Mình nghĩ rằng hầu hết mọi người đều sẽ nghĩ theo chiều xuôi, đó là cha mẹ nuôi con, rồi con nuôi con của con. Điều đó đúng, nhưng còn ngược lại thì sao: Con cái nuôi cha mẹ, cha mẹ nuôi cha mẹ của cha mẹ.
Mình đồng tình với ý kiến của
@Chang Đàm, bố mẹ sinh ra chúng ta là điều vô cùng lớn lao và chúng ta không thể sinh ngược lại cha mẹ, thế nhưng trước khi trở thành bố mẹ, thì bố mẹ cũng chỉ là những người con.
Tính theo số liệu bạn đưa ra một chút, nếu năm 22 tuổi con cái mới có thể tự kiếm cái ăn (giả sử cha mẹ sinh con năm 25 tuổi), khi con 22 cha mẹ 47 và tuổi thọ của cha mẹ rơi vào khoảng 70-80 tuổi. Tức là con cái có thể phụng dưỡng cha mẹ 23 - 33 năm.
Khi con cái có gia đình của riêng mình, cha mẹ phải ở một mình thui thủi, việc có cháu bồng bế vừa là gánh nặng nhưng nhiều hơn đó là niềm vui, vì làm gì có người ông, người bà nào không thương cháu. Đặc biệt là khi về già, sống cô đơn thì còn mong có tiếng cười tiếng nói trẻ con trong nhà hơn bao giờ hết.
Mình đồng tình với bạn rằng con cái cũng có thể vì công việc mà bỏ quên mất những đấng sinh thành của mình. Nhưng bạn có chắc rằng cha mẹ không bỏ rơi cha mẹ của cha mẹ không? Nó giống như luật nhân quả ấy. Nếu cha mẹ phụng dưỡng, chăm sóc cho ông bà, trở thành tấm gương tốt cho con cái thì dù khi lớn lên, con cái bận rộn đến đâu cũng sẽ nhớ về cha mẹ.
P/s: Phản bác và chứng minh mình sai đi nào mọi người