

Tên truyện: Chuyện kén rể
Tác giả: Jenny Vũ
Thể loại: Ngôn tình cổ đại
Số chương: 0
Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Gop Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Jenny Vũ
Nội dung truyện:
Vĩnh Yên năm thứ hai mươi sáu, dưới sự trị vì của hoàng đế Thái Thịnh Tông, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống ấm no, các nước láng giềng không động binh mã. Có thể nói dưới sự trị vì của Thái Thịnh Tông hoàng đế, Vĩnh Yên quốc có thể nói là quốc thái dân an.
Ở dưới chân thiên tử, kinh thành chính là thành thị tấp nập và sầm uất nhất. Tại kinh thành, thương nhân qua lại tấp nấp, không chịu sự quản thúc của hoàng thất. Miễn sao họ không vi phạm pháp luật thì họ muốn làm gì cũng được.
Vĩnh Yên quốc chuộng nữ phong nhưng cũng không bài trừ nam phong, trong hậu cung ba ngàn giai nhân của hoàng thượng có tới một phần tư là nam tử, có nhiều người đã được phong làm phi tần, thế nhưng chưa có nam tử nào có thể lên làm hoàng hậu. Có hoàng thượng làm gương, nam phong cũng không còn bị bài xích gay gắt như thời kỳ trước, trong vương phủ của mỗi vương gia cũng đều có ít nhiều công tử. Có thể nói, ở Vĩnh Yên quốc, tư tưởng của người dân rất chi là cởi mở.
* * *
Tửu lâu Thiên Hạ, khách khứa ra vào tấp nập, bầu không khí có vẻ khác mọi ngày. Những ngày bình thường, mặc dù tửu lâu Thiên Hạ cũng phải tiếp đón rất nhiều lượt khách ghé thăm, nhưng cũng chỉ là ngồi uống một tách trà, ăn một bữa cơm, có khá lắm thì cũng là ở lại một vài ngày rồi đi. Đó là vì đây là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Còn mấy ngày trở lại đây, tửu lâu Thiên Hạ đông đúc một cách kỳ lạ. Nguyên nhân chủ yếu của sự việc này là vì: Thiên kim tiểu thư của Mã Phú Kim, độc nữ Mã Kim Linh muốn kén rể. Chuyện này cũng không lấy làm lạ ở đất kinh thành vì văn phong ở Vĩnh Yên quốc vốn rất cởi mở. Chuyện quan trọng là Mã Phú Kim, tên cũng như người, ông là thương nhân giàu có nhất kinh thành, mà Mã Kim Linh lại là nhi nữ duy nhất của Mã Phú Kim. Cũng có nghĩa là nam nhân nào lấy được Mã Kim Linh sẽ có cơ hội sở hữu khối tài sản kếch xù của Mã Phú Kim. Cho nên, bắt đầu từ khi Mã Phú Kim định ngày tuyển phu cho con gái cho đến hai ngày trước khi diễn ra buổi tuyển chọn phu quân ấy, tất cả các tửu lâu trong kinh thành đều đã kín chỗ.
- Còn hai ngày nữa mới tới ngày "Chiêu Phu" mà kinh thành đã đông như kiến vỡ tổ như vậy rồi, sức hút của Mã Kim Linh đúng là khó có thể cưỡng lại mà. - Một nam nhân mặt có vết sẹo nói.
- Ha ha. Này còn chưa chắc đâu. Ai chẳng biết người tới kén rể lần này là vì cái gì. - Nam nhân khác vẻ mặt gian tà cười cười.
- Ta đoán có tới chín phần là vì đám gia tài kia rồi. - Một nam nhân vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
- Chẳng lẽ ngươi không tới vì lý do đó sao? - Nam nhân mặt sẹo nói.
- Ài.. Ngươi nghĩ với cái mặt đó của ngươi, ngươi có thể qua được cửa thứ nhất sao? - Nam nhân mặt gian tà châm biếm.
- Ngươi.. - Nam nhân mặt sẹo tức đến nghẹn họng. Hắn thì sao chứ, mọi mặt đều tốt, chỉ có vết sẹo trên mặt là xấu thôi. Hắn mới không thèm lấy cái thiên kim kia đâu.
* * *
Ngồi nghe lén nãy giờ, hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau, mặt đối diện mặt. Bỗng một người trong đó cất tiếng hỏi:
- Ngươi thấy sao?
- Tùy ngươi. - Trả lời với vẻ hờ hững, y không để ý tới việc vị thiên kim kia có tuyển phu hay không, điều y quan tâm chỉ là.. Liếc nhìn người đối diện, y giấu đi nét u buồn trong đáy mắt.
* * *
Cũng nghe được tin Mã Phú Kim kén rể cho nữ nhi, nhưng ở trong một tửu lâu ở phía tây kinh thành lại khá là trầm lặng. Tửu lâu này tên là Thư Quán, tên gọi này cũng không phải chỉ để gọi chơi đâu, mà Thư Quán cũng chính là thư quán. Tửu lâu này mở ra dành riêng cho thư sinh, ở đây có sách để đọc, có trà để uống, cũng có phòng để ở. Phòng ở được sắp đặt ở bốn viện tử Xuân, Hạ, Thu, Đông. Một tửu lâu như vậy chắc chắn giá thuê không hề rẻ. Tại đại sảnh của tửu lâu Thư Quán, không khí trông có vẻ trầm lắng nhưng làm gì có chuyện thực sự trầm lắng như vẻ bề ngoài này. Chủ nhân của tửu lâu là văn nhân, người này lại không thích không khí quá náo nhiệt nên một quy định bất thành văn của tửu lâu này là không cho phép nói chuyện quá to. Nói đến chủ nhân của tửu lâu Thư Quán, cũng phải nói đến mắt thẩm mỹ của người này rất không tệ. Nhìn cách hắn bài trí tửu lâu này để nhận định, vị trí tửu lâu nằm trong một con phố không quá sầm uất nhưng cũng không vắng vẻ, bốn phía tửu lâu lại được bài trí bằng những hàng trúc xanh mát um tùm. Bên trong sảnh chính của tửu lâu phân chia thành các gian nhỏ, ngăn cách bởi những tấm bình phong, tạo nên những không gian riêng tư.
Tại một góc trong tửu lâu, có hai nam tử đang ngồi uống trà, chủ đề trong câu chuyện của họ không may lại chính là chủ đề đang nóng rực suốt mấy ngày nay.
- Tiêu nhi, đệ nghĩ xem, nếu ta tham gia thì sẽ có mấy phần khả năng được chọn làm con rể Mã Phú Kim? - Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, đôi mắt mang vẻ trêu tức nhìn tiểu công tử ngồi đối diện.
- Ca dám! - Tiểu công tử gọi Tiêu nhi hét lên.
- Tiêu nhi à. Quy định ở đây là không được lớn tiếng nha. - Nam tử tuấn mỹ vừa nói vừa liếc nhìn bốn phía xung quanh. Nhận thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về bàn của họ thì cười thật tươi đáp lại. Nhìn nụ cười có thể làm chói mắt người nhìn kia, không ít người tức tối nhưng không thể làm gì được. Ai bảo gia thế của họ không bằng người ta kia chứ.
- Ca.. - Vị công tử nào đó tức đến không thốt nên lời.
- Ta nghe nói vị Kim Linh tiểu thư kia rất xinh đẹp, lại còn đa tài nha. Ta với nàng chính là tuyệt phối nha. - Nam tử tuấn mỹ thích nhất là trêu ghẹo vị công tử nào đó, hắn cảm thấy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người nào đó rất là thú vị nha.
- Ca.. Nhưng.. Ta không muốn! - Vị công tử nào đó đỏ mặt nói.
- A. Sao Tiêu nhi lại không muốn nha? - Nam tử tuấn mỹ đương nhiên không bỏ qua cho việc trêu chọc vị tiểu công tử kia.
- Ta.. Ta không muốn là không muốn! - Tiêu nhi tiểu công tử lại hét lên.
- A. Nhưng ta muốn biết lý do nha. - Nam tử tuấn mỹ cười càng ngày càng chói mắt.
- Ta.. - Nhận thấy ánh mắt của mọi người đang tập trung lên người mình, vị tiểu công tử nào đó rốt cuộc không thể chịu được nữa, hét lên. - Ta về trước.
Vội vàng để lại hai lượng bạc lên trên bàn rồi đuổi theo vị tiểu công tử nào đó, nam tử tuấn mỹ ầm thầm tính toán, ngồi có một lúc mà mất tới hai lượng bạc rồi, chỗ bạc đó có thể để cho Tiêu nhi ăn thêm vài chén mỳ vằn thắn nữa.
Lại qua hai ngày nữa, cuối cùng cũng đến ngày mà mọi người chờ mong suốt một tháng qua, ngày thiên kim của Mã Phú Kim "Chiêu Phu". Vì lần "Chiêu Phu" này của nữ nhi mà Mã Phú Kim có thể nói là lấy hết vốn liếng ra. Ông xây hẳn một đài "Chiêu Phu", nơi nữ nhi bảo bối của ông sẽ ngồi nghỉ tại đó, có thể nhìn sang quảng trường "Chiêu Phu" ở bên cạnh. Mà hiện tại quảng trường vốn vắng vẻ giờ đã chật ních toàn người là người. Ngày đầu tiên là ngày kiểm tra để loại bớt "ứng cử viên" cho nên cửa thứ nhất làm rất nghiêm khắc. Đầu tiên là kiểm tra về thân phận, bối cảnh, thiên kim của Mã Phú Kim không cần người có bối cảnh tốt nhưng phải còn đầy đủ phụ mẫu. Cái này có vẻ không khó nên có rất nhiều người vượt qua được. Thứ hai là kiểm tra về nhan sắc, nam tử đến ứng thí không được có vết sẹo trên mặt và trên tay, không dị dạng và còn phải có gương mặt sáng sủa. Ải này đã loại đi không ít người. Và phần cuối cùng của cửa thứ nhất là giới hạn độ tuổi người ứng thí là từ 20-30. Vượt quá hoặc thấp hơn số tuổi quy định đều sẽ bị loại. Ải này đã loại đi vài thành phần trâu già. Sau khi kết thúc cửa thứ nhất, số người đạt tiêu chuẩn có thể nói là chỉ bằng 1/10 số người tới ứng tuyển, con số này vẫn còn quá kinh người vì số lượng người nghe tin mà đến trong vòng một tháng qua có thể lên tới ba nghìn người, có bao gồm những tên "ất ơ" đến tham dự cho vui như những thành phần nào đó. Và số lượng người lọt vào cửa thứ hai vẫn còn rất cao, lên tới 300 người.
* * *
Tại tửu lâu Thiên Hạ.
- Thật không thể ngờ người tới ứng tuyển lại đông đến thế, có thể thấy được đám gia tài của Mã Phú Kim cũng không hề ít đâu. - Không biết là ai lên tiếng, sau đó mọi người đều rôm rả trò chuyện.
- Ai mà ngờ được đã loại bớt nhiều người như thế mà vẫn có 300 người lọt vào cửa thứ hai, không những thế còn có một vài người là nữ tử.
- Cái gì? Còn có cả nữ tử sao? Các nàng cũng không bị loại sao?
- Ngươi không nghe lầm đâu. Hình như là nữ tử giang hồ thì phải. Xinh không kém Mã tiểu thư là bao nha.
- Là nữ tử mà cái lão già Mã Phú Kim cũng chấp nhận cho qua á? Lão không muốn bế cháu à?
- Ai mà biết được lão ta nghĩ cái gì đâu. Nói lão hồ đồ cũng có khả năng lắm ý chứ.
- Ha ha. Ngươi nói phải.
* * *
Hòa chung trong không khí náo nhiệt này, ngày "Chiêu Phu" thứ hai rốt cuộc cũng tới. Cửa thứ hai không phụ lòng mọi người đó chính là thi văn và thi võ. Về cửa ải này, Mã Phú Kim cho hay, ông sẽ tổ chức thi văn và thi võ riêng. Mỗi bên thi sẽ chọn lấy năm người suất sắc nhất tiến vào vòng cuối cùng. Về việc tại sao không thi cả văn cùng võ thì Mã Phú Kim tỏ vẻ, có võ không có văn cũng không sao, có nữ nhi của ông giữ nhà rồi, nam nhân của nàng chỉ cần bảo vệ nàng là được; còn có văn không có võ cũng không sao, nhà ông nuôi rất nhiều vệ sĩ, ông còn đào tạo những người dành riêng cho nữ nhi, chỉ bảo vệ nữ nhi, còn con rể thế nào, cái này tùy vào nữ nhi của ông. Đối với quyết định này, mọi người tỏ vẻ "thôi thì nhà người ta có tiền" để làm lý do.
Thật không may là số người chọn thi văn và thi võ không đồng đều. Bên thi võ có 247 người mà thi văn chỉ có 53 người, điều này có nghĩa là tỉ lệ cạnh tranh của bên võ sẽ cao hơn bên thi văn gấp năm lần. Về việc tổ chức thi như thế nào thì Mã Phú Kim nói là sẽ tổ chức song song. Bên thi võ có 10 võ đài, trên mỗi võ đài có 25 người, riêng võ đài cuối cùng chỉ có 22 người. Yêu cầu các thí sinh quần ẩu trên võ đài, liên tục đá bay người trên võ đài xuống đến khi trên võ đài chỉ còn lại 3 người thì dừng lại. Hành vi quần ẩu này chắc là dành riêng cho những người thích đánh lén rồi. Các võ đài sẽ tỷ thí song song cùng một thể để tiết kiệm thời gian. 30 người còn lại sẽ tiếp tục chia ra thành 3 võ đài, vẫn dùng hình thức quần ẩu để chọn ra 3 người cuối cùng còn đứng vững trên võ đài. Tình hình này có thể dùng hai từ "khốc liệt" để hình dung. Riêng cuộc tỷ thí này đã thu hút vô số cao thủ võ lâm và kỳ tài võ nghệ nghe tin nên muốn tham gia tỷ thí để thử sức mình. Đã có các cao thủ tới tham gia thì sẽ có vô số người mộ danh mà tới góp vui, hiện tại tình hình bên phía võ đài chính là khung cảnh nườm nượp toàn người với người. Mặc dù Mã gia đã hạn chế số người tới tham gia bằng cách thu phí vào cửa và mượn tới sức mạnh của triều đình để trấn áp nhưng lượng người tới xem náo nhiệt vẫn rất đông.
Không khí náo nhiệt bên phía võ đài không hề giảm bớt khi sang bên phía nơi tổ chức thi văn. Nơi thi văn là một biệt viện đằng sau võ đài không xa, khung cảnh biệt viện trang nhã, thanh lịch phù hợp với không khí văn nhã của thư sinh. Bên thi văn đơn giản hơn bên thi võ rất nhiều. Đề thi dành cho văn nhân là làm thơ vịnh bốn mùa. Thời gian làm bài là một canh giờ. Sau khi làm xong có thể nộp bài và ra về, những bài thi của văn nhân sẽ do các vị phu tử của Mã tiểu thư và Mã tiểu thư lựa chọn. Trong 53 bài thi chọn lấy 3 bài thi tốt nhất nghe có vẻ khó nhưng văn nhân thật sự có tài thì đâu có nhiều. Trong khi thi, văn nhân có thể đi dạo khắp biệt viện để lấy cảm hứng, trong các đình viện còn đặt đầy thức ăn và đồ uống, để các văn nhân tự do hoạt động. Nhưng chỉ những bài thơ do tự các văn nhân sáng tác mới được chấp nhận. Có thể nói, lần "Chiêu Phu" này Mã gia quả thật bỏ ra hết vốn liếng.
Nhiều người cho rằng, với gia thế của Mã gia tại kinh thành, làm sao có thể tổ chức ra một sự kiện lớn như vậy? Bên trong, chắc chắn có uẩn khúc. Có nhiều người đã đi tìm hiểu và sự thật đằng sau quả thật đã gây sốc một thời gian. Mà sau đó, mọi người chỉ biết âm thầm cảm thán "Mã Phú Kim quả nhiên là gian thương", mà người bị nói gần đây vẫn bình tĩnh uống trà xem tỷ thí. Ông còn lâu mới thừa nhận mình là "gian thương" nhé. Nói ông buôn bán với hoàng thất cũng được, mấy ai biết thật ra ông có một nửa huyết thống hoàng thất chứ, việc mẫu thân ông là công chúa tiền triều có mấy ai biết đâu. Hoàng thất mà không buôn bán có lời thì ai chịu làm, lại làm sao trị vì được đất nước này chứ. Ở trong đó không có gian thì cũng có trá. Mẫu thân ông - Thái Tịnh Nghi là công chúa, con gái thứ mười của tiên đế, là muội muội thân sinh của thái thượng hoàng, là cô ruột của hoàng đế đương triều đấy nhé. Đây là bí mật của hoàng gia, một sự sắp đặt với mong muốn hoàng gia mãi mãi hưng thịnh. Gian thương ông đây đâu chỉ "gian" trong hoàng thất, Mã Phú Kim còn "gian" đến giang hồ, biết bao nhiêu thứ mà người giang hồ hay dùng đều là mua từ Mã Phú Kim ông, chẳng qua ông không thèm nói mà thôi. Nói tóm lại, thương nhân muốn được tồn tại lâu dài tại kinh thành này ít nhất cũng phải có bối cảnh và thực lực mới được. Mà Mã Phú Kim chính là người có cả bối cảnh lẫn thực lực. Đời ông chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là không cứu được thê tử của mình, đã để nàng vì khó sinh mà chết. Thê tử của ông - nữ tử tốt nhất trên đời này chỉ vì muốn sinh con cho ông mà đã lựa chọn cái chết. Mã Kim Linh chính là đứa bé mà thê tử của ông dùng mạng sống để đổi lấy. Cho nên Mã Phú Kim dùng tất cả khả năng để đem đến cho nàng hạnh phúc và cuộc sống sung sướng. May mắn của đời ông có lẽ là nữ nhi của ông không đi sai đường, cầm kỳ thi họa không gì không biết, lại văn hay chữ tốt, chỉ có điều thân thể là trời sinh không tốt. Điều này cũng là điều mà Mã Phú Kim lo lắng, ông sợ nữ nhi cũng sẽ ra đi sớm như thể tử của mình. Cho nên, mãi tới khi nữ nhi sắp sang tuổi mười chín ông mới quyết định kén rể. Mà phu quân của ái nữ phải là người giỏi nhất trên đời này, có thể bảo vệ tốt nữ nhi bảo bối của ông.
* * *
Trong không khí hào hứng bên phía võ đài, không ít thí sinh đã bị đá ra khỏi võ đài, dần đến buổi trưa, võ đài cuối cùng cũng đã đánh xong. Mọi người đành chờ đến buổi chiều mới tiếp tục thi đấu để chọn ra ba người cuối cùng.
Trên đài "Chiêu Phu", nhân vật chính không kém phần quan trọng của buổi tỷ thí ngày hôm nay, ái nữ của Mã Phú Kim, Mã Kim Linh đang nhàn nhã ngồi ăn bánh, uống trà và trò chuyện với a hoàn hầu cận.
- A Bích, A Ngọc, các muội nhìn nam tử cao to ở võ đài số 7 kia xem, cái người hai tay cầm hai cái búa to ý. - Mã Kim Linh vừa giơ tay chỉ chỏ vừa nhét miếng bánh quế hoa vào miệng, trông chả còn dáng vẻ gì của một tiểu thư khuê các cả.
- Nhìn y như con gấu, không hợp với tiểu thư. - A Bích chỉ liếc nhìn nam nhân một cái rồi phụng phịu nói, nàng chẳng thấy nam nhân kia có chỗ nào đẹp mà tiểu thư cứ nhìn chứ.
- Phì.. - Vị tiểu thư nào đó cười lớn rất không có hình tượng.
- A Bích. Ý tiểu thư là người đó có khả năng thắng không? Ta thấy hắn vác hai chiếc búa toa khua tới khua lui làm chẳng ai dám đến gần kìa. - A Ngọc lên tiếng giải thích cho A Bích.
- À. Không có ai dám lại gần hắn chẳng qua là vì hai chiếc búa kia thôi. Khi nào hắn khua mệt chắc sẽ bị người đá xuống đài ngay mà. - A Bích trù ẻo nam nhân lạ nọ làm cả hai chủ tớ kia cười ngất, thật ra cái biểu cảm của nàng mới khiến người ta buồn cười.
- A Bích à.. Muội làm ta cười chết mất. Ha ha.. - Vị tiểu thư không có tiết tháo nào đó vừa cười vừa đập bàn ầm ầm. Mà vị a hoàn nào đó vẫn ngây thơ mở to mắt nhìn nàng.
- A Bích à. Muội đừng vừa nói xấu người ta vừa làm cái vẻ mặt đó nữa nha. Đúng là không hợp phong cảnh đâu. - A Ngọc tốt bụng giải thích. Quả thật nàng cũng không cưỡng lại được cái vẻ mặt đáng yêu đấy của A Bích, có ai vừa nói xấu người ta vừa bĩu môi, phồng má như nàng không, đã vậy khuôn mặt A Bích vốn tròn trịa lại càng thêm đáng yêu.
- Tiểu thư và tỷ lúc nào cũng cười ta. - A Bích hờn dỗi quay mặt đi.
- A. Các muội thấy võ đài số 3 kia không? Đánh xong rồi kìa. Nam nhân mặc hắc y kia mới tuấn mỹ làm sao. - Vị tiểu thư mê trai nào đó lên tiếng kéo sự chú ý của hai a hoàn hầu cận về phía lôi đài số 3.
- Tiểu thư. Đó hình như là tứ hoàng tử Thái Tịnh Văn. Hắn nổi tiếng văn võ song toàn đó. - A Ngọc si mê nói. Chuẩn một khuê nữ mới yêu lần đầu, si mê nhìn nam nhân mà mình yêu. Ánh mắt đó có thể hình thành hai trái tim. Nhưng A Ngọc si mê tứ hoàng tử cũng chẳng có gì sai. Cứ nhìn những nhã gian đối diện họ thì biết, có vị tiểu thư nào không si mê nhìn Thái Tịnh Văn đâu. Chắc hẳn đều là mộ danh mà tới rồi.
- Haizz.. Đó là biểu ca của ta. - Vị tiểu thư nào đó bất đắc dĩ nói.
- Tiểu thư, muội thấy tứ hoàng tử rất hợp với người nha. Đây có thể nói là thân càng thêm thân mà. - A Ngọc cố gắng thuyết phục, ánh mắt vẫn nhìn nam nhân.
- Ta không có muốn làm dâu trong hoàng thất đâu. Phiền phức chết đi được. Mà muốn làm dâu trong hoàng thất cũng không có dễ đâu. Chắc gì hoàng thượng đại nhân đã đồng ý. - Nàng nói là sự thật. Hoàng thất có nhiều quy củ, nàng chỉ là chất nữ họ ngoại mà đã mệt muốn chết rồi. Thân càng thêm thân cái gì nữa.
- Nhưng.. - A Ngọc còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị ánh mắt của vị tiểu thư nào đó ngăn cấm.
- A Bích, A Ngọc. Ta mệt rồi. Quay trở về biệt viện bên kia đi. - Nói xong, nàng đứng lên vươn vai hai cái. Để hai a hoàn hầu cận này giúp nàng chỉnh lại y phục và tóc tai. Còn giúp nàng mặc lên áo choàng. Đúng vậy, nàng phải mặc áo choàng giữa tiết trời nóng đến đòi mạng này chỉ vì đi từ nơi này tới biệt viện phải đi qua phía võ đài, nàng chọn lúc các võ đài đang tỷ thí kịch liệt nhất mà dời đi sẽ không thu hút nhiều sự chú ý. Thế nhưng xung quanh nàng cũng có không ít hộ vệ che chắn, mở đường để nàng đi. Việc nàng tới biệt viện cũng gây ra một trận xao động nhỏ.
Về tới biệt viện, nàng đi qua con đường nhỏ dẫn tới phía hậu viện, là nơi nàng ở. Khác với tiền viện xa hoa, hậu viện lại tương đối đơn giản, trang trí thanh thoát, nhẹ nhàng. Giữa tiền viện và hậu viện được ngăn bằng một chiếc hồ nhỏ. Mà nơi tổ chức thi văn là ở tiền viện.
Thời điểm nàng đi qua tiền viện có thấy vài văn nhân đang đứng ngây ra ngắm nhìn bông hoa nọ, ngọn cỏ kia chắc là đang làm thơ, trông đến là thú vị liền quay qua nói với hai a hoàn.
- Có vẻ mấy văn nhân này cũng không tệ nhỉ? Tướng mạo cũng được nha.
- Tiểu thư, văn nhân làm sao mà bằng được với mấy người có võ kia chứ, họ không bảo vệ được tiểu thư. - A Ngọc nói, nàng lo lắng tiểu thư sẽ thích mấy văn nhân tay trói gà không chặt này.
- A Ngọc à. Trong mắt muội chắc tiểu thư của muội không xứng với người ta rồi. - Vị tiểu thư nào đó lại đem a hoàn ra chòng ghẹo.
- Tiểu thư, muội không có ý đó. - A Ngọc vội nói.
- Ha ha.. - Tiếng cười trong trẻo của ai đó thu hút vào văn nhân nhìn qua bên này, khi nhìn thấy người cười kia là ai thì vội vàng quay đi, không dám nhìn nhiều thêm. Đúng là văn nhân, coi trọng lễ nghi.
* * *
Đọc tiếp ở bên dưới nhé!
Tác giả: Jenny Vũ
Thể loại: Ngôn tình cổ đại
Số chương: 0
Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Gop Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Jenny Vũ
Nội dung truyện:
Vĩnh Yên năm thứ hai mươi sáu, dưới sự trị vì của hoàng đế Thái Thịnh Tông, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống ấm no, các nước láng giềng không động binh mã. Có thể nói dưới sự trị vì của Thái Thịnh Tông hoàng đế, Vĩnh Yên quốc có thể nói là quốc thái dân an.
Ở dưới chân thiên tử, kinh thành chính là thành thị tấp nập và sầm uất nhất. Tại kinh thành, thương nhân qua lại tấp nấp, không chịu sự quản thúc của hoàng thất. Miễn sao họ không vi phạm pháp luật thì họ muốn làm gì cũng được.
Vĩnh Yên quốc chuộng nữ phong nhưng cũng không bài trừ nam phong, trong hậu cung ba ngàn giai nhân của hoàng thượng có tới một phần tư là nam tử, có nhiều người đã được phong làm phi tần, thế nhưng chưa có nam tử nào có thể lên làm hoàng hậu. Có hoàng thượng làm gương, nam phong cũng không còn bị bài xích gay gắt như thời kỳ trước, trong vương phủ của mỗi vương gia cũng đều có ít nhiều công tử. Có thể nói, ở Vĩnh Yên quốc, tư tưởng của người dân rất chi là cởi mở.
* * *
Tửu lâu Thiên Hạ, khách khứa ra vào tấp nập, bầu không khí có vẻ khác mọi ngày. Những ngày bình thường, mặc dù tửu lâu Thiên Hạ cũng phải tiếp đón rất nhiều lượt khách ghé thăm, nhưng cũng chỉ là ngồi uống một tách trà, ăn một bữa cơm, có khá lắm thì cũng là ở lại một vài ngày rồi đi. Đó là vì đây là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Còn mấy ngày trở lại đây, tửu lâu Thiên Hạ đông đúc một cách kỳ lạ. Nguyên nhân chủ yếu của sự việc này là vì: Thiên kim tiểu thư của Mã Phú Kim, độc nữ Mã Kim Linh muốn kén rể. Chuyện này cũng không lấy làm lạ ở đất kinh thành vì văn phong ở Vĩnh Yên quốc vốn rất cởi mở. Chuyện quan trọng là Mã Phú Kim, tên cũng như người, ông là thương nhân giàu có nhất kinh thành, mà Mã Kim Linh lại là nhi nữ duy nhất của Mã Phú Kim. Cũng có nghĩa là nam nhân nào lấy được Mã Kim Linh sẽ có cơ hội sở hữu khối tài sản kếch xù của Mã Phú Kim. Cho nên, bắt đầu từ khi Mã Phú Kim định ngày tuyển phu cho con gái cho đến hai ngày trước khi diễn ra buổi tuyển chọn phu quân ấy, tất cả các tửu lâu trong kinh thành đều đã kín chỗ.
- Còn hai ngày nữa mới tới ngày "Chiêu Phu" mà kinh thành đã đông như kiến vỡ tổ như vậy rồi, sức hút của Mã Kim Linh đúng là khó có thể cưỡng lại mà. - Một nam nhân mặt có vết sẹo nói.
- Ha ha. Này còn chưa chắc đâu. Ai chẳng biết người tới kén rể lần này là vì cái gì. - Nam nhân khác vẻ mặt gian tà cười cười.
- Ta đoán có tới chín phần là vì đám gia tài kia rồi. - Một nam nhân vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
- Chẳng lẽ ngươi không tới vì lý do đó sao? - Nam nhân mặt sẹo nói.
- Ài.. Ngươi nghĩ với cái mặt đó của ngươi, ngươi có thể qua được cửa thứ nhất sao? - Nam nhân mặt gian tà châm biếm.
- Ngươi.. - Nam nhân mặt sẹo tức đến nghẹn họng. Hắn thì sao chứ, mọi mặt đều tốt, chỉ có vết sẹo trên mặt là xấu thôi. Hắn mới không thèm lấy cái thiên kim kia đâu.
* * *
Ngồi nghe lén nãy giờ, hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau, mặt đối diện mặt. Bỗng một người trong đó cất tiếng hỏi:
- Ngươi thấy sao?
- Tùy ngươi. - Trả lời với vẻ hờ hững, y không để ý tới việc vị thiên kim kia có tuyển phu hay không, điều y quan tâm chỉ là.. Liếc nhìn người đối diện, y giấu đi nét u buồn trong đáy mắt.
* * *
Cũng nghe được tin Mã Phú Kim kén rể cho nữ nhi, nhưng ở trong một tửu lâu ở phía tây kinh thành lại khá là trầm lặng. Tửu lâu này tên là Thư Quán, tên gọi này cũng không phải chỉ để gọi chơi đâu, mà Thư Quán cũng chính là thư quán. Tửu lâu này mở ra dành riêng cho thư sinh, ở đây có sách để đọc, có trà để uống, cũng có phòng để ở. Phòng ở được sắp đặt ở bốn viện tử Xuân, Hạ, Thu, Đông. Một tửu lâu như vậy chắc chắn giá thuê không hề rẻ. Tại đại sảnh của tửu lâu Thư Quán, không khí trông có vẻ trầm lắng nhưng làm gì có chuyện thực sự trầm lắng như vẻ bề ngoài này. Chủ nhân của tửu lâu là văn nhân, người này lại không thích không khí quá náo nhiệt nên một quy định bất thành văn của tửu lâu này là không cho phép nói chuyện quá to. Nói đến chủ nhân của tửu lâu Thư Quán, cũng phải nói đến mắt thẩm mỹ của người này rất không tệ. Nhìn cách hắn bài trí tửu lâu này để nhận định, vị trí tửu lâu nằm trong một con phố không quá sầm uất nhưng cũng không vắng vẻ, bốn phía tửu lâu lại được bài trí bằng những hàng trúc xanh mát um tùm. Bên trong sảnh chính của tửu lâu phân chia thành các gian nhỏ, ngăn cách bởi những tấm bình phong, tạo nên những không gian riêng tư.
Tại một góc trong tửu lâu, có hai nam tử đang ngồi uống trà, chủ đề trong câu chuyện của họ không may lại chính là chủ đề đang nóng rực suốt mấy ngày nay.
- Tiêu nhi, đệ nghĩ xem, nếu ta tham gia thì sẽ có mấy phần khả năng được chọn làm con rể Mã Phú Kim? - Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, đôi mắt mang vẻ trêu tức nhìn tiểu công tử ngồi đối diện.
- Ca dám! - Tiểu công tử gọi Tiêu nhi hét lên.
- Tiêu nhi à. Quy định ở đây là không được lớn tiếng nha. - Nam tử tuấn mỹ vừa nói vừa liếc nhìn bốn phía xung quanh. Nhận thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về bàn của họ thì cười thật tươi đáp lại. Nhìn nụ cười có thể làm chói mắt người nhìn kia, không ít người tức tối nhưng không thể làm gì được. Ai bảo gia thế của họ không bằng người ta kia chứ.
- Ca.. - Vị công tử nào đó tức đến không thốt nên lời.
- Ta nghe nói vị Kim Linh tiểu thư kia rất xinh đẹp, lại còn đa tài nha. Ta với nàng chính là tuyệt phối nha. - Nam tử tuấn mỹ thích nhất là trêu ghẹo vị công tử nào đó, hắn cảm thấy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người nào đó rất là thú vị nha.
- Ca.. Nhưng.. Ta không muốn! - Vị công tử nào đó đỏ mặt nói.
- A. Sao Tiêu nhi lại không muốn nha? - Nam tử tuấn mỹ đương nhiên không bỏ qua cho việc trêu chọc vị tiểu công tử kia.
- Ta.. Ta không muốn là không muốn! - Tiêu nhi tiểu công tử lại hét lên.
- A. Nhưng ta muốn biết lý do nha. - Nam tử tuấn mỹ cười càng ngày càng chói mắt.
- Ta.. - Nhận thấy ánh mắt của mọi người đang tập trung lên người mình, vị tiểu công tử nào đó rốt cuộc không thể chịu được nữa, hét lên. - Ta về trước.
Vội vàng để lại hai lượng bạc lên trên bàn rồi đuổi theo vị tiểu công tử nào đó, nam tử tuấn mỹ ầm thầm tính toán, ngồi có một lúc mà mất tới hai lượng bạc rồi, chỗ bạc đó có thể để cho Tiêu nhi ăn thêm vài chén mỳ vằn thắn nữa.
Lại qua hai ngày nữa, cuối cùng cũng đến ngày mà mọi người chờ mong suốt một tháng qua, ngày thiên kim của Mã Phú Kim "Chiêu Phu". Vì lần "Chiêu Phu" này của nữ nhi mà Mã Phú Kim có thể nói là lấy hết vốn liếng ra. Ông xây hẳn một đài "Chiêu Phu", nơi nữ nhi bảo bối của ông sẽ ngồi nghỉ tại đó, có thể nhìn sang quảng trường "Chiêu Phu" ở bên cạnh. Mà hiện tại quảng trường vốn vắng vẻ giờ đã chật ních toàn người là người. Ngày đầu tiên là ngày kiểm tra để loại bớt "ứng cử viên" cho nên cửa thứ nhất làm rất nghiêm khắc. Đầu tiên là kiểm tra về thân phận, bối cảnh, thiên kim của Mã Phú Kim không cần người có bối cảnh tốt nhưng phải còn đầy đủ phụ mẫu. Cái này có vẻ không khó nên có rất nhiều người vượt qua được. Thứ hai là kiểm tra về nhan sắc, nam tử đến ứng thí không được có vết sẹo trên mặt và trên tay, không dị dạng và còn phải có gương mặt sáng sủa. Ải này đã loại đi không ít người. Và phần cuối cùng của cửa thứ nhất là giới hạn độ tuổi người ứng thí là từ 20-30. Vượt quá hoặc thấp hơn số tuổi quy định đều sẽ bị loại. Ải này đã loại đi vài thành phần trâu già. Sau khi kết thúc cửa thứ nhất, số người đạt tiêu chuẩn có thể nói là chỉ bằng 1/10 số người tới ứng tuyển, con số này vẫn còn quá kinh người vì số lượng người nghe tin mà đến trong vòng một tháng qua có thể lên tới ba nghìn người, có bao gồm những tên "ất ơ" đến tham dự cho vui như những thành phần nào đó. Và số lượng người lọt vào cửa thứ hai vẫn còn rất cao, lên tới 300 người.
* * *
Tại tửu lâu Thiên Hạ.
- Thật không thể ngờ người tới ứng tuyển lại đông đến thế, có thể thấy được đám gia tài của Mã Phú Kim cũng không hề ít đâu. - Không biết là ai lên tiếng, sau đó mọi người đều rôm rả trò chuyện.
- Ai mà ngờ được đã loại bớt nhiều người như thế mà vẫn có 300 người lọt vào cửa thứ hai, không những thế còn có một vài người là nữ tử.
- Cái gì? Còn có cả nữ tử sao? Các nàng cũng không bị loại sao?
- Ngươi không nghe lầm đâu. Hình như là nữ tử giang hồ thì phải. Xinh không kém Mã tiểu thư là bao nha.
- Là nữ tử mà cái lão già Mã Phú Kim cũng chấp nhận cho qua á? Lão không muốn bế cháu à?
- Ai mà biết được lão ta nghĩ cái gì đâu. Nói lão hồ đồ cũng có khả năng lắm ý chứ.
- Ha ha. Ngươi nói phải.
* * *
Hòa chung trong không khí náo nhiệt này, ngày "Chiêu Phu" thứ hai rốt cuộc cũng tới. Cửa thứ hai không phụ lòng mọi người đó chính là thi văn và thi võ. Về cửa ải này, Mã Phú Kim cho hay, ông sẽ tổ chức thi văn và thi võ riêng. Mỗi bên thi sẽ chọn lấy năm người suất sắc nhất tiến vào vòng cuối cùng. Về việc tại sao không thi cả văn cùng võ thì Mã Phú Kim tỏ vẻ, có võ không có văn cũng không sao, có nữ nhi của ông giữ nhà rồi, nam nhân của nàng chỉ cần bảo vệ nàng là được; còn có văn không có võ cũng không sao, nhà ông nuôi rất nhiều vệ sĩ, ông còn đào tạo những người dành riêng cho nữ nhi, chỉ bảo vệ nữ nhi, còn con rể thế nào, cái này tùy vào nữ nhi của ông. Đối với quyết định này, mọi người tỏ vẻ "thôi thì nhà người ta có tiền" để làm lý do.
Thật không may là số người chọn thi văn và thi võ không đồng đều. Bên thi võ có 247 người mà thi văn chỉ có 53 người, điều này có nghĩa là tỉ lệ cạnh tranh của bên võ sẽ cao hơn bên thi văn gấp năm lần. Về việc tổ chức thi như thế nào thì Mã Phú Kim nói là sẽ tổ chức song song. Bên thi võ có 10 võ đài, trên mỗi võ đài có 25 người, riêng võ đài cuối cùng chỉ có 22 người. Yêu cầu các thí sinh quần ẩu trên võ đài, liên tục đá bay người trên võ đài xuống đến khi trên võ đài chỉ còn lại 3 người thì dừng lại. Hành vi quần ẩu này chắc là dành riêng cho những người thích đánh lén rồi. Các võ đài sẽ tỷ thí song song cùng một thể để tiết kiệm thời gian. 30 người còn lại sẽ tiếp tục chia ra thành 3 võ đài, vẫn dùng hình thức quần ẩu để chọn ra 3 người cuối cùng còn đứng vững trên võ đài. Tình hình này có thể dùng hai từ "khốc liệt" để hình dung. Riêng cuộc tỷ thí này đã thu hút vô số cao thủ võ lâm và kỳ tài võ nghệ nghe tin nên muốn tham gia tỷ thí để thử sức mình. Đã có các cao thủ tới tham gia thì sẽ có vô số người mộ danh mà tới góp vui, hiện tại tình hình bên phía võ đài chính là khung cảnh nườm nượp toàn người với người. Mặc dù Mã gia đã hạn chế số người tới tham gia bằng cách thu phí vào cửa và mượn tới sức mạnh của triều đình để trấn áp nhưng lượng người tới xem náo nhiệt vẫn rất đông.
Không khí náo nhiệt bên phía võ đài không hề giảm bớt khi sang bên phía nơi tổ chức thi văn. Nơi thi văn là một biệt viện đằng sau võ đài không xa, khung cảnh biệt viện trang nhã, thanh lịch phù hợp với không khí văn nhã của thư sinh. Bên thi văn đơn giản hơn bên thi võ rất nhiều. Đề thi dành cho văn nhân là làm thơ vịnh bốn mùa. Thời gian làm bài là một canh giờ. Sau khi làm xong có thể nộp bài và ra về, những bài thi của văn nhân sẽ do các vị phu tử của Mã tiểu thư và Mã tiểu thư lựa chọn. Trong 53 bài thi chọn lấy 3 bài thi tốt nhất nghe có vẻ khó nhưng văn nhân thật sự có tài thì đâu có nhiều. Trong khi thi, văn nhân có thể đi dạo khắp biệt viện để lấy cảm hứng, trong các đình viện còn đặt đầy thức ăn và đồ uống, để các văn nhân tự do hoạt động. Nhưng chỉ những bài thơ do tự các văn nhân sáng tác mới được chấp nhận. Có thể nói, lần "Chiêu Phu" này Mã gia quả thật bỏ ra hết vốn liếng.
Nhiều người cho rằng, với gia thế của Mã gia tại kinh thành, làm sao có thể tổ chức ra một sự kiện lớn như vậy? Bên trong, chắc chắn có uẩn khúc. Có nhiều người đã đi tìm hiểu và sự thật đằng sau quả thật đã gây sốc một thời gian. Mà sau đó, mọi người chỉ biết âm thầm cảm thán "Mã Phú Kim quả nhiên là gian thương", mà người bị nói gần đây vẫn bình tĩnh uống trà xem tỷ thí. Ông còn lâu mới thừa nhận mình là "gian thương" nhé. Nói ông buôn bán với hoàng thất cũng được, mấy ai biết thật ra ông có một nửa huyết thống hoàng thất chứ, việc mẫu thân ông là công chúa tiền triều có mấy ai biết đâu. Hoàng thất mà không buôn bán có lời thì ai chịu làm, lại làm sao trị vì được đất nước này chứ. Ở trong đó không có gian thì cũng có trá. Mẫu thân ông - Thái Tịnh Nghi là công chúa, con gái thứ mười của tiên đế, là muội muội thân sinh của thái thượng hoàng, là cô ruột của hoàng đế đương triều đấy nhé. Đây là bí mật của hoàng gia, một sự sắp đặt với mong muốn hoàng gia mãi mãi hưng thịnh. Gian thương ông đây đâu chỉ "gian" trong hoàng thất, Mã Phú Kim còn "gian" đến giang hồ, biết bao nhiêu thứ mà người giang hồ hay dùng đều là mua từ Mã Phú Kim ông, chẳng qua ông không thèm nói mà thôi. Nói tóm lại, thương nhân muốn được tồn tại lâu dài tại kinh thành này ít nhất cũng phải có bối cảnh và thực lực mới được. Mà Mã Phú Kim chính là người có cả bối cảnh lẫn thực lực. Đời ông chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là không cứu được thê tử của mình, đã để nàng vì khó sinh mà chết. Thê tử của ông - nữ tử tốt nhất trên đời này chỉ vì muốn sinh con cho ông mà đã lựa chọn cái chết. Mã Kim Linh chính là đứa bé mà thê tử của ông dùng mạng sống để đổi lấy. Cho nên Mã Phú Kim dùng tất cả khả năng để đem đến cho nàng hạnh phúc và cuộc sống sung sướng. May mắn của đời ông có lẽ là nữ nhi của ông không đi sai đường, cầm kỳ thi họa không gì không biết, lại văn hay chữ tốt, chỉ có điều thân thể là trời sinh không tốt. Điều này cũng là điều mà Mã Phú Kim lo lắng, ông sợ nữ nhi cũng sẽ ra đi sớm như thể tử của mình. Cho nên, mãi tới khi nữ nhi sắp sang tuổi mười chín ông mới quyết định kén rể. Mà phu quân của ái nữ phải là người giỏi nhất trên đời này, có thể bảo vệ tốt nữ nhi bảo bối của ông.
* * *
Trong không khí hào hứng bên phía võ đài, không ít thí sinh đã bị đá ra khỏi võ đài, dần đến buổi trưa, võ đài cuối cùng cũng đã đánh xong. Mọi người đành chờ đến buổi chiều mới tiếp tục thi đấu để chọn ra ba người cuối cùng.
Trên đài "Chiêu Phu", nhân vật chính không kém phần quan trọng của buổi tỷ thí ngày hôm nay, ái nữ của Mã Phú Kim, Mã Kim Linh đang nhàn nhã ngồi ăn bánh, uống trà và trò chuyện với a hoàn hầu cận.
- A Bích, A Ngọc, các muội nhìn nam tử cao to ở võ đài số 7 kia xem, cái người hai tay cầm hai cái búa to ý. - Mã Kim Linh vừa giơ tay chỉ chỏ vừa nhét miếng bánh quế hoa vào miệng, trông chả còn dáng vẻ gì của một tiểu thư khuê các cả.
- Nhìn y như con gấu, không hợp với tiểu thư. - A Bích chỉ liếc nhìn nam nhân một cái rồi phụng phịu nói, nàng chẳng thấy nam nhân kia có chỗ nào đẹp mà tiểu thư cứ nhìn chứ.
- Phì.. - Vị tiểu thư nào đó cười lớn rất không có hình tượng.
- A Bích. Ý tiểu thư là người đó có khả năng thắng không? Ta thấy hắn vác hai chiếc búa toa khua tới khua lui làm chẳng ai dám đến gần kìa. - A Ngọc lên tiếng giải thích cho A Bích.
- À. Không có ai dám lại gần hắn chẳng qua là vì hai chiếc búa kia thôi. Khi nào hắn khua mệt chắc sẽ bị người đá xuống đài ngay mà. - A Bích trù ẻo nam nhân lạ nọ làm cả hai chủ tớ kia cười ngất, thật ra cái biểu cảm của nàng mới khiến người ta buồn cười.
- A Bích à.. Muội làm ta cười chết mất. Ha ha.. - Vị tiểu thư không có tiết tháo nào đó vừa cười vừa đập bàn ầm ầm. Mà vị a hoàn nào đó vẫn ngây thơ mở to mắt nhìn nàng.
- A Bích à. Muội đừng vừa nói xấu người ta vừa làm cái vẻ mặt đó nữa nha. Đúng là không hợp phong cảnh đâu. - A Ngọc tốt bụng giải thích. Quả thật nàng cũng không cưỡng lại được cái vẻ mặt đáng yêu đấy của A Bích, có ai vừa nói xấu người ta vừa bĩu môi, phồng má như nàng không, đã vậy khuôn mặt A Bích vốn tròn trịa lại càng thêm đáng yêu.
- Tiểu thư và tỷ lúc nào cũng cười ta. - A Bích hờn dỗi quay mặt đi.
- A. Các muội thấy võ đài số 3 kia không? Đánh xong rồi kìa. Nam nhân mặc hắc y kia mới tuấn mỹ làm sao. - Vị tiểu thư mê trai nào đó lên tiếng kéo sự chú ý của hai a hoàn hầu cận về phía lôi đài số 3.
- Tiểu thư. Đó hình như là tứ hoàng tử Thái Tịnh Văn. Hắn nổi tiếng văn võ song toàn đó. - A Ngọc si mê nói. Chuẩn một khuê nữ mới yêu lần đầu, si mê nhìn nam nhân mà mình yêu. Ánh mắt đó có thể hình thành hai trái tim. Nhưng A Ngọc si mê tứ hoàng tử cũng chẳng có gì sai. Cứ nhìn những nhã gian đối diện họ thì biết, có vị tiểu thư nào không si mê nhìn Thái Tịnh Văn đâu. Chắc hẳn đều là mộ danh mà tới rồi.
- Haizz.. Đó là biểu ca của ta. - Vị tiểu thư nào đó bất đắc dĩ nói.
- Tiểu thư, muội thấy tứ hoàng tử rất hợp với người nha. Đây có thể nói là thân càng thêm thân mà. - A Ngọc cố gắng thuyết phục, ánh mắt vẫn nhìn nam nhân.
- Ta không có muốn làm dâu trong hoàng thất đâu. Phiền phức chết đi được. Mà muốn làm dâu trong hoàng thất cũng không có dễ đâu. Chắc gì hoàng thượng đại nhân đã đồng ý. - Nàng nói là sự thật. Hoàng thất có nhiều quy củ, nàng chỉ là chất nữ họ ngoại mà đã mệt muốn chết rồi. Thân càng thêm thân cái gì nữa.
- Nhưng.. - A Ngọc còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị ánh mắt của vị tiểu thư nào đó ngăn cấm.
- A Bích, A Ngọc. Ta mệt rồi. Quay trở về biệt viện bên kia đi. - Nói xong, nàng đứng lên vươn vai hai cái. Để hai a hoàn hầu cận này giúp nàng chỉnh lại y phục và tóc tai. Còn giúp nàng mặc lên áo choàng. Đúng vậy, nàng phải mặc áo choàng giữa tiết trời nóng đến đòi mạng này chỉ vì đi từ nơi này tới biệt viện phải đi qua phía võ đài, nàng chọn lúc các võ đài đang tỷ thí kịch liệt nhất mà dời đi sẽ không thu hút nhiều sự chú ý. Thế nhưng xung quanh nàng cũng có không ít hộ vệ che chắn, mở đường để nàng đi. Việc nàng tới biệt viện cũng gây ra một trận xao động nhỏ.
Về tới biệt viện, nàng đi qua con đường nhỏ dẫn tới phía hậu viện, là nơi nàng ở. Khác với tiền viện xa hoa, hậu viện lại tương đối đơn giản, trang trí thanh thoát, nhẹ nhàng. Giữa tiền viện và hậu viện được ngăn bằng một chiếc hồ nhỏ. Mà nơi tổ chức thi văn là ở tiền viện.
Thời điểm nàng đi qua tiền viện có thấy vài văn nhân đang đứng ngây ra ngắm nhìn bông hoa nọ, ngọn cỏ kia chắc là đang làm thơ, trông đến là thú vị liền quay qua nói với hai a hoàn.
- Có vẻ mấy văn nhân này cũng không tệ nhỉ? Tướng mạo cũng được nha.
- Tiểu thư, văn nhân làm sao mà bằng được với mấy người có võ kia chứ, họ không bảo vệ được tiểu thư. - A Ngọc nói, nàng lo lắng tiểu thư sẽ thích mấy văn nhân tay trói gà không chặt này.
- A Ngọc à. Trong mắt muội chắc tiểu thư của muội không xứng với người ta rồi. - Vị tiểu thư nào đó lại đem a hoàn ra chòng ghẹo.
- Tiểu thư, muội không có ý đó. - A Ngọc vội nói.
- Ha ha.. - Tiếng cười trong trẻo của ai đó thu hút vào văn nhân nhìn qua bên này, khi nhìn thấy người cười kia là ai thì vội vàng quay đi, không dám nhìn nhiều thêm. Đúng là văn nhân, coi trọng lễ nghi.
* * *
Đọc tiếp ở bên dưới nhé!
Chỉnh sửa cuối: