Chương 100: Ngậm Trong Miệng Sợ Tan
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Kỉ niệm một trăm chương, mai mình sẽ lên truyện mới. Moe~

[HIDE-THANKS]
Phải biết nam nhân quay lại đồng nghĩa với cái gì, mỗi bước chân đối phương tiến tới, Diệp Trường An tim đập thình thịch như trống bỏi.
Trường An đang ngồi bệch dưới nền lạnh lẽo.
Một bàn tay to lớn chạm vào bờ má trắng trẻo của y, nam nhân nửa ngồi nửa quỳ một chân đối diện y trong gang tấc, hơi thở nồng đậm phả ra:
"A đệ, có biết vì sao huynh quay lại?"
Lời lẽ quá đỗi ôn nhu từng cái âm thanh như khẩy vào tâm hồn thiếu niên mới chập chững bước vào đời, vành mắt nhanh chóng lại ngậm đầy nước nóng hổi, Diệp Trường An cũng rất muốn biết vì sao nam nhân đột nhiên quay trở lại, lắc lắc cái đầu, lẽ nào chàng cũng đang có cùng suy nghĩ với y?
Thiên Tinh Húc mỉm cười, ngón tay hơi miết nhẹ vào da thịt láng mịn trên má thiếu niên, có phần hồi hộp chờ đợi:
"Ta quay lại để trả lời câu hỏi ban nãy của đệ, sở dĩ không cho đệ tìm thông phòng cung nhân vì ta muốn đệ làm ấm giường cho ta, điều hòa cảm xúc, ổn định cơ thể."
Thiếu niên chớp chớp đôi mắt đen láy long lanh, hạnh phúc mấy chốc vỡ òa không còn đợi nổi nữa cọ cọ bờ má vào lòng bàn tay nóng hổi của nam nhân, mỗi cái xúc chạm khiến cả hai đều tê dại, Diệp Trường An như cún con quay sang dùng lưỡi nhỏ mềm mại liếm liếm mấy ngón tay của ai kia để lại từng vệt nước bọt ướt át.
Cơ thể Thiên Tinh Húc run lên nhè nhẹ, nơi bị liếm vừa ướt vừa ngứa ngáy.
"A đệ, đợi." Thiên Tinh Húc rút tay ra, Diệp Trường An lại bổ nhào vào trong lòng hắn, dụi dụi hôn hít khắp cần cổ thơm tho quyến rũ của hắn. Gấp tới không còn đợi được nữa. Càng sợ nam nhân sẽ đổi ý. Nam nhân rất thất thường, lúc trước có vài lần rõ ràng đang hôn y rất hăng say, lại đột ngột tách ra, đột ngột biến mất bỏ y lại một mình, nam nhân rất khó suy đoán, không có lương tâm, chỉ có cả hai hòa hợp chàng mới không rời xa y được nữa. Còn có thể không gấp hay sao?
"Chụt... ưm ưm..."
Cần cổ lại bị liếm tới dính đầy nước bọt của cún con, Thiên Tinh Húc cười khổ cố tách cái miệng nhỏ kia ra một chút, khí tức nặng nề:
"A đệ trước nghe ta nói đã, không mất nhiều thời gian đâu?"
"Ừm." Trường An mặt đã bị hơi nóng hun đỏ, chật vật gật đầu, Thiên Tinh Húc thật muốn cắn vào má mềm như bánh bao của y một cái. Cố gắng nhịn thêm lúc nữa.
"A đệ còn vài ngày nữa đệ mới tới tuổi thành niên, đệ chắc chắn thứ tình cảm đệ dành cho ta là tình yêu?"
Diệp Trường An trái tim gào thét đập điên cuồng kịch liệt.
"Đệ chắc chắn. Đệ yêu Hoàng huynh ngài, yêu đến chết đi sống lại cũng vẫn yêu." Trường An hốc mắt lại đỏ hoe ầng ậc nước, sung sướng muốn phát điên khi tuyên thệ những lời thiên trường địa cửu. Y nhìn thấy tương lai đang chờ ở phía trước.
"A đệ, tình yêu không thể nói suông cần dùng thời gian để chứng minh, ta không biết đệ yêu ta nhiều đến đâu nhưng đệ phải hiểu rằng một khi quyết định ở bên ta sẽ không có đường cho đệ quay đầu, giờ đệ hối hận vẫn còn kịp."
Thiên Tinh Húc cho tiểu đệ cơ hội cuối cùng để lựa chọn, cũng để chắc chắn rằng sau này đệ đệ khi lấy lại kí ức sẽ không rời xa hắn. Cho hắn xấu xa ích kỉ một lần, chỉ một lần này thôi.
Diệp Trường An chưa lấy lại kí ức, không biết cả hai là huynh đệ ruột thịt, chảy cùng dòng máu, đang chìm đắm trong biển tình xanh ngát, đương nhiên không hối hận.
Quá yêu nam nhân trước mặt, y cầu còn không được.
"Phu quân, xin hãy giam cầm ta suốt đời trong trái tim chàng."
Một lời đã hứa, mãi mãi không thể quay lại. Ngày hôm nay ấn định ngày cả hai chính thức ở bên nhau.
Thiên An Ca!
Ca nhi của ta...
Vĩnh viễn giam cầm em, chỉ thuộc về duy nhất một mình ta, một mình Thiên Tinh Húc này.
"Phu..."
Thiên Tinh Húc luồng tay vào đầu tóc thiếu niên, thô lỗ hôn sâu.
"Ư... Ngô..."
Âm thanh lụt chụt lép nhép ngân lên bên tai khiến người ta tê dại. Nội điện ấm áp đóng kín chỉ có hai người.
Phía dưới ngọc hành đã cộm lên một cục, Diệp Trường An tha thiết hồi đáp há miệng đón nhận sự xâm chiếm của phu quân, kết quả theo không kịp tiết tấu của chàng, bị hôn tới thiếu dưỡng khí, cơ thể xụi lơ.
Thiên Tinh Húc bế y lên mang về long sàng ấm áp, từng nụ hôn ướt mềm nóng bỏng lại rơi xuống môi y, hai chiếc lưỡi đưa đẩy quấn lấy nhau, Thiên Tinh Húc lần này hôn còn lâu hơn những lần trước, Trường An vòng tay qua sau ôm gáy cổ hắn, rất sợ hắn lại đột ngột rời đi.
Thiên Tinh Húc hôn một lúc lại hơi hơi tách ra cho y quãng nghỉ, rồi lại tiếp tục, mỗi lần tách ra sẽ kéo theo sợi chỉ bạc nối giữa bờ môi ướt mềm của cả hai, Thiên Tinh Húc hôn y tới nghiện, lặp lại rất nhiều lần mới miễn cưỡng tách ra.
Thiếu niên mềm nhũn trong ngực hắn. Đôi mắt ngậm nước mê man cơn hứng tình.
Thiên Tinh Húc giải khai y phục trên người thiếu niên mở ra từng cái lớp bọc, cẩn thận như khui mở một món hàng quý dễ vỡ.
Thân thể như ngọc nhanh chóng bại lộ trước cặp mắt nam nhân.
Thật dụ người ta phạm tội mà. Trái cổ nam nhân nhấp nhô, tựa hồ giây sau sẽ nuốt chửng con vật bé nhỏ vào trong bụng.
Diệp Trường An xấu hổ tới cực điểm. Hai tay bé bỏng vội che bầu ngực lại. Hai cái chân thon dài nõn nà khép kín thứ ở phía dưới háng. Ngọc hành đã cương cứng phất phất run lên rỉ đầy dịch nhờn.
Thiên Tinh Húc kéo hai bàn tay y qua hai bên ấn xuống nệm, lồng ngực trắng trẻo hồng hào nhanh chóng phơi bày trong không khí ái muội.
Đồng tử nổi đầy sung huyết, Thiên Tinh Húc không thể nhân nhượng thêm, cúi xuống há miệng ngậm lấy hạt đỏ bé tí trên ngực thiếu niên, nơi chưa từng có ai được chạm vào, nơi này vĩnh viễn chỉ thuộc về mình hắn.
Thiên Tinh Húc mút mạnh, còn dùng răng cắn, khi nhẹ nhàng ôn nhu khi lại thô bạo muốn hút ra sữa ở bên trong, nghĩ tới nơi này khi em ấy mang thai sẽ chảy ra rất nhiều sữa. Thiên Tinh Húc suýt nữa cắn đứt nhũ hoa.
"Ngô ô ô...."
Diệp Trường An vừa đau vừa ngứa hai chân vặn vẹo chà sát.
Tay vò đầu tóc phu quân đang bú mút trên ngực mình.
"Nhẹ... nhẹ chút... ư... aah..."
Liếc nhìn biểu tình hưng phấn trên gương mặt thiếu niên, Thiên Tinh Húc càng nổi lên thú tính, muốn bắt nạt em ấy.
Thiên Tinh Húc lè lưỡi liếm nhũ hoa ướt át đã bị mút đến sưng cộm lên thành cục, tay kia chơi đùa đầu ti ở bên phải. Khẩy khẩy mấy cái rồi nhào nặn ra đủ hình dạng.
Không bao lâu sau cặp nhũ hoa đã nở rộ mê người, hiển nhiên đang chờ hắn tới hái.
Thiên Tinh Húc tách hai chân trắng nõn của thiếu niên ra, miệng nhỏ phía dưới co rụt phập phồng vừa e ấp vừa như mời gọi hắn xâm phạm.
Đem dịch nhờn từ đầu khất thiếu niên chảy ra bôi trơn lối vào mật huyệt, cố tình không chăm sóc tiểu bảo bối đang kêu khóc, Thiên Tinh Húc muốn bảo bối cảm nhận ở phía sau, cảm giác giao hoan cùng hắn là như thế nào.
Lần đầu của thiếu niên, hắn làm rất cẩn thận, rất kiên nhẫn, một ngón rồi hai ba ngón tay khuếch chương nội bích chật hẹp, thiếu niên nảy lên co giật tận mấy lần, mếu máo than đau.
Mới có dùng bốn ngón tay đã không chịu nổi thì sao tiếp nhận thứ đó của hắn. Thiên Tinh Húc xoa trán rịn đẫm mồ hôi tinh mịn của thiếu niên, dỗ dành.
"Đừng căng thẳng em thả lỏng người chút, hít thở sâu đi em. Một lát sẽ không đau nữa rồi."
Thiên Tinh Húc hôn lên môi mắt thiếu niên, long căn tím tái đặt ở miệng huyệt cọ cọ mấy cái rồi chậm rãi vùi vào trong.
"Ô ô..."
Tiến mới một chút miệng huyệt đã giãn căng như muốn xé rách ra, Diệp Trường An đau đớn vặn vẹo cơ thể muốn đẩy dị vật ra ngoài, Thiên Tinh Húc giữ chặt y lại.
"Bảo bối, đừng sợ, một chút, chỉ một chút nữa thôi em sắp vào hết rồi."
Thiên Tinh Húc nói dối thật ra chưa được nửa đường, hắn cũng đã gần như tới cực hạn, nếu là một ai khác hắn không nhẫn nại tới mức này.
"Ức... ân..." Trường An nấc cục gật đầu, nhìn mắt y đầy nước mà Tinh Húc quặn nhói lòng.
Hắn banh rộng hai chân y ra hai bên, tiến thêm một chút đã thấy máu từ nơi đó chảy ra, quả nhiên nhìn lên thiếu niên đang cắn răng, hai tay vò lấy ga giường.
Thiên Tinh Húc hoảng hốt.
"Bảo bối em thế nào, nếu đau quá chúng ta dừng lại..." Ý Tinh Húc là dừng lại đợi y trưởng thành thêm chút nữa cũng đủ sức tiếp nhận hắn, bởi hiện tại y còn quá nhỏ còn là người phàm không có luyện võ sức khỏe rất kém. Trường An lại tưởng sẽ dừng lại luôn, tưởng nam nhân giận mình vô dụng rồi không muốn cùng mình nữa, y hoảng loạn ngắt lời người ta.
"Không được dừng, ta vẫn chịu được mà chàng hãy tiếp tục làm theo ý mình đi, ta không có yếu đuối đến mức đó đâu."
Trường An dường như là gom hết sức lực dũng khí để nói ra mấy lời này. Nói xong cũng phải thở hồng hộc.
"Bảo bối không yếu đuối, ngoan." Thiên Tinh Húc hôn lên môi y mấy cái trấn an, thì thầm giọng trầm đục bảo ta hiểu rồi. Sau đó lại từ từ tiến vào thêm.
Máu ra càng nhiều hơn khiến Thiên Tinh Húc cũng phải chấn kinh, nơi đó của nam nhân bị rách cũng không nhiều máu đến vậy, đây là máu màng trinh, đệ đệ lẽ nào xuất hiện khoang sinh sản. Còn mấy ngày nữa mới thành niên, sớm mấy ngày cũng không phải gì nguy hiểm nhưng điều này chứng tỏ đệ đệ thừa hưởng gen trội từ mẫu thân, hoàn thành lịch kiếp sẽ trở thành Thủy Thần đời kế tiếp, giờ hắn miễn cưỡng tiến thêm chắc chắn đệ đệ sẽ mang thai.
Nghĩ vậy Thiên Tinh Húc nhẫn tâm đâm mạnh một phát.
"Khục."
"A_ _"
Diệp Trường An bật kêu thống, nước mắt bắn ra khỏi khóe mi. Mặt mày trắng bệch. Miệng nhỏ đã nuốt trọn cự long.
Thiên Tinh Húc hít sâu một hơi đầy thỏa mãn cảm nhận vách tràng nóng ấm bao siết lấy mệnh căn suýt chút nữa mà bắn ra. Cùng người mình tâm niệm chính là loại cảm giác thế này đây, kích thích hơn tất thảy những lần trước đó, lồng ngực hắn quặn thắt khi tình yêu được đáp đền.
Ca nhi...
"Là quả nhân ức hiếp em." Tinh Húc hôn lên đuôi mắt đẫm nước của thiếu niên.
"Ức hức... đau, ta đau phu... ư..." Thiếu niên được nước càng làm nũng. Thiên Tinh Húc hôn ngấu nghiến không bỏ qua chỗ nào trên mặt y, từ vành tai sang tới sóng mũi, đường nhân trung, chiếc cằm xinh đẹp đến cần cổ trắng nõn, từ từ để y thích ứng kích cỡ của cự long, sau đó mới bắt đầu đưa đẩy. Biên độ mới đầu chậm rãi từ tốn dần nhanh mạnh.
Mạnh tới nỗi một lớp thịt huyệt phía trong cũng bị nong ra theo nhịp điệu di chuyển của cự vật.
"Ô ô... không, không được... quá... quá đáng... ư ngô..."
Trường An đáng thương cơ thể mảnh mai tinh mịn như ngọc như hoa cứ thế bị nam nhân thô bạo dày xéo, y nức nở mếu máo.
"Không sao, thêm một chút nữa thôi An nhi, sẽ không đau nữa."
Thiên Tinh Húc cúi xuống hôn thiếu niên, môi lưỡi quấn quýt, thiếu niên dần thích ứng, dịch ruột non tiết ra trơn truột, cự long càng thuần thục tiếp xúc những điểm nhạy cảm phía bên trong, từng trận đâm xoáy vào tiểu hoa tâm, thiếu niên vừa đau vừa sướng, không ngừng phát ra âm thanh rên rĩ vụn vỡ. Nước mắt sinh lý càng ứa tiết.
"Phu... phu quân... ư hư..." Không còn là dày vò nữa mà khoái cảm đã hoàn toàn chiếm cứ, thiếu niên đầy mặt diễm lệ phía dưới co rút thắt chặt lấy cự long từng cơn.
"Shit!" Thiên Tinh Húc lần nữa suýt không chống đỡ nỗi mà bắn ra, thiếu niên thừa hưởng thế hệ Thủy Thần đơn truyền quả nhiên nơi đó rất thích hợp để làm nơi đón nhận, nơi kết hợp ngập ngụa nước dâm trộn lẫn dịch thể cả hai và máu trinh của Diệp Trường An càng khiến cả hai thêm tê dại, muốn dục tử dục tiên.
"An nhi, em là yêu nghiệt có phải không?"
Tinh Húc cởi y phục của mình ném sang một bên, cơ thể xích lõa hoàn mĩ đến từng chi tiết cúi xuống ôm lấy thiếu niên, một nụ hôn nóng bỏng tiếp tục rơi xuống răng môi giao triền, phía dưới đâm rút tiến vào khoang sinh sản, một trận này đâm vô cùng sâu và liên tục không ngừng.
Nước dâm tiết ra ồ ạt.
"Ngô ô ô... không, dừng lại, đừng mà... ư ư..."
Cự long phình to khổng lồ bề mặt nổi đầy những đường gân máu tím tái chạy dọc khiến Diệp Trường An không còn phân biệt là đau đớn hay sung sướng, y ngửa cổ khóc nức nở. Bắn ra lần thứ hai.
Thiên Tinh Húc vẫn đâm rút không ngừng vào khoang sinh sản ngập ngụa nước, cả hai sướng đến phát điên, cùng nhau đạt tới cao trào. Y bắn ra thêm lần nữa, Thiên Tinh Húc giờ mới xuất vào trong khoang chứa tinh của thiếu niên, cơn nóng và nước tinh đặc sệt ồ ạt tràn ngập khiến thiếu niên hoảng sợ muốn đẩy người ra.
Thiên Tinh Húc vẫn ôm chặt lấy y. Bảo y đừng động.
Cự long giật giật mấy cái phóng thích thêm một lượng đáng kể nữa mới dần dần trở lại kích cỡ ban đầu.
Cả hai thở hổn hển, trán cụng trán, lưu luyến không muốn tách ra, phía dưới vẫn còn vùi trong nhau.
Cảm nhận chất dịch của phu quân đang ngấm vào từng tế bào, y càng muốn triệt để hấp thụ. Diệp Trường An mềm nhũn ngây ra, thâm tâm vui không thể tả, vậy là cả hai bên nhau thật rồi.
Y hạnh phúc chết mất.
"Phu quân..."
Diệp Trường An vươn tay bé bỏng vuốt ve sườn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc của nam nhân, cơn buồn ngủ mấy chốc ập tới, bàn tay rớt xuống y chìm dần vào vô thức.
"An nhi..."
Thiên Tinh Húc nhíu mày nắm lấy bàn tay y. Vì quá mệt y đã ngất đi.
Trường An đang ngồi bệch dưới nền lạnh lẽo.
Một bàn tay to lớn chạm vào bờ má trắng trẻo của y, nam nhân nửa ngồi nửa quỳ một chân đối diện y trong gang tấc, hơi thở nồng đậm phả ra:
"A đệ, có biết vì sao huynh quay lại?"
Lời lẽ quá đỗi ôn nhu từng cái âm thanh như khẩy vào tâm hồn thiếu niên mới chập chững bước vào đời, vành mắt nhanh chóng lại ngậm đầy nước nóng hổi, Diệp Trường An cũng rất muốn biết vì sao nam nhân đột nhiên quay trở lại, lắc lắc cái đầu, lẽ nào chàng cũng đang có cùng suy nghĩ với y?
Thiên Tinh Húc mỉm cười, ngón tay hơi miết nhẹ vào da thịt láng mịn trên má thiếu niên, có phần hồi hộp chờ đợi:
"Ta quay lại để trả lời câu hỏi ban nãy của đệ, sở dĩ không cho đệ tìm thông phòng cung nhân vì ta muốn đệ làm ấm giường cho ta, điều hòa cảm xúc, ổn định cơ thể."
Thiếu niên chớp chớp đôi mắt đen láy long lanh, hạnh phúc mấy chốc vỡ òa không còn đợi nổi nữa cọ cọ bờ má vào lòng bàn tay nóng hổi của nam nhân, mỗi cái xúc chạm khiến cả hai đều tê dại, Diệp Trường An như cún con quay sang dùng lưỡi nhỏ mềm mại liếm liếm mấy ngón tay của ai kia để lại từng vệt nước bọt ướt át.
Cơ thể Thiên Tinh Húc run lên nhè nhẹ, nơi bị liếm vừa ướt vừa ngứa ngáy.
"A đệ, đợi." Thiên Tinh Húc rút tay ra, Diệp Trường An lại bổ nhào vào trong lòng hắn, dụi dụi hôn hít khắp cần cổ thơm tho quyến rũ của hắn. Gấp tới không còn đợi được nữa. Càng sợ nam nhân sẽ đổi ý. Nam nhân rất thất thường, lúc trước có vài lần rõ ràng đang hôn y rất hăng say, lại đột ngột tách ra, đột ngột biến mất bỏ y lại một mình, nam nhân rất khó suy đoán, không có lương tâm, chỉ có cả hai hòa hợp chàng mới không rời xa y được nữa. Còn có thể không gấp hay sao?
"Chụt... ưm ưm..."
Cần cổ lại bị liếm tới dính đầy nước bọt của cún con, Thiên Tinh Húc cười khổ cố tách cái miệng nhỏ kia ra một chút, khí tức nặng nề:
"A đệ trước nghe ta nói đã, không mất nhiều thời gian đâu?"
"Ừm." Trường An mặt đã bị hơi nóng hun đỏ, chật vật gật đầu, Thiên Tinh Húc thật muốn cắn vào má mềm như bánh bao của y một cái. Cố gắng nhịn thêm lúc nữa.
"A đệ còn vài ngày nữa đệ mới tới tuổi thành niên, đệ chắc chắn thứ tình cảm đệ dành cho ta là tình yêu?"
Diệp Trường An trái tim gào thét đập điên cuồng kịch liệt.
"Đệ chắc chắn. Đệ yêu Hoàng huynh ngài, yêu đến chết đi sống lại cũng vẫn yêu." Trường An hốc mắt lại đỏ hoe ầng ậc nước, sung sướng muốn phát điên khi tuyên thệ những lời thiên trường địa cửu. Y nhìn thấy tương lai đang chờ ở phía trước.
"A đệ, tình yêu không thể nói suông cần dùng thời gian để chứng minh, ta không biết đệ yêu ta nhiều đến đâu nhưng đệ phải hiểu rằng một khi quyết định ở bên ta sẽ không có đường cho đệ quay đầu, giờ đệ hối hận vẫn còn kịp."
Thiên Tinh Húc cho tiểu đệ cơ hội cuối cùng để lựa chọn, cũng để chắc chắn rằng sau này đệ đệ khi lấy lại kí ức sẽ không rời xa hắn. Cho hắn xấu xa ích kỉ một lần, chỉ một lần này thôi.
Diệp Trường An chưa lấy lại kí ức, không biết cả hai là huynh đệ ruột thịt, chảy cùng dòng máu, đang chìm đắm trong biển tình xanh ngát, đương nhiên không hối hận.
Quá yêu nam nhân trước mặt, y cầu còn không được.
"Phu quân, xin hãy giam cầm ta suốt đời trong trái tim chàng."
Một lời đã hứa, mãi mãi không thể quay lại. Ngày hôm nay ấn định ngày cả hai chính thức ở bên nhau.
Thiên An Ca!
Ca nhi của ta...
Vĩnh viễn giam cầm em, chỉ thuộc về duy nhất một mình ta, một mình Thiên Tinh Húc này.
"Phu..."
Thiên Tinh Húc luồng tay vào đầu tóc thiếu niên, thô lỗ hôn sâu.
"Ư... Ngô..."
Âm thanh lụt chụt lép nhép ngân lên bên tai khiến người ta tê dại. Nội điện ấm áp đóng kín chỉ có hai người.
Phía dưới ngọc hành đã cộm lên một cục, Diệp Trường An tha thiết hồi đáp há miệng đón nhận sự xâm chiếm của phu quân, kết quả theo không kịp tiết tấu của chàng, bị hôn tới thiếu dưỡng khí, cơ thể xụi lơ.
Thiên Tinh Húc bế y lên mang về long sàng ấm áp, từng nụ hôn ướt mềm nóng bỏng lại rơi xuống môi y, hai chiếc lưỡi đưa đẩy quấn lấy nhau, Thiên Tinh Húc lần này hôn còn lâu hơn những lần trước, Trường An vòng tay qua sau ôm gáy cổ hắn, rất sợ hắn lại đột ngột rời đi.
Thiên Tinh Húc hôn một lúc lại hơi hơi tách ra cho y quãng nghỉ, rồi lại tiếp tục, mỗi lần tách ra sẽ kéo theo sợi chỉ bạc nối giữa bờ môi ướt mềm của cả hai, Thiên Tinh Húc hôn y tới nghiện, lặp lại rất nhiều lần mới miễn cưỡng tách ra.
Thiếu niên mềm nhũn trong ngực hắn. Đôi mắt ngậm nước mê man cơn hứng tình.
Thiên Tinh Húc giải khai y phục trên người thiếu niên mở ra từng cái lớp bọc, cẩn thận như khui mở một món hàng quý dễ vỡ.
Thân thể như ngọc nhanh chóng bại lộ trước cặp mắt nam nhân.
Thật dụ người ta phạm tội mà. Trái cổ nam nhân nhấp nhô, tựa hồ giây sau sẽ nuốt chửng con vật bé nhỏ vào trong bụng.
Diệp Trường An xấu hổ tới cực điểm. Hai tay bé bỏng vội che bầu ngực lại. Hai cái chân thon dài nõn nà khép kín thứ ở phía dưới háng. Ngọc hành đã cương cứng phất phất run lên rỉ đầy dịch nhờn.
Thiên Tinh Húc kéo hai bàn tay y qua hai bên ấn xuống nệm, lồng ngực trắng trẻo hồng hào nhanh chóng phơi bày trong không khí ái muội.
Đồng tử nổi đầy sung huyết, Thiên Tinh Húc không thể nhân nhượng thêm, cúi xuống há miệng ngậm lấy hạt đỏ bé tí trên ngực thiếu niên, nơi chưa từng có ai được chạm vào, nơi này vĩnh viễn chỉ thuộc về mình hắn.
Thiên Tinh Húc mút mạnh, còn dùng răng cắn, khi nhẹ nhàng ôn nhu khi lại thô bạo muốn hút ra sữa ở bên trong, nghĩ tới nơi này khi em ấy mang thai sẽ chảy ra rất nhiều sữa. Thiên Tinh Húc suýt nữa cắn đứt nhũ hoa.
"Ngô ô ô...."
Diệp Trường An vừa đau vừa ngứa hai chân vặn vẹo chà sát.
Tay vò đầu tóc phu quân đang bú mút trên ngực mình.
"Nhẹ... nhẹ chút... ư... aah..."
Liếc nhìn biểu tình hưng phấn trên gương mặt thiếu niên, Thiên Tinh Húc càng nổi lên thú tính, muốn bắt nạt em ấy.
Thiên Tinh Húc lè lưỡi liếm nhũ hoa ướt át đã bị mút đến sưng cộm lên thành cục, tay kia chơi đùa đầu ti ở bên phải. Khẩy khẩy mấy cái rồi nhào nặn ra đủ hình dạng.
Không bao lâu sau cặp nhũ hoa đã nở rộ mê người, hiển nhiên đang chờ hắn tới hái.
Thiên Tinh Húc tách hai chân trắng nõn của thiếu niên ra, miệng nhỏ phía dưới co rụt phập phồng vừa e ấp vừa như mời gọi hắn xâm phạm.
Đem dịch nhờn từ đầu khất thiếu niên chảy ra bôi trơn lối vào mật huyệt, cố tình không chăm sóc tiểu bảo bối đang kêu khóc, Thiên Tinh Húc muốn bảo bối cảm nhận ở phía sau, cảm giác giao hoan cùng hắn là như thế nào.
Lần đầu của thiếu niên, hắn làm rất cẩn thận, rất kiên nhẫn, một ngón rồi hai ba ngón tay khuếch chương nội bích chật hẹp, thiếu niên nảy lên co giật tận mấy lần, mếu máo than đau.
Mới có dùng bốn ngón tay đã không chịu nổi thì sao tiếp nhận thứ đó của hắn. Thiên Tinh Húc xoa trán rịn đẫm mồ hôi tinh mịn của thiếu niên, dỗ dành.
"Đừng căng thẳng em thả lỏng người chút, hít thở sâu đi em. Một lát sẽ không đau nữa rồi."
Thiên Tinh Húc hôn lên môi mắt thiếu niên, long căn tím tái đặt ở miệng huyệt cọ cọ mấy cái rồi chậm rãi vùi vào trong.
"Ô ô..."
Tiến mới một chút miệng huyệt đã giãn căng như muốn xé rách ra, Diệp Trường An đau đớn vặn vẹo cơ thể muốn đẩy dị vật ra ngoài, Thiên Tinh Húc giữ chặt y lại.
"Bảo bối, đừng sợ, một chút, chỉ một chút nữa thôi em sắp vào hết rồi."
Thiên Tinh Húc nói dối thật ra chưa được nửa đường, hắn cũng đã gần như tới cực hạn, nếu là một ai khác hắn không nhẫn nại tới mức này.
"Ức... ân..." Trường An nấc cục gật đầu, nhìn mắt y đầy nước mà Tinh Húc quặn nhói lòng.
Hắn banh rộng hai chân y ra hai bên, tiến thêm một chút đã thấy máu từ nơi đó chảy ra, quả nhiên nhìn lên thiếu niên đang cắn răng, hai tay vò lấy ga giường.
Thiên Tinh Húc hoảng hốt.
"Bảo bối em thế nào, nếu đau quá chúng ta dừng lại..." Ý Tinh Húc là dừng lại đợi y trưởng thành thêm chút nữa cũng đủ sức tiếp nhận hắn, bởi hiện tại y còn quá nhỏ còn là người phàm không có luyện võ sức khỏe rất kém. Trường An lại tưởng sẽ dừng lại luôn, tưởng nam nhân giận mình vô dụng rồi không muốn cùng mình nữa, y hoảng loạn ngắt lời người ta.
"Không được dừng, ta vẫn chịu được mà chàng hãy tiếp tục làm theo ý mình đi, ta không có yếu đuối đến mức đó đâu."
Trường An dường như là gom hết sức lực dũng khí để nói ra mấy lời này. Nói xong cũng phải thở hồng hộc.
"Bảo bối không yếu đuối, ngoan." Thiên Tinh Húc hôn lên môi y mấy cái trấn an, thì thầm giọng trầm đục bảo ta hiểu rồi. Sau đó lại từ từ tiến vào thêm.
Máu ra càng nhiều hơn khiến Thiên Tinh Húc cũng phải chấn kinh, nơi đó của nam nhân bị rách cũng không nhiều máu đến vậy, đây là máu màng trinh, đệ đệ lẽ nào xuất hiện khoang sinh sản. Còn mấy ngày nữa mới thành niên, sớm mấy ngày cũng không phải gì nguy hiểm nhưng điều này chứng tỏ đệ đệ thừa hưởng gen trội từ mẫu thân, hoàn thành lịch kiếp sẽ trở thành Thủy Thần đời kế tiếp, giờ hắn miễn cưỡng tiến thêm chắc chắn đệ đệ sẽ mang thai.
Nghĩ vậy Thiên Tinh Húc nhẫn tâm đâm mạnh một phát.
"Khục."
"A_ _"
Diệp Trường An bật kêu thống, nước mắt bắn ra khỏi khóe mi. Mặt mày trắng bệch. Miệng nhỏ đã nuốt trọn cự long.
Thiên Tinh Húc hít sâu một hơi đầy thỏa mãn cảm nhận vách tràng nóng ấm bao siết lấy mệnh căn suýt chút nữa mà bắn ra. Cùng người mình tâm niệm chính là loại cảm giác thế này đây, kích thích hơn tất thảy những lần trước đó, lồng ngực hắn quặn thắt khi tình yêu được đáp đền.
Ca nhi...
"Là quả nhân ức hiếp em." Tinh Húc hôn lên đuôi mắt đẫm nước của thiếu niên.
"Ức hức... đau, ta đau phu... ư..." Thiếu niên được nước càng làm nũng. Thiên Tinh Húc hôn ngấu nghiến không bỏ qua chỗ nào trên mặt y, từ vành tai sang tới sóng mũi, đường nhân trung, chiếc cằm xinh đẹp đến cần cổ trắng nõn, từ từ để y thích ứng kích cỡ của cự long, sau đó mới bắt đầu đưa đẩy. Biên độ mới đầu chậm rãi từ tốn dần nhanh mạnh.
Mạnh tới nỗi một lớp thịt huyệt phía trong cũng bị nong ra theo nhịp điệu di chuyển của cự vật.
"Ô ô... không, không được... quá... quá đáng... ư ngô..."
Trường An đáng thương cơ thể mảnh mai tinh mịn như ngọc như hoa cứ thế bị nam nhân thô bạo dày xéo, y nức nở mếu máo.
"Không sao, thêm một chút nữa thôi An nhi, sẽ không đau nữa."
Thiên Tinh Húc cúi xuống hôn thiếu niên, môi lưỡi quấn quýt, thiếu niên dần thích ứng, dịch ruột non tiết ra trơn truột, cự long càng thuần thục tiếp xúc những điểm nhạy cảm phía bên trong, từng trận đâm xoáy vào tiểu hoa tâm, thiếu niên vừa đau vừa sướng, không ngừng phát ra âm thanh rên rĩ vụn vỡ. Nước mắt sinh lý càng ứa tiết.
"Phu... phu quân... ư hư..." Không còn là dày vò nữa mà khoái cảm đã hoàn toàn chiếm cứ, thiếu niên đầy mặt diễm lệ phía dưới co rút thắt chặt lấy cự long từng cơn.
"Shit!" Thiên Tinh Húc lần nữa suýt không chống đỡ nỗi mà bắn ra, thiếu niên thừa hưởng thế hệ Thủy Thần đơn truyền quả nhiên nơi đó rất thích hợp để làm nơi đón nhận, nơi kết hợp ngập ngụa nước dâm trộn lẫn dịch thể cả hai và máu trinh của Diệp Trường An càng khiến cả hai thêm tê dại, muốn dục tử dục tiên.
"An nhi, em là yêu nghiệt có phải không?"
Tinh Húc cởi y phục của mình ném sang một bên, cơ thể xích lõa hoàn mĩ đến từng chi tiết cúi xuống ôm lấy thiếu niên, một nụ hôn nóng bỏng tiếp tục rơi xuống răng môi giao triền, phía dưới đâm rút tiến vào khoang sinh sản, một trận này đâm vô cùng sâu và liên tục không ngừng.
Nước dâm tiết ra ồ ạt.
"Ngô ô ô... không, dừng lại, đừng mà... ư ư..."
Cự long phình to khổng lồ bề mặt nổi đầy những đường gân máu tím tái chạy dọc khiến Diệp Trường An không còn phân biệt là đau đớn hay sung sướng, y ngửa cổ khóc nức nở. Bắn ra lần thứ hai.
Thiên Tinh Húc vẫn đâm rút không ngừng vào khoang sinh sản ngập ngụa nước, cả hai sướng đến phát điên, cùng nhau đạt tới cao trào. Y bắn ra thêm lần nữa, Thiên Tinh Húc giờ mới xuất vào trong khoang chứa tinh của thiếu niên, cơn nóng và nước tinh đặc sệt ồ ạt tràn ngập khiến thiếu niên hoảng sợ muốn đẩy người ra.
Thiên Tinh Húc vẫn ôm chặt lấy y. Bảo y đừng động.
Cự long giật giật mấy cái phóng thích thêm một lượng đáng kể nữa mới dần dần trở lại kích cỡ ban đầu.
Cả hai thở hổn hển, trán cụng trán, lưu luyến không muốn tách ra, phía dưới vẫn còn vùi trong nhau.
Cảm nhận chất dịch của phu quân đang ngấm vào từng tế bào, y càng muốn triệt để hấp thụ. Diệp Trường An mềm nhũn ngây ra, thâm tâm vui không thể tả, vậy là cả hai bên nhau thật rồi.
Y hạnh phúc chết mất.
"Phu quân..."
Diệp Trường An vươn tay bé bỏng vuốt ve sườn mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc của nam nhân, cơn buồn ngủ mấy chốc ập tới, bàn tay rớt xuống y chìm dần vào vô thức.
"An nhi..."
Thiên Tinh Húc nhíu mày nắm lấy bàn tay y. Vì quá mệt y đã ngất đi.
Kỉ niệm một trăm chương, mai mình sẽ lên truyện mới. Moe~
Chỉnh sửa cuối: