Chương 3.1 Gặp em.
* * *
Trên chiếc xe ôm của một chú độ 60, tôi đang trở về nơi ấy. Đường xá bây giờ khác xa trước đây quá, chiếc xe khách lúc nãy cũng dừng ở một điểm khác. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều kể từ lúc tôi đi, hầu như những căn nhà hai tầng mọc lên như nấm thay thể cho nhà cấp 4. Thậm chí khu dân cư và thương mại cũng đang được xây dựng trên mảnh đất này. Thời gian đã thay đổi tất cả. Không biết là điều tốt hay xấu nhưng tôi vẫn mừng cho quê hương mình..
Sau 30 phút đi đường, tôi đã về đến nhà. Tôi gởi bác 100 nghìn và cuối đầu chào. Trông thấy tôi tay vừa kéo chiếc balo nặng trên vai, miệng mỉm cười bước vào nhà, thằng Tú vừa xững xờ vừng hớn hải kêu má. Nó ra dành xách balo hộ tôi, kéo tôi vào nhà:
- Mẹ em đang tắm cho heo á anh, anh dô đây lẹ lên.
Nó xăm soi người tôi, hỏi tôi béo lên phải không rồi đòi giới thiệu chị dâu, cái miệng tem tém nói y hệt mất lần tôi gọi video về.
Sự nhiệt tình của nhóc làm tôi muốn quíu theo, chả thể nào mà trả lời cho xuễ:
- Mày để anh vào uống miếng nước, đi đường nắng muốn chết mà không thèm quan tâm anh mệt không, toàn hỏi đâu đâu.
- Vậy anh ngồi chỗ bàn đó đi, em đi lấy nước chanh cho, nước chanh má làm là số 1. Hay anh muốn uống bia, em chạy qua bà Bảy mua cho. Yên tâm, em chạy siêu nhanh luôn á(lông mày nhỏ giương cao lên, mắt mở to nhìn tôi đợi lời hồi đáp).
Ngay ra một lúc, tôi đáp: "À không không, tất nhiên anh uống nước chanh. Sao mày lại nghĩ anh muốn uống bia?".
- Uầy! Cỡ tuổi anh người ta uống bia đầy kia kìa, anh con nít quá.
Vừa nói nó vừa quay nhanh chân xuống bếp.
Tôi ngồi gần cái cửa sổ quen thuộc năm nào, theo thói quen cũ lén nhìn sang nhà Mai. Tự hỏi em ra sao rồi, có còn nhớ đến tôi không.. Đang thững thờ, thì má từ dưới bếp lên, dường như má hiểu điều gì đó nên chỉ nhẹ nhàng cất tiếng: "Còn thương còn nhớ dậy mà không chịu về đây sớm. Trốn chui trong đó làm chi". Tôi ngại ngùng:
- Nhớ gì đâu má. Chục năm rồi mà.
Không muốn làm bản thân thêm khó xử, tôi bèn đánh trống lãng, cố ý đổi nhanh qua chủ đề khác. Tự nhiên tiếng thút thít của má làm tôi giật mình:
- Tao giận mày quá Phong à? Mày dại gì dại dữ dậy. Mày vì con gái người ta mà bỏ xứ đi chục năm, tết tư giỗ chạp cũng chả thèm về đèn nhang má mày. Lúc nào cũng để bà dì này rồi mấy đứa em vào tận trong đó thăm.
Tôi im lặng hồi lâu. Thật sự tôi biết dù mình có chuyển bao nhiêu tiền về giỗ má Nhất, gửi bao nhiêu quà về cho gia đình thì má cũng không vừa lòng. Má chỉ muốn tôi thường xuyên về đây thăm quê. Nhưng thật sự lúc đấy tôi không làm được, tôi không muốn chứng kiến đám cưới của em. Và còn nhiều chuyện xảy ra sau đó làm tôi phải kẹt chân ở chốn thành thị tấp nập chục năm.