Xin chào, mình là Emma đến từ
Shop Review . Mình xin phép review truyện Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước của bạn nhé!
Lời đầu tiên, phải nói là mình thích truyện ngắn này của bạn. Mình hiếm khi đọc được một tác phẩm hay về tình làng nghĩa xóm đậm chất Việt Nam thời hiện đại. Cảm ơn bạn nhiều vì đã giới thiệu truyện ngắn này cho mình, mình như vừa đãi cát tìm được vàng vậy á.
Truyện ngắn được viết bằng ngôi thứ nhất, có phong cách tự truyện, nên mang lại cảm giác rất chân thật và gần gũi. Giọng văn của bạn dễ đọc, nhẹ nhàng và có duyên riêng. Với cách hành văn cuốn thế này thì mình chẳng ngạc nhiên khi thấy truyện bạn có nhiều lượt thích đến thế. Đối với một số độc giả, có thể họ sẽ thấy câu văn của bạn chưa được trau chuốt, nhưng mình tin rắng chính sự mộc mạc đã tạo nên chất duyên của tác phẩm.
Bạn xây dựng nhân vật khá ổn. Không ai quá mờ nhạt. Tất nhiên, nhân vật tôi sẽ nổi bật nhất vì là ngôi kể, song các nhân vật phụ đã thành công để lại ấn tượng. Mình thích việc bạn trao cho mỗi nhân vật một tính cách khác nhau: Táo là cô bé vui vẻ đa cảm, bé Nhan đáng yêu, Toàn "đáng ghét", anh Khoa chín chắn, còn Thành ít nói trầm mặc. Chính điều này đã khiến các cô cậu bé xóm Cây Bàng ấy tỏa sáng theo cách riêng. Hơn nữa, các nhân vật phụ đều có đóng góp vào cốt truyện, không ai bị thừa ra. Mình cực thích điểm này.
Cốt truyện của Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước đơn giản, vừa đủ để giữ chân người đọc với những yếu tố bí ẩn xoay quanh gia đình bé Nhan. Cách kể chuyện mạch lạc, không bị lan man. Tuy nhiên, theo mình, bạn đã không xây dựng tốt cao trào của truyện, và mình không thích cách bạn giải nút thắt, dù nó rất đáng yêu. Đỉnh điểm của truyện ngắn - cũng là khoảnh khắc đánh dấu sự trưởng thành và thể hiện rõ nhất bản chất của nhân vật chính - là khi Táo phải chấp nhận rằng mình sẽ phải xa bé Nhan. Nhưng khoảnh khắc chấp nhận ấy đến quá đột ngột và có quá ít miêu tả, nên mình không thực sự cảm thấy xúc động. Có thể truyện sẽ hay hơn nếu bạn dành thêm không gian để đào sâu hơn vào quá trình diễn biến tâm lý ấy. Dẫu vậy, đây chỉ là quan điểm cá nhân của mình mà thôi.
Mình thích cách bạn miêu tả tâm lý của Táo ở chương 8, vì sự mâu thuẫn nội tâm đó rất tinh tế và thật. Và lời tỏ tình tiếp theo sau cũng rất đáng yêu và hợp thời điểm. Thế nhưng, mình không quá hài lòng khi Táo có thể vượt qua sự mâu thuẫn chỉ bằng lời tỏ tình ấy. Nó khiến mình hụt hẫng. Mình sẽ thích truyện hơn rất nhiều nếu chính Nhan đến nhà Táo với đêm trước họ chia tay, và có một khoảnh khắc nhỏ để hai chị em trân trọng đến cuối đời. Có thể trong chính khoảnh khắc ấy, Nhan sẽ học được bài học nào đấy trong khoảnh khắc sinh ly đầu tiên trong đời. Tuy nhiên, mình hiểu rằng đây là một tác phẩm tự truyện, nên bạn sẽ muốn giữ cho những sự kiện trong ấy thật nhất có thể, chứ không phải "nghệ thuật là ánh trăng lừa dối".
Tổng kết lại, truyện ngắn này của bạn hay, dễ đọc, rất có duyên, viết rất chắc tay. Tuy cốt truyện không quá gây ấn tượng, nhưng thắng ở sự chân thật và mộc mạc. Mình xin cho bạn
3.5/5.0 với Mùa Hạ Của Bốn Điều Ước nhé!
Chúc bạn mãi luôn giữ vững niềm đam mê với việc cầm bút!