Chương 29: Sai càng thêm sai
Nguyễn Mộc Yên cảm thấy không khí bên trong rất khó chịu, nên ra ngoài tìm một nơi hóng gió. Thời gian quả thật rất nhiệm màu, cô dùng sáu năm để yêu người đàn ông đó, yêu đến tưởng rằng đã khắc sâu tận xương tủy, đã rất nhiều lần cô tưởng tượng cảnh mình và anh gặp lại, nhưng mỗi một ngày như vậy, cô điều phải tự nhủ với chính mình phải quên đi. Đến khi quá khứ đã sắp bị phai mờ, thì người đó lại quay về, hiển hiện bên cạnh cô, nhưng cô lại không cách nào tiếp nhận nổi, vì anh đã có gia đình, và vì cô đã không còn tha thiết muốn yêu ai đó. Cô chỉ muốn tìm một sự bình yên, một nơi có thể không thuộc về mình, nhưng ít nhất không khiến mình phải đau đớn thêm lần nào nữa.
"Em luôn muốn thử thách sự chịu đựng của anh?"
Nếu cô để ý, sẽ nhìn thấy từ đầu buổi tiệc đến giờ, ánh mắt của anh đều đặt trên người cô, anh hi vọng có thể một lần nhận được ánh mắt đáp trả của cô nhưng anh đợi rất lâu đều không có. Cô có thể cười đùa với bất kì ai, nhưng khi gặp anh toàn bộ đều là hận ý. Tình yêu của cô là như vậy sao? Loại tình yêu mà anh đã phải tìm kiếm suốt bao nhiêu kiếp là như vậy sao? Vĩnh Hàn nói không sai, nếu được lựa chọn, cô luôn chọn rời bỏ anh, nhưng đến giờ anh vẫn không hiểu vậy anh còn cố chấp với cô để làm gì. Trả thù? Đòi nợ? Anh không muốn trả lời, bởi vì cô chính là sự nhu nhược của anh.
Cô không cần nhìn cũng có thể đoán được người đang nói chuyện với mình là ai, tất cả mọi thứ thuộc về anh đều ăn sâu vào não bộ của cô, đã có lúc cô thật sự rất muốn dồn toàn lực để quên hết đi, nhưng dần dần cô phát hiện ra là không thể, cô chỉ có thể lựa chọn sống hòa bình với nó mà thôi. Cô biết, anh luôn tự tin là cô chỉ yêu anh, nên anh ra sức ép buộc cô hết lần này đến lần khác, mà cô cũng không phủ nhận, đó là sự thật, toàn bộ tình yêu cả đời này cô đều đã cược hết lên người anh, nhưng giây phút mất đi đứa nhỏ cô đã trắng tay rồi, nên cô hiểu quá rõ, yêu càng nhiều tổn thương lại càng sâu, mà cô không thể để ngày hôm đó quay trở lại một lần nào nữa.
"Anh để quá khứ xuống đi được không? Nó đã kết thúc từ lâu rồi, để nó ngủ yên đi."
Phan Quân uống cạn ly rượu trong tay, ngẫm nghĩ một lát rồi nói "Em có biết, anh hận em đến như thế nào không?"
Đây là lần đầu tiên Phan Quân nói anh hận cô, nhưng cô lại không cảm nhận được tính sát thương trong đó, mà chỉ thấy toàn là chua chát. Một người dù đang trong mình một nỗi đau rất lớn, nhưng vẫn phải ra sức che giấu nó, không được khóc, không được oán, chỉ có thể ngày ngày dùng sự trả thù để lấp liếm đi, đó là điều tàn nhẫn không chỉ với đối phương mà còn đối với chính bản thân mình.
"Anh à.." Cô nhất thời không biết phải nói gì với anh. Nếu anh bất lực, cô cũng chẳng khá hơn, nhưng phải làm sao khi mọi thứ đã không còn nguyên vẹn, nếu có trách chỉ có thể nói thử thách dành cho họ quá lớn, mà cô nguyện ý là người nhận thua.
Câu nói của Nguyễn Mộc Yên khiến tay cầm ly rượu của Phan Quân có chút run rẩy. Còn nhớ trước đây, cô đã từng nói, cô sẽ không gọi tên của anh, vì với cô, cái tên có thể không phải là duy nhất, nhưng anh là duy nhất trong lòng cô, một chữ "Anh" bao gồm toàn bộ hi vọng, tình yêu, niềm tin của cô, cô muốn đặt nó ở chỗ anh, và chỉ anh mà thôi. Dù anh đã từng nghe rất nhiều người nói với anh câu nói này, nhưng tình yêu ở trong đó anh mãi mãi không tìm thấy được. Ngày hôm nay, dù câu nói kia mang ý nghĩa là sự bất lực nhưng mà trái tim anh vẫn không kiềm chế được mà rung động. Thử hỏi, anh làm sao có thể buông tay cô?
"Anh không thể."
Anh nhìn cô, đôi mắt anh chứa đầy thâm tình của bao kiếp dồn lại, người con gái trước mắt đã từng quý giá hơn chính mạng sống của anh, không phải chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ, nhưng anh không cách nào làm được. Cứ nghĩ rằng, ở kiếp này mọi thứ sẽ khác đi, anh đã từng vượt qua được cám dỗ ở quãng thời gian đầu tiên, anh đã cho rằng, cô không phải là người anh tìm kiếm, nhưng đến khi anh nhận ra bản thân mình hết lần này đến lần khác luyến tiếc cô, thì anh biết, bản thân mình đã sớm rơi vào lưới tình mà cô đã dày công sắp đặt, chỉ lả anh không ngờ, cái bẫy đó không những bẫy được anh, mà còn khiến anh trầm luân, không cách nào thoát ra.
Cô gần như nhìn thấy nỗi đau hiển hiện trong đôi mắt anh, nó làm sự kiên định của cô thoáng chốc chùn lại. Người đàn ông này trước sau vẫn thành công khơi dậy sự mềm yếu trong trái tim cô. Anh hiểu quá rõ, đối với anh, cô luôn không đành lòng, nếu như anh là người khóa trái tim cô lại, thì anh cũng có thể mở nó ra.
Phan Quân đưa tay miết lấy gương mặt khả ái của cô, gương mặt mà anh luôn khắc ghi dù đã qua mấy kiếp, có những lúc anh nhớ cô đến phát điên nhưng anh chỉ có thể tự mình gặm nhắm sự nhớ nhung. Anh không cho phép bất kì ai nhắc đến tên cô trước mắt anh, kể cả anh cũng không cho phép mình làm điều ấy, đó giống như một điều cấm kỵ mà anh đặt ra, vì bất cứ lúc nào hình ảnh cô cũng phủ lấp tâm trí anh, chỉ cần một giọt nước rót vào cũng có thể khiến tất cả mọi cố gắng của anh trở nên vô dụng, anh sẽ lại hèn mọn cầu xin tình yêu từ cô.
Nhưng giây phút này, trước mặt anh là người con gái anh ngày đêm mong nhớ, anh hiểu mình khao khát cô đến nhường nào, đó không chỉ là tình yêu mà còn là bản năng của một người đàn ông. Anh từ từ hôn lên gương mặt cô, mỗi một nơi anh đều muốn lưu lại hương vị của chính mình, rồi dần dần nụ hôn ấy rơi xuống đôi môi đỏ mọng, lúc đầu là nhẹ nhàng như nước, sau đó dần dần trở nên dữ dội, anh dùng đầu lưỡi khiêu khích từng ngóc ngách trong khoang miệng cô, cho đến khi hàm răng kia hé mở, cũng là lúc anh tiến thẳng vào quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào mà anh luôn nhớ nhung, hương vị đó khiến anh càng lúc càng nghiện, anh muốn nhiều hơn là như thế, một bàn tay anh đặt lên đùi cô vuốt ve, dần dần bàn tay ấy tiến vào sâu hơn, anh thật sự muốn cô ngay tại nơi này.
Một lần nữa, Phan Quân khiến cô rơi vào cơn mê loạn, đến khi thần trí quay lại chút ít thì mọi thứ đã bắt đầu đi quá tầm kiểm soát, cô vội đẩy anh ra trước khi quá muộn.
"Chúng ta không thể, đừng khiến mọi chuyện tồi tệ hơn nữa."
Rồi cô lập tức chạy đi.
Phan Quân nhìn theo bóng dáng cô, cơ thể anh đã có phản ứng từ lâu, anh biết dù bất cứ giá nào, anh cũng không thể để cô thoát ra một lần nào nữa.
"Em luôn muốn thử thách sự chịu đựng của anh?"
Nếu cô để ý, sẽ nhìn thấy từ đầu buổi tiệc đến giờ, ánh mắt của anh đều đặt trên người cô, anh hi vọng có thể một lần nhận được ánh mắt đáp trả của cô nhưng anh đợi rất lâu đều không có. Cô có thể cười đùa với bất kì ai, nhưng khi gặp anh toàn bộ đều là hận ý. Tình yêu của cô là như vậy sao? Loại tình yêu mà anh đã phải tìm kiếm suốt bao nhiêu kiếp là như vậy sao? Vĩnh Hàn nói không sai, nếu được lựa chọn, cô luôn chọn rời bỏ anh, nhưng đến giờ anh vẫn không hiểu vậy anh còn cố chấp với cô để làm gì. Trả thù? Đòi nợ? Anh không muốn trả lời, bởi vì cô chính là sự nhu nhược của anh.
Cô không cần nhìn cũng có thể đoán được người đang nói chuyện với mình là ai, tất cả mọi thứ thuộc về anh đều ăn sâu vào não bộ của cô, đã có lúc cô thật sự rất muốn dồn toàn lực để quên hết đi, nhưng dần dần cô phát hiện ra là không thể, cô chỉ có thể lựa chọn sống hòa bình với nó mà thôi. Cô biết, anh luôn tự tin là cô chỉ yêu anh, nên anh ra sức ép buộc cô hết lần này đến lần khác, mà cô cũng không phủ nhận, đó là sự thật, toàn bộ tình yêu cả đời này cô đều đã cược hết lên người anh, nhưng giây phút mất đi đứa nhỏ cô đã trắng tay rồi, nên cô hiểu quá rõ, yêu càng nhiều tổn thương lại càng sâu, mà cô không thể để ngày hôm đó quay trở lại một lần nào nữa.
"Anh để quá khứ xuống đi được không? Nó đã kết thúc từ lâu rồi, để nó ngủ yên đi."
Phan Quân uống cạn ly rượu trong tay, ngẫm nghĩ một lát rồi nói "Em có biết, anh hận em đến như thế nào không?"
Đây là lần đầu tiên Phan Quân nói anh hận cô, nhưng cô lại không cảm nhận được tính sát thương trong đó, mà chỉ thấy toàn là chua chát. Một người dù đang trong mình một nỗi đau rất lớn, nhưng vẫn phải ra sức che giấu nó, không được khóc, không được oán, chỉ có thể ngày ngày dùng sự trả thù để lấp liếm đi, đó là điều tàn nhẫn không chỉ với đối phương mà còn đối với chính bản thân mình.
"Anh à.." Cô nhất thời không biết phải nói gì với anh. Nếu anh bất lực, cô cũng chẳng khá hơn, nhưng phải làm sao khi mọi thứ đã không còn nguyên vẹn, nếu có trách chỉ có thể nói thử thách dành cho họ quá lớn, mà cô nguyện ý là người nhận thua.
Câu nói của Nguyễn Mộc Yên khiến tay cầm ly rượu của Phan Quân có chút run rẩy. Còn nhớ trước đây, cô đã từng nói, cô sẽ không gọi tên của anh, vì với cô, cái tên có thể không phải là duy nhất, nhưng anh là duy nhất trong lòng cô, một chữ "Anh" bao gồm toàn bộ hi vọng, tình yêu, niềm tin của cô, cô muốn đặt nó ở chỗ anh, và chỉ anh mà thôi. Dù anh đã từng nghe rất nhiều người nói với anh câu nói này, nhưng tình yêu ở trong đó anh mãi mãi không tìm thấy được. Ngày hôm nay, dù câu nói kia mang ý nghĩa là sự bất lực nhưng mà trái tim anh vẫn không kiềm chế được mà rung động. Thử hỏi, anh làm sao có thể buông tay cô?
"Anh không thể."
Anh nhìn cô, đôi mắt anh chứa đầy thâm tình của bao kiếp dồn lại, người con gái trước mắt đã từng quý giá hơn chính mạng sống của anh, không phải chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ, nhưng anh không cách nào làm được. Cứ nghĩ rằng, ở kiếp này mọi thứ sẽ khác đi, anh đã từng vượt qua được cám dỗ ở quãng thời gian đầu tiên, anh đã cho rằng, cô không phải là người anh tìm kiếm, nhưng đến khi anh nhận ra bản thân mình hết lần này đến lần khác luyến tiếc cô, thì anh biết, bản thân mình đã sớm rơi vào lưới tình mà cô đã dày công sắp đặt, chỉ lả anh không ngờ, cái bẫy đó không những bẫy được anh, mà còn khiến anh trầm luân, không cách nào thoát ra.
Cô gần như nhìn thấy nỗi đau hiển hiện trong đôi mắt anh, nó làm sự kiên định của cô thoáng chốc chùn lại. Người đàn ông này trước sau vẫn thành công khơi dậy sự mềm yếu trong trái tim cô. Anh hiểu quá rõ, đối với anh, cô luôn không đành lòng, nếu như anh là người khóa trái tim cô lại, thì anh cũng có thể mở nó ra.
Phan Quân đưa tay miết lấy gương mặt khả ái của cô, gương mặt mà anh luôn khắc ghi dù đã qua mấy kiếp, có những lúc anh nhớ cô đến phát điên nhưng anh chỉ có thể tự mình gặm nhắm sự nhớ nhung. Anh không cho phép bất kì ai nhắc đến tên cô trước mắt anh, kể cả anh cũng không cho phép mình làm điều ấy, đó giống như một điều cấm kỵ mà anh đặt ra, vì bất cứ lúc nào hình ảnh cô cũng phủ lấp tâm trí anh, chỉ cần một giọt nước rót vào cũng có thể khiến tất cả mọi cố gắng của anh trở nên vô dụng, anh sẽ lại hèn mọn cầu xin tình yêu từ cô.
Nhưng giây phút này, trước mặt anh là người con gái anh ngày đêm mong nhớ, anh hiểu mình khao khát cô đến nhường nào, đó không chỉ là tình yêu mà còn là bản năng của một người đàn ông. Anh từ từ hôn lên gương mặt cô, mỗi một nơi anh đều muốn lưu lại hương vị của chính mình, rồi dần dần nụ hôn ấy rơi xuống đôi môi đỏ mọng, lúc đầu là nhẹ nhàng như nước, sau đó dần dần trở nên dữ dội, anh dùng đầu lưỡi khiêu khích từng ngóc ngách trong khoang miệng cô, cho đến khi hàm răng kia hé mở, cũng là lúc anh tiến thẳng vào quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào mà anh luôn nhớ nhung, hương vị đó khiến anh càng lúc càng nghiện, anh muốn nhiều hơn là như thế, một bàn tay anh đặt lên đùi cô vuốt ve, dần dần bàn tay ấy tiến vào sâu hơn, anh thật sự muốn cô ngay tại nơi này.
Một lần nữa, Phan Quân khiến cô rơi vào cơn mê loạn, đến khi thần trí quay lại chút ít thì mọi thứ đã bắt đầu đi quá tầm kiểm soát, cô vội đẩy anh ra trước khi quá muộn.
"Chúng ta không thể, đừng khiến mọi chuyện tồi tệ hơn nữa."
Rồi cô lập tức chạy đi.
Phan Quân nhìn theo bóng dáng cô, cơ thể anh đã có phản ứng từ lâu, anh biết dù bất cứ giá nào, anh cũng không thể để cô thoát ra một lần nào nữa.