


Tác phẩm: Cô thích anh, nhưng anh không thích cô!
Tác giả: April M. A
Thể loại: Truyện ngắn
* * *
"Anh sẽ nhớ em chứ, ngay cả khi chúng ta không còn gặp nhau nữa?"
Cô nhìn anh, ánh mắt như nhìn sâu vào tận tâm can, không gì cả, dường như chẳng cần câu trả lời, chỉ là hỏi vậy thôi.
"Anh sẽ không quên em!"
Anh trả lời, chỉ thoáng nhìn cô và rồi quay đi. Sự chững lại đôi chút chỉ thoảng qua chốc lát, chẳng còn nhìn ra được điều gì từ ánh mắt anh.
"À"
Cô chợt bật cười, không còn nhìn anh nữa, vừa kịp quay đi giấu đi giọt nước mắt vừa rơi xuống.
"Tốt thật nhỉ? Em có người nhớ tới"
Mọi thứ ánh lên ánh sáng nhạt nhòa, chẳng còn điều gì rõ ràng, chỉ có màu trời đỏ rực của chiều tàn. Gió vẫn thổi từng cơn, mang theo hơi lạnh, phả vào mặt, vô tình hong khô đi giọt nước còn đọng lại nơi khoé mi. Cô vẫn cười như thế, trong đầu cô, mọi thứ thật trống rỗng.
"Tại sao.."
Anh nói và rồi bỏ dở câu hỏi, không gian rơi vào yên lặng. Có lẽ cô biết anh định hỏi điều gì. Vì sao cô lại nói vậy, nhưng cho đến cuối cùng, anh vẫn quyết định im lặng.
Có gì khó hiểu đâu chứ, cô hiểu là anh không muốn kéo gần khoảng cách, anh vẫn như vậy, chỉ là lại khiến cô không thể làm được gì, cô thực sự bất lực rồi. Cô đã từng cố gắng vì điều gì, từng cố chấp vì điều gì, từng hi vọng vì gì, cho đến hiện tại, đều vỡ tan như chưa từng tồn tại. Anh không biết, cũng không muốn biết, cô không thể, cũng không cách nào khiến anh thích chính mình. Như một giấc mộng không bao giờ thành thực, cô đã thử, đã gắng gượng nhưng không thành. Cô rất muốn tiếp tục, rất muốn điên cuồng, cố chấp thích anh, nhưng, anh sẽ quay lại nhìn cô sao? Anh sẽ thích cô sao, hay là thương hại, cô không biết, cũng không thể trả lời.
"Về thôi!"
Anh nói, và rồi quay đi. Bóng lưng anh rõ ràng như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, tại sao với cô, lại xa như cả khoảng trời. Cô cứ nhìn theo anh mãi như thế, anh không quay đầu lại, cô cũng không đuổi theo. Anh và cô, theo từng khoảnh khắc, ngày càng xa, chẳng thể nào gần thêm được nữa. Cô không còn nhìn theo anh nữa, ánh mắt cô vô định, cô ngồi xụp xuống, hai tay ôm gối, nước mắt chẳng hiểu vì sao, cứ rơi mãi. Cô không ngừng được cũng không muốn ngừng, anh đâu ở đây nữa, đâu thể thấy được. Cho dù anh thấy, anh sẽ để ý tới cô sao?
Người qua đường lướt ngang qua, họ nhìn cô, cả tò mò lẫn ái ngại, không để ý cũng có, cứ như vậy, cô cũng chẳng còn bận tâm. Đèn đường đang lên, bóng tối đã phủ kín dần, gió ngày càng lạnh, làm cô run rẩy, cô không còn khóc nữa, nước mắt cũng đã khô, cô ngồi mãi thế cho đến khi hai chân tê dại, vịn vào cạnh cầu để đứng dậy, cô không muốn về nhà.
Cô đi đâu, cô cũng không rõ nữa, cứ bước chậm trên đường, cô chỉ muốn để bước chân tự đi. Nhạc từ cửa hàng bên đường vang lên, một bản nhạc buồn, cô nhớ lại khoảng thời gian đã qua, nhớ về mọi thứ, cô đã gặp anh thế nào, thích anh ra sao, cũng đã cố chấp thích anh đến thế nào, tất cả, dường như mới đây, ùa về trong tâm trí cô nhanh trong khoảnh khắc. Cô thích anh như vậy, nhưng anh lại không thích cô.
Anh không phải không biết thích một người, chỉ là người anh thích không phải cô. Cô biết anh không quên được cô ấy, cũng biết cô ấy quan trọng thế nào với anh, một người chạy theo một người, một người gần, một người xa. Anh thích cô ấy, cô ấy cũng từng thích anh. Anh không quên được, cô cũng không thể ngừng thích anh.
Cô biết anh thấy thế nào, cũng hiểu anh không thể giống như cô muốn, thích một người không thể cưỡng cầu, cũng không thể ép buộc. Chỉ là, đau lòng thôi. Tình cảm từ một phía, ai hiểu cho ai, thích một người không thích mình, cô cũng không thể thay đổi được, càng không thể khiến trái tim ngừng rung động.
Anh rất tốt đẹp, cũng rất ấm áp. Chỉ là sự tốt đẹp ấy không dành cho cô.
Gặp anh là may mắn nhưng thích anh lại là đau khổ. Cô đã từng ước bản thân chỉ đem lòng ái mộ, không phải sâu đậm thì có lẽ đã không đau đến vậy.
Chỉ vì thích một người, cô liền chẳng thể là chính mình được nữa, cô không hối tiếc vì đã gặp anh, chỉ là cô ước, giá như đừng gặp, thì tốt biết mấy.
Hương hoàng lan thoang thoảng, dịu mát, theo gió phảng phất, kéo cô trở lại hiện thực.
Cô vốn không biết đến hoa hoàng lan, chỉ là nó là loài hoa anh thích, cũng trở thành loài hoa cô thích.
Mùi hương này đã lâu cô không thấy, huống chi hoàng lan mùa này chưa nở. Cô đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp sắc vàng của hoàng lan trước cổng một ngôi nhà vệ đường cách cô mấy bước chân. Giờ là giữa tháng 10, hoàng lan vậy mà nở sớm, màu vàng của hoàng lan không quá rực rỡ, vừa đủ để lòng người thổn thức, nhớ đến lí do cô thích hoàng lan, cô lại
Trầm mặc, là cô thích hay là anh thích, cũng chẳng quan trọng nữa, cứ đứng nhìn mãi hoa hoàng lan như thế, cô tự hỏi là, đến khi hoa tàn, cô có thể nào ngừng thích anh hay không?
Cứ mải thả trôi theo suy nghĩ như thế, cô không biết có ánh mắt đang nhìn mình.
"Cậu tìm ai sao?"
Tiếng nói vang lên bất chợt mới làm cô để ý. Cô thấy một cô gái đang nhìn mình, đứng ngay trước cổng cạnh cây hoàng lan kia với mái tóc dài thả nhẹ, váy dài ngang đầu gối. Trong cái nhìn thoáng cô, cô thầm nghĩ, cô gái ấy thật đẹp, có nét gì đó thân thuộc, vụt qua trong tâm trí.
"Không có, chỉ là hoàng lan nở làm tôi chú ý, xin lỗi vì đã nhìn chăm chăm như thế"
"À, không có gì. Hoàng lan cũng là loài hoa tôi yêu thích, nó rất đẹp mà"
"Đúng vậy, rất đẹp"
Đẹp đến nao lòng. Cô gật nhẹ chào cô gái ấy rồi quay đi. Trong lòng chẳng rõ là dư vị gì. Vì sao đi đâu cũng bắt gặp những thứ làm cô nhớ tới anh, nhớ đến bóng lưng của anh khi nãy, lại làm tim cô đau nhói. Đừng nhớ tới nữa, đừng nhớ tới nữa, cô đã lặp lại hàng trăm lần như thế. Hình ảnh vụt qua trong kí ức khiến cô bất chợt sững lại, cô vội quay đầu lại, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế, chẳng qua là do cô từng nhìn thấy, bức ảnh mà anh vô tình đánh rơi, bức ảnh mà anh luôn mang bên cạnh, cô ấy là người mà anh thích, là người khiến anh không thể quên, là người mà cô luôn muốn biết. Bây giờ thì đã thấy được rồi, chắc là bởi cô trông rất thảm hại, nên ông trời giúp cô thực hiện mong muốn hay sao.
"Ông cũng thật biết chọn ngày"
Cô bật cười, tự giễu. Tại sao lại là lúc này đây!
Phản chiếu trong mắt cô là hình ảnh cô ấy với nụ cười thật rực rỡ, một chàng trai vừa đến trước nhà, có lẽ là người mà cô ấy đã đợi. Cô nhìn theo họ cho đến khi khuất hẳn.
"Thì ra cô ấy cũng đã thích một người khác. Cũng phải thôi nhỉ, đã ba năm rồi"
Cô tự nói với chính mình như thế, trong thâm tâm.
Và rồi chẳng hiểu vì gì, cô vừa khóc vừa cười, cô cười trong nước mắt. Cô khóc vì gì đây, cô ấy đã thích một người khác rồi, anh thì làm sao? Cô cười vì cuối cùng có phải cô cũng có cơ hội hay không?
Hay cô cười vì cô thích anh, nhưng anh lại thích cô ấy, một vòng tròn chẳng có điểm cuối, sau cùng cả anh và cô đều đau đớn. Cô biết anh thích cô ấy nhiều thế nào, họ bên nhau hai năm, xa nhau lại ba năm, nhưng anh vẫn nhớ cô ấy như vậy, vẫn thích cô ấy nhiều như thế.
Cô thích anh hai năm, cũng bằng ấy năm bên anh, nhìn anh thích một người khác không phải cô.
Thấy anh khóc vì cô ấy, đau vì cô ấy, nhớ cô ấy, thương cô ấy. Hoa hoàng lan liệu có phải là cô ấy thích nên cũng là hoa anh thích hay không? Cô thấy mình như một kẻ ngốc, mãi đuổi theo một thứ không thuộc về mình, cứ chạy mãi chạy mãi như thế, chạy đến khi nào, lại đến bao giờ?
Cô không biết phải tiếp tục thế nào nữa, giá như cô là kẻ không hiểu chuyện, giá như cô không hiểu cảm giác của anh, giá như cô không biết rằng anh thích cô ấy nhiều như thế, giá như.. cô không thích anh, thì có lẽ, trái tim cô đã không khó chịu thế này. Không thể thở được, hai mắt cô nhoè đi, cô khóc nấc lên như một đứa trẻ, hai mươi tư tuổi, cô biết được là, thích một người lại đau như vậy.
Cô phải làm sao đây, phải làm thế nào đây? Anh thích cô ấy, yêu cô ấy, cô thích anh, nhưng thế thì thế nào? Đoạn tình cảm này làm sao có thể tiếp tục, cô không thể cứ mãi thích anh như thế.
(Còn tiếp)
Last edited by a moderator: