2376
1
Trong những tháng ngày cuối cấp ba, bản thân mình cũng có chút mơ hồ vì không biết con đường mình chọn lựa có đúng đắn hay không. Mình không lựa chọn sự giúp đỡ từ người nhà, chấp nhận một mình đến một thành phố khác tự mình cố gắng.
Trước ngày rời đi có người đã nói với mình:
Em có thể mơ hồ nhưng không thể để phí hoài năm tháng.
Còn bạn, bạn thì sao?
Trước ngày rời đi có người đã nói với mình:
Em có thể mơ hồ nhưng không thể để phí hoài năm tháng.
Còn bạn, bạn thì sao?


Trong những năm tháng vô cùng mệt mỏi của cả không gian lẫn thời gian. Mơ hồ nhìn những khó khăn ngay cả những may mắn. Cảm giác mình sắp vấp ngã lại có lời thì thầm vào tai nói mình đứng lên, nhiều khi mình chỉ nhìn lơ đãng vào không trung vì những nỗi buồn mình va phải tưởng chừng như cơm bữa: > Chỉ nhớ câu nói những lần nước mắt ngập tràn đôi bờ mi, giọng nói ấy cứ vang lên, mặc dù nơi cổ họng vẫn còn nghẹn ngào lưu luyến:
Tôi không thể ở bên em cả đời >< Em cũng nên biết rời bỏ những ý nghĩ với những dòng nước mắt của mình đi..