Bài viết: 120 Tìm chủ đề
Chương 1

Hè này nóng quá! Cái nóng hừng hực thiêu đốt trên sân bê tông, phả lên không khí từng luồng oi ả, khó chịu. Nghe dự báo thời tiết thì đợt nóng này còn kéo dài, lại sớm hơn mọi năm. Nghĩ đến cảnh bật quạt cũng chỉ nhận được làn gió "ấm áp" thì mấy đứa trẻ xóm tôi đã không chịu được rồi, đứa nào đứa nấy than ngắn thở dài mãi.

Xóm chúng tôi gọi là xóm Cây Bàng. Chả biết các cụ ngày xưa lấy cái tên này từ đâu ra nữa. Rõ ràng đầu xóm có một cây đa cổ thụ to sừng sững đứng đấy, ấy vậy mà lại gọi là Cây Bàng. Tôi từng hỏi bà ngoại, bà nói lúc sinh ra thì mọi người đều gọi như vậy rồi, quen dần cũng không ai muốn sửa lại nữa.

Xóm Cây Bàng nhỏ lắm, chỉ có bốn hộ gia đình sống cạnh nhau thôi. Bốn ngôi nhà quây quần lại, ở giữa là một lối đi nhỏ. Ngày xưa, lối đi này toàn là đất đá, chả biết tôi đã từng ngã chảy máu bao nhiêu lần ở đó rồi. Người lớn thấy bọn trẻ đùa nghịch bị té nhiều quá, nên góp nhau xây lại đường bê tông xịn hơn hẳn, mấy đứa chúng tôi nhìn thấy thế mà vui cả tháng trời.

Mặc dù sống chung một xóm, nhưng mỗi gia đình lại có một câu chuyện riêng. Nhà chúng tôi thì có hai chị em, tôi là chị cả, còn có một đứa em trai kém hai tuổi nữa. Gia đình bác Nguyệt, cô Khánh và chú Nhã lại chỉ có một con. Tính ra cả xóm có mỗi tôi và bé Nhan – con chú Nhã là con gái, nên được cưng chiều lắm. Hồi bé, cứ đi học mẫu giáo về là tôi với Nhan lại chạy vụt sang nhà cô Khánh. Nhà cô to nhất, còn mát nữa cơ. Mấy chú cún ở đó mập mạp, lông xù lên. Con gái mà, chúng tôi cũng không chống cự được trước sức hút của loài vật đáng yêu như thế. Cứ mỗi lần sang nhà cô chơi là lại quyến luyến không muốn về, nếu mẹ không một mực kéo về, chắc tôi ăn cơm ở đấy luôn mất.

Anh Khoa là con trai bác Nguyệt, hơn tôi một tuổi. Anh ấy là niềm tự hào của cả xóm tôi đấy. Năm ngoái anh thi đỗ học bổng ở Nhật, bốn nhà liền tổ chức bữa cơm, còn mời bác trưởng thôn sang ăn mừng cùng nữa. Năm nay dịch bệnh lại diễn biến phức tạp, anh ấy mới được cho tạm nghỉ và học online tại nhà. Nghe tin đó, bốn đứa chúng tôi vui sướng đến nhảy cẫng lên. Mặc kệ mọi người còn lo lắng dịch bệnh sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh Khoa, chúng tôi chỉ chăm chăm nghĩ đến việc có thêm người chơi cùng trong cái hè nhàm chán này.

Người xưa đã nói rồi, chẳng có gì là hoàn hảo cả. Một xóm có đứa học giỏi nổi trội như thế, đương nhiên sẽ không thể thiếu những thành phần cá biệt. Cứ mỗi lần cuối kỳ, nhà trường trả bảng điểm là cả xóm lại được nghe "khúc hành ca" muôn thuở của cô Khánh với Toàn – con trai cô. Nó học cùng lớp tôi. Hai đứa năm nay cũng lớp 12 rồi, rối rít điền nguyện vọng xong là cắm mặt ôn thi. Nhưng ngược lại với tình trạng rối tinh rối mù của tôi, nó lại nhởn nhơ như chưa có gì vậy. Tôi nghe mẹ nói, cô Khánh cũng biết năng lực của con trai mình, định cho nó học trường ngay gần nhà rồi sau này làm công ty cũng được. Mẹ tôi thường lấy đó làm bài học cho tôi. Tối tối ngồi ăn cơm, mẹ lại thêm một câu:

"Đấy! Học hành làm sao cho cẩn thận. Không thì sau này chỉ có đi làm công ty thôi!"

Tôi chỉ dám gật gù vài cái đồng tình, trong lòng lại nghĩ khác. Công nhân thì có gì mà xấu hổ đâu, cũng là một công việc, bát cơm bằng sứ này cũng là nhờ bàn tay của những người đi làm công đấy..

Cứ nghĩ vẩn vơ không đâu, mãi tôi mới nghe được tiếng gọi khàn khàn ngoài cổng:

"Táo ơi! Có nhà không, mẹ tôi cho cậu túi kẹo táo này! Ra lấy nhanh không tôi ăn hết bây giờ!"

Cái giọng này, còn là ai ngoài tên Toàn đáng ghét kia nữa. Người ta có tên mà không gọi, cứ suốt ngày "Táo ơi", riết mà mọi người sắp quên luôn tên thật của tôi rồi. Nhắc đến cái biệt danh này, không thể không nhớ tới hồi bé tôi "cuồng" táo như thế nào. Mẹ vừa về đến cổng là tôi đã trực sẵn rồi, ngó nghiêng xem trên xe có treo túi táo nào không. Đến bây giờ tôi vẫn không bỏ được sở thích ấy.

"Đây! Ra liền!" - Tôi nói vọng ra cổng rồi chân nhanh hơn não chạy vèo ra. Tên này nói đùa như thật ấy, bảo ăn hết nhỡ đâu lại ăn thật, lúc đấy thì tôi còn đúng cái vỏ thôi.

Vừa chạy ra cổng đã thấy người vừa gọi trèo lên cổng, định nhảy xuống.

"Này! Điên à, nhảy xuống ngã bây giờ" – Tôi vội vàng nói to.

"Ui trời, cái cổng thấp thế này, còn lâu mới làm khó được anh đây nhé!" – Nói xong, nó nhảy xuống thật. Tôi hốt hoảng chạy lại xem sao. Cổng nhà tôi thấp thật, nhưng phía dưới là bê tông cứng cáp, nhỡ bị chấn thương thì sao.

Thấy tôi bị dọa, Toàn cười hì hì đưa túi kẹo qua:

"Đây, không ăn thật đâu mà sợ!"

"Ai thèm sợ!" - Chột dạ, tôi vội giật lấy cái túi, chạy vào nhà, sao cứ đoán được người ta nghĩ gì thế chứ!

Vào nhà rồi, tôi mới chợt nhớ ra, lúc nãy quên không mở cổng cho tên kia ra, chẳng lẽ lại vào cách nào thì ra bằng cách đấy rồi à.

Cách bạn thể hiện câu chuyện rất ngọt, như vị của "táo" vậy ^. ^
 
Bài viết: 120 Tìm chủ đề
Chương 5

Những tưởng gió bão sẽ ập tới, nhưng cuối cùng lại là trời yên biển lặng. Có lẽ bởi vì đã quá quen với những trận ồn ào mỗi khi bác Nhã về nhà, nên chúng tôi mới cảm thấy kỳ lạ như thế.

Tối đến, hai chị em tôi cũng không nhịn nổi nữa, rón rén trốn mẹ dắt nhau đi xem tình hình. Ra khỏi cổng, tôi đã thấy hai bóng đen lén lút bên cửa sổ nhà bé Nhan. Vừa định lớn tiếng quát thì Thành đã giữ tay tôi lại, nói nhỏ:

"Chị, hình như là hai anh đấy!"

Tôi bình tĩnh lại, căng mắt ra nhìn mới thấy hai bóng dáng quen thuộc kia. Nhiều lúc tôi không nhịn được cảm thán, chơi chung bao nhiêu năm, đến cả suy nghĩ và hành động cũng hợp đến mức này rồi.

Hai bóng đen quay ra, thấy hai chị em tôi đang đến, vội nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cửa sổ.

"Táo ơi! Đến đây nhìn này! Nhà Nhan bảo bối có khách tới!" - Là tiếng khàn khàn của tên đáng ghét.

"Nói nhỏ thôi Toàn! Bị nghe thấy bây giờ!" - Anh Khoa khẽ nhắc nhở.

Thế là bốn cái đầu chen chúc ngó qua cửa sổ nhà bác Nhã.

Vị khách này là một người phụ nữ trẻ, không rõ là bao nhiêu tuổi nữa, nhưng trẻ hơn mẹ tôi nhiều. Cô ấy rất xinh đẹp, đẹp theo kiểu thanh tao mà quý phái ấy. Tôi thấy cô đang nghe điện thoại, chốc chốc lại quay ra nhìn bé Nhan rồi cười. Nhan cũng không có biểu hiện gì khác thường. Ngược lại, điều làm chúng tôi ngạc nhiên lại là bác Nhã.

Bác ấy vẫn tỉnh táo, gói thuốc lá trên bàn còn mới nguyên. Bàn tay người đàn ông thô ráp vụng về, cẩn thận gọt từng miếng táo đưa cho Nhan.

Cả bốn đứa chúng tôi tròn mắt kinh ngạc! Cảnh tượng này đến cả trong mơ tôi cũng không dám nghĩ đến, bây giờ lại chân thật diễn ra. Bé Nhan nhận miếng táo, cười tươi rói. Tôi chưa từng thấy em cười hạnh phúc như thế bao giờ. Đứa bé ngốc này! Mới nhận được chút yêu thương mà em đã vui vẻ đến thế rồi sao?

Người phụ nữ cúp điện thoại rồi ngồi xuống cùng Nhan và bác Nhã. Cô ấy xoa đầu Nhan, cười hiền từ lắm! Không phải chúng tôi không muốn đoán đây là mẹ Nhan, nhưng khuôn mặt của cô ấy và em chẳng có chút tương đồng nào cả!

Bác Nhã cũng đưa cho cô ấy một miếng táo. Ba người trông cứ như một gia đình trong mơ vậy. Không khí của ngôi nhà cũng ấm áp hơn phần nào..

"Về nhà được rồi đấy!" - Anh Khoa lên tiếng.

Cái cửa sổ hơi cao, tôi phải từ từ leo xuống, sợ ngã thì bị người trong nhà nghe thấy mất. Lúc nhảy xuống, bỗng tôi cảm thấy có bàn tay đỡ nhẹ eo mình. Rất nhẹ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Tôi không nghĩ gì nhiều, chắc thằng em trai quý báu lại rủ lòng thương xót cho người chị này rồi. Nuôi nó bao nhiêu năm kể ra cũng có chút lợi ích đấy chứ!

Hai chị em lại dẫn nhau về nhà. Cổng nhà tôi đối diện nhà cô Khánh. Lúc chuẩn bị đi vào, tôi nghe thấy tên đáng ghét lại lẩm bẩm:

"Eo gì mà toàn mỡ!"

Chờ tôi hiểu ra được, tên đó đã lẩn vào nhà trốn mất rồi. Tôi quay phắt người lại, trừng mắt nhìn cái cổng. Đợi đấy! Mỹ nhân báo thù mười năm chưa muộn!

Nằm lên giường, mở điện thoại ra, tôi mới để ý hôm nay là ngày ba mươi tháng năm, còn một ngày nữa là đến Tết thiếu nhi rồi, phải nhắc mọi người chuẩn bị quà cho bé Nhan sớm thôi!

Tôi nhắn vào nhóm chung của bốn đứa:

"Sắp đến ngày một tháng sáu rồi, mọi người nghĩ quà cho Nhan đi!"

Hình như tên bé Nhan là mật mã đánh thức em trai tôi hay sao ấy. Vừa mới nhắn, nó đã đọc luôn rồi!

"Phải nghĩ quà cho bé Táo nữa chứ! Bé Táo vẫn chưa đủ mười tám tuổi đâu!"

Nếu câu này được nói thành tiếng, chắc tôi ngượng chín mặt mất. Vừa nãy còn chê người ta béo, bây giờ còn bày đặt gọi "Bé táo" nữa chứ!

"Toàn nói cũng đúng, vậy thì làm hai món quà đi!" - Anh Khoa nhắn lại. Tôi có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đắc ý khi trêu đùa người khác của tên kia, chắc chắn rất ngứa đòn!

"Cứ nghĩ xem tặng quà gì cho bé Nhan đi anh!"

Chúng tôi bàn bạc cả đêm, cuối cùng lại không chốt lại được gì. Mỗi người một ý kiến, không ai chịu nhường cả. Em trai tôi lại nhắn đến một câu:

"Hay là tự chuẩn bị đi! Mỗi người một món quà, càng nhiều em ấy càng vui!"

Đứa em trai cả ngày không lên tiếng bỗng dưng chịu góp ý như thế, tôi cũng thấy ngạc nhiên.

"Vậy cũng được. Cứ quyết định thế đi!" - Người lớn nhất có quyền, nói gì cũng đúng.

Nhắm mắt lại, tôi cố suy nghĩ về quà tặng Nhan. Từ trước tới giờ, em ấy luôn dễ thỏa mãn, không đòi hỏi ai cái gì. Tôi thích ăn Táo, em ấy cũng thích theo. Tôi nổi hứng muốn vẽ tranh, Nhan cũng cầm theo hộp màu chạy sang nhà tôi vẽ cùng. Tôi bỗng cảm thấy mình chẳng xứng đáng làm chị chút nào. Nghĩ mãi không được, định đi ngủ thì lại nghe điện thoại có thông báo tin nhắn.

"Thích táo không?"

"Thích" - Hỏi thừa, cái biệt danh này còn chưa đủ rõ ràng à!

"Ừ"

Cái tên này lại định bày trò gì không biết!
 
Bài viết: 11 Tìm chủ đề
Truyện ẩn chứa những tình cảm của em trong đấy, miêu tả một cách chân thực vì có lẽ đây là chính câu chuyện đang xảy ra trong cuộc sống của em với những trải nghiệm quý giá, những kỉ niệm, những rung động khó phai mờ sau này cũng là hành trang cho em bước vào xã hội rộng lớn. Những điều tưởng chừng như đơn giản lại là một kho báu của những người trong cuộc, hãy luôn mãi giữ mãi ước mơ và hi vọng nhé! (một số chương có chỗ viết sai chính tả hoặc viết thiếu từ, chú ý kiểm tra). Đây chỉ là cảm nhận cá nhân, phải nói là a phải ganh tị với tuổi thơ của tác giả đấy đầy ắp niềm vui xen kẽ ít buồn, hồn nhiên thuần khiết, thật hạnh phúc khi được bên nhau đồng hành, khôn lớn, bằng tuổi em chắc a còn mải chơi lắm làm sao suy nghĩ được thế này, đúng là thế hệ này tuổi trẻ tài cao!
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chào bạn. Mình nhận xét truyện Truyện Ngắn - Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước - Táo Ngọt

Nói là nhận xét nhưng thật ra mình cũng chẳng biết nên nhận xét như thế nào nữa. Truyện này dựa vào câu chuyện chân thực của bạn, mà khi đọc nó lại làm mình nhịn không được hồi ức lại tuổi thơ của mình.

Thật đúng là không có gì để hồi ức, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt để kể.

Mình thật sự thích giọng văn của bạn. Nghe nó quen thuộc, gần gũi và bình dị đến thế. Làm cho người ta hoài niệm tuổi thơ của mình.

Không biết phải nói gì thêm, bởi vì thực sự không có gì để chê cả. Chỉ muốn nói một câu.

Chúc bạn luôn vui vẻ và lương thiện như thế. Mong trên con đường tương lai của bạn tràn ngập ánh hào quang.
 
Bài viết: 156 Tìm chủ đề
Chào bạn. Mình nhận xét truyện Truyện Ngắn - Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước - Táo Ngọt

Nói là nhận xét nhưng thật ra mình cũng chẳng biết nên nhận xét như thế nào nữa. Truyện này dựa vào câu chuyện chân thực của bạn, mà khi đọc nó lại làm mình nhịn không được hồi ức lại tuổi thơ của mình.

Thật đúng là không có gì để hồi ức, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt để kể.

Mình thật sự thích giọng văn của bạn. Nghe nó quen thuộc, gần gũi và bình dị đến thế. Làm cho người ta hoài niệm tuổi thơ của mình.

Không biết phải nói gì thêm, bởi vì thực sự không có gì để chê cả. Chỉ muốn nói một câu.

Chúc bạn luôn vui vẻ và lương thiện như thế. Mong trên con đường tương lai của bạn tràn ngập ánh hào quang.

Mình cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian đọc truyện và góp ý cho mình ạ. Mong muốn của mình trong câu chuyện này không phải là một sự kịch tính hay rắc rối nào, mình chỉ muốn nó nhẹ nhàng, có một chút buồn, một chút hài hước nhẹ nhàng thôi. Mình rất vui vì bạn đã hiểu nó, hì hì. Thanks bạn rất nhiều ạ
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Xin chào Táo Ngọt!

Sau khi đọc xong truyện ngắn Mùa hạ của bốn điều ước, mình có vài cảm nhận sau:

Cuốn theo mạch truyện nhẹ nhàng, đơn giản nhưng sâu lắng, gợi cho người đọc nhiều điều, về tuổi thơ lớn lên bên đồng quê, với những người bạn trong xóm nhắc nhớ con người về môt miền kí úc ngây ngô, dại khờ và tươi đẹp. Cùng những xúc cảm trong veo của tuổi mới lớn, về tình làng nghĩa xóm đã thấm sâu vào máu thịt người dân quê, về tình cảm đầu đời chớm nở, ươm mầm cho một tương lai tốt đẹp, và cả những cố gắng của "bé Táo" về mục tiêu thực hiện ước mơ. Mình khâm phục bé Táo, vì cô được sinh ra trong vùng đất không khá giả gì, nhưng cô không chán ghét nó, trái lại còn rất yêu, cố gắng nỗ lực để cho vùng đất cô yêu có một ngày trở mình thay da đổi thịt.

Về hình thức, mình thấy tác giả trình bày rõ ràng, mạch lạc, chỉn chu, không sai chính tả hay dấu câu, điều đó tạo cái nhìn thiện cảm của người đọc về tác phẩm. Văn phong của tác giả khá ổn, nhưng theo mình thì cần trau chuốt, mượt mà hơn, từ đó gây ấn tượng và dễ đi sâu vào lòng người đọc hơn nữa. Có một số đoạn có thể gây nhàm chán, nhưng tác giả lại rất khéo léo khi tạo ra một vài câu văn vui nhộn cho tác phẩm.

Mình thích nhất là những chi tiết nhỏ nhặt mà tác giả đưa ra, nhỏ nhưng đủ sức làm khuấy động một câu chuyện, rất hay. Như cái cách có một chàng trai âm thầm quan tâm một cô gái, từ những điều thật bé nhỏ mà lại rất dễ thương. Như yêu thương từng chút từng chút một len lén vào cuộc sống này.

Trên đây chỉ là ý kiến cá nhân của mình, nếu mình có nói gì sai mong bạn bỏ qua cho. Đây là tác phẩm đầu tiên mình đọc của Táo Ngọt, mình sẽ ủng hộ bạn lâu dài qua nhiều tác phẩm khác nữa. Chúc bạn một mùa hè vui vẻ và thành công!

Thân.
 
Bài viết: 156 Tìm chủ đề
Xin chào Táo Ngọt!

Sau khi đọc xong truyện ngắn Mùa hạ của bốn điều ước, mình có vài cảm nhận sau:

Cuốn theo mạch truyện nhẹ nhàng, đơn giản nhưng sâu lắng, gợi cho người đọc nhiều điều, về tuổi thơ lớn lên bên đồng quê, với những người bạn trong xóm nhắc nhớ con người về môt miền kí úc ngây ngô, dại khờ và tươi đẹp. Cùng những xúc cảm trong veo của tuổi mới lớn, về tình làng nghĩa xóm đã thấm sâu vào máu thịt người dân quê, về tình cảm đầu đời chớm nở, ươm mầm cho một tương lai tốt đẹp, và cả những cố gắng của "bé Táo" về mục tiêu thực hiện ước mơ. Mình khâm phục bé Táo, vì cô được sinh ra trong vùng đất không khá giả gì, nhưng cô không chán ghét nó, trái lại còn rất yêu, cố gắng nỗ lực để cho vùng đất cô yêu có một ngày trở mình thay da đổi thịt.

Về hình thức, mình thấy tác giả trình bày rõ ràng, mạch lạc, chỉn chu, không sai chính tả hay dấu câu, điều đó tạo cái nhìn thiện cảm của người đọc về tác phẩm. Văn phong của tác giả khá ổn, nhưng theo mình thì cần trau chuốt, mượt mà hơn, từ đó gây ấn tượng và dễ đi sâu vào lòng người đọc hơn nữa. Có một số đoạn có thể gây nhàm chán, nhưng tác giả lại rất khéo léo khi tạo ra một vài câu văn vui nhộn cho tác phẩm.

Mình thích nhất là những chi tiết nhỏ nhặt mà tác giả đưa ra, nhỏ nhưng đủ sức làm khuấy động một câu chuyện, rất hay. Như cái cách có một chàng trai âm thầm quan tâm một cô gái, từ những điều thật bé nhỏ mà lại rất dễ thương. Như yêu thương từng chút từng chút một len lén vào cuộc sống này.

Trên đây chỉ là ý kiến cá nhân của mình, nếu mình có nói gì sai mong bạn bỏ qua cho. Đây là tác phẩm đầu tiên mình đọc của Táo Ngọt, mình sẽ ủng hộ bạn lâu dài qua nhiều tác phẩm khác nữa. Chúc bạn một mùa hè vui vẻ và thành công!

Thân.

Mình cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian góp ý chi tiết cho truyện của mình. Mình cũng cảm thấy ngôn từ của mình chưa được phong phú lắm nên có những đoạn mình chưa miêu tả mượt mà như mong muốn. Mình sẽ cố gắng hơn nữa hì hì. Lần nữa cảm ơn bạn nhiều nha
 
Bài viết: 8 Tìm chủ đề
Xin chào, mình là Emma đến từ Shop Review . Mình xin phép review truyện Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước của bạn nhé!

Lời đầu tiên, phải nói là mình thích truyện ngắn này của bạn. Mình hiếm khi đọc được một tác phẩm hay về tình làng nghĩa xóm đậm chất Việt Nam thời hiện đại. Cảm ơn bạn nhiều vì đã giới thiệu truyện ngắn này cho mình, mình như vừa đãi cát tìm được vàng vậy á.

Truyện ngắn được viết bằng ngôi thứ nhất, có phong cách tự truyện, nên mang lại cảm giác rất chân thật và gần gũi. Giọng văn của bạn dễ đọc, nhẹ nhàng và có duyên riêng. Với cách hành văn cuốn thế này thì mình chẳng ngạc nhiên khi thấy truyện bạn có nhiều lượt thích đến thế. Đối với một số độc giả, có thể họ sẽ thấy câu văn của bạn chưa được trau chuốt, nhưng mình tin rắng chính sự mộc mạc đã tạo nên chất duyên của tác phẩm.

Bạn xây dựng nhân vật khá ổn. Không ai quá mờ nhạt. Tất nhiên, nhân vật tôi sẽ nổi bật nhất vì là ngôi kể, song các nhân vật phụ đã thành công để lại ấn tượng. Mình thích việc bạn trao cho mỗi nhân vật một tính cách khác nhau: Táo là cô bé vui vẻ đa cảm, bé Nhan đáng yêu, Toàn "đáng ghét", anh Khoa chín chắn, còn Thành ít nói trầm mặc. Chính điều này đã khiến các cô cậu bé xóm Cây Bàng ấy tỏa sáng theo cách riêng. Hơn nữa, các nhân vật phụ đều có đóng góp vào cốt truyện, không ai bị thừa ra. Mình cực thích điểm này.

Cốt truyện của Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước đơn giản, vừa đủ để giữ chân người đọc với những yếu tố bí ẩn xoay quanh gia đình bé Nhan. Cách kể chuyện mạch lạc, không bị lan man. Tuy nhiên, theo mình, bạn đã không xây dựng tốt cao trào của truyện, và mình không thích cách bạn giải nút thắt, dù nó rất đáng yêu. Đỉnh điểm của truyện ngắn - cũng là khoảnh khắc đánh dấu sự trưởng thành và thể hiện rõ nhất bản chất của nhân vật chính - là khi Táo phải chấp nhận rằng mình sẽ phải xa bé Nhan. Nhưng khoảnh khắc chấp nhận ấy đến quá đột ngột và có quá ít miêu tả, nên mình không thực sự cảm thấy xúc động. Có thể truyện sẽ hay hơn nếu bạn dành thêm không gian để đào sâu hơn vào quá trình diễn biến tâm lý ấy. Dẫu vậy, đây chỉ là quan điểm cá nhân của mình mà thôi.

Mình thích cách bạn miêu tả tâm lý của Táo ở chương 8, vì sự mâu thuẫn nội tâm đó rất tinh tế và thật. Và lời tỏ tình tiếp theo sau cũng rất đáng yêu và hợp thời điểm. Thế nhưng, mình không quá hài lòng khi Táo có thể vượt qua sự mâu thuẫn chỉ bằng lời tỏ tình ấy. Nó khiến mình hụt hẫng. Mình sẽ thích truyện hơn rất nhiều nếu chính Nhan đến nhà Táo với đêm trước họ chia tay, và có một khoảnh khắc nhỏ để hai chị em trân trọng đến cuối đời. Có thể trong chính khoảnh khắc ấy, Nhan sẽ học được bài học nào đấy trong khoảnh khắc sinh ly đầu tiên trong đời. Tuy nhiên, mình hiểu rằng đây là một tác phẩm tự truyện, nên bạn sẽ muốn giữ cho những sự kiện trong ấy thật nhất có thể, chứ không phải "nghệ thuật là ánh trăng lừa dối".

Tổng kết lại, truyện ngắn này của bạn hay, dễ đọc, rất có duyên, viết rất chắc tay. Tuy cốt truyện không quá gây ấn tượng, nhưng thắng ở sự chân thật và mộc mạc. Mình xin cho bạn 3.5/5.0 với Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước nhé!

Chúc bạn mãi luôn giữ vững niềm đam mê với việc cầm bút!
 
Bài viết: 156 Tìm chủ đề
Xin chào, mình là Emma đến từ Shop Review . Mình xin phép review truyện Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước của bạn nhé!

Lời đầu tiên, phải nói là mình thích truyện ngắn này của bạn. Mình hiếm khi đọc được một tác phẩm hay về tình làng nghĩa xóm đậm chất Việt Nam thời hiện đại. Cảm ơn bạn nhiều vì đã giới thiệu truyện ngắn này cho mình, mình như vừa đãi cát tìm được vàng vậy á.

Truyện ngắn được viết bằng ngôi thứ nhất, có phong cách tự truyện, nên mang lại cảm giác rất chân thật và gần gũi. Giọng văn của bạn dễ đọc, nhẹ nhàng và có duyên riêng. Với cách hành văn cuốn thế này thì mình chẳng ngạc nhiên khi thấy truyện bạn có nhiều lượt thích đến thế. Đối với một số độc giả, có thể họ sẽ thấy câu văn của bạn chưa được trau chuốt, nhưng mình tin rắng chính sự mộc mạc đã tạo nên chất duyên của tác phẩm.

Bạn xây dựng nhân vật khá ổn. Không ai quá mờ nhạt. Tất nhiên, nhân vật tôi sẽ nổi bật nhất vì là ngôi kể, song các nhân vật phụ đã thành công để lại ấn tượng. Mình thích việc bạn trao cho mỗi nhân vật một tính cách khác nhau: Táo là cô bé vui vẻ đa cảm, bé Nhan đáng yêu, Toàn "đáng ghét", anh Khoa chín chắn, còn Thành ít nói trầm mặc. Chính điều này đã khiến các cô cậu bé xóm Cây Bàng ấy tỏa sáng theo cách riêng. Hơn nữa, các nhân vật phụ đều có đóng góp vào cốt truyện, không ai bị thừa ra. Mình cực thích điểm này.

Cốt truyện của Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước đơn giản, vừa đủ để giữ chân người đọc với những yếu tố bí ẩn xoay quanh gia đình bé Nhan. Cách kể chuyện mạch lạc, không bị lan man. Tuy nhiên, theo mình, bạn đã không xây dựng tốt cao trào của truyện, và mình không thích cách bạn giải nút thắt, dù nó rất đáng yêu. Đỉnh điểm của truyện ngắn - cũng là khoảnh khắc đánh dấu sự trưởng thành và thể hiện rõ nhất bản chất của nhân vật chính - là khi Táo phải chấp nhận rằng mình sẽ phải xa bé Nhan. Nhưng khoảnh khắc chấp nhận ấy đến quá đột ngột và có quá ít miêu tả, nên mình không thực sự cảm thấy xúc động. Có thể truyện sẽ hay hơn nếu bạn dành thêm không gian để đào sâu hơn vào quá trình diễn biến tâm lý ấy. Dẫu vậy, đây chỉ là quan điểm cá nhân của mình mà thôi.

Mình thích cách bạn miêu tả tâm lý của Táo ở chương 8, vì sự mâu thuẫn nội tâm đó rất tinh tế và thật. Và lời tỏ tình tiếp theo sau cũng rất đáng yêu và hợp thời điểm. Thế nhưng, mình không quá hài lòng khi Táo có thể vượt qua sự mâu thuẫn chỉ bằng lời tỏ tình ấy. Nó khiến mình hụt hẫng. Mình sẽ thích truyện hơn rất nhiều nếu chính Nhan đến nhà Táo với đêm trước họ chia tay, và có một khoảnh khắc nhỏ để hai chị em trân trọng đến cuối đời. Có thể trong chính khoảnh khắc ấy, Nhan sẽ học được bài học nào đấy trong khoảnh khắc sinh ly đầu tiên trong đời. Tuy nhiên, mình hiểu rằng đây là một tác phẩm tự truyện, nên bạn sẽ muốn giữ cho những sự kiện trong ấy thật nhất có thể, chứ không phải "nghệ thuật là ánh trăng lừa dối".

Tổng kết lại, truyện ngắn này của bạn hay, dễ đọc, rất có duyên, viết rất chắc tay. Tuy cốt truyện không quá gây ấn tượng, nhưng thắng ở sự chân thật và mộc mạc. Mình xin cho bạn 3.5/5.0 với Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước nhé!

Chúc bạn mãi luôn giữ vững niềm đam mê với việc cầm bút!

Cảm ơn bạn đã nhận xét rất chính xác về truyện của mình. Bản thân minhf cũng tự cảm thấy như thế, hôm qua mình mới viết nốt chương 10. Mình cũng rất đắn đo rằng có nên tự nghĩ thêm phần cao trào hơn nữa đề truyện kịch tính hơn không, nhưng cuối cùng mình vẫn không viết vào. Về phần đoạn chia ly, mình cũng rất rối, viết xong chính mình. Cũng cảm thấy tua quá nhanh, mình sẽ rút kinh nghiệm hơn ở những câu chuyện sau. Như bạn đã nói, đây là một tự truyện, nên có lẽ mình cũng hơi buông thả cách kể. Có lẽ mình cũng sẽ nghĩ thêm phần chia ly sao cho hoàn thiện hơn và bổ sung vào đó. Mình cũng từng suy nghĩ nên viết một câu chuyện theo lối hơi giống truyện Trung một xíu, nhưng vẫn quyết định viết đúng chất Việt Nam. Đây là truyện ngắn đầu tay của mình, mình rất vui vì có người đọc và hiểu được dụng ý của nó. Cảm ơn bạn rất nhiều rất nhiều vì đã đọc truyện của mình, hì hì..
 
Bài viết: 156 Tìm chủ đề
Chào Táo Ngọt, mình là Chảo thành viên bang Land of Oblivion, mình đã ghé đọc Truyện Ngắn - Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước - Táo Ngọt của bạn và xin mạn phép gửi đôi dòng suy nghĩ nhỏ nhỏ dưới đây

Về hình thức: 10đ cho vở sạch chữ đẹp nha. Câu từ gần gũi dễ hiểu, các dấu câu đặt đúng chỗ, ngắt đoạn hợp lý. Cũng không có quá nhiều lỗi chính tả hay lỗi đánh máy. Giọng văn của bạn khá sống động, hấp dẫn

Về nội dung: Chúc mừng Táo đã thành công xây dựng lên được một câu chuyện với cốt giản dị, gần gũi có đủ nốt thăng nốt trầm nhưng với mình nó chưa đủ lắm, nếu cao trào chút nữa sẽ thu hút hơn. Cảm giác trôi hơi nhanh ở phần sau

Giữa muôn ngàn những câu chuyện về chốn học đường thì mình nghĩ nó nổi bật lên hẳn với hình ảnh thôn quê, xóm nhỏ chan chứa tình thương của những con người không chung máu mủ luôn theo dõi và quan tâm lẫn nhau. Có người từng nói với mình cây Bàng tượng trưng cho sự đầm ấp hạnh phúc. Thế nên nghe cái tên xóm thôi đã biết đó là một cái tổ yêu thương rồi.

Mình có chút đồng cảm với nhân vật "tôi", gia đình khuyết đi một người đau lắm, nhiều lúc thèm khát lại cái cảm giác đầy đủ, bố lúi húi sửa điện sửa nước mẹ trong bếp nấu cơm, giản dị mà đầm ấm. Nhưng chúng ta vẫn phải sống, tạm gác lại nỗi buồn sống vui vì tương lai Táo nhỉ.

Mình cũng chẳng ở thành phố nhưng mà cái cảm giác thôn quê xung quanh mình nó chẳng có tẹo nào luôn. Với, tại hoàn cảnh gia đình nên hồi nhỏ mình chuyển nơi ở rất nhiều, chẳng có cái định nghĩa bạn gần nhà nào cả. Đọc xong truyện này mình cảm thấy rất ghen tị với nhân vật 'tôi' đấy, có một tuổi thơ yêu bình mà cũng 'dữ dội' bên những người bạn từ thủa nhỏ

Về Toàn và nhân vật 'tôi' thì, các cụ nói cấm có sai bao giờ 'ghét của nào trời trao của nấy', Thứ tình cảm ấy hình thành từ bao giờ mà ta cũng chẳng biết, nó ngây ngô trong sáng, đâu cần phải đến những lời hoa mỹ làm gì, ta thích nhau vì tính cách thật của nhau thôi.

Bé Nhan cũng thật đáng thương, nhưng như nhân vật "tôi" nói ông trời đã để mắt đến em ấy rồi, mong sau này em ấy sẽ thực hiện được những điều ước mà em ấy đã viết vào những con hạc giấy

Ai cũng sẽ có một thời tin vào những lời nói ảo mộng. 1000 con hạc giấy hay 1000 ngôi sao sẽ đem đến 1 điều ước. Xem Doraemon quá nhiều sẽ nghĩ là nó có thật, nhưng cuộc đời đâu đơn giản vậy. Nhưng những ước mơ nhỏ nhoi đó thật sự sẽ chắp cánh cho nhưng ước mơ lớn sau này của chúng ta

Một câu chuyện ngắn, đơn giản, mộc mạc nhưng khiến tớ suy nghĩ nhiều lắm Táo ạ

Chúc Táo mãi luôn ngọt nhé. Thân ái!
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back