

Đây là một blog được viết vào ngày vô cùng chán đời, trời không mưa giông bão tố nhưng lòng tôi lại chứa cả một bầu trời giông bão. Có bao giờ bạn tự hỏi giống tôi là "Tại sao cuộc đời tôi lại tầm thường đến vậy? Tại sao mình sinh ra lại không có một điểm gì đặc biệt? Tại sao sống trên đời lâu như vậy nhưng mình chưa làm được gì đáng tự hào? Tại sao mình vẫn ế cho tới giờ dù mình chẳng kén cá chọn canh? Tại sao mình luôn lu mờ trong đám đông? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi tôi đặt ra cho bản thân mình trong suốt những năm tháng vừa qua. Cảm xúc ấy ngày càng nặng nề và áp lực hơn trong tôi khi tôi nhận ra mình ngày càng già đi khi chưa làm được một điều gì tốt đẹp, khi tôi nhận ra mình sắp phải tự bay mà không có ai nâng đỡ, khi tôi nhận ra là những gì mình đang làm là tiêu xài thời gian một cách hoang phí.
Hồi cấp 3, tôi đã rất băn khoăn với lựa chọn ngành học của mình, vì học khá thôi nên tôi cũng không đặt nặng tư tưởng phải vào trường top đầu, ngành mà mình theo học mới là quan trọng, chắc một phần cũng để an ủi bản thân vì mình đã chưa cố gắng đủ nhiều để bằng bạn bằng bè. Và lúc đó tôi đã quyết định chọn quản trị kinh doanh, đúng vậy đây là cái ngành mà thiên hạ đồn là học để ra làm sếp, ngành dành cho con ông cháu cha, giờ đây nó còn được gọi là ngành dành cho không ai biết mình muốn làm gì, và đó cũng chính là lý do tôi chọn nó vì tôi chẳng biết bản thân muốn gì, làm gì sau này. Nhưng may sao khi điền trường đại học M tôi lại thấy có thêm ngành marketing và tôi đã chọn thêm nó và đặt số thứ tự trước ngành quản trị kinh doanh, kì lạ là quyết định ấy không tốn quá nhiều thời gian của tôi. Và như một sự sắp đặt, tôi đã rơi vào đúng ngành marketing, tôi đã nghĩ đây có lẽ là một lựa chọn không quá tồi, xét theo sự hiểu biết non nớt của tôi lúc đó thì tôi đã nghĩ marketing cũng khá hợp với tôi đó chứ, nhưng đúng là đời không như là mơ thật
Ngày đầu lên đại học, tôi mang theo niềm hứng khởi không thể giấu vì tôi đã được rời khỏi nhà và đặt chân lên đất Sài Gòn. Tuy nhiên, tôi cũng có những cú sốc đầu đời khi lên đây đó nha, ngày đầu tiên lên tham quan trường tôi có hẹn gặp bạn cấp 3 tại cửa hàng tiện lợi Circle K, và dù không phải đi circle K lần đầu thì tôi vẫn bị lừa bởi chú giữ xe ở đó, tôi còn nhớ rõ chú bảo không được ngồi lại circle K quá 2 tiếng và lúc ra lấy xe về thì chú nói dông nói dài ngầm bảo mình ngồi lại lâu muốn lấy 10k tiền giữ xe. Sau khi nghe thế thì mình cũng không ngàn ngại đưa chú 10k, lúc đi về với bạn, nó nói mình bị lừa, tôi kiểu" Ủa sao mày không nhắc tao? "Rồi nó đáp lại tỉnh rụi" Thì thấy mày đưa rồi nên thôi". Cú sốc bị chú giữ xe lừa mất 10K chưa nguôi thì tôi lại nhận thêm cú sốc bạn với chả bè nữa:((
Rồi vì lý do cá nhân tôi phải chuyển trọ sang chỗ khác gần trường hơn để tiện đi học, sau đó tôi có thêm cú sốc ở với người lạ, ở được dăm ba hôm lại phải chuyển về ở với người quen. Tự dưng nói đến đây, tôi cảm thấy tôi như đang than vãn về cuộc đời mình vậy, tôi biết ai cũng có những khó khăn riêng.
Mục đích tôi viết blog này một phần vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi cần được chia sẻ với ai đó, một phần cũng tại tôi quá thất vọng về bản thân mình nên tôi muốn viết ra để đấy, về sau khi nhìn lại tôi sẽ cố gắng phấn đấu thay đổi bản thân hơn, bớt hèn nhát và lười biếng lại. Tôi cũng thắc mắc không biết ngoài kia có ai cũng tầm thường lại còn không nỗ lựa thay đổi như tôi không? Dù có hay không thì các bạn đang đọc blog này đừng như tôi nhé:((
Câu chuyện buồn của tôi còn dài lắm mà sợ mọi người đọc mọi người thấy chán nên thôi, hẹn mọi người bài blog sau ^^
Hồi cấp 3, tôi đã rất băn khoăn với lựa chọn ngành học của mình, vì học khá thôi nên tôi cũng không đặt nặng tư tưởng phải vào trường top đầu, ngành mà mình theo học mới là quan trọng, chắc một phần cũng để an ủi bản thân vì mình đã chưa cố gắng đủ nhiều để bằng bạn bằng bè. Và lúc đó tôi đã quyết định chọn quản trị kinh doanh, đúng vậy đây là cái ngành mà thiên hạ đồn là học để ra làm sếp, ngành dành cho con ông cháu cha, giờ đây nó còn được gọi là ngành dành cho không ai biết mình muốn làm gì, và đó cũng chính là lý do tôi chọn nó vì tôi chẳng biết bản thân muốn gì, làm gì sau này. Nhưng may sao khi điền trường đại học M tôi lại thấy có thêm ngành marketing và tôi đã chọn thêm nó và đặt số thứ tự trước ngành quản trị kinh doanh, kì lạ là quyết định ấy không tốn quá nhiều thời gian của tôi. Và như một sự sắp đặt, tôi đã rơi vào đúng ngành marketing, tôi đã nghĩ đây có lẽ là một lựa chọn không quá tồi, xét theo sự hiểu biết non nớt của tôi lúc đó thì tôi đã nghĩ marketing cũng khá hợp với tôi đó chứ, nhưng đúng là đời không như là mơ thật

Ngày đầu lên đại học, tôi mang theo niềm hứng khởi không thể giấu vì tôi đã được rời khỏi nhà và đặt chân lên đất Sài Gòn. Tuy nhiên, tôi cũng có những cú sốc đầu đời khi lên đây đó nha, ngày đầu tiên lên tham quan trường tôi có hẹn gặp bạn cấp 3 tại cửa hàng tiện lợi Circle K, và dù không phải đi circle K lần đầu thì tôi vẫn bị lừa bởi chú giữ xe ở đó, tôi còn nhớ rõ chú bảo không được ngồi lại circle K quá 2 tiếng và lúc ra lấy xe về thì chú nói dông nói dài ngầm bảo mình ngồi lại lâu muốn lấy 10k tiền giữ xe. Sau khi nghe thế thì mình cũng không ngàn ngại đưa chú 10k, lúc đi về với bạn, nó nói mình bị lừa, tôi kiểu" Ủa sao mày không nhắc tao? "Rồi nó đáp lại tỉnh rụi" Thì thấy mày đưa rồi nên thôi". Cú sốc bị chú giữ xe lừa mất 10K chưa nguôi thì tôi lại nhận thêm cú sốc bạn với chả bè nữa:((
Rồi vì lý do cá nhân tôi phải chuyển trọ sang chỗ khác gần trường hơn để tiện đi học, sau đó tôi có thêm cú sốc ở với người lạ, ở được dăm ba hôm lại phải chuyển về ở với người quen. Tự dưng nói đến đây, tôi cảm thấy tôi như đang than vãn về cuộc đời mình vậy, tôi biết ai cũng có những khó khăn riêng.
Mục đích tôi viết blog này một phần vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi cần được chia sẻ với ai đó, một phần cũng tại tôi quá thất vọng về bản thân mình nên tôi muốn viết ra để đấy, về sau khi nhìn lại tôi sẽ cố gắng phấn đấu thay đổi bản thân hơn, bớt hèn nhát và lười biếng lại. Tôi cũng thắc mắc không biết ngoài kia có ai cũng tầm thường lại còn không nỗ lựa thay đổi như tôi không? Dù có hay không thì các bạn đang đọc blog này đừng như tôi nhé:((
Câu chuyện buồn của tôi còn dài lắm mà sợ mọi người đọc mọi người thấy chán nên thôi, hẹn mọi người bài blog sau ^^
Last edited by a moderator: