Bài viết: 108 

Chương 20: Hay là từ bỏ đi
Phía bên phòng Đức Hiếu, anh đẩy cửa thì phát hiện bị khóa trong, anh gõ cửa một lúc lâu thì Trung Quân mới mở cửa, bộ dáng mệt mỏi. Đức Hiếu vào phòng, cất bia vô tủ lạnh cho mát:
- Mày tối qua đi bắt cướp à? Sao bơ phờ thế?
Trung Quân cũng không muốn nói nhiều lắm. Bộ dáng hiện tại ngay cả anh cũng không thích, nhưng không ngăn được bản thân chán nản đến mức không muốn làm gì, anh trả lời Đức Hiếu đang nhìn anh chằm chằm:
- Tao chỉ là không có tinh thần thôi? Mày nấu ăn giúp tao.
Trung Quân lấy một lon bia trong túi bóng rồi mở uống, Đức Hiếu nhăn mày:
- Còn chưa đến mười giờ đâu mà uống, đợi tao làm mồi đã chứ. Mày có chuyện gì à?
Trung Quân không nói gì chỉ lắc đầu, anh ngồi xuống bàn mở một bộ phim hành động, vừa xem vừa uống bia. Đức Hiếu đưa gà ra tẩm bột rán, anh đã mua mấy món nhậu làm sẵn nên chỉ cần rán gà nữa thôi. Mỗi lần không vui Trung Quân đều dấu trong lòng, không thể hiện ra ngoài, là một thằng con trai bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng dạo này lại thường để lộ ra khuôn mặt mệt mỏi, chán nản, mà mỗi khi như thế lại bắt anh làm osin hầu hạ ăn uống, anh nhịn không được quay ra hỏi thằng bạn:
- Trưa nay có hai đứa hay để tao gọi Duy Mạnh qua, trưa nay hắn ở phòng một mình đó!
Trung Quân nhíu mày thật sâu. Đức Hiếu ăn nhậu không với bạn bên ngoài thì là trong trọ, nên theo thói quen đề nghị như vậy. Hôm nay Trung Quan giống người mượn rượu giải sầu, nên anh cũng hỏi ý kiến, tưởng không phản đối ai ngờ lại nói:
- Hai đứa thôi, tao không thích có người ngoài.
Đức Hiếu muốn nói lại thôi, đoán chắc lại chuyện tình cảm với cô nàng bên kia làm hắn bực bội rồi, mà Tĩnh Nghi lại dây dưa với Duy Mạnh, đoán chừng anh rủ nhầm người. Chuẩn bị xong mọi thứ hai thằng bạn đóng cửa phòng nhậu kín như ăn trộm, Đức Hiếu không thích kiểu này lắm vì bình thường đều nhiều người ngồi với nhau cho vui, nhưng anh vẫn làm theo để nghe thằng bạn tâm sự. Trung Quân uống liền hai lon bia, Đức Hiếu nhịn không được gắp thức ăn vào bát anh:
- Mày định uống xong đi viện rửa ruột à? Ăn đi rồi uống, sau đó thì nói tao biết chuyện gì với mày. Đừng có nói với tao là không có chuyện gì nha.
Trung Quân cũng buông lon bia rồi ăn vài miếng nộm, anh thấy miệng hơi đắng:
- Mày nghĩ tao với Tĩnh Nghi có thực sự hợp nhau không?
Đức Hiếu thở dài, không ngờ lại thấy thằng bạn mình lụy tình. Cũng có ngày nó vì chuyện tình cảm mà chán chường như thế, y như thằng hận đời:
- Tao đã nói từ đầu không hợp mà, mày bi lụy vì nó thế à. Bỏ đi đừng thích nó nữa.
Nói thì dễ hơn làm, Trung Quân cũng đâu ngăn được lòng mình:
- Tao không biết sao cả. Hình như càng ngày càng thích cô ấy.
Đức Hiếu cũng bực bội uống một hớp bia lớn. Quái lạ, anh thấy Trung Quân nói chuyện, đi chơi với Mỹ Hà, Hà My chứ có bao giờ đi với Tĩnh Nghi mà sao cứ thích có mình cô vậy. Đúng là tình cảm không nói ra nguyên do được.
Trung Quân lắc lắc lon bia:
- Hình như muốn có cơ hội với cô ấy là không thể, đi chơi một lần cũng không được.
Đức Hiếu chặn lời của Trung Quân:
- Vậy mày còn hi vọng cái gì, cũng chỉ được lần trước đi hát mày chở nó thôi, hai đứa có gì đâu mà mong chờ nhỉ? Mày trầm tính như vậy, sao hợp được với người tự do như nó chứ. Đừng có mà lún sâu vô nữa.
Anh cũng chỉ muốn tốt cho thằng bạn nên mới khuyên bảo. Bản thân anh quen Mỹ Hà lâu như vậy, theo đuổi cũng đã theo đuổi rồi, nhưng hi vọng càng ngày càng ít, anh cũng sắp từ bỏ đến nơi rồi. Anh cũng không muốn Trung Quân biết khó mà không dứt ra được. So với nó, khả năng Tĩnh Nghi với Duy Mạnh thành đôi còn cao hơn. Không em này thì có em khác. Đức Hiếu nhớ ra chuyện khác liền chuyển chủ đề:
- Tao đang định kể với mày hôm nay tao gặp Ánh Tuyết ở cùng xã với mày đó, hai đứa mày còn là bạn học cũ. Nó ở trọ đối diện, tao rủ hôm nào qua đây chơi, nó nói sang nấu ăn cho, hi vọng gặp lại mày đó, còn nói hồi đi học mến mộ mày mà khi đó mày có người yêu rồi cơ.
Trung Quân cười nhạt, có chút nhớ về quá khứ. Anh cũng chỉ mới có mối tình đó thôi. Ai ngờ năm đầu thi an ninh lại trượt, ôn thi lại gặp Đức Hiếu hơn một tuổi nhưng thi hai năm đại học chưa đỗ, còn người yêu anh đi học trước lại yêu người khác. Anh thì bị các bạn trong lớp nghĩ là bỏ rơi người ta. Nhưng mà cũng chẳng buồn giải thích. Đúng là tình yêu tuổi mười bảy luôn dang dở, nhưng lại theo cách không vui chút nào. Từ đó anh cũng không rung động thêm bất kỳ ai, cho đến khi gặp Tĩnh Nghi.
Đức Hiếu thấy Trung Quân suy nghĩ mãi mà không nói gì, bèn tự mình quyết định:
- Không nói nhiều nữa, hôm nào tao rủ Ánh Tuyết qua chơi. Mà tâm sự buông bỏ xong rồi thì tao mở cửa phòng được không? Ăn nhậu như ăn vụng thế này khó chịu lắm.
Trung Quân cười khổ gật đầu để Đức Hiếu mở cửa phòng cho thoáng.
- Mày tối qua đi bắt cướp à? Sao bơ phờ thế?
Trung Quân cũng không muốn nói nhiều lắm. Bộ dáng hiện tại ngay cả anh cũng không thích, nhưng không ngăn được bản thân chán nản đến mức không muốn làm gì, anh trả lời Đức Hiếu đang nhìn anh chằm chằm:
- Tao chỉ là không có tinh thần thôi? Mày nấu ăn giúp tao.
Trung Quân lấy một lon bia trong túi bóng rồi mở uống, Đức Hiếu nhăn mày:
- Còn chưa đến mười giờ đâu mà uống, đợi tao làm mồi đã chứ. Mày có chuyện gì à?
Trung Quân không nói gì chỉ lắc đầu, anh ngồi xuống bàn mở một bộ phim hành động, vừa xem vừa uống bia. Đức Hiếu đưa gà ra tẩm bột rán, anh đã mua mấy món nhậu làm sẵn nên chỉ cần rán gà nữa thôi. Mỗi lần không vui Trung Quân đều dấu trong lòng, không thể hiện ra ngoài, là một thằng con trai bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng dạo này lại thường để lộ ra khuôn mặt mệt mỏi, chán nản, mà mỗi khi như thế lại bắt anh làm osin hầu hạ ăn uống, anh nhịn không được quay ra hỏi thằng bạn:
- Trưa nay có hai đứa hay để tao gọi Duy Mạnh qua, trưa nay hắn ở phòng một mình đó!
Trung Quân nhíu mày thật sâu. Đức Hiếu ăn nhậu không với bạn bên ngoài thì là trong trọ, nên theo thói quen đề nghị như vậy. Hôm nay Trung Quan giống người mượn rượu giải sầu, nên anh cũng hỏi ý kiến, tưởng không phản đối ai ngờ lại nói:
- Hai đứa thôi, tao không thích có người ngoài.
Đức Hiếu muốn nói lại thôi, đoán chắc lại chuyện tình cảm với cô nàng bên kia làm hắn bực bội rồi, mà Tĩnh Nghi lại dây dưa với Duy Mạnh, đoán chừng anh rủ nhầm người. Chuẩn bị xong mọi thứ hai thằng bạn đóng cửa phòng nhậu kín như ăn trộm, Đức Hiếu không thích kiểu này lắm vì bình thường đều nhiều người ngồi với nhau cho vui, nhưng anh vẫn làm theo để nghe thằng bạn tâm sự. Trung Quân uống liền hai lon bia, Đức Hiếu nhịn không được gắp thức ăn vào bát anh:
- Mày định uống xong đi viện rửa ruột à? Ăn đi rồi uống, sau đó thì nói tao biết chuyện gì với mày. Đừng có nói với tao là không có chuyện gì nha.
Trung Quân cũng buông lon bia rồi ăn vài miếng nộm, anh thấy miệng hơi đắng:
- Mày nghĩ tao với Tĩnh Nghi có thực sự hợp nhau không?
Đức Hiếu thở dài, không ngờ lại thấy thằng bạn mình lụy tình. Cũng có ngày nó vì chuyện tình cảm mà chán chường như thế, y như thằng hận đời:
- Tao đã nói từ đầu không hợp mà, mày bi lụy vì nó thế à. Bỏ đi đừng thích nó nữa.
Nói thì dễ hơn làm, Trung Quân cũng đâu ngăn được lòng mình:
- Tao không biết sao cả. Hình như càng ngày càng thích cô ấy.
Đức Hiếu cũng bực bội uống một hớp bia lớn. Quái lạ, anh thấy Trung Quân nói chuyện, đi chơi với Mỹ Hà, Hà My chứ có bao giờ đi với Tĩnh Nghi mà sao cứ thích có mình cô vậy. Đúng là tình cảm không nói ra nguyên do được.
Trung Quân lắc lắc lon bia:
- Hình như muốn có cơ hội với cô ấy là không thể, đi chơi một lần cũng không được.
Đức Hiếu chặn lời của Trung Quân:
- Vậy mày còn hi vọng cái gì, cũng chỉ được lần trước đi hát mày chở nó thôi, hai đứa có gì đâu mà mong chờ nhỉ? Mày trầm tính như vậy, sao hợp được với người tự do như nó chứ. Đừng có mà lún sâu vô nữa.
Anh cũng chỉ muốn tốt cho thằng bạn nên mới khuyên bảo. Bản thân anh quen Mỹ Hà lâu như vậy, theo đuổi cũng đã theo đuổi rồi, nhưng hi vọng càng ngày càng ít, anh cũng sắp từ bỏ đến nơi rồi. Anh cũng không muốn Trung Quân biết khó mà không dứt ra được. So với nó, khả năng Tĩnh Nghi với Duy Mạnh thành đôi còn cao hơn. Không em này thì có em khác. Đức Hiếu nhớ ra chuyện khác liền chuyển chủ đề:
- Tao đang định kể với mày hôm nay tao gặp Ánh Tuyết ở cùng xã với mày đó, hai đứa mày còn là bạn học cũ. Nó ở trọ đối diện, tao rủ hôm nào qua đây chơi, nó nói sang nấu ăn cho, hi vọng gặp lại mày đó, còn nói hồi đi học mến mộ mày mà khi đó mày có người yêu rồi cơ.
Trung Quân cười nhạt, có chút nhớ về quá khứ. Anh cũng chỉ mới có mối tình đó thôi. Ai ngờ năm đầu thi an ninh lại trượt, ôn thi lại gặp Đức Hiếu hơn một tuổi nhưng thi hai năm đại học chưa đỗ, còn người yêu anh đi học trước lại yêu người khác. Anh thì bị các bạn trong lớp nghĩ là bỏ rơi người ta. Nhưng mà cũng chẳng buồn giải thích. Đúng là tình yêu tuổi mười bảy luôn dang dở, nhưng lại theo cách không vui chút nào. Từ đó anh cũng không rung động thêm bất kỳ ai, cho đến khi gặp Tĩnh Nghi.
Đức Hiếu thấy Trung Quân suy nghĩ mãi mà không nói gì, bèn tự mình quyết định:
- Không nói nhiều nữa, hôm nào tao rủ Ánh Tuyết qua chơi. Mà tâm sự buông bỏ xong rồi thì tao mở cửa phòng được không? Ăn nhậu như ăn vụng thế này khó chịu lắm.
Trung Quân cười khổ gật đầu để Đức Hiếu mở cửa phòng cho thoáng.