Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Nguyễn Nhật Ánh

Discussion in 'Văn Học' started by Cute pikachu, Nov 7, 2021.

  1. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 3.9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhỏ Thắm không biết tôi đánh lừa nó. Ba mẹ tôi về thăm ngoại từ sáng. Trong nhà chỉ có tôi và chị Hoài.

    Khi tôi trò chuyện với nhỏ Thắm trước cổng thì chị Hoài đứng cạnh cửa sổ tò mò ngó ra.

    Chị hỏi ngay khi tôi vừa quay vào nhà:

    - Trưa nắng chang chang mà con Thắm đi đâu vậy?

    - Nó lên chơi với em?

    Chị Hoài nhướn mắt:

    - Lên chơi sao nó không vào nhà mà đứng ngoài cổng?

    Tôi ấp úng:

    - Dạ, nó có việc phải đi ngay.

    - Nếu vậy, thì đâu có gọi là lên chơi.

    Tôi chưa kịp nghĩ ra cách giải thích, chị Hoài hỏi độp luôn:

    - Nó lên hỏi tội em về chuyện dán giấy trước cửa nhà nó phải không?

    Giống như chị Hoài vừa nhét một trái chanh vào họng tôi. Tôi đứng chết trân, trố mắt ra nhìn chị, ú ớ không nói nên lời. Tôi không dán tờ giấy đó, nhưng tôi sửng sốt về cách chị đoán được nội dung cuộc trò chuyện giữa hai đứa tôi.

    - Nhìn cái gì! - Chị Hoài hừ mũi - Hồi sáng đi chợ chị nghe người ta đồn ầm.

    Tôi nuốt nước bọt:

    - Em không làm chuyện đó.

    - Thế tại sao con Thắm đi kiếm em?

    - Thì nó cũng nghĩ như chị -Tôi nhăn nhó - Nó tưởng em là thủ phạm.

    Chị Hoài đột ngột thấp giọng:

    - Ba mẹ con Thắm bắt nó lấy chồng hả?

    - Dạ.

    - Nó mới học lớp Chín mà.

    Tôi đành kể cho chị Hoài chuyện hôn ước oái oăm của nhỏ Thắm, cẩn thận dặn chị không được hé môi với ai.

    Nghe xong, chị Hoài tỏ vẻ bất bình giùm nhỏ Thắm:

    - Ông ƯỚC đúng là lãng xẹt! Thời buổi bây giờ mà làm cái chuyện y như thời phong kiến.

    Mặt tôi vừa tươi lên sau câu nhận xét của chị đã vội sụp xuống khi chị nheo mắt nhìn tôi:

    - Bộ em thương con Thắm hả?

    - Đâu có - Tôi giật thót - Em với nó chỉ là bạn thôi.

    - Thế sao em ghi câu "Con gái lớn lên phải lấy được người mình thương"?

    Tôi có cảm giác chị Hoài đang cố ý lùa tôi bực mình. Tôi nhún vai, cố đừng để gắt gỏng:

    - Em đã nói không phải em mà.

    Chị Hoài thoắt nghiêm mặt lại, và câu nói tiếp theo của chị cho thấy chị không tin lời tôi. -Em chớ dại làm những trò trẻ con như thế. Đây là chuyện người lớn chứ không phải chuyện của con nít.

    Tôi không buồn đôi co với chị Hoài. Tôi biết sự nghi ngờ trong lòng chị đang cao như núi và tôi không có cách nào san bằng ngọn núi đó.

    Đợi chị Hoài đi vào bếp, tôi tức tốc chạy qua chùa giác Nguyên.

    - Chú phải không? - Tôi chỉ tay vào chú tiểu Khôi đang ngồi học bài trước cổng chùa, mặt hầm hầm.

    Chú tiểu Khôi ngơ ngác:

    - Phải không chuyện gì?

    Vẻ mặt thật như đếm của chú tiểu Khôi làm tôi điên tiết. Tôi hổn hển tuôn ra một tràng: -Chú đừng có làm bộ. Dòng chữ "Phản đối hôn nhân lạc hậu. Con gái lớn lên phải được lấy người mình thương" là do chú viết phải không?

    - Không - Chú tiểu Khôi lắc đầu - Không phải tôi.

    Tôi nghiến răng trèo trẹo:

    - Người tu hành không được nói dối nghe chú. Nói dối là có tội với Phật tổ đó.

    - Tôi không viết thật mà.

    - Chú không viết thì ai viết? - Tôi chồm ngừoi tới trước, răng nhe ra đầy hăm dọa -Chuyện này ngoài tôi ra, chỉ có chú biết thôi.

    Có lẽ sợ tôi lên cơn điên cắn cho chú một phát, chú tiểu Khôi ngập ngừng thú nhận:

    - Bạn Phan cũng biết.

    - Trời đất! - Tôi la lớn - chú kể cho nó nghe hả?

    Chú tiểu Khôi quay đầu đi chỗ khác để tránh ánh mắt của tôi. Chú không trả lời nhưng sự im lặng của chú chắng khác nào một cái gật đầu.

    Tôi chần chừ:

    - Sao chú đi kể với nó?

    Chú tiểu Khôi thở hắt ra

    - Tôi muốn nhờ nó nghĩ cách giúp nhỏ Thắm -Hừ, thằng đó chỉ toàn nghĩ cách bậy bạ.

    Đang nói, tôi sực nhớ ra một chuyện.

    - Ủa, thằng Phan ở tuốt dưới ngã ba Cây Cốc, chẳng lẽ nửa khuya nó đạp xe lên thị trấn để gián tờ giấy đó?

    - Nó chỉ viết chữ thôi. - Chú tiểu Khôi gãi trán, bối rối đáp - Còn tờ giấy do tôi dán.

    - Chú giỏ quá ha!

    Tôi quét mắt khắp ngừoi chú tiểu Khôi. Khác với đồng phục học trò tụi tôi, hằng ngày chú mặc áo tràng màu lam đến lớp. Bảng tên thay vì may trực tiếp vô áo, chú ép ni lông và dùng kim băng gắn lên trước ngực, có lẽ để tiện tháo ra lúc tan trường. Lúc không đi học, chú tự hỏi không biết ban đêm chiếc áo chú mặc có tiện cho việc "dạ hành" như Sở Lưu Hương trong truyện Cổ Long hay không.

    - Đăng giận tôi hả? - thấy tôi không nói gì, chú tiểu Khôi rụt rè hỏi.

    - Không. Tôi chỉ giận nhỏ Thắm.

    Chú tiểu Khôi ngạc nhiên:

    - Sao Đăng giận nó?

    - Khi nãy nó lên nhà tôi. Nó tra hỏi tôi như công an tra hỏi kẻ cướp không bằng1 -Đăng đừng hiểu lầm nó.

    - Hiểu lầm gì! Nó bảo vì tôi mà nó bị ba nó đánh đòn. Nhưng tôi nghĩ nó tức giận vì tờ giấy đó làm nó không lấy được chồng thì đúng hơn.

    Tôi tức tối tuôn một tràng và không để cho chú tiểu Khôi kịp lên tiếng xoa dịu, tôi băng qua sân trường Bồ Đề, chạy một mạch về nhà.
     
  2. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 3.10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau tôi thộp cổ thằng Phan trên lớp:

    - Mày ngon quá há, Phan!

    Phan biết ngay tôi muốn nói chuyện gì. Nó chớp mắt:

    - Tại chú tiểu Khôi nhờ tao nghĩ cách chứ bộ.

    - Bộ hết cách rồi sao mà mày nghĩ ra cách tà đạo này. Mày có biết nhỏ Thắm lên tận nhà hoạnh hoẹ tao không?

    - Cái gì tà đạo? - Phan nhăn nhó gỡ tay tôi ra - Mày ngon hơn tao thì mày nghĩ ra cách khá đi!

    - Cách khác.. hả?

    Thách thức của Phan khiến tôi bất giác cà lăm.

    Những ngày qua tôi đã xoay tới xoay lui hàng trăm ý nghĩ trong đầu, đã ngồi soi mặt hàng giờ vào từng trang sách trinh thám của thầy Vỹ, vẫn không nảy ra được mẹo nào. Có lẽ chị Hoài nói đúng, đây là chuyện của người lớn. Chuyện của người lớn bao giờ cũng nằm ngoài tầm tay của chúng tôi. Bọn học trò lớp Chín dù sao cũng chưa đủ lớn khôn để sắp xếp đời mình và đời của bạn mình. Ờ, nhưng mà sắp xếp làm gì! - nghĩ tới đây tôi lại thấy ấm ức - mình sắp xếp cho nó, nó càng ghét mình thêm.

    Phan không hiểu tâm sự của tôi. Thấy mặt tôi bỗng dưng xịu xuống, nó thò lỏ mắt nghiêng ngó:

    - Sao? Không nghĩ ra được cách nào hay hơn tao phải không?

    - Ờ.

    Tôi thở dài, tính nói xấu nhỏ Thắm một câu cho hả tức nhưng cuối cùng tôi kiềm lại được. Sáng nay, lúc vừa đặt chân vô lớp tôi đã hấp tấp đảo mắt nhìn quanh. Tuy giận nhỏ Thắm, tôi vẫn nơm nớp sợ nó bỏ học vì xấu hổ.

    Giả như nó đến lớp, tôi e nó sẽ không chịu đựng nổi những lời chọc ghẹo của bạn bè. Nhưng nhỏ Thắm làm tôi ngạc nhiên vô kể. Nó không những ôm cặp đi học bình thường, tôi thấy nó vẫn cười nói tự nhiên với đám bạn gái trong lớp như không hề có gì xảy ra.

    Có lẽ bạn bè không nỡ trêu nó, hoặc không nghĩ ra lý do gì để trêu. Ờ, làm sao tụi bạn có thể nghĩ nó là nhân vật chính trong câu chuyện lùm xùm này. Nó mới mười bốn tuổi mà. Hơn nữa trong thời gian đó thị trấn đang ồn lên chuyện chị Hoè lấy chồng. Thế là thiên hạ lập tức quên ngay tờ giấy dán trước nhà bà ƯỚC, một phần vì người ta không hiểu nội dung của nó định ám chỉ điều gì. Có người đoán đó chỉ là trò nghịch ngợm của lũ tiểu yêu trong khu chợ. So với chuyện nhắng nhố trẻ con đó, hoa khôi lấy chồng là sự kiện trọng đại hơn nhiều. Trong một thị trấn phẳng lặng như nơi tôi ở, đám cưới của chị Hoè giống như một biến cố.

    Hồi anh Thắng giả điên, thị trấn Hà Lam vui hơn bây giờ. Với những tràng tiếng Pháp lốp bốp và bài hát Aline thường bất thình lình vang lên trước cổng trường tiểu học, trẻ con bọn tôi còn có cái để mà chờ đợi. Lần cuối cùng anh Thắng đem lại sự sôi nổi cho thị trấn là lúc anh ngồi rền rĩ hát trước giường bệnh của cô Sa, người lớn con nít bu đen bu đỏ xem như xem xiếc. Chỉ tiếc là sau lần đó, anh cưới cô Sa rồi đem cô đi mất, trả lại cho thị trấn vẻ buồn tẻ quen thuộc. Bây giờ, chị Hoè-người mà anh Thắng từng ngoảnh mặt, bằng cuộc hôn nhân muộn màng của mình đã thay anh bơm vào đời sống lặng lờ của quê tôi luồng không khí náo nhiệt và mọi người lại vớ được đề tài hấp dẫn để bàn tán suốt ngày.

    Bọn trẻ con cũng kéo vào vòng xoáy này. Cả đống cái miệng háo hức:

    - Ê, biết tin gì chưa? Chị Hoè sắp lấy chồng -Chị Hoè lấy ai vậy mày?

    - Nghe nói chú rể đẹp trai như tài tử xi nê.

    Gần đến ngày cưới, thông tin bắt đầu rò rỉ. Chú rể là một bác sỹ làm ở bệnh viện lớn trong Sài Gòn. Chị Hoè quen anh trong một lần đưa mẹ vào trong chữa bệnh.

    Trong mắt cư dân thị trấn. Sài Gòn là một kỳ quan. Đó là một xứ sở bí mật, xa xăm, lộng lẫy, giàu sang. Nó như thuộc về một thế giới khác. Chúng tôi chỉ nhìn thấy Sài Gòn trên các tờ họa báo sặc sỡ. Dạo đó, quê tôi rất ít người có dịp đi Sài Gòn. Phải thật giàu như tiệm vải nhà chị Hoè hoặc phải học giỏi cỡ "cao học" như anh Thắng mới đi được tới xứ đó. Không hiếm người ao ước đi Sài Gòn một lần trong đời cho biết "nó" là cái gì rồi về chết cũng cam lòng.

    Chú rể không những người Sài Gòn mà còn là bác sĩ, càng thếm oai phong. "Bác sĩ, kỹ sư" là một cái gì cao siêu vĩ đại vào thời đó. Ao ước tột bậc của các bậc phụ huynh trong thị trấn là con mình cố làm sao học tới bác sĩ, kỹ sư. Nó không chỉ đánh giá, mà còn đồng nghĩa với giàu có, với ô tô nhà lầu. Nhưng để trở thành bác sĩ, kỹ sư cũng khó ngang với trở thành phi công vũ trụ nên rốt cuộc chưa có con người hiếu thảo nào ở quê tôi thỏa mãn được giấc mơ quá đáng của các đáng sinh thành. Vậy mà đùng một cái, chồng chị Hoè là bác sĩ. Lại là bác sĩ Sài Gòn.

    Chuyện cứ thế mà ầm ĩ cho tới ngày nhà chị Hoè dựng rạp trước cổng tiệm vải.

    Hóa ra chồng chị Hoè khác xa lời đồn thổi. Anh không giống tài tử xi nê chút nào. Người anh đen và lùn, đứng thấp hơn chị Hoè nửa cái đầu.

    Trong dân tình đã xuất hiện những lời độc địa:

    - Tưởng sao, hoa lài rốt cuộc lại cắm bãi cứt trâu!

    Các chàng trai nhờ thất tình chị Hoè mà trở thành nhạc sỹ cũng kéo nhau về thị trấn trong dịp này - vì hiếu kỳ và cả vì đố kỵ. Vài người trong số họ tỏ vẻ hả hê khi phát hiện kẻ thắng cuộc có dung mạo xấu xí ngang với chàng Trương Chi chèo đò.

    Có người, trong lúc say mèm, đã ứng tác bài hát "Thương cho môt đóa hoa lài" rồi ôm đàn gảy tưng tưng và ông ổng hát ngay cạnh lều rạp đám cưới.

    Trong khi gia đình chị Hoè chưa biết phản ứng thế nào thì cư dân thị trấn, kể cả người vừa thốt câu chế nhạo "hoa lài cắm bãi cứt trâu", xúm nhau đuổi đánh anh nhạc sĩ ba trợn khiến anh phải vứt đàn chạy thẳng xuống ngã tư Hà Lam leo lên xe đò vọt mất. Lý lẽ của những kẻ trừng phạt được đám đông nhiệt liệt hoan nghênh: Nhận xét, chê bai là một chuyện, còn phá đám ngày vui của người ta là chuyện khác - chuyện thất đức, không chấp nhận được.

    Nghe tin này, chị Hoài tặc lưỡi:

    - Chuyện vợ chồng là do duyên số, em ạ.

    Mẹ tôi bình luận:

    - Đàn ông giá trị ở chỗ có tài hay không. Vẻ ngoài đâu có quan trọng.

    Bà nội tôi móm mém:

    - Mấy đứa đẹp mã chỉ lo đàn đúm, ăn chơi. Chính mấy đứa xấu trai mới chỉ thú học hành, đỗ đạt thành tài.

    Anh Thắng cũng quay về trong dịp này. Anh mua một bó hoa, viết một tấm thiệp rồi đem tới tiệm vải lịch sử chúc mừng chị Hoè.

    Thắng Phan bình luận:

    - Cỡ "cao học" xử sự có khác!

    Phan không biết chuyện cô Sa bỏ về Duy Xuyên. Nên nó không biết "cao học" xử sự đôi khi cũng rất ẩu.

    Chuyện chị Hoè lấy chồng gợi tôi nhớ đến hôn ước bí mật của nhỏ Thắm. Nên tôi không hề thấy háo hức như lũ bạn. Tôi chỉ tò mò về sự xuất hiện của anh Thắng ở thị trấn.

    Những ngày này tôi quẩn quanh trước cửa nhà nhỏ Ngọc nhiều hơn là chỗ tiệm vải chị Hoè. Chỉ để dò xem thái độ của anh Thắng. Chỉ để mong giải đáp được thắc mắc đang cộm lên trong ngực: Chị Hoè hớn hở đi lấy chồng trong khi anh thì bị vợ bỏ, liệu anh có buồn không? Tôi hỏi và tôi không tìm thấy câu trả lời trong nét mặt tươi tình của anh Thắng. Tôi không biết anh bình thản thật hay anh cố tình làm ra thế. Tôi chỉ biết, nếu mai kia nhỏ Thắm đi lấy chồng chắc tôi buồn lắm.

    Con mắt trên tường nhà nhỏ Ngọc hình như cũng nghĩ giống tôi. Nó nhìn tôi như muốn nói:

    Buồn chứ sao không!

    Lần đầu tiên tôi nhận ra mình không tránh tia nhìn của nó.
     
  3. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 4.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chị Hoè lấy chồng đột ngột. Và ra đi vội vã. Gần như chị không từ giã ai. Dĩ nhiên con gái phải theo chồng nhưng cách chị đi như chạy trốn làm tôi thấy có điều gì đó bất nhẫn. Tôi đoán là chị chạy trốn miệng lưỡi người đời. Người đời thực ra không độc ác gì nhưng cứ thích bình phẩm chuyện thiên hạ, tự xem mình có quyền phán xét mọi thứ, bất chấp những phát ngôn của mình có làm cho người khác tổn thương hay không. Vì vậy, không ác mà thành ác.

    Một tuần sau ngày chị Hoè lên xe hoa, ông Cứ hớt tóc dạo thình lình qua đời. Ông sống một mình trên Dốc Sỏi, không vợ không con. Người ta bảo ông say rượu, nửa đêm ra sau hè đi tiểu trong lúc trời mưa rả rích nên bị trúng gió đột quỵ.

    Ông Cứ không có thân thích ở thị trấn. Cũng không ai rõ ông từ đâu trôi. Khi tôi bắt đầu có hiểu biết, đã thấy ông lang thang trên các ngả đường với chiếc thùng gỗ trên tay và vệt trầu trên miệng. Một cái tông đơ, một cái quan tài cất trong nhà, dặn hàng xóm nếu chẳng may ông có bề gì thì lo hậu sự giùm.

    Cái chết của ông Cứ vô tình chia đôi thị trấn. Các phụ huỵn mặt mũi rầu rĩ lo lắng vì không biết ngày mai ai sẽ cắt tỉa tóc tai cho bọn trẻ, trong khi lũ con trai nhóc tì nhảy cẫng lên, mặt mày tươi hơn hớn như vừa nhận được quà tết.

    Tôi không thuộc đám hội hè đó, vì tôi đã lớn. Đã lâu tôi không còn là đối tượng hù dọa của ông Cứ. Chưa kể chính ông là người đã vớt tôi lên từ dưới Bàu Hà Kiều.

    Trước những sự kiện đó, tôi bắt gặp mình buồn vui lẫn lộn. Có lẽ buồn nhiều hơn. Từ bé đến lớn, tôi đã quá quen thuộc gần gũi với những gương mặt chung quanh mình, dù đó là những gương mặt tôi yêu hay là những gương mặt tôi ghét. Nhưng vượt lên trên mọi yêu ghét thông thường, trong sâu thẳm của lòng mình tôi tự nhiên xem những gương mặt đó là một phần của cuộc đời tôi. Là một cái gì đó vô cùng gắn bó. Tất cả đã in dấu trong trí não tôi, đã làm nên cuộc sống tinh thần của một đứa con trai mới lớn. Khi thầy hiệu trưởng trường tiểu học chuyển đi nơi khác, khi anh Thắng cô Sa nhỏ Ngọc và bây giờ đến lượt chị Hoè bỏ vào Sài Gòn, rồi cả ông Cứ chết đi, tôi cảm thấy đời tôi đang dần trở nên trống trải. Có cảm giác những ngày tháng đang trôi qua mặt tôi đang thiếu vắng điều gì. Nó không còn đầy đủ nữa, vì vậy cũng không còn vui tươi như khi tôi còn bé.

    Tôi hình dung được một ngày kia nhỏ Thắm bỏ đi luôn thì cuộc sống của tôi sẽ như thế nào. Hẳn lúc đó nó không còn giống như bây giờ. Chắc nó giống thị trấn sau một trận bão lớn, những gì tươi đẹp và bình yên nhất đều bị gió cuốn đi.

    Trong rất nhiều ngày tôi cố ép mình đừng nghĩ đến nhỏ Thắm nhưng câu chuyện của nó cứ bám chặt tâm trí tôi, như không phải đó là câu chuyện đến từ bên ngoài mà tự nó âm thầm mọc ra từ một kẽ nứt nào đó dưới lớp võ não khiến ngày nào tôi cũng bắt quả tang mình thở đều trên nỗi giận hơn phiền muộn.

    Sau lần ghé nhà tôi để vặn vẹo tra hỏi về chuyện tờ giấy, nhỏ Thắm không gặp tôi thêm lần nào nữa. Hằng ngày tôi vẫn nhìn thấy nó trên trường, vẫn thấy nó đi lại cười nói nhưng hình ảnh nó trước mắt tôi luôn chập chờn như thế tôi đang nhìn nó qua một màn sương mờ ảo.

    Một hôm chú tiểu Khôi hỏi tôi:

    - Đăng có muôn biết đứa nào là chồng tương lai của nhỏ Thắm không?

    Câu hỏi bất ngờ của chú tiểu khiến tôi ngẩn ra mất mấy giây. Tôi định gật đầu nói "muốn" nhưng một cơn phẫn nộ bất thần chặn họng tôi lại. Tôi mím môi giọng bất cần:

    - Không.

    Chú tiểu Khôi nhướn mắt:

    - Đăng không muốn biết thật hả?

    - Kh.. không.. ng.. -Tôi lặp lại, đã kém quả quyết hơn.

    Chú tiểu Khôi mỉm cười:

    - Đăng không muốn biết thì thôi.

    Tôi không thích nụ cười của chú tiểu Khôi chút xíu nào. Nó giống như là "Thí chủ đừng chọc cười bần tăn nữa". Tôi định phớt tỉnh nhưng sự tò mò trong lòng tôi đã thắng thế.

    - Chú biết thằng đó à? - Tôi liếm môi hỏi.

    - Tôi không biết. Nhưng muốn điều tra xem nó là ai thì vẫn có cách.

    - Dò hỏi xem đứa nào trong lớp có ba từng học ở Huế.

    Chú tiểu Khôi làm tôi phục lăn. Tôi nhớ tôi từng kể cho chú nghe ba nhỏ

    Thắm và bạn của ba nó trước đây trọ chung ở Huế. Theo lời nhỏ Thắm, hồi đó ông nội nó làm thư kí cho một hãng buôn ở An Cựu, đem ba nó theo. Lúc đầu bạn của ba nó ở chỗ khác, về sau chơi thân với nhau ba nó rủ về ở chung nhà. Cái chi tiết cỏn con đó, lúc nghe tôi chẳng để tâm lắm, càng không có ý định khai thác để truy lùng tung tích chồng tương lai của nhỏ Thắm, dù tôi đã ngốn cả đống truyện trinh thám của thầy Vỹ. Chú tiểu Khôi từ bé đến lớn chắc chỉ đọc kinh sách, vậy mà xem ra chú có máu thám tử hơn tôi.

    Tôi tặc lưỡi xuýt xoa:

    - Chú tài thật đấy! Chuyện vậy mà chú cũng nghĩ ra.

    - Không phải tôi - Chú tiểu Khôi thật thà thú nhận - Bạn Phan nghĩ ra đó.

    Lại thằng Phan "tà đạo". Thằng này thật lắm trò. Nhưng tôi phải công nhận nhờ nó nghĩ ra chuyện viết khẩu hiệu bậy bạ hôm nọ, tôi mới biết nhỏ Thắm chẳng xem tình cảm của tôi ra gì.

    Tôi đi tìm gặp Phan, chưa kịp nói gì nó đã hất đầu:

    - Mày nghe chú tiểu Khôi trình bày kế hoạch của tao chưa?

    - Rồi.

    - Vậy là hiểu rồi ha!

    - Hiểu cái con khỉ! -Cái kiểu nói như thể luôn luôn đúng của nó khiến tôi nổi điên - Nếu tìm ra được thằng chồng của nhỏ Thắm thì tụi mình làm gì?

    Phan ngớ ra:

    - Ờ há! Tao cũng chẳng biết!

    Nó đưa tay sờ cầm một hồi rồi nhe răng phán một câu khiến tôi méo xệch miệng:

    - Hay tụi mình lôi nó ra đập cho một trận!
     
  4. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 4.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rốt cuộc dẫu không biết truy ra thằng nhãi sắp trở thành chồng của nhỏ Thắm để làm gì, tôi, thằng Phan và chú tiểu Khôi vẫn tích cực dò xét.

    Hễ tới trường là bọn tôi xáp lại đám bạn trong lớp. Chỉ để hỏi mỗi một câu:

    - Ê, hồi xưa ba mày học ở đâu hả mày?

    - Học ở trường chứ ở đâu?

    - Trường nào?

    - Thì trường mình đang học đây nè.

    Trong suốt hai ngày, bọn tôi nhận được những câu trả lời có nội dung na ná nhau, do đó chán ngắt như nhau.

    Cũng có đứa bực mình.

    - Sao mày hỏi vậy? Mày không tin ba tao hồi nhỏ có đi học hả?

    Tệ hơn, thằng Định nghiến răng nói như gây gổ:

    - Ý mày bảo ba tao thất học phải không?

    Sau này tình cờ nghe thằng Trí kể, tôi mới biết ba thằng Định hóa ra chưa từng đến lớp lấy một ngày thật. Ông không biết chữ. Dạo ông còn làm thợ hồ, mỗi khi đám thợ chia nhau tiền công ông luôn phản đối. Ông bảo "Tao không biết chữ, tụi mày chia tiền ăn gian làm sao tao biết". Ông bắt phải đổi tất cả ra tờ bạc có mệnh giá thấp nhất, sau đó cả đám ngồi vòng tròn rồi chia đều từng tờ như con bạc chia bài. Chia lòng vòng như vậy cho đến khi hết mớ tiền. Có vậy ông mới yên tâm mình không bị lừa. Chuyện buồn cười của ba thằng Định mãi đến khi thằng Trí nói ra bọn tôi mới biết.

    Nhưng bữa đó Định lại tưởng bọn tôi đem ba nó ra chế giễu nên nó gầm gừ rất ghê.

    Rút kinh nghiệm, dò hỏi đứa tiếp theo bọn tôi phải đổi mẫu câu:

    - Hồi trước ba mày có học ở Huế không?

    - Không. Ba tao từ nhỏ đến lớn chưa biết Huế là gì!

    Tới ngày thứ ba, thằng Phan kết luận chồng tương lai của nhỏ Thắm không học chung lớp với bọn tôi.

    Tôi nhíu mày:

    - Chẳng lẽ nó không đi học?

    Phan gật gù:

    - Có thể nó học các lớp dưới.

    Chú tiểu Khôi há hốc miệng:

    - Nó ít tuổi hơn nhỏ Thắm à?

    - Có sao đâu! - Phan gẩy tay - Biết đâu thằng đó năm nay mới mười hai tuổi. Ông bà chẳng nói "gái hơn hai, trai hơn một" là gì!

    Thấy tôi nhăn mặt, nó nhe răng cười:

    - Ờ, mà cũng có thể thằng đó không đi học thật. Hoặc gia đình nó không sống ở thị trấn này. Tôi không biết điều thằng Phan nói đúng được bao nhiêu phần trăm. Nhưng suy đoán bi quan của nó kết thúc luôn sự nghiệp thám tử ngắn ngủi của bọn tôi.

    Tôi lại quay về với những ngày lặng lẽ như trước đây. Thời gian này, trời đang đi dần vào tiết lập xuân, những cơn mưa đã ngớt hạt, chuẩn bị tạnh hẳn. Đám mây xám như pha chì lâu nay vẫn vần vũ trên nóc chùa Giác Nguyên đã chuyển sang màu trắng nõn, giống như ai vừa thả từng chùm bông gòn lên trời. Lũ chim nấp mưa suốt mùa đông dưới các mái ngói và trong các hốc cây lũ lượt kéo ra rủ nhau chơi trò chuyền cành và líu lo thi hót. Bọn học trò thi xong học kỳ một, đang nôn nao chờ tết đến.

    Có lần tôi đi tha thẩn vào con suối xóm Trong hi vọng sẽ gặp nhỏ Thắm ở đó như lần trước. Nhưng không có gì giống như tôi nghĩ. Tôi ngồi bên bờ suối gần suốt buổi chiều chẳng thấy nó đâu. Chỉ có vạt cải cuối mùa còn sót vài vệt hoa vàng lốm đốm ven suối ngẩn ngơ nhìn tôi, như thắc mắc thằng nhóc kia là ai, đến đây làm gì nó mà mặt trông âu sầu đến vậy.

    Đôi khi tôi vào, hoa đồng tiền và hoa hồng quế dại bén gió xuân nở rộ dọc đường như chào đón tôi nhưng lòng tôi chẳng thấy vui. Vì cũng như lần trước, tôi chẳng gặp được cây chuối non của tôi.

    Đôi khi tôi lẩn thẩn tự hỏi không hiểu tại sao một tình bạn thân thiết như tôi và nhỏ Thắm lại tan vỡ dễ dàng như thế. Có phải do có kẻ thứ ba chen vào giữa hai đứa tôi như các mối tình ngang trái trong truyện Quỳnh Dao? Tôi nghĩ rất lâu rồi tôi lắc đầu: Chắc là không phải! Tôi và nhỏ Thắm còn quá nhỏ để có thể là bản sao của các nhân vật trong sách.

    Dĩ nhiên tôi biết tôi thích nhỏ Thắm nhiều hơn bất kì một đứa con gái nào khác. Nhưng thích hẳn là khác với yêu. Tôi đọc trong sách, thấy người ta bảo "Thích một người nào đó, ta muốn kết bạn với họ. Còn yêu ta muốn kết hôn".

    Tôi chưa bao giờ bắt gặp trong đầu mình ý nghĩ lớn lên sẽ lấy nhỏ Thắm làm vợ mặc dù khi không có nó bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt. Chuyện vợ chồng, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy buồn cười. Thấy giốn như mình cố nhón chân lên để với tay đánh cắp những thứ người lớn cất trên đầu tủ-những thứ không dành cho trẻ con. Nhưng đó là tâm trạng của tôi, còn nhỏ Thắm nghĩ gì trong đầu làm sao tôi biết được. Bà nội tôi vẫn bảo con gái trưởng thành sớm hơn con trai đó thôi. Hôm ngồi cạnh tôi bên bờ suối xóm Trong, quả là mắt nhỏ Thắm có ươn ướt. Nhưng suốt cuộc trò chuyện, nó chưa lần nào bảo nó ghét cuộc hôn nhân mà ba nó sắp đặt. Ờ, nó chẳng nói gì về chuyện đó hết. Nó chỉ kể cho tôi nghe, rồi khoe mũ khoe áo khoe giày rồi về. Như thể đó là chuyện của người khác. Càng nghõ tôi càng tức.

    Đã thế, chị Hoài cứ vài ba ngày lại hỏi tôi "Con Thắm sao rồi em?" khiến tôi nhức cả đầu.

    Lần gần đây nhất, tôi sầm mặt:

    - Nó chết rồi.

    - Cái gì? - Chị Hoài sửng sốt.

    - Với em thì nó chết rồi.

    - Chà, em học cái giọng này của ai vậy?

    - Cuộc đời dạy em.

    Chị Hoài trố mắt nhìn tôi. Chắc chị tưởng tôi vừa ở nhà thương điên sổng ra. Chị không biết tôi nhiễm lối ăn nói văn vẻ của các nhân vật trong truyện nữ sĩ Đài Loan.

    Tôi quan sát nét mặt chị, biết thế nào sau khi hoàn hồn chị cũng sẽ gặng hỏi tôi về chuyện nhỏ Thắm, liền nhanh chân vọt ra khỏi nhà.
     
  5. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 4.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi lại xuống nhà nội tôi. Lại chạy qua nhà ông Hoạch.

    Chị em nhỏ Lan thấy tôi ghé chơi, mặt bừng lên như thắp nến. Từ ngày tôi không xuống nhà nó, nhỏ Lan cũng ít lên nhà tôi. Làm như tôi không chơi với nó thì ba nội tôi không thèm gửi bánh trái cho chị Hoài:

    Nhỏ Phượng hồn nhiên nắm tay tôi:

    - Lâu nay sao anh không ghé nhà em?

    - Anh bận học bài. - Tôi nói dối.

    - Anh đem tập xuống nhà nội anh ngồi học cũng được mà. Rồi khi nào rảnh rỗi anh chạy qua chơi với em.

    Tôi đưa mắt nhìn lên cây khế cạnh hàng rào, thấy trái chín không người hái nằm im lìm trong bóng lá giống như đang thiu thiu ngủ. Dưới gốc cây, trái héo rụng đầy trên cỏ khiến lòng tôi bất giác nao nao.

    Nhỏ Lan bâng quơ:

    - Dạo này có người bận rộn.

    Tôi biết nó trách khéo tôi nhưng khi tôi nhìn sang thì nó đỏ mặt bỏ chạy xuống bếp.

    Từ hôm đó, tôi thường xuyên đến chơi với chị em nhỏ Lan. Tôi mặc kệ lệnh cấm của nhỏ Thắm.

    Nó sắp lấy chồng rồi, có thèm chơi với tôi nữa đâu mà tôi phải nghe lời nó. Tôi đâu có ngu. Tôi biết nhỏ Lan mến tôi. Nhưng mến kiểu gì thì tôi không biết. Ngay cả nhỏ Lan chắc cũng không biết. Nó chỉ biết bẽn lẽn và lặng lẽ nấu chè đãi tôi mỗi khi tôi ghé chơi.

    Khác với chị nó, nhỏ Phượng không giấu giếm tình cảm của mình, có lẽ nó không biết cách giấu giếm. Nó rất thích nắm tay tôi. Chỉ để lắc qua lắc lại, chu miệng vòi vĩnh:

    - Anh bắt dế cho em chơi đi! Tối qua em nghe có tiếng dế rúc chỗ bụi dâm bụt đằng sau hè nhà em.

    - Con gái ai lại chơi đá dế.

    - Sao không chơi được! Anh một con em một con bữa nào đá thì xem ai thắng.

    Hôm nó nằng nặc:

    - Gần tết rồi, anh và em làm hạt dưa đi. Mình làm được. Tết mình khỏi mua.

    - Anh đâu có biết cách làm.

    - Em biết. Bữa nào anh em mình ra chợ, tới sạp bán dưa hấu xin hạt về làm.

    - Em đừng có nằm mơ. -Tôi gặt ngang - Sạp dưa hấu làm gì có hạt. Người ta mua dưa đem về nhà chứ đâu có ai đứng ăn tại chỗ.

    - Dễ mà! Mình rình xem ai mua dưa thì mình đi theo.

    Tôi nheo mắt:

    - Rồi chờ họ ăn xong mình hỏi xin hạt?

    - Vậy chứ sao! Dễ mà anh!

    Với đầu óc ngây thơ của nhỏ Phượng, trên đời không có chuyện gì khó.

    Tôi phì cười:

    - Tức là mình phải lẽo đẽo đi theo cả trăm người mới gom được một bịch hạt dưa nhỏ xíu không đủ cho một người ăn?

    Càng ngày tôi càng mến tính cách của nhỏ Phượng. Mười ba tuổi rồi mà sao nó không chịu lớn. À không về thể xác thì nó đã ra dáng một thiếu nữ. Nhưng tâm hồn nó cứ như đứa con gái bé thơ. Nhiều lúc tôi bâng khuâng nhận ra nhỏ Phượng chính là hình ảnh của nhỏ Thắm năm nào. Nhỏ Thắm của thời cùng tôi đi moi đất sét ở mép bàu, cùng rơi xuống nước, cùng được người ta vớt lên và cùng nằm sưởi ấm trong nhà thương như hai con chim non bị rét. Nhỏ Thắm cũng thích cầm tay tôi lắc lắc như nhỏ Phượng, nhiều khi chỉ để hỏi đi hỏi lại mỗi một câu rồi toét miệng ra cười khi nghe tôi trả lời đúng ý nó.

    Lên lớp Chín, chỉ sau một mùa hè. Nhỏ Thắm hòn nhiên nhí nhảnh đó đột ngột biến mất. Cứ như thể cuộc đời đã đánh cắp nhỏ bạn thân thiết của tôi và tráo vào đó một nhỏ Thắm hoàn toàn xa lạ.

    Nhưng bây giờ nhỏ Thắm đã trở về với tôi trong hình hài của nhỏ Phượng.

    Ý nghĩ đó khiến lòng tôi được an ủi rất nhiều. Tự nhiên tôi mong nhỏ Phượng đừng bao giờ lớn lên. Khi một đứa con gái lớn lên, tính tình đứa con gái sẽ thay đổi, nhiều rắc rối sẽ gặp đủ thứ phiền phức. Ờ, đừng bao giờ lớn lên nữa nghe nhỏ Phượng! Tôi nghe tôi nhủ thầm và tự hỏi không biết nhỏ Phượng có nghe được mong ước của tôi không.

    Thấy tôi gần như ngày nào cũng lân la ở nhà ông Hoạch, chú tiểu Khôi có vẻ không hài lòng.

    Chú không dám nói thẳng với tôi. Chỉ bóng gió:

    - Dạo này Đăng siêng xuống chơi nhà bà nội quá há!

    Tôi thừa biết chú tiểu Khôi nghĩ gì. Đây không phải là lần đầu chú trách tôi "thay lòng đổi dạ".

    Tôi nghiêm mặt.

    - Nếu chú có bà nội, chú cũng sẽ thường xuyên ghé chơi với bà chú giống như tôi, trừ khi chú không yêu bà.

    Chú tiểu Khôi khác thằng Phan. Chú không giỏi mồm mép. Cái kiểu nói như giăng bẫy của tôi làm chú bối rối. Mặc dù biết tôi cố tình lảng tránh đề tài chính nhưng chú không biết phản ứng như thế nào, mặc nghệt ra đến tội.
     
  6. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 4.4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    NHỏ Thắm dường như cũng biết dạo này tôi hay ghé chơi nhà ông Hoạch. Nó biết tôi không thèm nghe lời nó. Nhưng nó không chặn đường tôi để khuyến cáo như lần trước. Trên lớp thỉnh thoảng tôi thấy nó đưa mắt nhìn tôi rồi quay sang nhìn nhỏ Lan đầy ngụ ý.

    Trong khi nhỏ Thắm quan sát tôi và nhỏ Lan, chú tiểu Khôi âm thầm quan sát cả ba đứa tôi.

    - Sao chú và nhỏ Thắm không nói chuyện với nhau nữa? - Có lần không nén được, chú hỏi thẳng.

    Tôi hừ mũi:

    - Nó có chịu nói trước đâu.

    - Đăng là con trai, Đăng phải làm lành trước.

    - Làm lành? - Tôi nhếch môi - Chú không nói tiếng Ấn Độ đó chứ? Tại sao tôi phải làm lành khi mà hôm trước chính nó vặn vẹo trách móc điều tra tôi đủ thứ?

    Chú tiểu Khôi hạ giọng:

    - Ờ thì nhỏ Thắm có lỗi. Nhưng Đăng phải mở miệng trước thì nó mới có cơ hội làm lành với Đăng.

    Chú hiến kế:

    - Hôm nào Đăng vờ bước lại chỗ nó hỏi mượn tập hay mượn com-pa là nói chuyện được ngay chứ khó gì đâu.

    Tôi biết chú tiểu Khôi có ý tốt. Từ hồi lớp Năm, chú đã chơi thân với tôi và nhỏ Thắm. Chú không muốn chứng kiến tình bạn giữa hai đứa tôi đổ vỡ. Nhưng sáng kiến của chú làm tôi nổi nóng:

    - Tôi với nó chơi thân nhau từ hồi nhỏ, tại sao bây giờ tôi phải tìm cách làm quen nó lại từ đầu?

    - Ờ.. ờ..

    Chú tiểu Khôi giống như người bị dồn vào chân tường. Lý lẽ của tôi khiến chú lúng túng. Chú "ờ, ờ" vài tiếng rồi lảng sang chuyện khác.

    - Trưa nay Đăng qua ăn cơm với tôi không?

    Tôi sực nhớ hôm nay là ngày rằm. Từ khi ba tôi cất nhà cạnh trường Bồ Đề, cứ đến ngày rằm là tôi chạy qua chùa Giac Nguyên ăn cơm. Nhà chùa những ngày đó rất đông Phật tử đến lễ Phật và làm công quả. Rằm tháng giêng, rằm tháng bảy và rằm tháng mười, cảnh chùa ngày càng tấp nập hơn nữa, người đi lễ như trẩy hội. Trong khi các thầy giảng pháp ở đằng trước, bà nội tôi cùng vài người khác phụ việc bếp núc nhưng mỗi khi nghe tiếng niệm Phật ở chánh điện vẳng râ từ chiếc loa treo lên cột nhà, bà tôi và các người khác đều lẩm bẩm niệm theo.

    Bữa chay chỉ có chè xôi, rau đậu chấm với nước tương mà sao tôi thấy ngon miệng vô cùng.

    Chú tiểu Khôi nhắc làm tôi nuốt nước bọt:

    - Qua chứ! Tụi mình leo lên gác chuông ngồi ăn ha?

    - Ngày rằm gác chuông thường có người lên xuống, tụi mình không ăn trên đó được đâu.

    Tôi gãi gãy:

    - Vậy vô phòng chú ngồi ăn!

    Phòng của chú tiểu Khôi trưa đó hóa ra không chỉ có tôi và chú. Khi tôi đẩy cửa bước vào đã thấy thằng Phan và nhỏ Thắm ngồi sẵn ở đó rồi.

    Tôi hơi khựng lại một chút chỗ ngách cửa vì bất ngờ. Nhác thấy tôi, nhỏ

    Thắm ngượng ngập quay mặt đi. Chỉ có thằng Phan bô bô:

    - Nếu nhà tao gần đây, ngày nào tao cũng chạy qua chùa ăn cơm cho đỡ tốn gạo!

    Câu pha trò của Phan giúp bầu không khí tự nhiên hơn một chút. Chỉ một chút thôi. Vì chốc sau đây lại vào đấy.

    Cả bọn đều biết tôi đang giận nhỏ Thắm nên câu chuyện quanh mâm cơm đâm ra sượng sùng. Tôi đoán chú tiểu Khôi rủ nhỏ Thắm lên chùa ăn cơm là để giảng hòa hai đứa tôi. Nhưng thiện ý của chú rõ ràng không mang được tôi và nhỏ Thắm ra khỏi những rắc rối của mình.

    Bữa trưa hôm đó chúng tôi ăn bằng những chiếc đũa thường chứ không phải những chiếc đũa thần để mà khi chạm vào đĩa rau xào là tôi và nhỏ Thắm có thể lập tức toét miệng ra cười được ngay. Suốt bữa ăn chúng tôi vẫn chuyện trò, vì không thể ngồi nhai trong thinh lặng. Nhưng chỉ có Phan nói với tôi, tôi nói với chú tiểu Khôi, chú tiểu Khôi nói với nhỏ Thắm, nhỏ Thắm nói với Phan. Riêng giữa tôi với nhỏ Thắm không ai nói với ai câu nào. Tất nhiên tôi ghét sự im lặng giữa tôi và nhỏ Thắm. Nó kéo dài quá lâu đến nỗi bây giờ trò chuyện với nhau cũng trở nên khó khăn. Nó dựng lên giữa tôi và nhỏ Thắm một bức tường vô hình, còn khó phá vỡ gấp trăm lần bức tường xây bằng gạch đá. Hằng ngày tôi vẫn nhìn thấy nhỏ Thắm trên lớp nhưng có cảm giác đã lâu hai đứa không gặp nhau. Ngay cả bây giờ, ngồi cách nhau một mâm cơm mà tôi tưởng hai đứa đang ngồi ở hai bờ đại dương và tôi vô cùng đau lòng nhận ra tình bạn gắn bó ngày nào đã thành lỏng lẻo mất rồi.

    Ý nghĩ đó khiến tôi không nhai nổi cơm. Tôi buông đũa đúng dậy, giả vờ đi toa lét và lặng lẽ bỏ về nhà.
     
  7. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 4.5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ghé chùa Giác Nguyên ăn cơm, nhỏ Thắm mặc váy xanh, đội nón xanh. Tôi nhận thấy điều đó ngay từ khi đặt chân vào phòng chú tiểu Khôi và tôi không thể dối lòng rằng tôi không cảm động. Thằng Phan và chú tiểu Khôi dĩ nhiên không biết màu xanh kia có ý nghĩa gì, chỉ nghĩ đó là sở thích thông thường. Chỉ có tôi biết nhỏ Thắm muốn biến thành cây chuối non trong mắt tôi, vì nó luôn tin rằng màu xanh lá cây là màu tôi thích nhất.

    Tôi nhớ hồi học lớp Năm, một hôm trời vừa bảnh mắt nó đã chạy lên nhà tôi kêu ầm ĩ:

    - Đăng ơi, Đăng! Dậy đi học!

    Thấy tôi mở cửa sổ ngó ra, nó lật đật chum chân khoe:

    - Đăng có thấy gì đây không?

    - Ra là mày có giày mới?

    - Giày mới của mình màu gì?

    Hóa ra hôm trước nghe tôi bảo tôi thích màu xanh, nó đã vòi mẹ nó mua cho đôi giày này thay cho đôi giày cũ, chỉ để cho tôi vui lòng.

    Cử chỉ đáng yêu đó của nhỏ Thắm luôn làm tôi xao xuyến mỗi khi nhớ lại. Lần này cũng vậy. Nhưng lần này lòng tôi chỉ xao xuyến có một lúc, vì tôi sực nhớ hôm gặp nhau bên bờ suối xóm. Trong nó cũng ăn mặc như thế này sau đó nó vẫn đạp xe lên nhà tôi hoạnh họe việc cản trở nó lấy chồng. Điều đó khiến tôi đâm ngờ nó mặc màu xanh chỉ vì nó thích màu này chứ không hẳn vì tôi thích.

    Trưa đò về tới nhà, tôi lôi bức tranh nhỏ Thắm trong tập ra bâng khuâng ngắm nghía, thầm công nhận nó bây giờ xinh hơn nhiều so với nhỏ Thắm trong bức tranh chú tiểu Khôi vẽ tặng tôi hôm nào. Nó xinh hơn và nó cũng xa cách hơn. Sự thay đổi đó khiến tôi tưởng như tôi đang sống trong một thế giới khác với ngày hôm qua và cảm giác đó khiến lòng tôi nặng chình chịch. Tết năm đó tôi được mẹ tôi may áo mới nhưng tôi chẳng thấy hứng như những năm trước. Chỉ vì tôi không có ai bên cạnh để khoe. Tôi biết tết năm này tôi chẳng còn rủ thằng Phan và chú tiểu Khôi ghé chơi nhà nhỏ Thắm, ngồi cắn hạt dưa tí tách lấy lệ, sau đó rủ nó đạp xe tới nhà một đứa con gái nào đó có vườn tược ven sông ở chơi suốt một ngày, sung sướng ùa ra vườn hái trái, bới củ trong khi chờ chủ nhà lục đục trong bếp hạnh phúc của tuổi học trò thật đơn sơ, giản dị, tiếc là nó không thể đi cùng tôi suốt quãng đời áo trắng.

    Những ngày tết có lẽ sẽ trôi qya buồn chán với tôi nếu không xảy ra chuyện thằng Biểu. Tết, thằng Định ra Đà Nẵng chơi nhà ông chú họ, dắt về một thằng nhãi trạc tuổi tôi. Thằng Biểu mặt mày sáng sủa, mày rậm, mũi cao, đẹp như Tây. Định dẫn thằng Biểu đi rảo khắp các ngả đường trong thị trấn, gặp đứa nào nó cũng hếch mặt lên trời: "Em họ tao đó. Đẹp trai không?

    ". Trông nó dắt thằng em đi diễu ngoài đường như người khoe của, bọn tôi đã gai mắt. Đã thế, Định còn khiêu khích: "Thằng em tao ở Đà Nẵng chỉ đẹp trai hạng mười tám. Nhưng về Hà Lam, nó là số một. Tụi mày chỉ đáng xách dép cho nó".

    Định là thằng mất dạy tôi đã tẩy chay nó từ ngày cố tình vứt đôi dép của tôi trước nhà thầy Vỹ. Chú tiểu Khôi tất nhiên không quan tâm đến trò lố của Định. Nhưng thằng Phan tức lắm. Nó tia nước bọt qua kẽ răng:

    - Tao phải đập chết tụi nó!

    - Kệ tụi nó đi. - Tôi can.

    - Kệ sao được mà kệ. Mày không nghe thằng Định sỉ nhục con trai Hà Lam sao?

    - Nó cũng là con trai Hà Lam vậy.

    - Thế nó mới ngu.

    - Mày chấp thằng ngu làm gì.

    Nghe lời tôi, Phan không thèm "chấp thằng ngu". Nhưng đến khi Định dắt thằng Biểu đến chơi nhà mấy đứa con gái trong thị trấn, xong nhăn nhở tuyên bố "Thằng em tao cưa đổ toàn bộ con gái Hà Lam rồi" thì ngay cả tôi cũng không nhịn được. Tôi không biết Định có dắt thằng Biểu tới nhà nhỏ Thắm không nhưng chỉ mường tượng đến cảnh đó thôi, tôi đã sôi máu. Lần này thấy Phan đấm ngược bình bịch "Tức chết đi mất! Tao không thể trơ mắt ra ngó được!", tôi không buồn can ngăn, còn đổ thêm dầu vô lửa:

    - Ờ, tụi nó coi mình như đồ giẻ rách.

    Phan nghiến răng:

    - Tao sẽ đón đường tụi nó.

    Tôi bất chợt lo lắng:

    - Cẩn thận đó! Thằng Định sẽ tới nhà méc ba mẹ mày!

    - Cho nó méc!

    - Nó sẽ báo với ban giám hiệu. Mày sẽ bị đuổi học.

    Nghe hai chữ "đuổi học", Phan hơi chùn. Nó đưa tay vỗ vỗ trán:

    - Được rồi, tao sẽ không trực tiếp ra tay!

    - Nghĩa là sao?

    - Tao sẽ kêu đám bạn chăn bò của tao đón đường đập tụi nó.

    Lần này không để tôi kịp mở miệng bàn lùi, Phan hất đầu:

    - Nói vậy là hiểu rồi ha!
     
  8. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 4.6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng bảy giờ tối, tôi và Phan nấp sau bụi cây trên con đường cuối chợ. Phan thì thầm vào tai tôi:

    - Tao điều tra rồi! Tụi nó hay đi xuống cầu Hà Kiều ngồi chơi vào giờ này.

    Nghe Phan nói vậy, tôi cố ngồi yên nhưng chốc chốc lại phải nhỏm người lên vì bị muỗi chích vào mông.

    Trăng thượng tuần chêch chếch xuyên qua bóng tre, rưới những giọt vàng lốm đốm lên tóc lên lưng Phan như một cơn mưa bằng bạc. Khung cảnh trước mắt tôi thơ mộng đến mức tôi nghĩ thật là điên mới tin có một tránh đánh nhau sắp xảy ra.

    Mấy đứa bạn của mày đang nấp ở đâu vậy? - Tôi khều vai Phan.

    - Lát mày sẽ biết!

    Ngồi một lúc lâu, phần bị muỗi đốt phần mỏi cẳng tôi đã tỉnh giục Phan ra về chợt nghe tiếng cười nói xôn xao vẳng tời từ phía chợ.

    Phan bấm tay tôi, ý nói "Im lặng! Tụi nó tới đó!".

    Một lát thằng Định và thằng Biểu xuất hiện. Có cả thằng Trí đi bên cạnh. Dưới ánh trăng, tôi trông rõ ba đứa vừa đi vừa huých vai nhau, chả hiểu tụi nó nói những gì, chỉ nghe tiếng thằng Định cười hô hố.

    Trước khi đến chỗ tôi và Phan nấp, tụi thằng Định phải đi ngang qua con hẻm dẫn vô khu đất của ông Cửu Năm. Khi thấy bốn bóng người bất ngờ phóng ra từ con hẻm chặn đường tụi nó, tôi mới biết đám bạn thằng Phan nãy giờ mai phục trong đó.

    Bốn thằng bạn của Phan đứa nào đứa nấy tướng tá vạm vỡ, đen trùi trũi, đã thế tay mỗi đứa đang cầm một khúc cây to. Nhác thấy bọn này, tụi thằng Định hốt hoảng lùi lại.

    - Tụi mày là ai? - Định quát lớn, nhưng tôi nghe giọng nó run run.

    - Tụi tao là con trái đất này! - Đứa đứng giữa lạng lùng đáp.

    Đứa đứng bên cạnh chỉ vô mặt thằng Biểu, gằn giọng:

    - Mày chính là thằng huênh hoang đã cưa đổ hết con gái Hà Lam phải không?

    Đứa thứ ba vung cây lên khỏi đầu, mặt đằng đằng sắc khí:

    - Để tao đập vô mặt nó xem nó còn khoe đẹp trai nữa không!

    Thằng Biểu lấm lét liếc khúc cây lơ lửng trên đầu, sợ cứng lưỡi. Nó khua khua tay trước mặt, miệng ú a ú ớ.

    Đứa đúng giữa hất đầu:

    - Són trong quần rồi hả con?

    Định cuống quýt:

    - Ê, ê, tụi mày không được làm bậy à nha!

    Thằng Trí hớt hải:

    - Tao la lên bây giờ!

    Bạn thằng Phan không chịu hạ cây xuống. Nó nhếch mép:

    - Cho mày la!

    Rồi nó trỏ khúc cây vào mặt Biểu:

    - Mày còn coi thường con trai Hà Lam nữa không?

    Biểu vẫn "ơ.. ơ" như có ai nhét giẻ vào mồm.

    - Tụi mày đừng hỏi nó. - Định vọt miệng - Nó bị câm.

    Tiết lộ bất ngờ của thằng Định hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của tôi. Hai đứa bất giác quay đầu ngó nhau và dưới ánh trăng thấp thoáng tôi thấy mặt Phan lộ vẻ kinh dị.

    Đằng trước mặt, đám bạn của bạn thằng Phan lập tức ngẩn ra.

    - Cái gì? Nó bị câm? -Thằng nhãi hung hăng nhất trong bọn hạ khúc cây trên tay xuống, giọng không giấu sửng sốt.

    - Thằng em tai nó bị câm từ nhỏ.

    - Thế sao nó tán gái được?

    Định cười hề hề:

    - Tao giỡn chơi thôi chứ nó có tán tỉnh gì đâu. Gặp con gái, nó toàn nhe răng ra cười không à. Ngọn lửa căm hờn trong lòng những đứa con trai Hà Lam đang quyết lấy lại thanh danh, cả những đứa chặn đường lẫn những đứa ngồi co ro sau bụi cây, đột nhiên tắt ngóm. Trận đòn thù chưa kịp bắt đầu đã nhanh chóng kết thúc theo cách không ai ngờ tới.

    Bốn chàng hảo hán đến từ ngã ba Cây Cốc liệng mấy khúc cây trên tay vô bụi tre, khẽ liếc về chỗ Phan nấp, rồi khoát tay:

    - Về thôi, tụi bay!

    Đợi tụi thằng Định đi khuất, Phan nhỏm người vọt chạy:

    - Tao phải đuổi theo mấy đứa bạn. Mày về ngủ đi!

    Tôi thất thểu ra về, dở cười dở mếu, tự dưng thấy tội tụi thằng Phan quá chừng. Từ ngã bã Cây Cốc đi lên thị trấn rồi bây giờ quay ngược trở lại, quãng đường đâu có ngắn. Vậy mà chẳng được tích sự gì. À, cũng không đến nỗi vô tích sự lắm: Nhờ vậy tụi tôi phát hiện thằng Biểu bị câm, nhất là vô cùng sung sướng khi biết nó chẳng tán tỉnh được mấy đứa con gái Hà Lam nào.

    Thằng Định chỉ toàn bốc phét!
     
  9. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 4.7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Biểu biến mất khỏi thị trấn.

    Tôi đoán trận đòn hụt tối hôm qua đã khiến nó hoảng sợ nên vội vã giục thằng Định đưa nó về nhà.

    Tôi chạy qua chùa Giác Nguyên, định kể cho chú tiểu Khôi nghe chuyện thằng Biểu, ngỡ ngàng thấy tôi đã nhìn thấy người đến chùa rất đông dù hôm nay không phải ngày rằm. Đã thế, tiếng tụng kinh từ gian chánh điện vọng vào tai tôi một cách bất thường khiến tôi khua chân gấp gáp.

    Tôi bắt gặp chú tiểu Khôi đang đứng khóc cạnh giếng nước phía sau chùa.

    - Có chuyện gì vậy chú?

    - Sư thầy tịch rồi, Đăng ơi.

    - Thầy mất lúc nào?

    - Khuya hôm qua.

    Trả lời xong, chú lại ùa ra khóc. Thầy Chân Tuệ là người nuôi dưỡng và dạy Phật cho chú tiểu Khôi từ tấm bé. Xưa nay chú vẫn rất mực kính yêu thầy và xem thầy là người thân thiết nhất của mình. Trong đầu tôi chợt hiện ra hình ảnh ngày nào chú tiểu Khôi đạp xe vào nhà ông thầy Thám ở xóm Trong đế hốt thuốc cho thầy. Như vậy, thầy Chân Tuệ bị bệnh lâu rồi. Theo lời chú tiểu Khôi sụt sùi kể lại, gần đây sư thầy không đi lại bình thường được nhưng đầu óc rất minh mẫn, thỉnh thoảng vẫn trao đổi kinh phật với các Phật tử.

    Khóc một hồi, chú tiểu Khôi chuyển qua thút thít. Rồi chú đưa tay quệt nước mắt, đột ngột nói:

    - Trước khi về cõi Niết bàn, sư thầy có đưa cho tôi một phong thư.

    - Thư viết gì vậy?

    - Tôi không biết. Ngoài bì thầy ghi hai chữ "Tùy duyên".

    Tôi nôn nao:

    - Mở ra coi đi!

    Chú tiểu Khôi không nghe lời tôi. Chú không mở thư ngay lúc đó nhưng qua mấy ngày sau, chú gặp tôi, mặt mày trầm trọng:

    - Tôi đã đọc lá thư của thầy sư rồi.

    Tôi hồi hộp:

    - Lá thư nói gì vậy?

    - Sư thầy tiết lộ nguồn gốc xuất thân của tôi.

    - Vậy là chú biết ba mẹ chú là ai rồi hả? - Tôi nuốt nước bọt, cảm giác mình đang nén một hơi thở.

    - Ờ. - Chú tiểu Khôi chép miệng. - Hóa ra ông Hoạch là ba tôi.

    Tôi há hốc miệng:

    - Ông Hoạch là ba của nhỏ Lan nhỏ Phượng hả?

    Chú tiểu Khôi đưa mắt nhìn ra xa:

    - Xưa nay ba mẹ tôi vẫn thường đi lễ chùa..

    - Ra là họ âm thầm thăm chú. - Tôi nhanh nhẩu tiếp lời, cứ như câu nói của chú tiểu Khôi thình lình nhảy qua miệng tôi.

    Chú tiểu Khôi gật đầu. Rồi chú thở hắt ra:

    - Lâu nay tôi vẫn học chung với nhỏ Lan mà đâu có biết nó là em tôi.

    Tôi tặc lưỡi:

    - Nhỏ Lan nhỏ Phượng chắc cũng không biết chú là anh tụi nó.

    Theo như di thư của thầy Chân Tuệ, chú tiểu Khôi lúc bảy, tám tháng tuổi là một đứa bé khó nuôi, ốm lên ốm xuống, có lần bệnh nặng suýt chết. Ông Hoạch đi coi thầy, thầy bảo nghiệp chướng dòng họ nhà ông phạm vào Tuyệt Mạng nếu không bán khoán vào chùa nhờ chư Phật gia ân bảo hộ, e là khó sống. Nghe vậy, ông Hoạch bế con đến chùa Giác Nguyên gửi cho thầy Chân Tuệ, hẹn đến lúc đứa con mười lăm tuổi thì làm lễ chuộc con về.

    - Như vậy năm nay chú mười lắm tuổi, lớn hơn tôi một tuổi.

    - Chắc vậy.

    Tự nhiên tôi không kiềm chế được một câu đùa:

    - Biết đâu mai mốt tôi là em rể chú.

    Chú tiểu Khôi nhăn mặt:

    - Đăng cứ nói lung tung.

    Ngay cả khi biết mình là anh của nhỏ Lan nhỏ Phượng chú tiểu Khôi vẫn không muốn tôi thân thiết với hai đứa em của chú. Tôi biết lòng chú đau đầu chuyện tôi và nhỏ Thắm.

    Tôi bèn lái câu chuyện ra xa đề tài nam nữ:

    - Sau khi sư thầy mất, chú đã gặp ba mẹ chú chưa

    - Hôm qua ba mẹ tôi lên chùa tìm tôi. - Chú tiểu Khôi đáp với vẻ mặt kém vui.

    - Chắc để bàn chuyện chuộc chú về

    - Ờ. Nhưng tôi không muốn hoàn tục. Tôi muốn đi theo con đường của sư thầy.

    Tôi liếm môi:

    - Thế ba mẹ chú có nói gì không?

    Giọng chú tiểu Khôi rầu rầu:

    - Mẹ tôi nói tùy tôi quyết định. Chỉ có ba tôi giận dữ.

    - Chắc vì ba chú chỉ có chú là con trai.

    - Thì vậy. Ba tôi bảo nếu tôi không nghe lời ông, tôi mắc tội đại bất hiếu.

    Nhưng tôi xác định chỗ dừng chân của tôi bây giờ là nhà Như Lai.

    Như có một tia chớp xẹt qua đầu, đột nhiên tôi hiểu ra tại sao thầy Chân Tuệ không nói chuyện này với chú tiểu Khôi khi thầy còn sống. Thầy không muốn chú được tự do lựa chọn quyết định của đời mình. Có lẽ vì chú có duyên với cửa Thiền, chú sẽ ở lại. Nếu không có duyên, chú sẽ trở về nhà.

    Chú tiểu Khôi chọn ở lại và quyết tâm của chú không hề lay chuyển dù cả tháng trời sau đó, ba chú vẫn thường xuyên gặp chú khuyên bảo, năn nỉ, thậm chí cả mắng mỏ.

    - Ba tôi ngoài ba mươi, vẫn có thể sinh con. Còn tôi trước đây là "con nuôi của Đức Phật", bây giờ đã là con của Ngài.

    Chú tiểu Khôi nói giọng trầm buồn nhưng tôi đọc được sự kiên định trong vẻ mặt nghiêm nghị của chú. Bất giác tôi gật gù:

    - Tôi ủng hộ chú.

    Tôi không hiểu tại sao tôi nói vậy, có lẽ vì tôi không hình dung được một chú tiểu Khôi để tóc dài, quần tây, áo sơ mi và miệng suốt ngày chóp chép khô bò như tụi thằng Định, thằng Trí. Chú ăn đậu phộng da cá thì được, mặc dù từ khi lên lớp Tám chú đã không còn thói quen này.
     
  10. Cute pikachu

    Messages:
    1,903
    Chương 4.8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng như tôi nghĩ, chị em nhỏ Lan không biết chú tiểu Khôi là anh của tụi nó. Thất bại trong việc khuyên con trai hoàn tục, hẳn vợ chồng ông Hoạch quyết định giữ kín bí mật về thân thế của con trai mình.

    Đến trường, tôi tò mò quan sát nhỏ Lan, thấy thái độ nó đối với chú tiểu Khôi không có gì khác lạ. Tôi ghé nhà tụi nó chơi, nó và nhỏ Phượng vẫn trò chuyện với tôi bình thường như trước đây. Sau tết, nhỏ Phượng dường như lớn lên một chút. Nó không còn kêu tôi trèo cây hái khế cho nó nữa. Dạo này nó đâm ra thích đọc sách.

    - Anh có sách gì hay không, cho em mượn đọc với!

    Mặt tôi vênh lên:

    - Tưởng gì chứ sách hay, nhà anh có cả đống!

    Sách ông ngoại tôi mua cho tôi lúc này đã khá nhiều. Mặt bàn không đủ chỗ để xếp sách theo chiều thẳng đứng, tôi phải đặt sách nằm ngang, xếp chồng cuốn này lên cuốn kia.

    Cứ vài ba ngày, tôi lại đem sách cho nhỏ Phượng mượn. Lần nào nó cũng xuýt xoa:

    - Nhà anh nhiều sách ghê!

    Tới lần thứ mười, nó không khen nhà tôi nhiều sách nữa. Nó đổi mẫu câu làm tôi suýt ngất:

    - Anh thích chị Thắm hả?

    Tôi hoàn toàn không chờ đợi ở nhỏ Phượng một câu hỏi như vậy. Bất giác tôi thót bụng lại như tránh mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.

    - Làm gì có! - Mặt đỏ nhừ, tôi hấp tấp chối phăng.

    Nhỏ Phượng dòm lom lom vào mặt tôi, tủm tủm:

    - Anh nói dối.

    - Ai bảo em là anh thích chị Thắm?

    Nhỏ Phượng cười hi hi:

    - Cái này bảo em nè.

    Vừa nói nó vừa rút từ trong cuốn sách trên tay ra một tờ giấy huơ lên trước mặt tôi. Đó là bức tranh chú tiểu Khôi vẽ nhỏ Thắm dạo nào. Mỗi khi nhớ nhỏ Thắm, tôi vẫn lôi bức tranh này ra ngồi ngắm, không ngờ lại nhét vào trong cuốn sách này. Tôi nhìn bức tranh, quai hàm cứng đơ, mồ hôi ứa ra lấm tấm trên trán.

    - Công nhận anh vẽ đẹp ghê! - Nhỏ Phượng trầm trồ.

    Tôi chà tay lên chóp mũi:

    - Bức tranh này không phải do anh vẽ.

    - Chứ ai vẽ?

    Nhìn vẻ mặt của nhỏ Phượng thỉnh thoảng vẫn nghịch ngợm nhắc lại chuyện bức tranh để trêu tôi. Nó vừa trêu vừa cười khúc khích nên tôi không cảm thấy nhột nhạt. Tôi biết nó mến tôi như mến một người anh trai.

    Nhỏ Lan không trêu. Nhưng thỉnh thoảng nó bóng gió nghe muốn nhức xương:

    - Hồi trước có anh Thắng "ngồi họa hình người tình vào bãi cát vàng", bây giờ có người họa hình người tình lên giấy rồi kẹp vô sách, lạ ha!

    Nhỏ Thắm không phải là "người tình" của tôi. Thậm chí tôi ghét cay ghét đắng chữ "người tình", nghe nó sến sến thế nào. Nhưng tôi không cãi nhỏ Lan. Đến bây giờ thì tôi biết chắc nhỏ Lan thích tôi và chuyện tôi vô tình để lộ bức tranh nhỏ Thắm chắc làm nó buồn lắm. Khi một đứa con gái đang buồn, ta không nên gây hấn. Nếu nỗi buồn đó chính ta đem lại, ta không những không nên gây hấn mà càng phải tránh xa. Tôi dặn mình như vậy và mỗi khi nhỏ Lan cất lên những lời lẽ xa xôi là tôi len lén chuồn qua nhà bà nội tôi. Cho yên thân.

    Chú tiểu Khôi có vẻ phiền muộn khi thấy tôi cứ phi xuống nhà bà tôi hoài. Nhưng về sau này, chú không ngăn tôi nữa. Có lẽ chú sợ tôi lại hùng hồn phun câu "Nếu chú có bà nội, chú sẽ thường xuyên ghé chơi với bà chú giống như tôi, trừ khi chú không yêu bà". Bây giờ thì chú tiểu Khôi đã biết ba mẹ mình là ai. Chú còn biết chú không còn bà nội. Nhưng cho dù bà chú còn sống hay đã mất, chú vẫn chưa nghĩ ra cách khắc chế câu thần chú "trừ khi chú không yêu bà" của tôi.

    Sau tết, mối quan hệ giữa tôi và nhỏ Thắm có vẻ càng tệ đi. Sự xa cách trong một thời gian dài khiến tôi sống thu mình lại, trong khi đó nhỏ Thắm dường như cũng ngày càng khép kín bản thân. Tôi không còn bắt gặp ánh mắt nó nhìn trộm tôi trên lớp nữa và phát hiện đó khiến tôi thấy các giờ học trôi qua lê thê như có ai kéo dài ra.

    Thằng Phan cụng đầu vào đầu tôi:

    - Mày và nhỏ Thắm nghỉ chơi với nhau luôn thật à?

    - Tao cũng không biết nữa.

    - Sao mày không làm lành với nó?

    Nếu như trước đây, tôi đã quát lên "Tại sao tao phải làm lành?" nhưng bây giờ lòng tôi nguội ngắt nguội ngơ. Ngay cả khi tôi muốn bỏ qua chuyện cũ, tôi cũng không biết tôi sẽ làm lành với nhỏ Thắm bằng cách nào. Vết thương nhỏ thằm gây ra cho tôi đã kéo dài quá lâu. Nó đã thành sẹo trong tâm hồn, bác sỹ thời gian không tẩy xóa được, chỉ làm cho nó chai đi.

    Cho đến tận lúc này tôi vẫn không hiểu tại sao nhỏ Thắm đã nổi khùng lên với tôi trong buổi trưa hôm đó. Cái cách truy vấn gắt gao của nó làm tôi tổn thương ghê gớm. Có đáng gì đâu một trận đòn oan, so với tờ giấy chú tiểu Khôi lén dán lên vách nhằm giải cứu nó khỏi lời hứa hẹn ngông cuồng của ba

    Nó một thời trai trẻ. Vậy mà nó đùng đùng đi kiếm tôi để "hỏi tội". Tôi lại vẩn vơ nghĩ đến những ông bố gia trưởng và thích dùng đòn roi ở thị trấn quê tôi. Đòn roi chỉ khổ cho con cái. Khổ cho cả bạn bè của con cái.

    Tôi nhớ những lần ba tôi vụt roi vào lưng chị Hoài và lưng tôi mỗi khi hai chị em tôi làm điều gì lầm lỗi. Những lúc đó mẹ tôi không bao giờ dám can ngăn, chỉ đứng bên cạnh khóc lóc van xin. Suốt thời thơ ấu dài lâu, những đứa trẻ thị trấn đã dìu nhau lớn lên dưới những trận mưa roi của người bố và mưa nước mắt của người mẹ.

    Tôi cố hình dung trận đòn roi mà nhỏ Thắm phải chịu khi ba nó nghi nó để lộ chuyện hôn ước lỳ quặc kia ra ngoài, cố mường tượng cảnh nó nước mắt đẫm má trên nền những hòa âm đớn đau nức nở. Chắc hôm đó ba nó đánh nó đau lắm, có khi nó suýt gãy tay nữa không chừng! Tôi cố đẩy trí tưởng tượng đi thật xa để vịn vào đó bào chữa cho thái độ của nó hôm nọ. Để cho nguôi ấm ức. Để cho lòng khuây khỏa. Để cho tôi không phải mệt đứt hơi vì cứ phải hầu hạ cơn giận của mình.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...