Vào lúc hai giờ đêm ở trên đường Bành Châu, Vũ Hầu có hơn hai mươi chiếc xe đang rượt đuổi theo một chiếc Bugatti. Không ngừng những viên đạn từ bọn người đó bắn thẳng đến xe của Đường Cảnh Phong.
- Thiếu gia xe chết máy rồi. - Bách Dạ quay đầu nhìn Đường Cảnh Phong báo cáo.
Đường Cảnh Phong nhăn mặt, trên khuôn mặt kia hiện lên những tia chết chóc. Anh cầm theo súng, cùng với Bách Dạ xuống xe nhắm thẳng vào những tên kia. Từng viên đạn của anh bắn ra đều dứt khoát, bách phát, bách trúng. Làm đối phương phải rùng mình, tuy bọn chúng là những sát thủ được đào tạo rất chuyên nghiệp, Nhưng khi đứng trước khí thế chết người của Đường Cảnh Phong cũng chỉ là hạng tép riu.
Có thể để giết anh hắn đã không tốn ít công sức để thuê những tên sát thủ này. Anh nhếch miệng cười -Dật Hàn là anh quá coi trọng tôi rồi.
Những viên đạt liên tục nhắm thẳng vào bọn chúng hạ từng tên từng tên một ngã xuống, hai bên sô sát được một lúc thì có hai tên đã tiến đến chiếc xe Bugatti mà Đường Cảnh Phương đang ở bên trong. Ông cầm cây súng vừa phòng thân vừa đáp trả lại bọn chúng. Nhưng không may ông lại sơ suất để bị thương. Một viên đạn đã bắn trúng tim của Đường Cảnh Phương.
- Thiếu gia ông chủ bị thương.
Đường Cảnh Phong tức giận, quay người lại bắn đúng hai phát hai tên kia đã ngã xuống đất. Anh chạy lại bên Đường Cảnh Phuong để lại đằng sau cho Bách Dạ giải quyết.
- Cha! Người không sao chứ?
- Ta không sao. - trên ngực Đường Cảnh Phương không ngừng chảy máu. Khuôn mặt nghiêm nghị của ông đã xanh lại, như không còn một giọt máu. Sau khi giải quyết hết những tên còn lại Bách Dạ quay lại thấy Đường Cảnh Phong bị thương nặng anh lên tiếng.
- Thuộc hạ đi tìm người giúp! - Lúc nãy tuy đã gọi điện cho Hạ Thiên nhưng đợi anh ta đến đây cũng phải bà Mươi phút nữa. Sợ là Đường Cảnh Phương sẽ không cầm cự nổi. Đường Cảnh Phong vừa gật đầu Bách Dạ liền đi đến các ngôi nhà, gõ cửa nhờ giúp đỡ.. nhưng sau khi họ mở cửa ra thì lại đóng vào, không ai muốn giúp cả vì nhìn bọn họ rất đáng sợ, còn có người bị thương bên cạnh nên họ sợ liên lụy.
- Các vị vào bên trong đi. - Vịnh lai nghe tiếng gõ của, mở ra thì thấy Ba thân người nhìn có vẻ lai lịch không bình thường, bên cạnh người đàn ông kia còn bị trúng đạn. Vịnh lai do dự đôi chút. - không biết bọn họ là người tốt hay xấu nhưng trời lạnh thế này nếu người đàn ông kia cứ ở ngoài đó mà không được sử lí vết thương chắc chắn sẽ chết. Nhưng lỡ may bọn họ là người xấu, cứu họ rồi họ sẽ làm hại mình thì sao. Nhưng cuối cùng ông vẫn mở cửa cho họ vào, Thật ra ông cũng rất sợ nhưng ông là một người nhân hậu dù không biết là tốt hay xấu nhìn người ta như vậy ông không thể bỏ mặc được.
- Ông có thể cho tôi mượn một con dao và một chậu nước ấm được không. - Đường Cảnh Phong muốn gắp viên đạn ra, sợ chỉ để thêm một chút nữa thôi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Được, anh rửa vết thương cho ông ấy trước đi, Để tôi đi lấy dao. - Vịnh Lai cầm hộp cứu thương đưa cho Đường Cảnh Phong
- Cảm ơn anh. - Đường Cảng Phong cầm lấy hộp cứu thương sát trùng qua vết thương rồi lấy con dao găm hơ qua lửa, làm con dao nóng lên. Từ từ rạch một đường xuống bên dưới làm cho vết thương mở ra, rồi tiếp tục lấy một cây kéo gắp viên đạn ra ngoài. Máu chảy rất nhiều nhưng đã được cầm lại. May mắn là viên đạn bị bắn lệch, không chúng tim nên tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.
- Cha người nghỉ ngơi đi. Một chút nữa Hạ Thiên sẽ tìm đến đây. - Đường Cảnh Phương gật đầu rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.
- Có chuyện gì sao cha? -Có một cô bé từ trong phòng bước ra với đôi mắt to tròn trong sáng nhìn bọn họ không hiểu chuyện gì.
- Có phải cha làm Hy nhi của cha thức không. - Vịnh Hy sót xa nhìn con gái
- Dạ con không sao. Còn chỉ muốn ra xem có chuyện gì thôi. -Cô không chút sợ hãi nào đi đến bên họ. Nhìn thấy người đàn ông phía trước, Anh ta trông thật đẹp mắt nhưng sao khuôn mặt lại hung dữ như vậy.. cô nhìn ra bên cạnh thấy một ông hơi lớn tuổi.
- Ông bị đau sao ạ?
- Ta không sao! Cảm ơn con. -Trong con bé thật dễ thương mà hiểu chuyện.
- Con không sợ ta sao?
- Cô bé lắc đầu: Cha con nói mọi người sẽ không hại con.
- Con thật ngoan, xin lỗi vì nữa đêm rồi mà vẫn làm phiền con.
- Con không sao, ông nằm nghỉ ngơi đi cho màu hết bệnh. Con đi ngủ trước đây ạ.
- Được! Tạm biệt. Con ngủ ngoan nhé.
Bỗng bên ngoài có tiếng động, những tiếng bước chân nghe càng lúc càng gần hơn có vẻ rất nhiều người.
- Hạ gia. Bắt được tín hiệu họ đang đang ở gần đây.
- Hạ thiên: Tốt, tiếp tục tìm.
Bách Dạ nhìn về phía Đường Cảnh Phong.
- Hình như là Hạ gia, để tôi ra ngoài xem sao. -Bách Dạ mở cửa ra bắt gặp ánh mắt của Hạ Thiên cũng đang nhìn về phía bên này. Hạ Thiên nhìn lướt qua người của Bách Dạ một lần.
- Bị thương sao.
- Không đáng kể.. thiếu gia ở bên trong.
- Đạn xuyên qua cánh tay mà cậu nói không sao.. có phải sau này muốn phế luôn không. -anh tức giận quát thuộc hạ.
- Còn đứng đó làm gì lấy đồ kiểm tra viết thương cho Bách gia.
- Anh đừng làm quá tôi không sao ông chủ đang bị thương nặng ở bên trong, anh vô trong đi.
Hạ Thiên lườm anh một cái rồi đi vào bên trong nhìn thấy Đường Cảnh Phương nằm trên dường hơi thở khó khăn anh quay sang Đường Cảnh Phong.
- Lại là hắn ta.
- Đường Cảnh Phong gật đầu khuôn mặt hiện một vẻ chết chóc: Đến lúc hắn phải trả giá cho những việc hắn làm rồi.
- Bây giờ cậu tính sao?
- Cậu đưa ba tôi về thành phố s trước đi tôi giải quyết song một số chuyện sẽ về.
- Được có gì liên lạc.
Vịnh Lai bên cạnh bắt đầu cảm thấy lo lắng, không ngờ họ là những người rất có thế lực, nghe ra nói chuyện thì có lẽ cũng có rất nhiều kẻ thù. Ông cứu họ như vậy không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao ông chỉ lo cho con gái mình.
Nhìn vịnh Lai trầm tư Đường Cảnh Phong phần nào đoán được.
- Tôi tên Đường Cảnh Phong nãy giờ vẫn chưa kịp hỏi tên anh. Anh là?
- Gọi tôi là Vịnh Lai là được. - Vịnh Lai cười đáp lễ.
Đường Cảnh Phong nhìn vịnh Lai thẳng thắn nói: Anh đã cứu chúng tôi tôi nợ anh một ân tình không biết tôi có thể làm gì giúp được anh không?
Tuy Đường Cảnh Phong là một người mang tiếng lạnh lùng, quyết đoán trong công việc, cũng như vô cùng tàn bạo đối với kẻ thù của mình. Nhưng lại vô cùng coi trọng tình nghĩa, anh mang ơn ai thì nhất định sẽ trả.
Vịnh Lai đang phân vân không biết phải làm sao.. ông không biết họ thật sự muốn giúp ông hay không nhưng đến bước đường này ông đành liều 1 lần.
- Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu được không. -ông không muốn con gái nghe được những lời này. Hai người đi ra đứng ngoài hành lang.
- Có chuyện gì anh cứ nói, tôi hứa là sẽ cố gắng hết mình.
- Tôi bị ung thư gan đã đến giai đoạn cuối, bác sĩ nói tôi không thể sống được bao lâu nữa. Tuy tôi không chắc quyết định này là đúng, hay sai nhưng tôi vẫn muốn tin cậu một lần.
Vịnh Hy là đứa nhỏ một tay tôi chăm sóc từ khi mới sinh ra.. mẹ nó qua đời lúc con bé mới lọt lòng đây cũng là điều khiến con bé day dứt suốt bấy giờ.
Năm lên năm tuổi bà ngoại Hy nhi muốn gặp và đem con bé về chơi một tuần. Tôi cứ nghĩ dù sao cũng là máu mủ tình thương làm sao chia cách nên tôi đã đồng ý. Sau một tuần con bé trở lại, thì như trở thành một con người khác, trên người toàn là những vết xanh tím, con bé bị chính ông bà ngoại mình hành hạ, đánh đập suốt một tuần liền, bị chà đạp tinh thần đến nỗi hoảng loạn.
Sau lần đó về con bé cứ tự trách bản thân đã hại chết mẹ. Tự cho mình là sao chổi, cứ nhốt mình trong phòng không ra ngoài tiếp xúc với bạn bè. Khi lên sáu tuổi, bắt đầu học lớp một, khó khăn lắm mới có thể quên đi nỗi đau ấy. Nhưng khi đến lớp con bé lại bị bạn bè trong lớp trêu trọc là đồ con rơi, không có mẹ, có vài đứa nói con bé là đồ sao chổi xui xẻo, không ai muốn chơi cùng. Trong thời gian đi học mấy năm nay bé cũng chẳng có bạn bè.
Anh nghĩ xem một đứa trẻ nó biết cái gì đâu mà phải gây ra những tổn thương cho nó như vậy chứ. Tôi cứ nghĩ sau hôm đó con bé sẽ không đi học nữa. Nhưng con bé trở về nói với tôi một cách rất mạnh mẽ.
- Ba con muốn học thật tốt. Con muốn sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để lo cho ba. Con sẽ không để họ phải khi dễ ba nữa. Con sẽ không yếu đuối để họ bắt nạt nữa đâu nên ba đừng lo lắng nhé.
Nói đến đây Vịnh Lai không cầm được mà rớt nước mắt. Ông nói tiếp.
- Nó phải học cách trưởng thành học cách mạnh mẽ khi chỉ còn là một đứa trẻ. Nó giúp tôi làm rất nhiều việc nhưng không bao giờ than mệt, mỗi lúc có ốm đau cũng tự một mình chịu lấy chưa từng kêu đau với tôi một tiếng nào, trên lớp dù bị bạn học bắt nạt cũng không hề khóc lóc hay than vãn gì. Vịnh hy nhà tôi lúc nào cũng phải chịu đựng một mình.. thật sự tôi là người cha vô dụng nhất trên đời này. Khi năm ngoái tôi phát hiện ra căn bệnh của mình đã vô cùng tuyệt vọng, tôi sợ Hy nhi của tôi sẽ không ai chăm sóc, nó sẽ phải chịu khổ khi không còn tôi bên cạnh.
- Tôi gặp được cậu cũng là duyên số, thật sự tôi không biết phải làm sao. Tôi muốn nhờ cậu sau khi tôi chết sẽ thay tôi chăm sóc con bé. Tuy tôi biết yêu cầu này rất quá đáng nhưng tôi không còn cách nào khác nhìn nó bơ vơ một mình giữa dòng đời không người thân tôi..
- Anh yên tâm tôi mang ơn anh thì trọng trách mà anh giao phó tôi sẽ cố gắng hết mình tôi sẽ chăm con bé thật tốt. - anh không nghĩ một cô bé mới mười tuổi mà phải trải qua những chuyện này. Nhìn vào đôi mắt của Vịnh Hy anh cảm nhận được nỗi buồn và sự kiên cường ở trong đó, ở cái tuổi đáng lẽ phải suy nghĩ hồn nhiên trong sáng thì trong đôi mắt ấy lại hiện lên tia bất phục khiên người ta nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng