Chương 1
Hè này nóng quá! Cái nóng hừng hực thiêu đốt trên sân bê tông, phả lên không khí từng luồng oi ả, khó chịu. Nghe dự báo thời tiết thì đợt nóng này còn kéo dài, lại sớm hơn mọi năm. Nghĩ đến cảnh bật quạt cũng chỉ nhận được làn gió "ấm áp" thì mấy đứa trẻ xóm tôi đã không chịu được rồi, đứa nào đứa nấy than ngắn thở dài mãi.
Xóm chúng tôi gọi là xóm Cây Bàng. Chả biết các cụ ngày xưa lấy cái tên này từ đâu ra nữa. Rõ ràng đầu xóm có một cây đa cổ thụ to sừng sững đứng đấy, ấy vậy mà lại gọi là Cây Bàng. Tôi từng hỏi bà ngoại, bà nói lúc sinh ra thì mọi người đều gọi như vậy rồi, quen dần cũng không ai muốn sửa lại nữa.
Xóm Cây Bàng nhỏ lắm, chỉ có bốn hộ gia đình sống cạnh nhau thôi. Bốn ngôi nhà quây quần lại, ở giữa là một lối đi nhỏ. Ngày xưa, lối đi này toàn là đất đá, chả biết tôi đã từng ngã chảy máu bao nhiêu lần ở đó rồi. Người lớn thấy bọn trẻ đùa nghịch bị té nhiều quá, nên góp nhau xây lại đường bê tông xịn hơn hẳn, mấy đứa chúng tôi nhìn thấy thế mà vui cả tháng trời.
Mặc dù sống chung một xóm, nhưng mỗi gia đình lại có một câu chuyện riêng. Nhà chúng tôi thì có hai chị em, tôi là chị cả, còn có một đứa em trai kém hai tuổi nữa. Gia đình bác Nguyệt, cô Khánh và chú Nhã lại chỉ có một con. Tính ra cả xóm có mỗi tôi và bé Nhan – con chú Nhã là con gái, nên được cưng chiều lắm. Hồi bé, cứ đi học mẫu giáo về là tôi với Nhan lại chạy vụt sang nhà cô Khánh. Nhà cô to nhất, còn mát nữa cơ. Mấy chú cún ở đó mập mạp, lông xù lên. Con gái mà, chúng tôi cũng không chống cự được trước sức hút của loài vật đáng yêu như thế. Cứ mỗi lần sang nhà cô chơi là lại quyến luyến không muốn về, nếu mẹ không một mực kéo về, chắc tôi ăn cơm ở đấy luôn mất.
Anh Khoa là con trai bác Nguyệt, hơn tôi một tuổi. Anh ấy là niềm tự hào của cả xóm tôi đấy. Năm ngoái anh thi đỗ học bổng ở Nhật, bốn nhà liền tổ chức bữa cơm, còn mời bác trưởng thôn sang ăn mừng cùng nữa. Năm nay dịch bệnh lại diễn biến phức tạp, anh ấy mới được cho tạm nghỉ và học online tại nhà. Nghe tin đó, bốn đứa chúng tôi vui sướng đến nhảy cẫng lên. Mặc kệ mọi người còn lo lắng dịch bệnh sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh Khoa, chúng tôi chỉ chăm chăm nghĩ đến việc có thêm người chơi cùng trong cái hè nhàm chán này.
Người xưa đã nói rồi, chẳng có gì là hoàn hảo cả. Một xóm có đứa học giỏi nổi trội như thế, đương nhiên sẽ không thể thiếu những thành phần cá biệt. Cứ mỗi lần cuối kỳ, nhà trường trả bảng điểm là cả xóm lại được nghe "khúc hành ca" muôn thuở của cô Khánh với Toàn – con trai cô. Nó học cùng lớp tôi. Hai đứa năm nay cũng lớp 12 rồi, rối rít điền nguyện vọng xong là cắm mặt ôn thi. Nhưng ngược lại với tình trạng rối tinh rối mù của tôi, nó lại nhởn nhơ như chưa có gì vậy. Tôi nghe mẹ nói, cô Khánh cũng biết năng lực của con trai mình, định cho nó học trường ngay gần nhà rồi sau này làm công ty cũng được. Mẹ tôi thường lấy đó làm bài học cho tôi. Tối tối ngồi ăn cơm, mẹ lại thêm một câu:
"Đấy! Học hành làm sao cho cẩn thận. Không thì sau này chỉ có đi làm công ty thôi!"
Tôi chỉ dám gật gù vài cái đồng tình, trong lòng lại nghĩ khác. Công nhân thì có gì mà xấu hổ đâu, cũng là một công việc, bát cơm bằng sứ này cũng là nhờ bàn tay của những người đi làm công đấy..
Cứ nghĩ vẩn vơ không đâu, mãi tôi mới nghe được tiếng gọi khàn khàn ngoài cổng:
"Táo ơi! Có nhà không, mẹ tôi cho cậu túi kẹo táo này! Ra lấy nhanh không tôi ăn hết bây giờ!"
Cái giọng này, còn là ai ngoài tên Toàn đáng ghét kia nữa. Người ta có tên mà không gọi, cứ suốt ngày "Táo ơi", riết mà mọi người sắp quên luôn tên thật của tôi rồi. Nhắc đến cái biệt danh này, không thể không nhớ tới hồi bé tôi "cuồng" táo như thế nào. Mẹ vừa về đến cổng là tôi đã trực sẵn rồi, ngó nghiêng xem trên xe có treo túi táo nào không. Đến bây giờ tôi vẫn không bỏ được sở thích ấy.
"Đây! Ra liền!" - Tôi nói vọng ra cổng rồi chân nhanh hơn não chạy vèo ra. Tên này nói đùa như thật ấy, bảo ăn hết nhỡ đâu lại ăn thật, lúc đấy thì tôi còn đúng cái vỏ thôi.
Vừa chạy ra cổng đã thấy người vừa gọi trèo lên cổng, định nhảy xuống.
"Này! Điên à, nhảy xuống ngã bây giờ" – Tôi vội vàng nói to.
"Ui trời, cái cổng thấp thế này, còn lâu mới làm khó được anh đây nhé!" – Nói xong, nó nhảy xuống thật. Tôi hốt hoảng chạy lại xem sao. Cổng nhà tôi thấp thật, nhưng phía dưới là bê tông cứng cáp, nhỡ bị chấn thương thì sao.
Thấy tôi bị dọa, Toàn cười hì hì đưa túi kẹo qua:
"Đây, không ăn thật đâu mà sợ!"
"Ai thèm sợ!" - Chột dạ, tôi vội giật lấy cái túi, chạy vào nhà, sao cứ đoán được người ta nghĩ gì thế chứ!
Vào nhà rồi, tôi mới chợt nhớ ra, lúc nãy quên không mở cổng cho tên kia ra, chẳng lẽ lại vào cách nào thì ra bằng cách đấy rồi à.
Cách bạn thể hiện câu chuyện rất ngọt, như vị của "táo" vậy ^. ^