Bạn được kiotsoft2030 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
17,195 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 70: Hiểu Lầm Chồng Chất

Mẹ của Minh Khải có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên thỉnh thoảng sẽ đến trường đón Châu Ngọc đi mua sắm. Trưa hôm nay bà lại nhớ con gái nuôi thế là giành công việc của ba cô.

Đôi lúc Châu Ngọc cảm thấy mình vô dụng khi khiến mọi người bận rộn. Cô muốn tự đi học nhưng không biết chạy xe máy, xe hơi thì chẳng có tiền mua. Vả lại đang còn đi học, có tiền cũng không nên quá rêu rao.

Mẹ nuôi sợ Châu Ngọc trốn nên đã nói trước chỉ đưa cô ra ngoài ăn trưa và mua sắm, sẽ không có Minh Khải. Thật sự thì bây giờ Châu Ngọc nghe tên anh trai cũng không còn hốt hoảng nữa.

Tài xế thấy Châu Ngọc ra khỏi cổng trường liền bước xuống xe. Mẹ Minh Khải ngồi ghế sau cũng đã mở một cánh cửa. Châu Ngọc chui vô ghế ngồi cạnh bà. Tài xế giúp cô đóng cửa lại.

Anh ta biết hai người này là tính mạng của ông chủ lớn và cậu chủ nhỏ, phải đảm bảo an toàn cho họ, nếu không anh ta sẽ phải trả giá đắt.

"Sáng nay học có mệt không con?" Mẹ Minh Khải nắm tay Châu Ngọc tình cảm như hai mẹ con ruột.

Tài xế phía trước cảm thấy hâm mộ Châu Ngọc vì quá có phước. Cô chỉ là con gái nuôi mà được cưng chiều chẳng khác gì con ruột.

"Dạ không mệt. Hôm nay mẹ không ăn trưa cùng ba sao ạ?" Châu Ngọc được mẹ nuôi kéo lại gần cũng theo thói quen vòng tay qua người bà ôm chặt.

"Mẹ nhớ con. Lâu rồi không gặp, chỉ muốn ăn trưa và đi mua sắm với con. Ba con xếp phía sau đi."

"Con cũng nhớ mẹ." Châu Ngọc nũng nịu.

Trong một giây thoáng qua mẹ Minh Khải như thấy lại cô con gái nuôi ngây thơ ngày trước. Châu Ngọc dường như đã bình ổn. Vậy con trai có thể sớm ôm vợ ngủ cùng như ngày trước rồi. Chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm thời gian.

Kỳ thực Châu Ngọc cũng không rõ bản thân. Qua một thời gian, sự ghê sợ của cô đã không còn. Đôi lúc cô rất nhớ cảm giác được ngủ trong vòng tay ấm áp của Minh Khải. Nếu bây giờ anh xuất hiện, có lẽ cô sẽ không khó chịu.

Mẹ Minh Khải trải qua buổi trưa đi mua sắm vui vẻ với con gái nuôi. Tối đến trên bàn ăn thấy vẻ mặt mất sổ gạo của con trai, bà không an ủi còn trêu chọc: "Bữa nay thua chứng khoán hả Khải?"

"Mẹ giỡn không vui." Minh Khải đưa cơm lên miệng nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị.

Bà mẹ vẫn phớt lờ thái độ gây hấn của con trai: "Hôm nay mẹ đi mua sắm với Châu Ngọc. Tinh thần con bé có vẻ ổn. Dường như Châu Ngọc không còn bài xích khi nghe mẹ nhắc đến tên con."

Minh Khải lập tức nâng tinh thần: "Mẹ đi với Châu Ngọc sao?"

Bà mẹ bất mãn. Rõ ràng phút trước còn nhai cơm như bò nhai cỏ, giờ nghe thông tin về vợ tương lai, lập tức đổi thái độ. Kiểu này sớm muộn cũng làm tôi mọi cho vợ. Có điều thay vì khó chịu thì bà lại vui vẻ.

Trong nhà này nữ trọng nam khinh. Đàn ông phải thương yêu vợ mới đáng mặt đàn ông. Bà không hề ghen tị khi con trai chỉ biết vợ tương lai. Bà thương Châu Ngọc nên Minh Khải yêu cô, đỡ mắc công bà buồn bã tiễn cô đi lấy chồng.

Giọng bà bâng quơ: "Mẹ đi mua sắm với Châu Ngọc cả chiều nay. Tâm trạng con bé có vẻ tốt. Mẹ mong nó sẽ quay về đây."

"Ba cũng mong Châu Ngọc, để tâm trạng con trai bình thường trở lại." Ba Minh Khải cũng buông lời trêu chọc.

Khóe miệng Minh Khải cong nhẹ. Hai vợ chồng già âm thầm đưa ánh mắt cho nhau. Không hẹn mà cùng nghĩ xem ra ánh dương đã soi rọi vào nhà. Đợi thêm thời gian nữa, ông bà sẽ hối con trai đi rước con dâu.

Kỳ thật Minh Khải rất muốn chạy đi rước Châu Ngọc ngay lập tức, nhưng anh sợ mình nông nổi dọa cô. Tốt nhất hãy cho cô thêm thời gian để tự nhận ra tình cảm của mình.

Minh Khải cố gắng lạc quan nhưng không ngờ đường tình của anh thật sự quá đen đủi. Một buổi tối nọ, Châu Ngọc tìm sách để viết bài luận tốt nghiệp thì phát hiện nó còn nằm trong phòng anh trai.

Lẽ ra cô có thể mượn bạn, nhưng không hiểu thế nào cô lại nhờ ba ruột chở qua nhà Minh Khải. Cô chào ba mẹ nuôi và để ba ruột trò chuyện với họ, rồi mang tâm trạng hồi hộp đi lên cầu thang.

Ba mẹ Minh Khải muốn tạo bất ngờ cho con trai nên không thèm báo động. Ông bà không ngờ điều này lại nảy sinh vấn đề. Lúc này Ngọc Bảo đang ở trong phòng Minh Khải. Hai thanh niên bàn chuyện thiên hạ mà không đóng cửa.

Giọng Ngọc Bảo oang oang: "Em tức Anh Kiệt thật đại ca. Nếu hôm qua không nhịn là nó mềm xương với em rồi. Nó luôn tìm cách gây sự chú ý của chị dâu."

"Mày không đánh cho nó vỡ mồm, ở đây tức tối gì?" Minh Khải bực mình, đụng đến Châu Ngọc là anh tỏ ra hiếu chiến.

Châu Ngọc nghe vậy sửng sốt. Mới nãy cô còn hồi hộp và mong chờ khoảnh khắc anh trai mở cửa ra, giờ chỉ thấy giận. Thì ra Ngọc Bảo luôn kiếm chuyện với Anh Kiệt là do sự chỉ đạo của Minh Khải.

Hôm qua cô họp mặt bạn bè cũ trong lớp cấp ba, Ngọc Bảo cứ kiếm chuyện với Anh Kiệt. Châu Ngọc thấy hắn hung hăng như thành phần bất hảo. Trưởng thành rồi mà vẫn không thay đổi tính tình.

Châu Ngọc định chạy vào hét vô mặt Ngọc Bảo thì lại nghe tiếng hắn: "Đại ca yên tâm, từ giờ thấy Anh Kiệt lởn vởn trước mặt chị dâu thì em sẽ đập để nó chừa thói ve vãn bạn gái của người ta."

Anh Kiệt ve vãn cô khi nào? Với lại ai nói cô là bạn gái của anh trai? Tên này thật tào lao. Hóa ra hắn nghe lời anh trai ăn hiếp bạn của cô. Anh trai không cho ai đến gần cô thì cũng thôi đi, nhưng xúi giục Ngọc Bảo đánh Anh Kiệt là điều không thể chấp nhận.

Ngọc Bảo và Minh Khải bên trong chẳng cảm nhận được tai họa chuẩn bị ập tới. Ngọc Bảo vẫn oang oang: "May là đại ca không cho Châu Ngọc học y, nếu không thì em dám cá ngày ngày Anh Kiệt sẽ bám dính, có khi chị dâu sẽ thích hắn."

Thì ra Minh Khải muốn cô đổi chuyên ngành vì sợ cô tiếp xúc với Anh Kiệt. Châu Ngọc lao vào giữa phòng bạo phát: "Vậy ra chẳng phải anh quan tâm em, sợ em học y kiệt sức gì hết mà là sự ích kỷ của anh, buộc em từ bỏ ước mơ."

Minh Khải đang muốn lao đến ôm chầm người mình ngày nhớ đêm mong, thì bị mấy lời đau lòng của Châu Ngọc làm cho đứng hình.

"Không phải chị dâu. Chị đừng hiểu lầm." Ngọc Bảo đứng ra giải thích thay đại ca.

"Ai là chị dâu của ông. Im miệng!" Châu Ngọc hét vô mặt hắn.

Lần đầu tiên Minh Khải và Ngọc Bảo thấy được sự giận dữ của cô. Trước giờ cô nhu mì, lúc này vừa hét vừa khóc chẳng khác gì một oán phụ.

"Từ giờ em không muốn gặp anh nữa. Anh là người xấu." Châu Ngọc chạy ra khỏi phòng.

Minh Khải định lao theo nhưng bị cảm giác ghen tức cản lại. Châu Ngọc ở bên cạnh anh mười mấy năm nay vậy mà không hiểu anh, còn nói anh là người xấu. Anh sợ cô chết trẻ như kiếp trước nên mới cản cô học y, vậy mà lại bị cô nghi ngờ. Minh Khải bị sự thất vọng xâm chiếm.

Ngọc Bảo nóng ruột: "Đại ca, sao anh không chạy theo giải thích với Châu Ngọc?"

"Mày quá ồn ào." Minh Khải liếc đàn em.

Thấy ánh mắt băng lãnh của đại ca, Ngọc Bảo thức thời ngậm chặt mồm. Có điều nhìn đại ca bị hiểu lầm, hắn chịu không nổi thế là lao ra khỏi phòng.

Lúc này Châu Ngọc đang được mẹ Minh Khải vỗ về: "Sao lại khóc nữa rồi con gái?"

"Anh Khải xấu xa hức hức.." Châu Ngọc tức đến mức không nói được.

"Đại ca không xấu. Ngọc đừng hiểu lầm anh ấy." Ngọc Bảo vì Minh Khải phân trần.

"Bảo không cần phải biện minh. Bảo cũng là người xấu. Từ giờ tôi sẽ nói An An nghĩ chơi với ông luôn." Lời cô nói cứ như trẻ con. Thích thì chơi, giận thì nghỉ. Đúng là to xác nhưng vẫn chưa trưởng thành trong suy nghĩ. Cũng do Minh Khải bảo bọc mà ra.

Ngọc Bảo nghe Châu Ngọc nói vậy cũng cảm giác không thoải mái. Hắn không muốn bà già phớt lờ hắn chút nào. Hắn không chắc đây có phải là vì hắn có tình cảm với bà ta hay không. Nhưng thôi chuyện này để phân tích sau. Giờ phải giúp đại ca và Châu Ngọc làm lành trước đã.

Tiếc rằng hắn nói gì Châu Ngọc cũng không nghe. Cô còn mặc định đại ca ích kỷ nhỏ nhen, ở sau lưng xúi hắn làm khó Anh Kiệt. Làm như tên kia hiền lắm vậy. Tên đó trước mặt cô chỉ giả vờ đạo mạo, sau lưng cực kỳ đáng khinh.

Loại người gian xảo còn lâu mới sánh được với đại ca hắn. Đại ca không kêu hắn đi kiếm chuyện với Anh Kiệt, chỉ tại hắn ghét tên đó nên mới kiếm chuyện. Đại ca nói mấy lời khi nãy chỉ là theo thói quen độc miệng. Châu Ngọc hiểu lầm, đại ca không chịu giải thích thì ở yên trong phòng đi, sao lại đi ra thừa nhận, châm thêm dầu vào lửa.

Ngọc Bảo sẽ không tài nào hiểu được suy nghĩ Minh Khải. Anh tức giận có lý do. Anh chấp nhận để người khác hiểu sai về mình nhưng Châu Ngọc thì không thể. Lời buộc tội của cô khiến anh tự ái và càng phản ứng sai lầm. Châu Ngọc cũng đang mất bình tĩnh. Cơn tức của cô lên đến đỉnh điểm khi Minh Khải ở trước mặt mọi người thừa nhận:

"Đúng, anh chán ghét Anh Kiệt nên mới xúi Ngọc Bảo dằn mặt hắn. Anh cố tình không cho em học trường y cũng vì ghét em và hắn gặp nhau. Giờ em thích có thể đăng ký học lại để được ở bên cạnh hắn mỗi ngày."

Châu Ngọc giận điên cuồng. Cô và Anh Kiệt đâu có gì, sao anh trai lại chụp mũ? Châu Ngọc uất ức khóc đến không thở nổi.

Ba ruột và ba nuôi là đàn ông không để ý tiểu tiết, không nhận thấy sự bất thường của Châu Ngọc. Ngọc Bảo không sâu sắc, đương nhiên càng không cảm nhận được gì. Minh Khải thì giận nên mất đi sự thông minh, chỉ có mẹ anh phát hiện ra phản ứng kỳ lạ của Châu Ngọc.

Ngày thường tính cô mềm mại, hôm nay lại quá hung dữ. Nếu đó không phải Minh Khải, chắc chắn cô sẽ không phản ứng mạnh như vậy. Đây là kiểu uất ức vì bị người quan trọng hiểu lầm.

Châu Ngọc đã có tình cảm với Minh Khải mà chính cô không nhận ra. Thằng con của bà thì luôn thiếu tỉnh táo với bất kỳ chuyện gì liên quan đến Châu Ngọc. Nếu bà không ra tay, chắc chắn hai đứa này còn lâu mới làm hòa.

"Con gái ngoan đừng khóc nữa. Anh Khải không có ý la con. Giờ con theo ba về nhà học bài tốt nghiệp, mẹ sẽ mắng anh Khải cho con."

Minh Khải nghe mẹ dỗ Châu Ngọc về, cơn giận liền xẹp xuống. Bao nhiêu ngày không gặp, giờ cô vừa xuất hiện anh lại khiến cô buồn. Minh Khải hối hận không bút mực nào tả xiết.

"Anh xin lỗi!" Minh Khải bỏ qua mặt mũi, chỉ muốn dỗ người ta.

Tiếc rằng Châu Ngọc đang thương tâm, nên không thèm nhìn anh. Ngọc Bảo nói vào nhưng cô cũng không buồn ngó ngàng. Ba Châu Ngọc thấy con gái bướng bỉnh, chỉ biết lắc đầu khó xử.

Đợi hai cha con Châu Ngọc về, mẹ Minh Khải nhìn con trai như hết thuốc chữa: "Cũng tại con. Tại sao cứ đụng đến chuyện của Châu Ngọc là con không còn bình tĩnh? Mẹ thật không hiểu nổi con."

Minh Khải chẳng có tâm trạng trả lời mẹ. Anh buồn bực về phòng. Ngọc Bảo biết anh đang khó ở. Dù sợ nhưng hắn vẫn gồng mình an ủi. Thay vì cảm kích thì Minh Khải lại tuyệt tình đuổi hắn về.

Mấy ngày sau, Minh Khải bị nỗi nhớ giày vò nên tìm cớ gặp Châu Ngọc. Anh lại ra tay từ ba vợ tương lai. Ba Châu Ngọc cũng hy vọng hai đứa nhỏ có thể làm lành, nên để Minh Khải đi rước Châu Ngọc.

Minh Khải lái xe đến trường. Lúc này Ngọc Bảo đang ngồi phía xa ngó Châu Ngọc và Anh Kiệt cười nói với nhau. Hắn biết Châu Ngọc vô tư nhưng Anh Kiệt có ý. Duyên nợ từ kiếp trước có tránh cũng không thoát.

Nhưng chẳng phải sinh viên y khoa bận lắm sao, mắc gì tên này lại rảnh? Cứ một hai bữa lại xuất hiện chỗ này. Rõ ràng hắn muốn theo đuổi Châu Ngọc. Bản tính thích đi đào góc tường nhà người khác vẫn không bỏ được.

Nói tới cũng khéo, bà già An An lại bận lúc tên trời đánh kia viện cớ có việc đi ngang qua đây, và rủ người yêu của đại ca đi uống nước. Và trời xui đất khiến đại ca lại gọi hắn lúc dầu sôi lửa bỏng.
 
17,195 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 71: Xát Muối Vào Tim Nhau

Ngọc Bảo tập trung tinh thần đối phó với Minh Khải: "Dạ em nghe đại ca!"

Minh Khải ngắn gọn: "Sắp hết tiết rồi phải không?"

"Hôm nay nghỉ tiết cuối đại ca.." Ngọc Bảo nói xong liền tự đấm vào đầu. Hắn đã quên báo đại ca chuyện này sớm hơn.

"Vậy mọi người đã về rồi sao?"

"Dạ chưa đại ca. Bọn em đang ngồi ở quán gần cổng trường."

"Tốt. Tao sắp tới trường."

Giọng Minh Khải nhẹ nhàng nhưng Ngọc Bảo lại giật mình. Hắn nghĩ thầm phen này tiêu chắc rồi.

"Đại ca, sao anh lại tới?"

Ngọc Bảo rối nên vuột miệng thiếu suy nghĩ. Hỏi lạ, người ta tới tất nhiên vì Châu Ngọc. Giờ này bận rộn công việc mà vẫn bỏ công ty chạy đến, nghĩa là muốn làm lành với người ấy. Nhưng tới giờ này liệu có gà bay chó sủa không?

"Đại ca, anh muốn gặp Châu Ngọc hả? Để em nói, nói Châu Ngọc ra cửa quán."

"Sao mày lại cà lăm?" Minh Khải hung hăng: "Chuyện gì xảy ra?"

Ngọc Bảo thầm kêu khổ: "Đại ca, anh bớt thông minh một chút được không?"

Nếu có một điều ước, Ngọc bảo chỉ muốn Minh Khải bận việc đột xuất và quay về bất thình lình. Tiếc rằng trời không chiều lòng hắn.

Châu Ngọc ở phía xa vẫn đang hồn nhiên nói chuyện với Anh Kiệt: "Vậy cuối tuần này có chương trình thiện nguyện hả? Ngọc sẽ tham gia."

"Ngọc đi hỗ trợ Kiệt rất vui. Thứ bảy Kiệt đón Ngọc nhé."

Châu Ngọc chưa từng ngồi xe lạ, theo bản năng cô định từ chối. Nhưng rồi nghĩ lại bản thân không biết chạy xe, đành ngậm miệng. Tự nhiên cô cảm thấy hai mươi mấy năm qua mình chẳng khác gì cây tầm gửi, chỉ biết sống bám. Cô thiếu bản lĩnh nên luôn phiền người thân trong gia đình. Cuối tuần này nếu cô nhờ ba chở đi sẽ khiến ba không thể nghỉ ngơi. Thôi thì quá giang bạn vậy.

Anh Kiệt được Châu Ngọc đồng ý liền vui vẻ. Cậu ta đang ở độ tuổi nhiều mơ mộng, cho nên rất dễ rung cảm. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Anh Kiệt đã biết mình mến Châu Ngọc. Tiếc là bốn năm qua bận học y không có thời gian, sự cảm mến mong manh từ từ tan biến.

Lần họp lớp cấp ba vừa rồi gặp lại Châu Ngọc, cảm xúc của Anh Kiệt đã quay về. Nhìn nụ cười rạng ngời của cô bạn, cảm tình của cậu ta càng tăng lên. Trong lòng Anh Kiệt lúc này chỉ mong cuối tuần đến nhanh, để cậu ta có thể gặp lại cô bạn dễ thương mình cảm mến.

Nhìn Anh Kiệt không rời mắt khỏi Châu Ngọc, Ngọc Bảo muốn điên máu. Đó là lí do hắn chẳng dám báo cho Minh Khải. Gần đây hắn đã nhận ra nên chắt lọc thông tin để báo cáo. Có những chuyện qua được thì nên cho qua, nếu không chỉ tổ khiến tình hình rối ren thêm.

Chỉ là trời thường bất dung gian. Hôm nay đại ca lại vi hành không đúng thời điểm. Lúc đại ca đến thì Châu Ngọc cũng đã xong cuộc trò chuyện với Anh Kiệt và cả hai đang song hành ra khỏi cửa quán. Mặt Minh Khải sạm lại. Ngọc Bảo cảm thấy luồn khí lạnh thổi đến.

Châu Ngọc đã qua cơn giận, nên lập tức chạy đến Minh Khải mừng rỡ gọi: "Anh trai!"

Đáp lại sự hân hoan của cô là thái độ lạnh nhạt của Minh Khải. Anh liếc Anh Kiệt sau lưng cô. Đây là lần đầu tiên Minh Khải nhìn trực diện tình địch kiếp trước. Bình thường Minh Khải sẽ không để ý mấy thanh tiên mới lớn, nhưng Anh Kiệt lại khác. Chỉ cần nhìn mặt cậu ta, Minh Khải đã ưa không vô.

Anh Kiệt có cảm tình với Châu Ngọc, nên cũng muốn làm thân với anh trai người ta. Vì vậy cậu ta nhìn Minh Khải cười lấy lòng: "Em chào anh!"

Minh Khải ép mình nặng ra nụ cười, nhưng nhìn sau cũng thấy khí thế bề trên. Anh Kiệt cảm thấy vị anh trai của bạn có vẻ khó gần, liền mất ý chí lại gần.

Minh Khải đang cực kỳ không thoải mái. Châu Ngọc hớn hở khi thấy anh, anh cũng nên vui vì mối quan hệ của hai đứa đã như xưa, nhưng anh lại để cơn ghen mù quáng điều khiển cảm xúc.

"Tôi hẹn khách ở khu này, nên chú nhờ tôi đón em." Nghĩa rằng đây chỉ là tiện đường, chứ không phải anh bỏ việc qua đây làm lành với cô.

Thái độ của Minh Khải khiến Châu Ngọc cảm giác bản thân vô dụng, luôn làm phiền người khác.

Ngọc Bảo ở phía sau phát sầu. Đại ca cua gái mà cứ muốn chọc điên người ta.

Châu Ngọc phút trước vui vẻ thì giây sau liền u sầu. Trong lòng cô đang nghĩ thì ra anh trai không muốn gặp mình, chỉ do ba cô nhờ nên anh mới đón giúp.

"Em xin lỗi đã làm phiền anh!" Giọng Châu Ngọc nghèn nghẹn.

Minh Khải chỉ cần thấy cô khóc thì cơn giận tiêu tán ngay. Anh định lên tiếng dỗ dành thì Anh Kiệt đã nhanh miệng: "Nếu anh Khải bận thì để Kiệt đưa Ngọc về."

"Mắc mớ gì đến mày?" Ngọc Bảo nổi khùng thay đại ca.

Anh Kiệt không dám thể hiện thái độ với Minh Khải, nhưng với Ngọc Bảo thì cậu ta chẳng ngán. Có điều cậu ta nghĩ anh trai Châu Ngọc đang ở đây, cậu ta không thể mất hình tượng nên nhịn Ngọc Bảo.

Ngọc Bảo thấy cậu ta như vậy lại càng điên tiếc: "Đồ giả tạo!"

Châu Ngọc bực mình: "Bảo làm loạn đủ chưa? Sao thích ăn hiếp người ta vậy hả?"

Cô hùng hổ với Ngọc Bảo nhưng quay sang Anh Kiệt lại nhẹ nhàng: "Ngọc tự về được, Kiệt đừng lo."

Cơn giận của Minh Khải bộc phát trở lại. Khi Anh Kiệt chào ra về, anh chẳng buồn phản ứng. Thấy thái độ của Minh Khải, Châu Ngọc cảm thấy như mình thật sự đã làm phiền.

"Anh không cần chở em đâu. Anh lo công việc đi." Nói xong mấy chữ cuối, giọng cô vỡ ra.

Minh Khải nhói lòng nhưng mồm miệng vẫn độc: "Ba em nhờ, tôi đã nhận lời."

Ngọc Bảo muốn cắm đầu xuống đất. Đại ca lại nói lời ngược tâm. Muốn rước người ta, chở người ta đi ăn trưa, sao không chịu xuống nước. Phải chọc người ta khóc mới được hả?

Châu Ngọc khổ sở, nước mắt thi nhau rớt xuống. Cô dặn lòng từ giờ sẽ hạn chế làm phiền Minh Khải, vì anh đã không còn kiên nhẫn với cô nữa rồi. Dù sao cô cũng chỉ là em gái nuôi, sao anh phải nhọc lòng với cô.

Châu Ngọc tự hứa đây là lần cuối cô đi nhờ xe của Minh Khải. Cô mở cửa băng sau ngồi vào, phớt lờ cánh cửa ghế phụ Minh Khải đang mở sẵn khiến anh giận điên cuồng.

Minh Khải dập mạnh cửa làm Ngọc Bảo run rẩy. Hắn nhẹ kéo áo anh: "Đại ca.."

Hắn muốn nói đại ca đừng dọa người ta, nhưng chẳng có can đảm.

"Về đi!" Minh Khải ra lệnh.

Ngọc Bảo tiu nghỉu đi qua xe nhà. Trong lòng hắn tự nhiên đồng cảm với Châu Ngọc. Đại ca quá đáng sợ. Hắn hy vọng đại ca tiết chế, nếu không Châu Ngọc sẽ xa lánh.

Minh Khải quả thật có khiếu khủng bố tinh thần người ta. Không khí trong xe anh lúc này thật lạnh lẽo. Minh Khải chưa ổn định được tâm trạng thì Châu Ngọc lại châm ngòi thuốc súng:

"Mai mốt anh không cần đón em. Lúc nào ba em bận, em sẽ quá giang bạn."

Cô vì Anh Kiệt mà trở mặt với anh. Tên kia bận học y mà vẫn ráng sắp xếp thời gian qua cô, hai người thân thiết đến mức nào rồi? Cơn tức nghẹn ngang lồng ngực Minh Khải, nên lời anh nói ra càng khó nghe:

"Em không cần nói với chú. Từ giờ tôi sẽ không nhận nhiệm vụ đưa đón nữa."

Sự ghen tuông đã làm đầu óc Minh Khải mụ mị. Châu Ngọc được cưng chiều lớn lên nên không quen nghe mấy lời nặng nề. Hai người ôm nỗi niềm riêng chìm vào im lặng.

Đến nhà Châu Ngọc, cô thút thít cám ơn rồi tự mở cửa xe bước xuống. Minh Khải dù giận ngút trời nhưng lại không dừng sự chu đáo vốn có. Anh đợi cô đi vào cổng chung cư an toàn, rồi mới nổ máy về công ty.

Cả ngày anh làm việc trong trạng thái bất ổn. Tâm trạng buồn bực kéo dài đến lúc về nhà. Ba mẹ anh không cần hỏi cũng biết nguyên nhân. Hai đứa nhỏ này bao giờ mới hết hờn nhau đây?

Châu Ngọc bên kia buồn bã, ba mẹ cô cũng rầu rĩ theo. Hai người sợ cô bị phân tâm, sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp sắp tới nên gọi cho Minh Khải. Kỳ thực ông bà không gọi thì Minh Khải cũng sẽ làm lành với cô sớm.

Anh bị nỗi nhớ dày vò không thể tập trung vào bất kỳ việc gì. Sáng thứ bảy anh xuất hiện ở nhà Châu Ngọc. Anh lên kế hoạch sẽ xin lỗi người ta. Hai đứa sẽ ăn sáng cùng nhau và anh cùng học bài tốt nghiệp với người ta.

Minh Khải mang tâm trạng phơi phới chạy tới nhà Châu Ngọc, kết quả là: "Con bé đi với bạn từ sáng sớm rồi Khải. Con vô nhà đợi em nhé."

Mẹ Châu Ngọc kéo tay Minh Khải. Bà rất thích người con rể tương lai này. Hôm nay Minh Khải đến nghĩa là muốn làm lành với con gái của bà.

"Châu Ngọc đi học nhóm với bạn hả dì?" Minh Khải vừa theo bà vào nhà, vừa cất giọng quan tâm.

"Không phải con. Châu Ngọc đi từ thiện với bạn nào tên Anh Kiệt."

Mẹ Châu Ngọc vô tư nói ra. Bà không nghĩ con gái và người bạn kia có gì với nhau. Châu Ngọc đi từ thiện vì lòng tốt vô tư. Không ngờ Minh Khải nghe hai chữ Anh Kiệt liền bất ổn.

Trời sinh đã là oan gia. Dù Anh Kiệt không làm gì cũng khiến tâm trạng Minh Khải u ám. Trong đầu anh không ngừng tưởng tượng Châu Ngọc và cậu ta đang hẹn hò.

Trước giờ Châu Ngọc chỉ biết có anh. Thậm chí học chung với bà già bao nhiêu năm, cô cũng không đi chơi lung tung. Vậy mà giờ cô lại tháp tùng với Anh Kiệt. Cô thích cậu ta nên mới đi riêng.

Minh Khải bị nỗi thất vọng xâm chiếm. Dù ba mẹ Châu Ngọc cố giữ lại ăn sáng và đợi Châu Ngọc, nhưng anh vẫn trái lòng từ chối: "Con có việc gấp nên phải quay về. Để hôm khác con qua chơi với chú và dì."

Ba mẹ Châu Ngọc không thể hiểu sao tâm trạng con rể tương lai thay đổi thất thường. Ban nãy vui vẻ, giờ nghe Châu Ngọc đi với bạn liền khó chịu. Chẳng lẽ vì ghen? Thanh niên ghen kinh khủng như vậy sao?

* * *

Buổi trưa Châu Ngọc được Anh Kiệt đưa về. Cô vô tư nhưng cậu ta lại khác. Sáng giờ cùng trải qua mấy giờ thiện nguyện với cô, tâm tình cậu ta cực kỳ vui vẻ và muốn kéo dài thời gian bên cô. Ban nãy cậu ta mời cơm, nhưng Châu Ngọc từ chối khiến cậu ta tiếc nuối.

"Cám ơn Kiệt đưa Ngọc về." Châu Ngọc xuống xe quay đầu lại nói với Anh Kiệt.

"Kiệt phải cảm ơn Ngọc mới đúng." Anh Kiệt nhìn cô gái kín đáo che giấu sự yêu thích. "Nếu có chương trình từ thiện, Kiệt mời Ngọc tham gia nữa nhé?"

"Ừ, Ngọc sẽ đi." Châu Ngọc vui vẻ nhận lời.

Châu Ngọc tạm biệt bạn rồi đi vào cổng chung cư. Anh Kiệt vẫn đứng nhìn theo một lúc lâu mới cho xe chạy đi.

Châu Ngọc lên đến căn hộ của gia đình. Vừa mở cửa cô đã mẹ đã thông báo: "Anh Khải tìm con không được đã về nhà rồi."

Tim Châu Ngọc lỡ một nhịp. Trong một giây thoáng qua cô cảm thấy tiếc khi mình đã ra ngoài với Anh Kiệt sáng nay. Cô rất muốn gặp Minh Khải, nhưng không tự chạy xe được, làm phiền ba thì ngại.

Ba mẹ có thể nhìn ra. Hai người đều mong con gái và Minh Khải làm lành, nên chưa cần cô nhờ thì ba cô đã xung phong: "Ba đưa con qua nhà anh Khải nhé?"

Châu Ngọc cảm thấy tội lỗi: "Ngày mai ba tập xe cho con đi."

"Không được!" Ba mẹ cô lên tiếng cùng lúc.

"Trước giờ con không chạy xe máy, bị va quẹt sẽ không xử lý được." Mẹ cô lo lắng.

"Chạy một thời gian rồi sẽ quen, nếu không cố gắng con sẽ luôn lệ thuộc mọi người." Giọng Châu Ngọc tội nghiệp.

"Con nói cũng đúng." Ba Châu Ngọc đồng tình. "Con tập chạy xe máy cũng tốt. Có điều ngoài đường đông người, ba cũng không yên tâm."

Châu Ngọc không có tinh thần nói lại. Cô chỉ đang mong gặp Minh Khải, nên đành ngồi xe ba tới nhà anh. Châu Ngọc trò chuyện với ba mẹ nuôi với biểu tình nôn nóng.

Hai người nhận ra tâm tư cô gái nhỏ, nên giả vờ bận rộn để đuổi cô lên phòng con trai. Châu Ngọc mang tâm tình vui sướng gõ cửa căn phòng thân thuộc. Tiếng người bên trong lạnh lùng: "Vào đi!"

Châu Ngọc vội đẩy cửa. Chạm phải khuôn mặt lạnh nhạt xa vắng của Minh Khải liền chùng bước. Đã thế Minh Khải còn cất giọng lạnh lùng: "Em đến đây có gì không?"

"Em.." Minh Khải đã thành công chặn đường tiến của Châu Ngọc.

Anh khiến cô cảm nhận rằng anh chẳng muốn gặp cô. Sáng nay anh tới chỗ cô có lẽ chỉ thăm ba mẹ cô, không phải làm hòa với cô. Sự háo hức của Châu Ngọc tan trong không khí. Minh Khải đã không chào đón cô.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back