HỦ TIẾU LỀ ĐƯỜNG - SƯU TẦM Một anh công nhân nhà máy nọ đi làm về khuya, đói bụng, đoạn đường lại không một quán xá, anh ta bèn ghé đại vào một xe hủ tiếu lề đường ăn tạm. Anh ta gọi: "Cho một tô bò viên với rau sống đầy đủ!" Sau đó lại cặm cụi chà đôi giày dính đất do vừa đi ngang nghĩa trang. Một tô hủ tiếu đột ngột xuất hiện trên bàn, kèm theo tiếng ồm àm của bà cụ chủ quán: "Của chú." Anh ta giật bắn mình, nhìn lại thấy bà cụ lưng còng, da mặt nhăn nheo. Đôi mắt bà ta sâu và đen thẵm đang nhìn anh mỉm cười thì anh ta mới hoàn hồn, vuốt ngực mấy cái rồi lao vào ăn ngấu nghiến. Trong lòng không ngừng băn khoăn. Quái! Rõ ràng không nghe tiếng bước chân, ấy vậy mà bà ta đứng cạnh mình lúc nào không biết! Tô mì anh ăn rõ ràng múc từ nồi nước lèo bốc khói nghi ngút. Nhưng khi anh ta nhai lại có cảm giác tuy nó rất ngon nhưng như để nguội từ tầm hai ba tuần rồi! Hôm sau, khi tan ca về, anh ta lại thèm ăn nên vỗ vai người đồng nghiệp rủ rê: "Ê, đi ăn hủ tiếu gõ không? Tao mới phát hiện chỗ này ăn cũng được lắm!" "Chỗ nào?" "Bà già đứng chỗ ngã ba gần nghĩa địa Bình Hưng Hòa đó! Cũng gần nhà mày nhỉ!" Anh đồng nghiệp như sực nhớ ra điều gì, giọng gấp gáp: "Bà cụ giọng ồm ồm, mắt đen sâu hoắm ấy hả?" Anh này cười đập tay: "Bà ta chứ ai! Hôm qua tao mới ăn!" Lập tức anh bạn kia mặt tái mét, run rẩy nói: "Bà cụ chết rồi mà! Mày bị điên à? Bà ta mới chết hồi hai tuần trước do bị trượt gãy chân té cầu thang!" Anh công nhân cứng họng, lòng bỗng nhớ lại tô hủ tiếu nguội ngắt cùng bước chân không tiếng động tối hôm đó.. - Sưu tầm -