

Tự Tử Cũng Phải Chọn Chỗ Cho An Toàn
Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là muốn "đu" mình trên quạt trần thôi.
Chả là hiện tại mình đang làm khóa luận tốt nghiệp vì giáo viên hướng dẫn quá bận nên không cùng mình có thời gian trao đổi được nên mình khá giống như lạc giữa rừng già ấy.
Chắc do hôm trước bị mất ngủ nên ngày hôm sau mình đã làm sai thí nghiệm, làm gần xong thì mới phát hiện ra.
- Ôi ahihi sai rồi!
Biết sao được ÓC VẬT thì phải chịu thôi ha ha.
Phải nói là lúc đó mình thật sự rất căng thẳng, áp lực. Nào là lãng phí nguyên liệu, tiền bạc, thời gian (nguyên 2 ngày sáng tới tối) của mình và các bạn. Rồi đến việc không biết hướng đi ban đầu của mình là đúng hay hướng đi mình vừa nghĩ ra mới đúng.
Nói chung là loạn lắm.
Lúc đó trong đầu mình chỉ có suy nghĩ "Thôi bỏ mẹ đi, không làm nữa."
Thấy cái ghế cao. Đột nhiên lại nghĩ.
- Có lẽ đứng trên cao đầu óc sẽ sáng sủa hơn một chút.
Thế là mình đã trèo lên ghế ngồi.
Ồ thấy thoáng mát đấy chứ!
Ngước lên trần nhà thấy cái quạt trần trong đầu mình đã nổi lên một kế hoạch.
1. Đợi đến tối
2. Khóa cửa từ bên trong
3. Bật điện thật sáng
4. Treo cổ trên quạt trần
5. Bác bảo vệ phá cửa vào. Ú à!
Bác sẽ ngất khi nhìn thấy bóng trắng áo blu của mình lắc lư dưới cái quạt.
Xong phim viễn tưởng.
(Vậy mà mỗi khi có vụ tự sát mình lại tự hỏi. Chẳng lẽ họ không nghĩ đến người thân của mình à? Nhưng mà lúc đó mình chỉ có cảm giác muốn được giải thoát, nghĩ đến mà thấy nhẹ bẫng như phê cần thôi)
Bạn thấy bạn nữ áo trắng đó không?
Mình đã nói mình sẽ "đu quạt" vì vậy mỗi khi bạn ấy làm thí nghiệm sẽ không thấy cô đơn vì có mình luôn trên đầu bạn ấy, thỉnh thoảng mình sẽ đại nhân đại lượng ra gãi lưng hộ bạn ấy.
Đấy mình còn lo nghĩ cho người khác thế cơ mà. Vậy mà cậu ta cứ cười sằng sặc ý.
Bên trong quá bí bách mình lại lượn ra ngoài.
Ngồi dưới ghế đá ăn ổi chấm bột canh Hảo Hảo mình lại không nhịn được hỏi bạn ấy.
- Này ngoài này thoáng nhỉ? Hay tớ "đu" ngoài này?
- Ơ cây phượng này cũng được đấy.
Tôi ngước nhìn cây phượng đánh giá.
- Cây này thế cành không chắc, phong thủy không đẹp.
- À tớ nghĩ cây hoa sữa kia hợp với tớ đấy! Khoan đã! Trông cây cao thế kia, sợi dây treo mà đứt có phải tớ sẽ thành cái xác không hoàn chỉnh không? Không được.
Gió lạnh quá tôi không thể vì ham miếng ăn hiện tại mà ở đây tự ngược được thế là tôi lại quay lại phòng thí nghiệm.
Lúc dọn dẹp phát hiện ra cái ổ điện lòe loẹt tôi lại nghĩ ra ý tưởng mới.
"Giật điện cũng hay!"
"Mà khoan, giật điện sẽ bị cháy đồ, thân thể này đã mất công che dấu suốt 22 năm rồi. Bây giờ chết lại mất hết thể diện thì mình còn mặt mũi nào làm ma nữa!"
Có lẽ trước tiên tôi nên làm con ma no đã, bữa trưa có một gói mì thôi giờ phải ăn đã rồi hãy đi "đu cổ" nhỉ?
Cơ mà cho đến giờ tôi lại đang hì hục gõ gõ với xem produce 101 đây.
Ai có chỗ nào hay ho giới thiệu mình với nha.
Minasi
- Ôi ahihi sai rồi!
Biết sao được ÓC VẬT thì phải chịu thôi ha ha.
Phải nói là lúc đó mình thật sự rất căng thẳng, áp lực. Nào là lãng phí nguyên liệu, tiền bạc, thời gian (nguyên 2 ngày sáng tới tối) của mình và các bạn. Rồi đến việc không biết hướng đi ban đầu của mình là đúng hay hướng đi mình vừa nghĩ ra mới đúng.
Nói chung là loạn lắm.
Lúc đó trong đầu mình chỉ có suy nghĩ "Thôi bỏ mẹ đi, không làm nữa."
Thấy cái ghế cao. Đột nhiên lại nghĩ.
- Có lẽ đứng trên cao đầu óc sẽ sáng sủa hơn một chút.
Thế là mình đã trèo lên ghế ngồi.
Ồ thấy thoáng mát đấy chứ!

Ngước lên trần nhà thấy cái quạt trần trong đầu mình đã nổi lên một kế hoạch.
1. Đợi đến tối
2. Khóa cửa từ bên trong
3. Bật điện thật sáng
4. Treo cổ trên quạt trần
5. Bác bảo vệ phá cửa vào. Ú à!
Bác sẽ ngất khi nhìn thấy bóng trắng áo blu của mình lắc lư dưới cái quạt.

Xong phim viễn tưởng.
(Vậy mà mỗi khi có vụ tự sát mình lại tự hỏi. Chẳng lẽ họ không nghĩ đến người thân của mình à? Nhưng mà lúc đó mình chỉ có cảm giác muốn được giải thoát, nghĩ đến mà thấy nhẹ bẫng như phê cần thôi)
Bạn thấy bạn nữ áo trắng đó không?
Mình đã nói mình sẽ "đu quạt" vì vậy mỗi khi bạn ấy làm thí nghiệm sẽ không thấy cô đơn vì có mình luôn trên đầu bạn ấy, thỉnh thoảng mình sẽ đại nhân đại lượng ra gãi lưng hộ bạn ấy.
Đấy mình còn lo nghĩ cho người khác thế cơ mà. Vậy mà cậu ta cứ cười sằng sặc ý.
Bên trong quá bí bách mình lại lượn ra ngoài.
Ngồi dưới ghế đá ăn ổi chấm bột canh Hảo Hảo mình lại không nhịn được hỏi bạn ấy.
- Này ngoài này thoáng nhỉ? Hay tớ "đu" ngoài này?
- Ơ cây phượng này cũng được đấy.
Tôi ngước nhìn cây phượng đánh giá.
- Cây này thế cành không chắc, phong thủy không đẹp.

- À tớ nghĩ cây hoa sữa kia hợp với tớ đấy! Khoan đã! Trông cây cao thế kia, sợi dây treo mà đứt có phải tớ sẽ thành cái xác không hoàn chỉnh không? Không được.

Gió lạnh quá tôi không thể vì ham miếng ăn hiện tại mà ở đây tự ngược được thế là tôi lại quay lại phòng thí nghiệm.
Lúc dọn dẹp phát hiện ra cái ổ điện lòe loẹt tôi lại nghĩ ra ý tưởng mới.
"Giật điện cũng hay!"
"Mà khoan, giật điện sẽ bị cháy đồ, thân thể này đã mất công che dấu suốt 22 năm rồi. Bây giờ chết lại mất hết thể diện thì mình còn mặt mũi nào làm ma nữa!"

Có lẽ trước tiên tôi nên làm con ma no đã, bữa trưa có một gói mì thôi giờ phải ăn đã rồi hãy đi "đu cổ" nhỉ?
Cơ mà cho đến giờ tôi lại đang hì hục gõ gõ với xem produce 101 đây.
Ai có chỗ nào hay ho giới thiệu mình với nha.
Minasi
Chỉnh sửa cuối: