4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
53 0
Kiếm tiền
Tuệ Linh đã kiếm được 530 đ
Chương Một: Nữ hiệp sĩ trong đêm

Chín giờ tối.

Thành phố lên đèn từ lâu, những vệt sáng vàng hắt xuống vỉa hè, kéo dài bóng người lơ đãng. Đêm muộn, phố xá thưa dần tiếng ồn, thế nhưng có một nơi bấy giờ mới thật sự bước vào thời khắc rộn ràng nhất – Bar Dragon.

Trong ánh đèn chớp nháy xanh đỏ, tiếng nhạc điện tử nện từng nhịp dồn dập, tiếng ly tách va nhau lanh canh, hòa với tiếng cười nói xôn xao. Sàn nhảy cuộn trào, vũ công uốn lượn mềm mại, từng đường cong như thiêu đốt không khí. Khách ra vào nườm nượp, nhân viên chạy như con thoi. Giữa cái náo nhiệt ấy, nổi bật nhất vẫn là hình ảnh một cô bartender tóc ngắn cá tính, gương mặt thanh tú, đôi bàn tay thoăn thoắt lắc shaker bạc sáng. Cô gái ấy có cái tên đầy dịu dàng: Thanh Tâm.

Cô đang dồn toàn bộ sự tập trung vào ly cocktail margarita màu xanh ngọc, vừa rót vào chiếc ly chân cao vừa khẽ mỉm cười. Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy trêu chọc vang lên át cả tiếng nhạc:

– Thanh Tâm, hoa khôi khoa Truyền thanh hôm nay đến sớm lắm, đặt bàn riêng cơ đấy. Không biết hẹn ai mà ăn diện muốn lóa mắt cả quán. – Đài Trang, bạn thân kiêm cô chủ nhỏ của Dragon, nghiêng người thì thầm.

Theo hướng mắt Trang, Thanh Tâm ngẩng lên. Quả nhiên, Anh Thư – hoa khôi đình đám – hôm nay xuất hiện với diện mạo kiêu sa khác hẳn ngày thường. Mái tóc xoăn lọn bồng bềnh, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng ngần, trên tai lấp lánh đôi khuyên bản vuông. Chiếc váy đỏ hai dây ôm sát càng tôn dáng thon, đi kèm chiếc túi Hermes hồng đào, khiến cô nàng như bước ra từ sàn diễn thời trang.

Thanh Tâm khẽ nhếch môi, vừa gắn lát chanh lên miệng ly vừa trêu lại:

– Thế nãy giờ cậu ngắm người ta à? Từ chướng mắt thành hợp gu rồi hả?

– Đâu có! – Trang bật cười – Chỉ tò mò thôi. Cậu không muốn biết mỹ nữ vạn người mê kia hẹn ai sao?

– Tớ thấy cậu đang cầu mong cô ta gặp một ông chú bụng bia, đầu hói, mắt híp hơn thì đúng hơn. – Tâm nhướng mày.

– Chuẩn! – Trang phá lên – Đẹp thì có đẹp, nhưng cái kiểu chảnh choẹ, dùng lỗ mũi nhìn thiên hạ thì ai mà chịu được. Con nhà giàu có, bố mẹ định cư Mỹ, tưởng thiên hạ phải xoay quanh mình chắc. Mà này, chị đây cũng đâu có thua kém!

– Vâng, chị đại nhiều tiền cho em theo với, em xin tình nguyện nâng khăn sửa ví. – Tâm giả vờ chắp tay.

– Thôi khỏi, chị chỉ muốn cậu làm em dâu thôi. Yêu anh Trung nhà tớ đi, rồi cả cái Bar này coi như của cậu.

– Cảm ơn, nhưng tớ không muốn có em chồng lắm điều như cậu. – Tâm cười nghiêng ngả.

Trang trợn mắt, giả vờ hậm hực:

– Quá đáng! Chị đây hiền lành nết na, ai gặp chẳng khen!

– Đừng đóng kịch nữa, tớ thuộc lòng bản chất cậu rồi. – Tâm liếc nhẹ.

Hai cô nàng cười rộn cả quầy bar. Chợt Trang reo lên:

– Kìa kìa, nam chính xuất hiện rồi! Trời ơi, không phải ông chú bụng bia như kịch bản nữa, thế này thì bất công quá!

Thanh Tâm ngẩng mắt, quả nhiên một người đàn ông cao lớn vừa đến bên bàn Anh Thư, dáng vẻ thân mật. Ánh mắt anh trầm ổn, mang theo nét cuốn hút lạ thường. Cảnh tượng ấy khiến quán như bớt đi tiếng ồn, chỉ còn lại sự chú ý của mọi ánh nhìn.

Đúng lúc ấy, Trung – ông chủ quán, cũng là anh trai Trang – từ phía sau bước ra, chau mày:

– Hai đứa lại bày trò gì thế hả? Khách chạy hết thì đừng trách anh.

– Bọn em làm gì có. – Hai cô đồng thanh, rồi lại phá lên cười.

Trung thở dài, khoát tay:

– Muộn rồi, về học bài đi. Tuần sau thực tập rồi còn gì.

– Vânggg! – cả hai kéo dài giọng tinh nghịch.

Chia tay anh em Trang – Trung, Thanh Tâm lấy chiếc xe đạp điện, bon bon trở về phòng trọ. Con hẻm nhỏ về khuya chỉ còn tiếng gió lạnh phả qua, ánh đèn đường kéo bóng cô dài thượt.

Thanh Tâm vốn là con gái huyện nghèo lên thành phố học, ở trọ để tiện làm thêm ở quán cà phê của anh Trung. Từ ngày đầu đại học, cô và Trang đã thân nhau như hình với bóng. Trang luôn trêu ghẹo gán ghép cô với anh trai, nhưng Tâm chỉ coi Trung như một người anh, chẳng muốn nghĩ xa hơn. Cô tin, lúc này điều quan trọng nhất vẫn là tương lai mù mịt phía trước.

Rẽ vào con hẻm quen thuộc, bất ngờ ánh mắt Tâm chạm phải một cảnh tượng khiến tim thắt lại. Một người phụ nữ nằm sõng soài bên lề, chiếc xe SH đổ chỏng chơ, máu loang đỏ cả mặt đường. Tâm vội phanh gấp, lao tới:

– Cô ơi! Cô có sao không? Đợi cháu chút, cháu gọi cấp cứu ngay!

Ngón tay run run bấm 115. Người phụ nữ khẽ rên, hơi thở đứt quãng:

– Điện thoại.. Trong túi.. Gọi.. Con trai..

Thanh Tâm lục túi, may mắn điện thoại không khóa mật khẩu. Trong danh bạ, một cái tên sáng rực đập vào mắt: "CON TRAI". Cô không chần chừ, lập tức bấm gọi.

* * *

Trong khi ấy, tại Bar Dragon, Anh Thư run run ngồi đối diện Hoàng – người đàn ông cô thầm thương mười hai năm qua. Hoàng cao một mét tám, làn da rám nắng khỏe mạnh, bộ râu quai nón toát lên vẻ phong trần. Mỗi khi ở cạnh anh, Anh Thư lại thấy mình bé nhỏ, và cô thích cảm giác được che chở ấy.

Anh vừa đặt áo vest lên thành ghế, môi khẽ nở nụ cười dịu dàng. Trái tim Thư như lỡ nhịp:

– Bar này đẹp anh nhỉ? – cô khẽ hỏi.

– Ừ. Nhưng muộn thế này hẹn anh có chuyện gì sao? – Hoàng nghiêng đầu.

– Em sắp tốt nghiệp rồi, em muốn xin về đài của anh.. – cô ngập ngừng.

Hoàng mỉm cười, chưa kịp đáp thì tiếng chuông điện thoại réo gấp. Anh nhìn màn hình: "MẸ YÊU". Nhưng khi nhấc máy, một giọng nữ xa lạ vang lên:

– Anh là con trai của số máy này đúng không? Mẹ anh gặp tai nạn, đang cấp cứu tại bệnh viện tỉnh. Anh đến ngay đi!

Hoàng chết lặng, bật dậy:

– Tôi đến ngay!

Quay sang Anh Thư, anh chỉ kịp nói ngắn gọn:

– Xin lỗi, mẹ anh gặp nạn. Anh phải đi gấp.

– Em đi cùng anh! – Thư vội vàng.

– Ừ, đi thôi!

Và từ khoảnh khắc ấy, bánh xe định mệnh bắt đầu xoay. Những con người vốn chỉ thoáng qua đời nhau, nay lại được kéo về chung một mạch, nơi mà cả tình cảm, thử thách và những ngã rẽ bất ngờ đều chờ đợi phía trước..
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back