Bài viết: 108 

Chương 10: Bữa ăn trưa
Mười giờ Đức Hiếu trở về phòng, thấy xe thằng bạn để ở sân, vào phòng thì thấy Trung Quân nằm thừ người trên giường nhìn trần nhà. Anh ngạc nhiên nhìn thằng bạn rồi lại nhìn trần nhà, phòng anh phòng đơn nên không có gác xép, chỉ có phòng của bốn cô gái rộng hơn nên mới có. Anh nhìn cũng không hiểu trên đó có cái gì mà Trung Quân chăm chú đến mức anh vào phòng cũng không có phản ứng lại. Đức Hiếu tháo cặp sách ra khỏi người rồi treo lên giá, lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Mày nhìn cái gì mà ngơ ngẩn thế, không qua em yêu của mày chơi à?
Đợi mãi không thấy Trung Quân đáp lại, anh quay người đá thằng bạn một cái:
- Mày bị cái gì thế, thất tình à?
Trung Quân nhìn anh ghét bỏ, quay người vào trong. Đức Hiếu không hiểu nhìn thằng bạn. Thằng thần kinh! Lại ăn nhầm thuốc súng gì rồi qua phòng anh làm ổ như vậy.
Đức Hiếu để mặc Trung Quân nằm đó, còn mình đi nấu cơm. Hơn ba mươi phút sau anh dọn mâm cơm ra giữa sàn, lại một lần nữa ngước lên nhìn người đang nằm trên giường không nhúc nhích kia:
- Xuống ăn cơm đi, lần này tao tha chứ lần sau mà nằm đợi tao về hầu hạ là không được đâu nhé!
Trung Quân lúc này mới ngồi dậy, nhìn mâm cơm không nói gì. Đức Hiếu không hiểu có chuyện gì, hỏi cũng không nói, thôi thì cũng mặc kệ. Tính Trung Quân anh cũng hiểu rõ, đã không muốn nói thì càng bị hỏi lại càng không nói, như khúc gỗ khiến người ta ức chế, anh cũng lười quản. Sực nhớ đến phòng bên, anh biết Mỹ Hà đi làm cả ngày, Tĩnh Nghi thì làm ca nên liền sai khiến thằng bạn:
- Mày sang phòng gọi Tĩnh Nghi qua ăn cơm luôn đi, ở một mình kiểu gì cũng ngủ bỏ bữa.
Anh quen thân phòng cô nên nề nếp sinh hoạt đều biết được. Hai cô cái tính giống nhau nhất chính là rảnh rỗi đều ưu tiên cho việc ngủ nướng. Nghe đến tên cô, Trung Quân nhíu mày:
- Tại sao lại gọi con gái qua ăn cùng với hai đứa con trai vậy?
Đức Hiếu dừng động tác xới cơm nhìn lên, gọi sang ăn cơm thì có chuyện gì sao, phòng anh luôn mở rộng cửa chính, cũng không làm gì khuất tất nha. Bình thường có cái gì ngon đều gọi nhau cùng ăn, đi ngang qua phòng thì tự nhiên mà rẽ vào ăn ké, anh thấy ăn cơm có gì đâu mà thắc mắc:
- Mày nói cái gì vậy, mày cũng thấy trọ tao ăn chung ngủ riêng hằng ngày mà.
Trung Quân phản bác anh:
- Mày không thấy như vậy qua thoải mái à?
Đức Hiếu lâu nay vẫn thoải mái như vậy, trọ anh cũng không ai nói gì, cũng đâu có vấn đề gì đâu nhỉ. Anh nhíu mày nhìn Trung Quân, hôm nay không biết lại lên cơn gì:
- Điên à, ăn cơm còn phải câu nệ nhiều thứ vậy sao. Mày không đi gọi em yêu của mày thì nó sẽ để mặc mình chết đói đấy.
Trung Quân nhìn chằm chằm thằng bạn:
- Quan tâm như vậy làm gì, mày là bồ hay gì của cô ấy mà quan tâm người ta ăn hay không làm gì!
Đức Hiếu không thèm chấp thằng bạn này, thôi thì không gọi, còn hơn để em ấy nhìn bản mặt khó ưa bây giờ của nó. Cả trọ này đều biết anh thích Mỹ Hà nha, Tĩnh Nghi gọi còn gọi Trung Quân là anh yêu đó chứ không phải anh đâu. Hai người không có liên quan nhiều với nhau, chỉ là anh em tốt.
Đức Hiếu bắt đầu ăn cơm, cũng không muốn đôi co qua lại mãi, lại nghe Trung Quân nói:
- Mày không cần lo cho người ta, đã có lão công gì đó nấu tận nơi rồi.
Ở trọ này, phòng Mỹ Hà và hai phòng ngăn là thường ăn cơm cùng nhau nhất, anh cũng thấy suốt ngày. Chắc là Trung Quân lại bắt gặp cảnh ăn cùng của Tĩnh Nghi với Vũ Hải nên nổi máu ghen rồi. Đức Hiếu lúc này mới bật cười ha hả:
- Hóa ra mày không được nấu cơm cho người ta nên đang ghen tuông ở đây đó hả?
Bị đoán trúng nên Trung Quân hung dữ nhìn bạn, anh cũng không thể thừa nhận sự khó chịu của mình được, gắt lên:
- Im miệng mày đi, tao với cô ấy chẳng có gì mà ghen.
Đức Hiếu bị mắng cũng không giận, lại còn bĩu môi. Không có gì mà mỗi lần Trung Quân xuất hiện, Tĩnh Nghi vẫn hay hét toáng lên gọi anh yêu còn gì, nhưng mà đó là đùa thôi, em ấy còn gọi như thế với những người khác nữa. Cũng chỉ là cách gọi đặc biệt tý thôi mà, chứ có phải yêu đương thật đâu mà nhọc lòng để ý làm gì, gọi thì gọi thay tên vậy thôi, chứ không có tý liên hệ tình cảm nào hết.
Đối với Tĩnh Nghi thì Duy Mạnh bên cạnh gọi là người yêu, nhưng vẫn chưa bước chân vô phòng chơi, giữ khoảng cách với người khác lắm, kể cả Trung Quân cũng vậy thôi. Chỉ có Vũ Hải là thoải mái nhất. Trung Quân cũng thường thấy như vậy, cô ấy chỉ gọi chứ không ngả ngớn, lả lơi với ai thì cũng không có gì to tát cả, nhưng mà anh vẫn không thích nổi điều này, thà rằng cô đùa nhưng chỉ với một mình anh thì tốt hơn. Anh lại tiếp tục ăn cơm, nhưng vẫn gắng hỏi thêm, thái độ cũng dịu hơn lúc nãy rất nhiều:
- Nhưng không hiểu sao lời mời kết bạn của tao bị ngó lơ!
Đức Hiếu cũng dễ dàng kết bạn với cô, vậy mà không ngờ Trung Quân lại thê thảm như vậy chứ:
- Sao không kết bạn trước mặt luôn đi, không chấp nhận thì tao sao mà biết được, có thể do mày không phải người trong trọ. Mà thôi đừng hỏi nữa, mau ăn cơm đi.
Trung Quân mím môi, anh không hỏi thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Anh sao có thể hỏi thẳng, nếu lại nhận được câu trả lời mà anh không muốn nghe nhất, thì hai người sau này thật rất khó để nhìn mặt nhau. Anh tự mình vật lộn với sự chọn lựa. Chán nản vô cùng.
- Mày nhìn cái gì mà ngơ ngẩn thế, không qua em yêu của mày chơi à?
Đợi mãi không thấy Trung Quân đáp lại, anh quay người đá thằng bạn một cái:
- Mày bị cái gì thế, thất tình à?
Trung Quân nhìn anh ghét bỏ, quay người vào trong. Đức Hiếu không hiểu nhìn thằng bạn. Thằng thần kinh! Lại ăn nhầm thuốc súng gì rồi qua phòng anh làm ổ như vậy.
Đức Hiếu để mặc Trung Quân nằm đó, còn mình đi nấu cơm. Hơn ba mươi phút sau anh dọn mâm cơm ra giữa sàn, lại một lần nữa ngước lên nhìn người đang nằm trên giường không nhúc nhích kia:
- Xuống ăn cơm đi, lần này tao tha chứ lần sau mà nằm đợi tao về hầu hạ là không được đâu nhé!
Trung Quân lúc này mới ngồi dậy, nhìn mâm cơm không nói gì. Đức Hiếu không hiểu có chuyện gì, hỏi cũng không nói, thôi thì cũng mặc kệ. Tính Trung Quân anh cũng hiểu rõ, đã không muốn nói thì càng bị hỏi lại càng không nói, như khúc gỗ khiến người ta ức chế, anh cũng lười quản. Sực nhớ đến phòng bên, anh biết Mỹ Hà đi làm cả ngày, Tĩnh Nghi thì làm ca nên liền sai khiến thằng bạn:
- Mày sang phòng gọi Tĩnh Nghi qua ăn cơm luôn đi, ở một mình kiểu gì cũng ngủ bỏ bữa.
Anh quen thân phòng cô nên nề nếp sinh hoạt đều biết được. Hai cô cái tính giống nhau nhất chính là rảnh rỗi đều ưu tiên cho việc ngủ nướng. Nghe đến tên cô, Trung Quân nhíu mày:
- Tại sao lại gọi con gái qua ăn cùng với hai đứa con trai vậy?
Đức Hiếu dừng động tác xới cơm nhìn lên, gọi sang ăn cơm thì có chuyện gì sao, phòng anh luôn mở rộng cửa chính, cũng không làm gì khuất tất nha. Bình thường có cái gì ngon đều gọi nhau cùng ăn, đi ngang qua phòng thì tự nhiên mà rẽ vào ăn ké, anh thấy ăn cơm có gì đâu mà thắc mắc:
- Mày nói cái gì vậy, mày cũng thấy trọ tao ăn chung ngủ riêng hằng ngày mà.
Trung Quân phản bác anh:
- Mày không thấy như vậy qua thoải mái à?
Đức Hiếu lâu nay vẫn thoải mái như vậy, trọ anh cũng không ai nói gì, cũng đâu có vấn đề gì đâu nhỉ. Anh nhíu mày nhìn Trung Quân, hôm nay không biết lại lên cơn gì:
- Điên à, ăn cơm còn phải câu nệ nhiều thứ vậy sao. Mày không đi gọi em yêu của mày thì nó sẽ để mặc mình chết đói đấy.
Trung Quân nhìn chằm chằm thằng bạn:
- Quan tâm như vậy làm gì, mày là bồ hay gì của cô ấy mà quan tâm người ta ăn hay không làm gì!
Đức Hiếu không thèm chấp thằng bạn này, thôi thì không gọi, còn hơn để em ấy nhìn bản mặt khó ưa bây giờ của nó. Cả trọ này đều biết anh thích Mỹ Hà nha, Tĩnh Nghi gọi còn gọi Trung Quân là anh yêu đó chứ không phải anh đâu. Hai người không có liên quan nhiều với nhau, chỉ là anh em tốt.
Đức Hiếu bắt đầu ăn cơm, cũng không muốn đôi co qua lại mãi, lại nghe Trung Quân nói:
- Mày không cần lo cho người ta, đã có lão công gì đó nấu tận nơi rồi.
Ở trọ này, phòng Mỹ Hà và hai phòng ngăn là thường ăn cơm cùng nhau nhất, anh cũng thấy suốt ngày. Chắc là Trung Quân lại bắt gặp cảnh ăn cùng của Tĩnh Nghi với Vũ Hải nên nổi máu ghen rồi. Đức Hiếu lúc này mới bật cười ha hả:
- Hóa ra mày không được nấu cơm cho người ta nên đang ghen tuông ở đây đó hả?
Bị đoán trúng nên Trung Quân hung dữ nhìn bạn, anh cũng không thể thừa nhận sự khó chịu của mình được, gắt lên:
- Im miệng mày đi, tao với cô ấy chẳng có gì mà ghen.
Đức Hiếu bị mắng cũng không giận, lại còn bĩu môi. Không có gì mà mỗi lần Trung Quân xuất hiện, Tĩnh Nghi vẫn hay hét toáng lên gọi anh yêu còn gì, nhưng mà đó là đùa thôi, em ấy còn gọi như thế với những người khác nữa. Cũng chỉ là cách gọi đặc biệt tý thôi mà, chứ có phải yêu đương thật đâu mà nhọc lòng để ý làm gì, gọi thì gọi thay tên vậy thôi, chứ không có tý liên hệ tình cảm nào hết.
Đối với Tĩnh Nghi thì Duy Mạnh bên cạnh gọi là người yêu, nhưng vẫn chưa bước chân vô phòng chơi, giữ khoảng cách với người khác lắm, kể cả Trung Quân cũng vậy thôi. Chỉ có Vũ Hải là thoải mái nhất. Trung Quân cũng thường thấy như vậy, cô ấy chỉ gọi chứ không ngả ngớn, lả lơi với ai thì cũng không có gì to tát cả, nhưng mà anh vẫn không thích nổi điều này, thà rằng cô đùa nhưng chỉ với một mình anh thì tốt hơn. Anh lại tiếp tục ăn cơm, nhưng vẫn gắng hỏi thêm, thái độ cũng dịu hơn lúc nãy rất nhiều:
- Nhưng không hiểu sao lời mời kết bạn của tao bị ngó lơ!
Đức Hiếu cũng dễ dàng kết bạn với cô, vậy mà không ngờ Trung Quân lại thê thảm như vậy chứ:
- Sao không kết bạn trước mặt luôn đi, không chấp nhận thì tao sao mà biết được, có thể do mày không phải người trong trọ. Mà thôi đừng hỏi nữa, mau ăn cơm đi.
Trung Quân mím môi, anh không hỏi thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Anh sao có thể hỏi thẳng, nếu lại nhận được câu trả lời mà anh không muốn nghe nhất, thì hai người sau này thật rất khó để nhìn mặt nhau. Anh tự mình vật lộn với sự chọn lựa. Chán nản vô cùng.