Chương 10
Hạ Doãn trên đường đi về lớp vừa đi vừa cười tủm tỉm. Anh đang nghĩ lại về những hồi ức của ngày hôm đó. Lần đó là sinh nhật của vịnh hy, anh đang đứng nói chuyện bên cạnh Hạ thiên thì có một cô gái nhỏ vì đi quá vội nên vấp té ngã vào vòng tay của anh, thấy cô bé ngơ ngác trông rất đáng yêu, anh có ý định trêu trọc một chút nên đã thả lỏng tay ra hù cô ấy, không ngờ lúc ấy lại có người đi qua đụng mạnh vào tay anh khiến anh mất lực nên làm cô ấy ngã nhào xuống đất, anh đang tay định kéo cô lại thì không may chỉ cầm được vào váy cô.
Anh còn chưa kịp định hình được tình hình ra sao thì cô đã giáng xuống mặt anh mặt cái bạt tai thật mạnh rồi chửi
- Cái đồ bệnh hoạn
Cô chạy đi mất được một lúc thì anh mới lấy lại được bình tĩnh nhìn xuống bàn tay thấy mình đang cầm một mảnh váy của cô gái đó, nhìn họa tiết thì đây có lẽ là phần chân váy đi, chất liệu cũng rất tốt. Anh cười cười, trước giờ chưa ai giám đánh anh như vậy. Nếu có thì bây giờ có lẽ cũng đã không ở cùng thế giới với anh nữa rồi. Tuy anh không trực tiếp nắm giữ thế lực nào trong tay nhưng anh lại có một người anh trai vô cùng yêu thương anh. Tuy ngoài mặt Hạ thiên luôn tươi cười, vui vẻ nhưng thực chất là một người rất nguy hiểm. Anh trai anh cùng anh cảnh phong chơi với nhau từ nhỏ, hai người đều có tính cách tàn bạo như nhau chỉ khác nhau một đều là Hạ thiên lúc nào cũng nở nụ cười trên môi chỉ là người ta sẽ không biết được có đôi khi anh cười nhưng đó lại là nụ cười chết người, còn với anh cảnh phong thì khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng không một tia cảm xúc, không một ai khi nhìn vào đôi mắt ấy có thể đoán ra cảm xúc của anh. Hạ thiên tuy là cùng cha khác mẹ nhưng rất yêu thương và quan tâm anh, cứ mỗi lần có người cố tình gây sự với anh thì một hai ngày sau đều sẽ mất tích, nói thẳng ra thì đều sẽ phải chết, nên bây giờ dù có đi đâu làm gì thì cũng không ai giám đụng chạm đến cái gót chân của anh. Vậy mà hôm nay anh lại bị một cô gái đánh trước mặt bao nhiêu người như thế. Nhưng anh không cảm thấy tức giận, không hiểu sao lúc nãy khi ôm cô vào lòng cảm giác rất thích, mùi hoa oải hương trên người cô thật đặc biệt, nó thoang thoảng, nhẹ nhàng làm cho người ta phải đắm chìm trong đó. Khuôn mặt vừa xinh đẹp lại trộn lẫn thêm một chút ngây thơ mới lớn của cô dù là đang tức giận nhưng khuôn mặt trông vẫn rất đáng yêu
Anh sợ anh trai sẽ như mọi lần sẽ gây khó dễ cho cô nên đành lên tiếng trước
- Anh, em thích cô gái đó. Anh đừng nên làm hại đến cô ấy
- Hạ thiên cười cười nhìn em trai mình trêu trọc: Là chú dở trò bệnh hoạn với người ta, chú muốn anh phải làm gì
- Em cũng đâu phải cố ý
- Là chú cố tình
- Dạ thôi được rồi, em thua!
Sau lần gặp đó anh đã cho người điều tra về thông tin của cô nhưng đều không được, mọi thông tin của cô hầu như đều được bảo mật rất kĩ, như đang có một thế lực nào đó cố tình che giấu đi, đến cả người của anh cảnh phong cũng không điều tra được gì. Anh muốn đến tìm vịnh hy để hỏi thăm về cô gái đó nhưng đều không gặp được, trước giờ tình cảm của anh và anh cảnh phong rất tốt nhưng cứ mỗi lần anh nói muốn tìm vịnh hy là đều bị anh ấy đuổi về, anh cứ nghĩ mình sẽ không còn cơ hội để gặp cô nữa nhưng hôm nay khi thấy ba cô gái đang nói chuyện rất vui vẻ trong trường, tim anh bỗng nhảy dựng lên. Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô nhưng tại sao lại có cảm giác mãnh liệt như thế. Trước giờ đối với anh phụ nữ chỉ dành để vui chơi qua đường, anh chưa bao giờ đặt cảm xúc vào một người con gái, trước giờ toàn là họ tự đến với anh chứ anh chưa bao giờ phải đến tìm họ. Nhưng từ khi nhìn thấy cô không hiểu sao trong lòng anh cứ khó chịu, anh muốn tìm hiểu cô, muốn biết mọi thứ về cô, đây là lần đâu tiên anh thật lòng nghiêm túc muốn tìm hiểu về một người như thế. Anh đang định bước đến chào hỏi thì bị chủ nhiệm khoa gọi đi làm đề án đầu năm, anh đang hơi thất vọng vì để mất đi cơ hội tốt như thế thì nhìn thấy vịnh hy từ đằng trước đi tới, hình như em ấy học cũng khoa với anh, vậy là anh vẫn còn cơ hội, nắm được cô bạn thân thì sợ gì không gặp được cô chứ. Thôi thì đành dỗ dành cô em gái này trước rồi từ từ nhờ em ấy gả bạn cho mình sau cũng được
Anh còn chưa kịp định hình được tình hình ra sao thì cô đã giáng xuống mặt anh mặt cái bạt tai thật mạnh rồi chửi
- Cái đồ bệnh hoạn
Cô chạy đi mất được một lúc thì anh mới lấy lại được bình tĩnh nhìn xuống bàn tay thấy mình đang cầm một mảnh váy của cô gái đó, nhìn họa tiết thì đây có lẽ là phần chân váy đi, chất liệu cũng rất tốt. Anh cười cười, trước giờ chưa ai giám đánh anh như vậy. Nếu có thì bây giờ có lẽ cũng đã không ở cùng thế giới với anh nữa rồi. Tuy anh không trực tiếp nắm giữ thế lực nào trong tay nhưng anh lại có một người anh trai vô cùng yêu thương anh. Tuy ngoài mặt Hạ thiên luôn tươi cười, vui vẻ nhưng thực chất là một người rất nguy hiểm. Anh trai anh cùng anh cảnh phong chơi với nhau từ nhỏ, hai người đều có tính cách tàn bạo như nhau chỉ khác nhau một đều là Hạ thiên lúc nào cũng nở nụ cười trên môi chỉ là người ta sẽ không biết được có đôi khi anh cười nhưng đó lại là nụ cười chết người, còn với anh cảnh phong thì khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng không một tia cảm xúc, không một ai khi nhìn vào đôi mắt ấy có thể đoán ra cảm xúc của anh. Hạ thiên tuy là cùng cha khác mẹ nhưng rất yêu thương và quan tâm anh, cứ mỗi lần có người cố tình gây sự với anh thì một hai ngày sau đều sẽ mất tích, nói thẳng ra thì đều sẽ phải chết, nên bây giờ dù có đi đâu làm gì thì cũng không ai giám đụng chạm đến cái gót chân của anh. Vậy mà hôm nay anh lại bị một cô gái đánh trước mặt bao nhiêu người như thế. Nhưng anh không cảm thấy tức giận, không hiểu sao lúc nãy khi ôm cô vào lòng cảm giác rất thích, mùi hoa oải hương trên người cô thật đặc biệt, nó thoang thoảng, nhẹ nhàng làm cho người ta phải đắm chìm trong đó. Khuôn mặt vừa xinh đẹp lại trộn lẫn thêm một chút ngây thơ mới lớn của cô dù là đang tức giận nhưng khuôn mặt trông vẫn rất đáng yêu
Anh sợ anh trai sẽ như mọi lần sẽ gây khó dễ cho cô nên đành lên tiếng trước
- Anh, em thích cô gái đó. Anh đừng nên làm hại đến cô ấy
- Hạ thiên cười cười nhìn em trai mình trêu trọc: Là chú dở trò bệnh hoạn với người ta, chú muốn anh phải làm gì
- Em cũng đâu phải cố ý
- Là chú cố tình
- Dạ thôi được rồi, em thua!
Sau lần gặp đó anh đã cho người điều tra về thông tin của cô nhưng đều không được, mọi thông tin của cô hầu như đều được bảo mật rất kĩ, như đang có một thế lực nào đó cố tình che giấu đi, đến cả người của anh cảnh phong cũng không điều tra được gì. Anh muốn đến tìm vịnh hy để hỏi thăm về cô gái đó nhưng đều không gặp được, trước giờ tình cảm của anh và anh cảnh phong rất tốt nhưng cứ mỗi lần anh nói muốn tìm vịnh hy là đều bị anh ấy đuổi về, anh cứ nghĩ mình sẽ không còn cơ hội để gặp cô nữa nhưng hôm nay khi thấy ba cô gái đang nói chuyện rất vui vẻ trong trường, tim anh bỗng nhảy dựng lên. Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô nhưng tại sao lại có cảm giác mãnh liệt như thế. Trước giờ đối với anh phụ nữ chỉ dành để vui chơi qua đường, anh chưa bao giờ đặt cảm xúc vào một người con gái, trước giờ toàn là họ tự đến với anh chứ anh chưa bao giờ phải đến tìm họ. Nhưng từ khi nhìn thấy cô không hiểu sao trong lòng anh cứ khó chịu, anh muốn tìm hiểu cô, muốn biết mọi thứ về cô, đây là lần đâu tiên anh thật lòng nghiêm túc muốn tìm hiểu về một người như thế. Anh đang định bước đến chào hỏi thì bị chủ nhiệm khoa gọi đi làm đề án đầu năm, anh đang hơi thất vọng vì để mất đi cơ hội tốt như thế thì nhìn thấy vịnh hy từ đằng trước đi tới, hình như em ấy học cũng khoa với anh, vậy là anh vẫn còn cơ hội, nắm được cô bạn thân thì sợ gì không gặp được cô chứ. Thôi thì đành dỗ dành cô em gái này trước rồi từ từ nhờ em ấy gả bạn cho mình sau cũng được
Chỉnh sửa cuối: