[Bài Thơ] Buồn Duyên Xưa - Liên Hoa Tử

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Liên Hoa Tử, 22 Tháng mười 2022.

  1. Liên Hoa Tử Nhà thơ - nhà văn - nhạc sĩ - nhà đạo đức học {♥}

    Bài viết:
    2,173
    Buồn Duyên Xưa

    [​IMG]

    Tác giả: Liên Hoa Tử.

    Thể loại: Bài thơ về tình yêu.

    Thể thơ: Thơ tám chữ.

    Số câu: 64.

    (ngày 22/10/2022)




    Anh yêu em, nhánh hoa đào bé nhỏ

    Lời thương nhau, bày tỏ dưới trời sao

    Trăng sáng kìa! Đẹp lắm, mộng trầu cau

    Như tranh vẽ, hoa đào bay trong gió.



    Trong giây phút, mơ màng chiêm bao đó

    Má em hồng, ửng đỏ lúc hôn nhau

    Say men tình, choáng váng bước chân cao

    Như tất cả, thế gian vào uyên áo.



    Ly rượu nồng, uống cạn nét nguyên sơ

    Xinh như mộng, chữ ngờ ta chẳng sợ

    Tròn đôi chín, đợi chờ câu duyên nợ

    Làn thu ba, hờn dỗi lúc xa nhau.



    Hẹn tương phùng, ngắm cảnh đẹp trời sao

    Câu đính ước, giờ chỉ là giả tạo

    Giai nhân hỡi, đến giờ, ta tỏ ngộ

    Nét thay lòng, hoen ố cả tâm cơ.



    Lo danh phận, con đò xa bến đỗ

    Tham kim tiền, em nỡ nói xa nhau

    Ta yêu nàng, nào có tội gì đâu

    Đời bần tiện, đèn dầu xem sách cổ.



    Không từ tạ, bóng hồng, gieo đau khổ

    Làn môi son, sao nỡ xóa đi mau

    Đây dây trầu, quấn chặt lấy cây cau

    Em có nhớ, má đào, em có nhớ.



    Trong cơn gió, hoa đào như than thở

    Tình phôi phai, dang dở mộng cau trầu

    Mối duyên đầu, nay đã hóa thương đau

    Trên mặt nước, uyên ương sầu nhung nhớ.



    Hoa đào nở, mộng mơ đời uyên áo

    Nhưng đâu ngờ, em giả tạo ngây thơ

    Ánh trăng tàn, lẻ bạn, đứng bơ vơ

    Như hờn dỗi, tiếng nàng thơ còn đó.



    Em còn nhớ, tình chúng ta ngày đó

    Đôi môi nàng, đỏ thắm dưới hoa cau

    Xinh đẹp nhiều, sự trinh trắng thanh cao

    Ôi cuộc đời, đẹp đẽ biết nhường bao.



    Khúc ca đó, nàng chắc không còn nhớ

    Trời cao xanh, xóm nhỏ có hoa đào

    Đây, căn phòng, êm ả, tiếng ngâm thơ

    Kia, gốc mận, lũ chim về xây tổ.



    Ta đã khóc, khóc ròng trong thương nhớ

    Mắt em buồn, anh nhớ, lúc xa nhau

    Em gạt rằng, chẳng có việc chi đâu

    Anh yêu hỡi! Trọn đời câu duyên nợ.



    Sáng hôm ấy, tình cờ, ra giữa chợ

    Ôi, xe hoa, ai ở phía đằng sau

    Không! Em à, chẳng phải dáng em đâu

    Sao vậy được, má hồng, sao em nỡ.



    Hoàng hôn xuống, nắng vàng trên bãi cỏ

    Như chia buồn, dang dở mộng trầu cau

    Em đi rồi, vĩnh biệt, mãi xa nhau

    Ôi! Hoa đào, vỡ mộng, trái tim đau.



    Như có tiếc, thời sắc son vùi giấu

    Đôi môi mềm, nín thở trái tim trao

    Cài lên thôi, mái tóc những hoa cau

    Trong nắng sáng, má đào thêm rạng rỡ.



    Đêm khuya khoắt, ta ngồi trên bãi cỏ

    Ánh trăng buồn, cơn gió lướt qua mau

    Than cho mình, tự chuốc lấy sầu đau

    Ôi! Duyên tình, trắc trở, hỡi hoa cau.



    Em phải sống, cuộc đời cho thơm thảo

    Duyên không thành, khóc hận đến ngàn sau

    Yêu một người, nào có tội gì đâu

    Duyên hoa đào, một giấc mộng trầu cau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...