Kinh Dị Những Câu Chuyện Kinh Dị Ngắn - Horror Series - KQ 29

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tommyjk1234, 1 Tháng mười hai 2022.

  1. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Những Câu Chuyện Kinh Dị Ngắn (Horror Series)

    Tác giả: KQ-29

    Thể loại: Kinh dị

    [​IMG]

    [​IMG]


    Văn án: Những câu chuyện dị thường và quái lạ đến mức kinh hãi được tổng hợp và viết nên bởi một nhà báo nghiệp dư vô danh.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Maichiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng một 2023
  2. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 1: Căn phòng 164

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm mưa nặng hạt tại tỉnh Nagano, Nhật Bản. Tổng đài cảnh sát thành phố Suzaka nhận được một cuộc gọi từ một hộ gia đình rằng căn hộ phòng bên của họ bỗng phát ra những âm thanh kỳ lạ và ngày càng ồn ào một cách quái dị, họ đã nhanh chóng phái một xe tuần tra đang hoạt động ở gần khu vực đó đến để kiểm tra xem tiếng ồn đó là gì. Khi những sĩ quan đến hiện trường, tất cả những phòng khác tại đây đều đã tắt đèn, chỉ riêng một phòng họ thấy có vấn đề vì đèn điện ở đây cứ chớp tắt liên tục.

    Một trong hai sĩ quan đã tìm kiếm những người báo tin nhưng cả dãy phòng đó cũng đã bỏ hoang và không có động tĩnh gì ngoài căn phòng 164, tổng đài đã ra lệnh cho cả hai vào bên trong để lục soát xem có gì mờ ám hay không. Và đó cũng là những thông tin cuối cùng được lưu lại trong bộ đàm của cả hai sĩ quan xấu số đã thiệt mạng sau đêm mưa ngày 15 tháng 4. Sáng hôm sau các nhân viên tổng đài của Sở cảnh sát thành phố đã một mực khẳng định rằng trước đó họ không hề nhận được cuộc gọi nào từ những người sống ở chung cư Kyushin như trong bộ đàm của hai viên cảnh sát cả.

    Phía pháp y cho biết hai viên cảnh sát đã bị giết một cách man rợ bằng dao rựa và một vài vật nhọn chưa được xác định, căn phòng số 164 nơi phát hiện cái chết của họ cũng không có bất kì dấu vết nào của sự tấn công cả, xe tuần tra của họ cũng đã biến mất trong đêm đó và không thể xác định được GPS lẫn số hiệu, bộ nội vụ Nhật Bản đã nhanh chóng vào cuộc điều tra nhưng không thể nào khởi tố các nhân tổng đài vì họ có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, camera tại sở cảnh sát cho thấy suốt quãng thời gian vào đêm xảy ra vụ án họ đã không hề rời khỏi phòng làm việc cũng như không có bất kỳ liên lạc nào ra bên ngoài cho đến khi ca trực của mình kết thúc.

    Trước khi xảy ra cái chết thương tâm của hai sĩ quan này thì căn phòng 164 cũng đã từng xảy ra một vài cái chết bất thường từ khách thuê, những người trước đây từng có tính cách rất vui vẻ, hòa đồng đã từ từ thay đổi bản tính và trở nên khó gần hơn, sau cùng tất cả bọn họ đều bị giết bằng những cách thức rất dã man, một số cái chết được che đậy như một vụ tự tử khiến cảnh sát không thể nào tìm ra được nguyên nhân tử vong của nạn nhân. Dựa vào mức độ nghiêm trọng của vụ việc lần này, căn phòng 164 phải được niêm phong và sẽ được cơ quan chức năng theo dõi nghiêm ngặt vụ việc sẽ được cân nhắc và liệt vào danh sách những vụ giết người hàng loạt tại Nhật Bản.

    Những cái chết bí ẩn xảy ra bên trong căn phòng 164 không phải trường hợp ngoại lệ, vì tính đến tháng 10 năm 199X, cảnh sát đã ghi nhận ít nhất 39 trường hợp tử vong bất thường không rõ nguyên nhân trên khắp các tỉnh nhỏ lẻ của Nhật Bản, và một trong các trường hợp tử vong đó giờ đây đã lan truyền đến tận một thành phố lớn. Sở cảnh sát Thành phố Suzaka sẽ không nhân nhượng với bất kì hành vi đe dọa nào của bọn tội phạm đối với sự an toàn của người dân. Mặc dù cơ quan cảnh sát cả nước vẫn chưa xác định được liệu những cái chết bí ẩn này có phải là từ bọn tội phạm hay là không.

    *Bản tin đặc biệt: Như đã đưa tin vào ngày 15 tháng 4 vừa qua, hai sĩ quan thuộc sở cảnh sát Thành phố Suzaka đã không may thiệt mạng trong một nhiệm vụ thường nhật, cơ thể của họ đã bị đâm, tra tấn, cắt xẻo và giết hại không thương tiếc. Dù hiện trường đã bị niêm phong, cư dẫn cũng đã được sơ tán kể từ khi vụ án xảy ra, nhưng khi các thanh tra quay lại kiểm tra hiện trường vào hôm nay, những dải băng niêm phong đã bị xé nát và cửa phòng thì bị ai đó mở toang, cảnh sát sau đó đã tiếp tục phong tỏa một vùng rộng lớn xung quanh khu chung cư để bảo vệ cho người dân, cũng như đề phòng "kẻ thủ ác không xác định" kia quay trở lại.


    Cập nhật: Ba tháng trôi qua sau khi căn phòng 164 bị niêm phong, các thanh tra cảnh sát tiếp tục quay trở lại để thu thập thêm những chứng cứ còn thiếu sót kể từ lần tái niêm phong đầu tiên, nhưng căn phòng ma quái đó cùng với tòa chung cư tăm tối nọ đã hoàn toàn biến mất không một vết tích, tất cả chỉ còn lại là một bãi đất trống hoang vu đầy vô hồn không một bóng người, bên cạnh đó hiện lên một miếu thờ nhỏ bằng đồng với một vài hình nhân bị đâm cọc xuyên thẳng qua tim, không một ai lý giải được sự kỳ quái của hiện tượng siêu nhiên này. Do không thể tiếp tục điều tra được vụ án hóc búa nên sở cảnh sát thành phố Suzaka đã phải khép lại vụ án một năm sau đó. *
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2022
  3. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 2: Quái vật ở Kakegawa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    23 giờ 32 phút đêm.

    Ngày 23 tháng 12 năm 2007.

    Một xe tuần tra của sở cảnh sát Kakegawa được tổng đài phái đến một cửa hàng tiện lợi trên đường Itokino để giải quyết vấn đề về một người đàn ông lạ mặt với nhiều dấu hiệu bất thường đang làm phiền đến nhân viên cửa hàng. Khi cảnh sát đến nơi, người đàn ông lạ mặt kia đang đập phá các kệ hàng và la hét đe dọa nhân viên, khi hắn ta nhìn thấy hai viên cảnh sát, hắn liền trừng mắt và hành hung nhân viên cửa hàng làm anh ta bất tỉnh rồi sau đó lao vào tấn công một viên cảnh sát khi anh này đang cố gắng thương lượng với hắn, sau khi làm bị thương một cảnh sát thì hắn liền bỏ chạy vào một con hẻm gần đó.

    Viên cảnh sát còn lại liền đuổi theo và sử dụng bộ đàm để gọi cho hỗ trợ, cuộc rượt đuổi kéo dài được một khúc xa thì anh cảnh sát kia bất chợt dừng lại, rút súng ra một cách run sợ, trước mắt anh bây giờ là cái xác đã bị cắn nát của tên tội phạm kia cùng với một cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào anh ta từ bóng tối sâu thẳm của con hẻm. Con vật từ từ hiện ra với một khuôn mặt quái dị và cái miệng méo mó đầy răng nanh, phần thân của nó rất giống với loài chó nhưng đuôi thì lại là của một con chuột, phần thân sau của nó đã bị mất đi thịt và chỉ còn lại xương, nếu nhìn kĩ sẽ thấy được nội tạng bên trong của nó nữa.

    Viên cảnh sát hoảng sợ và bắn hai phát đạn vào nó nhưng dường như chẳng hề hấn gì, sau hai phát bắn thì mắt nó liền đổi màu từ đỏ thường sang đỏ thẫm như máu và ngay lập tức nó lao vào tấn công viên cảnh sát khiến anh ta bị cắn mất một phần thịt ở chân. Viên cảnh sát đã cố gắng chạy thật nhanh trong đau đớn để thoát ra khỏi khu hẻm đó, khi dùng hết sức còn lại của mình để bò ra được tới đầu hẻm, đúng lúc đó con quái vật nghe tiếng còi xe cảnh sát đang chạy đến nên đã bỏ trốn vào lại bên trong con hẻm tối.

    Sau sự việc hãi hùng ngày hôm đó, nhân viên của cửa hàng tiện lợi đã may mắn sống sót sau chấn thương mạnh ở vùng đầu do cảnh sát và cứu thương đã đến kịp lúc. Viên cảnh sát trọng thương sau khi bị tên tội phạm tấn công cũng đã bình phục trở lại, riêng viên cảnh sát còn lại không chỉ bị thương ở chân mà còn phải chịu một cú sốc tâm lý sau những gì anh ta đã thấy. Do bị ảnh hưởng tâm lý nặng nên anh ta đã lập tức làm đơn xin rút khỏi lực lượng cảnh sát. Tại hiện trường nơi xảy ra vụ việc, cái xác của tên tội phạm đã biến mất và chỉ còn lại những vệt máu khô. Camera an ninh ở trong con hẻm đó vẫn còn hoạt động tốt và đã quay lại được hình ảnh quái dị của con vật kia, nhưng lại bị mất tín hiệu lúc cái xác của tên tội phạm biến mất.

    Đội kiểm soát động vật ở Kakegawa đã phát lệnh tìm kiếm con vật dựa theo miêu tả của viên cảnh sát và hình ảnh từ camera an ninh trên phạm vi toàn thành phố, rất có thể con vật đã lẩn trốn vào nơi tối hoặc những khu rừng gần đó để chờ đợi và sẽ tấn công người dân nếu họ mất cảnh giác. Người dân trong khu vực được cảnh báo nếu có bất kì thứ gì kì lạ đang lẩn trốn trong vườn nhà hay những góc tối trong nhà thì hãy báo ngay cho cảnh sát hoặc đội kiểm soát động vật ngay lập tức, dù không nghiêm cấm nhưng người dân đã được khuyến cáo ở yên trong nhà và hạn chế đến những nơi vắng vẻ, phòng tránh sự tấn công của con vật lạ.

    9 giờ 11 phút.

    Ngày 26 tháng 12 năm 2007.

    Con vật biến dị và bí ẩn hiện diện tại Kakegawa vài ngày trước đã đột nhiên xuất hiện trở lại tại một tỉnh nhỏ nằm ở phía Đông Nhật Bản, những chi tiết của con quái vật này được người dân miêu tả trùng khớp đến 99% từ bề ngoài cho đến lớp da kỳ quặc của nó, chính quyền đã xác định rằng đây chính là "thứ quái gở" đã từng xuất hiện tại Kakegawa, lần này nó đã gây ra thiệt hại gấp đôi lần trước, với con số thương vong lên đến tận hai mươi người trong một ngôi làng sau khi con quái vật càn quét qua, sở cảnh sát thành phố đã lập tức huy động một lượng lớn nhân lực xuống nơi tỉnh lẻ nhằm hỗ trợ chính quyền địa phương trong việc vây bắt con vật nọ.

    Các vành đai nhanh chóng được thiết lập xung quanh một ngôi làng nhỏ để có thể thu hẹp diện tích tìm kiếm con vật kia, các cư dân tại đây bị nghiêm cấm ra khỏi nhà cho đến khi tình hình được kiểm soát hoàn toàn, các quá trình hiện tại đang được xúc tiến một cách cấp bách, người ta vẫn chưa rõ rằng liệu chiến dịch vây bắt lần này có thành công, hay là sẽ thất bại như lần ở Kakegawa.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười hai 2022
  4. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 3: Thủy quái bang Texas

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm sương mù dày đặc ngày 16 tháng 2 năm 1997 tại thành phố Morington thuộc bang Texas Hoa Kỳ, đội kiểm lâm rừng Joliness nhận được một cuộc gọi nặc danh của một người đàn ông báo rằng anh ta đang bị lạc gần hồ Honely ở giữa khu rừng, toàn đội đã được huy động để tìm kiếm người đàn ông đang bị lạc kia. Sau một giờ đồng hồ tìm kiếm, đội trưởng kiểm lâm Jack đã mất liên lạc với tất cả mọi người trong đội, do lo sợ là lâm tặc đang đe dọa đồng đội của mình nên Jack đã rời khỏi văn phòng để tiến vào rừng để giúp đỡ họ, trên đường tới hồ Honely thì bộ đàm của Jack bắt được tín hiệu của một đồng đội, anh ta hớt hải nói rằng hãy rời khỏi khu rừng ngay lập tức rồi lại mất kết nối một lần nữa khiến Jack ngày càng lo lắng cho sự an nguy của đồng đội mình.

    Đường mòn dẫn vào hồ giờ đây xuất hiện dấu vết của một con vật to lớn và dài như con rắn vậy, tiến thêm vài bước Jack nhìn thấy một chiếc xe của đội kiểm lâm bị phá nát và lật ngang gần những cái cây đổ, dấu vết của con vật xuất hiện ngày càng nhiều trên đường tới hồ. Sau một hồi tìm kiếm đồng đội và đến được hồ Honely, Jack đã tận mắt nhìn thấy một con thủy quái đang từ từ kéo xác đồng đội của anh xuống hồ, Jack liền lao vào kéo tay của anh ta lại nhưng không thành, bất thình lình con thủy quái trồi lên từ mặt nước khiến Jack hoảng sợ, cuống cuồng chạy ra khỏi hồ. Con thủy quái có thân hình của một con bạch tuộc với những xúc tu dài và đen, đặc biệt nó di chuyển rất nhanh khi tìm thấy con mồi, phần đầu của nó thì lại không phải của bạch tuộc mà được bao quanh bởi những con giun dài, giống như một loại ký sinh trùng vậy.

    Có thể vì đang bận tiêu hóa xác người nên nó di chuyển chậm hơn, dù vậy nhưng nó vẫn đuổi kịp và túm lấy chân của Jack khiến anh ta phải lấy con dao bỏ túi của mình đâm liên tục để có thể làm đứt đi cái xúc tu của nó. Sau một hồi giằng co với con thủy quái, Jack đã cắt đi được cái xúc tu rồi cố gắng chạy thật nhanh ra bìa rừng để gọi điện trình báo cho cảnh sát rồi bất ngờ ngã quỵ xuống và bất tỉnh.

    Sáng hôm sau anh tỉnh dậy ở bệnh viện với cái chân bị nhiễm trùng do chất độc axit từ xúc tu của con thủy quái. Tại hiện trường ở rừng Joliness, cảnh sát đã tìm thấy thi thể của hai trên năm người trong đội kiểm lâm với số lượng lớn chất axit được tìm thấy bên trong người bọn họ, hai nạn nhân được tìm thấy với nhiều vết cắn và mất đi một vài bộ phận cơ thể. Ba người còn lại vẫn đang trong tình trạng mất tích nhưng khả năng cao là đã tử vong, ngoài thương vong về người thì rừng Joliness cũng bị thiệt hại với hơn 81 cây cối bị gãy đổ và một chiếc xe thuộc đội kiểm lâm cũng đã biến mất sau khi bị phá hủy.

    Đội cứu hộ Texas đã cho thợ lặn xuống hồ và tìm kiếm về con thủy quái theo lời khai của Jack nhưng có vẻ như đáy hồ quá sâu nên thợ lặn vẫn chưa thể tìm thấy gì ngoài bóng tối bên dưới. Con vật này có thể không phải là bạch tuộc vì loài này chỉ xuất hiện ở nơi đáy biển chứ không phải sông hồ bình thường, ngoài ra lượng axit được tìm thấy trên người của các nạn nhân cho thấy con vật này có độc tố rất cao và đặc biệt nguy hiểm. Từ vụ việc lần đó cho đến nay tung tích của con vật này vẫn còn là bí ẩn đối với người dân Texas và giới chuyên gia.

    Vài tháng sau sự việc hãi hùng xảy ra tại Joliness, sĩ quan kiểm lâm tên Jack bất ngờ được tìm thấy đã chết trong tình trạng phân hủy, ngay trong ca làm việc của mình, khám nghiệm tử thi cho biết việc tiếp xúc trực tiếp với con thủy quái dị dạng đã gây ra nhiễm trùng tại phần chân của anh. Khi bị nó túm vào chân và giằng co, Jack đã không để ý đến sự xuất hiện của một vài vết xước nhỏ ở chân mình, điều này đã khiến anh di chuyển khá khó khăn trong một thời gian dài. Jack đã đến một vài bệnh viện nhỏ để thăm khám, nhưng các bác sĩ lại chẩn đoán rằng tình trạng sức khỏe của anh là bình thường, và chỉ phát cho anh những loại thuốc giảm đau loại nhẹ.

    Thuốc giảm đau không có tác dụng đã khiến cho các cơn đau nhức kèm theo những vết phồng rộp đầy mủ liên tục kéo đến, đỉnh điểm là trong một ca trực vào những ngày sau đó, các vết mủ này bỗng nhiên vỡ ra và làm cho máu rỉ ra rất nhiều. Sự nhiễm trùng diễn ra ngày càng nhanh, hơn nữa vào thời điểm đó Jack lại đang đi tuần một mình, bộ đàm thì chủ quan bỏ quên ở chốt nên anh không thể liên lạc được với bất kỳ ai. Mất máu quá nhiều đã khiến cho Jack trở nên mê man và bất tỉnh, anh tử vong vài giờ sau đó dưới một gốc cây, và chỉ được tìm thấy bởi những người đồng nghiệp sau khi họ phát lệnh tìm kiếm Jack, thời gian phân hủy là 6 ngày.
     
    chiqudoll thích bài này.
  5. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 4: Giấc mơ kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vẫn còn nhớ như in rằng ngày 24 tháng 12 năm 1989 là ngày mà tôi đã gặp cái giấc mơ quái quỷ đó khi còn là một đứa trẻ. Hôm ấy là đêm ngay trước giáng sinh, là đêm mà bất kể đứa trẻ nào cũng cố thức thật trễ và chờ đợi để được ông già Noel tặng quà ấy, tôi còn nhớ rằng lúc 11 giờ tối đêm hôm ấy bố mẹ tôi vẫn chưa về nhà để đón giáng sinh cùng với tôi. Thường lệ thì giờ này tôi đã phải lên giường và ngủ từ sớm rồi, nhưng vì hôm nay là ngoại lệ nên tôi không muốn ngủ sớm và tự mình ngồi dưới phòng khách gần sát chỗ cây thông mà bố mẹ đã mua cho hồi đầu tháng. Mãi trang trí lại những món đồ treo trên cây, tôi đã vô tình thiếp đi lúc nào không biết.

    Trong giấc mơ ấy mọi thứ vẫn như vậy, tôi thấy mình vẫn đang tiếp tục trang trí cho cây thông và chờ bố mẹ về, nhưng những gì diễn ra bên ngoài thì.. lại rất khác lạ, mấy cái đèn đường thì vẫn đang phát sáng nhưng vạn vật bên ngoài khung cửa sổ cứ như bị nuốt chửng bởi màn đêm vô tận vậy. Tôi chậm rại bước đến mở cửa chính để xem bố mẹ đã về chưa thì bất thình lình có một ai đó bên ngoài liên tục đập mạnh vào cửa. Tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành nên đã vội vã chạy lên tầng trên và nấp dưới gầm giường, cũng ngay lúc đó tôi bỗng nghe thấy tiếng cửa sau nhà cọt kẹt bật mở, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi của ai đó đang vang vọng khắp nhà, khi ấy tôi mới nhận ra rằng mình đã quên không khóa cửa sau theo lời dặn của bố mẹ.

    "Giờ đây chắc hẳn là đang có một tên trộm ở trong nhà rồi." Tôi tự nói với bản thân mình. Và khi tiếng bước chân đã dừng lại, tôi cố gắng với tay tới chiếc điện thoại trên bàn để gọi cho bố mẹ, cái cảm giác sợ hãi, hồi hộp và căng thẳng đến thót cả tim khi đó là trải nghiệm kinh hoàng nhất mà tôi từng gặp phải trong đời. Khi tôi vừa với tay chộp được chiếc điện thoại trên bàn thì tiếng bước chân nọ lại tiếp tục vang lên, tiếng kẽo kẹt của gỗ đã chỉ ra cho tôi biết rằng lần này có vẻ như tên trộm đang bước lên cầu thang, điều tôi không thể chắc chắn đó là liệu hắn có vào trong phòng của tôi hay không, trong đầu tôi lúc đó chỉ mong đến phát khóc được bố mẹ về nhà để cứu nguy cho mình ngay mà thôi.

    Tiếng bước chân ngày càng lớn dần và đột ngột dừng lại ở trước cửa phòng ngủ của tôi, cánh cửa phòng từ từ hé mở nhưng kỳ lạ thay tôi lại không thấy bóng dáng ai cả, không có một tên trộm hay là một tên hề đáng sợ nào cả, mặc dù lúc đó đèn đã tắt nhưng mắt tôi vẫn rất tinh và tôi dám chắc là không có một ai ở đó hết. Tôi chậm rãi quay đầu sang trái thì lúc này tôi nhìn thấy chân của ai đó đang đứng đối diện về phía mặt mình, tôi liền nhắm mắt lại, thở hổn hển rồi lấy hết can đảm và mở mắt ra lần nữa.

    Lần này đôi chân gân guốc với màu da nhăn nheo kia đã biến mất, nhưng thay vào đó lại là một khuôn mặt méo mó, kì dị với đôi mắt cực kỳ trống rỗng, hốc mắt thì đầy giun đang nhìn chằm chằm về phía tôi, miệng của khuôn mặt đó rất rộng với cái lưỡi dài ngoằng hệt như của một con rắn vậy, khuôn mặt ấy không có mũi và trên đầu của nó có cả tấn sợi dây dài đang lắc lư nhìn rất là gớm ghiếc. Khi ngước lên và trông thấy cái khuôn mặt quái dị đầy kinh tởm đó, tôi đã hét toáng lên một cách kinh hãi rồi bất ngờ tỉnh dậy khỏi giấc mơ của mình.

    Thì ra sau cùng mọi thứ cũng chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua mà thôi, khi được bố mẹ đáng thức và tỉnh dậy, tôi thấy bản thân đang nằm dưới sàn nhà cạnh cây thông thân thuộc, nước mắt thì đầm đìa, mồ hôi thì nhễ nhại, tôi bất giác ôm chầm lấy họ mà khóc lấy khóc để, vừa khóc tôi vừa đưa mắt và dáo dác nhìn quanh nhà một cách đầy run sợ, nhưng có vẻ như mọi thứ bây giờ thật sự đã quay trở lại trạng thái bình thường rồi, chỉ có điều cánh cửa sau nhà thì có một vài vết nứt khá kỳ lạ, còn hệ thống đèn đường bên ngoài thì đang được các nhân viên điện lực sữa chữa.

    Bố mẹ sau đó dỗ dành tôi với một hộp quà nhỏ mà họ đã chuẩn bị trên đường về nhà rồi đưa tôi lên lại phòng ngủ của mình. Dù đã cảm thấy nhẹ lòng hơn nhưng ngay khi nằm lên chiếc giường của mình, tôi lại cảm thấy bên dưới giường có gì đó rất kỳ lạ, nó không hề mềm mại cũng như thoải mái được như mọi khi nữa, và quan trọng hơn hết đó là.. không hiểu sao lại có vài ba con giun đất bò ra từ bên dưới nữa..
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười hai 2022
  6. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 5: Chuyến xe ám ảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè năm 2009 là khoảng thời gian mà tôi vẫn còn là một cậu học sinh cấp ba bình thường như bao cô cậu khác, đang cố gắng hết sức mình để có thể thi đỗ vào các trường Đại học danh giá và tiếp tục tương lai còn đang dang dở của mình. Tôi vẫn còn nhớ rằng ngày hôm ấy là một buổi đêm khá oi bức vào giữa hè, khi đó tôi đang ngồi chờ ở bến xe buýt để về nhà sau một ngày học tập mệt mỏi như thường lệ. Tôi nhớ chuyến xe lần đó cũng khá nhiều điểm khác biệt so với những chuyến mà tôi đã từng đi, vì toàn thân của chiếc xe đã đón tôi ở bến hôm ấy chỉ có mỗi một màu trắng, thay vì là màu xanh biển cùng nhãn hiệu như những chiếc xe buýt bình thường trước kia.

    Tôi nhẹ nhàng đặt chân lên xe rồi đưa tiền cho tài xế, để khi nào tới nơi thì sẽ xuống bến luôn và khỏi cần phải đưa nữa cho tiện, thế nhưng bác tài lần này cũng không có cảm giác gì là thân thiện khi thấy tôi đưa tiền cả, mặt ông ta thì trắng bệch và nhợt nhạt, nhìn cứ như là ma ấy. Đưa rồi tôi mới kiếm bừa một ghế trống rồi ngồi xuống và nghỉ, cũng không quá khó khăn gì vì cả dàn ghế của chiếc xe này chẳng có ai ngoài tôi với ông tài xế cả. Chiếc xe sau đó đóng cửa lại và chậm rãi lăn bánh rời khỏi bến, khi đó tôi đã không để ý gì đến xung quanh cả, chỉ ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe với chiếc máy nghe nhạc nhỏ của mình, suy nghĩ linh tinh một lúc rồi cứ thế mà ngủ quên lúc nào không biết.

    Thiếp đi một lúc thì tôi bất chợt tỉnh dậy, chiếc xe vẫn còn đang lăn bánh nhưng những gì mà tôi thấy bên ngoài cửa sổ thì lại không quen thuộc như lúc trước nữa, nó trông như là một đồng cỏ mênh mông và vô tận vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy có chuyện chẳng lành nên đã vội vã bước tới chỗ của bác tài để hỏi xem liệu ông ta có đi nhầm đường hay không, thế nhưng bác tài mà tôi gặp lúc lên xe đã biến mất, và giờ thì chỗ ngồi của ông ta lại xuất hiện mấy vệt máu chảy dài kỳ quặc, thấy vậy tôi đã giật mình và lùi lại rồi dụi mắt liên tục để chắc chắn là mình không nằm mơ.

    Bất thình lình tôi nghe thấy tiếng động chỗ hàng ghế cuối của xe, khi đó tôi có một cảm giác lạnh lẽo nơi sống lưng, như thể trên xe lúc này ngoài ông tài xế đã biến mất kia thì vẫn còn có sự hiện diện của một ai đó nữa vậy. Tôi chậm rãi quay đầu về phía sau để nhìn, và đúng thật là ở hàng ghế cuối lúc này đang có người, một bóng trắng có mái tóc dài che khuất cả khuôn mặt với đôi bàn tay đầy máu và run rẩy đang hướng về phía tôi. "Chắc hẳn người này là hung thủ đã giết ông tài xế kia rồi" Tôi nghĩ, lúc đó tôi sợ hãi đến mức không thể nói nên lời chứ đừng nói đến việc bước đi, cơ mà làm thế quái nào mà cô ta lại có mặt trên chiếc xe này được thế nhỉ?

    Lúc tôi vẫn còn đang băn khoăn và suy nghĩ về sự hiện diện của cái bóng trăng kia thì cô ta bỗng dưng tiến gần về phía tôi, không phải là đang bước đi mà là lơ lửng thì đúng hơn, tôi hoảng hốt kéo cửa xe hòng thoát ra nhưng nó đã khóa từ đời nào rồi. Trong lúc hoảng loạn ấy tôi đã chui xuống gầm xe nơi chỗ ngồi của tài xế, dùng hết sức mình mà bẻ gãy cái bàn đạp thắng rồi dùng nó đập liên tục vào kính trước để có thể thoát ra, và cô ta thì đang ngày càng tiến gần hơn về phía tôi.

    Tôi đã điên cuồng đập nát vào một phần của kính xe và thành công nhảy ra ngoài, rồi ngã lăn quay xuống một cánh đồng ven đường. Chiếc xe buýt kì quái vẫn tiếp tục lăn bánh như thế, tôi run rẩy rồi ngoảnh mặt lại, khi ấy tôi có thể thấy được cô ta vẫn đang nhìn chằm chằm về phía tôi cho đến khi chiếc xe đi khuất vào màn sương đêm. Lúc tôi thoát ra xung quanh chỉ toàn là đồng cỏ và không có lấy nổi một ngôi nhà cửa, cũng may đi được vài dặm thì tôi đã tìm thấy một bốt điện thoại nhỏ, nơi tôi gọi cho ông anh để đón vì tôi cũng chả biết được là mình đang ở chỗ quái nào nữa, cứ thế đến tận sáng tôi mới về được tới nhà.

    Tôi đã trình báo lại sự việc cho công an địa phương, nhưng vì tôi không có bằng chứng gì để xác thực cả nên họ cũng chả tin, đúng rồi, ai mà tin nổi được câu chuyện hoang đường đó cơ chứ. Kể từ hôm ấy tôi đã không bao giờ dám đi xe buýt nữa, có đi học hay đi chơi thì nhờ ông anh chở bằng không thì chỉ đi xe ôm mà thôi. Tôi sẽ mãi không thể nào quên được cái ánh mắt ma quỷ của người đàn bà trên chuyến xe kinh hoàng hôm ấy. Chiếc xe đó rồi sẽ đi về đâu, cô ta thật sự là ai, nếu tất cả chỉ là ảo ảnh thì những vết thương sau khi nhảy khỏi xe của tôi làm sao mà có thật được, phải không?
     
    chiqudoll thích bài này.
  7. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 6: TV hỏng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    TV hay Television là một thiết bị mà nhắc đến ai cũng biết cả rồi, nó đơn giản là một cái hộp có thể phát ra hình và âm thanh với nhiều kênh khác nhau cho ta lựa chọn.

    Cũng như bao người khác khi còn là một đứa trẻ, tôi rất thích xem các chương trình truyền hình trên TV, thời đó gia đình tôi chưa có đủ điều kiện để mua được smartphone hay máy tính hiện đại như bây giờ, nên cứ mỗi lần đi học về đến nhà là tôi lại dán mắt vào cái TV nhỏ cũ kỹ chỉ để xem hoạt hình, có khi còn bỏ cả bữa ăn tối để mà coi rồi bị bố đánh nữa, nhưng kể từ cái ngày tôi xem cái đoạn phim kì quái đó, tôi đã không bao giờ dám đụng vào TV một lần nào nữa.

    Hôm ấy cũng như bao ngày khác, sau khi học xong tôi lại về nhà và mở TV lên ngay đúng cái kênh 66 mà thường ngày tôi vẫn hay xem rồi để đấy và đi kiếm cái gì đó bỏ bụng, hôm đó nhà có việc nên đã không nấu gì để ăn cả, thế nên tôi đã phải lục lọi trong bếp cả buổi mới kiếm được nửa gói mì để nấu mà ăn. Nấu mì xong tôi vội vã mang ra phòng khách để vừa kịp lúc vào phim, nhưng lạ lùng cái là hôm nay đã qua sáu giờ lâu rồi mà TV vẫn còn chiếu thời sự thay vì hoạt hình như mọi khi, tôi nhớ là tôi mở đúng kênh rồi mà ta.

    Vì quá chán do phải chờ lâu nên tôi bèn lấy quyển truyện mà tôi vừa mua vài ngày trước ra để đọc rồi tắt TV đi cho đỡ tốn điện, ăn xong tôi đi một mạch vào bếp để rửa tô một tí rồi quay trở ra. Lúc này đột nhiên TV bật lên bất thường với cái màn hình nhiễu cùng với tiếng xè xè nghe điếc cả tai, tôi đập đập lên đầu TV mấy cái thì nó tắt phụt đi rồi lại bật lên một lần nữa, tôi cứ nghĩ là nó bị hỏng rồi nên đành rút dây cắm ra, đợi khi nào bố về thì sửa.

    Sau đó tôi định lên lầu để đọc tiếp quyển truyện thì TV bỗng dưng bật lên khiến tôi bất ngờ và quay lại nhìn về hướng của nó, trong màn hình lúc này là hình ảnh đen trắng của một căn phòng tối tăm nào đó, bên cạnh thì có một chiếc bàn đặt ở giữa, cùng với đó là tiếng xì xầm, rên rỉ của một ai đó, dù cho tôi không hề thấy bất kỳ ai bên trong cả. Cứ như vậy được một lúc thì TV bắt đầu chuyển sang một cảnh khác, nơi nhìn khá giống nghĩa trang với sự xuất hiện của vài cái bàn cúng trước một ngôi mộ nhỏ, ngoài ra còn có hai người mặc áo đen cao lớn đang nhìn chằm chằm vào phía tôi nữa.

    Vì quá sợ hãi nên lúc đó tôi đã nhắm tịt hết cả mắt lại, chẳng biết làm gì ngoài nấp đằng sau chiếc ghế dài trong phòng khách, TV sau đó đột nhiên xẹt một tiếng lớn rồi lại chuyển sang một khung cảnh khác. Bây giờ lại là trong phòng ngủ của một ngôi nhà gỗ, tiếp theo đó một tiếng thét thất thanh vang lên cực lớn, rồi TV lại tiếp tục chuyển cảnh.

    Vẫn là cái phòng ngủ đó nhưng có gì đó rất kỳ lạ, có rất nhiều cái chân ở giữa màn hình đang đung đưa, cứ như thể có hàng tá người đang bị treo cổ ở đây vậy. TV chiếu cảnh ấy và dừng ở đó một hồi rồi mới tiếp tục chuyển cảnh dù biết tôi không hề dám mở mắt ra nhìn quá lâu, lúc này giữa màn hình bỗng xuất hiện một bé gái có mái tóc dài che hết cả mắt cùng với bộ váy trắng, đằng sau thì không có gì ngoài phông nền màu đen âm u cả, con bé bắt đầu tiến đến gần màn hình rồi mở miệng và thì thầm với tôi:

    "Đây không phải hoạt hình cũng chẳng phải là phim đâu, tốt nhất là mày nên nhớ kĩ khuôn mặt của tao đi, vì tao sẽ còn gặp lại mày đấy."

    Nói rồi cô bé nọ cười lớn một cách điên loạn khiến cho cả căn phòng lúc đó như rung chuyển, tiếng hét điếc cả tai sau đó kết thúc và cái TV tắt phụt đi. Tôi đứng đờ cả người ra, tim thì đập mạnh liên hồi đầy sợ hãi, tôi không biết điều gì vừa xảy ra cả, điều duy nhất mà tôi biết lúc này đó là mấy khung cảnh kinh hoàng vừa nãy giờ đây đã ăn sâu vào tâm trí của mình mất rồi. Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đã kết thúc, tôi liền đạp tung cửa rồi chạy ra khỏi nhà và sang ở nhờ nhà thằng bạn hàng xóm, đợi cho đến khi nào bố mẹ về thì mới dám quay lại chứ không dám ở trong nhà thêm một giây nào nữa.

    Sau đó bố tôi đã mua cái TV mới hơn vì thợ sửa bảo rằng cái TV kia đã bị hỏng do chập điện rồi, mặc dù đã hơn 19 năm nay nhưng những hình ảnh đó vẫn hiện rõ trong đầu tôi, suốt nhiều năm trời tôi vẫn không lý giải được những thứ mà tôi đã thấy ngày hôm đó, tôi luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi mỗi ngày, kể cả khi ngủ tôi cũng gặp ác mộng nữa, tôi phải làm gì để con bé đó biến mất khỏi đầu mình bây giờ?
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười hai 2022
  8. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 7: Cái ô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn có hay bị người lớn la mắng khi vô tình mở ô trong nhà bao giờ chưa? Tôi thì hay bị mắng như vậy lắm, cứ mỗi lần lỡ mở ô trong nhà mà để bố hay mẹ nhìn thấy là bị mắng xối xả luôn, cứ nói là mở ô trong nhà sẽ thả ma ra ngoài, mở ô trong nhà thì gia đình sẽ gặp điềm xui, không làm ăn được. Tôi ghét lắm vì tôi không có tin vào tâm linh với ma quỷ gì hết, làm gì mà có ba cái chuyện dở hơi đó được, nếu mà mở ô trong nhà làm tôi lùn đi thì tôi còn tin, nhưng kể từ khi tôi gặp hắn ta, tôi đã từ từ thay đổi cách nhìn của mình với chuyện tâm linh và cũng không còn dám động vào hay sử dụng mấy cái ô nữa.

    Tôi nhớ ngày đó mưa to lắm, hôm đó tôi về sớm để đón xem bài hát mới của ca sĩ thần tượng nên khá là vội, về tới nhà thì tôi ướt hết cả mình nên đã bỏ ô xuống mà quên đóng lại, cứ vậy mà chạy một mạch lên phòng rồi tắm luôn, sau khi tắm xong thì đèn phòng tắm đột nhiên phụt tắt, mới vài phút trước tôi còn dùng bình thường cơ mà.

    Tôi nghĩ chắc cầu dao điện có vấn đề nên đã xuống tận tầng hầm để kiểm tra mặc dù tôi rất là sợ bóng tối ở dưới đó, mất một hồi tôi mới tìm được cái chìa khóa để xuống dưới, mở rồi tôi từ từ bước chân xuống cầu thang, dưới cái ánh đèn pin yếu ớt trong điện thoại thì rất là khó để tìm cái cầu dao dưới tầng hầm tại ở đây tối như mực ấy, chứa cả đống đồ từ hồi ông bà nội còn ở đây lận mà, mò một hồi cũng thấy được cầu dao nhưng lạ cái là nó vẫn hoạt động bình thường và không có vấn đề gì hết. Lúc này cửa tầng hầm đột nhiên đóng sập lại làm tôi giật bắn mình tới nỗi rớt cả điện thoại xuống đất.

    "Có ai vào nhà à, không thể nào, nếu là bố mẹ về thì họ đã gọi mình ra mở cửa rồi, kể cả họ không về thì cửa trước vẫn khóa rồi mà, trộm hả ta?"

    Trong khi tôi vẫn còn suy nghĩ tại sao cửa lại đóng thì lúc này ở cầu thang bất ngờ có tiếng bước chân đang từ từ tiến xuống dưới này, tôi sợ hãi và lấy tay che miệng lại để không hét lên, chắc chắn là có một thằng trộm hoặc thằng biến thái nào đó đã lẻn vào nhà rồi, tôi lấy hết can đảm của mình bò đi và nấp sau cái thùng gỗ ở dưới chân cầu thang, sau khi trốn thành công thì tôi cũng không quên tắt nguồn điện thoại để tránh rủi ro luôn, tiếng bước chân ngày càng lớn và gần hơn rồi dừng lại.

    Từ cái góc mà tôi đang trốn thì tôi có thể thấy hắn ta mặc một cái áo khoác đen và dài, đúng kiểu mà bọn biến thái hay mặc để mà quấy rối người khác, nhưng mọi suy nghĩ đó của tôi liền biến mất và thay vào đó là cảm giác kinh sợ khi thấy đầu của hắn ta quay nhiều phía liên tục một cách rất kinh dị, như thể hắn không có đốt sống ở cổ vậy, cái cách hắn bước đi cũng rất khác với người thường, nhìn như là đã bị mất đi một chân rồi ấy, trên tay của hắn còn cầm một con dao làm bếp dính đầy máu nữa.

    Hắn nhìn xung quanh một lúc rồi lết từ từ vào sâu bên trong tầng hầm chắc để tiếp tục tìm tôi, tôi đợi đến khi nào hắn đi khuất tầm mắt rồi mới dám bò ra ngoài và bật nguồn điện thoại lên lại, tôi chưa bao giờ gặp chuyện gì hãi như vậy trong đời cả, cảm giác lúc đó tim cứ đập liên tục như muốn rơi ra ngoài vậy, vừa bò tôi vừa phải lấy tay che miệng lại để hắn không nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình

    Tôi bò từ từ lên cầu thang, lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh đang tiến về phía mình, khi quay đầu lại nhìn tôi đã có thể nhìn rõ mồn một khuôn mặt quái dị của hắn, một bên mặt của hắn đã bị thiêu cháy đến nỗi lộ cả cơ mặt ra ngoài, bên còn lại thì có rất nhiều vết sẹo ngang dọc, đôi mắt của hắn cũng trắng dã và không có lòng đen nữa.

    Dù mất một chân nhưng hắn vẫn tiến về phía tôi rất nhanh, lúc này tôi không thể kìm được nỗi nữa, tôi vội vàng đứng dậy, vừa hét vừa chạy thật nhanh lên phía trên để có thể kịp chốt cửa lại và nhốt hắn ta, tôi cố với tới cánh cửa tầng hầm nhưng xui xẻo thay bị hắn ta nắm được chân trái khiến tôi phải vùng vẫy để cố gắng thoát ra, không biết tại sao nhưng lúc đó tôi lại vô thức lấy điện thoại ra và rọi thẳng đèn pin vào mặt hắn, tôi tưởng là mình chết chắc rồi nhưng ngược lại hắn đã hú lên và ngay lập tức buông chân tôi ra rồi ôm lấy mặt của mình và hét lớn lên, nhân cơ hội đó tôi đã với tới cửa để lên nhà và khóa lại ngay lập tức. Cửa đã khóa nhưng tiếng đập cửa ầm ầm vẫn liên tục vang lên một cách điên cuồng cùng với những lời nguyền rủa:

    "Mày hãy nhớ đấy con nhóc kia, tao sẽ quay lại, con quỷ sẽ quay lại đó."

    Sau khi nhốt hắn ta bên dưới, tôi đã chạy thục mạng ra khỏi nhà như một con điên mặc cho trời vẫn còn đang mưa lớn để gọi cho cảnh sát, ở dưới mưa tầm mười phút thì tôi nghe thấy tiếng còi xe tuần tra từ xa chạy tới, cảnh sát đã lấy lời khai của tôi và tiến hành kiểm tra bên dưới tầng hầm, họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của hắn ta cũng như con dao mà hắn cầm cả, tôi đã cố gắng kể lại hết mọi thứ cho họ nhưng cũng chả có tác dụng gì, họ đã cho rằng tôi bị hoa mắt hay có vấn đề về thị lực và dặn tôi đừng nên gọi cho họ vì những chuyện không đâu như thế nữa, tối đó bố mẹ tôi cũng đã mắng tôi xối xả vì tội làm phiền cảnh sát.

    Lẽ nào tôi lại hoa mắt thật sao? Nhưng cảm giác lúc hắn túm lấy chân của tôi rất đau và vết trầy đó đến nay vẫn còn cơ mà, có khi nào tại tôi vô tình mở ô trong nhà nên đã giải thoát cho con quỷ đó không nữa. Dẫu sao thì từ lúc đó tôi đã không dám động vào mấy cái ô nữa, có mưa lớn gấp mấy cũng không dám dùng một lần nào hết.

    Theo thời gian thì tôi lớn lên và vào Đại học, nhà tôi cũng đã không còn ở đó nữa nên mọi thứ có vẻ như đã dần ổn định lại rồi, còn cái điện thoại thì tôi vẫn dùng nó đến tận ngày hôm nay, dù sao nó cũng là ân nhân cứu mạng của tôi nên chắc tôi sẽ vẫn gắn bó với nó lâu hơn nữa, nhưng dù cho mọi thứ có thay đổi đi chăng nữa thì khuôn mặt nửa người nửa quỷ của hắn ta ngày hôm đó chắc chắn tôi sẽ không thể nào quên được, nó sẽ ám ảnh tôi mãi mãi.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười hai 2022
  9. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 8: Văn phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày này năm ngoái là ngày mà tôi gặp những cái thứ kì dị đó trong văn phòng nơi tôi làm việc, những khuôn mặt quái dị cùng với những âm thanh ghê rợn xảy ra trong đêm đó luôn luôn ám ảnh tâm trí tôi, cứ mỗi lần nhớ lại ngày đó thì tôi luôn cảm thấy rùng mình và hội chứng hoang tưởng của tôi thì cứ liên tục xuất hiện.

    Hôm đó cũng như bao ngày bình thường trong công ty, chỉ khác một chút đó là đêm đầu tiên tôi phải ở lại văn phòng trễ hơn mọi khi vì phải xử lý xấp tài liệu mà trưởng phòng đưa hồi sáng, vì vợ tôi không thích tôi đem công việc về nhà vào buổi tối nên bất đắc dĩ tôi phải ở lại tới tận đêm để làm cho xong rồi mới về.

    Đêm đó văn phòng chắc hẳn còn có mỗi mình tôi mà thôi vì nếu có người ở lại muộn thì cùng lắm là bảy giờ họ đã về rồi, tôi nhớ khi đó cũng tầm chín giờ tối và tôi thì vẫn còn ngồi trên máy làm việc liên tục, chắc vì chán quá nên tôi đứng dậy đi vòng vòng một chút cho khuây khỏa đầu óc và sẵn tiện đi uống chút nước luôn rồi quay lại làm cho xong luôn rồi về.

    Vừa uống nước tôi vừa mở điện thoại lên đọc tin nhắn của vợ, dặn cô ấy cho con gái ngủ sớm và đừng thức khuya chờ cơm tôi, lúc ấy một máy tính trong phòng bỗng nhiên tự khởi động, tôi thấy là lạ nên bước lại gần chỗ cái máy để xem nó có trục trặc gì không để còn báo lại cho sếp để mà sửa, khi tới gần thì trên màn hình máy tính lúc đó là cảnh một căn phòng với cái xác không đầu đang treo lơ lửng còn xung quanh thì toàn là máu me thay vì màn hình bình thường, ai lại đi để màn hình máy tính là cái hình quái dị này cơ chứ, văn phòng mình đâu có ai lập dị tới mức vậy đâu.

    Khi tôi đang cúi xuống để tắt cái máy đi thì cửa phòng đột nhiên mở ra làm tôi giật mình và theo phản xạ mà nấp xuống dưới gầm bàn, ai lại tới đây giờ này vậy, mấy người dọn vệ sinh cũng đã về hết còn bảo vệ thì biết tôi đang làm việc nên sẽ không lên đây làm phiền giờ này đâu, từ dưới bàn tôi lén nhìn lên trên xem thử ai đang ở đây, trước mắt tôi lúc này là một bóng đen hình người không tay không chân, tôi không rõ thứ đó là gì nhưng nó đang khóc và rên rỉ nghe rất thảm thiết, từng bước từng bước tiến về phía tôi.

    Tôi vội vã nấp xuống để nó không thấy mình, từ chỗ trốn tôi chầm chậm men theo dãy bàn của từng chỗ ngồi và về lại bàn của mình, tiếng rên rỉ của nó càng lúc càng to hơn trước, từ chỗ bàn làm việc của mình tôi có thể thấy khá rõ thân hình của nó, ngoài cái bóng đen lơ lửng ra thì nó còn có một cái đầu nhìn rất là dị hợm, khuôn mặt nó trắng bệch, mắt thì toàn lòng đen, nó không có mũi, miệng nhưng không hiểu sao lại có thể rên rỉ và thở lớn đến vậy, tôi chưa bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ nhưng mấy cái này thì thật là quái dị.

    Nó tiến thẳng tới cái máy tính kì dị khi nãy và dừng lại ở đó, trong chốc lát tôi đã thấy thêm một bóng đen nữa chui ra từ trong cái máy tính kia, nhân lúc nó đang không để ý xung quanh thì tôi đã đạp tung cửa mà chạy bán sống bán chết để thoát ra bên ngoài, trên hành lang lúc đó không có gì ngoài âm thanh ầm ĩ của tôi cả, tôi quay lại và nhìn ra đằng sau, hai bóng đen đó vẫn đang đuổi theo tôi, vừa chạy tôi vừa hét như một thằng điên, tới khi đến được phòng bảo vệ thì bọn chúng đã biến mất từ lúc nào rồi.

    Thở hổn hển và đổ mồ hôi liên hồi, tôi nói với ông bảo vệ ở đó về những gì tôi đã thấy trong văn phòng khi nãy, tôi và ông ta chạy lên lại phòng làm việc vì ổng tưởng có trộm đột nhập vào nhưng lúc lên tới nơi thì trong phòng chẳng có ai cả, chỉ có cái máy tính kia thì vẫn còn sáng đèn nhưng cái hình kỳ dị lúc đầu đã biến mất không dấu vết, ông bảo vệ kiểm tra căn phòng một hồi rồi nói chắc là tôi làm việc nhiều quá nên sinh ra ảo giác mà thôi, mặc dù tôi đã giải thích tất tần tật mọi thứ quái gở mà tôi đã nhìn thấy nhưng ông ta vẫn gạt phắt đi.

    Sau tất cả tôi đã phải đắn đo suy nghĩ một thời gian dài rồi mới quyết định thôi việc ở đó với lý do đơn giản là vì việc gia đình nên phải chuyển công tác, bây giờ tôi cũng đã chuyển chỗ làm, chức vụ cũng thấp nên có thể về nhà sớm hơn với gia đình, và kể từ đó tôi cũng đã không dám ở lại làm khuya nữa, cứ tới giờ tan sở là về nhà hoặc đôi khi đi uống một chút với đồng nghiệp mà thôi.

    Đã một năm trôi qua nhưng tôi vẫn không thể lý giải được hai cái bóng đó là gì, từ đâu ra và tại sao lại muốn giết tôi. Mọi thứ quá mơ hồ và khó hiểu, tôi chẳng thể nào quên được hình ảnh gớm ghiếc trong cái máy tính ngày hôm đó, cứ mỗi lần nhớ lại những thứ đó thì tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, cuộc sống của tôi giờ đây như là một cơn ác mộng không có điểm kết thúc vậy. Có lẽ nào mọi thứ thật sự là ảo giác do tôi làm việc mà ra?
     
    chiqudoll thích bài này.
  10. tommyjk1234

    Bài viết:
    8
    Chương 9: Phòng riêng của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi còn là một đứa trẻ tôi đã từng ao ước có được một căn phòng riêng như bạn bè cùng trang lứa, nhưng vì hoàn cảnh gia đình lúc đó khá khó khăn và cũng không dư dả gì nên có muốn cũng chẳng dễ dàng gì mà có được, mãi cho đến tận lúc lên tám thì gia đình tôi mới làm ăn khấm khá hơn một chút và bố mẹ tôi đã may mắn mua được một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, dù là mua trả góp nhưng qua đôi mắt của một đứa trẻ như tôi thì căn nhà ấy thật sự tiện nghi và thoải mái lắm, và cuối cùng ước mơ có được một căn phòng nhỏ cho riêng mình cũng đã thành hiện thực đối với tôi.

    Phòng của tôi dù cho không được rộng hay hiện đại gì lắm nhưng lại được bố mẹ bày trí rất gọn gàng và ngăn nắp, khổ nổi trong phòng lại có một cái tủ đồ bằng gỗ to tướng không biết từ đời nào đã đặt ở góc phòng, bố tôi và vài người vận chuyển đã dùng hết sức để xê dịch nó nhưng không tài nào kéo được cái tủ ra ngoài, thế nên bố mẹ đành để nó lại trong phòng và dùng để cất quần áo lẫn đồ chơi cho tôi luôn, được vậy thì đỡ phải tốn thêm mớ tiền để mua cái khác. Những ngày đầu có phòng riêng tôi cảm thấy vui và hạnh phúc lắm, bởi giờ đây tôi có thể chơi đồ chơi, vẽ tranh và đọc sách suốt cả đêm mà không làm phiền gì đến ai cả, nhưng vào cái đêm hôm ấy, mọi niềm vui và sự phấn khích ấy đã hoàn toàn biến mất khi hàng loạt những thứ quái dị diễn ra ngay trong chính căn phòng của tôi.

    Tôi nhớ rằng đêm hôm ấy có một trận mưa rất lớn bất ngờ ập đến khiến tôi không thể ngủ được, cứ nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi và chơi đồ chơi mà thôi. Được tầm nửa tiếng sau thì trời cũng bắt đầu tạnh mưa và tôi thì cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ trở lại, bỗng nhiên một bên cửa của chiếc tủ gỗ trong góc phòng bất ngờ hé mở, vì sợ rằng đồ chơi trong tủ sẽ rớt ra và làm phiền đến bố mẹ đang ngủ ở phòng bên nên tôi đã nhảy ngay xuống giường rồi nhanh tay đóng chặt nó lại.

    Đóng xong tôi trèo lại lên giường rồi úp mặt vào gối để tiếp tục chìm vào giấc ngủ, và rồi tiếng cửa tủ lại kẽo kẹt vang lên một lần nữa, nhưng lần này kèm theo tiếng của cửa là tiếng xì xầm to nhỏ của một người phụ nữ, tôi cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo chạy dọc xuống sóng lưng của mình, thế nên lúc đó tôi đã không dám chui ra khỏi cái chăn của mình dù là nửa bước, cứ nằm im lìm như vậy không dám nhúc nhích gì cả. Được một lúc thì cánh cửa tủ đã tự động đóng lại, nhưng tiếng xì xầm kia thì ngày càng lớn hơn trước, nếu không lầm thì khi đó tôi cũng có nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đi lại trong phòng nữa, khi ấy tôi sợ lắm, nước mắt nước mũi đầm đìa ướt hết cả gối nhưng lại không tài nào hét lên được, không biết là mình đang mơ hay đang tỉnh nữa.

    Tầm hơn mười phút sau thì mấy âm thanh kỳ lạ đó đột nhiên biến mất, mọi thứ khi đó không có gì ngoài sự yên lặng đến lạnh cả sống lưng, tôi từ từ kéo chăn xuống để quan sát xung quanh, trong phòng lúc này tối om như mực nên tôi vội với tay lên để bật cái đèn trên bàn thì hốt hoảng hét toáng lên, từ phía trên giường hiện lên khuôn mặt kì dị của một người phụ nữ tóc dài, đôi mắt đen ngòm đầy máu đang hướng về phía tôi và bắt đầu nở một nụ cười ma quái, bà ta nhìn chằm chằm một lúc rồi bất ngờ nhảy bổ vào người tôi. Sau đó thì tôi chẳng còn nhớ gì ngoài một màu đen sâu thẳm.

    Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy ở một phòng khám gần nhà, bố mẹ rất lo lắng và hỏi vì sao tối qua tôi lại ngất xỉu như vậy, tôi chỉ biết nói là gặp ác mộng chứ không dám nói cho họ những gì tôi đã thấy đêm hôm qua cả, bố mẹ kể lại rằng khi nghe thấy tiếng hét của tôi họ đã chạy nhanh vào phòng và thấy cái tủ đồ đang bốc cháy dữ dội nên đã vội ôm tôi ra khỏi nhà trước khi lửa lan rộng hơn.

    Sáng hôm ấy cảnh sát cũng đã phong tỏa hiện trường, niêm phong lại toàn bộ căn nhà bị cháy rụi đêm qua để tiện cho việc điều tra nên khi ấy cả nhà phải ở nhờ bên ngoại một thời gian khá là dài. Từ dạo đó đến nay cũng đã mười năm trời, giờ đây mặc dù đã là học sinh cuối cấp rồi nhưng những ký ức kinh hoàng ngày đó vẫn hiện rõ trong đầu tôi mỗi đêm, khuôn mặt quái gở lẫn tiếng xì xầm của người phụ nữ và cả tiếng bước chân lạ lùng đó từ đâu mà ra, những thứ đó cứ ám lấy tâm trí tôi mỗi ngày không dứt, thật kỳ lạ, căn hộ gia đình tôi mới chuyển đến cũng có chiếc tủ gỗ giống hệt như vậy..
     
    chiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...