Mạc Linh mở to mắt, ngạc nhiên. "Ngươi.. ngươi..". Nàng lắp bắp nửa ngày không nói ra được hết câu. Ngược lại, Lục Huân lại khẽ cười.
- Không hổ Tư Quân, chỉ nhìn ngọc bội liền biết ta thân phận.
- Cái này cũng không quá khó. – Tư Miên nhàn nhạt đáp - Mấy ngày trước ta đi qua, ngẫu nhiên có nghe một vài lữ khách nói chuyện phiếm. Trùng hợp thay, lại là về việc Ngũ vương gia đột nhiên mất tích cả tháng nay. Ta liền nhớ lại khoảng thời gian lần đầu gặp ngươi, một thân huyết nhục mơ hồ, bị người đuổi giết. Sau lại có ngọc bội trên tay, càng khẳng định ta suy đoán.
- Trăm nghe không bằng một thấy. Trước trong kinh thành chỉ nghe đồn qua về ngươi, hôm nay diện kiến tận mắt sự sắc sảo và quyết đoán của Tư Quân, Lục mỗ bái phục.
- Ngược lại, Tư Miên cũng không dám nhận lời khen người này của vương gia ngài.
Mạc Linh nghe hai người ngươi một câu ta một câu, chưa thể tiêu hóa hết lượng tin tức khổng lồ này. Nàng vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Lục Huân là Ngũ vương gia, Ngũ vương gia là Lục Huân. Chuyện này nghe thực hoang đường. Tống Tư Miên có thể tin đó là Ngũ vương gia, nhưng Mạc Linh thì không. Nàng cảm thấy vẫn có gì đó lạ lạ. Nhưng chủ tử đã nói vậy, nàng cũng không tiện nhiều lời. Chỉ là có phần cảnh giác hơn với Ngũ vương gia này.
Mà trùng hợp thay, toàn bộ quá trình biến đổi tâm lí của nàng đều được Lục Huân thu vào mắt. Tống Tư Miên thì có chút lơ đãng, không để ý được khóe miệng của Lục Huân khẽ nhếch lên một độ cong rất nhỏ. Giống như vui vẻ, lại có chút trào phúng. Nhìn qua, quả thực chẳng khác thường ngày là bao.
***
Sau tối hôm đó, Tống Tư Miên cũng chuẩn bị mọi thứ. Xong xuôi, nàng đến chỗ Tống tướng quân, nói chuyện mình muốn trở lại kinh thành cho phụ thân nàng nghe qua. Lần này nàng đi một mình, Mạc Linh không đi theo vì nàng ta có chuyện khác phải làm. Không biết thế nào, nhưng hôm đó Tống tướng quân rất phẫn nộ, Binh lính đi tuần quanh đó còn có thể nghe tiếng rống giận của Tống tướng quân vọng ra. Họ gần như rớt cả lỗ tai ra ngoài, vì từ xưa đến nay, có thể nói là Tống tướng quân luôn cưng chiều Tư Miên đến tận trời, nhưng lần này có thể nổi giận như vậy, xem ra Tư Quân đã làm gì đó quá đáng lắm.
Đúng là vô cùng quá đáng. Tống Tư Miên chỉ muốn về lại kinh thành, nhưng phụ thân nàng không cho phép. Chính là, phụ thân nàng không ngăn nổi nàng. Tống Tư Miên có một điểm khiến người ta không thể thích nổi, đó là quá cố chấp. Việc gì đã quyết tâm, nàng sẽ làm bằng được. Cố chấp đến nỗi không ai có thể ngăn nổi nàng, kể cả cha hay nương của nàng.
Phụ thân không cho đi, nàng lại càng muốn đi. Thế nên phụ thân nàng rốt cục lại nổi cáu. Chỉ là, nàng không nhượng bộ.
- Nếu phụ thân ngài không cho ta đi, ta cho dù trốn cũng muốn đi.
- Con.. con.. - Tống Du Thành chỉ tay vào mặt nàng, khuôn mặt đỏ gay lên vì tức giận, nhưng ông cũng không nói được gì. Ông biết con gái ông rất cứng đầu, chỉ cần nó đã quyết thì không ai có thể thay đổi.
Tống Dư Thành tức giận, tức giận rồi lại tức giận, ông phải uống liên tiếp tam ly nước mới hạ nhiệt một chút. Đầu óc khi này cũng thanh tỉnh đôi chút, chỉ là giận thì vẫn chưa hết giận. Tư Miên biết phụ thân nàng lúc này đã sắp thỏa hiệp.
- Phụ thân. Người nói thế nào thì nữ nhi cũng không thay đổi ý định của mình. Ngày mai ta sẽ xuất phát.
Lần này Tống Dư Thành lại im lặng. Tống Tư Miên khẽ nhướn mày, phụ thân nàng chưa bao giờ im lặng như vậy cả. Nói một hồi lâu sau vẫn không thấy phụ thân nói gì, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Gần ra tới cửa, nàng lại nghe tiếng Tống phụ nói:
- Đi thì đi đi, nhớ mang theo Mạc Linh.
Song, cũng không thấy ông nói thêm gì, Tư Miên khẽ gật đầu "Nữ nhi minh bạch", rồi bước ra ngoài. Chuyện hôm nay có vẻ gay gắt, nhưng giải quyết đã xong. Ít nhất, nàng không muốn phụ thân phải lo lắng. Còn nữa, nàng cũng muốn mang theo một vài thứ khác, chỉ là trong quân doanh không có. Nghĩ nghĩ một lát, rồi Tống Tư Miên đến chuồng ngựa, lấy con hắc mã của nàng, rồi phi thẳng đến nơi chứa mộ của Lục Dương. Nàng quả thật cần lấy một vài thứ ở đó, tiện thể nói lời tạm biệt với Lục Dương nữa.
Chính là, sau khi nàng đi một lát, có người cũng đuổi theo phía sau nàng. Thân thủ cực cao, chỉ dùng khinh công nhưng lại đuổi kịp nàng. Mà tốc độ cũng không chậm, chính là cố ý giữ một khoảng với nàng, đủ để nàng không nhận ra. Một quãng đường này, theo nàng đến tận nơi cấm kị linh thiêng kia của nàng.