Cậu Không Phải Là Nắng Tác giả: Bách Thảo Thể loại: Hiện đại, lãng mạn, tiểu thuyết đô thị. Tình trạng: Đang viết Thể loại: Văn án, tình cảm, lãng mạn, Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Bách Thảo Giới thiệu Chuyện kể về cô gái tên Nguyệt sống ở 1 thành phố nhỏ, rồi 1 ngày bị xếp chỗ ngồi cùng 1 nam sinh tên Khải Huy mà cô ấy ghét nhất. 2 người dần cảm mến nhau nhưng lại luôn tỏ ra ghét đối phương. Rồi sóng gió đến bất chợt họ đã mất liên lạc. Khi gặp lại nhau là trên 1 chuyến tàu cả hai dù đối mặt trong lòng rất vui nhưng họ lại lạnh nhạt với đối phương. Chàng trai ấy vì bỏ nhà để sống sót đã gia nhập 1 băng đảng xã hội. Vì anh không thể quên được cô nên nhiều lần đã cố tiếp cận và cuối cùng cũng 2 người đã bên nhau. Nhưng công việc của anh vẫn luôn là bí mật với cô. Họ sẽ trải qua những gì để cuối cùng được ở bên nhau mọi người hãy cùng theo rõi nhé. Mình vẫn đang viết sẽ cố gắng viết nhanh các bạn đón đọc nhé! Mục lục: Chương 1: Là ngẫu nhiên hay định mệnh Chương 2: Mèo vờn chuột Chương 3: Nỗi sợ chưa từng biến mất mà chỉ là cố quên đi Chương 4: Có một người đứng về phía mình, có cảm giác như có cả thế giới Chương 5: Có phải cậu thật sự biến mất Chương 6: Gặp lại rồi thì sao chứ! Mỗi người đều có cuộc sống riêng Chương 7: Bước ra ngoài chúng ta sẽ gặp nhiều người kỳ lạ hơn Chương 8: Tiến về phía trước chắc chắn là ánh sáng Chương 9: Cậu khiến tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất Chương 10: Quyết định của ngày hôm nay sẽ thay đổi cả tương lai Chương 11: Tuổi tác không nói lên sự trưởng thành Chương 12: Có một người quan tâm thật tốt. Chương13: Gặp phải oan gia [B]Chương14: Tựu nhiên cả phòng nhặt được anh trai tốt[/B]
Chương 1: Là ngẫu nhiên hay định mệnh Bấm để xem Ánh hoàng hôn đỏ hồng dần dần buông xuống sau dãy núi nhường lại cả bầu trời cho màn đêm lạnh lẽo. Cả thành phố không biết từ lúc nào đã trở nên huyền ảo hơn, những ánh đèn lấp lánh trong đêm tựa như hàng ngàn ngôi sao trên dải ngân hà. Trong nhà ga tấp nập của thành phố, tiếng ồn ào như khiến con người ta muốn nổ tung. Có quá nhiều cảm xúc hiện lên trên từng khuôn mặt, họ vui mừng gặp lại người thân, rồi ai đó òa khóc trước vòng tay ấm áp không muốn rời xa.. Mặc kệ những âm thanh hỗn loạn, ở một góc khuất Nguyệt ngồi lặng lẽ cô độc, hướng ánh mắt nhìn những đường ray tàu đã hoen màu gỉ sắt. Trong tâm trí của cô lúc này đong đầy những hình ảnh nơi căn nhà nhỏ mà cô đã sống suốt 18 năm nay. Vài tiếng trước, mẹ còn ôm cô rất chặt vào lòng, lén lút lau những giọt nước mắt không thể kiềm chế nổi. Mẹ không thể an tâm để con gái sống một mình nơi đất khách quê người, bà lo lắng nhắc nhở đứa con chưa bao giờ rời xa bà dù chỉ một ngày những việc cần làm khi không có mẹ bên cạnh. Bà cứ đi ra lại đi vào thu xếp hành lý cho Nguyệt, cứ một lúc sau lại hỏi cô còn để sót đồ gì chưa mang. Không cần Nguyệt đáp lại bà đã chạy vội tìm thêm những đồ đáng lẽ không cần thiết cố nhét vào chiếc ba lô. Đến khi tất cả không còn khoảng trống nào để cho vào, bố cô mới nhắc nhở sắp đến giờ tàu chạy. Nhìn chiếc đồng hồ, Nguyệt giật mình nhanh chóng tạm biệt bố mẹ và em trai rồi leo lên xe buýt đi đến nhà ga. Trời ngả về chiều, đúng giờ tan sở mọi con đường trên phố đều đông nghịt xe cộ nên không tránh khỏi bị tắc đường. Lúc tới được nhà ga cô đã bị lỡ chuyến tàu vất vả đặt cách đây hai ngày trước. Cô đến muộn rồi, lẽ nào giờ cô phải xách đống hành lý quay về sao? Ngày mai cô phải có mặt ở trường để nhập học rồi, mọi thứ cũng đều chuẩn bị rồi, nhưng chỉ vì chuyến tàu này cô phải quay về nhà chờ đợi hai ngày nữa sao? Nghĩ đến đây nước mắt cô lăn dài trên má. Một cô nhân viên tốt bụng trong quầy bán vé đi đến đưa cho cô khăn giấy rồi hỏi Nguyệt có cần giúp đỡ gì không. Lúc đó Nguyệt như người sắp chết đuối ôm được khúc gỗ lớn. Cô nhanh chóng kể lể mọi chuyện và được cô nhân viên hướng dẫn tỉ mỉ cách chuyển đổi khắc phục vé tàu dành cho những trường hợp cấp bách. Sau hơn một tiếng làm các thủ tục cô may mắn được chuyển đổi sang vé tàu sẽ khởi hành giờ tiếp theo. Những tiếng bước chân, những tiếng cười nói, những âm thanh ồn ào đến nhức nhối, cả nhà ga như muốn vỡ tung. Ai cũng bận rộn với công việc riêng của họ, chẳng ai để ý đến cô, chẳng ai cần để ý xem cô đang vui hay đang buồn. Cô vẫn một mình ngồi đó, mắt vẫn nhìn về phía màn đêm vô định, cô để tâm trí mình đuổi bất theo dòng suy nghĩ. Ngay lúc này cô có thể thở phào nhẹ nhõm, bây giờ việc cô cần làm chỉ là chờ đợi thôi. Nhưng cô lại không biết mình đang làm gì và sẽ phải làm gì. Mấy năm nay cô đã nỗ lực không biết mệt mỏi, cuối cùng cũng đã đi qua những kỳ thi nhạt nhẽo tưởng chừng như muốn chết để hoàn thành ước mơ của mình, trở thành sinh viên. Ngày cầm trên tay giấy báo nhập học cô ngờ vực không biết có phải mình đang mơ không. Bởi từ trước đến giờ không ai tin rằng cô có thể làm được và cô cũng không dám tin bản thân có thể làm được. Vậy mà khi đạt được ước mơ rồi, cô lại càng không biết vào đại học rồi sẽ phải làm sao. Gia đình cô không đến nỗi quá nghèo nhưng để cho hai chị em cô có thể theo học bố mẹ cô đã luôn phải tiết kiệm chi tiêu hết mức có thể. Sinh ra trong gia đình không mấy khá giả cô biết bản thân luôn phải nỗ lực hơn những người khác. Vì vậy từ mùa hè năm tốt nghiệt trung học cơ sở cô luôn phải tất bật với những công việc làm thêm kiếm tiền phụ giúp cha mẹ. Những người nghèo khó như gia đình cô để có đủ tiền sinh hoạt hàng ngày đã là khó khăn rồi, chứ đừng nghĩ đến việc học đại học. Nhưng cô không hề nản trí, với cô sự nghèo khó lại là động lực lớn, cô không can tâm bản thân sẽ bị giam cầm bởi hoàn cảnh. Cô biết rõ hơn ai hết sẽ có rất nhiều những khó khăn cô phải trải qua bởi quyết định của mình. Cô không muốn nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ biết bản thân phải luôn tiến về phía trước. Từ trước đến nay cô vẫn luôn tin rằng chỉ cần nỗi lực không mệt mỏi sẽ có một ngày cô thoát khỏi cái bóng của hoàn cảnh. "Chuyến tàu từ Lào Cai đến Hà Nội xuất phát lúc 8 giờ 30 phút. Còn ít phút nữa tàu sẽ khởi hành. Mời quý khách lên tàu ổn định chỗ ngồi. Chúc quý khách có một chuyến đi an toàn." Tiếng loa thông báo đoàn tàu khởi hành vang lên, cô nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ, cố gắng hòa vào dòng người đang chen lẫn xô đẩy tìm về toa tàu của mình. Những toa tàu nối nhau cứ kéo dài mãi, sau một hồi hoang mang cô cũng tìm được số toa tàu in trên vé, cô nhanh chóng tìm được số nghế rồi thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xuống tiếp tục lặng lẽ như một đứa tự kỉ không quan tâm mọi việc xung quanh. "Nguyệt.. Lâu quá rồi không gặp." Một câu nói vừa thân quen vừa xa lạ khiến cô giật mình, đưa mắt kiếm tìm người vừa nói là ai. Trong thoáng chốc cô không thể nói được điều gì. Người đó đang nhìn cô, đang nở nụ cười vẫn nguyên như ngày đó với cô ngay lúc này. Cô nhìn xâu vào đôi mắt người đối diện ấy. Có một cảm giác thân quen đến vỡ òa, dù có trốn tránh cô cũng không thể kiềm chế được trái tim đang đập mạnh từng hồi. "Cậu ngồi dịch vào trong đi, đây là nghế của tôi." Người đối diện thấy cô thờ mặt ra rất lâu đành kéo cô về hiện thực. Cô lại giật mình, nhìn xuống băng ghế, phát hiện mình đang chiếm quá nhiều diện tích vội vàng dịch sát lại phía gần cửa sổ. Anh ta cho hành lý lên kệ rồi ngồi xuống bên cạnh cô, quay lại nhìn cô như muốn nói điều gì đó nhưng rồi chỉ lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh. Nguyệt không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Người đang ngồi bên cạnh cô lúc này là kẻ đã khiến cô phải cố dấu nước mắt mỗi đêm những kí ức ùa về suốt hai năm nay. Cái ngày đó anh ta đã vô tình biến mất, rồi ngày hôm nay lại bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh cô. Sự phân ly quá lâu khiến hai người có cảm giác xa lạ, cả hai đều không biết phải nói gì, cứ im lặng như thế, không gian trở nên quá ngại ngùng. Nguyệt bâng khua ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt ra phía cửa sổ vờ như chăm chú nhìn thứ gì đó. Cô nhếch môi cười, cảm thấy con người này sao không có một chút thay đổi nào ngoài bộ dạng trưởng thành hơn, nam tính hơn vẫn là kẻ kênh kiệu như thế, lúc nào nói chuyện cũng như ra lệnh. Tiếng còi tàu vang lên, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh, trong phút chốc mọi thứ xung quanh như bị trấn động không thể điều khiển nổi trọng lực. Cả người cô bị đẩy về phía người đang ngồi bên cạnh, trong vài giây ngắn ngủi cô cảm thấy thật ấm áp trong màn đêm lạnh lẽo, khuôn mặt cũng dần trở nên ửng hồng. Một hồi lâu cô mới ý thức được không khí đang khó hiểu giữa hai người. Cô vội luỗng cuống dịch xa anh ta và cố giả vờ như không xảy ra chuyện gì nhìn ra ngoài nơi có những ánh đèn sáng lấp lánh. Người bên cạnh cô trong phút chốc không dấu được nét cười ấm áp trên khuôn mặt nhưng trong chốc lát anh đã lấy lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu. "Nhanh quá nhỉ, cuối cùng cậu cũng tốt nghiệp rồi, còn có thể trở thành sinh viên nữa." Nói xong không cần Nguyệt trả lời, anh ta cũng hướng ánh mắt về phía xa xa như họ đang tìm về một điểm chung nào đó. "Ừ." Cậu ta đang chúc mừng hay đang cười nhạo cô vậy. Nhưng để không phải người bất lịch sự cô cũng ừ nhẹ một tiếng. Ở trong không gian chật hẹp, đoàn tàu cứ chạy xình xịch lắc lư, có lúc tàu lắc mạnh cả hai vô tình dịch sát vào nhau. Lúc đó trong lòng họ đều có cảm giác an lòng đến kì diệu. Mỗi lúc như vậy họ không còn nghe thấy tiếng động cơ đang chạy xình xịch nữa, dường như cả hai chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập nhanh hơn, như một hồi trống báo niềm hạnh phúc nào đó đang đến rất gần. Đoàn tàu giờ có lẽ đã chạy khỏi khu vực trong thành phố, giờ đang chạy qua một vùng quê yên bình nào đó. Qua ánh sáng mờ mờ của vầng trăng cô thấy những cánh đồng nhỏ nép mình uấn quanh dãy núi ở phía xa xa. Mọi người trên tàu có lẽ đã ngủ, cô không còn nghe thấy tiếng nói của ai cả. Không gian trở nên thật yên tĩnh, trong phút chốc cô nghĩ rằng trên toa tàu này, trên thế giới này chỉ có cô cùng cậu bạn đang ngồi bên cạnh. Cô quay lại nhìn người bên cạnh vô tình bắt gặp ánh mắt cậu ta cũng đang nhìn cô. Bất giác cô cảm thấy như vừa bị ai đó bắt quả tang làm việc xấu, nhưng lại không biết cách nào chạy trốn. Trên toa tàu đã tắt hết đèn chiếu sáng, con người và cảnh vật dường như trở nên đẹp hơn dưới ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ ánh trăng mùa thu đang treo lơ lửng giữa ngôi nhà rộng lớn của bầu trời đêm. Người con trai bên cạnh vẫn nhìn cô với ánh mắt như thế, như vầng hào quang tỏa sáng của ánh trăng lúc này. Cô chớp chớp đôi mắt, nhưng ánh mắt cậu ta cũng không hề rời khỏi khuôn mặt đang ửng hồng của cô. Anh ta nhìn cô và nhẹ nhàng nói: "Cậu đã giận mình lắm đúng không? Mình xin lỗi. Đã gây cho cậu nhiều phiền phức đến vậy." "Cuối cùng cậu ta cũng biết suy nghĩ rồi". Thời gian đã khiến con người ta thay đổi quá nhiều. Có lẽ giờ anh đã trưởng thành, trước mặt cô giờ anh đã không còn là một cậu bạn ngang bướng hàng ngày trêu chọc bạn cùng bàn nữa. Cô thật sự không thể biết anh đã trải qua những chuyện gì, sau bao năm không gặp đã là người chín chắn, trưởng thành đến vậy. Nghe anh ta nói vậy Nguyệt cười nhẹ tránh ánh mắt của anh, tỏ ra vui vẻ để che dấu đi sự lúng túng. "Sao tôi phải giận cậu. Trong mắt cậu tôi chỉ là một đứa nhỏ nhen như vậy sao? Bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi, cậu nên biết giờ tôi không phải là trẻ con nữa mà là một công dân đấy." Thật ấu trí, sau hai năm gặp lại cô cũng không thể tin rằng đây là câu nói đầu tiên cô nói với cậu. Nhưng lời đã nói như bát nước hất đi không thể lấy lại. Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân bằng cái cười lả giả rồi nhanh chóng quay mặt muốn kết thúc cuộc nói chuyện điên rồ này. Người ngồi bên cạnh không nhịn được, bật cười ha.. ha.. vì câu nói vẫn như ngày nào, vẫn ngang bướng, vẫn trẻ con như thế. Nguyệt cảm thấy bản thân như đang làm trò cười cho người ta, trong lòng không ngừng rủa thầm kẻ đang cười mình vô tư. Nhưng nụ cười của anh chỉ thoáng qua vài giây rồi tắt lịm trong màn đêm, khuôn mặt cũng trở nên đầy nét ưu tư. "Phải rồi. Chúng ta đều đã bước qua thời gian đó, rồi ai cũng sẽ phải lớn lên. Nguyệt à! Nhưng sao mình muốn quay lại thời gian đó quá. Cho dù rất ngốc nghếch, cho dù có phải trải qua bao nhiêu chuyện nữa mình vẫn muốn là cậu bé mới 15 tuổi ấy." Câu nói của cậu vô tình làm cho không gian trở nên buồn hơn. Anh không nói thêm điều gì nữa, cô cũng chẳng biết phải nói gì. Cả hai đều lặng lẽ nhìn ra một khoảng không bất tận. Họ biết có những lúc không cần nói quá nhiều, yên lặng thôi trong lòng sẽ vơi đi những nỗi đau, để trái tim sẽ tự chữa lành vết thương của nó. Ở ngoài kia, sau tấm kính là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Cả hai đều đang suy nghĩ, có lẽ họ đều đã có câu trả lời cho chính mình, trên gương mặt họ phảng phất một nét cười ấm áp hơn cả ánh nắng mùa xuân. Lúc lâu sau Nguyệt nghe thấy có một nhịp thở nhè nhẹ bên vai mình, cô quay mặt lại, hóa ra người bên cạnh đã ngủ từ bao giờ, anh ngoan cường như một cậu nhóc chiếm giữ bờ vai gầy của cô. Nguyệt không đánh thức cậu, cứ để yên như vậy, nguyện làm chiếc gối để cậu say giấc. Giờ thì cả toa tàu chỉ còn lại một mình cô không ngủ, vẫn tiếp tục chiến đấu với đêm dài vô tận. Cho dù màn đêm có lạnh lẽo, có tối tăm đến bao nhiêu, cô cũng không còn sợ bởi bên vai là một người khiến cô an lòng. Cô bất giác ngẩn ngơ nghĩ về câu nói của cậu, trong lòng không thoát khỏi nỗi buồn vây chiếm. Thời gian quả thực sẽ khiến một mầm non trở thành cây lớn, nhưng nó lại vô tình để lại những vết sẹo mãi mãi hằn sâu. Quá khứ, có quá nhiều thứ ở nơi đó, mà khi trưởng thành con người cũng không thể tìm lại được cho dù có nỗ lực đến bao nhiêu. Đã bao lần cô như đứa trẻ, mơ có được cố máy thời gian để trở về quá khứ, trở lại quãng thời gian cô vẫn chỉ là một nữ sinh trung học hồn nhiên. Đến ngày hôm nay khi nhớ lại những ngày tháng ấy cô không tránh khỏi những nỗi tiếc, cảm thấy như đã để quên điều gì rất quan trọng ở nơi đó. Một làn gió thổi qua mang theo sự cô độc của màn đêm dài, những cảm giác cô đơn bỗng nhiên ùa đến như một cơn lốc, đã rất nhiều lần cô muốn chạy trốn nhưng đều vô vọng để nó sâm chiếm hết tâm trí. Cô dịch người gần bên cạnh cậu bạn một chút, một cảm giác ấm áp khiến sự cô đơn vơi đi. Đoàn tàu bỗng nhiên lắc mạnh hình như nó vừa chạy qua một khúc cua, phút trấn động đã khiến cả cơ thể người ngồi bên cạnh ngả hẳn vào cô. Chưa bao giờ cô gần một người con trai như vậy phút chốc cả khuôn mặt cô trở nên ửng đỏ. Cô hoang mang không biết phải làm sao. Cô nghĩ nếu gọi cậu ta lúc này, trong tư thế chẳng ra sao này cả hai sẽ rất ngượng ngùng. Nghĩ đi nghĩ lại cô đều thấy bất lực nên đành phải để yên cậu ta như vậy, trong tư thế dễ gây cho người khác sự hiểu lầm. Hơi thở của cậu vẫn thật nhẹ nhàng, cô cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt cậu ta, khuôn mặt đó với cô vừa thân quen vừa có cảm giác xa lạ. Người con trai đang ngả vào lòng cô, là người đã từng khiến trái tim cô thương nhớ đợi chờ và cũng là người duy nhất cô muốn quên đi mãi mãi kông bao giờ nhớ đến. Nhưng tại sao lúc này bất giác cô nhận ra bản thân đã chưa hề quên đi người con trai này, hóa ra anh vẫn mãi lấp đầy kí ức của cô. Cô thở dài một tiếng, ngày hôm nay những kí ức cô muốn quên đi, muốn xóa nhòa lại hiện ra như mới ngày hôm qua. Đến bây giờ cô mới hiểu, có rất nhiều chuyện không phải bản thân muốn, cho dù có cố gắng chôn sâu đến nhường nào thì cũng sẽ đến một ngày nào đó bản thân sẽ tự nhận ra mọi cố gắng đều chỉ là vô ích. Tất cả đều không phải là chiếc bút chì và cục gôm tẩy xóa đi là không còn nữa. Những kí ức cô đã dấu kín trong lòng giờ đây không ngừng hiện ra trước mắt. Năm đó cô chỉ là cô bé cấp ba mới lên lớp 10. Cô theo học ở một trường tư thục nằm trong thành phố Lào Cai cách nhà cô 8 cây số. Gia đình cô chủ yếu sống bằng nghề nông, hàng ngày bố mẹ điều ra đồng từ sáng sớm làm việc vất vả không kể ngày nắng cũng như ngày mưa. Cô có một đứa em trai mới học lớp 4, cả hai chị em đều rất yêu thương nhường nhịn nhau. Hàng ngày đối mặt với cuộc sống khó khăn cô trưởng thành hơn bất kì ai cùng lứa tuổi. Cho dù cô không phải người giỏi giang gì nhưng cô thấu hiểu hoàn toàn sự vất vả của cha mẹ. Năm tháng cứ trôi qua như cơn gió, cô cứ vậy lớn lên trong sự coi thường của mọi người nhưng cô đã không hề mền yếu, cô lấy điều đó làm động lực để vươn lên. Những năm tháng đó cô vẫn sống như vậy, là đứa con ngoan của cha mẹ, là một người chị tốt, hàng ngày vẫn cố gạt bỏ những con mắt coi thường xung quanh mình mà tiếp tục cố gắng không ngừng. Nhưng ánh nắng của mùa thu năm đó đã đem một người đến bên cô, người đó đã khiến cuộc sống của cô có ý nghĩa hơn. Quen biết người đó, cô, lần đầu tiên không còn thấy thế giới cô đơn. Đó là một ngày thứ bảy trong tiết sinh hoạt lớp, sau khi lớp trưởng lên báo cáo kết quả trong tuần, cô giáo chủ nhiệm xếp lại chỗ ngồi và cô cũng không tránh khỏi việc chia ly cùng nhỏ bạn thân ngồi cạnh. "Khải Huy! Em lên ngồi cùng bàn với Nguyệt. Một đứa học được môn xã hội, một đứa học tốt môn tự nhiên. Cô nghĩ rằng hai em ngồi cùng bàn nếu giúp đỡ nhau sẽ cùng tiến bộ rất nhanh đấy. Cả hai cùng cố lên nhé." Kẻ vừa được cô giáo chỉ đích danh nhanh chóng lên bàn cô ngồi. Từ bàn cuối lớp cậu ta "dạ" một tiếng rất to rồi xách chiếc cặp lên, từng bước từng bước tiến về chỗ cô đang ngồi. Cậu ta kéo chiếc ghế bên cạnh và quay sang cười với cô một cái, cái cười đó khiến cô chết lặng vài giây. Có thể đó chỉ là một nụ cười chào hỏi bình thường thôi nhưng Nguyệt lại có cảm giác không an toàn. Tiếng cười của cậu khiến cô có cảm giác giống như âm thanh chiếc chân nghế bên cạnh vang lên đến nhức nhối mỗi khi miếng gỗ kéo trên nền nhà lạnh ngắt. Trong giây lát toàn thân cô run rẩy, như có một cảm giác lạnh chạy xuống tận sống lưng. Sau khi xếp xong chỗ ngồi cho cả lớp, cô chủ nhiệm gõ mạnh chiếc thước gỗ trên mặt bàn rồi tuyên bố: "Chỗ ngồi xếp thế này là tạm ổn, từ nay ai tự giác đổi chỗ để tôi biết được sẽ phải cọ nhà vệ sinh một tuần." Cô im lặng nhìn quanh lớp rồi gõ rất mạnh chiếc thước gỗ lên mặt bàn hỏi cả lớp. "Lớp nghe rõ cả chưa?" Cả lớp nhao nhao lên nhưng khi vừa nghe đến tiếng gõ thước vang lên lần nữa. Tất cả đều đều im lặng mà vâng phục đồng thanh hô: "Rồi a.. ạ.." Lý do khiến cả lớp chẳng ai dám nói không đồng tình, chính bởi đó là một cô giáo nghiêm khắc nhất trong trường. Nếu một khi để cô chủ nhiệm này tức giận thì chỉ có mức bị đuổi học. Hoặc không, chỉ một cú điện thoại của cô khi về nhà bạn sẽ nhanh chóng bị ba mẹ tống khỏi nhà. Cô là giáo viên duy nhất trong trường dám đứng lên phản bác những mệnh lệnh vô lý của thầy hiệu trưởng. Tên cô ấy chính là Trần Tuyết Hạ, một cái tên vừa nghe thấy cũng đã cảm nhận được điều bất thường. Tuy rằng cô rất nghiêm khắc nhưng cô cũng là người yêu học trò nhất, cô cãi nhau với đồng nghiệp, phản đối quyết định của thầy hiệu trưởng. Tất cả, tất cả những điều này chỉ là bảo vệ quyền lợi cho học sinh. Buổi học ngày hôm đó kết thúc. Nguyệt vẫn như mọi ngày, một mình đạp xe về nhà. Đã vào đầu mùa thu rồi nhưng ánh nắng giữa buổi trưa vẫn như thiêu như đốt. Cô đã đạp xe được hơn hai mươi phút, giờ mới ra khỏi phạm vi trong thành phố. Trước mặt giờ là con đường làng, băng qua cánh đồng rộng ở cuối con đường chính là ngôi làng cô đang sinh sống. Ánh nắng gay gắt xuyên qua tán lá hoa bằng lăng bên đường chiếu lên khuôn mặt cô khiến những giọt mồ hôi không ngừng lăn trên chán. Lúc này cô rất muốn đưa tay tóm lấy ông mặt trời nhốt vào chiếc túi. Vừa đạp xe cô vừa nghĩ đến việc từ nay phải ngồi cùng bàn với một đứa con trai cô ghét nhất trong lớp, trong lòng không tránh khỏi những uất ức mà càng khiến bản thân thấy cái nóng dường như gay gắt hơn bao giờ hết. Cậu ta trong mắt Nguyệt từ trước đến nay luôn chỉ là một kẻ ngang bướng bất trị, ngày ngày chỉ biết gây chuyện, tháng nào cũng chốn học bốn hoặc năm ngày tụ tập bạn bè ngồi trong quán game. Là bạn bè cùng lớp nhưng cô cũng chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta, cô vốn dĩ luôn coi con người đó như không tồn tại, cho dù thế giới xung quanh luôn tung hô cậu ta. Cô không hiểu nổi, tại sao ông trời không công bằng, ban cho cậu ta mọi sự hoàn hảo. Cậu ta vẫn luôn thông minh như vậy, lúc nào cũng chỉ nghe giảng một lần đã hiểu hơn người khác, không bù cho cô hàng ngày cố gắng vùi đầu vào một đống bài tập nghĩ nát óc mới giải được một phương trình đơn giản. Đối với những kẻ không chịu cố gắng chỉ luôn dựa vào tài năng trời ban cô vô cùng khinh bỉ, chỉ muốn tránh xa không bao giờ dây dưa đến. Phải ngồi cùng bàn với câu ta, sự thật này quá thảm khốc mà cho dù là giấc mơ cô cũng không bao giờ dám nghĩ tới. Nhưng sự thật thì không thể chạy trốn bởi có chạy đến chân trời thì vẫn phải đối mặt. Nghĩ đến đây cô chỉ có thể thở dài, nuốt nước mắt vào xâu trong lòng. Đang cảm thấy bản thân là kẻ bất hạnh nhất trên đời, cô bỗng bị giật mình bởi tiếng động cơ ồn ào đang tiến sát chiếc xe đạp của cô. Cô quay mặt nhìn xem tên điên nào định trêu tức mình, trong giây lát mặt cô sám lại, thần kinh như ngưng hoạt động chỉ theo bản năng muốn tránh xa con người kia. Người cô không muốn gặp nhất, người luôn khiến cô muốn phát điên mỗi khi thấy khuôn mặt hắn, tại sao hôm nay mọi chuyện của cô điều dính dáng đến cậu ta. Cô bực mình cố hít một hơi thật sâu cố gắng đạp xe đi thật nhanh. Nhưng thật là thê thảm, dù cô có cố gắng thế nào thì chiếc xe đạp cũ kĩ cũng chẳng thể vượt trước được chiếc xe đua chạy bằng động cơ nhập ngoại của cậu ta. Cậu ta cứ lái xe xát vào như đang muốn dồn cho cô ngã, cô cảm thấy tâm địa con người này quá ác độc mà. Cô lùi dần sang phía ven đường, xuống xe dắt bộ tỏ vẻ người lớn ta đây không thèm chấp trẻ con. Người ngồi trên chiếc xe đua trông có vẻ rất đắc thắng ung dung quay mặt cười nhăn nhở với cô. Rồi bất chợt nổ máy thật to phóng xe đi, bỏ lại cô trong đám mây bụi. Đám mây bụi dần dần tan đi, trong tầm mắt cô chỉ còn nhìn thấy một dấu chấm mờ mờ của chiếc xe. Cô hét toáng lên: "Đồ điên. Đồ khùng. Đồ ấu trí.. Rồi cậu sẽ phải trả g.. í.. á.. á.." Lúc đó có rất nhiều người đi ngang qua, họ hướng đôi mắt nhìn chăm chăm vào cô tỏ vẻ bất bình, không hiểu nổi con bé này bị bệnh thần kinh hay đang chửi mắng họ. Cô đang nghĩ xem không biết có nên giải thích gì đó không, và sẽ giải thích như thế nào. Nhưng rồi cô chỉ có thể nhếch môi cười, rồi leo lên xe ra sức đạp đạp gắng sức thoát khỏi những con mắt không mấy thiện cảm đó. Những tháng ngày tiếp theo cô biết sẽ thật khó để bước qua. Đâu chỉ là gặp Khải Huy trên lớp thôi đâu, ngay cả cuộc sống sinh hoạt hàng ngày nếu cô không cẩn thận sẽ phải trạm mặt cậu ta bất cứ lúc nào. Nhà cậu ta cũng ở cùng thôn với cô cách nhà cô vài ba nhà gì đó. Cậu ta sống trong một ngôi nhà rất đẹp được thiết kế như một căn biệt thự sang trọng mang phong cách châu Âu. Cậu ta từ khi sinh ra đã mang thân phận là một cậu ấm sống cuộc sống sang trọng dư thừa. Ba mẹ chỉ có cậu là đứa con duy nhất vì vậy cậu luôn được đáp ứng tất cả mọi thứ cậu muốn. Ba mẹ cậu đều là dân kinh doanh sớm ngày chỉ lo kiếm tiền ít nhiều cũng không thể quan tâm đến đứa con trai đang tuổi trưởng thành. Họ bày tỏ tình yêu của mình bằng việc cho cậu tất cả những gì cậu muốn, và họ cảm thấy đó là điều tốt nhất họ dành cho con trai. Để rồi họ không biết rằng như vậy đã vô tình đẩy đứa con trai duy nhất của họ thành một kẻ ngang bướng, lạnh lùng sống nội tâm xa cách mọi người. Hàng ngày cậu ta cùng mấy đứa bạn tụ tập trên thành phố chỉ đến tối muộn mới quay về nhà để ngủ. Cậu mới chỉ là một học sinh cấp ba tính ra chưa được phép lái xe có gắn động cơ phân phối lớn, nhưng cậu lại đến trường bằng chiếc xe đua đắt tiền. Học sinh trong trường ai cũng sợ cậu ta, bởi hơi một tí nếu ai làm cậu không hài lòng ngay lập tức hắn sẽ hào phóng tặng cho người đó một quả đấm. Cậu ta nổi tiếng là đẹp trai cao ráo dù có đào tìm hết cả đống con trai trong trường cũng không có ai có thể đứng ngang hàng. Nhưng không một đứa con gái nào dám bước đến gần, bởi cho dù là đứa con gái có xinh sẵn đến đâu mà dám đến gần tán tỉnh thì sẽ bị lơ đi như không tồn tại. Cái thảm họa cuối cùng phải lãnh là quá thảm hại, ngày hôm sau cô gái đó đến trường sẽ xấu hổ mà không biết dấu mặt vào đâu. Vì vậy những đứa con gái ngưỡng mộ cậu ta tuy nhiều vô số nhưng chỉ có thể âm thầm ngước nhìn cậu từ xa. Từ ngày Nguyệt phải ngồi cùng bàn với Khải Huy cuộc sống yên bình thường ngày của cô đã xuất hiện những rắc rối không hề nhỏ. Không biết từ lúc nào Khải Huy lại rất hay xuất hiện trước mắt cô. Những rắc rối trẻ con của kẻ ngồi cùng bàn cứ bám riết từ trường rồi theo cô về nhà Hai ngày sau khi chuyển chỗ, ngày hôm đó đang trong giờ học môn lý, Khải Huy không nghe giảng, không chép bài. Cậu ta ngồi vắt chéo chân, còn tay thì dung dung mặt bàn mỗi lần Nguyệt đặt bút xuống quyển vở trắng tinh, khiến những hàng chữ ngay ngắn của cô trở thành những con giun bò ngổn ngang. Nguyệt tức đến nỗi muốn ngất sỉu nhưng lại không dám mách thầy. Thầy dạy lý vô cùng khó tính, thầy rất ghét học trò thưa gửi trong lớp, bất luận là kẻ làm sai hay kẻ có đúng đi chăng nữa thì thầy đều sẽ bắt cả hai đứng ngay ngắn góc lớp bê chậu nước cho cả lớp cười thối mặt. Bất lực, cô không thèm nói gì chỉ dùng ánh mắt gườm gườm kẻ đang gây chuyện. Cô lại không thể ngờ được đối với kẻ thù dùng phương pháp làm ngơ thì hắn lại không dễ từ bỏ, hắn ta giựt mạnh chiếc bút Nguyệt đang cầm trên tay. Theo phản xạ tự nhiên, Nguyệt giằng lại chiếc bút theo bản năng, nhưng cho dù cô có trườn cả người lên thì chiếc bút vẫn nằm gọn trong bàn tay vững chắc của Khải Huy. Một kẻ thì cố với, một kẻ cầm chiếc bút tự nhiên khua đi khua lại như đang trêu đừa với thú cưng. Cảnh tượng này, thật khó bảo người đang đứng trên bục giảng coi như không biết không thấy. Ngay lập tức một viên phấn trắng xoáy tròn như viên đạn lao về phía hai kẻ vẫn không biết gì mà thản nhiên giằng giằng kéo kéo. "V.. è.. è.. o.. bộp!" ".. Á.. á.. á.." Cậu bạn ngồi sau Nguyệt ngay lập tức giơ hai tay ôm đầu, mặt nhăn nhó như vừa ăn nhầm ớt. "Xin lỗi. Thầy không phải cố ý ném trúng em đâu." Kẻ bị trúng đạn vẫn ngồi đó ôm đầu không nói gì cả, chỉ giương mắt lên nhìn hai kẻ vờ như vô tội trước mặt. "Đau lắm hả? Xuống phòng y tế bôi dầu đi." Thầy dạy lý lo lắng hỏi han kẻ xấu số. "Đau lắm thầy ơi. Chắc là sưng cả cục to trên đầu rồi." Rồi cậu ta nhanh chóng sửa lại biểu cảm trên mặt cho thật thảm thương, miệng không ngừng rên rỉ hai tay ôm đầu chạy ra khỏi lớp. Thầy dạy lý lắc lắc chiếc đầu hói rồi chép miệng, cả lớp đứa nào cũng nhịn cười bởi khuôn mặt ấy rất gợi người ta hình dung đến một nhà sư trọc tóc đang ngồi gõ mõ niệm nam mô trong chùa. Nhưng ngay lập tức tất cả nhận ra không khí trở nên căng thẳng hơn. "Hai cô cậu. Đứng lên." Mặt thầy lúc này đã hằn lên những vệt xanh tím, những đứa đang cười bỗng nhiên sợ đến mức run rẩy. Nguyệt và Khải Huy miễn cưỡng đứng dậy, mặt cúi gằm nhìn chằm chằm xuống mặt bàn. Lập tức trong lớp vang lên tiếng bỡn cợt chế nhạo của mấy kẻ nhiều chuyện. Trên khuôn mặt thầy những vệt xanh tím vẫn chưa hề biến mất. "Trong giờ của tôi cô cậu ung dung làm trò gì vậy hả? Không coi tôi là gì phải không?" Mỗi câu nói của thầy khiến Nguyệt sợ hãi đến nỗi không còn muốn thở. Nhưng cái tên đứng cạnh từ đầu đến cuối vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì. "Ra ngoài. Tôi cho cô cậu hai tiết còn lại xuống chuyển bàn ghế dưới nhà kho lên phòng thí nghiệm lý. Xong thì lên báo cáo để tôi kiểm tra lại." Nguyệt cảm thấy vô cùng oan ức, cô cứ đứng trần trừ không muốn bước ra khỏi chỗ ngồi. Thầy dậy lý thấy vậy bèn quát lớn: "Còn làm gì thế? Chưa nghe thấy hay định làm phản hả?" Lần đầu tiên cô bị đứng trước lớp, lần đầu tiên cô bị la mắng, cảm thấy bản thân bị bẽ mặt, lòng tự trọng bị coi thường đến mức thê thảm. Cả người cô nóng bừng bừng, đôi tay hơi run rẩy buông thõng dấu dưới mặt bàn. Cô cảm thấy không đáng, không đáng để người ta khinh, không đáng để người khác làm xấu mặt. Cô nhìn thẳng vào mắt thầy và nói: "Thưa thầy. Em không có lỗi gì cả, người phải chịu hình phạt chỉ có cậu ta, không có liên quan gì đến em. Em chỉ cố lấy lại chiếc bút của mình thôi. Như vậy là sai sao?" Nghe xong thầy chừng mắt lên nhìn Nguyệt. "Cô thấy oan lắm phải không? Ý cô là tôi sai, không công bằng hả? Cô nghe rõ đây, tôi là thầy giáo của cô, tôi không có nhiều thời gian phán xét xem lỗi là ai gây ra, đây không phải tòa án là lớp học cô hiểu chưa? Mất trật tự trong lớp ảnh hưởng tới giờ của tôi còn hại những học sinh khác không thể chú ý nghe giảng. Cô nói xem còn không phải lỗi của cô sao?" Những kẻ nhiều chuyên trong lớp bắt đầu xôn xao "Mau mau nhận lỗi đi, sai rồi còn giả bộ cho ai xem". Nước mắt Nguyệt như muốn trào ra, không ai hiểu cho cô, không một ai đứng về phía cô. Cô đã sai sao, cô đã làm gì nên tội chứ? Thầy dạy lý vô cùng tức giận giơ chiếc thước gỗ gõ mạnh lên mặt bàn. Âm thanh vang lên rồi vọng lại cứ kéo dài ra, có cảm giác như là bất tận. Thầy vẫn nhìn hai kẻ phạm nhân đầy vẻ tức giận và thách thức. "Nếu cô thấy mình vô tội thì có thể lên gặp cô giáo chủ nghiệm cùng tôi." Chưa bao giờ Nguyệt muốn khóc như lúc này, cô cảm thấy mắt mình cay cay trong mắt cô như chứa cả một bể nước đầy chỉ muốn trực trào ra. Bất chợt một bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô và kéo cô theo chạy ra ngoài, chạy trốn khỏi những lời nói tổn thương, khỏi những nụ cười coi thường trễ riễu. Đến phòng kho Nguyệt tức giận hét lớn vào mặt người vẫn đang nắm chặt tay cô. "Cậu điên à? Đừng có kéo tôi như vậy. Người có lỗi là cậu có phải là tôi đâu. Tại sao bắt tôi chịu phạt? Tại sao tôi phải bẽ mặt như vậy?" Cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt nữa, như một ai đó đã mở van và những giọt nước mắt mặn chát cứ thế trào ra. Cô cảm thấy bản thân hoàn toàn bất lực. "Tất cả là tại cậu, tại cậu khiến tôi trở nên thảm thương. Đồ tồi. Cậu tự làm hết đi. Tự mình chịu đi, đừng kéo tôi vào những trò điên rồ của cậu." Xả hết một hồi cô như mệt lả, ngồi bệt xuống giữa phòng, bàn tay từ từ lau những giọt nước mắt và tiếng khóc cứ nấc lên như một đứa trẻ con. Người duy nhất cùng cô trong phòng lúc này từ nãy đến giờ không nói gì cả chỉ đứng bên cạnh nhìn cô phát điên. Đến khi cô không còn sức lực để la hét, tức giận cậu mới lên tiếng. "Tốt thôi! Vậy để tôi lên nói với thầy cậu vẫn cứng đầu cảm thấy không phục. Để xem là cái đầu của cậu cứng hay chiếc thước thầy cứng hơn." Nói xong Khải Huy xoay người bước chân về phía cửa phòng. Như vậy thì Nguyệt chết chắc rồi, chuyện đã như vậy còn quan tâm xem ai có lỗi sao, chác chắn con người đáng ghét như Khải Huy sẽ không dễ dàng tha cho cô. Nhìn bước chân cậu ta Nguyệt chỉ còn cảm thấy sợ hãi vội vàng lo lắng chạy theo ngăn lại. "Đừng!" Cô đuổi theo kéo cậu ta lại. "Được rồi. Tôi sẽ chịu phạt. Tôi thua rồi. Tôi thua một kẻ không biết trơ trẽn như cậu." Khải Huy nhìn chằm chằm vào mặt Nguyệt. "Trơ trẽn sao? Nghe hay đấy. Được rồi, từ giờ tôi sẽ trơ trẽn hơn với cậu." Cuối cùng người phải chịu ấm ức luôn luôn là cô, cô thở dài tự an ủi mình. Cô biết bọn con trai trong lớp vô cùng lười biếng và nhất là kẻ đang đứng ngay trước mặt cô. Vì vậy dù thế nào cô cũng phải phân chia công việc rõ ràng. Cô đưa mắt nhìn một lượt trong kho, đếm đếm rồi quay ra phân chia. "Tốt quá! Trong phòng có tròn hai mươi cái bàn này. Giờ chúng ta chia đôi mỗi người một nửa, cậu tự khiêng mười cái, ai xong trước sẽ được nghỉ." Cô di ngón tay trên mặt bàn phủi phủi lớp bụi trên tay cười tươi như quên mất rằng mấy phút trước bản thân còn khóc lóc tức giận. Khải Huy quan sát mấy đồ vứt ngổn ngang nghe những cử chỉ đó cậu quay mặt nhìn cô, bắt gặp nụ cười hồn nhiên vẫn nở trên môi đó, trên mặt cậu cũng tự nhiên co giãn nở một nụ cười. "Cậu có vẻ vui quá nhỉ? Tốt thôi! Phân chia rõ ràng, nhưng lát nữa đừng có hối hận là được." "Xí. Ai hối hận chứ." Cô bĩu môi tự lẩm bẩm một mình. Không thèm để ý đến ánh mắt đang coi thường mình. Sắn tay áo lên đầy khí thế tiến thẳng về phía những chiếc bàn đang bày ngổn ngang trong phòng. Nhưng cô không ngờ những chiếc bàn này lại nặng như thế, bê lên tầng càng trở nên khó khăn hơn. Vừa chuyển được vài ba chiếc cô đã ngồi bệt giữa cầu thang thở không ra hơi. Bây giờ cô mới thấy bản thân đúng là đồ ngốc, chấp nhận chịu phạt là quá đủ rồi, sao còn ngốc nghếch chia đôi công việc. Cô tự hỏi không phải mình bị oan sao, chấp nhận chịu phạt một phần ba đã là quá nhiều. Nhìn kẻ thù của mình cứ lên lên xuống xuống giữa cầu thang phút chốc mà đã sắp xong, cô vô cùng cảm thấy ngứa mắt. Cứ mỗi lần cậu đi ngang qua cô lại lườm cậu với ánh mắt sắc nhọn. Một mình cô tự bê những chiếc bàn nặng như vậy quả thật không hề dễ dàng gì, chỉ một lúc sau cô đã toát mồ hôi như tắm. Cô loay hoay nâng chiếc bàn đi lên từng bậc, cứ kéo rồi lại đẩy khó khăn lắm mới có thể lên đến tận tầng ba. Trong lúc Nguyệt đang kéo rồi đẩy chiếc bàn lên từng bậc kẻ thù của cô đứng chắn giữa đường lúc nào không hay. Cô nghĩ mặt tỏ ra chưa bao giờ nghiên túc hơn. "Cùng làm đi. Là lỗi của tôi mà." Nguyệt nhìn kẻ thù, há hốc mồm. Cô nghi ngờ không hiểu cậu ta có phải quá mệt rồi nên giờ bị ấm đầu hay không. Nhưng cô lại thích cậu ta bị ấm đầu như thế này. Nguyệt nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường của con người và không biết nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhấc đầu bàn còn lại đi theo sau. Có người cùng làm quả thật mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, những bậc cầu thang cũng không còn là chướng ngại vật cản đường, những chiếc bàn cứ thế nằm gọn ngàng trên phòng thí nghiệm lý. Đến khi tiếng trống trường báo hiệu tan học hai người mới hoàn thành xong tất cả. Cả hai ngồi thở hồng hộc ngắm nhìn những dãy bàn cuối cùng đã nằm ngọn giữa hàng dài tủ đựng đồ thí nghiệm, cùng nhìn vào mắt nhau cười tươi như mới thắng trận trở về. Bất giác Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng, "sao cô lại đang cười với kẻ thù của mình, có phải bị ngốc nặng rồi không?". Cô giật mình đứng bật dậy, chạy nhanh ra khỏi phòng như đang chạy trốn. Khải Huy nhìn theo sau bóng lưng của cô mà không hiểu gì, cậu gọi với theo. "Này! Chạy đi đâu vậy?" Nguyệt vẫn nhìn thẳng về phía trước ra sức chạy như chẳng hề nghe thấy điều gì cả. Một lúc sau cô lên lớp lấy cặp rồi đi về phía nhà xe. Ngang qua phía vườn hoa bất chợt có tiếng động cơ xe tiến gần về phía cô, chiếc xe dừng lại ngay sát cô, người trên xe đưa tay vỗ mạnh lên vai cô, khiến cô một phen hết hồn. "Vừa rồi chạy đi đâu thế. Vội vàng như vậy chắc là đi cướp công. Nói với thầy là cậu đã tự bê hết đống bàn đó lên à?" "Cậu có vẻ lo lắng quá nhỉ?" Nguyệt cảm thấy con người này đúng là chỉ biết lo nghĩ thiệt hơn. Cô lo lắng nếu thật sự cậu ta nghĩ như vậy thì sẽ rất rắc rối vội giải thích. "Vừa rồi là tôi muốn chạy đi báo với thầy một tiếng là chúng ta đã bê hết đống bàn ấy lên rồi, thầy có thể lên kiểm tra. Nhưng mà tôi không thấy thầy đâu cả, các thầy cô trong phòng nói là thầy đã về rồi. Tôi không có giống cậu đâu, đừng có nghĩ người khác sẽ như cậu." "Đúng là đồ ngốc, nhìn mặt cậu nghiêm trọng quá rồi này. Mọi người đi qua lại tưởng tôi đang bắt nạt một đứa con gái đấy. Về rồi, thì để mai thầy kiểm tra, muộn thì cũng là lỗi của ông ấy, cậu có cần vác cái mặt như đưa đám vậy không? Lên xe đi. Tôi chở cậu về. Trời nóng thế này đạp xe về chẳng khác nào cực hình." Trong giây lát Nguyệt bị cậu ta dọa cho đứng tim sắp tắc thở đến nơi, cả người đứng im như pho tượng không biểu cảm, không động đậy. Khải Huy bắt đầu nổ máy, thấy cô vẫn đứng nguyên bèn dục. "Làm gì lề mề như bà lão thế? Nào.. nào.. nhanh lên xe." Nguyệt biết thừa cậu ta không thể nào tốt bụng như vậy, cho dù trời có sập xuống thì cậu ta nào đâu dễ gì cho một đứa con gái ngồi lên xe mình huống hồ lại là cô nữa. Cô biết chắc chắn cậu ta đang âm mưu gì đó, cô không thể để mình sập bẫy dễ dàng. "Khỏi cần đi. Mấy năm rồi tôi vẫn đạp xe như thế, đã quen từ lâu rồi. Bây giờ tự nhiên ngồi lên xe của cậu, nói thế nào cũng không thoải mãi được." Cô nhũn vai rồi không cần biết thái độ người nghe thế nào, cô quay người tiếp tục đi thẳng về hướng nhà xe. Thấy thái độ dửng dưng của Nguyệt Khải Huy nhăn mặt cảm thấy lòng tốt của mình vừa bị ai đó dẫm lên không chút thương tiếc. Cậu đạp chân ga phóng lên đuổi theo dáng hình nhỏ bé phía trước, tiến xe lại gần rồi nhanh tay giật lấy chiếc cặp sách Nguyệt đang đeo một bên vai. Tất cả chỉ diễn ra trong một vài giây ngắn ngủi, chiếc cặp của Nguyệt nhanh chóng được đeo trên vai Khải Huy. Cậu quay lại giả làm mặt hề với cô và phóng xe đi không quên tặng cô một câu. "Muốn lấy lại thì chiều nay tự đến nhà tôi nhận lại." "Dừng lại ngay. Dừng lại." "Đồ du côn nhà cậu. Mau đứng lại. Đến bao giờ cậu mới dừng lại mấy việc ngu xuẩn này đây." Nguyệt vừa đuổi theo vừa mắng chử nhưng đáp lại chỉ có thanh âm của chiếc xe. Khải Huy cùng chiếc xe cứ như vậy lao khỏi cổng trường và dần dần biến mất trong tầm mắt cô.
Chương 2: Mèo vờn chuột Bấm để xem Chương 2: Mèo vờn chuột Đến chiều tối, dù là không muốn nhưng cuối cùng cô cũng phải lê đôi chân đến đòi chiếc cặp. Khi đến cổng nhà khải Huy, cô băn khoăn chỉ biết đi đi lại lại trước cổng, muốn ngay lập tức đòi lại chiếc cặp nhưng lại không muốn gặp mặt tên xấu xa đó. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mỗi lần cô giơ tay lên định bấm chuông nhưng khi những ngón tay sắp chạm đến chiếc nút chuông ở trước mặt đó, cô lại không đủ dũng khí mà thu tay lại. Cho dù cô biết rõ rằng sẽ không thể nhưng cô vẫn muốn nghĩ rằng có khi mai đến lớp cậu ta sẽ tự cầm cặp trả lại cho cô. Cô quay bước định bỏ về thì đằng xa vang lên tiếng xe chạy dần đều, cô chẳng cần nhìn về phía đó cũng đủ biết là kẻ nào. Âm thanh đó dần lớn hơn, cô chẳng còn nghe thấy gì ngoài tiếng rồ ga đang dần dần tiến về phía mình, cô biết sẽ không chạy trốn được nữa đã đến lúc phải đối mặt rồi. "Đến sớm vậy. Trông cậu kìa, như đang rình mò nhà người ta vậy. Đứng đấy đợi chút, tôi sẽ ra ngay." Sau đó Khải Huy nhanh chóng phóng xe vào chiếc cổng đang tự động mở, Nguyệt nhìn theo chỉ muốn đấm vào cái mặt đáng ghét của cậu ta. Chưa đầy năm phút sau Khải Huy đã xuất hiện, tay cầm chiếc cặp ném cho cô. "Một ngày cậu có nhất thiết đem theo nhiều sách đến thế không? Đúng là con mọt sách mà." Nguyệt đỡ lấy chiếc cặp, lực ném khá mạnh, hai chân cô hơi khụy xuống. Cô nghiến răng, đưa mắt nhìn vu vơ như chẳng hề tôn trọng người đang hỏi mình. "Kệ tôi. Có liên quan đến cậu không? Đúng là rảnh rối không có việc làm." "Được rồi. Đi thôi. Tối rồi để tôi đưa cậu về." Nguyệt nhìn sau bóng lưng Khải Huy đang bước thẳng về phía con đường nhà cô, cô nhìn theo mắt chữ ô miệng chữ a, biểu hiện tỏ rõ vẻ kinh ngạc, mà tự thét gào trong lòng. Đầu cô như bị một tia sét đánh trúng, trước mặt xuất hiện vô số những ảo ảnh phát ra thứ màu kinh dị như những bộ phim ma quỷ. Cô mông lung đưa mắt nhìn quanh bốn phía, rồi tức tốc chạy vượt lên trước mặt Khải Huy muốn ngăn bước cậu lại. "Thôi. Thôi.. Như vậy phiền cậu lắm, cậu quay lại đi. Tôi về một mình không sao, nhà tôi cũng ngay ngần đây mà." Nguyệt vội vàng cảm ơn rồi hướng về phía trước, đôi chân trở nên vô cùng gấp gáp chỉ muốn chạy trốn thật xa. Chưa đi được vài bước, cô bỗng nhiên giật bắn người lên bởi kẻ khiến cô muốn chạy trốn thản nhiên chạy theo sau đập nhẹ vào đôi vai nhỏ của cô. "Không phiền đâu. Tôi với cậu còn là hàng xóm mà, đừng có khách sáo như vậy." "Mà cậu đi nhanh như thế không phải sợ tôi sẽ ăn thịt cậu chứ?" "Nói cho cậu biết dù cậu có cố gắng thế nào cũng sẽ không chạy thoát nổi tôi đâu." Nói xong Khải Huy cười đầy ẩn í. Nguyệt vô cùng tức giận nhưng vẫn cố cười một cái đầy miễn cưỡng để dấu đi sự lo sợ trong lòng. "Cái gì chứ? Chỉ là trời tối rồi nếu tôi về muộn sợ mẹ sẽ lo lắng thôi. Thế nên mới cố đi nhanh một chút." Nguyệt cố đi nhanh hơn nữa. Khải Huy vẫn ngoan cố theo sát cô từng bước. "Mẹ cậu lo lắng như vậy, nếu bác ấy thấy tôi đưa cậu về sẽ yên tâm hơn đấy.. Lo mà cảm ơn tôi đi." Những căn nhà ở trong thôn cách nhau khá xa chứ không mọc san xát như trên thành phố. Nguyệt lại là đứa con gái rất sợ ma, đi qua những khu vườn không có ánh đèn chiếu rọi, bóng đen dày đặc khiến cô có cảm giác như đang có những ánh mắt đỏ đỏ xanh xanh rõi theo sau mình. Khải Huy biết cô đang lo sợ điều gì bèn trêu chọc để cô cười. "Hầy.. Nhìn này.. Xem ra cậu sợ đến run lẩy bẩy rồi. Vậy mà vẫn tỏ ra vẻ anh hùng lắm cơ đấy. Hê hê.. Nếu tôi không đưa cậu về, đi qua đây chắc sợ hãi đến nỗi té sỉu mất thôi." Nói xong Khải Huy còn cố tỏ ra vẻ mặt hề với cô. "..." Cô chẳng thèm để ý đến câu nói đùa của cậu chỉ vội vàng bước đi. Tiếng dế đêm kêu phía xa xa trong đêm tối mùa thu mát mẻ, hai người xải bước bên nhau lắng nghe tiếng bước chân vang lên từng nhịp. Cả hai đều cảm thấy mơ hồ nhưng lại có cảm giác quá đỗi chân thực. Có lẽ nếu như con đường này dài mãi, họ sẽ cứ như vậy cùng bước đi trong sự yên lặng. Cả hai đều không cần nói thêm điều gì cả chỉ để lắng nghe tiếng gió rung lá cây ven đường kêu xào xạc, cùng bài ca của những loài côn trùng nhỏ bé vang lên trong đêm. Nghe thấy tiếng bước chân, con chó nhỏ nhà Nguyệt chạy ra, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ chạy vòng quanh hai người. Nguyệt mừng rỡ chạy một mạch vào nhà như quên hẳn sự tồn tại của một người luôn đi bên cạnh suốt cả đoạn đường tối đen. Mẹ cô đứng ở cửa thấy con gái về vừa mừng lại vừa giận, bà cau mặt tỏ vẻ không hài lòng. "Làm gì mà giờ mới về. Nói là đi một lúc mà cả tiếng mới vác mặt về là sao. Con gái thì không nên ở bên ngoài buổi tối. Có biết không, lỡ như gặp người xấu thì biết làm sao?" "Cháu chào bác! Cháu xin lỗi. Tại cháu về muộn bắt Nguyệt phải đợi lâu nên bạn ấy mới về muộn ạ. Bác đừng giận cậu ấy." Mải cằn nhằn con gái nghe thấy có tiếng nói trong sân lúc này mẹ Nguyệt mới nhận ra cậu, bèn vui vẻ nói. "Huy à cháu." "Ừm.. Ừm.. Không sao đâu. Hầy.. Con bé này lại chạy vào phòng rồi, bạn đưa về tận nhà mà không có một câu cảm ơn. Thật là.. Giống ai không biết.." "Con bé này cứng đầu và ngang ngạch lắm, cháu học cùng thì giúp đỡ nó với nhé. À.. Thật ngại quá. Cháu vào nhà đi, vào chơi một chút." "Dạ. Cảm ơn bác. Nhưng muộn rồi cháu phải về đây ạ, hôm khác cháu sẽ đến chơi ạ." "Hầy! Xem ra cậu bé này thật ngoan quá. Không giống đứa con gái ngang bướng nhà bác. Hôm nay cũng muộn rồi, vậy thì hôm khác cháu nhớ đến đây chơi nhé." "Đồ giả tạo, tỏ vẻ ngoan ngoãn gì chứ. Diễn lố quá rồi đấy." Nguyệt ở trong phòng đóng cửa thật chặt không muốn nghe nhưng âm thanh tiếng hai người nói chuyện cứ thế bay qua bức tường dày lọt vào làm cô ngứa tai không thể không rủa thầm. Cô cảm thấy thật ấm ức không công bằng, ở lớp người luôn gây chuyện là cậu ta, luôn kéo cô vào những chuyện rắc rối là cậu ta. Vậy mà cô không hiểu tại sao tất cả mọi người luôn nghĩ một người vô tội như cô là kẻ đồng mưu, rồi cười nhạo cô, rồi trách mắng cô. Vậy mà lúc này ngay cả mẹ, người mà cô tin rằng sẽ yêu thương cô, sẽ luôn bênh vực cô, mà giờ lại trở nên như vậy. Lại nghĩ con gái mình không bằng kẻ đê tiện đó, kẻ khiến cô luôn muốn chạy trốn. Giờ cô muốn hét thật to, muốn ném hết tất cả đống sách trên bàn vào mặt Khải Huy. Đang gặm nhấm nỗi thất vọng không sao thỏa lấp Nguyệt thấy vô cùng khát nước. Cô áp tai vào cửa nghe ngóng khi không còn nghe thấy bất kì một tiếng động mới lén lút mở của phòng bước ra. Nhưng thật không may, mẹ cô tiễn Khải Huy về nhưng bà vẫn ngồi trước cửa mẩn mê đan nốt chiếc khăn len màu đỏ hồng. Vừa thấy con gái bước ra khỏi phòng mẹ cô đã nói sang sảng. "Con nhìn xem người ta là con trai mà ngoan ngoãn như vậy. Con thử nhìn lại mình đi. Thật là. Sao tôi lại sinh ra đứa con gái bướng bỉnh này chứ." "Con xin lỗi. Từ giờ con sẽ không như vậy nữa. Mẹ đừng làm nữa tối rồi mẹ vào nhà nghỉ ngơi đi." Nguyệt biết mẹ đang rất giận việc cô về muộn rồi còn để mặc Khải Huy mà chạy vào phòng như một đứa không được giáo dục cẩn thận. Cô không dám thanh minh gì cả mà chỉ ngoan ngoãn nhận lỗi rồi rót cốc nước lặng lẽ quay vào phòng. Thời gian sau đó mọi thứ cũng không hề khá hơn. Trên lớp ngày nào cô cũng bị Khải Huy trêu trọc đủ trò, về nhà mẹ cô cứ mỗi lần không ưng ý con gái, bà lại lôi Khải Huy ra so sánh rồi trách mắng cô đủ điều. Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy sự căm giận của cô đối với người ngồi cùng bàn cứ như vậy mà lớn hơn. Không phải là cô cam chịu như vậy nhưng cho dù nhiều lần cô đã nghĩ đủ cách muốn tách khỏi cậu ta cô cũng không thể thắng nổi số phận đã định sẵn. Mỗi đêm cô chỉ có thể ôm nỗi tức giận không sao hỏa lấp chùm chăn lên đầu mà nguyền rủa. Cũng không biết từ lúc nào cô lại hay mơ thấy cái giấc mơ kì lạ đó. Trong giấc mơ Khải Huy biến thành một con chuột nhắt còn cô là một con mèo béo múp míp, con chuột đó cứ vậy quỳ dưới chân con mèo to lớn giơ hai chân trước lên như đang cầu mong sự tha thứ. Khi tỉnh đậy cứ mỗi lần cô nhớ lại dáng vẻ đáng thương của con chuột nhắt đó cô lại không sao kiềm chế nổi mà cứ tủm tỉm cười như một đứa dở hơi.
Chương 3: Nỗi sợ chưa từng biến mất mà chỉ là cố quên đi Bấm để xem Mùa thu trôi dần đi, sắc tím của hoa bằng lăng đã biến mất giờ chỉ còn một hàng cây trơ trọi vươn dài, khô khốc như không còn sự sống. Cơn gió lạnh mùa đông bắt đầu thổi về, tạo ra thứ âm thanh xào sạc, thổi tung bay những chiếc lá chất đầy ven con đường dài. Mỗi lần cơn gió thổi qua như mang theo một xô nước đá lạnh táp thẳng vào người khiến cả cơ thể run rẩy không thể chịu nổi cái lạnh buốt đến thấu sương đó. Nguyệt đã mặc thêm áo ấm, quoàng lên cổ chiếc khăn len mẹ mới đan xong vẫn suýt xoa run lên bần bật. Ngồi trong lớp đút hai tay vào túi áo khoác dày lười biếng không muốn ghi bài, giờ ra chơi lại ngục đầu xuống mặt bàn ngủ. Từ trước đến giờ cứ mùa đông đến cô giống như con gấu luôn thèm ngủ không muốn vận động. Hàng ngày đi học về cô cố gắng giúp mẹ làm những công việc lặt vặt rồi đến tối ăn cơm xong liền chạy vội vào phòng, ôm cả đống sách vở lên giường đắp chăn kín quoanh người, chưa học xong bài đã ngủ quên lúc nào không hay. Đến giữa học kì lớp có thêm một học sinh mới chuyển đến, cậu ta tự giới thiệu mình tên Trần Khánh Phong, từ thành Sài Gòn mới chuyển về đây sống cùng bà ngoại. Sau khi màn giới thiệu đã xong xuôi cô giáo chủ nghiệm xếp cậu ta ngồi chiếc ghế còn trống duy nhất trong lớp sau bàn Nguyệt và Khải Huy. Nguyệt không biết là do số cô không may hay tại vì bản thân cô tồi tệ đến mức khiến Khánh Phong ghét cô. Nhưng từ ngày đó dần dần cô nhận thấy Khải Huy không còn đáng ghét nữa mà là một người bạn thật sự. Khánh Phong là một cậu bé nghịch ngợm không hề dễ dàng đối phó, cậu ta làm ra đủ thứ trò ngốc nghếch, vẫn vẽ bậy lên sách vở cô, dấu bút cô, kéo tóc cô.. Kể từ ngày đó Nguyệt nhận ra Khải Huy không còn là một cậu bạn xấu tính nữa nhiều khi cậu còn giúp Nguyệt tìm lại chiếc bút bị dấu kĩ ở một góc nhỏ nào đó. Mỗi khi Khánh Phong ngồi sau giựt đuôi tóc Nguyệt, cả hai bên rằng co ồn ào khiến Khải Huy phải quay xuống la lớn với cậu ta. Bị Khải Huy nói một hồi cậu ta đành bất lực buông bím tóc trong tay nhưng đến ngày hôm sau Khánh Phong lại tiếp tục những trò ấu trĩ của mình. Những khi như vậy Nguyệt có cảm giác có người đang bảo vệ, có người sợ cô bị tổn thương. Cô không còn coi Khải Huy là kẻ thù không còn ghét cậu nữa. Một sáng mùa đông trời mưa lâm thâm, giờ ra chơi Nguyệt ngồi trong lớp ngắm nhìn những hạt mưa dơi ngoài ô cửa, lòng cô trùng xuống như sợi dây đàn bị đứt. Sáng sớm khi cô bước ra khỏi nhà rõ ràng là trời còn trong xanh hơn mọi ngày vậy mà học xong một tiết trời đã đổ mưa. Mùa đông đã rét buốt như vậy cơn mưa này càng làm cho con người như muốn đông cứng. Cô ngồi thở dài rồi ngục xuống mặt bàn cầu mong mau mau tạnh mưa nếu không khi tiếng trống tan học cô không còn cách nào để về nhà. Khánh Phong từ cửa lớp chạy đến trước mặt cô, gõ chiếc thước lên mặt bàn la lớn. Nguyệt theo phản xạ ngẩng mặt lên, trước mắt cô là một con chuột bạch đang nhe hai chiếc răng nhọn hoát đôi mắt nhìn cô như thách thức. Trong phút chốc cô như rơi vào hố đen, trong sâu thẳm không ngừng gào thét kêu cứu. Khánh Phong mở chiếc lồng cẩn thận lấy con chuột ra, cả lớp chạy đến vây kín trước bàn Nguyệt. Cậu ta vừa vuốt ve con chuột trong tay vừa nói với tất cả mọi người. "Mình đã chuyển đến đây gần một tháng rồi, từ trước đến nay mình luôn bắt nạt Nguyệt. Mình cũng không biết tại sao mình lại luôn như vậy. Giờ mình cảm thấy thật sự có lỗi, nên hôm nay trước mặt cả lớp mình muốn nói xin lỗi với Nguyệt." "Nguyệt! Xin lỗi cậu. Cậu tha lỗi cho tớ nhé. Đây là con chuột Hamter mà tớ yêu nhất, tớ đã nuôi nó được ba năm rồi vì để xin lỗi với cậu hôm nay tớ sẽ tặng nó cho cậu." Cả lớp ồ lên. Hóa ra đây là con chuột cậu hay khoe khoang. Mỗi lần nghe cậu ta nói về con chuột đầy hào hứng mọi người đều tò mò rất muốn biết nó như thế nào. Không ngờ hôm nay lại được dịp chiêm ngưỡng. Quả là một con chuột Hamter rất đáng yêu, bộ lông trắng như cục bông mềm mại, trên hai cái tai lại có hai nhúm lông màu vàng nâu trông thật giống một con thỏ con dễ thương, khiến tất cả mọi người đều muốn vuốt ve. Nhưng với Nguyệt đây lại là một cơn ác mộng kinh khủng nhất, cô nhìn con vật nhỏ bé đang tiến dần về phía cô, đôi mắt của nó cứ nhìn cô không chớp. Bất chợt một kí ức trong quá khứ lại hiện lên khiến cô như muốn gào khóc. Năm ấy cô mới năm tuổi, vẫn như mọi ngày cô cùng vài đứa trẻ trong thôn rủ nhau chơi trốn tìm trước sân nhà văn hóa. Hôm đó đã xế chiều bọn trẻ nô đùa vui vẻ, tiếng cười nói hồn nhiên vang lên khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa khu vườn của những thiên thần nhỏ bé. Tiếng người bạn nhỏ dần đếm đến năm Nguyệt luống cuống chưa tìm được nơi nào để trốn, bỗng lúc đó cô nhìn thấy cánh cửa nhà kho hé mở liền nhanh chóng chạy đến kéo cửa rồi bước vào trong. Cô nấp sau tấm biển được dựng xát tường, nhưng cô đợi mãi đợi mãi cũng chưa ai tìm được cô, cô nghe ngóng nhưng bên ngoài cũng không có bất kì âm thanh nào. Nguyệt hoài nghi chạy ra ngoài nhưng khi đến bên cánh cửa cô mới phát hiện ra cô không thể nào mở được, cô gào khóc nhưng đáp lại chỉ có tiếng vọng lại của bốn bức tường. Màn đêm buông xuống chỉ còn cô ở trong ngôi nhà tối đen. Cô mệt mỏi vô vọng ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt khóc nức nở, xung quanh cô chỉ con một màu tối đen, có một thứ ánh sáng duy nhất phát ra từ khe hở ngoài cửa, ánh sáng mờ mờ đó khiến không gian trở nên vô cùng kì dị. Cô chỉ biết ngồi co do ôm đôi chân sợ hãi đưa đôi mắt nhìn xung quanh cảnh giác cao độ. Một tiếng kêu lít nhít từ đâu vang đến, Nguyệt sợ hãi nhắm mắt lại, tiếng kêu vẫn vang lên một chút một một chút một, tiến đến gần, cô sợ hãi mở to đôi mắt. Trong ánh ánh sáng mờ mờ kì dị đó cô nhìn thấy một con vật đen xì to bằng chiếc cốc đang tiến đến gần phía cô. Đó là một con chuột rất to nó nhe hai chiếc răng nhọn hoắt chợn mắt lên nhìn cô chằm chằm. Nguyệt không còn ý thức được gì cả cô chỉ có thể dùng đôi mắt sợ hãi dõi theo con vật đó, nó cũng không chịu để yên mà cứ chạy vòng quanh cô kêu lít nhít từng hồi. Cứ như vậy Nguyệt vô cùng sợ hãi đưa đôi tay bất lực đập mạnh cánh cửa. Đến khi cô cảm thấy trái đất như quay tròn, cả cơ thể không còn sức lực nữa, rồi cô không còn nghĩ được đều gì cả, gục xuống giữa ngôi nhà hưu quạnh trong màn đêm tĩnh lặng. Cô cũng không biết mình đã gào khóc trong bao lâu, đã ngất đi trong bao lâu. Khi cô tỉnh lại không biết bằng cách nào đã nằm trên chiếc giường của mình, mẹ cô ngồi bên cạnh lo lắng gạt ít tóc mái bết sệt trên chán cô. Đã không phải căn phòng kín tối om trước mặt cũng không còn con vật đáng sợ nữa nhưng cô có thể xác định rõ ràng đó không phải là một giấc mơ. Cô ngồi bật dậy ôm chặt mẹ khóc nấc lên từng hồi, trong lòng vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi sợ hãi. Một cô bé mới năm tuổi cố gắng thế nào, gào khóc đến bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi căn phòng tối đen, một mình sợ hãi trong màn đêm với một con chuột to lớn đen xì không thể tránh khỏi một cú sốc lớn. Trong một thời gian dài và đến tận bây giờ cô luôn sợ bóng tối mỗi khi ngủ cô đều phải mở đèn sáng chưng mới có thể yên giấc. Đó là một kí ức cô không thể quên, nó ám ảnh cô suốt tuổi thơ khiến cô luôn có cảm giác không an toàn. Giờ đây trước mặt cô lại là một con chuột, con vật cô đã đã sợ rất nhiều, nó chính là thứ ám ảnh nhất tuổi thơ của cô, khiến cô tổn thương đến ngày hôm nay. Khánh Phong vẫn tiếp tục đưa con chuột đến trước mặt Nguyệt nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay cô. Cô cảm nhận được hơi ấm, cả nhịp đập từng hồi của con chuột nhỏ, đôi mắt tròn vo của nó cứ nhìn cô, nó kêu lít nhít thứ âm thanh ám ảnh ấy lại một lần nữa vang lên. Đối mặt với nó cô chỉ biết sợ hãi và bật khóc. Mọi người đều nhìn cô và không hiểu chuyện gì lúc này cô thấy trái đất như quay tròn mọi thứ đang dần biến thành màu đen, cô đã lao đi chỉ muốn chạy trốn. Khải Huy đang ngồi tán chuyện cùng vài thằng bạn thân trong căng-tin trên đường quay về lớp bất chợt cậu thấy Nguyệt vừa chạy vừa lau nước mắt liền đuổi theo sau nhưng cô không còn nghe thấy tiếng cậu gọi nữa, cô lao vào trong nhà vệ sinh nhốt mình trong đó ngồi vào góc tường thu chặt cơ thể nhỏ bé đang run rẩy. Đã lâu lắm rồi. Cô nghĩ bản thân đã có thể quên, đã không còn sợ, nhưng khi đối mặt cô mới biết hóa ra có những nỗi đau không bao giờ lành được. Nó vẫn ở rất sâu nơi nào đó để chờ đợi một thời cơ quay lại dằn vặt kéo cô về quá khứ đau khổ.
Chương 4: Có một người đứng về phía mình, có cảm giác như có cả thế giới Bấm để xem Trên đường đuổi theo, Khải Huy nghe rõ tiếng bàn tán xôn xao, hóa ra tất cả lại là tên Khánh Phong đó. Khải Huy tức giận đến mức muốn đánh chết cậu ta ngay lập tức nhưng nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi đến tiều tụy của Nguyệt cậu chỉ nghĩ giờ cậu phải ở bên cạnh cô. Khải huy đứng trước của nhà vệ sinh hồi lâu nghe tiếng khóc yếu ớt của Nguyệt qua khe cửa bỗng nhiên cậu thấy Nguyệt nhỏ bé đến kì lạ. Cậu muốn đạp tung tấm cửa đang ngăn cách giữa hai người chạy đến ôm cô thật chặt, tiếng khóc nấc lên của Nguyệt khiến cậu sợ rằng chỉ chút nữa thôi cô sẽ biến mất. Nhưng cậu biết cậu không nên ngốc nghếch như vậy Nguyệt cần một không gian yên tĩnh, cũng đã đến lúc cô phải chiến đấu với nỗi sợ bẫy lâu nay luôn giữa kín trong lòng. Lúc lâu Sau Khải Huy chạy về lớp tức giận túm lấy cổ áo Khánh Phong giáng xuống mặt cậu ta hai cú đấm khiến mặt cậu ta thâm thành một mảng, máu thì chảy bê bết dưới mũi. Sự việc nhanh chóng được giải quyết bằng cách cả hai bị gọi lên ban giám hiệu viết bảng kiểm điểm, làm rõ mọi chuyện hóa ra tất cả đều chỉ là sự việc không may. Đến giờ tan học mọi người đều đi về hết chỉ còn Khải Huy ở lại, cậu đứng yên trước cửa nhà vệ sinh kể rất nhiều chuyện cười cho cô nghe nhưng đáp lại cậu vẫn chỉ là tiếng khóc. "Nếu khóc có thể khiến cậu quên đi tất cả, khiến cậu không còn sợ hãi. Vậy cậu cứ khóc đi. Mình sẽ ở đây đợi cậu." Nguyệt đã khóc suốt mấy tiếng đồng hồ, cả cơ thể đều mệt mỏi. Nghe thấy những câu chuyện Khải Huy cố gắng kể cho cô nghe, cố gắng nói những lời an ủi. Những lời cậu nói như tiếp cho cô dũng khí để cô có động lực vượt qua tất cả. Cô nghĩ bản thân cũng đã lớn rồi không nên để những chuyện trong quá khứ chi phối ám ảnh mãi. Cuộc sống vất vả như vậy chẳng phải cô đã rất mạnh mẽ sao, hàng ngày cô đều chăm chỉ làm tất cả mọi việc, mùa hè lại bước vào xã hội kiếm thêm tiền nộp học, cô đã tự trải qua biết bao khó khăn như vậy sao có thể dễ dàng ngục ngã được chứ. Bản thân không thể mềm yếu như vậy. Phải thật mạnh mẽ, phải khiến người khác không thể cười trê. Ý nghĩ ấy cứ vang lên mạnh mẽ như ngọn lửa trong lòng cô, cô thôi khóc lấy tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt rồi mở cánh cửa bước ra. Lúc ánh sánh từ ngoài cửa chiếu lên khuôn mặt, cô có cảm giác như mình đã thật sự thoát khỏi căn nhà kho tối đen của năm đó. Ánh sáng chiếu lên hai con người tỏa sáng cả một dãy hành lang dài, trước mặt cô là cậu, một người cô biết sẽ không bao giờ bỏ mặc cô cho dù cả thế giới này đều quay lưng với cô. Khải Huy thấy cô bước ra thì mừng rỡ tiến đến ôm chặt lấy cô. "Đừng buồn nữa. Đừng sợ gì cả. Sẽ luôn có mình ở bên cạnh cậu. Quá khứ đã qua rồi, hãy quên đi tất cả. Từ giờ sẽ không còn xảy ra điều gì nữa." Cậu lau những giọt nước mắt vẫn rơi trên má cô. "Đừng khóc nữa. Cậu xem mắt đã sưng hết rồi, còn đỏ lên như quả cà chua nữa." "Từ giờ tớ hữa sẽ không bắt nạt cậu nữa, sẽ không dong chơi, sẽ cố gắng học hành chăm chỉ. Từ hôm nay chúng ta cùng học nhé. Chúng ta sẽ cùng tốt nghiệp, cùng nhau đăng kí thi đại họcvà rồi chúng ta sẽ lại cùng học một trường. Đến lúc ấy tớ sẽ để cậu bắt nạt tớ trả mối thù từ trước đến nay." Nguyệt cười bật lên, cô lau những giọt nước mắt vui mừng không sao ngăn lại được, cô đưa ngón tay út giơ lên trước mặt Khải Huy. "Ngoắc tay đi. Cậu phải giữa lời hứa đấy. Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy." "Xì.. Đồ trẻ con." Cậu cười ngây ngô nhìn cô nhưng vẫn chìa ngón tay út ngoắc lấy ngón tay nhỏ bé trước mặt. Hôm đấy cậu đưa cô về nhà trên chiếc xe đạp cũ của cô, trời mưa phùn cậu cởi áo khoác chùm lên đầu che mưa cho cô. Những kí ức đáng sợ của cô ngày đó Khải Huy đều biết rất rõ, nhưng cậu không nghĩ thời gian dài như vậy vẫn chưa thể chữa lành sự tổn thương trong lòng cô. Nhìn đôi mắt căng đỏ, khuôn mặt thờ thẫn của cô thật khiến cậu sót xa. Trong làn mưa nhè nhẹ của ngày cuối đông đó lòng cô cảm thấy thật ấm áp. Với cô Khải Huy là một người bạn không thể thiếu, cậu đã trở thành một người vô cùng quan trọng với cô từ lúc nào cô cũng không còn biết nữa, chỉ là cảm thấy nếu như không có cậu cả thế giới của cô sẽ không còn trong xanh nữa. Bản chất con người vốn dĩ là không thể thay đổi, ít nhất cũng không thể trở thành người tốt trong một sớm một chiều. Những ngày sau đó Khánh Phong vẫn tiếp tục trêu trọc cô, từ ngày đó cậu ta cứ luôn mồm gọi cô là chuột nhắt. Những trò đùa tai quái của cậu khiến cô không muốn đến lớp không muốn phải gặp con người đó. Nhưng bên cạnh cô vẫn luôn có một người bạn luôn bên cạnh bảo vệ cho cô vì điều đó cô chẳng sợ bất cứ điều gì cô sẽ kiên cường đối mặt với tất cả. Một hôm trong giờ ra chơi một mình cô ngồi trong lớp đọc một cuốn chuyện, đó là món quà cô được bố mua tặng ngày ông đi dự hội thảo nông dân thành phố tổ chức. Đó là món quà duy nhất cô được nhận từ trước đến nay, cô rất quý trọng và nâng niu không muốn để ai động đến. Cô để cuốn chuyện trước mặt rồi khoanh tay ngay ngắn ngồi đọc chăm chú, bất ngờ Khánh Phong từ đằng sau cướp đi. Cô đuổi theo cố lấy lại nhưng cậu ta quyết không đưa lại cho cô Thấy có tiếng ồn ào Khải Huy từ ngoài sân chạy vào chặn trước mặt cậu ta bắt cậu ta phải trả lại sách cho Nguyệt, nhưng Khánh Phong cậu ta lại cười mỉa mai mà thách thức. "Tại sao tao phải trả lại? Cái gì Khánh Phong đây thích thì nó đều là của tao, muốn lấy lại thì phải xem bản lĩnh mày đến đâu." Nói xong cậu ta cầm cuốn chuyện chạy ra khỏi lớp. "Đồ hèn nhát. Có gì tốt khi cướp đồ người khác. Mau đứng lại cho tôi." Khải Huy vừa đuổi theo vừa la lớn. "Đừng đuổi theo nữa cậu ta sẽ không trả lại đâu. Sắp vào tiết rồi cậu quay lại đi." Nguyệt chạy đuổi theo Khải Huy lo lắng ngăn cậu lại. Khải Huy chạy dọc theo hàng dào sau sân thể dục chạy qua hàng cây phượng phía đối diện nhà xe thì không còn xác định được Khánh Phong biến đâu mất. Nguyệt cũng kịp lúc đuổi được Khải Huy kéo cậu đứng lại, hai tay nắm chặt cánh tay cậu. Vừa thở khó khăn vừa cất tiếng. "Chúng ta quay lại đi. Tớ không cần nữa. Dù sao tớ cũng đã đọc xong rồi. Cậu đừng vì nó mà gây ra chuyện lớn." "Cậu là đồ ngốc à? Nghe này đây không phải là chuyện lấy lại hay không lấy lại cuốn sách nữa. Cậu định nhượng bộ cậu ta đến bao giờ. Nhân lần này hãy kết thúc tất cả đi. Năm lần bẩy lượt cậu ta coi cậu là một con búp bê mang ra trêu đùa như vậy cậu cũng chịu để yên sao". Nói xong cậu tức giận hất mạnh tay cô. Nguyệt biết rất rõ Khải Huy chỉ muốn tốt cho cô, cậu ấy sẽ rất kiên định không thể dễ dàng nhìn cô bị bắt nạt hết lần này đến lần khác. Nhưng cô thật sự không muốn kéo cậu vào việc rắc rối này, tính Khải Huy rất nóng nảy không biết chừng sẽ càng làm cho mọi việc tệ hơn. Cậu cũng sẽ không vì những lời nói của cô mà bỏ qua cho Khánh Phong nhưng cho dù thế nào cô cũng không muốn vì cô mà cậu phải bận tâm nhiều đến vậy. "Tớ biết mình rất ngốc. Luôn bị người khác ghét, luôn bị người ta bắt nạt. Nhưng tớ biết có rất nhiều việc vượt quá khả năng của chúng ta, thứ duy nhất có thể giải quyết là thời gian. Khánh Phong cậu ta là người như vậy nhưng chẳng phải trước đây cậu cũng như vậy với tớ sao. Hãy để mọi thứ cho thời gian. Tất cả rồi sẽ qua thôi." Nguyệt dừng lại một lúc, nhìn sâu vào mắt Khải Huy nói như cầu xin cậu. "Hãy nghe tớ một lần đi. Đừng đuổi theo cậu ta nữa. Mặc kệ mọi chuyện đi." Nghe cô nói xong Khải Huy thẫn thờ một lúc, cậu cảm thấy cô không những ngốc nghếch mà là quá ngốc. Cậu chỉ có thể thở dài, đưa đôi mắt thất vọng nhìn cô. "Không phải ai cũng giống nhau. Mặc kệ mọi việc dễ dàng như vậy sao? Cậu đừng tự ảo tưởng mọi thứ nữa. Mọi thứ sẽ không kết thúc nếu không tự giải quyết. Được rồi. Cậu tự quay về lớp đi, đến tiết rồi." Nói xong cậu để mặc cô lại chạy vào nhà xe. Nguyệt nhìn theo bóng lưng cậu vô vọng hét lên: "Nếu cậu cứ cố chấp như vậy thì từ giờ đừng làm bạn nữa. Tôi không muốn cậu quan tâm đến việc của tôi." Khải Huy có lẽ đã nghe thấy lời cô vừa nói nhưng cậu chỉ quay mặt lại nhìn dáng vẻ ngốc nghếch với khuôn mặt đầy lo lắng của cô. Ánh nắng ló qua lớp mây mù chiếu xuống làm lóa hình ảnh cô, trước mắt cậu, cô hiện lên như một hình ảnh mơ hồ. Cậu quay đi phóng chiếc xe ra khỏi cổng sau của trường, Để mặc cô ôm nỗi thất vọng đứng giữa sân trường vắng lặng.
Chương 5: Có phải cậu thật sự biến mất Bấm để xem Chương 5: Có phải cậu thật sự biến mất Ngày hôm sau cô đến lớp có cảm giác thật trống rỗng, Khải Huy không đến trường, Khánh Phong cũng mất tích từ hôm qua. Cả buổi học trôi qua một cách yên bình, không bị ai đó dấu bút không bị ai rựt tóc nữa.. Nhưng cô lại không thể nào khoát khỏi sự lo lắng, cô không biết liệu giữa hai người họ đã có chuyện gì xảy ra không. Tan học Nguyệt ghé qua nhà Khải Huy, cô bấm chuông nhưng không có bất kì một dấu hiệu nào cho biết có người ở trong nhà. Mấy ngày sau đó cô vẫn hoàn toàn mất liên lạc. Cô vẫn tiếp tục đi tìm cậu, ghé qua những nơi cậu hay tới, mỗi ngày đều đứng trước cổng nhà cậu. Đến lúc đôi chân không còn một sức lực cô không còn biết đi đâu để tìm cậu chỉ có thể ngồi trước cổng căn nhà lạnh lẽo của cậu ngồi lặng yên đợi cậu trở về. Cô cứ ngồi chờ đợi đến lúc màn đêm đen đặc bao phủ vẫn không thấy cậu, lại chỉ có thể ôm nỗi thất vọng bật khóc trong đêm. Tất cả mọi cố gắng của cô đều chỉ đổi lại những vô vọng, có lúc cô đã ngờ vực liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ có phải Khải Huy chưa bao giờ có mặt trên đời này. Một tuần trôi qua, thứ hai của ngày đầu tuần cô vẫn đeo chiếc ba lô đầy sách tới trường với hy vọng hôm nay Khải Huy sẽ đến học. Cậu sẽ vẫn ngồi ngay bên cạnh cô như mọi khi, cô sẽ không hỏi cậu đã đi đâu, tại sao lại biến mất không có một chút tin tức. Cô bước vào lớp đưa mắt nhìn xung quanh nhưng bóng hình quen thuộc mong chờ vẫn chỉ là một mong ước xa xỉ. Mọi người trong lớp ngồi thành những nhóm nhỏ đang bàn tán xôn xao chuyện gì đó. Một cô bạn ngồi bàn trước cô tên Phương Vy kéo mạnh lấy tay Nguyệt hỏi rồn: "Ê! Nguyệt. Chuyện này là sao vậy? Giờ Khải Huy đang ở đâu?" "Chuyện gì vậy?" Nguyệt hỏi lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe Phương Vy nhắc đến Khải Huy cô vội hỏi lại: "Khải Huy.. Có tin tức về cậu ấy rồi sao.. Nói đi Vy, nói mình nghe đi." Trong cô bừng lên một niềm hy vọng, có cảm giác như đường quay trái đất đã dừng lại. Phương Vy nhìn cô đầy thất vọng. "Hóa ra cậu không biết gì sao? Cậu và Khải Huy rất thân mà.. Nghe nói mấy ngày trước Khải Huy và Khánh Phong có chuyện xích mích gì đó đã giải quyết bằng nắm đấy. Nghe nói Phong bị Huy đánh nặng lắm phải vào bệnh viện cấp cứu, còn Huy từ lúc đấy không ai thấy cậu ấy nữa. Ba mẹ Phong vừa đến trường gặp thầy hiệu trưởng đấy. Chắc lần này Khải Huy bị đuổi học rồi. Sáng nay mình cũng mới nghe mọi người nói thôi." Nguyệt như con thuyền trôi dạt trong đêm giông bão phút chốc cô không còn xác định nổi phương hướng, đôi tay bất thần túm lấy Phương Vy hỏi lại. "Cậu nói đi có thật là vậy không?" "Mình.. Mình nghe lớp trưởng nói vậy mà." Phương Vy sợ hãi mở to đôi mắt nhìn Nguyệt. Trong giây lát Nguyệt như chết lặng, còn chuyện gì những ngày qua cô không hề hay biết. Cô tự nghĩ bản thân thật ngốc, cô lo lắng chạy khắp nơi tìm cậu vậy mà Khải Huy lại luôn trốn tránh cô. Điều mà cô sợ nhất đã đến, cô biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra nhưng cô lại không thể ngờ rằng hậu quả của nó lại chẳng thể ngờ được. Sự cố chấp của Khải Huy cô là người biết rõ hơn ai hết, bỗng tim cô như thắt lại cô không còn nghe thấy bất kì một âm thanh nào, sự thất vọng trong đôi mắt của cậu nhìn cô ngày hôm đó cứ hiện lên mãi trong tâm trí cô không thể xóa mờ. Cô tự hỏi bây giờ Khải Huy đang ở đâu? Cô biết Khải Huy nghe thấy câu nói của cô ngày hôm đấy vậy mà tại sao cậu vẫn bất chấp, có phải cậu đã muốn kết thúc tình bạn giữa cô và cậu không. Không thể như vậy được. Cô phải đi tìm cậu, hỏi rõ tại sao cậu lại không đếm xỉa đến lời cô. Trong đầu cô chỉ còn những ý nghĩ đó, cô xông ra khỏi lớp chạy đi như một kẻ mất hồn. "Nguyệt! Cậu đi đâu vậy, sắp vào học rồi quay lại đi." Phương Vy vội chạy đuổi theo, khi nhìn thấy bóng hình của Nguyệt dần biến thành một chấm nhỏ sau những nan sắt cổng trường đang dần đóng lại cô đành thở dài quay về lớp. Nhìn vẻ mặt xám xịt của Nguyệt, Phương Vy biết cô bạn của mình bị sốc đến nhường nào, tình bạn giữa Nguyệt và Khải Huy cô là người biết rất rõ. Cô muốn ở bên an ủi Nguyệt nhưng có lẽ bây giờ chỉ có Khải Huy mới có thể đem lại nụ cười cho Nguyệt. Nguyệt đạp xe đến nhà Khải Huy, cô vừa bấm chuông vừa đẩy mạnh cửa một lúc lâu sau đó một người phụ nữ tầm năm chục tuổi bước ra từ ngôi nhà đến trước cổng. Đó là người giúp việc nhà Khải Huy, vừa thấy bà từ xa cô đã mừng rỡ gọi to. "Bác ơi! Cho cháu gặp Khải Huy." Người phụ nữ trước mặt cô mệt mỏi ủ rũ tiến đến gần từ từ mở cổng. "Bác không thấy Khải Huy về nhà mấy hôm nay rồi. Cháu là bạn của Huy hả?" "Vâng. Cháu học cùng lớp với cậu ấy. Nhưng đã có chuyện gì vậy ạ, sao cậu ấy không về nhà." "Bác cũng không biết gì nhiều, chỉ thấy mấy hôm trước bố mẹ cậu ấy vội vàng từ công ty về, tối hôm đấy thì Khải Huy với bố mẹ có khúc mắc gì đó. Bác cũng không biết họ cãi nhau về chuyện gì nhưng có vẻ rất căng thẳng. Vì quá tức giận bố Khải Huy đã tát cậu một cái, rồi sau đó bác thấy cậu ấy chạy ra khỏi nhà đến hôm nay cũng không thấy quay về. Bố mẹ cậu ấy bây giờ đang rất lo lắng đã nhờ người đi tìm khắp nơi rồi. Cháu gái à! Nếu thấy cậu ấy ở đâu cháu hãy bảo nó về nhà, mấy hôm nay mẹ cậu ấy rất buồn, cứ khóc suốt. Không khí trong nhà giờ như có tang vậy." Người phụ nữ buồn dầu kể hết mọi thứ bà biết như đã lâu không được rãi bày những khúc mắc trong lòng. Thì ra những gì Phương Vy nói đều là thật, có phải cô sẽ không gặp được cậu nữa không? Nguyệt tuyệt vọng lục lọi trong túi lấy ra một tờ giấy nhỏ, cô viết thứ gì đó lên tờ giấy rồi đưa cho người phụ nữ trước mặt. "Bác ơi! Đây là số điện thoại của cháu khi nào Khải Huy về xin bác hãy gọi cho cháu. Chau có việc rất gấp muốn gặp cậu ấy." "Được rồi cháu cứ về đi bao giờ cậu ấy về bác sẽ gọi điện. Cháu đừng lo. Từ trước đến nay cậu ấy rất biết nghe lời nó sẽ không để cả nhà lo lắng đâu, rồi nó sẽ về sớm thôi. Cháu cứ về đi nhé." Người phụ nữ tạm biệt cô rồi nhanh chóng đóng cửa lại quay vào nhà. Vẫn là khung cảnh quen thuộc trước mắt nhưng người thì đã đi đâu mất rồi, cô đứng thẫn thờ trước cổng hồi lâu, gió thổi những cánh hoa Giấy đỏ hồng rơi xuống rụng đầy dưới chân cô. Trong lòng cô vẫn hy vọng hy vọng Khải Huy sẽ quay về, đừng làm cô thất vọng. Hôm đó cô không quay về trường nữa mà chạy đến trước cây cầu gần bờ sông ngồi thấn thờ. Nhìn dòng nước cuộn lên theo gợn sóng trong lòng cô không ngừng gọi tên Khải Huy. Cô không biết tại sao Khải Huy vẫn luôn khiến cô phải mệt mỏi và khổ sở như vậy. Trước đây cô ghét cậu vì cậu luôn gây cho cô những rắc rối, giờ cô càng hận cậu tại sao ngay cả cô cậu cũng muốn trốn tránh. Nếu biết trước sẽ có một ngày cô đau đớn như vậy thà rằng Khải Huy cứ làm cô ghét cậu hơn, có lẽ giờ cô sẽ không còn phải nặng lòng đến như vậy. Cô thấy chính cô là người đã đẩy Khải Huy vào bước đường ngày hôm nay, nếu không vì cô thì cậu sẽ không đuổi theo Khánh Phong và sẽ không có việc như ngày hôm nay. Là cô đã hại cậu không thể đến trường không thể về nhà, nghĩ về Khải Huy cô càng hận bản thân nhiều hơn có thể cô sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Cô rất muốn nói một câu xin lỗi cậu, nhưng liệu rằng còn cơ hội không, cô cảm thấy tuyệt vọng như đang rơi xuống hỗ đen khổng lồ, cô không muốn khóc, không muốn khẳng định rằng Khải Huy sẽ không quay trở về. Nhưng cho dù mạnh mẽ đến đâu cô cũng không thể chế ngự nổi cảm xúc trong lòng, nước mắt chợt nhòe trên khóe mắt, cô ngẩng đầu lên trời cố kìm nén không cho nước mắt rơi. Nhìn lên những áng mây nhẹ bay trên nền trời xanh thẳm, cô thầm gọi tên cậu, giờ cậu ở đâu, có đang nhìn lên bầu trời như cô không. Cơn gió lạnh cuối đông thổi qua làm mặt nước gợn lên những đợt sóng lăn tăn, gió lạnh thổi vào mặt cô hơi lạnh khiến cô run rẩy. Không gian này, mọi thứ xung quanh khiến cô cảm thấy thật hiu quạnh, bất giác cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang trực trào ra. Cô khóc òa lên như muốn phá tung mọi thứ, thèm khát thời gian quay trở lại. Cuối cùng Khải Huy cứ mặc kệ cô chờ đợi mòn mỏi, biến mất khỏi thế giới của cô chỉ như một cơn gió vô tình thổi qua, để lại cô một mình thật tàn nhẫn. Về sau cô nghe nói ba mẹ Khải Huy không tìm được con, cả hai người đau lòng mà chuyển hẳn đến một khu trung cư gần công ty. Những ngày chờ đợi với chút hy vọng của cô đến cuối cùng hóa ra vẫn chỉ là ảo tưởng. Kể từ cái ngày đó cô không hề có bất kì tung tích gì về cậu, càng không có chuyện gặp lại cậu thêm một lần nào nữa. Với Nguyệt Khải Huy là quá khứ đau buồn nhất, việc cậu rời xa cô còn đáng sợ hơn cái ngày cô bị nhốt trong cái nhà kho đen tối ở nhà văn hóa thôn. Sự biến mất bất ngờ của Khải Huy đã để lại trong lòng cô sự lạc lõng cô đơn đến không thể lấp kín. Thời gian trôi dần đi cô cũng không thể thôi oán hận bản thân mình, cô luôn day dứt chỉ vì bản thân nên mới khiến Khải Huy từ bỏ cả gia đình từ bỏ cả bạn bè, nếu không tại cô sẽ không có ngày hôm nay. Nhiều lúc cô đau lòng mà hận Khải Huy, cô hận cậu đã không nói một lời từ biệt, cô đã ngàn lần tự hỏi lẽ nào với Khải Huy cô không là gì sao, cô và cậu không phải là bạn sao? Sau khi Khánh Phong ra viện bố mẹ cậu ta cũng đưa cậu rời khỏi nhà ngoại rời khỏi thành phố này trở về Sài Gòn. Tất cả đã qua đi, cuộc sống của cô lại trở về bình yên. Hàng ngày cô đều cố vui vẻ tham gia mọi hoạt động trên lớp, về nhà thì giúp gia đình những công việc lặt vặt. Mỗi ngày trôi đi cô đều làm thời gian bận rộn để lấp đầy khoảng trống trong lòng, có như vậy, cô mới không để mình có thời gian nhớ về Khải Huy, để không còn buồn, không còn cô đơn nữa. Nhưng khi màn đêm buông xuống đã nhiều lần khi cô tỉnh dậy sau màn đêm dài cô mới phát hiện ra chiếc gối đã bị ướt bởi nước mắt mặn trát, hình ảnh khuôn mặt Khải Huy vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô cả đôi mắt thất vọng nhìn cô ngày hôm đó khiến cô không thể nào quên được. Những lúc đó cô chỉ biết mở cánh cửa sổ ngước nhìn lên bầu trời và nguyện cầu cho Khải Huy luôn được bình an.
Chương 6: Gặp lại rồi thì sao chứ! Mỗi người đều có cuộc sống riêng Bấm để xem Chuyện xảy ra lâu như vậy cũng đã là quá khứ rồi nhưng mỗi lần vô tình nhớ lại không thể tránh khỏi nỗi chua sót trong lòng. Trên đời này có rất nhiều việc không ngờ xảy ra, con người cho dù có tính toán suy sét đến đâu thì cũng sẽ không thể biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì sẽ gặp những người nào. Không gian của màn đêm vẫn tĩnh lặng chỉ có thanh âm động cơ tàu hỏa vang lên từng hồi rít lên giữa màn đêm lạnh lẽo khiến cô càng cảm thấy cô đơn buốt lạnh. Trong màn đêm cô nhìn người bên cạnh chợt nhếch môi cười tự hỏi: "Gặp lại để làm gì? Có ý nghĩ gì không? Tất cả mọi thứ đã không còn như xưa rồi." Vẫn là người con trai này, cậu ấy đang ngồi ngay bên cạnh cô nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi, mỗi người giờ đã trưởng thành hơn có cuộc sống riêng của bản thân mình. Bất giác cô nghĩ, liệu rằng quãng thời gian xa cách qua Khải Huy đã bao giờ dù chỉ một lần nhớ đến cô như cô vẫn thường nhớ về cậu. Cô tuyệt vọng không muốn nghĩ đến bởi cô biết khoảng cách giữa cô và Khải Huy rất xa, chắc chắn cả hai người đều hiểu họ không còn như ngày xưa nữa, có những thứ không cần phải nói ra cũng đã hiểu. Là cô cần một lời giải thích hay là cô không thể tha thứ cho người đã rời xa không nói một lời từ biệt, hay là chính cô không thể tha thứ cho bản thân luôn sống trong án treo tự giam cầm. Những ngày tháng qua cô thường nhớ đến cậu, là nhớ hay là hận. Ruốt cuộc những ý nghĩ ấy cứ quay vòng trong đầu cô, cô không muốn nghĩ đến nữa, càng không dám phải đối diện. Cô đã nhĩ quá nhiều giờ cô cảm thấy thật mệt mỏi, cô thở dài một hơi và nhắm mắt lại cố để bản thân đi vào giấc ngủ. Đoàn tàu vẫn tiếp tục lăn bánh, vấn tiếp tục phát ra những âm thanh xình.. xịch.. Nghe thật mệt mỏi. Những toa tàu dài nối nhau cứ phá đi sự tĩnh lặng của đêm đen rồi trả lại đằng sau cả khoảng trời rộng lớn vẫn yên lặng, cả đất trời vẫn một màu đen ngự trị như thể cả thế gian này đều chỉ thuộc về màn đêm. Ngoài cửa trăng đã lên cao, gió vẫn tiếp tục thổi đi xa mãi làm lay động những bóng cây phía dãy núi xa xa. Tất cả không gian khiến con người đều cảm thấy mình thật nhỏ bé thật cô độc. "Này, này! Cô gái, tỉnh dậy đi. Tàu đến bến cuối rồi." Cô cố gắng mệt mỏi mở đôi mắt, đưa ánh mắt còn đang lười biếng nhìn quanh bốn phía, chợt phát hiện mọi người đang xô đẩy nhau cố lách mình khỏi cánh cửa nhỏ hẹp phía trước toa tàu. Đã đến nơi rồi sao, thật nhanh quá, cô vội vàng cảm ơn người đã nhắc mình. Quay sang chiếc ghế bên cạnh nhưng đã không còn hình dáng quen thuộc cô muốn tìm kiếm nữa. Cô hụt hẫng trong giây lát rồi phát hiện ra chiếc áo khoác ngoài của Khải Huy được đắp lên người cô cẩn thận. Cô lơ đáng đưa ánh mắt cố tìm kiếm nơi dòng người đang xô đẩy nhưng tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ những dáng hình không quen biết. Cô nghĩ có lẽ cậu đã đi rồi, nhưng cô không hiểu, tại sao cậu lại phải vội như vậy, vẫn cứ bỏ mặc cô lại không một lời từ biệt. Một cuộc gặp gỡ tình cờ sau bao nhiêu năm, họ cứ như những người xa lạ, cảm thấy bỡ ngỡ không tự nhiên với người đối diện. Cô đã muốn hỏi cậu rất nhiều nhưng khi đối diện lại chẳng biết phải nói gì cả bộ não như ngừng hoạt động, ngay cả những câu hỏi: "Cậu sống thế nào? Bây giờ cậu đang làm gì? Có khỏe hay không?" Những câu hỏi thông thường khi người ta gặp lại nhau cô cũng không thể nói ra. Thấy mọi người cũng đã rời khỏi toa tàu cô liền nhanh chóng thu rọn hành lý hòa nhập vào dòng người đang chen lẫn rời khỏi nhà ga. Tàu cập bến lúc này là khoảng năm giờ kém trời vẫn còn nhập nhoạng tối, cô bước khỏi nhà ga hoàn toàn mất phương hướng, trước mắt tất cả đều quá đỗi xa lạ, cả thế giới như đang quay tròn trước mắt cô. Cô không biết phải đi đâu, đi về hướng nào đành ngồi trước bồn hoa đợi trời sáng hẳn. Ánh nắng ban mai bừng sáng tỏa ánh nắng nhẹ lên không gian đầy sự sống tươi trẻ, cô vươn tay hít thở chút không khí trong lành sau đó sách hành lý trên tay đến hỏi những người bán hàng rong buổi sớm, họ nhiệt tình chỉ cho cô đường đến trường rồi cả số xe buýt để cô có thể đến nơi một cách thuận lợi nhất. Cô đi theo sự chỉ dẫn của họ, đi mãi một đoạn đường dài mới thấy được bến xe buýt. Một chiếc xe buýt dừng trước bến cách xa cô trục bước cô vừa nhìn thoáng qua thấy đúng là số xe cần tìm liền vội vội vàng vàng chạy thật nhanh, khi chân cô vừa bước lên chiếc xe cũng chính là lúc cánh cửa xe đóng lại, cô nhìn một lượt trên xe không ngờ lại đông như vậy. Cô chỉ có thể cố thở trong biển người, khó khăn lắm mới túm được một chiếc móc treo đứng co rúm người lại trên chiếc xe trật kín người. Khi lên báo danh cô đã dùng hết tất cả số tiền trong túi để nộp tiền học phí và đóng tiền kí túc xá. Chỉ trong giây phút cô đã không còn một đồng nào trong túi. Cuộc sống về sau có lẽ sẽ vô cùng khó khăn. Cô cảm thấy bất lực với cuộc sống này, cô muốn nằm ngục xuống bởi cô rất mệt mỏi chỉ muốn được nghỉ ngơi một lát. Sau khi nghe một bài diễn văn chào đón tân sinh viên, cô đi theo một tốp người đến khu kí túc xã chờ phân phòng. Xong xuôi những thủ tục giấy tờ rắc rối, một cô quản lý đưa Nguyệt lên phòng, trên đường đi còn giảng cho cô nghe một bài những quy định nhàm chán. Chủ yếu đó là những điều cấm kị khi sống trong kí túc, Nguyệt chẳng hề quan tâm những quy định cũ rích ấy nhưng vẫn ậm ừ tỏ ra thật ngoan ngoãn nghe lời. Leo lên đến tầng ba cô quản lý dừng lại, chỉ cho Nguyệt một căn phòng ở cuối hành lang, trước của phòng có một đống ghế cũ ngổn ngang, cô đưa cho Nguyệt chiếc chìa khóa rồi quay đi xuống tầng. Nguyệt mở cửa bước vào trong, một cô gái có dáng người cân đối dong dỏng cao đang mải mê dọn lại đồ đặc trên chiếc giường gần cửa sổ. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp khiến người khác vừa nhìn đã phải đưa mắt chăm chú không ngừng dõi theo. Đó không phải vẻ đẹp yểu điệu tiểu thư, cả khuôn mặt cô gái đều toát lên vẻ lanh lợi hoạt bát cứng cỏi ít cô gái nào có thể có được. Nghe thấy tiếng chào hỏi của Nguyệt cô gái dừng mọi việc lại tươi cười nói với cô. "Chào cậu! Cậu cũng được xếp vào phòng này à. Đừng đứng đó nữa mau vào đây chọn giường đi." Nguyệt chưa kịp nói gì thì đã bị cô gái đó kéo vào. "Tớ chọn giường gần cửa sổ rồi, còn năm chiếc còn lại cậu cứ tự ý chọn. Tớ thấy giường trên của tớ rất tốt hay cậu lên đó đi." Nguyệt cũng cảm thấy chiếc giường đó rất tốt gần cửa sổ có ánh sáng chiếu vào vô cùng tràn đầy sinh khí, cô cũng không sợ cao nên vui vẻ đồng ý. "À quên." Nguyệt quay nhìn cô bạn lo lắng không biết cô ấy để quên cái gì. "Tớ tên là Kiều Như. Xin chào bạn mới." Cô gái cười vui vẻ đưa bàn tay lên trước mặt Nguyệt, Nguyệt bắt tay với cô rồi giới thiệu tên mình. Qua một vài lời hỏi han cả hai đã như những người bạn thân quen từ lâu. Cả hai đang vui vẻ vừa cười nói vừa giúp nhau sắp xếp lại đồ thì có thêm một cô bạn lạ hoắc bước vào. Cô bạn mới tên là Mai Phương Thư, khác với Kiều Như cô bạn này tỏ ra rất e dè trước hai người bạn mới quen. Cô ấy không xinh đẹp mạnh mẽ như Kiều Như nhưng lúc nào cô cũng tươi cười vui vẻ với mọi người xung quanh chẳng bao giờ biết cáu gắt với ai. Đến trưa cả ba người rủ nhau đến nhà ăn dùng cơm mỗi người đều tự chọn một suất cơm đơn giản vừa ngồi ăn vừa chuyện trò vui vẻ. Ăn no say ba người còn rủ nhau đi dạo một vòng quanh vườn trường, đến khi trở trở về phòng, đã thấy có thêm một cô bạn rất dễ thương đang xếp đồ đặc của mình. Cả ba người họ lại chạy đến giúp đỡ người bạn mới đến, người thì quét dọn người thì dán giấy tường.. Phút chốc căn phòng như bừng sáng giống như một ngôi nhà nhỏ. Cô gái mới đến tên là Trần Thu Lan, là một người vô cùng khó đoán thật không thể biết cô là người như thế nào. Gương mặt có đôi nét giống với một cô gái Tây Âu, dáng hình của cô khá béo và cao lớn. Cô ta nói rất nhiều vô cùng sôi nổi còn rất hay trêu đùa mọi người trong phòng. Đến xế chiều ngày hôm đó, có một chiếc G63 đậu trước cửa kí túc xã. Sự trấn động này đã làm tất cả sinh viên trong khu kí túc nhao nhao đứng chen trúc ngoài hành lang. Lúc đó Nguyệt đang tranh thủ rọn đồ thì bị Kiều Như kéo vào chen lẫn vào đám đông. Nguyệt chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm thấy mấy người này quá nhiều chuyện ăn không ngồi rồi không có việc làm. Cô cố thoát khỏi tay Kiều Như đang nắm chặt tay mình. "Kiều Như đừng kéo mình nữa. Có gì để xem đâu, chỉ là một chiếc xe thôi mà." Nghe thấy sự thờ ơ của bạn, Kiều Như liền quay lại cốc vào đầu Nguyệt một cái. "Đồ ngốc. Cậu không biết gì sao? Nhìn đi đó là siêu xe đó, cả đời cậu cũng không mua được nó đâu. Mà quan trọng người trong xe ấy là ai cơ. Không biết tiểu thư nhà đại gia nào lại đến kí túc xá của thường dân ở." Kiều Như vừa nói vừa kéo Nguyệt đến gần ban công. "Cả đời không mua được là bao nhiêu. Chiếc xe đấy giá bao nhiêu vậy? Nói tớ biết đi." Nguyệt quả thật rất tò mò nên cứ níu lấy tay Kiều Như ngặng hỏi. "Thật ra tớ cũng không biết chính xác nó đáng giá bao nhiêu, mà chỉ nghe nói nó rất đắt thôi." Kiều Như nhìn chăm chú vào chiếc siêu xe màu đen bên dưới tầng rồi cười cười tỏ vẻ ngại ngùng. Cửa xe dần được mở ra, một cô gái vô cùng giản dị bước xuống cửa. Cô gái buộc tóc cao đeo một chiếc ba-lô nhỏ sau lưng nhìn có vẻ không khác nào một nữ sinh trung học. Cô gái quả thực quá khác biệt khi đứng gần chiếc siêu xe, có lẽ nếu không trông thấy cô bước xuống từ chiếc xe đó người ta sẽ khó có thể tin nổi cô là chủ nhân chiếc xe đắt tiền đó. "Haizz.. Ra là con gái trùm bất động sản" Một giọng nói vang lên trong tiếng xì xào to nhỏ. Khi tất cả mọi người nhận ra nhân vật bước xuống từ chiếc siêu xe là ai thì bắt đầu tản về phòng. Không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng lạ kì, không còn tiếng reo hò, không còn tiếng bàn tán xôn xao của những kẻ nhiều chuyện. "Đang xảy ra chuyện gì vậy! Tại sao mọi người lại bỏ đi hết rồi?" Nguyệt cảm thấy đây như một trò cười vậy, có ai có thể giải thích giúp cô chuyện này là sao không? Nguệt kéo tay Kiều Như lại đứng trước cửa phòng. Kiều Như thở dài nhìn về phía cô gái đang kéo đống hành lý ra khỏi xe, kể cho Nguyệt nghe bằng ánh mắt đầy thương cảm. "Cậu ấy là con gái của một gia đình giàu có nắm trong tay nhiều bất động sản ở Hà Nội, tóm lại ở cái đất thủ đô này không ai không biết đến nhà cậu ấy. Giàu có là thế nhưng lại không hề có được cuộc sống tươi đẹp như vẻ hào nhoáng mà người ta trông thấy. Khi cậu ấy mười năm tuổi bố mẹ cậu ấy đã ly hôn rồi bố cậu ấy đến Mỹ và cưới một người vợ mới. Từ khi ba Bích Thủy bỏ đi mẹ cậu ấy như phát điên từ đó đến giờ tâm thần có lúc ổn định có lúc lại lên cơn điên. Cũng không ai biết cuộc sống trong ngôi nhà lớn của hai mẹ con họ hàng ngày diễn ra như thế nào. Nhưng ai cũng biết BíchThủy rất ít gần gũi với cuộc sống bên ngoài hầu như cậu ta không có bất cứ một người bạn nào, cuộc sống hàng ngày của cậu ấy chỉ có hai điểm trên một đường thẳng đến trường rồi quay về nhà, đã hơn chục năm rồi vẫn luôn như vậy. Cậu ấy không quan tâm đến cuộc sống bên ngoài căn nhà của mình và như vậy cũng chẳng có ai quan tâm để ý đến cậu ấy, bởi vì ai cũng đã biết cậu ấy sống thế nào." "Tất cả nhưng gì tớ biết đều nói cho cậu rồi. Thôi. Tớ còn bao nhiêu việc nữa. Mau vào thôi." Kiều Như mỉm cười nhẹ rồi đi vào phòng. Nguyệt cũng theo bạn vào phòng, cô đến đứng gần phía cửa sổ. Ánh chiều tà dần phai, mặt trời dần biến mất sau rặng cây trong vườn trường. Cô mải mê gắm nhìn đôi chim sẻ đang sà xuống bên chiếc ghế đá, cô chợt thấy cuộc sống sẽ thật tốt nếu là đôi chim sẻ. Cuộc sống củ nó có lẽ rất bình yên, hàng ngày sẽ tự do bay lượn tự do trên bầu trời, sẽ không cần buồn phiền bất cứ điều gì. "Cốc.. Cốc.. Cốc.." Tiếng gõ cửa vang lên vọng vào căn phòng nhở hẹp đánh thức Nguyệt tỉnh dậy trong dòng suy nghĩ miên man, cô giật mình chạy đến mở cửa. Trước mặt Nguyệt là cô gái bước ra từ siêu xe đang cười với cô bằng nụ cười của thiên thần, rồi thiên thần ấy nói vọng vào căn phòng nhỏ đang yên tĩnh đến kỳ lạ. "Chào mọi người! Mình tên là Bích Thủy. Rất vui được gặp mọi người. Từ nay chúng ta cùng sống vui vẻ nhé." "Xin chào! Rất vui cùng phòng với cậu." Tất cả mọi người đều rất hồ hởi đến giúp cô cầm vài đồ lặt vặt. Cô gái nhanh chóng gọi người đàn ông ở phía sau. "Chú Phong đưa đồ đến đây giúp cháu là được rồi để cháu tự sắp xếp, cảm ơn chú rất nhiều. Trời tối rồi chú về cẩn thận nhé. Hãy nói với mẹ là cháu rất thích nơi này, mẹ đừng lo lắng. Không có cháu ở nhà chú giúp cháu chăm sóc mẹ nhé." Người đàn ông đó lịch thiệp bước đến đưa hành lý cho Bích Thủy. "Chủ tịch đã giặn ở kí túc phải biết tự chăm sóc cho bản thân, cháu nhớ giữa gìn sức khỏe, có gì hãy gọi điện cho chú. Đừng lo gì cả, ở nhà chú sẽ tự chăm lo mọi việc." Nói xong ông nhìn một lượt căn phòng bé nhỏ rồi cúi đầu chào tạm biệt tất cả mọi người trong phòng. Tối hôm đó mọi người đều đi ngủ sớm. Nguyệt nằm trên giường cố gắng nhắm mắt để đi vào giấc ngủ nhưng cô cứ chằn chọc mãi xoay người bên này lại xoay sang bên kia đến lúc gần sáng mới đi vào giấc ngủ.
Chương 7: Bước ra ngoài chúng ta sẽ gặp nhiều người kỳ lạ hơn Bấm để xem Hôm sau là buổi học đầu tiên. Cả phòng chung nhau một cái phòng vệ sinh bé con con, bốn cô nữ sinh xếp hàng lần lượt, người bên trong chưa kịp làm gì cả người bên ngoài đã déo cả lên. Mai Phương Thư cầm bàn chải đánh răng đứng đợi trước cửa phòng vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến lượt. Cô đang rửa mặt thì Thu Lan vừa tỉnh dậy mắt còn ngái ngủ từ trên giường bước thẳng đến phòng vệ sinh. Thu Lan thấy cửa bị khóa ổ trong thì tức giận đạp cửa gào lên. "Ai ở trong vậy? Mở cửa ra. Muộn học rồi mà làm gì cả buổi thế?" Không thấy tiếng trả lời cô ta lại tiếp tục đạp mạnh cửa hơn. "Mở ra mau, đồ điếc. Tôi nói mở ra mau." Thấy Thu Lan vẫn tiếp tục đạp cửa Kiều Như đến ngăn lại. "Dừng lại đi, cậu không thấy chúng tớ xếp hàng ở đây trước cậu à. Chúng tớ còn chưa vào trong, người mới ngủ dậy như cậu không đứng sau xếp hàng còn đứng đây kêu la cái gì." Thu Lan không thèm để ý cứ hét lên với người bên trong. "Mở ra. Điếc à. Hay chết trong đấy rồi." "Cậu quá đáng lắm rồi đấy!" Bích Thủy tức giận hét vào mặt Thu Lan. Cửa phòng vệ sinh bật mở, Phương Thư chạy ra trên mặt đầy những hạt nước nhỏ chưa kịp lau đi vội vàng nhường phòng vệ sinh ho Thu lan. Thu Lan bước vào với khuôn mặt nhăn nhó chuẩn bị đóng cửa thì Kiều Như giữa lấy tay nắm cửa. "Chưa đến lượt cậu, ai cũng phải xếp hàng. Cậu ngủ dậy muộn dùng sau đi." Nhưng Thu Lan nhất định không chịu nhường hét toáng lên. "Tôi muộn học rồi. Chờ các cậu xong thì tôi không cần đánh răng nữa mà đi ăn trưa luôn đấy." "Cùng sống với nhau cậu cũng phải nghĩ cho người khác với chứ. Chúng tôi cũng phải xếp hàng đợi cả tiếng đồng hồ rồi. Cậu muốn không muộn học thì phải dậy sớm, đừng nghĩ cả thế giới đang xoay quanh cậu." Kiều Như không chịu bỏ cuộc vẫn tiếp tục nắm lấy tay giữa cửa. Cả hai không ai chịu nhường ai, cả phòng thấy không khí quá căng thẳng, cứ như thế có lẽ sẽ đánh nhau mất Nguyệt liền chạy vào kéo Kiều Như lại. "Thôi bỏ qua đi, người cùng phòng còn sống với nhau lâu dài cố nhường nhịn một chút." Kiều Như vẫn không dễ dàng bỏ qua nhưng cũng không muốn cả phòng bị mất thời gian nên đành nhượng bộ. Vì học cùng lớp lại được xếp chung phòng kí túc nên khi đến lớp tất cả đều tự động ngồi tụm lại thành một nhóm. Thu Lan tỏ vẻ như chưa xảy ra chuyện gì vủi vẻ ngồi xuống kế bên Bích Thủy. Nhưng cả buổi chẳng ai thèm nói chuyện với cô ta, tỏ rõ thái độ coi cô ta chỉ là không khí. Thu Lan bắt đầu cảm thấy không ổn, cứ thế này cô sẽ khó sống trong phòng. Đến buổi trưa khi tất cả sinh viên chen chúc nhau chạy xuống căng-tin, Nguyệt và các bạn khó chen chúc đủn đẩy khó khăn lắm mới mua được ít cơm canh ăn cho qua bữa. Phương Thư cầm khay thức ăn trên tay buồn ỉu sìu. "Hầy.. Một bát cơm, vài cọng rau cải, một quả trứng rán, đến muộn chẳng còn mua được một miếng thịt nào. Cứ thế này hết một học kì chắc tôi chết vì thiếu chất mất. Tất cả đang cùng ngồi ăn nói chuyện vui vẻ Thu Lan chợt từ xa đi tới nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bàn bên cạnh ngồi xuống gần Kiều Như. Cô ta đặt một đĩa sườn xào chua ngọt xuống giữa bàn tươi cười gắp cho từng người. " Hi.. hi.. Tớ chen lẫn mãi mới mua được ít sườn này đấy, hôm nay mình mời mọi người coi như chút lòng xin lỗi buổi sáng hôm nay nhé. Mọi người cùng ăn cơm đi, hãy tự nhiên nhé. " Kiều Như nhếch môi gắp lại miếng sườn bỏ vào đĩa. " Thôi mà Kiều Như, bỏ qua cho mình lần này đi. Mình không cố ý đâu, mình hứa lần sau sẽ rút kinh nghệm mà. " Kiều Như bực mình gạt tay Thu Lan đang lay lay cổ tay mình " Đừng tỏ vẻ nữa. Người cậu cần xin lỗi không phải tôi. " Thu Lan quay qua cười với Phương Thư. " Mình biết Phương Thư sẽ không giận mình đâu, cậu ấy rất tốt mà. Thôi cậu cũng đừng giận mình nữa mà. " Kiều Như nhìn hai tay cô ta cứ tiếp tục lắc lư cánh tay mình mà không sao nuốt nổi miếng cơm cảm thấy con người này tại sao lại buồn nôn đến như vậy. Cô thấy mình lớn bằng này hôm nay mới gặp được một người kỳ lạ đến như vậy. Mới sáng ra đạp cửa không coi ai ra gì mà đến trưa mặt đã tươi cười ỷ ôi. Nếu không phải sống cùng phòng giờ có lẽ cô đã cho cô ta một cái bạt tai nói cho cô ta biết cô ta là kẻ vô liêm sỉ đến mức nào. " Thôi Kiều Như à! Dù sao cũng là bạn cùng phòng bỏ qua cho cậu ấy đi, như vậy mới có thể sống cùng, chứ không thì về sau sao có thể nhìn mặt nhau. Thu Lan cũng xin lỗi rồi từ nay cậu ấy rút kinh nghiệm là được rồi. Tất cả chúng ta sẽ là bạn tốt như vậy không phải tốt hơn sao. "Mọi người đều khuyên bảo Kiều Như, lần đầu tiên xa nhà phải sống trong khu tập thể ai cũng muốn mọi người trong phòng có thể sống vui vẻ với nhau, nên ai cũng lo lắng sợ chuyện này mà cả phòng thù ghét nhau nếu như vậy thì sẽ rất khó để sống chung. Kiều Như thấy Phương Thư không thèm chắp vặt nên bản thân cũng không muốn cả phòng vì mình mà mất hòa khí nên cô cũng bỏ qua. " Thôi Được. Lần này không tính toán với cậu, nhưng cái tính tình của cậu hãy sửa đổi đi, bây giờ ai cũng như ai không phải đang sống ở nhà muốn làm gì thì làm. Làm cái gì cũng nên nghĩ cho nhau một chút đừng cái gì cũng cáu gắt lên như vậy mới có thể sống với nhau được chứ. " " Rồi.. rồi. Thưa chị cả, em xin ghi nhớ lời chị dạy bảo, từ nay sẽ cố gắng rút kinh nghiệm. Nhưng mà bây giờ tớ đang đói lắm rồi chúng ta mau ăn cơm thôi."Thu Lan vừa tươi cười làm mặt dễ thương với Kiều Như rồi gắp thức ăn cho từng người. Rắc rối đã được giải quyết nhưng sau việc này ai cũng có một cảm xúc riêng. Đối với mọi người trong phòng mà nói đều cảm thấy Thu Lan là người không nên tiếp xúc nhiều. Mọi ngày chỉ cần mỉm cười nếu hỏi thì trả lời vài câu cho qua là xong chuyện. Vì không muốn phải chờ đợi chen chúc nhau trước cửa phòng vệ sinh mỗi buổi sáng nên Nguyệt đều cố gắng dậy sớm hơn mọi người vệ sinh cá nhân và ngồi đợi các bạn cùng nhau lên lớp. Đối với Thu Lan Nguyệt cũng chỉ giữ một khoảng cách an toàn, không muốn quá thân thiết. Đối với một tiểu thư tính khí ương ngạnh như vậy cô tự biết mình không thuộc cùng một thế giới. Nếu có chuyện gì thì tốt nhất không nên đôi co, chuyện gì bỏ qua được thì coi như chưa từng sảy ra để tránh phiền phức.
Chương 8: Tiến về phía trước chắc chắn là ánh sáng Bấm để xem Một tuần học trôi qua ngoài những giờ lên lớp hầu như tất cả chỉ ngủ nướng trong phòng. Nguyệt cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán ngày ngày chỉ luôn lặp đi lặp lại một thời khóa biểu duy nhất học, ăn, ngủ, vậy là đã kết thúc một ngày. Số tiền mẹ mới gửi cho lại phải đóng tiền quỹ lớp rồi tiền mua sách vở cuối cùng thì chẳng còn lại bao nhiêu. Cô thấy bản thân quá nhiều thời gian rảnh rỗi mà cứ nhốt mình trong phòng mãi thì thật phí hoài. Cô ngồi đếm lại số tiền ít ỏi không đủ sống nổi qua hai tuần nữa mà thật sự cảm thấy bản thân sắp chết đói rồi. Nhìn những đồng tiền lẻ trên bàn, cô quyết định phải kiếm một công việc làm thêm, hy vọng có thể đỡ đần được gia đình một phần nào. Ngày hôm sau là thứ bảy không cần đi học Nguyệt quyết định đi tìm việc. Cô bước ra cổng trường đi dọc về hướng phía sau hy vọng có thể may mắn tìm được một công việc nào đó. Cũng may trường cô nằm trong khu nội thành vì vậy nên có rất nhiều cửa tiệm quán ăn. Có rất nhiều nơi tuyển nhân viên nhưng Nguyệt đều buồn bã bước ra cửa bởi thời gian của cô không phù hợp với yêu cầu của cửa hàng. Ngày hôm đó cô đi hết cả con phố dài cũng không thể kiếm nổi một công việc phù hợp. Ánh nắng trói chang chải dài trên khu phố làm cô như muốn ngã quỵ nhưng bản thân cô không cho phép mình nản trí mà vẫn tiếp tục cất đôi chân mệt mỏi bước vào hỏi tất cả các cửa tiệm. Mặt trời đi một đường thẳng trên nền thời xanh thẳm kéo chiếc bóng của cô dần dài ra in bóng xuống mặt đường nóng như thiêu đốt. Đi hết con phố dài cô mới chợt nhận ra cả thành phố đã lên đèn từ bao giờ, cả bầu trời giờ chỉ còn một màu tối đen. Phía trước là một chiếc cầu vượt dành cho người đi bộ, cô thở dài bước lên những bậc thang mới nhận ra cả đôi chân tấy đỏ lên đau rát, bụng cô déo ầm lên vì bị bỏ đói từ sáng đến tận giờ. Cô ngồi bệt xuống giữa bậc thang lên xuống thở nhè nhẹ như không còn sức lực. Cả thành phố trong mắt cô bỗng trở nên thật xa lạ những tòa nhà cao lớn kia, những ánh đèn xa hoa kia, thành phố rộng lớn như vậy nhưng lại không có lấy một nơi để cô có thể bám trụ. Hiện tại cô chỉ có một mình cô độc ở thành phố này, cô nhớ mọi thứ ở quê, nhớ đến sự bình yên ở nơi đó, nhớ cánh đồng phủ màu xanh mướt mạ non, nhớ cánh chim chiều bay về phía hoàng hôn.. Một giọt nước mắt từ từ lăn trên má cô, những ánh đèn trở nên thật trói mắt. Cô thấy sao mình nhỏ bé quá. Tối hôm đó cô trở về phòng đã hơn mười giờ tối. Cô bước vào phòng, không gian lặng im không có một ai cả, cô bật đèn lên rồi trèo lên giường nằm xuống thở dài nhìn lên trần nhà. "Mệt quá! Mệt quá! Cuối cùng cũng về phòng rồi." Một lúc sau có tiếng bước chân ngoài cửa mấy bạn cùng phòng trên tay cầm rất nhiều đồ vừa xông vào phòng vừa than thở. "Cô nương về rồi à, hôm nay cậu trốn đi đâu thế? Bọn tớ gọi điện mà không thấy nghe." Kiều Như để đồ đặc dưới nền nhà nhìn lên hỏi Nguyệt. "À. Máy mình hết pin rồi. Mình chỉ đi loanh quanh thôi. Mà các cậu sách gì về nhiều vậy." Nguyệt vừa cầm điện thoại lên xem vừa ngơ ngác nhìn mấy đứa bạn đang mở từng túi đồ. "Hihi.. Mấy túi này đều là quần áo đấy, cậu không đi cùng bọn tớ thật tiếc quá. Ở gần trường chúng ta có một cái chợ nhỏ ở đấy bán nhiều đồ đẹp mà dẻ lắm, bọn tớ đi mấy vòng quanh chợ nhìn thấy bao nhiêu đồ đẹp chẳng muốn về luôn này. À à.. Các cậu mau mau mở ra xem thử đi, thử mặc vào xem có đẹp không nào." Thu Lan hăng hái lục lọi từng túi đồ một, giơ từng chiếc áo lên ướm thử. Sau đó tất cả cùng nhau lôi hết đống đồ mặc lên thử từng chiếc một, họ hăng hái bình phẩm từng chiếc áo từng bộ váy mới mua giống như chuẩn bị đến dự buổi hội. Họ bàn luận chiếc váy này thì hợp với kiểu tóc nào, chiếc áo kia thì hợp với kiểu trang điểm nào, rồi lại tặc lưỡi tiếc dẻ mấy bộ đồ chưa mua được. Thấy bọn họ vui vẻ bàn luận những thứ mà mình chưa bao giờ để ý Nguyệt cảm thấy bản thân thật khác bọn họ, có lẽ họ và cô không thuộc chung một thế giới. Sáng hôm sau là ngày cuối cùng trong tuần Nguyệt lên kế hoạch hôm nay sẽ quyết tâm kiếm cho được một công việc vì vậy cô dậy sớm hơn. Cô đang gấp chăn thì Kiều Như đã dậy từ lúc nào nhìn cô và hỏi. "Hôm nay cậu lại ra ngoài sao. Mà cậu đi đâu vậy." "Tớ đi tìm việc làm thêm, hôm qua tớ vẫn chưa tìm được nên hôm nay thử cố tìm xem sao." "Mới vào nhập học mà. Sinh viên năm đầu, cậu làm gì mà phải vội vậy?" "Ừ. Điều kiện nhà tớ không dư giả lắm với lại tớ thấy ở phòng mãi cũng chán ra ngoài kiếm việc làm thêm cũng tốt mà." Nguyệt cố gắng nói thật nhỏ chỉ để Kiều Như nghe thấy sợ sẽ làm các bạn khác thức giấc. "Vậy cậu chờ tớ một chút, để tớ chuẩn bị xong rồi cùng đi với cậu." "Không sao đâu mình tự đi được mà, mình cũng chỉ loanh quanh gần trường thôi. Cả ngày ở bên ngoài nắng lắm, không chừng tớ lại hại cậu bị ốm mất." Cả ngày một mình dong duổi ngoài đường Nguyệt rất cô đơn cô cũng muốn có ai đó đi cùng. Thấy Kiều Như rất tốt với mình cô cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng cô cũng không thể để người khác phải chịu khổ với mình nên vội từ trối. "Ừ. Nếu cậu thấy ngại thì thôi. Nhưng nếu cậu cần giúp gì thì gọi điện cho mình nhé. Chúng ta đều là bạn cùng phòng cậu đừng ngại gì cả." Kiều Như biết Nguyệt không muốn làm phiền người khác nên cũng cố gắng để Nguyệt không bận tâm. "Cảm ơn cậu. Sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu có tớ sẽ gọi điện ngay cho cậu. Bây giờ cậu mau đi ngủ tiếp đi, tại tớ mà cậu thức giấc rồi." Hai người vẫy tay tạm biệt nhau rồi Nguyệt từ từ đi ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Phía sau trường hôm qua cô đã đi hết rồi vẫn không tìm được công việc gì. Đứng trước cổng trường cô bối rối không biết phải đi theo hướng nào, nghĩ ngợi một hồi lâu cô quyết định đi về phía bên phải nơi có một dãy cây bằng lăng xanh mướt. Cô nghĩ tốt nhất nên chọn bên phải vì các cụ ta đã nói bước chân phải ra khỏi nhà sẽ gặp may mắn mà. Len lỏi khắp con phố cả buổi sáng cũng không có một tia hy vọng nào. Đến trưa cái nóng oi bức của tháng chín như thiêu đốt phả xuống mặt đường. Những tia nắng nóng rực như ngọn lửa nhỏ thiêu đốt lên da thịt cảm giác nóng rát khiến cô như muốn ngất đi, cô đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên mặt như không còn hơi sức để kiên cường. Đôi chân mỏi nhừ bụng thì không ngừng déo lên luôn hồi bởi đã bị bỏ đói cả ngày hôm qua. Cô tưởng như mình đang đi giữa xa mạc mọi thứ ở trước mắt đều lung linh mờ ảo có cảm giác như chỉ chạm nhẹ đôi tay tất cả sẽ biến mất. Cô mệt mỏi bước vào một quán ăn ven đường ăn tạm một chút gì đó rồi sẽ đi tiếp. Quán ăn tuy nhỏ nhưng trông rất sạch sẽ, cô bước vào chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ để có thể nhìn ra con đường tấp nập phía trước. Cô gọi một xuất cơm bình dân và một trai nước khoáng, chỉ một lúc sau bác chủ quán đã đưa đồ ăn đến cho cô. Cô mở chai nước uống liền một ngụm hết hơn một nửa. Dòng nước mát rượi dần dần chảy xuống cổ họng đang cháy khô có cảm giác như cả đồng ruộng nứt nẻ mới được tưới đầy sau trận mưa đầu hạ, phút chốc cô thấy mình như ngọn cỏ nhỏ vừa được làn mưa mùa xuân tưới mát, trong người vì thế mà vô cùng chàn đầy hy vọng. Đã quá giờ ăn trưa trong quán vắng vẻ chỉ có cô là vị khách duy nhất. Nguyệt ngồi ăn được một lúc thì chủ quán đang ngồi ngoài cửa buồn chán đi vào ngồi trong quầy. Người chủ quán khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi là một phụ nữ trông rất hiền lành và vui vẻ, bác nhìn cô một lúc rồi hỏi. "Cháu là sinh viên phải không, năm thứ mấy rồi?" Bác vẫn chăm chú nhìn cô ăn ngon lành. "Dạ. Cháu mới năm nhất ạ." Nghe thấy bác hỏi cô ngừng lại vui vẻ trả lời. "Mới xa nhà chắc nhớ nhà lắm phải không? Không sao đâu rồi dần dần sẽ quen cả thôi. Sinh viên mới đầu đứa nào cũng như vậy hết, thế mà đến năm thứ ba thì chẳng còn muốn về nhà nữa." Bác chủ quán vừa tươi cười như vỗ về. "À. Mà cháu có quen bạn nào muốn làm thêm không cửa hàng bác đang tìm nhân viên làm ca tối. Bác cao tuổi rồi làm cả ngày không suể, nếu có bạn nào muốn làm cháu giới thiệu qua đây giúp bác nhé." "Bác đang tuyển nhân viên ạ. Vậy bác nhận cháu được không. Cháu đang tìm việc ạ." Nguyệt bất ngờ hí hửng hẳn lên. "Nhưng cháu là sinh viên năm nhất, công việc cũng khá vất vả đó làm sao cháu chịu nổi." Bác chủ quán tỏ vẻ e ngại nhìn cô đầy lo lắng. "Cháu làm được mà. Ở quê mùa hè năm cấp ba nào cháu cũng đi làm thêm. Bác nhận cháu đi. Cháu hứa sẽ thật chăm chỉ.." Nguyệt tự tin nhìn sâu vào đôi mắt bác chủ quán ánh nhìn đầy kiên định. Thấy cô bé rất ngoan ngoãn lại nhanh nhẹn bác chủ quán cũng vui vẻ nhận cô dặn Nguyệt tối hôm sau đến làm. Nguyệt vui mừng đến nỗi chỉ muốn bắt tay vào việc ngay. Cô lễ phép chào bác chủ quán rồi bước ra khỏi cửa hàng, ánh ắng như đã dịu đi cô bước đi thong thả dưới bóng cây bằng lăng trong lòng không còn một chút phiền muộn.
Chương 9: Cậu khiến tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất Bấm để xem Ngày hôm đó cô vui hơn mọi ngày, buổi tối cả phòng hội tụ đông đủ rủ nhau chơi đánh bài cô cũng vui vẻ ngồi chơi đến tận hai giờ sáng mới chịu lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau cô vẫn thức dậy thật sớm chờ mọi người rồi cùng đến giảng đường. Buổi tối đúng sáu giờ cô có mặt tại cửa hàng, ngày đầu đến làm mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ. Cô lại không ngờ buổi tối cửa hàng lại đông khách đến như vậy, bàn thì gọi thêm thức ăn bàn thì gọi thêm nước uống, cả buổi cô cứ chạy loạn xạ cả lên. Cô chạy đến đưa thức ăn cho bàn này thì bàn kia lại gọi inh ỏi, mọi thứ cứ quay vòng vòng cô còn không có thời gian để hình dung mọi thứ trong đầu. Khi kết thúc mọi việc đã hơn mười giờ đêm, một mình cô lại tự cuốc bộ về nhà. Tối đấy cô mặc kệ mấy đứa cùng phòng ồn ào kể chuyện trên trời dưới đất, cô mệt mỏi đến nỗi không muốn lê đôi chân, tắm rửa xong thì mặc kệ tất cả trèo lên giường ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Một vài ngày sau cô bắt đầu quen dần với công việc. Cũng không phải lúc nào cửa hàng cũng đông khách những lúc rảnh rối cô đều lau rọn mặt bàn và chén đĩa. Từ trước đến giờ cô không nghĩ theo học đại học lại tốn kém đến như vậy tiền sinh hoạt rồi tiền mua tài liệu cứ vậy mà cất cánh bay đi. Vài ngày sau nữa lớp trưởng thông báo có mấy khoản cần đóng thêm. Nguyệt không biết phải làm sao để xoay sở nổi số tiền này, vừa vài ngày trước mẹ cô vừa gửi tiền xuống cho cô rồi. Ba mẹ vất vả như vậy cô không thể một hai ngày lại gọi điện bảo mẹ gửi tiền tiếp được. Còn bạn bè trong phòng thì mới mua bao nhiêu đồ nên chẳng còn ai có tiền để cho vay mượn cả, nơi lạ lẫm này thì ngoài mấy đứa bạn trong phòng cô cũng chẳng còn quen biết một ai khác. Đến khi cả lớp đóng hết Nguyệt vẫn chưa có cách nào kiếm đâu cho được số tiền, hàng ngày lên học lớp trưởng cứ hối thúc, Nguyệt không biết phải trả lời ra sao. Vừa mới đến làm chưa được một tuần cô không thể mặt dày xin ứng tiền, ngày mai đã là hạn cuối cùng cả ngày cô lo lắng tan làm về buồn dầu rẽ vào một công viên nhỏ ven trường chọn một chiếc ghế ngồi xuống buồn bã suy nghĩ. Gió đêm thổi qua lạnh ngắt, thổi bay những chiếc lá xào xạc trên mặt đất lạnh lẽo. Cô cảm thấy mình thật cô độc, cô thấy mình cũng giống như mấy chiếc lá kia cho dù cố gắng thế nào cũng không thắng nổi số phận. Cô không biết phải làm gì, giờ không muốn về phòng, càng không muốn màn đêm mau chóng kết thúc. Nước mắt cô cứ tự nhiên lăn dài trên má, giờ cô càng nhớ mẹ, rất nhớ ngôi nhà thân quen của mình. Từng giọt nước mắt lăn xuống khóe môi rồi tan vào trong miệng, vị đắng của nước mắt cứ vậy bao chùm trên đầu lưỡi như cô vừa nếm phải vị đắng của túi mật. Ở trên cao trên tầng thứ 21 của khu trung cư mới xây, Khải đứng trên ban công nhìn xuống cả thành phố trong đêm đầy ánh đèn sáng trói. Anh có cảm giác cả cơ thể nhẹ bẫng như đang ở một nơi nào đó rất xa ngoài vũ trụ. Đó là một cảm giác cô đơn giống như cả một bầu trời rộng lớn cũng chỉ có duy nhất một ngôi sao, rồi đơn độc trôi vào vòng lốc xoáy của hố đen. Anh muốn ra ngoài đến một nơi nào đó hít thở một chút không khí, giống như mọi lần cũng chỉ là đi lang thang trên đường phố thôi, tiếng bước chân tiếng còi xe tiếng mọi người trò chuyện trên đường sẽ giúp anh thoải mãi hơn rất nhiều. Anh lấy vội một chiếc áo khoác ngoài rồi tắt hết đèn không đi thang máy mà đi xuống cầu thang bộ. Đi hết một đoạn đường dài trong lòng anh vẫn nặng chĩu, trên đường nhiều người qua lại như vậy, tiếng cười nói nghe rõ bên tai nhưng rốt cuộc anh vẫn là một người xa lạ. Anh vẫn luôn là kẻ ngồi bên ngoài ngắm nhìn hạnh phúc của người khác đến hôm nay anh mới nhận ra bản thân vẫn chỉ là cố gắng tự mình gạt mình, tiếng cười nói vang khắp con đường đều như muốn đẩy anh ra xa khiến anh cảm nhận rõ hơn nỗi đau của sự đơn độc. Anh ghé vào một công viên nhỏ tìm kiếm một nơi yên tĩnh như cố cứu ván một tâm hồn đầy thương tích. Trong đầu anh bỗng miên man nhớ đến một cuộc gặp gỡ tình cờ mới xảy ra, dư âm của nó giống như một giấc mơ khiến anh không dám tin là thật. Những chiếc lá theo gió rơi nhẹ xuống, dưới ánh đèn màu vàng của nó vẫn còn tươi mát đầy sức sống. Dưới màu sáng nhẹ của ánh đèn đó là người con gái ấy mái tóc cô ánh lên một vạt màu hạt dẻ đượm buồn. Hai bàn tay cô ôm khuôn mặt nhỏ gầy tiều tụy như chiếc lá bị gió chiều cuốn đi, trái tim anh quặn lại khi tiếng khóc của cô không ngừng run rẩy. Anh nhẹ nhàng tiến về phía cô, không gian yên tĩnh cũng chỉ nghe thấy những chiếc lá bị dấm dưới chân kêu lên sào sạc. Đôi tay anh muốn đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm của cô nhưng những hồi ức cũ thoáng hiện cũng chẳng thể cho phép. Anh chỉ có thể giả vờ như một người tốt tình cờ đi ngang, hỏi cô một câu, cố che dấu đi trái tim thật sự đang nhói đau. "Sao lại khóc ở đây. Không phải cậu muốn dọa chết người ta chứ?" Cô ngước lên nhìn người trước mặt sau những giọt nước mắt chảy dài trên mặt chưa kịp lau, miệng lắp bắp nói gì đó nhưng anh lại chỉ nghe thấy tiếng nấc lên nghẹn ngào. "Bị ai bắt nạt rồi. Nói tên hắn ra đi tôi sẽ giúp cậu sử." Anh ngồi xuống bên cạnh cô cố đẩy mạnh người cô một cái như một người bạn thân. "Cậu không thể thôi đùa được à? Sao cậu lại ở đây. Không liên quan đến cậu, cậu mau đi đi." Nguyệt lau vội những giọt nước trên mặt nhưng không thể lau khô giọt nước trong đáy mắt, cô ngục mặt xuống nhìn chằm chằm vào đôi chân, bên cạnh dưới chân ghế đã chất đầy những chiếc lá rơi từ bao giờ. Cô muốn Khải Huy sẽ ở bên cạnh cô ngay lúc này nhưng lại không muốn anh nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô. Chỉ có thể đẩy anh đi thật xa có như vậy mới khiến cô thôi không hy vọng, mới có thể để anh được thoát khỏi một người phiền phức như cô. Vẫn như năm ấy anh chỉ ngồi yên bên cạnh cô nghe cô khóc như một kiểu bảo vệ thầm lặng nhưng lại kiên định đến cùng. Anh sẽ chỉ lên tiếng khi cô cảm thấy được an toàn để cô nhận ra anh sẽ vẫn là người luôn bên cạnh cô. Anh nhìn cô đầy chìu mến cố sắp xếp từng từ ngữ. "Đừng như vậy mà, với tớ chúng ta vẫn là bạn, cậu hãy nói ra đi, đã có chuyện gì vậy. Mình hứa sẽ giúp cậu bằng được. Cậu nhìn chiếc lá này đi, nó rời khỏi cành rồi nhưng nó sẽ không biến mất nếu cậu giữ nó lại trong cuốn sách. Tất cả đều sẽ được giải quyết" Khải Huy nhặt một chiếc lá dưới chân rồi đặt nhẹ xuống tay cô. Nước mắt đã khô trong lòng cô nhẹ nhàng như cơn gió, cô nhìn chiếc lá vàng tươi mới lìa cành một hồi lâu. Đường cùng rồi, đây là cơ hội cuối cùng, cô cố gắng thử mặt dày hít một hơi dài lấy hết dũng khí chuẩn bị nhưng vẫn nhìn chằm xuống mặt đất. "Vậy cậu cho mình mượn tiền đi." Nói xong cô cảm thấy mặt mình nóng bừng không dám ngước lên nhìn người bên cạnh. Cô thật sự muốn chui xuống dưới đất ngay lập tức, trong đầu đếm từng giây chờ đợi câu trả lời hoặc là người ta sẽ cười mỉa mai khiến cô không còn mặt mũi nào để gặp lại cậu ta. Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Nguyệt, Khải Huy chỉ cười nhẹ rồi lấy chiếc ví trong túi áo mở ra đưa tiền cho cô. "Bằng này đủ không." Nhìn số tiền trước mặt Nguyệt không dám tin là thật cô nhìn số tiền vẫn trên tay Khải Huy mà cứ nghĩ đang mơ, vội tự cấu mạnh vào tay mình. "A.. Đau quá! Không phải mơ rồi." "Cậu sao vậy.. Hay vẫn chưa đủ à?" Khải Huy lo lắng mở lại chiếc ví. "Không. Đủ rồi." Cô cảm thấy mọi thứ vẫn không chân thực liền giật lấy số tiền trên tay khải Huy. Trên tay cầm số tiền đã phải lo lắng mất ăn mất ngủ mấy ngày trong lòng cô như muốn hét lên trút bỏ mọi gánh nặng. "Cảm ơn cảm ơn cậu. Tớ hứa sẽ trả cậu sớm nhất có thể." Khải Huy nhìn cô cười vui vẻ như vài phút trước chưa từng ôm mặt khóc nức nở thì cảm thấy cô rất buồn cười không kìm được mà cười phá lên. "Nhìn cậu kìa vừa rồi ai còn ngồi khóc tu tu vậy mà giờ nhìn thấy tiền đã cười tít mắt rồi. Đúng là đồ ham tiền." Thấy điệu bộ của cậu ta vô cùng cợt nhả Nguyệt bực bội dưa hai tay không thương tiếc cũng không thèm coi người ta là ân nhân mà túm lấy tóc cậu giật liên hồi như ngày trước. "Dám nói tôi như vậy. Cậu muốn chết hả? Xin lỗi mau, nếu không chị đây sẽ không tha đâu." Khải Huy vẫn không thể thôi cười cái điệu bộ vô cùng trẻ con của cô, chỉ có thể vừa cố né tránh vừa cầu xin tha mạng. Nguyệt cảm thấy mình đã hơi quá đáng, trở nên mất mặt như vậy đúng là không có một chút hình tượng nào. Cô liền thả tay ra ngồi co lại một chỗ dùng âm thanh nhỏ nhất thốt ra một từ xin lỗi như có như không. "Cậu hung dữ như vậy coi chừng không ai thèm rước đâu, cẩn thận lại trở thành bà già đau khổ đấy." Khải Huy vẫn chưa thôi cười giả vờ ho một tiếng chỉnh lại mái tóc vừa bị ai đó túm lấy. Quay mặt lại nhìn người bên cạnh liền bắt gặp ngay ánh mắt lườm sắc nhọn của Nguyệt không hiểu lúc đó tại gió đêm hơi lạnh thổi đến hay tại ánh mắt ấy mà khiến anh run nhẹ lên. Nguyệt vẫn ngồi yên bực bội không nói một lời nào, cả hai đều ngồi lặng yên ngắm nhìn vài chiếc lá bay tứ tung trên mặt đất. Một không khí vô cùng khó hiểu vây lấy hai người, cả hai đều muốn nói rất nhiều nhưng chẳng hiểu sao lại không biết nói gì cả. Cái không khí kì coặc ấy cứ vậy kéo dài một hồi. "Đưa điện thoại của cậu đây." Khải Huy chìa bàn tay trước mặt Nguyệt rồi nhìn vào chiếc túi của cô. "Hả.. Cậu định gọi cho ai à? Sao vậy, cậu quên điện thoại ở nhà sao?" Nguyệt tỏ ra khó hiểu nhưng vẫn tìm điện thoại đưa cho Khải Huy. Khải Huy cầm lên bấm một dãy số dài nào đó, Nguyệt bỗng nhiên giật nảy lên, cả một tá những suy nghĩ vớ vẩn không ngừng xuất hiện trong đầu. "Không phải cậu ấy sẽ gọi điện báo cảnh sát chứ, nhớ đâu mình bị bắt vì tội tống tiền thì sao, mình đúng là đồ ngốc tự nhiên lại hỏi vay tiền một người đã lâu không liên lạc gì cả. Có phải cậu ta định trả thù mình không, mà bây giờ có nên chạy không đây. Ôi không! Cậu ta đang cầm điện thoại của mình, đúng là cao thủ thật, thế này là muốn mình không thoát nổi đây mà." Nguyệt đang lo lắng cảm thấy trong người như bị lửa đốt thì Khải Huy đã đặt điện thoại vào trong tay cô. "Tớ vừa lưu rồi, đấy là số điện thoại của tớ. Từ giờ có việc gì cứ gọi nào số này đừng có một mình ngồi khóc lóc như vậy cũng sẽ không giải quyết được việc gì đâu. Tớ cũng lấy số điện thoại của cậu rồi, chỉ là để tiện theo dõi thôi nhớ đâu cậu chạy mất không trả lại tiền thì sao." Khải Huy nhìn mặt Nguyệt vẫn đơ ra, cậu cười một cách ranh mãnh. Nguyệt thở phào nhẹ nhõm như vừa được ai đó tốt bụng thả cuộn dây xuống dòng nước chảy siết. "Yên tâm đi. Đừng từ bụng ta suy ra bụng người. Cho dù phải chết đói tớ cũng sẽ trả tiền lại cho cậu. Với lại số tiền này cũng đâu có lớn." Cô bĩu môi lên đáp trả lại suy nghĩ coi thường người khác của kẻ bên cạnh dám phát ngôn bừa bãi. "Đừng nghiêm túc như thế mà. Mình chỉ đùa chút thôi. Muộn rồi mau về đi, để tớ đưa cậu về, con gái đi một mình ngoài đường giờ này không an toàn đâu." "Không. Không cần đâu. Trường tớ ngay gần đây mà." Nguyệt lo lắng vội vàng từ trối nhưng Khải Huy vẫn giả vờ như không nghe thấy, một mạch kéo cô ra khỏi công viên.