CHƯƠNG 10: Ở LẠI
Elvira ôm lấy cái đầu đau như búa bổ thức dậy, cô chợt giật bắn mình bởi sự xuất hiện của con mèo đen trước mặt, định thần nhìn kỹ lại, cô thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó là Oreb. Elvira liền cất tiếng hỏi:
"Ngươi làm gì ở đây thế?"
Oreb vươn vai ngáp một cái thật dài, lười biếng trả lời: "Soran nói ta ở đây canh chừng cô."
Một mớ cảm xúc hỗn độn chợt bùng lên khi cô nghe đến tên của Soran. Kể từ ngày tới Zorata, hàng tá chuyện không may luôn xảy đến với Elvira khiến cô không cách nào thích ứng kịp, và mỗi khi gặp chuyện chẳng lành, Soran luôn là người đầu tiên xuất hiện bảo vệ cô. Elvira biết rằng trái tim đang đập nơi ngực trái của mình là thứ mà rất nhiều người muốn có, qua cuộc trò chuyện giữa Soran và lão Kane, cô cũng biết rằng chính mình đã vô tình mở ra một cánh cổng cho lũ quỷ. Mối nguy của Zorata đã vì sự xuất hiện của cô mà hình thành.
Oreb hẩy mông về phía Elvira, nó nheo mắt nhìn khuôn mặt đang hoang mang tột độ của cô rồi hỏi:
"Sao thế? Cô nhớ con quỷ nhỏ nhà ta à?"
Elvira ho sặc sụa, câu hỏi bất ngờ của Oreb khiến cô trở nên lúng túng. Cô nhanh chóng chuyển chủ đề:
"Lần gặp trước chưa làm quen kĩ càng, giờ ta giới thiệu lại nhé."
Oreb quẫy quẫy đuôi: "Thế nào mới được gọi là kĩ?" Nó giơ bộ vuốt đã được mài nhọn của mình lên ngắm nghía, khinh khỉnh đáp: "Ta là Oreb, sau khi sống được 500 năm thì ta cũng chẳng buồn đếm tuổi của mình nữa, nhưng có một điều chắc chắn là ta lớn tuổi hơn cô."
Elvira tò mò: "Vậy còn Soran? Cô ấy chừng bao nhiêu tuổi?"
"Cỡ vài ngàn, tóm lại là lớn hơn cô rất nhiều."
Elvira nuốt nước bọt, dù cho đã có sự chuẩn bị nhưng cô vẫn không khỏi sốc tinh thần khi nghe thấy câu trả lời này.
Oreb nhảy phốc lên thềm cửa sổ, nơi duy nhất trong căn phòng rộng lớn có ánh nắng chiếu vào, nó vươn vai thật dài sau đó nói với Elvira:
"Cô là cô gái loài người đầu tiên được đặt chân tới tòa lâu đài này lần thứ hai đấy."
Elvira nghi hoặc: "Vậy là đã từng có những cô gái khác ở lại nơi này ư?"
"Ừ, nhiều lắm. Con quỷ nhỏ của tôi đi bắt họ tới đây, dẫn họ đến căn phòng mà lần trước cô vào đó, xong xuôi thì lại đưa họ trở về."
Nghe đến đây, hai má Elvira chợt ửng hồng. Những gì diễn ra ngày hôm đó như một thước phim quay chậm chiếu lại từng cảnh trong đầu cô. Oreb thấy vẻ mặt ngại ngùng này của Elvira liền hồ hởi hỏi chuyện:
"Lần đó hai cô đã làm những gì mà ra ngoài nhanh thế?"
Elvira ngoảnh mặt tránh đi sự tra hỏi của Oreb, nhưng con mèo tinh này đâu dễ buông tha cho cô, nó cứ tiếp tục liến thoắng:
"Nào, kể ta nghe đi. Soran đã làm gì cô, hả? Cô ta có dùng đến bộ đồ chơi mới ta đã mua không?"
Những câu hỏi dồn dập của Oreb khiến khuôn mặt nhỏ của Elvira ngày càng đỏ, cô lại lần nữa mạnh dạn đổi chủ đề, đó là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này.
"Chuyện đó nói sau nhé. Ta muốn biết về cái người đeo cung tên và những bóng đen đã muốn bắt ta ngày hôm qua."
Oreb nghi hoặc hỏi:
"Người đeo cung tên nào?"
"Da trắng, tóc đỏ, trong tay có cầm một chiếc roi da màu bạc."
Miêu tả đại khái nhưng cũng đủ để Oreb nhận ra người mà Elvira đang nói đến là ai, nó nói bằng cái giọng khinh miệt:
"Kastiana, con ả đó. Quỷ nhỏ nhà chúng tôi và ả đã từng là bạn thân, thế nhưng so với Soran thì ả luôn là người kém cỏi hơn, thần dân ở Zorata thường hay so sánh tài năng của hai người, cũng vì thế mà ả sinh ra đố kỵ. Bỗng một ngày ả đột nhiên mất tích không dấu vết, chẳng ai tìm được tung tích của ả, rồi vài trăm năm sau đó ả biến thành Kastiana như hiện giờ, ưa giết chóc, có sức mạnh và tàn nhẫn."
Elvira gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, cô hỏi Oreb: "Vậy khi Kastiana trở về, cô ta có hẹn gặp Soran không?"
"Có, gặp lần nào là đánh nhau lần đó. Soran đã từng khuyên ả nhiều lần nhưng ả lại dùng cách giết người để chứng minh bản thân mạnh hơn. Hết cách, Soran cũng chỉ đành mặc ả tung hoành vậy thôi."
Oreb từ cửa sổ nhảy xuống, nó leo lên giường nằm bệt xuống cạnh Elvira thì thầm:
"Trái tim nhỏ của cô, Kastiana cần có nó để giải một lời nguyền."
Elvira không ngạc nhiên cho lắm bởi trước đó Aithne cũng đã từng nói với cô điều tương tự. Một sinh viên năm cuối đại học nay lại bị truy đuổi chỉ bởi vì mang trong mình thứ được gọi là "trái tim thuần khiết", từ một nữ sinh có cuộc sống bình yên giờ đây lại đang nơm nớp lo sợ vì có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nội tâm của Elvira đã sớm khóc không thành tiếng.
Elvira dường như ngửi thấy mùi gì đó, cô hỉnh mũi hít lấy hít để hương thơm dần lan tỏa trong căn phòng. Ở ngoài cửa là hình ảnh Soran đang bưng trên tay một bát súp nóng hổi, Elvira cảm thấy bụng mình dường như đang biểu tình rồi.
"Khiếp, đã mấy trăm năm rồi ta mới được ngửi lại mùi vị đồ ăn của loài người." Oreb nằm cuộn mình trên giường lười nhác lên tiếng.
Elvira ngạc nhiên nhìn về phía Soran: "Vậy bình thường cô và nó ăn gì?"
"Ta chỉ uống chứ không ăn, còn nó chỉ cần hít linh khí mà sống thôi." Soran khuấy đều bát súp, thổi nhẹ vài lần rồi đưa đến bên Elvira.
Elvira đưa tay đón lấy, uống được vài ngụm rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô lí nhí hỏi Soran:
"Nếu như tôi không còn thẻ thông hành, vậy có cách nào khác để tôi trở về được không?"
Soran nghi hoặc nhìn Elvira, sau đó lạnh lùng đáp: "Không có."
Elvira dáng vẻ tuyệt vọng buông chiếc thìa xuống, một tiếng "keng" vang lên khiến Soran và Oreb cùng hú hồn hú vía:
"Này cô bé, mỗi một thứ đồ trong tòa lâu đài này đều đáng giá cả nghìn tỉ. Chiếc bát đang đựng súp này của cô có giá bằng một ngôi nhà đấy."
Elvira nghe thấy vậy liền há hốc mồm, cô không nghĩ rằng Soran lại có thể giàu đến thế. Cô nâng chiếc bát lên như nâng trứng, thổi thổi vào nơi vừa bị chiếc thìa rơi xuống sau đó dè dặt hỏi Soran:
"Cô sẽ không để tôi bị kẹt lại đây đâu, phải không?"
Soran nhếch miệng cười: "Cô ở lại cũng được, tòa lâu đài này đã từ lâu không có người giúp việc."
Elvira cảm thấy bản thân thật sự thê thảm rồi. Nếu cô rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ bị truy sát, còn cô chọn ở lại thì sẽ trở thành người giúp việc của tòa lâu đài rộng cả nghìn hecta này. Elvira bặm môi suy nghĩ một hồi, cuối cùng níu lấy tay áo Soran khẩn thiết van nài:
"Giúp việc cũng được, nhưng cô phải giúp tôi nghĩ cách trở về nhé?"
Hai mắt long lanh to tròn của Elvira chớp chớp, khuôn mặt này cũng thật khiến người khác phải động lòng. Soran ho khan vài tiếng, cô với lấy chiếc áo khoác măng tô rồi dẫn theo Oreb ra ngoài.
"Ngươi làm gì ở đây thế?"
Oreb vươn vai ngáp một cái thật dài, lười biếng trả lời: "Soran nói ta ở đây canh chừng cô."
Một mớ cảm xúc hỗn độn chợt bùng lên khi cô nghe đến tên của Soran. Kể từ ngày tới Zorata, hàng tá chuyện không may luôn xảy đến với Elvira khiến cô không cách nào thích ứng kịp, và mỗi khi gặp chuyện chẳng lành, Soran luôn là người đầu tiên xuất hiện bảo vệ cô. Elvira biết rằng trái tim đang đập nơi ngực trái của mình là thứ mà rất nhiều người muốn có, qua cuộc trò chuyện giữa Soran và lão Kane, cô cũng biết rằng chính mình đã vô tình mở ra một cánh cổng cho lũ quỷ. Mối nguy của Zorata đã vì sự xuất hiện của cô mà hình thành.
Oreb hẩy mông về phía Elvira, nó nheo mắt nhìn khuôn mặt đang hoang mang tột độ của cô rồi hỏi:
"Sao thế? Cô nhớ con quỷ nhỏ nhà ta à?"
Elvira ho sặc sụa, câu hỏi bất ngờ của Oreb khiến cô trở nên lúng túng. Cô nhanh chóng chuyển chủ đề:
"Lần gặp trước chưa làm quen kĩ càng, giờ ta giới thiệu lại nhé."
Oreb quẫy quẫy đuôi: "Thế nào mới được gọi là kĩ?" Nó giơ bộ vuốt đã được mài nhọn của mình lên ngắm nghía, khinh khỉnh đáp: "Ta là Oreb, sau khi sống được 500 năm thì ta cũng chẳng buồn đếm tuổi của mình nữa, nhưng có một điều chắc chắn là ta lớn tuổi hơn cô."
Elvira tò mò: "Vậy còn Soran? Cô ấy chừng bao nhiêu tuổi?"
"Cỡ vài ngàn, tóm lại là lớn hơn cô rất nhiều."
Elvira nuốt nước bọt, dù cho đã có sự chuẩn bị nhưng cô vẫn không khỏi sốc tinh thần khi nghe thấy câu trả lời này.
Oreb nhảy phốc lên thềm cửa sổ, nơi duy nhất trong căn phòng rộng lớn có ánh nắng chiếu vào, nó vươn vai thật dài sau đó nói với Elvira:
"Cô là cô gái loài người đầu tiên được đặt chân tới tòa lâu đài này lần thứ hai đấy."
Elvira nghi hoặc: "Vậy là đã từng có những cô gái khác ở lại nơi này ư?"
"Ừ, nhiều lắm. Con quỷ nhỏ của tôi đi bắt họ tới đây, dẫn họ đến căn phòng mà lần trước cô vào đó, xong xuôi thì lại đưa họ trở về."
Nghe đến đây, hai má Elvira chợt ửng hồng. Những gì diễn ra ngày hôm đó như một thước phim quay chậm chiếu lại từng cảnh trong đầu cô. Oreb thấy vẻ mặt ngại ngùng này của Elvira liền hồ hởi hỏi chuyện:
"Lần đó hai cô đã làm những gì mà ra ngoài nhanh thế?"
Elvira ngoảnh mặt tránh đi sự tra hỏi của Oreb, nhưng con mèo tinh này đâu dễ buông tha cho cô, nó cứ tiếp tục liến thoắng:
"Nào, kể ta nghe đi. Soran đã làm gì cô, hả? Cô ta có dùng đến bộ đồ chơi mới ta đã mua không?"
Những câu hỏi dồn dập của Oreb khiến khuôn mặt nhỏ của Elvira ngày càng đỏ, cô lại lần nữa mạnh dạn đổi chủ đề, đó là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này.
"Chuyện đó nói sau nhé. Ta muốn biết về cái người đeo cung tên và những bóng đen đã muốn bắt ta ngày hôm qua."
Oreb nghi hoặc hỏi:
"Người đeo cung tên nào?"
"Da trắng, tóc đỏ, trong tay có cầm một chiếc roi da màu bạc."
Miêu tả đại khái nhưng cũng đủ để Oreb nhận ra người mà Elvira đang nói đến là ai, nó nói bằng cái giọng khinh miệt:
"Kastiana, con ả đó. Quỷ nhỏ nhà chúng tôi và ả đã từng là bạn thân, thế nhưng so với Soran thì ả luôn là người kém cỏi hơn, thần dân ở Zorata thường hay so sánh tài năng của hai người, cũng vì thế mà ả sinh ra đố kỵ. Bỗng một ngày ả đột nhiên mất tích không dấu vết, chẳng ai tìm được tung tích của ả, rồi vài trăm năm sau đó ả biến thành Kastiana như hiện giờ, ưa giết chóc, có sức mạnh và tàn nhẫn."
Elvira gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, cô hỏi Oreb: "Vậy khi Kastiana trở về, cô ta có hẹn gặp Soran không?"
"Có, gặp lần nào là đánh nhau lần đó. Soran đã từng khuyên ả nhiều lần nhưng ả lại dùng cách giết người để chứng minh bản thân mạnh hơn. Hết cách, Soran cũng chỉ đành mặc ả tung hoành vậy thôi."
Oreb từ cửa sổ nhảy xuống, nó leo lên giường nằm bệt xuống cạnh Elvira thì thầm:
"Trái tim nhỏ của cô, Kastiana cần có nó để giải một lời nguyền."
Elvira không ngạc nhiên cho lắm bởi trước đó Aithne cũng đã từng nói với cô điều tương tự. Một sinh viên năm cuối đại học nay lại bị truy đuổi chỉ bởi vì mang trong mình thứ được gọi là "trái tim thuần khiết", từ một nữ sinh có cuộc sống bình yên giờ đây lại đang nơm nớp lo sợ vì có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nội tâm của Elvira đã sớm khóc không thành tiếng.
Elvira dường như ngửi thấy mùi gì đó, cô hỉnh mũi hít lấy hít để hương thơm dần lan tỏa trong căn phòng. Ở ngoài cửa là hình ảnh Soran đang bưng trên tay một bát súp nóng hổi, Elvira cảm thấy bụng mình dường như đang biểu tình rồi.
"Khiếp, đã mấy trăm năm rồi ta mới được ngửi lại mùi vị đồ ăn của loài người." Oreb nằm cuộn mình trên giường lười nhác lên tiếng.
Elvira ngạc nhiên nhìn về phía Soran: "Vậy bình thường cô và nó ăn gì?"
"Ta chỉ uống chứ không ăn, còn nó chỉ cần hít linh khí mà sống thôi." Soran khuấy đều bát súp, thổi nhẹ vài lần rồi đưa đến bên Elvira.
Elvira đưa tay đón lấy, uống được vài ngụm rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô lí nhí hỏi Soran:
"Nếu như tôi không còn thẻ thông hành, vậy có cách nào khác để tôi trở về được không?"
Soran nghi hoặc nhìn Elvira, sau đó lạnh lùng đáp: "Không có."
Elvira dáng vẻ tuyệt vọng buông chiếc thìa xuống, một tiếng "keng" vang lên khiến Soran và Oreb cùng hú hồn hú vía:
"Này cô bé, mỗi một thứ đồ trong tòa lâu đài này đều đáng giá cả nghìn tỉ. Chiếc bát đang đựng súp này của cô có giá bằng một ngôi nhà đấy."
Elvira nghe thấy vậy liền há hốc mồm, cô không nghĩ rằng Soran lại có thể giàu đến thế. Cô nâng chiếc bát lên như nâng trứng, thổi thổi vào nơi vừa bị chiếc thìa rơi xuống sau đó dè dặt hỏi Soran:
"Cô sẽ không để tôi bị kẹt lại đây đâu, phải không?"
Soran nhếch miệng cười: "Cô ở lại cũng được, tòa lâu đài này đã từ lâu không có người giúp việc."
Elvira cảm thấy bản thân thật sự thê thảm rồi. Nếu cô rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ bị truy sát, còn cô chọn ở lại thì sẽ trở thành người giúp việc của tòa lâu đài rộng cả nghìn hecta này. Elvira bặm môi suy nghĩ một hồi, cuối cùng níu lấy tay áo Soran khẩn thiết van nài:
"Giúp việc cũng được, nhưng cô phải giúp tôi nghĩ cách trở về nhé?"
Hai mắt long lanh to tròn của Elvira chớp chớp, khuôn mặt này cũng thật khiến người khác phải động lòng. Soran ho khan vài tiếng, cô với lấy chiếc áo khoác măng tô rồi dẫn theo Oreb ra ngoài.
Chỉnh sửa cuối: