Chương 2: Về Thanh Sơn môn
[BOOK][COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Sau ba ngày dưỡng thương, sắc mặt Tô Thanh đã khá hơn rất nhiều. Dù vẫn chưa thể vận toàn bộ linh lực, nhưng chí ít cũng có thể đứng vững, không đến nỗi nằm yên như kẻ tàn phế.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Phượng Nhi vẫn ở bên hắn trong những ngày đó, chăm sóc tỉ mỉ nhưng không hề quá gần gũi. Nàng không nói nhiều, cũng không hỏi gì về hắn. Chỉ mỗi ngày dậy sớm nhóm lửa, kiếm nước, hái lá thuốc, im lặng mà ổn định như gốc cây rễ đá.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Tô Thanh là người trầm mặc, vốn không thích ai quấy nhiễu mình. Nhưng sự yên tĩnh của nàng lại khiến hắn không cảm thấy phiền. Dù nàng là ai, dù quá khứ nàng có là gì đi nữa.. thì hiện tại, nàng đã cứu mạng hắn.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Sáng sớm ngày thứ tư, sương núi mờ giăng giăng khắp lối. Tô Thanh thu dọn xong hành trang đơn giản, quay lại nhìn hang đá nhỏ lần cuối.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Đi thôi." Hắn nói, giọng nhẹ nhàng.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Phượng Nhi ngước mắt, không hỏi đi đâu, cũng không do dự. Nàng chỉ im lặng bước theo hắn.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Thanh Sơn môn cách vực sâu không xa, nhưng muốn quay lại phải vượt qua nhiều triền dốc và cầu gỗ, chưa kể rừng rậm dễ lạc đường. Nếu không có người dẫn, dù là tu sĩ cũng có thể bị mắc kẹt nơi này mấy ngày.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Trên đường đi, Phượng Nhi không nói gì nhiều, ánh mắt luôn lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn. Tô Thanh thỉnh thoảng quay lại, thấy nàng không khó khăn khi di chuyển trên những con đường hiểm trở, lại bước rất nhẹ, thân pháp linh hoạt. Điều đó khiến hắn càng thêm nghi ngờ: Một nữ tử mất trí, sao lại hành động như người đã từng qua huấn luyện?[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Dù vậy, hắn cũng không hỏi. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Khi tới cổng chính Thanh Sơn môn, mặt trời đã lên cao khỏi đỉnh núi. Ánh nắng rải từng tia vàng nhạt xuống bậc đá trắng dẫn vào sơn môn, phản chiếu bóng dáng hai người một trước một sau.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Vừa bước đến trước cổng lớn, đã thấy một nữ tử mặc áo vàng đứng đợi từ lâu. Dáng người thanh tú, đôi mắt dài đuôi phượng, làn da trắng như tuyết đầu mùa. Nàng mỉm cười khi thấy Tô Thanh, ánh mắt hơi dao động khi bắt gặp Phượng Nhi sau lưng hắn.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Tô sư huynh, cuối cùng huynh cũng về." Giọng nàng dịu dàng như nước xuân, nhưng ẩn dưới là lớp sóng nhẹ khó lường.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Tô Thanh dừng lại, chắp tay nhẹ gật đầu: "Quan sư muội."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Nàng là Quan Thu Mị, đệ tử thân truyền của đường chủ Dược Đường, được biết đến như một đóa hoa thông tuệ nơi dược các. Tuy nàng luôn điềm đạm, lễ phép, chưa từng để lộ tình cảm rõ ràng với ai-nhưng người trong môn ai cũng ngầm hiểu, nàng một lòng hướng về Tô Thanh.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Quan Thu Mị bước lên vài bước, ánh mắt lướt qua Phượng Nhi rồi quay lại mỉm cười dịu dàng: "Vị cô nương này là?"[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Ân nhân cứu mạng ta." Tô Thanh đáp, giọng bình thản. "Ta đưa nàng về tạm trú tại Thanh Sơn, chờ nàng hồi phục trí nhớ."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Thì ra là vậy." Quan Thu Mị hơi cúi đầu, môi khẽ cong. "Sư huynh thật có tình nghĩa."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Nói là cảm kích, nhưng ánh mắt nàng nhìn Phượng Nhi lại như vô tình dừng lại quá lâu. Từ bộ y phục đỏ rực đến khuôn mặt không son phấn mà vẫn xinh đẹp lạ thường của Phượng Nhi, mọi thứ đều khiến lòng nàng dâng lên cảm giác khó chịu mơ hồ.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Đẹp.. nhưng lại khiến nàng cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Một nữ tử mất trí nhớ, lại cùng nam nhân trở về từ nơi hoang dã.. Nếu lời này truyền ra, chẳng biết sẽ bị thêu dệt thành bao nhiêu chuyện.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Ta sẽ đưa nàng đến gặp sư phụ trước." Tô Thanh nói.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Không phiền nếu ta đi cùng chứ?" Quan Thu Mị khẽ cười.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Không cần. Sư muội cứ về Dược Đường trước đi." Tô Thanh từ chối rất khéo, cũng rất dứt khoát.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Trong khoảnh khắc, ánh mắt Quan Thu Mị hơi tối lại, nhưng chỉ thoáng qua rồi tan biến trong nụ cười lễ độ: "Vậy ta không quấy rầy. Sư huynh giữ gìn sức khỏe."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Nói rồi nàng nhẹ nhàng xoay người, bước chân thong thả rời đi, bóng áo vàng bay nhẹ trong gió.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Phượng Nhi nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt không có biểu cảm rõ ràng, chỉ hơi nghiêng đầu như đang ghi nhớ.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Tô Thanh nhận ra nàng đang quan sát, nhưng không nói gì. Hắn chỉ tiếp tục đưa nàng đi sâu vào trong.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Trên đường qua Thiên Quang viện, họ gặp một nhóm đệ tử đang luyện kiếm. Một nữ tử trong nhóm bước tới, tay vẫn còn cầm kiếm, mỉm cười dịu dàng khi thấy Tô Thanh.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Tô sư huynh! Huynh đã về rồi à? Nghe nói huynh bị thương, mọi người đều lo lắm đó."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Quân Vĩnh Nguyệt, nghĩa nữ của môn chủ Thanh Sơn môn, dung nhan xinh đẹp như hoa lê đầu cành, tính cách ôn hòa, lại tài năng xuất chúng. Nàng không chỉ là niềm kiêu hãnh của Thanh Sơn môn, mà còn là người trong mắt các đệ tử ai cũng thầm mến mộ.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Tô Thanh gật đầu chào: "Ta ổn rồi. Cảm ơn Quân sư muội đã quan tâm."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Quân Vĩnh Nguyệt mỉm cười, nhưng ánh mắt cũng nhanh chóng dừng lại nơi Phượng Nhi đang đứng sau lưng hắn. Dù nàng che giấu rất khéo, nhưng vẫn có chút kinh ngạc thoáng qua.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Vị cô nương này là.."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Người cứu mạng ta." Tô Thanh vẫn dùng đúng một câu như trước.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Thật không ngờ." Vĩnh Nguyệt khẽ nói. "Nếu có dịp, mong được cùng cô nương hàn huyên."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Phượng Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn lãnh đạm nhưng lễ phép.[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Sau khi họ rời đi, mấy đệ tử luyện kiếm bắt đầu xì xào:[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Đó là ai vậy? Chưa từng thấy qua."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Không biết, nhưng nhìn đi, Tô sư huynh đi cùng cô ấy, chắc chắn là quan trọng lắm."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Không lẽ.. Quân sư tỷ bị thay thế rồi sao?"[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]"Im lặng! Chuyện của các tiền bối, chúng ta không nên bàn."[/COLOR]
[COLOR=rgb(85, 85, 85) ]Quân Vĩnh Nguyệt đứng yên một lúc rất lâu, mũi kiếm cắm xuống đất, gió nhẹ thổi qua tay áo trắng như mây.[/COLOR][/BOOK]