129
0
Chờ Ngày Hoa Nở
Tác giả: Lunarchen.
Trời vội làm gió, lập đông lá kia thay màu
Ta đi qua những ngả sầu, nghe lòng mình khẽ thở.
Chờ ngày hoa nở mà tim còn lơ ngơ bỡ ngỡ,
Sợ đau hay sợ cô đơn?
Hay sợ không thấy người ngay cả trong những giấc mơ?
Gió thoảng qua vai, chạm vào câu chưa nói,
Những điều giữ trong lòng chẳng biết gửi cùng ai.
Hoa chưa nở, ta đã ngại ngày tàn phai,
Tình còn chưa tới, ta đã sợ mai này lạc lối.
Nhưng này nhé, trong đêm đông có vì sao nhỏ,
Lấp lánh như nhắc rằng: Ai cũng có một mùa để nở hoa.
Và dù có sợ đau, có cô đơn thật đó..
Ta vẫn cứ hy vọng như nụ hoa chờ nắng ghé qua.
Trời vội làm gió, lập đông lá kia thay màu
Ta đi qua những ngả sầu, nghe lòng mình khẽ thở.
Chờ ngày hoa nở mà tim còn lơ ngơ bỡ ngỡ,
Sợ đau hay sợ cô đơn?
Hay sợ không thấy người ngay cả trong những giấc mơ?
Gió thoảng qua vai, chạm vào câu chưa nói,
Những điều giữ trong lòng chẳng biết gửi cùng ai.
Hoa chưa nở, ta đã ngại ngày tàn phai,
Tình còn chưa tới, ta đã sợ mai này lạc lối.
Nhưng này nhé, trong đêm đông có vì sao nhỏ,
Lấp lánh như nhắc rằng: Ai cũng có một mùa để nở hoa.
Và dù có sợ đau, có cô đơn thật đó..
Ta vẫn cứ hy vọng như nụ hoa chờ nắng ghé qua.
Nắng - thứ ánh sáng mong manh nhưng kiên nhẫn, dù đến chậm vẫn đủ để sưởi ấm cả một ngày dài. Có những buổi sáng sau mưa, nắng không chói chang, chỉ lặng lẽ len qua khe cửa, nhưng đủ để khiến ta tin rằng thế giới này vẫn còn dịu dàng với mình. Sau những ngày xám xịt, chỉ một chút nắng thôi cũng đủ làm lòng người an tĩnh lại, đủ để thấy mình không lạc lõng trong cái lạnh của mùa đông.
Có lẽ ai từng đi qua một cơn lũ thật sự mới hiểu cảm giác ấy: Nước đen ngòm dâng lên sát ngực, lạnh buốt, cuốn phăng mọi thứ, cả tiếng thở của mình cũng nghe như bị kéo xuống đáy. Lúc ấy, người ta không còn sợ đẹp - xấu, được - mất nữa. Chỉ còn một câu hỏi duy nhất: Làm sao để sống?
Tôi đã đi qua một đoạn đời như thế. Khôngchỉ là cơn lũ ngoài kia, mà còn là cơn lũ trong lòng: Ồ ạt, tàn nhẫn, không chừa cho tôi một chỗ đứng nào để bình tĩnh. Mỗi lần tưởng đã chạm đến giới hạn, nó lại dâng thêm một chút. Có những khoảnh khắc tôi nghĩ: "Chắc mình không qua nổi."
Nhưng rồi tôi vẫn vượt qua.
Điều lạ lùng là, sau khi sống sót, tôi không còn là người cũ nữa. Như sau cơn lũ, bùn đất lắng xuống, chỉ còn trơ lại những gì thật sự bền bĩ. Trong tôi cũng vậy: Những điều không cần thiết bị cuốn trôi, những nỗi buồn quá tay bám víu cũng rơi rớt dần. Tôi không còn dễ khóc vì những chuyện nhỏ, không dễ nao lòng trước lời nói vu vơ. Tôi biết điều gì đáng giữ, điều gì nên buông.
Ngày trước, tôi sợ cô đơn. Sau những lần cận kề sợ hãi, tôi mới hiểu cô đơn không đáng sợ bằng việc cứ chạy trốn chính mình.
Ngày trước, tôi sợ người khác rời đi. Giờ thì tôi hiểu: Ai muốn đi, mình chẳng giữ được; ai muốn ở, chẳng cần van nài.
Ngày trước, tôi tưởng mình yếu đuối. Nhưng khi đứng giữa ranh giới sống - chết, tôi lại thấy mình mạnh mẽ hơn mọi nghĩ suy từng có.
Khi đi qua lũ, tôi học được một điều giản dị:
Nước rút rồi, ta vẫn còn đứng đây. Thế là đủ để biết mình đã trưởng thành thêm một chút nữa.
Tôi thấy bình thản hơn với đời. Sóng gió không còn làm tôi hoảng loạn như trước. Khó khăn đến, tôi đứng yên một chút, thở một hơi dài, rồi bước tiếp. Tôi không còn tin vào những lời hứa đẹp đẽ, nhưng tôi tin vào từng bước chân của mình.
Có những trải nghiệm đau lòng đến mức không cần phải kể lại, mà chỉ cần nhớ mình đã vượt qua như thế nào. Thế là đủ.
Và cũng đủ để biết rằng, tôi đã khác rồi:
Mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn, và biết ơn cả những nỗi đau từng nhấn chìm mình.
05/12/2025- Nhờ Diễn đàn Lưu lại nha- Lunar
Chỉnh sửa cuối:

