Bài viết: 108 

Chương 30: Lời hẹn
Bãi biển đêm khá là vắng người, chủ yếu vẫn là các cặp tình nhân. Trên mặt cát đầy những vỏ sò và những con sứa dạt vào bờ. Anh và cô yên lặng đi cạnh nhau, cũng chẳng biết nói gì. Đi được một quãng rất xa, cô không may giẫm phải vỏ sò, cảm thấy đau nhói dưới lòng bàn chân nhưng vẫn im lặng tiếp tục đi. Cô đi xuống nước, để chân mình chìm trong nước, cát dưới này mịn hơn, cũng không sợ dẫm phải vỏ sò nữa. Anh đi phía trên cô, mặc cô nghịch nước, anh tỏ ra tự nhiên nhất cầm lấy bàn tay cô:
- Cẩn thận!
Cô để mặc anh cầm bàn tay mình, cười vui vẻ tiếp tục đi. Cô cảm thấy rất bình yên, trong lòng lại ngập tràn ngọt ngào. Hai người tuy rằng không quá thân thiết, nhưng lại âm thầm hướng về nhau, nếu thành đôi có chút không chân thực, nhưng mà cô không sợ, vì bây giờ cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Cảm giác nhẹ nhàng này, cô cứ muốn đi tiếp thôi. Nước biển mặn nên cô lại thấy chân rát hơn, cô dừng lại không đi nữa. Thấy cô dừng lại, Trung Quân cũng nhìn khuôn mặt xịu xuống của cô, véo má cô hỏi:
- Sao vậy? Em mỏi chân rồi à?
Cô lắc đầu, đưa bàn chân lên xem, do hơi tối nên cô nhìn không rõ lắm, nhưng may mà không có chảy máu. Anh ngồi xổm trên cát cầm chân cô lên xem, tay cô chống trên vai anh để đứng vững. Anh nhìn lòng bàn chân trắng tinh của cô, có chút trầy da:
- Em dẫm phải vỏ sò à?
- Dạ, bị lúc nãy nhưng giờ nó rát quá!
Anh thả chân cô xuống, đưa cô lên bờ cát khô:
- Ngốc quá, đã bị như vậy còn ngâm chân dưới nước biển làm gì. Chúng ta cũng đi xa rồi, quay về thôi.
Anh xoay lưng về phía cô, bảo cô để anh cõng. Cô từ chối nhưng anh vẫn kiên trì đợi cô. Bất đắc dĩ cô cởi áo sơ mi của anh cột ngang hông rồi để anh cõng, tay anh ôm đùi cô, nhưng được ngăn bằng một lớp áo. Anh đi từ từ trở về, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng hai người, nhưng anh vẫn hỏi cô mọi chuyện cho rõ ràng:
- Em đã suy nghĩ xong chưa?
Tĩnh Nghi dựa đầu vào vai anh, giọng lí nhí trả lời:
- Anh còn hỏi nữa à?
Anh biết cô ngại, nhưng mà vẫn muốn nghe cô trả lời, kiên trì hỏi đến cùng:
- Anh chưa được nghe câu trả lời chính thức mà!
Cô cười, cánh tay phía trước ôm lấy bờ vai anh, ghé đầu vào vai anh nói nhỏ:
- Em thích anh!
Anh cười thật tươi yên lặng cõng cô đi trên mặt nước. Người ta nói ngắm biển đêm rất lãng mạn quả là không sai chút nào. Nhờ có như vậy mà anh thật sự có được cô rồi, nỗi lo thấp thỏm sợ cô đổi ý ba ngày qua cuối cùng cũng có thể trút bỏ hết.
Đi đến chỗ bãi biển gần chỗ mọi người ngồi, anh mới thả cô xuống nhưng cũng không vội quay về, anh ngồi xuống nền cát, đưa tay ý bảo cô ngồi trong lòng anh. Cô ngại ngùng nhìn xung quanh, thấy không có ai quen biết mới ngồi vào. Anh vòng tay ôm lấy cô, để cô dựa vào lồng ngực mình, anh thở phào một cái nhưng lại bị cô nghe thấy:
- Anh thở phào gì vậy?
Anh nhìn mặt biển xa xa, tay nắm chặt tay cô, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ từng ngón tay cô:
- Có chút không chân thực, từ bỏ theo đuổi em nhiều lần, vậy mà giờ lại có được em.
Anh thấy bản thân mình đã trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều gian nan để có được cô, nhưng nghĩ kĩ lại thì giống như anh chưa từng làm gì cho cô. Anh yên lặng thích cô, cũng chỉ âm thầm dõi theo, tự cảm động chính mình, rồi cũng tự tổn thương và từ bỏ. Cô không biết đến quãng thời gian dằn vặt ấy, nhưng anh cũng cảm ở duyên phận đã cho cô thích anh, hồi đáp tình cảm dấu kĩ của anh. Cuộc đời anh cũng là lần đầu cảm thấy thích một người nhiều như vậy. Anh không có thời gian theo đuổi cô như người khác mà lập tức tỏ tình, được cô đồng ý. Nhưng cuộc đời anh sau này, sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương cô, sủng cô đến tận trời. Anh nắm chặt bàn tay cô, hôn nhẹ lên tóc, tóc cô thật mềm, anh lại không thể ngừng cười được.
Ngồi một lúc thì hai người đứng dậy để đi vào cùng mọi người, anh lại hôn một cái vào tóc cô, tay họ nắm chặt. Hai người về gần đến nơi lại buông tay nhau ra, làm ra vẻ bình thường ngồi xuống cùng mọi người, cô nghiêng người về phía anh, lấy thân mình che đi đôi tay anh đang đặt lên tay cô phía sau lưng.
Mọi người cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ trước khi ra về, các cặp lại đi chung xe như lúc đầu. Đức Hiếu uống nhiều nhất nên Vũ Hải sang chở, còn Mỹ Hà và Hà My đi chung xe, Mỹ Hà đi lại kéo tay cô, thì thầm:
- Tao biết hết đấy nhé!
Cô giật mình nhìn con bạn bỏ đi, lúc nãy nó ngồi cạnh cô, không lẽ thấy gì rồi. Lúc trở về chắc phải thành thật khai báo, không thì có lẽ cô sẽ bị giết mất. Dù sao cô cũng không định giấu Mỹ Hà chuyện này. Tĩnh Nghi ngồi xe Trung Quân, vì là đi về cũng đã khuya nên mọi người không đợi nhau mà tự đi theo ý mình. Anh đi chậm phía sau, chốc lát đã bị bỏ lại rồi. Cô biết anh có ý đồ riêng mà, vừa chấp nhận làm người yêu anh lại thấy được anh như người khác vậy, nhưng anh hay cười như vậy cũng tốt. Anh cầm tay cô để cô ôm eo anh, cô bật cười nhưng vẫn làm theo. Gió đêm mát, cô tựa vào vai anh nghe anh nói rất nhiều chuyện, cảm thấy có chút buồn ngủ, anh cầm lấy hai tay cô nơi bụng mình:
- Em đừng có ngủ, nguy hiểm lắm!
Cô ngồi dậy, siết chặt eo anh:
- Nhưng mà rất buồn ngủ mà!
Anh nghe cô nhõng nhẽo thì thấy thật sự đáng yêu, anh lái xe chậm lại, vừa đi vừa hỏi cô để cô tỉnh táo. Về đến trọ cũng đã mười một giờ, cô để mặc quần áo bẩn mà đi ngủ, anh cũng về phòng. Hôm nay kết thúc hạnh phúc như vậy là được rồi!
- Cẩn thận!
Cô để mặc anh cầm bàn tay mình, cười vui vẻ tiếp tục đi. Cô cảm thấy rất bình yên, trong lòng lại ngập tràn ngọt ngào. Hai người tuy rằng không quá thân thiết, nhưng lại âm thầm hướng về nhau, nếu thành đôi có chút không chân thực, nhưng mà cô không sợ, vì bây giờ cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Cảm giác nhẹ nhàng này, cô cứ muốn đi tiếp thôi. Nước biển mặn nên cô lại thấy chân rát hơn, cô dừng lại không đi nữa. Thấy cô dừng lại, Trung Quân cũng nhìn khuôn mặt xịu xuống của cô, véo má cô hỏi:
- Sao vậy? Em mỏi chân rồi à?
Cô lắc đầu, đưa bàn chân lên xem, do hơi tối nên cô nhìn không rõ lắm, nhưng may mà không có chảy máu. Anh ngồi xổm trên cát cầm chân cô lên xem, tay cô chống trên vai anh để đứng vững. Anh nhìn lòng bàn chân trắng tinh của cô, có chút trầy da:
- Em dẫm phải vỏ sò à?
- Dạ, bị lúc nãy nhưng giờ nó rát quá!
Anh thả chân cô xuống, đưa cô lên bờ cát khô:
- Ngốc quá, đã bị như vậy còn ngâm chân dưới nước biển làm gì. Chúng ta cũng đi xa rồi, quay về thôi.
Anh xoay lưng về phía cô, bảo cô để anh cõng. Cô từ chối nhưng anh vẫn kiên trì đợi cô. Bất đắc dĩ cô cởi áo sơ mi của anh cột ngang hông rồi để anh cõng, tay anh ôm đùi cô, nhưng được ngăn bằng một lớp áo. Anh đi từ từ trở về, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng hai người, nhưng anh vẫn hỏi cô mọi chuyện cho rõ ràng:
- Em đã suy nghĩ xong chưa?
Tĩnh Nghi dựa đầu vào vai anh, giọng lí nhí trả lời:
- Anh còn hỏi nữa à?
Anh biết cô ngại, nhưng mà vẫn muốn nghe cô trả lời, kiên trì hỏi đến cùng:
- Anh chưa được nghe câu trả lời chính thức mà!
Cô cười, cánh tay phía trước ôm lấy bờ vai anh, ghé đầu vào vai anh nói nhỏ:
- Em thích anh!
Anh cười thật tươi yên lặng cõng cô đi trên mặt nước. Người ta nói ngắm biển đêm rất lãng mạn quả là không sai chút nào. Nhờ có như vậy mà anh thật sự có được cô rồi, nỗi lo thấp thỏm sợ cô đổi ý ba ngày qua cuối cùng cũng có thể trút bỏ hết.
Đi đến chỗ bãi biển gần chỗ mọi người ngồi, anh mới thả cô xuống nhưng cũng không vội quay về, anh ngồi xuống nền cát, đưa tay ý bảo cô ngồi trong lòng anh. Cô ngại ngùng nhìn xung quanh, thấy không có ai quen biết mới ngồi vào. Anh vòng tay ôm lấy cô, để cô dựa vào lồng ngực mình, anh thở phào một cái nhưng lại bị cô nghe thấy:
- Anh thở phào gì vậy?
Anh nhìn mặt biển xa xa, tay nắm chặt tay cô, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ từng ngón tay cô:
- Có chút không chân thực, từ bỏ theo đuổi em nhiều lần, vậy mà giờ lại có được em.
Anh thấy bản thân mình đã trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều gian nan để có được cô, nhưng nghĩ kĩ lại thì giống như anh chưa từng làm gì cho cô. Anh yên lặng thích cô, cũng chỉ âm thầm dõi theo, tự cảm động chính mình, rồi cũng tự tổn thương và từ bỏ. Cô không biết đến quãng thời gian dằn vặt ấy, nhưng anh cũng cảm ở duyên phận đã cho cô thích anh, hồi đáp tình cảm dấu kĩ của anh. Cuộc đời anh cũng là lần đầu cảm thấy thích một người nhiều như vậy. Anh không có thời gian theo đuổi cô như người khác mà lập tức tỏ tình, được cô đồng ý. Nhưng cuộc đời anh sau này, sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương cô, sủng cô đến tận trời. Anh nắm chặt bàn tay cô, hôn nhẹ lên tóc, tóc cô thật mềm, anh lại không thể ngừng cười được.
Ngồi một lúc thì hai người đứng dậy để đi vào cùng mọi người, anh lại hôn một cái vào tóc cô, tay họ nắm chặt. Hai người về gần đến nơi lại buông tay nhau ra, làm ra vẻ bình thường ngồi xuống cùng mọi người, cô nghiêng người về phía anh, lấy thân mình che đi đôi tay anh đang đặt lên tay cô phía sau lưng.
Mọi người cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ trước khi ra về, các cặp lại đi chung xe như lúc đầu. Đức Hiếu uống nhiều nhất nên Vũ Hải sang chở, còn Mỹ Hà và Hà My đi chung xe, Mỹ Hà đi lại kéo tay cô, thì thầm:
- Tao biết hết đấy nhé!
Cô giật mình nhìn con bạn bỏ đi, lúc nãy nó ngồi cạnh cô, không lẽ thấy gì rồi. Lúc trở về chắc phải thành thật khai báo, không thì có lẽ cô sẽ bị giết mất. Dù sao cô cũng không định giấu Mỹ Hà chuyện này. Tĩnh Nghi ngồi xe Trung Quân, vì là đi về cũng đã khuya nên mọi người không đợi nhau mà tự đi theo ý mình. Anh đi chậm phía sau, chốc lát đã bị bỏ lại rồi. Cô biết anh có ý đồ riêng mà, vừa chấp nhận làm người yêu anh lại thấy được anh như người khác vậy, nhưng anh hay cười như vậy cũng tốt. Anh cầm tay cô để cô ôm eo anh, cô bật cười nhưng vẫn làm theo. Gió đêm mát, cô tựa vào vai anh nghe anh nói rất nhiều chuyện, cảm thấy có chút buồn ngủ, anh cầm lấy hai tay cô nơi bụng mình:
- Em đừng có ngủ, nguy hiểm lắm!
Cô ngồi dậy, siết chặt eo anh:
- Nhưng mà rất buồn ngủ mà!
Anh nghe cô nhõng nhẽo thì thấy thật sự đáng yêu, anh lái xe chậm lại, vừa đi vừa hỏi cô để cô tỉnh táo. Về đến trọ cũng đã mười một giờ, cô để mặc quần áo bẩn mà đi ngủ, anh cũng về phòng. Hôm nay kết thúc hạnh phúc như vậy là được rồi!