

(Bài thơ là những dòng tâm sự có thật của tác giả)
* * *
NGÀY ẤY..
Ngày ấy.. em, anh bước đi trên đường làng đá đỏ,
Bông mười giờ mọc chen chúc bên những đám cỏ mai.
Những giọt sương long lanh còn đọng trên cành cây kẻ lá,
Ánh ban mai le lói chiếu rạng khắp muôn nơi.
Anh nắm tay em cùng tung tăng bước đến trường,
Em nhẽo miệng cười khi anh đưa tay vén tóc.
Kể từ đó em, anh cùng đi học,
Bước đến trường rồi hai đứa hai nơi.
Anh học trên, cao hơn em cùng hai lớp,
Cũng trường làng mái ngói phủ rêu xanh.
Đẹp làm sao khi ánh mắt anh nhìn,
Cố lên em cùng nhau chăm đèn sách.
Thời gian cứ dần trôi theo năm tháng,
Tình cảm cứ lớn dần đua theo đám mây trôi.
Bất chợt nhìn nhau cùng trao đổi nụ cười,
Rồi cùng bước khi trống trường tan học.
Tà áo trắng phất phơ bay trong gió,
Ánh nắng chiều vàng rực cánh đồng quê.
Sóng lúa mênh mông lượn thành làn sóng nhỏ,
Cảnh chiều tà bên cô gái miền quê.
Bức tranh đồng quê hiện vẻ đẹp mỹ miều,
Như đang phát thảo những vần thơ tuyệt hảo.
Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, áng mây vàng lờ lững,
Những cánh diều bay hút giữa không trung.
Nắm tay anh, em vui bước hững hờ,
Mắt thơ ngây em đùa trong nắng gió.
Chầm chậm, xa xa ánh vầng tà khuất dạng,
Lũy tre làng thẳng tắp nắp dưới bờ đê.
Đàn bê con cũng chen chúc quay về.
Sau chú bé đung đưa chùm mận ngọt.
Em nhảy cẩng vòi anh chùm mận chín,
Anh khom người, em bá cổ, anh thơm.
Cảm ơn anh những ký ức ngọt ngào,
Giờ vẫn bước nhưng mình em lẻ bóng.
Ánh trăng vàng lọt qua khung cửa sổ
Em thẫn thờ lặng ngắm cánh hoa rơi
Trời vào đêm đèn nhà ai lặng tắt
Những tưởng rằng ai đó đã ngủ yên
Bài tập em chỉ luộc hết một phần
Trên bàn vẫn đầy ắp ngổn ngang bài vở
Ngồi cắn bút ngẫm suy bài văn hốc búa
Anh gọi em thăm bảo giúp gì không
Em mừng lắm như vừa cho được của
Liền nhờ anh gợi ý góp bài văn
Chạy ra sân chờ anh trên ghế đá
Anh vội vàng sang góp ý cho em
Anh giúp em phân tích những ý từ
Thời gian lại trôi nhanh xong bài giải
Em thở phào anh cốc mắng yêu em
Em nũng nịu anh dỗ dành cho bánh
Giả bộ làm lành em nhõng nhẽo nói bâng quơ
Hát em nghe những bài hát ngọt ngào
Tình chớm nở hai mái đầu thơ dại
Em nguýt dài khi anh mắng trêu em.
Trưa hè gió mát rủ nhau ra vườn cây..
Dưới tàn trâm anh chăm ngồi đọc sách
Góp lá vàng em chăm chú làm thơ
Nhìn mây bay em thả hồn trong gió
Bất chợt cười anh rảo bước sang bên
Vói tay cao anh ngắt mấy cọng dừa
Nhanh tay quấn xiên cây thành chong chóng.
Đặt vào tay em anh kề tai nói khẽ
Tặng nhóc nẻ, hãy nhớ mãi anh nghe
Sau ngày ấy đưa anh đi em bật khóc
Anh lao vào dòng đời như chong chóng bay bay
Lo tương lai anh lao thân vào chốn bụi
Mong ngày mai rạng sáng ánh hào quang.
Vào thành phố anh chen chân vào đại học
Lấy tấm bằng anh vội bước sang Tây
Bỏ lại em những năm tháng ngại ngần
Em đã lớn không còn như thuở trước
Bước ngập ngừng với tà áo trinh nguyên
Đi bên em với ánh nắng dạt dào
Vẫn bờ ruộng với lúa vàng trĩu nặng
Những cánh diều những em nhỏ thơ ngây
Những khúc nhạc hay trong những buổi chiều tà
Những chiếc kèn dừa vui hòa cùng chong chóng
Hiện giờ đây bên trờiTây anh có thời gian để nhớ
Em gái nghèo cùng những bài học vẫn chờ anh
Trời vào mưa tấm chăn bông ủ không hết lạnh
Biết đến ngày nào anh lại làm chong chóng cho em.
Còn tiếp..
* * *
NGÀY ẤY..
Ngày ấy.. em, anh bước đi trên đường làng đá đỏ,
Bông mười giờ mọc chen chúc bên những đám cỏ mai.
Những giọt sương long lanh còn đọng trên cành cây kẻ lá,
Ánh ban mai le lói chiếu rạng khắp muôn nơi.
Anh nắm tay em cùng tung tăng bước đến trường,
Em nhẽo miệng cười khi anh đưa tay vén tóc.
Kể từ đó em, anh cùng đi học,
Bước đến trường rồi hai đứa hai nơi.
Anh học trên, cao hơn em cùng hai lớp,
Cũng trường làng mái ngói phủ rêu xanh.
Đẹp làm sao khi ánh mắt anh nhìn,
Cố lên em cùng nhau chăm đèn sách.
Thời gian cứ dần trôi theo năm tháng,
Tình cảm cứ lớn dần đua theo đám mây trôi.
Bất chợt nhìn nhau cùng trao đổi nụ cười,
Rồi cùng bước khi trống trường tan học.
Tà áo trắng phất phơ bay trong gió,
Ánh nắng chiều vàng rực cánh đồng quê.
Sóng lúa mênh mông lượn thành làn sóng nhỏ,
Cảnh chiều tà bên cô gái miền quê.
Bức tranh đồng quê hiện vẻ đẹp mỹ miều,
Như đang phát thảo những vần thơ tuyệt hảo.
Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, áng mây vàng lờ lững,
Những cánh diều bay hút giữa không trung.
Nắm tay anh, em vui bước hững hờ,
Mắt thơ ngây em đùa trong nắng gió.
Chầm chậm, xa xa ánh vầng tà khuất dạng,
Lũy tre làng thẳng tắp nắp dưới bờ đê.
Đàn bê con cũng chen chúc quay về.
Sau chú bé đung đưa chùm mận ngọt.
Em nhảy cẩng vòi anh chùm mận chín,
Anh khom người, em bá cổ, anh thơm.
Cảm ơn anh những ký ức ngọt ngào,
Giờ vẫn bước nhưng mình em lẻ bóng.
Ánh trăng vàng lọt qua khung cửa sổ
Em thẫn thờ lặng ngắm cánh hoa rơi
Trời vào đêm đèn nhà ai lặng tắt
Những tưởng rằng ai đó đã ngủ yên
Bài tập em chỉ luộc hết một phần
Trên bàn vẫn đầy ắp ngổn ngang bài vở
Ngồi cắn bút ngẫm suy bài văn hốc búa
Anh gọi em thăm bảo giúp gì không
Em mừng lắm như vừa cho được của
Liền nhờ anh gợi ý góp bài văn
Chạy ra sân chờ anh trên ghế đá
Anh vội vàng sang góp ý cho em
Anh giúp em phân tích những ý từ
Thời gian lại trôi nhanh xong bài giải
Em thở phào anh cốc mắng yêu em
Em nũng nịu anh dỗ dành cho bánh
Giả bộ làm lành em nhõng nhẽo nói bâng quơ
Hát em nghe những bài hát ngọt ngào
Tình chớm nở hai mái đầu thơ dại
Em nguýt dài khi anh mắng trêu em.
Trưa hè gió mát rủ nhau ra vườn cây..
Dưới tàn trâm anh chăm ngồi đọc sách
Góp lá vàng em chăm chú làm thơ
Nhìn mây bay em thả hồn trong gió
Bất chợt cười anh rảo bước sang bên
Vói tay cao anh ngắt mấy cọng dừa
Nhanh tay quấn xiên cây thành chong chóng.
Đặt vào tay em anh kề tai nói khẽ
Tặng nhóc nẻ, hãy nhớ mãi anh nghe
Sau ngày ấy đưa anh đi em bật khóc
Anh lao vào dòng đời như chong chóng bay bay
Lo tương lai anh lao thân vào chốn bụi
Mong ngày mai rạng sáng ánh hào quang.
Vào thành phố anh chen chân vào đại học
Lấy tấm bằng anh vội bước sang Tây
Bỏ lại em những năm tháng ngại ngần
Em đã lớn không còn như thuở trước
Bước ngập ngừng với tà áo trinh nguyên
Đi bên em với ánh nắng dạt dào
Vẫn bờ ruộng với lúa vàng trĩu nặng
Những cánh diều những em nhỏ thơ ngây
Những khúc nhạc hay trong những buổi chiều tà
Những chiếc kèn dừa vui hòa cùng chong chóng
Hiện giờ đây bên trờiTây anh có thời gian để nhớ
Em gái nghèo cùng những bài học vẫn chờ anh
Trời vào mưa tấm chăn bông ủ không hết lạnh
Biết đến ngày nào anh lại làm chong chóng cho em.
Còn tiếp..
Last edited by a moderator: