Chương 1: Gặp lại
[BOOK]Vong xuyên quanh năm xuôi ngược, tồn tại mãi mãi cùng luân hồi.
Vong Xuyên mười ngàn cô hồn dã quỷ ngày đêm than khóc, vô tình ngã xuống nước hoàng tuyền bị ngàn dã quỷ vây chiếm, cắn xé.
Thiên hạ rộng lớn không ít kẻ ngạo mạn, chỉ vì muốn bảo vật dưới đáy mà liều mạng, oai phong đến đâu cũng không thể sống sót quay lại khoe khoang.
Vài năm trước, lại một kẻ không biết trời cao đất dày lui tới đây, muôn quỷ một mặt cười nhạo hắn mặt khác lại cố ý dẫn dụ hắn tiến vào trở thành con mồi béo bở của chúng.
Chế nhạo kẻ đó bao nhiêu lũ quỷ lại nhận đối đãi cay nghiệt bao nhiêu.
Tròn ba canh giờ đánh hắn mĩ mãn đánh bại toàn bộ kẻ ngáng chân dù trước đó hắn đã một mình thương tích.
Vốn tưởng hắn sẽ như kẻ khác nhắm vào kho báu vạn người khao khát có được ngân quang vạn trượng kia nhưng là hắn lại chọn một vực đảo trôi nổi trên Vong Xuyên.
Hắn ở trong một nhà gỗ nhỏ, xung quanh trồng hoa trắng ngần. Hắn, người ta nể sợ kính gọi một tiếng Ma Vương. Ma Vương quanh năm không rời Vong Xuyên một bước, người qua lại hoàng tuyền vẫn thi thoảng ngước nhìn Bạch Linh giữa sông quỷ.
Nghe nói, hắn là đang đợi một vị cô nương, hắn vì người mà trồng hoa, đến sinh thần sẽ tung một trời lông Khổng Tước Kim sắc nhuốm màu nước Vong Xuyên.
Toàn bộ bá tánh trong lâu nghe vị tiên sinh ngồi trên chiếc bàn cao nhất kia kể truyện thì càng lúc càng tỏ vẻ chăm chú, tò mò. Một đại bá bỗng lên tiếng:
- Tên ma vương này sao lại không tự đi tìm cô nương kia? Nếu đã nói là ma vương không phải sẽ rất lợi hại sao?
Vấn đề này những người xung quanh cũng có phần quan tâm, xôn xao lên một hồi "Đúng đó, đúng đó.." Một đám người say mê ngồi nghe kể chuyện bỗng chốc lại hô hào khiến quán trà bên đường này thu hút người qua lại không ít.
Lúc này vị tiên sinh kia mới lại lên tiếng, tay hắn cầm quật gõ mấy tiếng như thể dành lại tâm điểm của sự chú ý.
- Chính là vì hắn không dám gặp lại cô nương ấy, chỉ đợi một ngày cô ấy tha thứ quay lại gặp hắn, nhưng đã đợi năm năm rồi cô nương kia vẫn biệt tăm biệt tích, cô nương ấy lại là người tiên giới khoảng cách như vậy các người thử hỏi xem hai người làm sao đến được với nhau.
Quả là nghiệt duyên!
Mấy vị ngồi dưới sau khi được giải đáp mới ngưng hỏi. Ai cũng thương cảm cho mối nghiệt duyên ấy, có thể nói người trên trời người dưới đất, ma vương chỉ có thể vĩnh viễn nhìn lên bầu trời trông mong dáng hình vị hôn thê.
Lục Minh ngồi đây đã được một hồi lâu, hướng dương cũng đã cắn xong, vẫn là nên quay trờ về nhà rồi. Y đứng dậy khỏi bàn gỗ, rời quán trà, quán trà lâu nay cũng thật đông đúc người ra vào, nằm hiên ngang giữa thành trì tấp nập, bá tánh đi qua thấy nhộn nhịp cũng ùa vào nghe lão tiên sinh kể chuyện, không biết chuyện có thật không nhưng vẫn từng tốp này tốp khác hùa đến.
Lục Minh đeo bên vai một giỏ đựng đầy những cành gỗ lớn nhỏ, đương nhiên là rất nặng, có điều mỗi ngày đều y vậy, y sớm đã quen rồi. Y đi qua từng gian hàng san sát nhau giữa con đường kinh thành tấp nập, tuy sống ở ngoài thành nhưng mỗi ngày đều tới đây đổi chút gỗ lấy tiền mặt, đường đi ở kinh thành cũng đã thành thục. Hắn rẽ qua một ngõ nhỏ bên đường tiến sâu hơn vào trong, bên phải là một cửa tiệm bán đá quý, lão gia ở đây với hắn quen biết đã lâu. Thấy vị thiếu niên mặc bạch y, gương mặt tuấn tú, khóe mắt cũng cong lên, nở nụ cười nồng hậu tiếp đón.
Lục Minh bỏ chiếc giỏ đựng đầy gỗ xuống sàn gỗ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cô nương xinh đẹp từ trong gian phòng cuối tiệm vén màn bước ra.
Mạn Lan Khuê là nữ nhi duy nhất của lão thương gia, mẹ nàng mất sớm, cha vốn thương con gái, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, có thể nói chỉ cần nàng muốn cái gì cha đều sẽ mua cho. Mạn lão gia là thương nhân có tiếng tăm nhất nhì kinh thành, quần áo, trang sức của Mạn cô nương phải nói là không thiếu thứ gì, không kém công chúa, quận chùa là bao nhiêu.
Thấy Lục Minh đến Mạn Lan Khuê cũng mừng rỡ ra tiếp đón bởi nàng chính là vô cùng yêu thích y, cha nàng cũng vì yêu chiều con gái mà có lần từng cùng Lục Minh nói chuyện tổ chức hôn lễ. Lục Minh không thích nàng nếu nói chuyện hôn lễ thì càng không thể. Lần đó, y tùy tiện bịa ra một cái cớ nói bản thân đã có người thầm thương, chờ mong không thể cùng Mạn cô nương thành thân, tuy nhiên lời cũng đã nói mà cha con Mạn gia vẫn không từ bỏ ý định.
Y giao gỗ nhận tiền cũng chỉ cùng hai người họ chào hỏi đôi lời rồi ra về, vốn không muốn bị cô nương kia cứ nhìn mình chằm chằm từ đầu tới cuối.
Trên đường rời kinh thành lại gặp lão ông bán hồ lô vẫn dừng lại mua một cái như mọi khi, y đúng là chờ đợi một người nhưng lại không phải nữ nhân.
Hình ảnh rừng trúc đã hiện ra sau hẻm núi, xa xa chính là căn nhà gỗ khi xưa y cùng mẫu thân. Sau khi người qua đời thì cơ duyên gặp được một tiểu đệ cũng là tứ cố vô thân, hai ngươi cùng sống chung nhưng năm năm trước y cũng không từ mà biệt, biến mất, cuối cùng vẫn chỉ còn lại Lục Minh sống.
Cơ mà bên cạnh nhà y sao lại có một bóng người mặc y phục đen tuyền thế kia. Bước đến gần mới thấy rõ mặt, là Hàn Mộc, Lục Minh lúc này muôn vàn cảm xúc dâng trào, năm năm chờ đợi tiểu đệ đệ quay về. Từ phía bên kia Hàn Mộc cũng đã nở nụ cười với y.
- Đệ về rồi! Lục Minh vui mừng đến nỗi chạy đến ốm chầm lấy đệ đệ một cái, lát sau mới buông.
- Đúng, đệ đã về, xin lỗi vì không từ biệt ca ca trước khi đi.
Nói xong y nhìn xuống tay Lục Minh vẫn đang cầm cây kẹo hồ lô, Hàn Mộc khẽ nhếch khóe miệng: "Đây là mua cho ta sao?"
- Của đệ, mau ăn đi.
- Sao huynh mua đúng ngày vậy.
- Hôm nào ta cũng mua một cái chờ đệ quay về, chỉ là mãi không thấy.
Nói xong lời này cả hai đều có vẻ khó xử.
Hàn Mộc cũng không khách khí, thiếu niên này qua năm năm đã lên không ít vượt cả vị ca ca trước mặt, gương mặt lại ngày một tuấn tú hơn.
Y đưa tay cầm lấy hồ lô, không cẩn thận để lộ cánh tay da trắng mịn tuy nhiên lại có mấy vết thương vẫn còn đang đỏ máu, máu chảy tí tách ướt đẫm một phần của y phục, vì màu đen nên khó trách Lục Minh cũng không phát hiện ra tay y bị thương.
Hàn Mộc bị phát hiện vội vàng rút tay về, rút về chưa được bao lâu, Lục Minh đã kéo tay y lên, nhìn thật kỹ.
- Ca, chỉ là vết thương ngoài da thôi, mau vào nhà ta lạnh rồi.
Lục Minh nghe xong tâm trí liền như trở về năm năm trước, Hàn Mộc rất hay nũng nịu như trẻ con, không ngờ tính xấu giờ vẫn không đổi. Y thả tay Hàn Mộc xuống, Hàn Mộc thấy vậy hơi mỉm cười, vừa thả xuống Lục Minh lại nắm lấy cánh tay không bị thương của hắn kéo vào nhà.
- Ta phải băng bó cho đệ.[/BOOK]