nhân, đúng là cô Lan.

    - Người cuối cùng gặp cô ấy là ai?

    Đội trưởng Minh nhìn Hoàng hỏi, anh ấy liền dán một tấm ảnh lên bảng trắng. Phía trên là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt khá ưa nhìn. Hoàng tiếp tục nói:

    - Lần cuối cô Lan xuất hiện là vào tối một ngày trước tại văn phòng trường đại học. Tối hôm đó, cô Lan giúp sinh viên chỉnh sửa luận văn tốt nghiệp đến khoảng hơn 9 giờ tối sau đó ra về bằng xe riêng. Đây là sinh viên cùng làm luận văn với cô Lan. Nguyễn Văn Nam, sinh viên năm cuối khoa Tài chính, đại học M, là sinh viên của cô Lan. Hôm đó sau khi cả hai kết thúc bài luận thì chia tay nhau tại cổng trường, sau đó Nam trở về phòng trọ với bạn cách trường khoảng 1 km, cả đêm không rời khỏi phòng.

    Trong trường camera, chuyện cùng sửa luận văn với Nguyễn Văn Nam ngay lật tức được xác nhận, đội trưởng Minh nghe Hoàng báo cáo rồi lại nhìn tài liệu cơ bản về nam sinh này, anh khẽ nhíu mày hỏi:

    - Có nhân chứng chứng minh cậu ta ở phòng không?

    - Có, bạn cùng phòng của cậu ta đã xác nhận. Sau khi trở về từ trường học cậu ta không ra khỏi phòng lần nào nữa mà tiếp tục là luận văn tốt nghiệp.

    Hoàng bình tĩnh trả lời. Đội trưởng Minh nhíu mày càng chặt, tiếp đó một nam cảnh sát khác lên thay vị trí của Hoàng, anh ấy nói:

    - Em đã kiểm tra toàn bộ camera quanh khu vực phát hiện thi thể, không tìm thấy bất kì người nào khả nghi.

    - Không có?

    Mọi người ngạc nhiên nói, một người lớn như vậy có thể không dấu vết đem xác chết chuyển đến ven sông mà không bị ghi hình, tên hung thủ cũng không phải dạng xoàng. Nam cảnh sát đang đứng gật đầu khẳng định:

    - Thực sự không có. Hung thủ là người cực kì hiểu rõ địa hình khu vực hiện trường nên có thể tránh hết camera quanh đó, có lẽ hắn là người trong khu vực gần đó hoặc là người thường xuyên qua lại vị trí này hằng ngày. Đây có thể là manh mối để thu hẹp phạm vi điều tra.

    Đội trưởng Minh nghe anh ta nói im lặng không cho ý kiến, mọi người trong phòng bắt đầu thảo luận đưa ra phán đoán đối với vụ án. Đội trưởng Minh hằng giọng nói:

    - Đã tìm thấy đầu của nạn nhân chưa?

    Lời nói vừa dứt nhất thời trong phòng im lặng, thi thể không đầy đủ bọn họ phải có trách nhiệm, đây không chỉ là để an ủi người đã khuất cũng như người thân của họ mà còn là manh mối của vụ án. Nhưng hiện tại cả đội đang mở rộng tìm kiếm phạm vi rộng hơn. Không khí im lặng, đội trưởng Minh tiếp tục:

    - Nếu đây là án hiếp giết thông thường tại sao hung thủ lại chặt đầu nạn nhân? Không phải để giấu thân phận nạn nhân, vậy mục đích của hắn là gì? Mọi người nghĩ đi, đây có thể là một vụ án biến thái giết người. Tội phạm cực kì nguy hiểm.

    - Đội trưởng, có khi nào là biến thái giết người liên hoàn không?

    Mọi người nhìn người đàn ông vừa lên tiếng nhíu mày, có người nói:

    - Cậu đùng có nói gở, bao nhiêu năm ở thành phố không xuất hiện án liên hoàn rồi. Đừng nói linh tình để cánh truyền thông biết được lại gây hoang mang dư luận.

    Viên cảnh sát lên tiếng, mọi người im lặng mặc dù trong lòng họ hiểu rõ, thi thể bị hủy hoại mức độ nghiêm trọng như vậy, thủ pháp kì lạ, hiện trường sạch sẽ, hung thủ lần này không phải không có khả năng là kẻ giết người liên hoàn nhưng đúng là hiện tại không thể làm dư luận dậy sóng. Viên cảnh sát khi nãy lên tiếng:

    - Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.

    Người đàn ông nhanh chóng nhận lỗi tuy nhiên đội trưởng Minh lại không hề lên tiếng về chuyện này, dù đây có phải án liên hoàn hay không thì nhiệm vụ của bọn họ hiện tại vẫn là phải nhanh chóng tìm ra hung thủ. Anh nhìn mọi người nghiêm túc nói:

    - Không cần biết hiện tại đây có phải án liên hoàn hay không chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm ra hung thủ đòi lại công bằng cho nạn nhân, đảm bảo an ninh trong khu vực.

    Cùng lúc đó tại một căn nhà cũ kĩ ngoại ô thành phố, trong một căn phòng tối tăm và ẩm thấp, người đàn ông ngồi chiếc ghế nhựa xanh rẻ tiền nhìn chằm chằm vào chiếc bình thủy tinh đối diện. Trên gương mặt phổ thông của hắn nở một nụ cười kì lạ, vừa mê luyến yêu thương lại vừa có chút biến thái điên cuồng khiến người ta rợn tóc gáy. Kinh khủng hơn là trong chiếc bình là một loại dung dịch trong suốt, nó chứa một cái đầu người, gương mặt cô gái trẻ hai mắt trợn trừng trắng dã, trên môi nở một nụ cười méo mó biến dạng, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo một cách đáng sợ. Gã đàn ông không hề sợ hãi vuốt ve bên ngoài chiếc bình, đôi mắt si mê nhìn cô gái trong bình thì thầm như với những người yêu nhau:

    - Lan, nụ cười của em thật đẹp, từ giờ em chỉ có thể là của anh, cười với anh mà thôi. Em yêu, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.

    Chiếc đèn sợi tóc cũ trên đỉnh đầu hắn phát ra âm thanh xẹt xẹt, ánh sáng vàng làm cho không gian chật trội càng thêm đè nén, trong không khí thoang thoảng mùi Formol*. Gã đàn ông dịu dàng hôn lên chiếc bình một cách biến thái trước khi cẩn thận đem nó đặt vào trong một chiếc tủ bí mật dưới nền nhà.

    Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự xa hoa, khác hẳn với căn phòng đáng sợ kia, không khì vô cùng thê lương. Người phụ nữ trung niên gương mặt sưng vù, dù bà đang nhắm mắt cũng có thể thấy được vệt nước khô cùng với khóe mắt đỏ hoe, hai đầu lông mày nhíu chặt, biểu cảm nhăn nhó đầy đau khổ dù là trong mơ. Bỗng bà ấy giật mình tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh. Một hồi, bà liền lảo đảo chạy ra khỏi phòng. Bên ngoài phòng khách, người đàn ông trung niên gương mặt trung hậu nhuốm màu tang thương đang nói chuyện với mấy người xung quanh về chuyện hậu sự của chính con gái mình. Người phụ nữ chạy ra, bà đứng ở chân cầu thang tầng một nhìn bọn họ bằng ánh mắt phẫn nộ, gào lên:

    - Mấy người đang nói lảm nhảm cái gì? Con gái tôi không chết. Sao mấy người dám làm tang lễ cho nó!

    Tiếng hét của người phụ nữ lật tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả nhìn về hướng bà ấy, mấy người họ hàng nhìn vẻ tuyệt vọng đau khổ của bà có người nhịn không được rơi lệ, đều là người làm cha làm mẹ, họ phần nào có thể hiểu được nỗi đau của bà ấy lúc này. Một người phụ nữ chạy lại ôm lấy bà ấy khóc nấc lên:

    - Chị cả, chị đừng như vậy nữa, con bé Lan, nó.. nó.. hức..

    - Cô nói linh tinh cái gì? Con gái tôi làm sao? Con bé chỉ đi chơi với thằng Trung thôi. Hai chúng nói sắp về rồi, tôi phải đi nấu cơm cho con bé. _ Người phụ nữ đẩy người đang ôm mình ra quát lên.

    - Chị!.. Chị à!..

    Người phụ nữ ôm lấy người chị của mình nghẹn ngào. Mẹ Lan bị ôm lại không thể cử động tức giận như muốn điên lên vùng vẫy đẩy em gái ra, bà ấy gào lên khiến cho gương mặt hiền lành thường ngày trở nên vặn vẹo, bà quát lớn:

    - Cô khóc cái gì? Tránh ra, đừng cản trở tôi đi nấu cơm cho con gái.

    - Chị à, chị tỉnh lại đi. Chị ơi..

    Đáp lại tiếng gọi của người phụ nữ là bóng lưng vội vàng lảo đảo của mẹ Lan, bà ấy đi vào trong bếp. Lát sau từ trong bếp truyền đến âm thanh đồ đạc va chạm cùng với tiếng khóc thê lương của người phụ nữ, trong phòng khách mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí đau buồn đè nén khiến người ta không khỏi cảm thấy có chút khó thở. Bố Lan thẫn thờ ngồi trên ghế, giọt nước mắt lăn dài trên gò má người đàn ông tóc hoa râm, tiếng khóc trầm đục khiến mọi người không khỏi thở dài.

    Ghi chú (*) : Formol là dung dịch dùng trong phòng thí nghiệm để khử trùng, bảo quản xác chết..
     
    Hoa Linh 8881, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
  7. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 6: Thăm dò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa tháng trôi qua.

    Mấy người đàn ông trên người mặc trang phục dân phòng ngồi trên băng ghế gỗ dài cũ nhỏ uống trà đá trước cửa ủy ban xã nói chuyện tầm phào, trên đầu là tấm bạt cũ được dựng tạm bợ, bà bán trà đá phe phẩy chiếc quạt cũ đuổi đám ruồi trên sạp hàng, bên ngoài cái nắng chói chang khiến người ta nhịn không được nhíu mày mệt mỏi. Người đàn ông cao gầy nhấp một ngụm trà đá mát lạnh khẽ khà một tiếng sảng khoái cảm thán, rồi quay đầu nhìn ba người anh em của mình nói:

    - Trời vào thu ròi mà vẫn nóng quá, sắp đến Trung Thu bọn thanh niên choai choai hay đi chơi phá phách lắm đấy. Tối nay đến ai đi tuần?

    - Tối này tới phiên em với anh Nam. Bọn trẻ con bây giờ nghịch thật, đi đường cứ gào lên như lợn chọc tiết không ra thể thống gì.

    - Các cậu phải để ý đấy, dạo này người dân ca thán nhiều lắm.

    Người đàn ông lên tiếng nhắc nhở hai thanh niên trẻ, Nam ngồi bên cạnh nghe vậy cũng gật gù cười đồng ý:

    - Mấy hôm nay thôi, bọn trẻ con ấy mà.

    - Biết là thế nhưng các cậu cũng phải để ý vào.

    - Vâng.

    Sơn cúi đầu không tham gia vào câu chuyện của họ, vóc người cao lớn thu lại ngồi một góc, trên tay cầm cốc trà đá màu vàng nhạt, thành cốc đọng lại một vài giọt nước to như hạt đậu, hắn hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vật thể trong tay một cách vô hồn. Nam khẽ huých người hắn cười nói:

    - Anh Sơn, anh nghĩ gì đấy? Tối này anh phải trực ở trường không?

    Sơn ngẩng đầu nhìn Nam, hắn nhếch môi cười nói:

    - Tối này à? Có chứ.

    - Tuần này anh trực đêm nhỉ, vậy sang tuần đến lượt anh đi tuần quanh khu tối nhé.

    - Được.

    Sơn nhàn nhạt trả lời, trong đầu hắn lúc này chẳng có tí hứng thú nào đối với câu chuyện của Nam, hắn còn đang bận nghĩ đến một chuyện khác. Đúng lúc này, tiếng xe máy từ xa chạy lại, Hoàng chạy trên chiếc xe máy Dream cũ vào thẳng bên trong ủy ban xã, Sơn nhìn theo anh ta ánh mắt sáng lên kì lạ. Nam cũng nhìn Hoàng sau đó nhịn không được hỏi những người còn lại:

    - Cảnh sát Hoàng lại đến kìa, vụ án của cô giáo kia xem chừng vẫn chưa có tiến triển gì.

    - Không trách được, đến một dấu tay còn chẳng có, chỉ tìm được một cái xác xe dưới hồ thì làm được gì.

    Người đàn ông gầy gò cảm thán nói. Vụ án xảy ra ở xã bọn họ, bản thân là trưởng đội dân phòng người đàn ông cũng biết được đôi chút, Sơn nhìn anh ta khác hẳn khi nãy, trong mắt hắn dường như giấu diếm một tia hứng thú hỏi:

    - Anh Đại, vụ án vẫn chưa có tiến triển gì sao?

    - Vẫn chưa. Mấy anh công an thỉnh thoảng lại ghé qua đây nhưng vẫn chưa có tiến triển gì. Tên hung thủ này cũng giỏi đấy, làm sạch sẽ thật, không biết bao giờ mới tìm ra hắn. Mà không phải cậu cũng là nhân chứng sao?

    Người đàn ông tên Đại hướng Sơn hỏi, Sơn mỉm cười kì lạ nhìn anh ta thoải mái trả lời:

    - Họ chỉ gọi em tới lấy lời khai 2 lần, em biết sao trả lời vậy xong rồi thả em về đâu có ai rảnh kể cho em về vụ án chứ. Em còn không biết nhiều bằng anh đâu.

    - Cậu nói cũng đúng. Mà nói ra thì cũng tội, cô gái này số cũng khổ sắp làm đám cưới rồi còn bị hại, người nhà ngất lên ngất xuống, đến giờ vẫn chưa tìm được đầu của cô ấy đâu.

    Đại một tay cầm cốc trà đá một tay cầm điếu thuốc lá cảm thán, khói thuốc từ mũi anh ta phả ra tạo thành một màn sương mỏng, đôi mắt nhìn về phía xa tựa như thương tiếc cho số phận của cô gái anh đang nói đến. Tròng mắt Sơn hơi tối lại, hắn nhếch môi nở một nụ cười như có như không. Nam thở dài nói:

    - Đúng là đáng thương mà, nghe bảo hơn em có mấy tuổi. Chết trẻ quá. Mà giảng viên trường anh Sơn đang làm này đúng không?

    - Ừm.

    - Thật vậy. Cậu biết cô gái ấy à?

    Đáp lại câu hỏi của Đại là một cái gật đầu cùng nụ cười của Sơn, anh ta nhận được câu trả lời xác nhận thì hơi lùi lại tiếp tục cảm thán:

    - Thật trùng hợp mà.

    - Hóa ra anh Sơn cũng làm việc tại trường đại học M sao?

    Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía bên trái mấy người họ, mấy người đàn ông nghiêng người nhìn sang trong đó có Sơn. Hoàng mỉm cười tự nhiên ngồi xuống bên cạnh họ, rồi nói với bà cô bán hàng:

    - Bà cho cháu một cốc trà đá ạ.

    Đại nhìn Hoàng mỉm cười nhiệt tình chào hỏi:

    - Cảnh sát Hoàng đấy à.

    - Chào anh Đại, chào mọi người. Thấy mấy anh em ngồi uống nước vui vẻ quá nên ghé vào ngồi cùng. Giấy tờ bên trong đợi lâu quá.

    Hoàng vừa cười vừa uống một ngụm trà đá, nước mát lạnh làm anh thoải mái. Sơn mỉm cười nhìn anh ấy không nói gì, Nam lên tiếng hỏi:

    - Anh Hoàng lại đến vì vụ án sao? Có tiến triển gì chưa anh?

    Sơn nghe câu hỏi trong mắt khẽ lóe sáng nhưng ngay sau đó trở lại bình thường, hắn ta nhấp một ngụm trà đá tiếp tục im lặng. Hoàng chỉ cười không nói gì, chuyện vụ án cần được bảo mật. Nam dường như biết bản thân bồng bột đành cười trừ, Đại liền hòa hoãn bầu không khí bằng một vài câu chuyện nhạt nhẽo. Hoàng đột nhiên hướng Sơn cười nói:

    - Anh cũng làm tại trường đại học M sao?

    - Tôi là bảo vệ ở đó.

    - Thật trùng hợp, vậy mà mấy lần tôi đến đại học M mà không gặp anh.

    Hoàng cười nói, ánh mắt nhìn Sơn cũng mang theo ý cười quan sát. Sơn nhìn thẳng anh, gương mặt thô kệch nở nụ cười vô hại giống như thường ngày vô tâm nói:

    - Vậy chắc anh đến đều không đúng ca tôi trực rồi mà đại học M cũng rất rộng.

    - Đúng vậy, thật không có duyên.

    Sơn nghe lời anh nói cũng không phản bác chỉ cười, hắn ta đột nhiên đổi chủ đề nói:

    - Chuyện của cô Lan thực sự là mất mát lớn đối với đại học M, không biết vụ án của cô ấy có tiến triển gì không?

    Đối mặt với ánh mắt của Hoàng, Sơn cười một cách thản nhiên nói:

    - Cô ấy thực sự được nhiều người yêu quý, tôi cũng là một trong số đó. Cảnh sát Hoàng, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cùng đã nửa tháng trôi qua rồi.

    Hoàng nhìn động tác của hắn, Sơn rút bao thuốc lá rẻ tiền từ trong túi áo thuần thục châm lửa rít vào một hơi sau đó nhả khói, môi hơi mím lại khiến cho điểu thuốc hơi động, ngón tay thô của hắn kẹp lấy điếu thuốc khỏi miệng nghiêng đầu nhìn anh thở dài nói. Nhìn qua thực sự những lời vừa rồi chỉ là thuận tiện hỏi cho có, cảm giác có chút kì lạ nhưng lại không giống khiến Hoàng thoáng nhíu mày, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

    - Trên xe của cô ấy tìm thấy một huy hiện nhỏ của trưởng đại học M, nghe nói trường anh không lâu trước đây tổ chức sự kiện, huy hiệu đó người trong trường đều có nhỉ.

    Sơn nghe Hoàng nói thì động tác thoáng ngừng lại rồi quay đầu nhìn anh, từ trong ánh mắt Hoàng hắn nhìn ra được một tia thăm dò, Sơn mỉm cười lấy từ trong túi áo ra một huy hiệu nhỏ nói:

    - Đúng là có chuyện này. Anh Hoàng đang nói đến huy hiệu này đúng không? Người ở trường đại học đều có.

    - Ồ, đúng là huy hiệu này rồi.

    Hoàng nhìn huy hiệu nhỏ trong tay Sơn nghiêng đầu cười trả lời. Chiếc huy hiệu nhỏ in hình logo của trường đại học M nhỏ hơn ngón tay cái một chút, hình dáng điển hình giống như mọi huy hiệu khác, quả thực giống hệt với cái được tìm thấy trong chiếc xe của Lan. Hoàng đưa tay nhận lấy huy hiệu nhỏ ngắm nhìn nó một cách cẩn thận, không có dấu vết nào đặc biệt. Sơn nhìn động tác của anh trong ánh mắt cất giấu nụ cười trào phúng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường:

    - Vậy từ huy hiệu này có thể điều tra được gì không? Hy vọng có thể sớm tìm ra công lí cho cô Lan.

    Hoảng chỉ cười không trả lời Sơn, anh uống nốt cốc trà đá dở dang liền đứng dậy trả tiền cho bà bán nước rồi vỗ vai Sơn:

    - Thôi anh em ngồi uống nước nhé, tôi vào trong trước, nãy giờ nói chuyện chắc giấy tờ cũng xong rồi.

    - Vâng, chào anh Hoàng nhé.

    - Chào mọi người.

    Sơn nhìn theo bóng lưng người cảnh sát đi khuất nụ cười trên môi dần nhạt, hắn làm như không có chuyện gì tiếp tục nói chuyện với mấy người bạn dân phòng. Ánh nắng bên ngoài vẫn chói chang vô cùng gắt, không khí oi bức khiến cơ thể nóng nực không ngừng tiết mồ hôi, cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trong chiếc điện thoại cũ Sơn lau đi giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán rồi đứng dậy chào hỏi mấy người rồi rời khỏi ủy ban phường. Chiếc xe cũ lao nhanh trên đường đi về phía đại học M.
     
    Hoa Linh 8881, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
  8. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 7: Bóng đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng an ninh trường đại học M.

    Đồng hồ điểm thời gian 10 giờ tối, tiếng tích tích phát ra từ kim đồng hồ là âm thanh duy nhất lúc này trong phòng, Sơn hai mắt hơi lim dim nhìn về phía màn hình máy tính, hắn nhếch môi dường như đang nhớ về một chuyện gì đó thú vị. Bốn khu nhà, ba mươi khung hình tất cả gần như không có người, thỉnh thoảng thoáng qua bóng của hai người bảo vệ trực cùng Sơn đang đi kiểm tra phòng ốc, ngoài trời đều đã tối đen. Bỗng ở một góc màn hình xuất hiện một cô gái, Sơn nhìn theo cô ấy, hắn ta thẳng người nhìn chằm chằm màn hình trên môi xuẩt hiện một nụ cười quải dị.

    Linh chập choạng bước vào trường đại học M từ cổng sau, xung quanh không một bóng người nhưng cô ấy dường như không hề e sợ, bóng dáng siêu vẹo mở cánh cửa bước vào. Đôi chân dài bước đi trên đôi giày cao gót một cách khó nhọc, bước chân không vững dường như cô ấy có chút không tỉnh táo, trong không khí thoang thoảng mùi rượu nhạt. Tiếng chuông điện thoại phát ra xé tan màn đêm tĩnh lặng, Linh nhíu mày lấy điện thoại từ trong túi xách.

    Bộp.

    Cô gái thân thể mềm nhũn ngã xuống, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô ấy, ngay sau đó bế ngang người cô gái lên đi về phía nhà kho phía sau trường. Một lát sau, một người bảo vệ già mang theo đèn đi tới, ông nhìn cánh cổng sau mở toang nhíu mày lẩm bẩm khó chịu:

    - Ai lại không đóng cửa sau rồi? Chắc chỉ có bà Na đi đổ rác quên thôi, đã nói bao nhiêu lần rồi. Hừ.

    Người bảo vệ già vừa khó chịu trách móc vừa nhanh nhẹn khóa cửa cánh cốc, âm thanh két két trong đêm phá lệ chói tai.

    Trong nhà kho đầy bụi, cô gái mảnh mai bị đặt trên một chiếc bàn cũ, người đàn ông không để tâm đến cô mà đi về phía mấy chiếc thùng lớn trong góc, nhanh nhẹn rút ra một chiếc túi bóng đen to cùng với sợi dây thừng lớn, người đàn ông quay người đi về phía cô gái đang bất tỉnh. Gương mặt cô gái vô cùng thanh tú trang điểm vô cùng tinh xảo, nước da trắng nõn, chiếc váy ngẵn cũn không thể che hết được đôi chân dài quyễn rũ. Người đàn ông nhìn cô ấy trong mắt ánh lên một tia tàn nhẫn cùng hưng phấn, hắn ta khẽ liếm môi một cách thích thú không thương tiếc trói cứng cô gái lại. Có lẽ động tác của hắn quá thô lỗ nên dù cô gái vẫn đang trong tình trạng hôn mê vẫn nhịn không được nhíu mày phát ra âm thanh khó chịu. Gã đàn ông sung sướng cười gằn một tiếng:

    - Đau sao? Đừng lo sắp tới sẽ không đau nữa. Mặc dù tôi rất ghét cô nhưng tôi sẽ không làm đau phụ nữ.

    Ở cách đó không xa bên ngoài trường đại học, Nam lái xe đi tuần qua con đường tương đối vắng vẻ thường ngày, sắp tới Trung Thu thỉnh thoảng có một tốp thanh niên lái xe máy đi qua tương đối náo nhiệt. Nam lái xe chầm chầm tận hưởng một vài cơn gió nhẹ mùa thu mát mẻ khác hẳn cái nóng oi bức ban ngày, anh ngâm nga một giai điệu lạ lẫm nào đó, dáng vẻ vô cùng thư thái. Vụt qua con đường nhỏ rẽ vào cổng sau trường đại học cách đó không xa, Nam bất ngờ nhìn thấy một chiếc ví, anh vội dừng xe và nhặt nó lên. Nam tò mò nhìn bên trong, một ít tiền mặt cùng vài tấm thẻ, anh rút tấm thẻ sinh viên ra nhìn liếc qua:

    - Là sinh viên đại học M, vậy thông báo cho trường là được thôi. Chậc.

    Cảm thán nhẹ một câu, Nam lái xe lao đi thẳng về phía trước đi về phía xóm làng bên cạnh.

    Tờ mờ sáng hôm sau.

    Sơn tươi cười lái xe ra bên ngoài cổng trường, bác bảo vệ già nhìn hắn cười nói:

    - Về sớm thế.

    - Vâng, cháu đem mấy thùng bìa cũ về cho mẹ, bán mấy cái này cũng được ít tiền đằng nào trường học cũng vứt.

    - Đúng đấy, đem về đi, đằng nào cũng phải dọn. Mà buộc chặt rồi chứ?

    Bác bảo vệ vừa cười vừa vỗ và chiếc thùng to đùng phía sau xe hắn, chiếc thùng hơi lún xuống phát ra âm thanh bộp bộp. Sơn cười cười nhìn ông ấy nói:

    - Cháu buộc kĩ lắm rồi à. Vậy cháu về trước nhé.

    - Được rồi, về đi, chú cũng chuẩn bị về rồi đây.

    - Vâng.

    Chiếc xe máy cũ chở theo chiếc thùng to quá khổ từ từ đi ra khỏi khuôn viên trường đi về phía đường lớn, người bảo vệ già nhìn theo bóng Sơn mất dạng lắc đầu nói:

    - Thằng bé đúng là một đứa trẻ ngoan.

    Sơn lái xe về đến nhà cũng đã là khoảng 5 giờ sáng, bà Nga áo mũ chỉnh tề đang chuẩn bị đi làm, nhìn thấy hắn gương mặt lạnh nhạt chẳng một chút biểu cảm nói:

    - Về rồi đấy à? Đồ của tao để xuống kho ấy, gọn gàng vào, buổi sáng có người đến mua thì bán cho người ta.

    Nói rồi liếc cũng không thèm liếc một cái đi qua người hắn, Sơn cúi đầu không trả lời bà ấy mà ôm theo thùng lớn đi về phía sau nhà. "Bịch" chiếc thùng thả mạnh xuống sàn đất khẽ rung lên, Sơn từ từ mở thùng bìa bỏ đi lớp giấy bên trên để lộ ra cô gái nhỏ bé run rẩy bên trong đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hãi. Cô gái bị băng kín miệng bằng băng dính, cả người bị trói cứng không thể cử động dù chỉ là một ngón tay để mặc cho người ta sắp xếp, gương mặt trang điểm kĩ lưỡng hiện tại trở nên nhem nhuốc bẩn thỉu, váy ngắn co lên để lộ ra quần lót bên trong, cô gái trợn trừng mắt nhìn hắn giống như nhìn tên biến thái. Sơn nở một nụ cười quỷ dị nhìn cô ấy nói:

    - Cô tỉnh rồi sao. Tốt lắm, đợi em gái tôi đi học chúng ta sẽ bắt đầu.

    Mặc cho âm thanh yếu ớt như có như không của cô gái phát ra từ cổ họng, Sơn mỉm cười vui vẻ đem đống bìa cứng một lần nữa che kín người cô sau đó đóng cửa nhà kho thản nhiên đi về phía căn phòng cũ của mình. Vẫn căn phòng cũ kĩ và ẩm thấp ấy, bên trong chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo bằng sắt rẻ tiền sơn màu xanh đã có vài chỗ rỉ sét, một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế nhựa cũ, nền đất, không gian chật hẹp hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài to lớn như con gấu của Sơn. Hắn ta đi đến chỗ chiếc giường nhẹ nhàng đẩy nó sang một bên để lộ ra một cánh cửa nhỏ bị khóa kín, hắn ta thản nhiên mở cánh cửa để lộ ra gương mặt kinh dị bên trong. Sơn nhếch môi cười, hắn đưa tay vuốt ve chiếc bình một cách si mê nói:

    - Chút nữa, anh đưa bạn đến chơi với em được không? Cô ấy là học trò của em đấy, chút nữa anh để hai người gặp nhau nhé. Đợi một chút, đợi em gái anh đi học đã.

    Hắn tự mình lẩm bẩm với chiếc bình giống như một gã điên, gương mặt bên trong bình vẫn giữa một nụ cười quỷ dị, méo mó. Sắc trời dần sáng rõ, phía xa cũng bắt đầu truyền đến tiếng va chạm đồ đạc, Sơn liếc nhìn thời gian trong điện thoại, em gái hắn chắc đang chuẩn bị bữa sáng trước khi đi học. Sơn thoải mái cười một tiếng với chiếc bình bên dưới, cẩn thân đóng cánh cửa che đi nụ cười của cô gái, sắp xếp mọi thứ trở lại bình thường xong xuôi hắn ta thản nhiên thay quần áo nằm trên giường. Trên gương mặt thô kệch vẫn giữ nụ cười thích thú, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trần nhà mục nát, hai tay đan vào nhau trong cổ họng còn ngâm nga một giai điệu kì lạ không ai biết.

    Khoảng 6 rưỡi sáng, em gái Sơn lững thững đến trường, mặc dù căn phòng của hắn ở sâu tận bên trong vườn nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh két két của chiếc cổng cũ cùng tiếng con chó nhà hàng xóm kêu ầm lên mỗi khi em gái hắn đi qua, Sơn nhếch môi cười thích thú bật dậy từ trên giường, hắn mở cửa ôm theo chiếc bình đã được phủ kín đi về phía nhà kho cách đó không xa.

    11 giờ trưa.

    Trong căn nhà kho cũ nồng nạc mùi máu tanh, Sơn nở một nụ cười thỏa mãn ngồi bệt trên nền đất, hắn ta sung sướng nhìn con dao trong tay sau đó vớt lấy chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông bên cạnh thản nhiên nhấc điện thoại. Trong giọng hắn dường như còn mang theo ý cười:

    - Nam à.

    - Anh Sơn, anh có ở trường không? Em nhặc được đồ của sinh viên trường anh em gửi anh trả lại cho người ta.

    - Ồ, bây giờ tôi không ở trường.

    - Vậy à. Thế thôi để em nhờ bảo vệ trường vậy. Thế nhé.

    Sơn không trả lời, hắn khẽ liếm môi, ánh mắt chưa từng rời khỏi chiếc túi đen cách đó không xa. Cái nắng nóng oi bức làm cho mùi máu càng nổng, không khí như muốn nghẹn lại, Sơn đứng dậy, phủi đi lớp bụi trên quần nhìn xung quanh một hồi. Hắn chậc lưỡi một cách bất đắc dĩ than vãn:

    - Thật bừa bộn, lần sau không nên làm ở nhà.
     
    Hoa Linh 8881, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng năm 2023
  9. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 8: Phi tang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều thời tiết vẫn còn rất nóng bức, em gái đã đi học trong nhà chỉ còn lại một mình Sơn, hắn bận rộn cả một buổi sáng bụng đã sớm đói cồn cào, lục đục lên nhà trên tìm đồ ăn, đi qua phòng mẹ hắn chợp nhìn thẳng qua ở cửa sổ thẳng tới mảnh vườn phía sau nhà – nơi có căn phòng nhỏ lụp xụp hắn ở bao nhiêu năm nay. Sơn nhếch môi cười rồi mang theo bát cơm rời khỏi căn nhà.

    Vườn sau nhà Sơn tuy không lớn lắm nhưng cỏ cây lại nhiều, nhà hắn là nhà cuối cùng của con ngõ, cách đó không xa chỉ có một nhà kho bỏ hoang có cánh cửa rỉ sét với những vệt vàng hoen ố khiến cảnh vật lại càng vắng vẻ tiêu điều, mặc cho thời tiết bên ngoài oi bức nhưng không khí dưới những tàn lá chuối vẫn vô cùng mát mẻ. Thân hình to lớn của Sơn nhẹ nhàng vác theo một túi bóng đen to tướng đi về một vườn, bỗng hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngôi nhà nhỏ, đối diện ô cửa sổ khi nãy là phòng của mẹ ruột hắn. Sơn cúi đầu nhìn túi đen trong tay thì thầm:

    - Cho cô nhìn mẹ tôi nhé. Bà ấy thích những cô gái giống như cô vậy: Xinh đẹp và giàu có. Thay tôi chào hỏi bà ấy nhé, ngày mai tôi đưa cô rời khỏi đây.

    Đáp lại hắn chỉ là không gian yên lặng, Sơn không để ý đắt bọc đen xuống đất và bắt đầu đào.

    Ở một nơi khác, trường đại học M.

    Nam dắt xe khỏi cổng trường đại học, bác bảo vệ già nhìn anh cười nói:

    - Cậu cứ yên tâm nhé, tôi đã giao chiếc ví lại cho hội sinh viên rồi, cô bé ấy cũng là người trong hội nên rất nhanh đến lấy thôi.

    - Vâng, vậy cháu xin phép về trước nhé.

    - Được rồi.

    Chiếc áo dân phòng nhanh chóng biến mất ở góc đường cùng, Nam vừa đi khỏi thì Sơn xuất hiện ở ngã rẽ đối diện, thân hình quá khổ của hắn ngồi trên chiếc xe cũ trông có vẻ không cân xứng nhưng tốc độ của chiếc xe không hề chậm, thoắt cái đã đi đến cổng trường. Bác bảo vệ già nhìn hắn cười khà khà chào hỏi:

    - Sơn đến rồi đấy à. Sớm thế?

    - Sáng nay cháu về sớm mà, chú chuẩn bị tan ca chưa.

    - Đợi cậu đến đây.

    Sơn chỉ cười đáp lại ông lão rồi đi thẳng xe về phía bãi đỗ xe cho nhân viên, trong những chiếc xe ở đây thì chiếc xe wave cũ của hắn dường như lạc loài, sơn xe sờn mòn đã không còn nguyên vẹn, thân xe bám đầy bụi bẩn, hắn gạt chân chống dựng xe ở một góc rồi thản nhiên giống như không có chuyện gì đi về phía phòng an ninh. Ánh nắng cuối chiều chuyển sang màu vàng đậm nhưng cái oi bức vẫn không giảm bao nhiêu, thân hình to lớn của hắn dẫm lên tia nắng tạo nên cái bóng lững thững tựa như ngọn núi nhỏ, ngược lại với vẻ ngoài vạm vỡ ấy, bước chân của Sơn vô cùng nhẹ, hắn bước đi gần như chẳng phát ra chút âm thanh nào cả, nhẹ nhàng giống như một cái bóng thực thụ.

    Ban đêm, trong không khí thoang thoảng mùi hơi nước, gió bắt đầu nổi khiến cho không khí tươi mát hơn hẳn. Gió mạnh liên tục thôi khiến cho cánh cửa sổ gỗ đập mạnh vào tường phát ra âm thanh chói tai, bà Nga nhíu mày đóng cánh cửa sổ nhỏ giọng oán trách:

    - Mưa cũng không yên.

    - Mẹ ơi, trời sắp mưa to rồi, mẹ cất quần áo chưa.

    - Cất rồi, con học đi, chuẩn bị thi đại học rồi đấy, chịu khó học vào đừng giống như thằng anh con.

    Thiếu nữ 17 tuổi nhìn bóng lưng mẹ ruột im lặng không nói, cô cúi đầu tiếp tục làm bài tập trên bàn. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo nên cái bóng trên cuốn vở trắng tinh, cô hơi nhíu mày, thở dài lầm bầm điều gì đó. Bà Nga đóng cánh cửa sổ ánh mắt như có như không nhìn liếc qua mảnh vườn đối diện nhìn căn phòng nhỏ đen xì trong đêm tối, không ánh đèn căn phòng là một mảnh tối đen giống như một con quái vật xấu xí và đáng sợ, một luồng khí lạnh đột ngột thổi đến khiến bà Nga vô thức rùng mình, hai cánh tay nổi lên một tầng da gà. Bà xoa hai cánh tay, khẽ mắng một tiếng xui xẻo rồi mạnh tay đóng cánh cửa một cách không thương tiếc, ánh sáng cuối cùng chiếu vào mảnh vườn cũng biến mất, lúc này nó thực sự bị bóng tối nuốt trọn.

    Sáng sớm hôm sau, Sơn gặp bà Nga trên đường trở về, nhìn thấy bà trên mặt hắn phá lệ nở một nụ cười mong đợi nhưng đáp lại chỉ là gương mặt lạnh tanh coi như không nhìn thấy của người mẹ. Bà Nga lạnh lùng đi qua hắn, hai người đi lướt qua nhau, Sơn đột nhiên chặn đầu xe bà rồi lên tiếng hỏi:

    - Mẹ.

    - Có chuyện gì?

    Bà Nga lạnh nhạt lên tiếng, gương mặt người phụ nữ trung niên có chút không kiên nhẫn nhìn hắn nhíu mày:

    - Có gì nói nhanh đi, tao còn phải đi làm.

    - Tối qua mẹ ngủ có ngon không?

    Sơn mỉm cười hỏi, ánh mắt mong đợi nhìn bà ấy khiến cho bà Nga ngẩn người trong giây lát nhưng ngay sau đó hừ lạnh quát:

    - Mày rảnh lắm à? Không thấy tao đang vội đi làm à mà còn hỏi vớ vẩn. Tránh ra.

    Nói rồi hất cánh tay Sơn đang bám vào xe rồi lao vút đi, Sơn nhìn theo bóng lưng mẹ hắn nụ cười trên một hơi cứng lại, hắn nghiêng đầu thở dài tiếc nuối tự nói một mình:

    - Xem chừng bà ấy không thích cô rồi.

    Sơn làm bộ ưu tư nói nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười thích thú:

    - Vậy tôi sẽ tìm một người khác, nhất định sẽ có người bà ấy thích thôi.

    Nói đoạn rồi Sơn lại vui vẻ lái xe trở về căn nhà cũ rích của mình, vẫn như hôm qua, em gái hắn vẫn còn chưa dậy, Sơn ung dung đi về phía mảnh vườn phía sau nhà. Trời vẫn còn chưa sáng tỏ, hẳn phải tranh thủ đem cô gái kia lên mới được, cả đêm mưa to chắc cô ấy lạnh lắm, thật là có lỗi mà.

    Bước chân nhẹ bẫng cửa Sơn đi về phía mảnh vườn, hắn vác theo một cái xéng nhỏ, trên mặt đất một góc túi bóng đen lộ ra mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng một gương mặt. Sơn nhếch môi cười, cẩn thận gạt bỏ lớp đất mỏng manh rồi kéo chiếc túi lên, bọc đen to thù lù nhưng Sơn chỉ cần một tay đã có thể nhấc gọn, bên trong thoang thoảng mùi đất cát cùng với một mùi khó ngửi, nước từ chiếc túi rớt xuống đất có màu kì lạ cũng không biết là nước mưa hay nước gì. Sơn làm như không thấy thu dọn mọi thứ rồi ung dung đem theo bọc đen đi về phía căn phòng của mình.

    Sơn ngồi đối diện với gương mặt biến dạng trong bình Formal vừa ăn cơm vừa nhìn bọc đen trong góc phòng hơi nhíu mày nói:

    - Cô ta bốc mùi rồi, Lan, cô ta đúng là không thể so sánh với em, anh sẽ đưa cô ta đi sớm thôi, em đừng giận nhé.

    Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng quỷ dị, gương mặt trong bình lơ lửng trong dung dịch trong suốt đưa qua đưa lại tựa như đang đồng ý với hắn, Sơn nở một nụ cười dịu dàng nói:

    - Yên tâm, cô ta chỉ là đồ chơi anh tìm cho mẹ thôi. Với anh, em là duy nhất.

    Hai ngày sau.

    Đội trưởng Minh mang theo người của đội điều tra hình sự đi tới hiện trường vụ án. Buổi chiều mùa thu vẫn còn tương đối nóng nực, người dân xúm lại một bãi đất trống ở ngoại thành, đám đông không ngừng chỉ chỏ tò mò bàn tán khiến đội trưởng Minh không khỏi nhíu mày. Anh nhanh chân đi vào sâu phía trong, âm thanh nhốn nháo cũng dần bị bỏ lại phía sau, nhìn thấy người của đội hình sự vừa đến, trưởng công an xã liền đi đến, người đàn ông đứng đối diện đội trưởng Minh nghiêm túc nói:

    - Xác chết được tìm thấy vào một tiếng trước, đã phong tỏa hiện trường, mời anh vào kiểm tra.

    - Phiền anh dẫn đường.

    /Tác giả: Hôm qua mình hơi bận nên miss một ngày sorry mn nha! /
     
    Hoa Linh 8881, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
  10. hòn đá nhỏ

    Bài viết:
    86
    Chương 9: Án mạng thứ hai, phân thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện trường vụ án là một bãi đất trống bên cạnh khu đổ rác của một khu dân cư, cỏ mọc cao ba tấc qua đầu gối người trưởng thành, đội trưởng Minh kéo dây cách li hiện trường đi vào bên trong. Bọc ni lông đen ở chính giữa đã bị mở ra phát ra mùi thịt thối khinh khủng, đặc biệt dưới cái nóng thật sự khiến người ta nhịn không được muốn nôn ra. Đội trưởng Minh nhíu mày đi vào sâu bên trong, cẩn thận đeo bao tay y tế nhìn đội pháp y đem từng mảnh thi thể từ bên trong ra ngoài. Từng bộ phận của thi thế đã bắt đầu quá trình phân hủy, da thịt bong tróc rời ra thành phần nhỏ thậm chí đã bắt đầu xuất hiện những sinh vật trắng nhỏ lúc nhúc bám quanh từng miếng thịt, mùi hôi thối ngày càng nồng nặc, một vài nhân viên nhịn không được cau mày oán trách, có người thậm chí còn bịt miệng chạy ra ngoài.

    Tứ chi cùng thân thể nạn nhân lần lượt được lấy ra ngoài đặt cẩn thận bên trong túi đựng xác, xác chết mặc dù bị chặt thành nhiều phần nhưng vẫn còn tương đối đầy đủ, cuối cùng trong bọc đen ban đầu chỉ còn lại duy nhất thứ dung dịch đen kịt bốc mùi. Pháp y cẩn thận lấy toàn bộ thứ dung dịch ấy cùng với bọc ni lông cho vào trong túi đựng chứng cứ, xong xuôi mọi chuyện thì thời gian cũng đã rơi vào khoảng một giờ sau. Đội trưởng Minh không làm phiền đội pháp y mà đi dạo một vòng quanh bãi đất trống, cỏ cây xung quanh mọc um tùm hơi rũ xuống bởi cái nắng gay gắt, lác đác một vài túi rác xung quanh, bỗng một tia sáng lóe lên, đội trưởng Minh nhíu mày đi về phía đó. Huy hiệu của đại học M, đội trưởng nhíu mày nhặt huy hiệu từ trong bụi cỏ lên, trên huy hiệu mơ hồ có dính một vệt máu nhỏ.

    Hai ngày sau.

    Trong phòng họp các thành viên của đội điều tra vô cùng bận rộn, vụ án cũ chưa có tiến triển, án mạng thứ hai đã xuất hiện, không chỉ thế còn là thi thể phân thây khiến cho mọi người không khỏi càng tăng thêm áp lực. Hoàng nhíu mày đối chiếu tài liệu về những phụ nữ mất tích trong khu vực thời gian gần đây, đối chiếu với ảnh chụp thủ cấp của nạn nhân liền có thể xác nhận được danh tính người bị hại, là một nữ sinh của đại học M. Kết quả này khiến anh nhịn không được nhíu mày, liên tiếp trong chưa đầy một tháng đã có hai người thuộc trường đại học này bị sát hại chuyện này khó tránh khỏi sự chú ý của dư luận, tưởng tượng tới tình hình sắp tới anh nhịn không được cảm thấy đau đầu thay cho đội trưởng Minh. Vừa nhắc người liền tới, đội trưởng Minh mang theo gương mặt nghiêm nghị đi vào phòng họp nói với mọi người:

    - Chuẩn bị họp vụ án phân thây tại đường X.

    - Vâng, thưa đội trưởng.

    Trên tấm bảng trắng dính đầy ảnh chụp thi thể cùng hiện trường, đã hai ngày trôi qua người trong đội cũng đã sớm quen với những bức ảnh này nhưng đâu đó vẫn cảm thấy tên hung thủ quả thực tàn nhẫn, một cô gái xinh đẹp biết bao hiện giờ chỉ còn là những mảnh thi thể vỡ vụn. Tài liệu trên bàn là toàn bộ thông tin về nạn nhân, cô gái tên Lương Thu Hà, sinh viên năm thứ ba tại trường đại học M khoa thiết kế thời trang, gia cảnh giàu có lại là con gái một trong gia đình không thể không nói cô ấy đích thực là công chúa nhỏ ngoài đời thực, chỉ tiếc. Có người âm thầm cảm thán, ngược lại đội trưởng Minh gương mặt vẫn lạnh nhạt, anh ấy đặt những tấm ảnh chụp thi thể lên trên bàn, trên màn hình chiếu trong phòng đang phát một đoạn video trích xuất từ camera, mọi người không hẹn cùng nhìn chằm chằm người trên màn hình. Cô gái dáng vẻ thất tha thất thiểu một mình đi trên đường vắng, bước chân xiêu vẹo dường như không được tỉnh táo phải mất ba phút cô ấy mới biến mất khỏi màn hình, không gian trở lại trống không cho đến mười lăm phút sau, một người đàn ông mặc trang phục dân phòng chầm chậm lái xe máy qua, đoạn video kết thúc.

    Đội trưởng Minh dừng lại nhìn mọi người, giọng của anh bình tĩnh không mang theo cảm xúc nói:

    - Đây là camera từ đoạn đường rẽ vào cổng sau của trường đại học M ngày 16/9 cũng là địa điểm cuối cùng ghi nhận sự xuất hiện của nạn nhân, theo như mọi người thấy trong thời gian từ 11 giờ 25 đến 11 giờ 40 chỉ có duy nhất nạn nhân cùng người đàn ông trong video đi vào đoạn đường này, vậy nên anh ta có thể là nhân chứng cũng có thể là nghi phạm của vụ án. Hoàng, dựa theo biển số xe tìm ra người đàn ông này cho tôi.

    - Rõ, thưa đội trưởng.

    Mọi người trong phòng yên lặng nhíu mày, đội trưởng Minh tiếp tục nói:

    - Còn có, hiện trường tìm thấy huy hiệu của đại học M dính máu, kết quả xét nghiệm máu trên huy hiệu như thế nào rồi? Đã có chưa?

    - Thưa đội trưởng, đã có kết quả. Là máu của Lương Thu Hà, ngoài ra tìm thấy dấu vân tay khác trên huy hiệu không phải của nạn nhân.

    - Đã xác nhận được là của ai chưa?

    Đội trưởng Minh nhíu mày hỏi, dấu vẫn tay trên huy hiệu có thể là đầu mối quan trọng trong vụ án, viên cảnh sát thở dài trả lời:

    - Tạm thời vẫn chưa tìm thấy vân tay trùng khớp với nó.

    - Nhanh chóng tìm kiếm, phải có kết quả càng sớm càng tốt.

    - Báo cáo khám nghiệm tử thi cùng báo cáo của tổ pháp chứng có rồi chứ?

    Lời của đội trưởng Minh vừa dứt một viên cảnh sát đã đứng dậy, thuần thục trình chiếu kết quả báo cáo trên màn hình lớn, trong phòng hơi tối, mọi người lần nữa nhìn lên bản báo cáo trên màn hình. Viên cảnh sát dõng dạc nói:

    - Theo kết quả khám nghiệm tử thi, nguyên nhân tử vong do bị siết cổ đến chết, thân thể không có dấu vết bị ngược đãi, xác bị phân sau khi nạn nhân đã tắc thở. Nhiệt độ thời tiết cao dẫn đến quá trình phân hủy diễn ra nhanh hơn, dựa theo quá trình phát triển của con dòi trên thi thể nạn nhân có thể xác nhận thời gian tử vong vào buổi sáng ngày 17/9 cụ thể vào khoảng từ 7 giờ - 9 giờ sáng. Ngoài ra trên bao bì đựng thi thể nạn nhân tìm thấy mẫu đất khác với mẫu đất tại hiện trường, có vẻ như túi xác đã từng được chôn xuống đất.

    - Đêm ngày 17/9 có mưa, liệu có phải hung thủ đã đem chôn xác nạn nhân nhưng sau đó hắn đổi ý đem nạn nhân đào lên bỏ lại ở hiện trường?

    - Chôn rồi lại đào lên? Nguyên nhân gì khiến hắn làm vậy?

    Không gian lại một lần nữa rơi vào im lặng, mọi người đều bị câu hỏi này làm cho nhíu mày, phỏng đoán này không phải không có khả năng nhưng bọn họ lại không tìm ra nguyên nhân tên sát nhân làm vậy. Không giống mọi người, đội trưởng Minh lên tiếng hỏi:

    - Có xác nhận được mẫu đất thứ hai trên bao bì đựng xác đến từ đâu không?

    - Có thưa đội trưởng. Theo như báo cáo xét nghiệm của tổ pháp chứng, mẫu đất trên bao bì là đất vườn có thành phần mùn tương đối cao, tơi, xốp, trong đất có chưa thành phần nước mưa cùng một lượng vi khuẩn lớn, đây cũng là nguyên nhân thúc đẩy sự phân hủy của tử thi. Ngoài ra trong dung dịch tìm thấy trong bao ni lông cũng có thành phần của loại đất này, vậy nên có thể suy đoán hung thủ thực sự đã đem nạn nhân chôn trước khi vứt tại hiện trường.

    Vấn đề lại một lần nữa rơi vào bế tắc, dốt cuộc nguyên nhân vì sao khiến cho sát thủ làm ra hành động kì lạ như vậy, điều này phản ánh tâm lí biến thái nào của hắn, có ý nghĩa gì hay chỉ đơn giản là hành động phi tang xác chết không thành nên đổi ý, đội trưởng Minh nhíu mày suy nghĩ, không gian rơi vào im lặng, trong phòng họp chỉ còn lại duy nhất âm thanh ầm ầm phát ra từ chiếc máy điều hòa cũ.
     
    Hoa Linh 8881, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2023
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...