Bài viết: 15 

Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.
Chương 10:
[BOOK]RENG.. RENG.. RENG
Từ cái kén ấm áp thò ra một bàn tay gân guốc, nó mò mẫm tìm cái điện thoại đang gào thét ầm ĩ. Sau một lúc, cái chuông báo thức đáng ghét cũng im lìm. Yori cố nhướng người dậy nhưng bất lực, nó lại nằm ẹp xuống giường. Dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ của Yori, nó cho phép mình được lười biếng thêm chút nữa, chỉ bởi hôm qua Yori thức hơi trễ để chờ tin nhắn của ai kia mà thôi.
Từ hôm ở cầu cảng đến nay cũng đã lâu rồi.
Mùa mưa cũng đã đến tự lúc nào.
Sau lời đồng ý làm bạn, hai người trao đổi số điện thoại với nhau, thật ra Yori chỉ cần cho số của mình vì số của Taki nó đã có từ chổ Luna rồi. Nhưng Yori cũng đừng hòng nghĩ sau lời giao kết đó mà nó được Taki đối xử thiên vị hơn lúc làm việc. Ở trường quay nó vẫn là kẻ tàng hình trước mặt anh ta. Bộ mặt lạnh lùng sắt đá, những tia nhìn lãnh đạm không tiết kiệm ấy nhiều lúc khiến Yori muốn rút lời lại ghê. Thế rồi Yori lập tức suy nghĩ lại, vì những lúc chỉ có hai người thì anh ta khác hẳn. Taki hỏi han Yori bằng những lời mà suy đi xét lại có thể cho là dịu dàng.
Từ lúc bộ phim được quay xong, cả hai ít có cơ hội gặp mặt, chủ yếu là liên lạc qua điện thoại thôi, mà cũng đa phần là do Taki liên lạc với Yori trước, cứ cách khoảng hai ba ngày anh lại nhắn tin hay gọi điện cho nó. Đôi khi cả hai chỉ trao đổi những câu chuyện thông thường, nhưng có lúc lại là những chủ đề mà Yori có vận dụng hết sức thông minh cũng không thể nào hiểu nổi, một phần cũng do Taki đã khá say rồi.
Không phải Yori không muốn gọi cho Taki nhưng nó sợ là gọi không phải lúc thôi. Càng đến gần Taki thì Yori càng thấy làm ngôi sao rất cực. Kịch bản liên tục được gửi đến, anh phải đọc thật kỹ để lựa chọn vai diễn phù hợp với mình. Khi đã chọn được kịch bản ưng ý anh nghiên cứu đào sâu tâm lý nhân vật để màn hóa thân của mình thật hoàn hảo. Đó chỉ là một phần việc, còn lại thì anh hết đi tập rồi đi quay quảng cáo, vừa xong lại chạy đi phỏng vấn. Phỏng vấn kết thúc còn phải chụp ảnh tạp chí, chưa kịp ăn uống tử tế lại phải đi sự kiện. Và dĩ nhiên là còn nhiều việc không tên nữa mà trong điện thoại Taki không tiện nhắc đến.
Ấy thế mà Yori chưa từng nghe Taki than mệt. Anh ta là một người chăm chỉ và nghiêm túc trong công việc. Yori tôn trọng mặt này của Taki rất nhiều.
Yori biết những ngày này Taki bận nhưng một tuần rồi không thấy anh liên lạc gì cả.
- Không biết có chuyện gì xảy ra với anh ta không nữa?
Rồi Yori tự phản biện:
- Không đâu! Nếu có thì báo chí đã đăng tin ầm ầm rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Yori vẫn thấy trong lòng lo lắng không yên. Nó với tay lấy cái điện thoại và soạn tin nhắn.
- Taki!
- Có chuyện gì sao?
- Lâu rồi không thấy anh liên lạc?
Tin nhắn đã được duyệt ở trạng thái đã gửi nhưng chưa xem, có lẽ Taki không cầm điện thoại.
Yori chờ đợi một phút.
Hai phút.
Rồi năm phút.
Mười phút đã trôi qua, vẫn không thấy Taki hồi âm chi cả.
- Hi vọng là không có chuyện gì hết. - Nó lẩm bẩm.
Yori đứng dậy đến trước tủ quần áo, nó đưa mắt nhìn chiếc áo đang mắc trên tay cầm. Tối hôm ấy Taki đưa Yori về tận nhà, an toàn và lành lặn. Đến khi chuẩn bị bước xuống xe Yori mới xực nhớ đến cái áo khoác, vừa định cởi ra trả lại nhưng Taki phẩy tay bảo nó cứ giữ lấy. Yori biết là chẳng nên chống đối với anh ta làm gì cho thất công, dù gì người chiến thắng cuối cùng cũng là anh ta.
Mùi hổ phách vẫn còn phảng phất trên chiếc áo khiến Yori lập tức nhớ đến hình bóng người đó, trầm ấm như cái cách mà gần đây anh ta đối xử với nó.
Cho đến giờ Yori không ngờ trong một thời gian ngắn cả hai lại có thể thân thiết như vậy. Bỏ qua khởi đầu tồi tệ và đời sống hai mặt rắc rối thì khi muốn Taki cũng vô cùng tử tế.
Chỉ một thời gian sau khi qua lại Taki dần cởi mở hơn với Yori. Lúc này nó mới nhận thấy lạnh lùng chỉ là bề nổi của tảng băng mà thôi. Taki luôn cho Yori những lời khuyên xác đáng trong những tình huống mà nó gặp phải. Một người đàn ông ân cần những lúc hai người đi với nhau. Càng ngày Yori càng nhận ra rằng Taki là một tay lão luyện trong việc đọc suy nghĩ của người khác.
Có một lần hai người cùng đi với nhau (dĩ nhiên là Yori đã giúp Taki, mặc dù cách ngụy trang của Yori làm tổn hại đến hình tượng của Taki không ít, không mắt lác thì là răng vẩu, râu ria xồm xoàm. Nhưng nó đặc biệt hiệu quả, chẳng ai nhận ra người đang đi cạnh Yori chính là nam diễn viên nổi đình nổi đám Taki cả), Yori tỏ ra quan tâm một đôi giày được trưng bày trong một cửa hiệu nổi tiếng. Đôi giày đó so với tiền lương mỗi tháng của Yori mà nói thì đáng giá cả một gia tài nhỏ, Yori chỉ dám nhìn chứ không dám mơ được xỏ chân mình vào đó.
Taki nhìn thấy hết.
Ngày hôm sau, Yori nhận được một bưu phẩm không đề tên người gửi, khi mở hộp Yori nhận ra ngay đôi giày mà nó đã để ý hôm qua. Yori biết Taki chính là người đã gửi hộp quà đáng giá này vì ngoài anh ta, Yori không nghĩ có ai lại hào phóng với nó như vậy. Yori nhớ ngón tay mình run rẩy khi soạn tin gửi cho Taki.
- Món quà quá đắt giá. Tôi thật tình không dám nhận.
Yori nhận được tin nhắn trả lời ngay:
- Cứ giữ đi. Mang nó khi lần sau chúng ta gặp.
Hai người nói qua cãi lại một hồi lâu thì Yori cũng đuối lý và chịu thua Taki.
Đôi giày đẹp lắm. Trớ trêu thay, Yori không có bộ cánh nào hợp với đẳng cấp của đôi giày. Nó đành cất đôi giày vào nơi trịnh trọng nhất trong tủ và thỉnh thoảng lấy ra mang vài vòng quanh nhà và tự mình ngắm nhìn mà thôi. Việc đó dĩ nhiên cũng không qua được mắt của Taki. Những lần sau anh ta lại gửi tới nào là quần áo, túi xách, mỹ phẩm, nước hoa.. đến một lúc số quà tặng ấy đã chất đầy cả một tủ.
Yori đồng ý làm bạn với Taki không phải vì những thứ này, lúc nào cũng là người nhận không khỏi cảm thấy áy náy, nó thấy mình giống như một đứa lợi dụng hay đào mỏ vậy. Có hôm nó bỏ hết tất cả những món mà mình được tặng vào một cái thùng to, định gửi trả lại cho Taki. Nhưng rồi nó lại nghĩ anh sẽ thấy phật ý thế nào nên rồi cũng thôi.
Yori đành tìm cách khác.
- Anh có đang thích cái gì không?
Dường như biết ngay ý định của Yori, Taki đáp:
- Không.
Thấy Yori cụp mặt có vẻ không vui Taki lại nói:
- Cô biết nấu ăn chứ?
Yori mở to mắt nhìn Taki.
- Biết.. nhưng mà lâu rồi tôi không nấu nướng chi hết.
Taki nhếch miệng cười:
- Nấu cho tôi đi!
Lần đầu tiên Taki nếm món ăn của Yori thì biểu cảm của anh ta lạ lắm. Mặt anh ta cứng lại, đôi lông mày thì nhăn nhó.
- Nếu khó ăn quá thì anh đừng cố.
Taki liền nói:
- Không, tôi thấy rất ngon mà.
Nói rồi Taki gắp thêm và ăn ngon lành. Trông anh ta ăn ngon miệng thì Yori cũng thấy vui lây.
Vậy là thỉnh thoảng Yori lại nấu ăn cho Taki. Dần dần Yori nhận ra là không phải những món Yori nấu ngon, mà là do Taki thường ăn ở bên ngoài, nên những bửa ăn tại gia của Yori chính là liều thuốc để lấp đầy cảm giác thiếu thốn tình thân trong Taki. Rồi nó chợt nhớ, không biết một bửa ăn ấm cúng mà nó tham gia đã tự lúc nào rồi. Cũng vì công việc bận rộn mà nó ít khi đi chợ nấu ăn, nó đã trải qua những bửa tối một mình chẳng khác gì Taki.
Hai kẻ cô đơn.
Nhưng giờ không còn vậy nữa.[/BOOK]
Chương 10:
[BOOK]RENG.. RENG.. RENG
Từ cái kén ấm áp thò ra một bàn tay gân guốc, nó mò mẫm tìm cái điện thoại đang gào thét ầm ĩ. Sau một lúc, cái chuông báo thức đáng ghét cũng im lìm. Yori cố nhướng người dậy nhưng bất lực, nó lại nằm ẹp xuống giường. Dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ của Yori, nó cho phép mình được lười biếng thêm chút nữa, chỉ bởi hôm qua Yori thức hơi trễ để chờ tin nhắn của ai kia mà thôi.
Từ hôm ở cầu cảng đến nay cũng đã lâu rồi.
Mùa mưa cũng đã đến tự lúc nào.
Sau lời đồng ý làm bạn, hai người trao đổi số điện thoại với nhau, thật ra Yori chỉ cần cho số của mình vì số của Taki nó đã có từ chổ Luna rồi. Nhưng Yori cũng đừng hòng nghĩ sau lời giao kết đó mà nó được Taki đối xử thiên vị hơn lúc làm việc. Ở trường quay nó vẫn là kẻ tàng hình trước mặt anh ta. Bộ mặt lạnh lùng sắt đá, những tia nhìn lãnh đạm không tiết kiệm ấy nhiều lúc khiến Yori muốn rút lời lại ghê. Thế rồi Yori lập tức suy nghĩ lại, vì những lúc chỉ có hai người thì anh ta khác hẳn. Taki hỏi han Yori bằng những lời mà suy đi xét lại có thể cho là dịu dàng.
Từ lúc bộ phim được quay xong, cả hai ít có cơ hội gặp mặt, chủ yếu là liên lạc qua điện thoại thôi, mà cũng đa phần là do Taki liên lạc với Yori trước, cứ cách khoảng hai ba ngày anh lại nhắn tin hay gọi điện cho nó. Đôi khi cả hai chỉ trao đổi những câu chuyện thông thường, nhưng có lúc lại là những chủ đề mà Yori có vận dụng hết sức thông minh cũng không thể nào hiểu nổi, một phần cũng do Taki đã khá say rồi.
Không phải Yori không muốn gọi cho Taki nhưng nó sợ là gọi không phải lúc thôi. Càng đến gần Taki thì Yori càng thấy làm ngôi sao rất cực. Kịch bản liên tục được gửi đến, anh phải đọc thật kỹ để lựa chọn vai diễn phù hợp với mình. Khi đã chọn được kịch bản ưng ý anh nghiên cứu đào sâu tâm lý nhân vật để màn hóa thân của mình thật hoàn hảo. Đó chỉ là một phần việc, còn lại thì anh hết đi tập rồi đi quay quảng cáo, vừa xong lại chạy đi phỏng vấn. Phỏng vấn kết thúc còn phải chụp ảnh tạp chí, chưa kịp ăn uống tử tế lại phải đi sự kiện. Và dĩ nhiên là còn nhiều việc không tên nữa mà trong điện thoại Taki không tiện nhắc đến.
Ấy thế mà Yori chưa từng nghe Taki than mệt. Anh ta là một người chăm chỉ và nghiêm túc trong công việc. Yori tôn trọng mặt này của Taki rất nhiều.
Yori biết những ngày này Taki bận nhưng một tuần rồi không thấy anh liên lạc gì cả.
- Không biết có chuyện gì xảy ra với anh ta không nữa?
Rồi Yori tự phản biện:
- Không đâu! Nếu có thì báo chí đã đăng tin ầm ầm rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Yori vẫn thấy trong lòng lo lắng không yên. Nó với tay lấy cái điện thoại và soạn tin nhắn.
- Taki!
- Có chuyện gì sao?
- Lâu rồi không thấy anh liên lạc?
Tin nhắn đã được duyệt ở trạng thái đã gửi nhưng chưa xem, có lẽ Taki không cầm điện thoại.
Yori chờ đợi một phút.
Hai phút.
Rồi năm phút.
Mười phút đã trôi qua, vẫn không thấy Taki hồi âm chi cả.
- Hi vọng là không có chuyện gì hết. - Nó lẩm bẩm.
Yori đứng dậy đến trước tủ quần áo, nó đưa mắt nhìn chiếc áo đang mắc trên tay cầm. Tối hôm ấy Taki đưa Yori về tận nhà, an toàn và lành lặn. Đến khi chuẩn bị bước xuống xe Yori mới xực nhớ đến cái áo khoác, vừa định cởi ra trả lại nhưng Taki phẩy tay bảo nó cứ giữ lấy. Yori biết là chẳng nên chống đối với anh ta làm gì cho thất công, dù gì người chiến thắng cuối cùng cũng là anh ta.
Mùi hổ phách vẫn còn phảng phất trên chiếc áo khiến Yori lập tức nhớ đến hình bóng người đó, trầm ấm như cái cách mà gần đây anh ta đối xử với nó.
Cho đến giờ Yori không ngờ trong một thời gian ngắn cả hai lại có thể thân thiết như vậy. Bỏ qua khởi đầu tồi tệ và đời sống hai mặt rắc rối thì khi muốn Taki cũng vô cùng tử tế.
Chỉ một thời gian sau khi qua lại Taki dần cởi mở hơn với Yori. Lúc này nó mới nhận thấy lạnh lùng chỉ là bề nổi của tảng băng mà thôi. Taki luôn cho Yori những lời khuyên xác đáng trong những tình huống mà nó gặp phải. Một người đàn ông ân cần những lúc hai người đi với nhau. Càng ngày Yori càng nhận ra rằng Taki là một tay lão luyện trong việc đọc suy nghĩ của người khác.
Có một lần hai người cùng đi với nhau (dĩ nhiên là Yori đã giúp Taki, mặc dù cách ngụy trang của Yori làm tổn hại đến hình tượng của Taki không ít, không mắt lác thì là răng vẩu, râu ria xồm xoàm. Nhưng nó đặc biệt hiệu quả, chẳng ai nhận ra người đang đi cạnh Yori chính là nam diễn viên nổi đình nổi đám Taki cả), Yori tỏ ra quan tâm một đôi giày được trưng bày trong một cửa hiệu nổi tiếng. Đôi giày đó so với tiền lương mỗi tháng của Yori mà nói thì đáng giá cả một gia tài nhỏ, Yori chỉ dám nhìn chứ không dám mơ được xỏ chân mình vào đó.
Taki nhìn thấy hết.
Ngày hôm sau, Yori nhận được một bưu phẩm không đề tên người gửi, khi mở hộp Yori nhận ra ngay đôi giày mà nó đã để ý hôm qua. Yori biết Taki chính là người đã gửi hộp quà đáng giá này vì ngoài anh ta, Yori không nghĩ có ai lại hào phóng với nó như vậy. Yori nhớ ngón tay mình run rẩy khi soạn tin gửi cho Taki.
- Món quà quá đắt giá. Tôi thật tình không dám nhận.
Yori nhận được tin nhắn trả lời ngay:
- Cứ giữ đi. Mang nó khi lần sau chúng ta gặp.
Hai người nói qua cãi lại một hồi lâu thì Yori cũng đuối lý và chịu thua Taki.
Đôi giày đẹp lắm. Trớ trêu thay, Yori không có bộ cánh nào hợp với đẳng cấp của đôi giày. Nó đành cất đôi giày vào nơi trịnh trọng nhất trong tủ và thỉnh thoảng lấy ra mang vài vòng quanh nhà và tự mình ngắm nhìn mà thôi. Việc đó dĩ nhiên cũng không qua được mắt của Taki. Những lần sau anh ta lại gửi tới nào là quần áo, túi xách, mỹ phẩm, nước hoa.. đến một lúc số quà tặng ấy đã chất đầy cả một tủ.
Yori đồng ý làm bạn với Taki không phải vì những thứ này, lúc nào cũng là người nhận không khỏi cảm thấy áy náy, nó thấy mình giống như một đứa lợi dụng hay đào mỏ vậy. Có hôm nó bỏ hết tất cả những món mà mình được tặng vào một cái thùng to, định gửi trả lại cho Taki. Nhưng rồi nó lại nghĩ anh sẽ thấy phật ý thế nào nên rồi cũng thôi.
Yori đành tìm cách khác.
- Anh có đang thích cái gì không?
Dường như biết ngay ý định của Yori, Taki đáp:
- Không.
Thấy Yori cụp mặt có vẻ không vui Taki lại nói:
- Cô biết nấu ăn chứ?
Yori mở to mắt nhìn Taki.
- Biết.. nhưng mà lâu rồi tôi không nấu nướng chi hết.
Taki nhếch miệng cười:
- Nấu cho tôi đi!
Lần đầu tiên Taki nếm món ăn của Yori thì biểu cảm của anh ta lạ lắm. Mặt anh ta cứng lại, đôi lông mày thì nhăn nhó.
- Nếu khó ăn quá thì anh đừng cố.
Taki liền nói:
- Không, tôi thấy rất ngon mà.
Nói rồi Taki gắp thêm và ăn ngon lành. Trông anh ta ăn ngon miệng thì Yori cũng thấy vui lây.
Vậy là thỉnh thoảng Yori lại nấu ăn cho Taki. Dần dần Yori nhận ra là không phải những món Yori nấu ngon, mà là do Taki thường ăn ở bên ngoài, nên những bửa ăn tại gia của Yori chính là liều thuốc để lấp đầy cảm giác thiếu thốn tình thân trong Taki. Rồi nó chợt nhớ, không biết một bửa ăn ấm cúng mà nó tham gia đã tự lúc nào rồi. Cũng vì công việc bận rộn mà nó ít khi đi chợ nấu ăn, nó đã trải qua những bửa tối một mình chẳng khác gì Taki.
Hai kẻ cô đơn.
Nhưng giờ không còn vậy nữa.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: