Xuyên Không Cá sấu chớ lên bờ - Joe

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Johanna, 31 Tháng mười 2021.

  1. Johanna Every story needs a happy ending

    Bài viết:
    177
    Chương 30: Xin chút ngạo mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bồi dưỡng tình cảm giữa hai người cũng là nghĩa vụ của bạn trai mà."

    Câu nói cuối cùng ấy cứ quẩn quanh dòng suy nghĩ của Lâm Nguyệt Thanh, bỏ ngoài tai mấy lời giảng dạy nhạt nhẽo vô vị kia.

    "Em Lâm! Tôi gọi bao nhiêu lần rồi còn ngồi thẩn thờ ra kia?" Thầy Vị dạy vật lý cáu gắt. "Mau đứng lên, trả lời câu hỏi cho tôi!"

    Cô lúc này mới hoàn hồn. Có vẻ là khá muộn rồi chăng?

    Thấy cô đứng nghiêm túc, chớp đôi mắt long lanh vô tội nhìn mình, thầy không chỉ không bị cảm hóa, lại còn trừng trợn, nổi lửa khắp mình:

    "Em thật sự là không nghe gì hết sao?"

    "Em có nghe mà. Thầy kêu em đứng, trả lời câu hỏi." Cô ngây thơ đáp.

    Thầy Vị: Giận tím người hà.

    "Mau tính lực hút của hai thanh nam châm, bài tập trên bảng kia!" Thầy nheo mắt cười tự tin. "Nào, xem em còn nghe được gì nữa."

    Nguyệt Thanh: Biết, làm, chết, liền.

    Cô vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, hững hờ:

    "Cũng dễ mà, lực hút của thanh nam châm này mạnh đến đâu cũng không bằng lực hút của tình yêu."

    "Em nghiêm túc cho tôi! Đưa đáp án chính xác!"

    Trông độ giận của thầy đã lên đến chín chín phần trăm rồi.

    Cô quay sang thầy, mỉm cười ưu nhã:

    "Nếu thầy có thể đưa ra độ lớn của lực hút tình yêu, thì em sẽ đưa ra đáp án chính xác độ lớn của lực hút hai thanh nam châm trên bảng."

    Cả lớp: Núi lửa phun trào!

    Ai mà chẳng biết, thầy Vị đã quá tứ tuần nhưng hiện tại chưa có lấy một mảnh tình dính đầu ngón tay. Và dường như, "tình yêu" là một "cấm ngữ" trước mặt thầy.

    Ai da, cô nàng yêu quá hóa..

    "Các người.. các người hay lắm, dám xỏ xiên tôi? Được hôm nay tôi sẽ cho các người biết thế nào là đau khổ!"

    Cả lớp: "Nô!"

    "Bài tập hôm nay.." Thầy Vị không biết từ đâu lôi ra cuốn sách bài tập dày cộm, nhanh tay lật.

    "Thầy!" Một giọng nói vang lên.

    Thầy Vị giật mình ngẩng đầu.

    Thì ra là Lâm Nguyệt Thanh.

    "Lại chuyện gì? Đừng hòng van xin tôi."

    "Không có ạ, hình như có ai gọi thầy." Cô nhìn về phía cửa lớp trống hoác.

    Cả lớp học cũng yên lặng hai giây.

    "Làm gì có ai! Lại cả gan chơi tôi! Được, tăng gấp đôi.."

    "Thầy ơi!"

    Lần này cả lớp cùng hô vang.

    Một giây trầm mặc.

    Reng reng reng!

    "Nghiêm! Chúng em kính chào thầy ạ!"

    Ồ, thì ra yêu quá hòa khôn.

    Thầy Vị: Hận không thể mang theo chày đâm tiêu.

    * * *

    "Sau đó?"

    "Sau đó ai nấy cười ha hả, ông ta giận bảy sắc cầu vồng ôm bài tập về nhà gặm chứ sao!"

    Lâm Nguyệt Thanh phấn khởi kể chuyện, Cao Hy Kỳ gật gù lắng nghe.

    "Kể cũng may, nếu không thì hôm nay tôi phải làm bài tập bại não luôn rồi."

    Cô cắn một miếng kem lớn, gần hết nửa que.

    Cuối tuần, Cao Hy Kỳ về nhà thăm bà. Cậu đã hay tin bà bị ngã, nhưng lại không nói với bà, chỉ về hỏi thăm bà thôi. Cậu sợ bà lo lắng cậu sẽ lo lắng cho bà.

    Ôi, lắm phiền.

    Nhân tiện, hai người cũng có thể "bồi dưỡng cảm tình".

    Thời tiết mát mẻ, thích hợp dạo rừng.

    Hai người ngồi dưới tán cây to, vừa ăn vừa nói, vừa ngắm mây trời.

    "Cơ mà, chẳng cần cầu kỳ như vậy chứ? Tôi chỉ cần gặp anh chụp vài tấm ảnh là được." Cô ngồi bó gối, mắt lơ đễnh nhìn mây trôi. "Nếu không phải vì kỹ thuật ghép ảnh của tôi quá tệ, cũng chẳng phiền anh về."

    "Tôi về thăm bà cố mà. Liên quan gì.." Cậu tựa lưng vào thân cây, cánh tay trái đặt trên đầu gối trái co lên, tư thế vô cùng nhàn hạ.

    "Hay là, giờ chụp luôn nhé? Ánh sáng đang tốt này." Cô lấy di động ra. "Nhưng mà, vậy có đáng nghi lắm không.. Có thể nào họ sẽ nghĩ ta giả thật không.."

    Bỗng, một bàn tay chạm vào vai phải cô, kéo cô sang bên trái.

    Lâm Nguyệt Thanh hơi bất ngờ, ngã vào lòng cậu.

    "N-này."

    Tay phải cầm di động của cô bị tay cậu đưa lên. Hai người vừa vặn khung ảnh selfie.

    Ngón tay cái của cậu ấn nhẹ lên ngón cái cô, chạm vào nút chụp.

    Một âm "tách" vang lên.

    "Như vậy, có thể nào không tin sao?"

    Cô vẫn chưa "thoát" khỏi lồng ngực cậu, tai dường như hứng trọn một trăm phần trăm từng câu chữ.

    Ngữ khí âm trầm như thì thầm mà lại rất hữu lực.

    Cô không khỏi đỏ mặt thẹn thùng.

    Nguyệt Thanh: Kiềm chế, máu mê trai nổi lên rồi!

    Cô lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi thẳng dậy, cố gắng kiểm soát cơn run nơi tay.

    Mắt nhìn vào tấm ảnh vừa chụp.

    Chàng trai mặc sơ-mi trắng sọc đen giản dị nhưng không kém phần thanh lịch, cúc đầu tiên không gài để lộ xương quai xanh nhưng lại không quá phô trương, người lười biếng tựa vào cây, tóc mái lòa xòa che vầng trán rộng, đôi mắt trông lạnh lùng mà ánh lên ý vị thâm trường, khóe môi hơi nhếch, là cười lại không phải cười.

    Cô nàng ngơ ngác nhìn vào ống kính, đôi mắt mở tròn rõ vẻ ngây thơ, đầu nghiêng vào ngực chàng trai, mái tóc dài buộc đuôi ngựa có hơi rối nhưng lại rất tự nhiên.

    Ánh nắng nhẹ nhàng khiến hai người hoàn toàn trở thành tâm điểm của khung cảnh.

    Hai cánh tay cùng đưa lên như muốn bắt lấy một điều gì đó..

    Cô mở miệng định nói liền bị ngắt ngang.

    "Đăng lên trang cá nhân đi." Một luồng hơi ấm thoáng qua tai cô. "Cho cô chút ngạo mạn đấy."

    Lâm Nguyệt Thanh đỏ bừng mặt.

    "Ờ được, một chút ngạo mạn thôi là đủ, đủ rồi."

    Đủ quá rồi.
     
  2. Johanna Every story needs a happy ending

    Bài viết:
    177
    Chương 31: Bà ơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Johanna Every story needs a happy ending

    Bài viết:
    177
    Chương 32: Bố?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...