Sư phụ đã từng nói với tôi, khi một Phật tử sắp sửa niết bàn, vầng thái dương sẽ trở nên sáng loáng, toàn thân toát ra kim quang chói lọi, hoa cỏ xung quanh mười dặm sẽ đua nhau bung nở khoe mình.
Lại chưa từng cho tôi biết, khi một Phật tử sa đọa thành ác quỷ, lại còn có thể kéo đến ngũ lôi oanh đỉnh.
Lằn sét đầu tiên đánh xuống, tôi dường như bị kéo về cái ngày tối tăm đó, khi rẽ ra đám người nhốn nháo và trông thấy xác em được kéo lên khỏi ao sen.
Tôi không biết làm cách nào bản thân đã vượt qua đám tôi tớ nhà phú hộ liên tục cầm gậy nện lên mình để bước vào sảnh chính, nơi em đang say giấc trong cỗ áo quan trắng toát. Mãi cho đến tối khi đang ngồi nhìn em dưới bốn mươi chín ngọn bạch lạp lập lòe, tôi mới nhớ ra ban ngày tôi đã bảo với họ mình có thể khiến em trở về dương thế.
Việc này cũng không phải tôi nói bậy. Vốn có một lần tôi đã xem chỉ tay cho em, biết được người con gái này tuy mệnh không dày, ít nhất cũng thọ được qua ngũ tuần. Mệnh là do Trời sắp đặt trước khi được sinh ra, nếu không có thần tiên xen vào, tuyệt đối không thể bị thay đổi dễ dàng như vậy. Nếu không, đến giờ này cũng phải thấy hắc bạch vô thường đến đón em đi rồi.
Nếu có thể bình an sống lại, tôi nghĩ để cho em tiếp tục cố chấp bám theo tôi cũng không tồi. Tuy em đã phá tan một phần đạo hạnh của tôi, còn chính là nạn kiếp lớn nhất mà người tu hành thường nhắc đến, song nếu cứ để em rời xa tầm mắt của mình, tôi sợ có ngày sẽ không thể nhận ra sự tồn tại của em nữa.
Ba ngày trôi qua, xác của em tuy vẫn chưa bắt đầu thối rữa, song tôi có niệm bao bài kinh, tràng hạt có luân chuyển mấy vòng, em vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Biết có điều mờ ám xảy ra, tôi hấp tấp lấy hoàn mộng đơn mà sư phụ trước khi viên tịch truyền lại ăn vào, cảm thấy mơ hồ một lúc rồi chìm vào cõi mộng. Trong mơ, tôi thấy sư phụ hiện lên lắc nhẹ đầu.
"Tịch Huệ, thị sẽ không thể hoàn dương được đâu. Ông Tề Nhưỡng trông coi hắc long vì vô ý khiến nó chạy thoát làm nhiễu loạn thời không, hại đến một phàm nhân ở bên kia dị giới, bèn nhân lúc linh hồn người con gái này thu lại thành hồn kén, ông ta muốn dùng cái xác đền bù cho kẻ đó. Lại nói, phàm nhân đó ban đầu nghe nói không chịu, sau khi trông thấy nhan sắc của cái xác này thì lập tức chọn lựa nhập xác. Thầy và vài kẻ biết chuyện chỉ là những tiểu tiên trấn tại phàm gian, không có gan cáo trạng lên thiên đình, đành phải để ông ta làm bậy. Con cũng nên mặc kệ đi thôi, Tề Nhưỡng có mối giao tình với Phán quan, chắc chắn cũng đã sửa lại dương thọ của người này để hắc bạch vô thường có thể đường đường chính chính lên bắt hồn thị về âm phủ, hiện đã trên đường lên đến rồi."
Tôi ngơ ngác một lúc, tâm trí cuối cùng chỉ có thể tập trung vào mỗi việc người con gái cố chấp kia bỏ mặc thân xác biến thành hồn kén, cảm thấy khó tin vô cùng, bèn không kiềm được mà hỏi lại ông.
Sư phụ nhìn tôi một lúc rồi thở dài.
"Thị cuối cùng đã buông bỏ chấp niệm với con, chấp nhận rơi vào vô thế."
Thời khắc đó, cái khóa trong lòng tôi không chìa mà tự bung mở, hàng loạt cảm xúc hỗn tạp ào ào trào ra, choáng ngợp. Cuối cùng, chỉ có thể bần thần buông ra hai chữ.
"Buông bỏ?"
"Đúng thế, đây cũng là chuyện tốt cho con, Tịch Huệ. Dù không độ được thị thành tiên, nhưng con khiến thị buông bỏ thất tình lục dục cũng là một loại công đức vô lượng. Nạn kiếp lớn nhất của con từ nay biến mất khỏi nhân thế, con cũng có thể yên tâm tiếp tục tu hành, chờ ngày siêu hóa."
Đúng thế, ngay từ đầu tôi đã biết em là nạn kiếp của tôi. Nếu còn sống, kiếp này số phận trước sau sẽ lại đẩy em đến thử thách tôi, tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để đối phó em cả đời. Chưa bao giờ tôi nghĩ nghiệt duyên giữa chúng tôi sẽ bất ngờ gãy gánh giữa đường như vậy.
Tôi nhớ mình đã hỏi sư phụ, vậy còn em thì thế nào, lại tiếp tục đầu thai chuyển thế làm người sao?
Ông thở dài, bàn tay vẽ một đường tròn trong không trung, lúc sau thu về một nắm hồn kén lập lòe như lửa ma trơi đưa về phía tôi.
"Thị đã gián tiếp hại chết một người, vốn có thể hoàn dương để dùng quãng đời còn lại chuộc tội, song lại bỏ qua, thân xác giờ này hẳn đã bị kẻ khác chiếm cứ. Hiện tại chỉ còn nước bị đày xuống tầng mười sáu địa ngục, mãi mãi không thể siêu sinh."
Tôi không nhớ mình đã phản ứng như thế nào, chỉ nhớ sư phụ thấy tôi như thế thì ngập ngừng nói.
"Thật ra vẫn còn cách, nhân lúc hắc bạch vô thường vẫn chưa lên đến, con hãy ba quỳ chín lạy đem hồn kén của thị lên chùa, chờ kén được giải ấn rồi hẵng giao thị cho quỷ sai đem đi. Sau đó tụng kinh Địa Tạng suốt ba ngày ba đêm để đức giáo chủ U Minh mở lòng từ bi giảm nhẹ hình phạt cho thị. Dù không được đầu thai làm người thì chí ít cũng có thể trở thành quỷ sai chốn âm tào địa phủ. Đi đi."
Tỉnh mộng, giữa lòng bàn tay quả thật có một hồn kén màu vàng. Tôi vội vã ngồi dậy đem nó đặt lên ngực em, miệng liên tiếp cầu xin em hãy nhập vào thân xác, trước khi bị linh hồn của kẻ từ dị giới kia chiếm cứ.
Chấp niệm buông bỏ, em chấp nhận ngủ vùi trong cái hồn kén nhỏ bé kia, không còn màng đến mọi việc xung quanh nữa, kể cả tôi - kẻ từng là trời, là đất, là Đức Phật trong em.
Thời điểm thân xác em bị phàm nhân kia chiếm cứ, tôi bất lực, xoay mình đưa em rời khỏi.
Ba quỳ chín lạy đi suốt bảy dặm trường, đối với một kẻ khổ tu như tôi há có sá gì, vậy mà cứ mỗi bước tiến lên, tôi lại thấy như thịt máu đang rơi xuống, tan vào mênh mông không còn dấu vết.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh em nằm sấp lên chiếc chõng tre giữa nắng hè rạng rỡ, dây yếm sau eo bị nới lỏng, rõ ràng cố ý phá rối tôi tịnh thiền. Mãi một lúc sau tưởng tôi đã nhập thiền, em mới thở dài, chậm rãi đến vuốt nhẹ lên mắt tôi.
"Em biết em là nạn kiếp của chàng. Nhưng nạn kiếp này có phải chàng đã vượt quá dễ dàng rồi không? Làm em không biết phải làm sao bây giờ.."
Trong giọng nói có gì đó nức nở..
Ký ức sau đó lại trôi dạt đến cái ngày em ba quỳ chín lạy lên chùa, trước khi chịu phạt những tưởng em sẽ khóc than ầm ĩ, song lại chỉ bình thản nhìn thẳng vào tôi nói một lời như lẽ trời lẽ đất.
"Đại sư từng dạy tôi Phật pháp quảng đại, nhân sinh thiện ác đều vô thức có một Đức Phật trong lòng, như của kẻ cướp Phật là miếng xôi trên tay con trẻ khi đói, của gian thương Phật là cơm no áo ấm lúc cảnh về già, của đại sư Phật chính là Phật."
"Trong lòng ngài duy nhất chỉ có Phật, trong lòng ác nhân tôi đây, Phật là ngài, Quỷ cũng chính là ngài."
Từng việc, từng lời về người con gái đó cứ thế chầm chậm lướt trôi qua đầu, ngấm vào máu xương khiến tâm can buốt xót. Bấy lâu cứ ngỡ phù du, có ngờ vốn đã thấm quá sâu nên mới không thể nhìn thấy.
Cổng chùa thoáng rõ dần trong sương đêm mù mịt, họa lên hình bóng hai gã quỷ sai đứng sững đợi chờ như ác mộng đêm xuân.
"Ơ kìa, Tịch Huệ đại sư? Ngài lại đi đâu đấy?"
"Bần tăng dường như đã đánh rơi đồ dọc đường đến đây, phải quay lại tìm."
"Hồn kén của kẻ chết ngài vẫn cầm trên tay đó thôi, hãy mau mau bước qua cổng chùa để hóa giải ấn kén, chúng tôi sau đó sẽ giúp ngài giải quyết nạn kiếp này."
"Không, thứ đó rất quan trọng, tôi phải quay lại tìm nó."
Quỷ sai nhăn mặt.
"Ngài mất gì?"
Nhìn đốm sáng lập lòe đang dần chuyển xanh trong tay mình, tôi thấy đột nhiên như được giải thoát, nhẹ nhõm buông lời.
"Tim."
Trước khi bị vị phật tử đạo hạnh cao thâm là tôi đây đánh vào vô thế, quỷ sai chỉ kịp tròn mắt buông ra một lời.
"Tịch Huệ, ngài.. đang khóc đấy ư?"
* * *
Đến lằn sét thứ ba giáng xuống, tôi đã nhớ lại tiền kiếp của mình.
Vốn tôi là một thanh kiếm thần thời thượng cổ, do thần rèn họ Thụy dùng tinh hoa trời đất bốn vạn năm rèn ra, sau trận đại chiến với Thạch Thao, tôi được Thần Nông đem làm cột trụ tách rời cõi Đất và Thiên giới. Đầu đội chính khí thiên địa, chân đạp tà ma âm khí, tôi từ từ sinh ra thần thức. Sau này Thạch Thao táng mạng nơi sông Cái, cõi Đất không còn, tôi được Phật Tổ điểm hóa đưa về giáo huấn dưới gối. Năm đó tôi ỷ bản thân là thần khí lợi hại nhất trong sáu cõi, một kiếm chém đứt chấp niệm của Sơn tử La Bình, khiến y suýt nữa hồn phi phách tán. Quỷ Thánh Xương Cuồng cũng vì thế mà nổi cơn thịnh nộ, suýt nữa lật ngược Đại Lôi Âm Tự.
Phật Tổ thở dài, bảo tôi chân nhúng xứ Đất quá lâu, phật cốt bị vấy bẩn, cho tôi xuống trần gian lịch kiếp thanh tẩy, có về được cõi Niết Bàn hay không phải xem phật duyên của tôi bao rộng mấy sâu.
"Nên nhớ, chấp niệm của một cá nhân là xương, là máu, là linh hồn của người đó, không thể nói để con chặt đứt là chặt đứt. Hoặc người đó phải học cách tự mình buông xuống, hoặc mãi mãi trầm luân."
Cho đến tận bây giờ, thanh kiếm là tôi đây mới hoàn toàn thấu triệt đạo lý đó. Bản thân có là thần binh lợi khí sắc bén nhất trong thiên hạ thì thế nào? Đến cả chấp niệm của bản thân cũng không thể tự chặt đứt, chỉ có thể mãi mãi trầm luân.
Đêm đó sau khi dùng phật quang làm cho hắc bạch vô thường tan vào vô thế, tôi cắt máu mình để nuôi kén hồn lớn lên, sau lại để em ký sinh trên thân xác cũ - lúc bấy giờ đã bị kẻ khác nhập vào. Cuối cùng, vẽ một phật chú trói buộc em vào thân xác đó, khiến cho quỷ sai không cách nào nhận biết sự tồn tại của em.
Bị tác động bởi phật chú, linh hồn em đáng lý phải phá kén chui ra. Song đúng như sư phụ đã nói, vạn vật phải có dục có cầu mới có thể tồn tại, vì đã buông bỏ chấp niệm cùng yêu oán ở nhân gian, em cũng chẳng thiết tha sống tiếp. Nếu không xuống âm ty, em sớm muộn cũng tan vào vô thế. Mà để em xuống địa ngục chịu nổi khổ đời đời kiếp kiếp, với cá tính quyết liệt của em, tôi biết em thà chịu hồn phi phách tán.
Nhưng tôi.. lại không thể chịu được.
Cách duy nhất để em tiếp tục tồn tại, chính là hóa quỷ.
Hồn tích oán mới có thể nhập ma, ma ăn máu tươi thịt sống mới có đủ nghiệt tính để hóa quỷ. Tôi biết làm cách nào để dấy lên oán khí và chấp niệm của em đây?
"Trong lòng ác nhân tôi đây, Phật là ngài, Quỷ cũng chính là ngài."
Lời của em cứ văng vẳng bên tai, trong một sát na, tôi chợt biết mình phải làm gì.
Thời điểm trông thấy em đứng dưới tán cây khế xum xuê trông lên đứa con gái leo cây, trong tôi như vỡ òa sự sung sướng cùng đau xót âm ỉ, cuối cùng lại chỉ có thể kiềm nén vờ vịt như không thấy. Lúc kẻ chiếm xác kia nghệch mặt ra nhìn tôi cười, tôi đánh liều liếc sang quan sát biểu cảm của em, lại chỉ trông thấy sự lạnh lẽo vô tâm vô tình, lòng tôi đau quặn.
Đã không kịp rồi ư?
Những ngày sau đó, tôi liên tiếp tạo ra nhiều cơ hội tiếp xúc với kẻ nhập xác nọ, lần nào cũng khéo léo dẫn dắt tình huống sao cho thật giống với tôi và em lúc trước, chỉ khác là lần này tôi không hề thờ ơ lãnh đạm mà lại hết sức sống động như một người đàn ông bình thường. Bị phật chú trói buộc vào thân xác, em lúc nào cũng im lặng theo sau chúng tôi, ánh mắt dù dừng trên tôi nhiều hơn, song chưa lần nào tỏ ra ghen ghét.
Khi còn sống, em rõ ràng quyết liệt như vậy, chết rồi lại hóa ra tĩnh tâm. Tĩnh đến tan nát cõi lòng.
Tâm nay đã chìm sâu vào tục thế, tôi mới ngày càng thấm thía nỗi đau mà em phải gánh chịu trước đây. Rõ ràng là một thiếu nữ mỹ mạo đang tuổi xuân phơi phới, lại bị sự lạnh nhạt của tôi làm cho héo rũ úa tàn. Bấy lâu tôi cứ ngỡ cái tình của tôi đối với em tựa thứ Phật gia gọi là từ bi hỷ xả, vì thế cũng chẳng buồn tìm hiểu sâu xa. Mãi cho đến khi ý thức được em sẽ mãi mãi rời xa, tôi mới giật mình lĩnh ngộ cái gì gọi là ái tình nam nữ.
Lẽ ra, vào cái đêm tôi nổi cơn thịnh nộ vì ngỡ rằng em đã ăn nằm cùng người đàn ông khác, tôi phải sớm hiểu được lòng mình rồi.
Nhưng tôi lại cho rằng mình chỉ sinh ra tâm ma.
Ừ thì tâm ma, cho đến tận bây giờ, tâm ma đó đã sớm lên men thành một loại chấp niệm không có em không được.
Ngu muội, tôi đã thầm mắng khi chứng kiến Thạch Thao ôm tế nương của mình lao xuống sông Cái.
U mê, tôi đã chế nhạo khi Xương Cuồng tế sống chính bản thân để cứu mạng La Bình.
Dại dột, tôi đã chê cười khi Tản Viên Sơn thánh chấp nhận ngã xuống Vong Thời hòng gặp lại Tản hậu.
Tất cả, tôi đã từng khinh bỉ, đều là do thứ chấp niệm đớn hèn mang tên tình ái.
Để rồi bây giờ, một Phật giả như tôi đây, lại bị chính thứ một thời khinh khi đánh xuống vực sâu ma đạo, chẳng thể quay đầu.
Duyên đâu se kết làm chi
Nương dâu biển cạn sá gì nghiệt oan
Vác tim lên núi mà than
Trời cười, hỏi, thế bỏ ngang có đành?
Không đành, mới phải tròng trành vạn kiếp.
Nhưng rồi, cái con thuyền mày mò trong phong ba mù mịt là tôi cuối cùng cũng được hưởng chút nằng mai gọi là. Thời điểm em thình lình trở cơn phẫn nộ cản trước mặt tôi và kẻ nhập xác nọ, tôi đã suýt vỡ òa ra nước mắt. Ghen tuông, chính là mầm mống khiến tâm ma sinh sản. Có tâm ma, em mới có thể tích đủ oán khí để hại người. Có hại người, mới có thể tiếp tục tồn tại.
Đêm đó, em đứng nơi cuối giường nhìn tôi đến tận hừng sáng, tôi nhắm mắt nằm dài nhưng không sao ngủ được. Vì mừng, vì lo, vì sợ tàn tro sẽ lấp vùi chim phượng. Từ thời điểm này trở đi, chỉ cần tôi sơ suất một bước, em không những không thể hồi sinh, còn có thể bị trời đày muôn đời muôn kiếp.
Tôi tự nhủ với lòng, phải hết sức cẩn thận, hết sức.
Việc nuôi dưỡng tâm ma của em lớn lên từ đấy trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, phần vì tôi quá hiểu em, phần lại vì kẻ chiếm xác kia sở hữu loại tư duy ngu ngốc đến kỳ lạ.
Ban đầu tôi cũng lo bản thân diễn trò không khéo sẽ khiến thị nghi ngờ, lại không hiểu vì cớ gì biết bao sơ suất của tôi thị đều ngó lơ cho qua, dường như tồn tại sâu thẳm trong tâm trí thị là niêm tin bản thân sẽ luôn chiến thắng trong mọi hoàn cảnh, có lẽ việc được tiên thần cho sống lại đã khiến thị nảy sinh loại ảo tưởng ngu ngốc này. Có đôi lúc sự ngây thơ của thị khiến cái phần từ bi trong tôi lay động, song nhanh chóng tan biến khi nhận ra thị chỉ đang cố tình ra vẻ khác lạ, cứ như mỗi lời nói cử chỉ đều là làm theo một vở tuồng sâu xa nào đó, và thị tin rằng chỉ cần diễn tròn vở tuồng đấy, tôi và tất cả sẽ thủ phục dưới chân thị.
Đừng nói tâm tôi đã thuộc về em, cho dẫu không có, làm cách nào tôi có thể động lòng một với một ả đàn bà ham ăn biếng làm, suốt ngày hành xử trái với lễ giáo luân thường nhằm thu hút sự chú ý của nam nhân? Tư tưởng của những con người nơi dị giới thật khó hiểu.
Tên Tề Nhưỡng kia, lại đem một ả lố lăng như thế đến đây cướp mất thân xác của người con gái tôi thương.
Đúng là nghiệp chướng.
Lòng càng sinh ra ác tâm, Phật cốt trong tôi càng bị suy kiệt, sợ đến một ngày không thể giữ vững lớp phật chú bao bọc bảo vệ em cho đến khi hoàn toàn hóa quỷ, tôi quyết định ra nước cờ hiểm.
Thời điểm bản thân bắt đầu liên tục gánh chịu những tai vạ xác thịt do oán hận của em trút xuống, tôi biết mình đã bước một chân qua ngưỡng cửa thành công. Kẻ nhập xác dưới sự dẫn đắt ngấm ngầm của tôi đã dần dần nảy sinh chấp niệm với thân xác này, quả nhiên sau khi được gã phương trượng điểm hóa đã dựng lên sự phòng vệ cực độ với con ma đang đeo bám mình. Việc này có chăng chỉ càng khiến oán khí trong em tăng mạnh, đặc biệt kể từ khi tôi tuyên bố sẽ tổ chức lại lễ cưới cùng ả đàn bà nơi dị giới. Không hại được thị, em tự dưng sẽ chuyển hết thù hận lên tôi.
Tâm ma là loại giòi bọ dễ sinh sôi như thế nào, tôi là người nên rõ ràng nhất. Đối với chuyện tôi ngày càng đối xử tốt với kẻ nhập xác trong danh phận của em, em ngoài nảy sinh ganh ghét đố kỵ, còn có không cam tâm. Thứ đầu tiên em vốn có thể dùng sự thất vọng với tôi để áp chế, song loại cảm giác tiêu cực còn lại nọ.. em sẽ không thể vượt qua. Không cam tâm, hay gọi là chấp niệm, là thứ mà những kẻ còn nặng gánh chữ tình sẽ không thể nào buông xuống, dù có cắt bỏ ruột rà, tim gan, máu me vắt kiệt.
Do đó, thiên hạ chỉ thấy tôi chật vật vì vạ gió từ ma quỷ, nào có ngờ sâu thẳm trong lòng tôi thật sự mừng đến lệ rơi.
Vươn bàn tay chạm nhẹ vào búp sen hồng đang chực chờ bung nở, tôi mỉm cười nhìn nó từ từ héo rũ, lụi tàn.
Cõi Niết Bàn, nay đã xa vời vợi.
Ngày cưới, tôi đội sấm đội chớp đưa tân nương của mình lên chùa, nhân lúc thị không chú ý mà lấy đi lá bùa trừ tà thị vẫn mang theo bên mình, đoạn cầm kiếm ra sau hậu viện lần lượt giết sạch đám tăng đồ đang ra sức niệm kinh tạo kim quang bảo vệ chốn thanh tu. Thời điểm vung kiếm kết liễu mạng sống vị tăng già lúc bấy giờ vẫn thản nhiên tụng kinh niệm phật, tôi dường như đã thoáng thấy ông ta mỉm cười.
Hào quang tỏa ra, kẻ bị giết đã thành chính quả.
Tội nghiệt chất chồng, Phật cốt trong gã sát nhân bắt đầu rã nát, tơi bời.
Trông lên bầu trời đỏ oạch cùng năm đạo thiên lôi sát thần chuẩn bị giáng xuống, tôi biết mình nên ngạc nhiên, hay hối hận. Song ập đến chỉ là sự thấu suốt thanh tĩnh nhất.
Quả nhiên, Phật Tổ à, vạn vật đều nằm cả trong lòng bàn tay của Ngài.
Phật tử đọa ma, ắt sinh ra thánh quỷ.
Thế gian này, khéo thay, lại đang cần một Quỷ Thánh để cân bằng hai thế lực chính - tà.
Ngay từ khi Xương Cuồng* không còn, vì sự cân bằng của sáu cõi, Ngài đã muốn hy sinh tôi. Bởi thế, mới đọa tôi xuống cõi trần chịu thử thách.
"Ngươi có oán ta không, Phật Kiếm Thần Quang?"
Trong khoảng khắc ngắn ngủi trước khi thiên lôi giáng phạt, tôi dường như đã nghe thấy Ngài thầm hỏi.
"Không," tôi đáp.
"Vì Ngài đã ban nàng cho tôi," tôi đáp.
Cõi Niết Bàn, tôi sẽ không về nữa.
* * *
Ngũ lôi oanh đỉnh, thần ma giáng thế, Quỷ Thánh Thần Quang đã từ đó sinh ra.
Đất trời, trong một khắc hoàn toàn đảo lộn. Ma rền, quỷ khóc, chướng khí xung thiên, yêu ma trong một ngàn dặm không hẹn mà cùng nhau òa rơi huyết lệ. Đã trăm năm rồi, chúng mới có lại một Quỷ Thánh.
Tôi không biết vì sao mình đột nhiên lại biết tất cả chuyện đó, có lẽ nó liên quan đến người con gái tôi ăn tim uống máu trước khi bị thiên lôi đánh ngất.
Tôi biết, mình đã hóa quỷ. Và con quỷ trong tôi sinh ra là để tôn thờ vị Quỷ Thánh mới lên ngôi này.
Mi mắt mở ra, đập vào tầm nhìn lại là một gương mặt thân quen theo cách lạ lẫm nhất.
Tôi không nhớ nổi tên người đó, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng nỗi oán hận và đau xót ứ đầy từ sâu thẳm tâm trí. Muốn vươn bàn tay đầy vuốt nhọn của mình ra để khoét tim móc mắt của gã, lại chẳng hiểu vì sao lại không thể ra tay.
"Đừng vội," gã đưa một tay lên sờ má tôi, đôi mắt đỏ ngầu đằm xuống một màu tím thẫm. "Em còn cả ngàn năm vạn năm để băm tim uống máu tôi. Bây giờ.. không tiện lắm."
"Sao lại không tiện?" tôi bướng bỉnh hỏi dồn.
Đối phương nhìn tôi một lúc, bất ngờ cúi xuống cọ mũi lên má tôi, đến lúc này tôi mới nhận ra bản thân đang được gã bồng bế đứng trên một vách núi lộng gió. Gã hit hà chán chê rồi lại tiếp tục ôm chặt, đoạn rúc sâu vào cổ tôi mà run rẩy. Nhờ thế tầm nhìn của tôi trong phút chốc đã được thông thoáng.
Cảnh tượng bên dưới khiến tôi bàng hoàng,
Trăm trăm ngàn ngàn binh sĩ nhà trời lơ lửng giữa không trung đang chĩa giáo về phía chúng tôi với sát khí cuồn cuộn.
"Thần Quang thân là Phật tử, lại vì tư tình nhi nữ mà phạm phải tội ác tày trời, phải lãnh gánh hình phạt vạn tiễn xuyên tâm!"
Tiếng nói một vị thần tiên nào đó được gió đem phát tán vang vọng khắp núi rừng.
Trong một hơi thở, tôi chợt ý thức được, kẻ đang ghì lấy mình chính là vị Quỷ Thánh mới vừa giáng thế.
Và cũng là Tịch Huệ.
Hận ý trong lòng chẳng mấy chốc dâng lên cuồn cuộn, trước khi tôi kịp nhận ra bản thân muốn làm gì, năm móng tay dài đã cắm phập vào bả vai kẻ nọ. Không thấy gã có phản ứng, lại không thể vùng thoát khỏi cái ôm cùa gã, tôi đành dùng tay ra sức vồ vập trên lưng gã, cho đến khi thịt máu nhuầy nhoét cũng chẳng thể khiến gã có chút mảy may lơi tay.
Cuối cùng gã cũng thả lôi xuống đất, lại rất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cắm sâu vào da thịt mình từ từ rút ra, gương mặt ngoài vẻ dịu dàng rất không hợp với một đấng quỷ thánh, còn có sự tiếc thương âm ỉ.
"Mang hận hóa thành quỷ, tôi biết sau này vì nỗi hận đó em sẽ luôn muốn giết tôi. Chúng ta lại ăn ở quá thất đức, đời này cũng chẳng thể sinh con đẻ cái. Em vốn thích nhàn nhã tự do, kiếp này lại có khả năng cùng tôi bị thiên binh truy giết hằng ngày. Cực khổ thiệt thòi cho em là thế, tôi rất xót xa, nhưng lại không thể làm khác đi được, tôi xin lỗi."
Nói rồi siết chặt lấy tay tôi bắt đầu đạp đất tháo chạy giữa cơn mưa tên của đám truy binh nhà trời.
Giẫy mãi không được, tôi đành bất lực để gã lôi đi, mắt nhìn chòng chọc vào chỗ đôi bàn tay đan chặt vào nhau, lại đến tấm lưng bị tôi cào đến bết máu, cuối cùng chịu không được mà nghẹn ngào bật hỏi.
"Vì sao lại thành ra thế này?"
Như lẽ dĩ nhiên, gã vừa vung kiếm chém tan luồng sét vừa đáp lời.
"Vì trong lòng Phật tử tôi đây, Quỷ là em, Phật cũng chính là em."
Gió tanh