

Chúng Ta Của Mùa Hạ Năm Ấy
Tác Giả: Sesshomaru
Thể Loại: Ngôn Tình, Hồi Kí, Truyện Buồn.
Link Góp Ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Sesshomaru
Văn Án:

Tác Giả: Sesshomaru
Thể Loại: Ngôn Tình, Hồi Kí, Truyện Buồn.
Link Góp Ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Sesshomaru
Văn Án:
Dưới cái nắng gay gắt, tiếng ve kêu inh ỏi, từng lớp cỏ như đang bất động nhìn nhau không biết khi nào gió sẽ về. Một nỗi buồn sâu thẳm, buồn về gì nhở? Tôi cũng chả biết nữa. Vào cái tuổi 17, còn cập sách đến trường này thì có gì để buồn đâu nhở. Phải chăng tôi đang nuối tiếc gì đó của thanh xuân? Rồi không khí ngày khai giảng cũng tới, năm nay tôi vào 11, những chiếc ghế nhựa sắp thẳng hàng, từng dòng người nao nức đến trường, cây phượng bốn góc sân cũng bỗng trở nên vui hẳn từng cánh hoa rơi được cất vào một góc, tiếng nô đùa trang ngập, những nhóm học sinh kể nhau nghe về mùa hè của họ, tiếng trống khai giảng vang lên thế là.. Một năm học mới lại bắt đầu. Nhận lớp, năm nay cũng như năm qua vẫn những người ấy, chỗ ngồi đấy, góc bàn đầy thức ăn mà để dành cho những tiết học khô khan chán ngắt ấy, rồi bỗng có một sự đổi mới, lớp tôi có học sinh mới. Từ chốn phồn hoa náo nhiệt về nơi thôn quê vắng vẻ tôi cũng chả biết vì điều gì nữa. Chắc vì lý do tả bí lù gì đấy thôi tôi cũng chả hứng thú lắm nên tôi lơ luôn, một phần vì tôi đang hưởng thụ bịch bánh phồng tôm cay tôi khá thích, một phần vì tôi cũng chả quan tâm thật.
Rồi tiết học mới lại bắt đầu như bao lần khác tôi vẫn gậm nhấm từng miếng bánh trong giờ học, giáo viên vẫn giảng bài và lại cho một bài khó liên quan những gì vừa được học, tôi cũng đã quen với việc phải tự mình trả lời mấy câu khó vì đa số người giỏi trong lớp đều làm một mình. Bỗng một cánh tay khác ngoài tôi giơ lên, tôi tự hỏi: "Wow, năm nay có thằng chịu gánh team thay mình rồi à, khoẻ thế nhở." và người gánh team ấy không ai khác chính là học sinh mới đến. Tôi tự nhũ: "Ừ cũng kệ, dị là mình có nhiều thời gian ăn hơn rồi." rồi tiết này qua tiết khác, sự xuất sắc của cô ấy khiến tôi bực mình, tôi quyết định nhìn kỹ đối thủ của mình, khi đấy trái tim tôi bỗng rung động trông vài giây: "Ai mà nhìn xinh thế nhở, nhưng mà.. Cũng khá là quen." gương mặt đáng yêu nhìn búng ra sữa, mắt to tròn, mũi nhỏ nhưng đỉnh mũi lại to, y như nhân vật trong mấy bộ anime tôi thường xem, nụ cười với hai chiếc răng thỏ càng nhìn càng cưng. Nhưng trong tiềm thức tôi nhớ đã gặp ở đây rồi thì phải.
Tiếng trống vang lên giòn giã, giờ ra chơi đã đền, giáo viên cắt tập sách vào cập, học sinh đứng lên chào, mọi người bắt đầu tụm ba tụm bảy xôn xao hết cả lên. Nhưng cô ấy dường như vẫn thu mình một góc, cùng với chiếc điện thoại cô ấy cười khúc khích, tôi cứ ngỡ cô ấy đang nhắn tin với bạn trai, nhưng.. Cô ấy đang đọc truyện đam mỹ, tôi cũng ngại ngùng đến chào hỏi:
- Chào cô gái, sao lại chuyển về đây học thế.
- Hồi đó học dưới này nhưng mà vì công việc nên phải chuyển lên thành phố sống với mẹ.
- Thế.. Đang đọc gì đấy?
- Truyện đam mỹ, bà có hứng thú hông?
- Đam mỹ? Thể loại gì nghe mớ thế nhờ
- Ờ thì kiểu 2 anh con trai yêu nhau ý, một anh mạnh mẽ làm công, anh còn lại cute với ngón xíu làm thụ, kiểu kiểu vậy đấy.
- Ờ thì.. Cảm ơn nhưng có vẻ như tớ không hứng thú nắm tay một thằng đực rựa lắm hờhờ.
- Haha. Cô ấy cười, một nụ cười hồn nhiên.
Rồi sao đó, ờ hết giờ ra chơi thế thôi nhưng được cái là tôi đã tranh thủ liếc mắt thấy tên Facebook của cô ấy.
Như bao ngày khác tối đấy tôi cafe với thằng bạn thân cũng đi chơi 7-8 năm rồi, tôi mới kể nó nghe:
- Ê mày, lớp tao mới có học sinh mới chuyển tới.
- Trai hay gái? Nó ngắt lời tôi.
- Thế mà cũng hỏi thằng ngáo này, trai thì t nói mày nghe làm gì?
- Xinh hông á?
- Xinh tao mới khoe với mày chứ bình thường mày thấy tao có để ý tới ai đâu.
- Ấy ấy lọt vào mắt xanh rồi chứ gì, cho tao xem hình với nào.
Tôi lướt Facebook cả buổi để kiếm avatar cô ấy, biết tên là một chuyện nhưng tìm cô ấy mệt thiệt sự.
- Đây này. Tôi hào hứng đưa cho nó xem.
- Thế mày hông nhớ nhỏ này hả? Nó nhìn tôi khá ngạc nhiên.
- Nhớ? Trên thành phố chuyển về mà?
- Thằng này riết ngáo rồi. Mày nhớ hồi năm lớp 7 hông, nguyên đám đi chơi chung ấy, có nhỏ này nữa mà cuối năm lớp 7 nhỏ chuyển lên thành phố học, à.. Tao nhớ tao với mày có làm mai nhỏ này với thằng đi chơi chung ý, đợt nguyên tháng chơi net free đấy còn gì.
- Sao tao lại hông nhớ nhở? Tôi vừa uống ly cafe vừa nghĩ.
Tối đấy là một đêm trăng tròn và sáng, không mây che phủ, góc đường nhỏ vẫn yên tĩnh như mọi khi, bụi cây xương rồng tôi trồng dường như muốn nói dì đó, ly cafe bỗng nhiên đắng như tách cafe đen đá không đường, phải chăng hôm nay tôi có nhiều tâm sự?
Mục Lục
Chương Thứ Nhất: Hồi Ức Ngày Chúng Ta Gặp Nhau
Chương Thứ Hai: Ngày Chúng Ta Xa Cách
Chỉnh sửa cuối: