

Tôi mượn mục này để ghi lại những dòng cảm xúc, những ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu hoặc vẫn còn ở trạng thái thai nghén mà tôi chưa kịp chuyển thể nó thành một tác phẩm hoàn chỉnh, rồi đôi khi đó cũng là những thứ xảy ra ở nơi tôi làm việc, những câu chuyện vợ chồng, gia đình, những câu chuyện thủa nhỏ hay thời sinh viên… Nhật ký thì chắc phải theo ngày nhưng nhật ký của tôi thì theo dòng cảm xúc, nhớ đâu viết đó. Cảm xúc thì… lên cao rất nhanh kiểu tuôn trào nhưng tụt thì cũng không phanh lại được.
Hi vọng đọc xong nhật ký của tôi thì các bạn cũng cảm thấy một điều gì thú vị nào đó…
NHẬT KÝ CỦA BÚT CHÌ
# 1
Tôi công tác trong một đơn vị bộ đội, tính tôi rất nghiêm nhưng cũng hay đùa, cánh lính trẻ mới về thường hoang mang vì không biết tôi đang nói đùa hay thật. Tôi trực thì y như rằng cánh lính trẻ sẽ viết mật khẩu vào tay hoặc bất cứ chỗ nào mà chúng có thể thấy nhanh nhất phòng khi tôi hỏi có cái mà trả lời, nhiều khi chưa cần tôi hỏi có đứa đã nói mật khẩu là gì rồi cười toe toét.
Hôm ấy tôi trực và vẫn như thường lệ tôi đi kiểm tra gác vào lúc bốn giờ sáng.
- Mật khẩu hôm nay là gì thế em? – Tôi hỏi.
- Dạ, Cao Bằng – Lạng Sơn anh ạ. – Cậu lính trẻ giõng giạc đáp.
- Lạng Sơn – Cao Bằng hay Cao Bằng – Lạng Sơn. – Giọng tôi có chút hoài nghi.
- Cao Bằng – Lạng Sơn mà anh.
- Chắc chắn chưa?
- Chắc ạ.
- Không chắc thì làm sao, gác thêm mấy ca nữa nhé? – Tôi tỏ vẻ nghiêm túc.
- Dạ vâng anh, Cao Bằng – Lạng Sơn, em ghi vào tay rồi đây nè.
- Thôi, cho cậu trả lời lại lần nữa, không đúng thì cứ thế mà gác đến sáng.
- Cao Bằng – Lạng Sơn. – Cậu lính trẻ quả quyết.
- Thế gác tiếp cho đến sáng nhé. Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Mật khẩu hôm nay là gì?
- Dạ, Cao Bằng – Lạng Sơn. Em chắc chắn như đinh đóng cột luôn.
- Cơ hội cuối đấy nhé. – Tôi nói.
- Mà thôi, anh để em đi xem lại. – Cậu lính trẻ gãi gãi đầu ôm súng chạy đi xem mật khẩu.
Hình như tôi thấy mình cũng hơi ác thật.
Hi vọng đọc xong nhật ký của tôi thì các bạn cũng cảm thấy một điều gì thú vị nào đó…
NHẬT KÝ CỦA BÚT CHÌ
# 1
Tôi công tác trong một đơn vị bộ đội, tính tôi rất nghiêm nhưng cũng hay đùa, cánh lính trẻ mới về thường hoang mang vì không biết tôi đang nói đùa hay thật. Tôi trực thì y như rằng cánh lính trẻ sẽ viết mật khẩu vào tay hoặc bất cứ chỗ nào mà chúng có thể thấy nhanh nhất phòng khi tôi hỏi có cái mà trả lời, nhiều khi chưa cần tôi hỏi có đứa đã nói mật khẩu là gì rồi cười toe toét.
Hôm ấy tôi trực và vẫn như thường lệ tôi đi kiểm tra gác vào lúc bốn giờ sáng.
- Mật khẩu hôm nay là gì thế em? – Tôi hỏi.
- Dạ, Cao Bằng – Lạng Sơn anh ạ. – Cậu lính trẻ giõng giạc đáp.
- Lạng Sơn – Cao Bằng hay Cao Bằng – Lạng Sơn. – Giọng tôi có chút hoài nghi.
- Cao Bằng – Lạng Sơn mà anh.
- Chắc chắn chưa?
- Chắc ạ.
- Không chắc thì làm sao, gác thêm mấy ca nữa nhé? – Tôi tỏ vẻ nghiêm túc.
- Dạ vâng anh, Cao Bằng – Lạng Sơn, em ghi vào tay rồi đây nè.
- Thôi, cho cậu trả lời lại lần nữa, không đúng thì cứ thế mà gác đến sáng.
- Cao Bằng – Lạng Sơn. – Cậu lính trẻ quả quyết.
- Thế gác tiếp cho đến sáng nhé. Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Mật khẩu hôm nay là gì?
- Dạ, Cao Bằng – Lạng Sơn. Em chắc chắn như đinh đóng cột luôn.
- Cơ hội cuối đấy nhé. – Tôi nói.
- Mà thôi, anh để em đi xem lại. – Cậu lính trẻ gãi gãi đầu ôm súng chạy đi xem mật khẩu.
Hình như tôi thấy mình cũng hơi ác thật.